Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học
Chương 25
Ngư Diệu Thanh
17/06/2023
Cha Vương biết Hướng Vi giúp đỡ rất nhiều trong việc của Vương Thanh Thanh, ông cố nén đau thương nói với cô ta:
“Cô gái, rất cảm ơn cháu. Nếu không nhờ cháu thì Thanh Thanh của chúng tôi luôn nằm dưới đáy nước rồi.”
Không ai tiến lên quấy rầy đôi cha mẹ đã không chịu nổi gánh nặng, cho bọn họ thời gian yên lặng hồi ức giọng nói và dáng điệu nụ cười của con gái mình.
Cố Khanh cũng không đi qua, tuy cô có giúp đỡ trong chuyện này, nhưng nói ra phương thức hỗ trợ chưa chắc có người tin tưởng, cho nên vẫn ở trong phòng ngủ.
Sau khi cha mẹ họ Vương rời đi, Hướng Vi lại đến tìm Cố Khanh.
Hướng Vi nói:
“Về nước mắt trâu mà cô đã nói, tôi định tìm thử.”
Cố Khanh nghe vậy vội nói:
“Tôi chỉ xem trên mạng, không biết có làm được không. Hay là . . . cô tìm người hiểu mấy chuyện này làm thử đi.”
Hướng Vi lắc đầu, tuy nhà của cô ta có chút tiền, nhưng cũng chỉ là có tiền. Cha cô ta sẽ mời thầy phong thủy bày trận phong thủy gì đó, nhưng về phương diện ma quỷ linh dị thì không quen nhân vật lợi hại nào.
“Tôi chỉ muốn làm thử một lần, nếu thành công thì có thể cho Thanh Thanh gặp lại cha mẹ của cậu ấy.” Hướng Vi làm điều này không phải vì chính mình.
Nghĩ đến cha mẹ của Vương Thanh Thanh trong khoảnh khắc già đi mười mấy tuổi, Cố Khanh cũng trầm mặc.
Có thể dùng tiền giải quyết thì không gọi là việc.
Câu nói này áp dụng với Hướng Vi rất có lý.
Hôm sau, Hướng Vi mang ba cái chai đến, bên trong đựng nước mắt trâu, mỗi chai có khoảng ba giọt.
Cố Khanh, Hướng Vi, còn có Vương Thanh Thanh, hai người một quỷ làm thí nghiệm trong phòng ngủ của Hướng Vi.
Hướng Vi chọn đại một chai, đổ ra khoảng một giọt lên ngón tay, hỏi:
“Tôi bôi nhé?”
Cố Khanh gật đầu.
Quỷ hồn Vương Thanh Thanh vô hình ở bên cạnh cũng gật đầu, khẩn trương siết chặt nắm tay.
Bình đầu tiên, không được.
Bình thứ hai, thất bại.
Đến bình thứ ba, khi Hướng Vi bôi nước mắt trâu lên mí mắt, hai người một quỷ đều thấp thỏm chờ đợi, Cố Khanh thoáng thấy có một chút ánh sáng trắng vụt qua khi nước mắt trâu bị bôi lên mí mắt Hướng Vi.
Cố Khanh có dự cảm, lần này . . . sẽ thành công!
Hướng Vi chậm rãi mở mắt ra, cô ta nhìn thấy Cố Khanh, cùng với chiếc ghế bên cạnh Cố Khanh vốn trống rỗng nay có một bóng dáng bán trong suốt ngồi lên, rất quen thuộc.
"Thanh Thanh!"
Vương Thanh Thanh mỉm cười kêu một tiếng "Vi Vi", nước mắt trâu chỉ cho người ta thấy quỷ hồn, bởi vậy Hướng Vi chỉ có thể xem môi của Vương Thanh Thanh biết cô ta gọi tên mình.
“Xin lỗi, nếu tôi không nói cho cậu biết chuyện Cao Minh tỏ tình với tôi thì không chừng cậu sẽ không sao.” Hướng Vi luôn giấu chuyện này ở trong lòng, tự trách bản thân.
Vương Thanh Thanh mỉm cười, cô ta đã phục hồi bộ dạng vốn có, nụ cười kia giống như đóa cúc dại, yểu điệu đáng yêu.
"Ta không trách ngươi, đây là kiếp số của ta. Cảm ơn ngươi luôn giúp ta điều tra chân tướng, ta không quen sai người bạn này.”
Bởi vì chỉ có thể xem môi nên tốc độ nói chuyện của hai người rất chậm, nhưng có thể dùng phương thức như vậy gặp mặt một lần, Hướng Vi rốt cuộc có thể buông xuống một chút áy náy.
Năm phút sau, bóng dáng của Vương Thanh Thanh mờ dần.
Hướng Vi quay đầu hỏi:
"Thanh Thanh còn ở đây không?”
Cố Khanh gật đầu, trầm ngâm nói:
“Nhưng Cao Minh đã bị bắt, oán khí của Thanh Thanh đã biến mất, đại biểu cô ấy có thể nhập địa phủ, nếu muốn cho Thanh Thanh và cha mẹ gặp mặt thì chúng ta phải nhanh lên.”
