Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình
Chương 3:
Địa Miên Miên
18/11/2024
Trần Du Tiền vẫn không phục: “Con có nói gì sai đâu! Con không thích! Con không muốn tỷ tỷ lấy chồng!”
“Đồ hỗn láo! Con muốn tỷ tỷ con chăm sóc con cả đời hả? Sao ta lại sinh ra cái thứ ích kỷ như con chứ?”
Trần lão hán thở dốc, mắng con trai nhưng thực ra ông đang giận bản thân mình vô dụng, Du Tiền mới có năm tuổi, một đứa bé năm tuổi thì biết gì.
Nhưng ông là cha của Mật Nương, ông hiểu.
Con gái lớn rồi sớm muộn gì cũng phải gả chồng, ông một người, thêm Du Tiền nữa quả thật là gánh nặng, người trong thôn chẳng ai dám đến cầu thân, nhà bọn họ nghèo, Mật Nương hiếu thảo thì cả thôn Đào Hoa đều biết, lấy về rồi không phải chăm sóc nhà vợ sao? Không phải chu cấp sao? Cưới Mật Nương chẳng khác nào rước thêm hai cái dây buộc chân.
Nhưng Trần lão hán không nghĩ vậy, chỉ cần Mật Nương gả được nơi tốt thì ông dù có phải bán hết nhà cửa cũng sẽ nuôi được con trai, như vậy cũng coi như không phụ lòng người vợ quá cố.
Trần lão hán chán nản ngồi xuống ghế thở dài, cũng chẳng buồn dạy dỗ con trai nữa, Trần Du Tiền lầm bầm đi cho gà ăn, vừa cho ăn vừa ngó ra ngoài mong tỷ tỷ sớm quay về.
Mật Nương không hề hay biết chuyện xảy ra trong nhà, nàng chống gậy lần mò lên núi, thôn Đào Hoa là một nơi non nước hữu tình, thôn nằm giữa sườn núi, phía sau là núi non trùng điệp, dưới chân là dòng sông uốn lượn, từ góc nhìn của Mật Nương, dòng Đại Bình Hà rộng lớn và sâu thẳm như một con rồng uốn lượn dưới chân núi, nàng cũng muốn xuống nước mò mẫm xem sao, nghe nói dưới nước cũng có nhiều thứ hay ho, nhưng nàng không biết bơi, cũng có chút sợ hãi.
Mật Nương bắt đầu tập trung tìm nấm, trên núi có nhiều thứ quý giá hơn, ngoài ngọn núi sau thôn Đào Hoa ở phía sau còn có vài ngọn núi lớn hơn nữa, nhưng những nơi đó nàng không dám đi, chỉ có vài nam nhân gan dạ trong thôn mới dám kết bè kết đội vào đó thăm dò.
Vượng Tài vừa chạy vừa đánh hơi dọc đường, Mật Nương thấy buồn cười bèn hỏi nó: “Vượng Tài, mày ngửi cái gì thế? Đừng có ăn đồ bẩn đấy nhé!”
Vượng Tài gầm gừ hai tiếng chẳng biết có hiểu hay không, nhưng cái mông vẫn cứ nhấp nhổm chạy về phía xa xa, Mật Nương sợ nó chạy mất liền đứng dậy đuổi theo, sau đó nghe thấy tiếng sủa ăng ẳng của chó con.
Mật Nương vội vàng bước tới, “Vượng Tài!”
Vượng Tài đã phát hiện ra gì đó!
Trong rừng cây, Vượng Tài đang giằng co với một con chuột tre béo múp míp, con chuột tre mới chui nửa người ra khỏi hang, hai mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn vị khách không mời mà đến này, Vượng Tài mới vài tháng tuổi, chẳng to hơn con chuột tre là bao, nhưng lại tỏ ra hung dữ như một con chó lớn, nửa thân trên nằm sấp, miệng gầm gừ dọa nạt.
Mật Nương hoàn hồn, mừng rỡ vô cùng, chuột tre là thứ tốt!
Đã lâu rồi trong nhà chưa được ăn thịt……
Có chuột tre là có thịt ăn rồi……
Nàng cẩn thận đặt cái rổ xuống, chuẩn bị cùng Vượng Tài phối hợp bắt con chuột tre béo múp kia về nhà xào ăn, Mật Nương chậm rãi tiến lại gần……
“Chạy đâu cho thoát!!”
Trên hai đỉnh núi khác nhau, hai tiếng người đồng thời vang lên, ngay sau đó chỉ thấy Nghiêm Long Chu đứng dậy, trên tay nắm chặt một con thỏ rừng béo múp, con thỏ rừng vẫn đang giãy giụa đạp loạn bốn chân, nhưng người thợ săn không hề nương tay, dùng dây thừng trói chặt chân nó không chút do dự ném vào sọt, bữa tối nay coi như có rồi.
