Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại
Chương 21
Tụ Trặc
28/02/2023
Dù sao anh cũng mặc y phục dạ hành ở trên người, che mặt bằng khăn đen, còn mang theo một cây đao nhuốm đầy máu nữa cơ mà.
Nguyễn Khanh nghĩ vậy lại ôm chặt cây đao vào người.
Ngay khi thang máy bắt đầu di chuyển, Niệm Thất biết rằng Nguyễn Khanh đã không nói dối anh. Mặc dù anh không nhìn thấy bên ngoài như thế nào, nhưng anh thật đúng là có cảm giác như muốn bay lên trời vậy
Hơn nữa tốc độ bay còn rất nhanh.
Hoa văn trên vách tường phát ra ánh sáng không ngừng thay đổi, rất nhanh đã trở nên giống với hoa văn trên nút "mười sáu" mà Nguyễn Khanh đã nhấn.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Niệm Thất thở dài một hơi.
Thật là một cơ quan lợi hại.
Niệm Thất đi theo sau Nguyễn Khanh, anh nhìn cô mở ra một cánh cửa trên hành lang. Sau đó cô bước vào trong, vươn tay vỗ vào tường một cái, căn nhà đang tối om lập tức sáng lên.
Độ sáng cũng giống như trong bệnh viện vậy.
Niệm Thất đã không còn ngạc nhiên trước ánh sáng rực rỡ như ban ngày này nữa. Anh chỉ liếc nhìn chỗ vừa rồi Nguyễn Khanh đập tay vào. Ở đó có một thứ hình vuông, có vẻ như thứ này là để điều khiển đèn bật tắt thì phải.
Nguyễn Khanh quay đầu vừa lúc nhìn thấy anh đang nhìn cái này.
“Công tắc.” Cô chỉ vào ngọn đèn trên tường ở lối vào: “Dùng để bật với tắt đèn.”
Cô bật rồi tắt đèn một lần nữa, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Niệm Thất.
Niệm Thất cảm thấy Nguyễn Khanh thật sự là một người thú vị, anh cùng với cô giao tiếp không hề có trở ngại gì cả. Ở hoàn cảnh xa lạ thế này, gặp được người như vậy thì thật là may mắn.
Niệm Thất đưa tay ra, anh bật rồi tắt đèn mấy lần, sau đó thì gật đầu tỏ ý đã biết.
Nguyễn Khanh cúi đầu nhìn, cảm thấy hơi đau đầu một chút, bởi vì chỗ hành lang đang rất lộn xộn và ngổn ngang.
Cái này chủ yếu là do chiều nay cô bắt gian tại nhà, sau đó làm ầm ĩ một trận nên mới thế.
Cô lấy chân cào cào, gạt mấy đồ của bạn trai cũ sang một bên, rồi đẩy đôi dép lê của cậu ta cho Niệm Thất: “Anh mang cái này vào đi, chỗ của chúng tôi có thói quen về nhà sẽ đổi dép lê đi trong nhà, không mang theo bụi bẩn hoặc là bùn đất bên ngoài vào cửa.”
Mặc dù thời gian Niệm Thất ở ngoài không dài, nhưng anh sớm đã nhận thấy bất kể là xe sắt chạy trên đường, hay là những con đường gạch đá sáng màu hai bên đường, đều vốn không hề có chút bùn lầy lội nào cả. Yêu cầu của gười ở đây đúng là cao thật.
Nhưng mà khi anh cúi đầu nhìn xuống, sàn nhà được lát đá vuông vức rất sáng bóng, so với sàn nhà xám xịt trong bệnh viện còn xa hoa hơn gấp mấy lần. Bởi vậy cho dù có yêu cầu cao hơn nữa thì cũng phải làm theo thôi, ai bảo gạch này sáng bóng như vậy.
Niệm Thất nhập gia tùy tục, anh cởi đôi ủng vải đen ra, rồi đi đôi dép lê kỳ lạ kia vào.
Kích thước khá phù hợp.
Trong lòng Niệm Thất thầm đánh giá kích thước này không nhỏ, chắc chắn là kích thước của một người đàn ông rồi. Đây là một đôi giày nam.
Nguyễn Khanh cũng mừng rỡ: "Tôi thấy chiều cao của anh cũng tương đương với bạn trai cũ của tôi đấy, thực sự rất phù hợp."
Không biết “bạn trai cũ” là gì nhỉ, chẳng lẽ là chồng cũ của cô ấy sao?
Tuổi cô Nguyễn tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng ở tuổi này đáng lẽ cũng đã kết hôn bảy tám năm rồi, không lẽ cô là góa phụ?