“Cô gái, rất cảm ơn cháu. Nếu không nhờ cháu thì Thanh Thanh của chúng tôi luôn nằm dưới đáy nước rồi.”
Không ai tiến lên quấy rầy đôi cha mẹ đã không chịu nổi gánh nặng, cho bọn họ thời gian yên lặng hồi ức giọng nói và dáng điệu nụ cười của con gái mình.
Cố Khanh cũng không đi qua, tuy cô có giúp đỡ trong chuyện này, nhưng nói ra phương thức hỗ trợ chưa chắc có người tin tưởng, cho nên vẫn ở trong phòng ngủ.
Sau khi cha mẹ họ Vương rời đi, Hướng Vi lại đến tìm Cố Khanh.
Hướng Vi nói:
“Về nước mắt trâu mà cô đã nói, tôi định tìm thử.”
Cố Khanh nghe vậy vội nói:
“Tôi chỉ xem trên mạng, không biết có làm được không. Hay là . . . cô tìm người hiểu mấy chuyện này làm thử đi.”
Hướng Vi lắc đầu, tuy nhà của cô ta có chút tiền, nhưng cũng chỉ là có tiền. Cha cô ta sẽ mời thầy phong thủy bày trận phong thủy gì đó, nhưng về phương diện ma quỷ linh dị thì không quen nhân vật lợi hại nào.
“Tôi chỉ muốn làm thử một lần, nếu thành công thì có thể cho Thanh Thanh gặp lại cha mẹ của cậu ấy.” Hướng Vi làm điều này không phải vì chính mình.
Nghĩ đến cha mẹ của Vương Thanh Thanh trong khoảnh khắc già đi mười mấy tuổi, Cố Khanh cũng trầm mặc.
Có thể dùng tiền giải quyết thì không gọi là việc.
Câu nói này áp dụng với Hướng Vi rất có lý.
Hôm sau, Hướng Vi mang ba cái chai đến, bên trong đựng nước mắt trâu, mỗi chai có khoảng ba giọt.
Cố Khanh, Hướng Vi, còn có Vương Thanh Thanh, hai người một quỷ làm thí nghiệm trong phòng ngủ của Hướng Vi.
Hướng Vi chọn đại một chai, đổ ra khoảng một giọt lên ngón tay, hỏi:
“Tôi bôi nhé?”
Cố Khanh gật đầu.
Quỷ hồn Vương Thanh Thanh vô hình ở bên cạnh cũng gật đầu, khẩn trương siết chặt nắm tay.
Bình đầu tiên, không được.
Bình thứ hai, thất bại.
Đến bình thứ ba, khi Hướng Vi bôi nước mắt trâu lên mí mắt, hai người một quỷ đều thấp thỏm chờ đợi, Cố Khanh thoáng thấy có một chút ánh sáng trắng vụt qua khi nước mắt trâu bị bôi lên mí mắt Hướng Vi.
Cố Khanh có dự cảm, lần này . . . sẽ thành công!
Hướng Vi chậm rãi mở mắt ra, cô ta nhìn thấy Cố Khanh, cùng với chiếc ghế bên cạnh Cố Khanh vốn trống rỗng nay có một bóng dáng bán trong suốt ngồi lên, rất quen thuộc.
"Thanh Thanh!"
Vương Thanh Thanh mỉm cười kêu một tiếng "Vi Vi", nước mắt trâu chỉ cho người ta thấy quỷ hồn, bởi vậy Hướng Vi chỉ có thể xem môi của Vương Thanh Thanh biết cô ta gọi tên mình.
“Xin lỗi, nếu tôi không nói cho cậu biết chuyện Cao Minh tỏ tình với tôi thì không chừng cậu sẽ không sao.” Hướng Vi luôn giấu chuyện này ở trong lòng, tự trách bản thân.
Vương Thanh Thanh mỉm cười, cô ta đã phục hồi bộ dạng vốn có, nụ cười kia giống như đóa cúc dại, yểu điệu đáng yêu.
"Ta không trách ngươi, đây là kiếp số của ta. Cảm ơn ngươi luôn giúp ta điều tra chân tướng, ta không quen sai người bạn này.”
Bởi vì chỉ có thể xem môi nên tốc độ nói chuyện của hai người rất chậm, nhưng có thể dùng phương thức như vậy gặp mặt một lần, Hướng Vi rốt cuộc có thể buông xuống một chút áy náy.
Năm phút sau, bóng dáng của Vương Thanh Thanh mờ dần.
Hướng Vi quay đầu hỏi:
"Thanh Thanh còn ở đây không?”
Cố Khanh gật đầu, trầm ngâm nói:
“Nhưng Cao Minh đã bị bắt, oán khí của Thanh Thanh đã biến mất, đại biểu cô ấy có thể nhập địa phủ, nếu muốn cho Thanh Thanh và cha mẹ gặp mặt thì chúng ta phải nhanh lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.