Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình
Chương 7:
Địa Miên Miên
18/11/2024
Nàng vừa rửa mặt xong, Trần lão hán cũng mở cửa bước ra: “Mật Nương, ăn quả trứng gà này đi.”
Vừa nói ông vừa đi đến ổ gà sờ trứng, nhà họ Trần nghèo, chỉ có một con gà mái hoa mơ, mỗi ngày chỉ đẻ được một quả trứng, Mật Nương không nỡ ăn, nhưng nàng biết không thể lay chuyển được cha mình nên chỉ ậm ừ cho qua.
Mùa đông năm nay nhà họ Trần khó khăn, khoai lang đỏ là món ăn thường xuyên, ngay cả bữa sáng cũng là một nồi cháo khoai lang đỏ nóng hổi. Khoai đã ngọt sẵn nên không cần thêm dưa muối, Mật Nương húp một bát cháo lớn, cầm trứng gà trên tay nói: “Con để dành ăn dọc đường.”
Trần lão hán liếc nhìn con gái, không nói gì.
Ăn sáng xong, Mật Nương sắp xếp đồ đạc. Thị trấn gần thôn Đào Hoa nhất gọi là trấn Nguyệt Nha, cứ năm ngày lại có chợ phiên.
Bốn ngày qua Mật Nương đã tích trữ được kha khá nấm và rau dại, định hôm nay đem ra chợ bán. Trần lão hán không yên tâm để con gái đi một mình, cho nên mỗi chợ phiên Mật Nương đều đi cùng với Bàn thẩm hàng xóm.
Bàn thẩm là hàng xóm lâu năm của nhà họ Trần, họ Trịnh, dáng người tròn trịa phúc hậu nên được người trong thôn gọi là Bàn thẩm. Vừa qua giờ Thìn, Bàn thẩm đã đứng ngoài sân gọi: “Mật Nương ơi! Đi chưa?”
“Dạ tới ngay!” Mật Nương xách giỏ vội vàng chạy ra, Trần lão hán và Trần Du Tiền nhìn theo Mật Nương ra khỏi cửa mới yên lòng.
“Mật Nương, hôm nay vẫn bán nấm à?”
Mật Nương mỉm cười: “Vâng ạ, con cũng chẳng có tài cán gì, bây giờ mùa xuân nấm nhiều, con lên núi hái được kha khá, đổi lấy vài đấu gạo.”
Bàn thẩm khen: “Con hiểu chuyện quá.”
“Thím vào chợ làm gì ạ?”
“Thím cũng đem trứng vịt đi đổi lấy ít tiền mua thuốc cho thúc.”
Chồng Bàn thẩm họ Trương, Mật Nương gọi là Trương thúc. Trương thúc sức khỏe yếu quanh năm, nhà Bàn thẩm cũng vì thế mà khó khăn.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến đầu thôn, xe bò vừa lúc còn hai chỗ trống. Từ trong thôn ra thị trấn mất một văn tiền, Bàn thẩm trả tiền, Mật Nương lại mỉm cười đưa cho Lưu bá một quả trứng gà: “Lưu bá luộc lên ăn nhé, coi như tiền xe được không?”
Lưu bá đã quen với việc này, cười nhận lấy. Một quả trứng gà bán một văn tiền là giá thị trường, nhưng không phải ai cũng mua. Mật Nương xinh xắn lại khéo ăn nói nên Lưu bá không nỡ từ chối.
Bàn thẩm nhỏ giọng: “Con tiết kiệm quá, để cha con biết lại mắng cho.”
“Cha con sẽ không biết đâu.” Mật Nương cười đáp.
Trên xe bò còn có mấy phụ nhân khác, từ lúc Mật Nương lên xe, ánh mắt họ cứ dán chặt vào nàng không rời, “Con gái nhà ai mà xinh xắn thế, có ai hỏi cưới chưa?”
“Ngươi nhìn kỹ xem, đó là Mật Nương nhà Trần lão hán đấy.”
“Mật Nương? À à, ta nhớ ra rồi, con gái Trần Đại Tráng!”
Trần lão hán tên thật là Trần Đại Tráng, Mật Nương mỉm cười: “Đúng vậy, thím.”
“Năm nay mười sáu rồi à? Định khi nào gả chồng?”
“Ta chưa tính đến.”
“Chưa tính đến?” Phụ nhân kia ngạc nhiên.
“Hay là chưa tìm được người ưng ý? Có muốn thím giới thiệu cho không?”
Mật Nương thật sự không hiểu tại sao phụ nữ trong thôn gặp ai chưa chồng thì hỏi cưới xin, có chồng rồi thì nói chuyện con cái.
Nàng trả lời qua loa cho xong chuyện, thấy Mật Nương thái độ hờ hững, hai phụ nhân kia không nói nữa, bĩu môi quay sang nói chuyện riêng. Vài câu lọt vào tai Mật Nương, đúng như nàng nghĩ ——
Không phải nam nhân thì là trẻ con.