Toàn bộ tóc của cô đều được buộc ra đằng sau đầu, mặc dù nhìn hơi kỳ quái nhưng đây hoàn toàn chính xác là kiểu tóc của phụ nữ có chồng.
Nguyễn Khanh nghĩ vậy lại ôm chặt cây đao vào người.
Ngay khi thang máy bắt đầu di chuyển, Niệm Thất biết rằng Nguyễn Khanh đã không nói dối anh. Mặc dù anh không nhìn thấy bên ngoài như thế nào, nhưng anh thật đúng là có cảm giác như muốn bay lên trời vậy
Hơn nữa tốc độ bay còn rất nhanh.
Hoa văn trên vách tường phát ra ánh sáng không ngừng thay đổi, rất nhanh đã trở nên giống với hoa văn trên nút "mười sáu" mà Nguyễn Khanh đã nhấn.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Niệm Thất thở dài một hơi.
Thật là một cơ quan lợi hại.
Niệm Thất đi theo sau Nguyễn Khanh, anh nhìn cô mở ra một cánh cửa trên hành lang. Sau đó cô bước vào trong, vươn tay vỗ vào tường một cái, căn nhà đang tối om lập tức sáng lên.
Độ sáng cũng giống như trong bệnh viện vậy.
Niệm Thất đã không còn ngạc nhiên trước ánh sáng rực rỡ như ban ngày này nữa. Anh chỉ liếc nhìn chỗ vừa rồi Nguyễn Khanh đập tay vào. Ở đó có một thứ hình vuông, có vẻ như thứ này là để điều khiển đèn bật tắt thì phải.
Nguyễn Khanh quay đầu vừa lúc nhìn thấy anh đang nhìn cái này.
“Công tắc.” Cô chỉ vào ngọn đèn trên tường ở lối vào: “Dùng để bật với tắt đèn.”
Cô bật rồi tắt đèn một lần nữa, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Niệm Thất.
Niệm Thất cảm thấy Nguyễn Khanh thật sự là một người thú vị, anh cùng với cô giao tiếp không hề có trở ngại gì cả. Ở hoàn cảnh xa lạ thế này, gặp được người như vậy thì thật là may mắn.
Niệm Thất đưa tay ra, anh bật rồi tắt đèn mấy lần, sau đó thì gật đầu tỏ ý đã biết.
Nguyễn Khanh cúi đầu nhìn, cảm thấy hơi đau đầu một chút, bởi vì chỗ hành lang đang rất lộn xộn và ngổn ngang.
Cái này chủ yếu là do chiều nay cô bắt gian tại nhà, sau đó làm ầm ĩ một trận nên mới thế.
Cô lấy chân cào cào, gạt mấy đồ của bạn trai cũ sang một bên, rồi đẩy đôi dép lê của cậu ta cho Niệm Thất: “Anh mang cái này vào đi, chỗ của chúng tôi có thói quen về nhà sẽ đổi dép lê đi trong nhà, không mang theo bụi bẩn hoặc là bùn đất bên ngoài vào cửa.”
Mặc dù thời gian Niệm Thất ở ngoài không dài, nhưng anh sớm đã nhận thấy bất kể là xe sắt chạy trên đường, hay là những con đường gạch đá sáng màu hai bên đường, đều vốn không hề có chút bùn lầy lội nào cả. Yêu cầu của gười ở đây đúng là cao thật.
Nhưng mà khi anh cúi đầu nhìn xuống, sàn nhà được lát đá vuông vức rất sáng bóng, so với sàn nhà xám xịt trong bệnh viện còn xa hoa hơn gấp mấy lần. Bởi vậy cho dù có yêu cầu cao hơn nữa thì cũng phải làm theo thôi, ai bảo gạch này sáng bóng như vậy.
Niệm Thất nhập gia tùy tục, anh cởi đôi ủng vải đen ra, rồi đi đôi dép lê kỳ lạ kia vào.
Kích thước khá phù hợp.
Trong lòng Niệm Thất thầm đánh giá kích thước này không nhỏ, chắc chắn là kích thước của một người đàn ông rồi. Đây là một đôi giày nam.
Nguyễn Khanh cũng mừng rỡ: "Tôi thấy chiều cao của anh cũng tương đương với bạn trai cũ của tôi đấy, thực sự rất phù hợp."
Không biết “bạn trai cũ” là gì nhỉ, chẳng lẽ là chồng cũ của cô ấy sao?
Tuổi cô Nguyễn tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng ở tuổi này đáng lẽ cũng đã kết hôn bảy tám năm rồi, không lẽ cô là góa phụ?
Toàn bộ tóc của cô đều được buộc ra đằng sau đầu, mặc dù nhìn hơi kỳ quái nhưng đây hoàn toàn chính xác là kiểu tóc của phụ nữ có chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.