“Đồ hỗn láo! Con muốn tỷ tỷ con chăm sóc con cả đời hả? Sao ta lại sinh ra cái thứ ích kỷ như con chứ?”
Trần lão hán thở dốc, mắng con trai nhưng thực ra ông đang giận bản thân mình vô dụng, Du Tiền mới có năm tuổi, một đứa bé năm tuổi thì biết gì.
Nhưng ông là cha của Mật Nương, ông hiểu.
Con gái lớn rồi sớm muộn gì cũng phải gả chồng, ông một người, thêm Du Tiền nữa quả thật là gánh nặng, người trong thôn chẳng ai dám đến cầu thân, nhà bọn họ nghèo, Mật Nương hiếu thảo thì cả thôn Đào Hoa đều biết, lấy về rồi không phải chăm sóc nhà vợ sao? Không phải chu cấp sao? Cưới Mật Nương chẳng khác nào rước thêm hai cái dây buộc chân.
Nhưng Trần lão hán không nghĩ vậy, chỉ cần Mật Nương gả được nơi tốt thì ông dù có phải bán hết nhà cửa cũng sẽ nuôi được con trai, như vậy cũng coi như không phụ lòng người vợ quá cố.
Trần lão hán chán nản ngồi xuống ghế thở dài, cũng chẳng buồn dạy dỗ con trai nữa, Trần Du Tiền lầm bầm đi cho gà ăn, vừa cho ăn vừa ngó ra ngoài mong tỷ tỷ sớm quay về.
Mật Nương không hề hay biết chuyện xảy ra trong nhà, nàng chống gậy lần mò lên núi, thôn Đào Hoa là một nơi non nước hữu tình, thôn nằm giữa sườn núi, phía sau là núi non trùng điệp, dưới chân là dòng sông uốn lượn, từ góc nhìn của Mật Nương, dòng Đại Bình Hà rộng lớn và sâu thẳm như một con rồng uốn lượn dưới chân núi, nàng cũng muốn xuống nước mò mẫm xem sao, nghe nói dưới nước cũng có nhiều thứ hay ho, nhưng nàng không biết bơi, cũng có chút sợ hãi.
Mật Nương bắt đầu tập trung tìm nấm, trên núi có nhiều thứ quý giá hơn, ngoài ngọn núi sau thôn Đào Hoa ở phía sau còn có vài ngọn núi lớn hơn nữa, nhưng những nơi đó nàng không dám đi, chỉ có vài nam nhân gan dạ trong thôn mới dám kết bè kết đội vào đó thăm dò.
Vượng Tài vừa chạy vừa đánh hơi dọc đường, Mật Nương thấy buồn cười bèn hỏi nó: “Vượng Tài, mày ngửi cái gì thế? Đừng có ăn đồ bẩn đấy nhé!”
Vượng Tài gầm gừ hai tiếng chẳng biết có hiểu hay không, nhưng cái mông vẫn cứ nhấp nhổm chạy về phía xa xa, Mật Nương sợ nó chạy mất liền đứng dậy đuổi theo, sau đó nghe thấy tiếng sủa ăng ẳng của chó con.
Mật Nương vội vàng bước tới, “Vượng Tài!”
Vượng Tài đã phát hiện ra gì đó!
Trong rừng cây, Vượng Tài đang giằng co với một con chuột tre béo múp míp, con chuột tre mới chui nửa người ra khỏi hang, hai mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn vị khách không mời mà đến này, Vượng Tài mới vài tháng tuổi, chẳng to hơn con chuột tre là bao, nhưng lại tỏ ra hung dữ như một con chó lớn, nửa thân trên nằm sấp, miệng gầm gừ dọa nạt.
Mật Nương hoàn hồn, mừng rỡ vô cùng, chuột tre là thứ tốt!
Đã lâu rồi trong nhà chưa được ăn thịt……
Có chuột tre là có thịt ăn rồi……
Nàng cẩn thận đặt cái rổ xuống, chuẩn bị cùng Vượng Tài phối hợp bắt con chuột tre béo múp kia về nhà xào ăn, Mật Nương chậm rãi tiến lại gần……
“Chạy đâu cho thoát!!”
Trên hai đỉnh núi khác nhau, hai tiếng người đồng thời vang lên, ngay sau đó chỉ thấy Nghiêm Long Chu đứng dậy, trên tay nắm chặt một con thỏ rừng béo múp, con thỏ rừng vẫn đang giãy giụa đạp loạn bốn chân, nhưng người thợ săn không hề nương tay, dùng dây thừng trói chặt chân nó không chút do dự ném vào sọt, bữa tối nay coi như có rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.