Vừa nói ông vừa đi đến ổ gà sờ trứng, nhà họ Trần nghèo, chỉ có một con gà mái hoa mơ, mỗi ngày chỉ đẻ được một quả trứng, Mật Nương không nỡ ăn, nhưng nàng biết không thể lay chuyển được cha mình nên chỉ ậm ừ cho qua.
Mùa đông năm nay nhà họ Trần khó khăn, khoai lang đỏ là món ăn thường xuyên, ngay cả bữa sáng cũng là một nồi cháo khoai lang đỏ nóng hổi. Khoai đã ngọt sẵn nên không cần thêm dưa muối, Mật Nương húp một bát cháo lớn, cầm trứng gà trên tay nói: “Con để dành ăn dọc đường.”
Trần lão hán liếc nhìn con gái, không nói gì.
Ăn sáng xong, Mật Nương sắp xếp đồ đạc. Thị trấn gần thôn Đào Hoa nhất gọi là trấn Nguyệt Nha, cứ năm ngày lại có chợ phiên.
Bốn ngày qua Mật Nương đã tích trữ được kha khá nấm và rau dại, định hôm nay đem ra chợ bán. Trần lão hán không yên tâm để con gái đi một mình, cho nên mỗi chợ phiên Mật Nương đều đi cùng với Bàn thẩm hàng xóm.
Bàn thẩm là hàng xóm lâu năm của nhà họ Trần, họ Trịnh, dáng người tròn trịa phúc hậu nên được người trong thôn gọi là Bàn thẩm. Vừa qua giờ Thìn, Bàn thẩm đã đứng ngoài sân gọi: “Mật Nương ơi! Đi chưa?”
“Dạ tới ngay!” Mật Nương xách giỏ vội vàng chạy ra, Trần lão hán và Trần Du Tiền nhìn theo Mật Nương ra khỏi cửa mới yên lòng.
“Mật Nương, hôm nay vẫn bán nấm à?”
Mật Nương mỉm cười: “Vâng ạ, con cũng chẳng có tài cán gì, bây giờ mùa xuân nấm nhiều, con lên núi hái được kha khá, đổi lấy vài đấu gạo.”
Bàn thẩm khen: “Con hiểu chuyện quá.”
“Thím vào chợ làm gì ạ?”
“Thím cũng đem trứng vịt đi đổi lấy ít tiền mua thuốc cho thúc.”
Chồng Bàn thẩm họ Trương, Mật Nương gọi là Trương thúc. Trương thúc sức khỏe yếu quanh năm, nhà Bàn thẩm cũng vì thế mà khó khăn.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến đầu thôn, xe bò vừa lúc còn hai chỗ trống. Từ trong thôn ra thị trấn mất một văn tiền, Bàn thẩm trả tiền, Mật Nương lại mỉm cười đưa cho Lưu bá một quả trứng gà: “Lưu bá luộc lên ăn nhé, coi như tiền xe được không?”
Lưu bá đã quen với việc này, cười nhận lấy. Một quả trứng gà bán một văn tiền là giá thị trường, nhưng không phải ai cũng mua. Mật Nương xinh xắn lại khéo ăn nói nên Lưu bá không nỡ từ chối.
Bàn thẩm nhỏ giọng: “Con tiết kiệm quá, để cha con biết lại mắng cho.”
“Cha con sẽ không biết đâu.” Mật Nương cười đáp.
Trên xe bò còn có mấy phụ nhân khác, từ lúc Mật Nương lên xe, ánh mắt họ cứ dán chặt vào nàng không rời, “Con gái nhà ai mà xinh xắn thế, có ai hỏi cưới chưa?”
“Ngươi nhìn kỹ xem, đó là Mật Nương nhà Trần lão hán đấy.”
“Mật Nương? À à, ta nhớ ra rồi, con gái Trần Đại Tráng!”
Trần lão hán tên thật là Trần Đại Tráng, Mật Nương mỉm cười: “Đúng vậy, thím.”
“Năm nay mười sáu rồi à? Định khi nào gả chồng?”
“Ta chưa tính đến.”
“Chưa tính đến?” Phụ nhân kia ngạc nhiên.
“Hay là chưa tìm được người ưng ý? Có muốn thím giới thiệu cho không?”
Mật Nương thật sự không hiểu tại sao phụ nữ trong thôn gặp ai chưa chồng thì hỏi cưới xin, có chồng rồi thì nói chuyện con cái.
Nàng trả lời qua loa cho xong chuyện, thấy Mật Nương thái độ hờ hững, hai phụ nhân kia không nói nữa, bĩu môi quay sang nói chuyện riêng. Vài câu lọt vào tai Mật Nương, đúng như nàng nghĩ ——
Không phải nam nhân thì là trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.