Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại

Chương 35

Tụ Trặc

08/03/2023

“Có một chút. Ngược lại chất liệu này thật là thoải mái.” Niệm Thất kéo nhẹ áo thun mềm mại vừa vặn trên người: “Bây giờ mọi người đều mặc như vậy sao? Giống người dân tộc phương Bắc ghê.”

“Đại nhân, thời đại thay đổi rồi.” Nguyễn Khanh có chút hài hước mà nói: “Một ngàn năm rồi, thế giới trở nên ấm áp, nhiệt độ của mùa hè cao hơn rất nhiều so với lúc đó của mấy người, quần áo lúc đó của mấy người mặc không qua nổi mùa hè bây giờ đâu, sẽ bị cảm nắng chết người đó.”

“Bây giờ, tất cả mọi người đều mặc như vậy, lộ chân và cánh tay đều rất bình thường. Thậm chí con gái còn lộ nhiều hơn, đợi lát nữa, tôi dẫn anh ra đường nhìn thì anh sẽ biết.”

Sắc mặt của Niệm Thất trở nên kỳ lạ.

Nguyễn Khanh: “... Làm sao vậy?”

Niệm Thất hỏi: “Không thân thích cũng chẳng quen biết, tại sao lại gọi tôi là “đại nhân”?”

Nguyễn Khanh ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, thời đại của Niệm Thất tương ứng với thời Tống, thời đại mà “đại nhân” có nghĩa là “ba” kia.

Chậc! Rõ ràng cô biết rồi, lại quen gọi những người làm quan là “đại nhân” trong những bộ phim truyền hình.

Nguyễn Khanh xoa xoa thái dương, miễn cưỡng nói: “Ngôn ngữ thay đổi, nghĩa từ không giống nữa.”

Tất nhiên Niệm Thất chỉ có thể “à” một tiếng: “Thì ra là thế.”

Nguyễn Khanh chỉ tay vào sô pha giường: “Anh ngủ trên cái này trước đi. Ráng chịu đựng trước, đợi thêm hai ngày nữa, tôi xem xem nên làm cái gì đây.”

Vừa rồi rõ ràng vẫn còn là ghế ngồi, bây giờ đã biến thành chỗ ngủ. Niệm Thất cảm thấy rất thú vị, một ngàn năm sau có rất nhiều thứ mới mẻ thú vị.



Anh nói một câu: “Quấy rầy rồi.”

Nguyễn Khanh: “Thuật ngữ cổ đại.”

Niệm Thất hỏi lại: “Vậy nên nói như thế nào?”

Nguyễn Khanh nói: “Trong tình huống này, có thể nói thẳng là cảm ơn, cũng có thể nói “làm phiền cô rồi”.”

Niệm Thất ra hiệu mình biết rồi.

Nguyễn Khanh để Niệm Thất ngủ trước: “Tôi tắt đèn đây.”

Đèn trong phòng khách vừa tắt, Nguyễn Khanh không quay trở về phòng, vừa rồi Niệm Thất dùng nhà vệ sinh, cô còn chưa rửa mặt đâu. Vì vậy cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh.

Niệm Thất có thể nghe thấy âm thanh trong nhà vệ sinh từ phòng khách đã tắt đèn. Đây cũng chẳng phải là cánh cửa của nhà vệ sinh có cách âm kém, mà là thính lực của Niệm Thất là thứ mà không phải người bình thường nào có thể sánh được.

Âm thanh nước chảy có hơi lớn, cô không chỉ đánh răng rửa mặt mà còn đi tắm.

Nguyễn Khanh quả thật tắm rất nhanh, sau khi ra ngoài thì thấp thoáng nhìn thấy Niệm Thất đã nằm xuống rồi.

Cô hỏi: “Vẫn tốt chứ? Ghế có cứng không?”



Giọng nói của Niệm Thất từ trong bóng tối truyền đến: “Rất mềm.”

“Vậy được. Anh đi ngủ trước đi.” Nguyễn Khanh nói: “Có chuyện gì thì ngày mai nói sau, đừng suy nghĩ nhiều.”

Trong bóng tối, giọng nói của Niệm Thất vang lên: “... Được.”

Nguyễn Khanh đi ngang qua đó, quay trở về phòng của bản thân. Ánh đèn chiếu sáng nửa căn phòng trong chớp mắt, rồi biến mất theo tiếng đóng cửa.

Phòng khách tối đen trở lại, Niệm Thất nghe thấy tiếng khóa cửa.

Trong không khí còn sót lại một chút mùi hương dọc con đường mà cô đi qua.

Niệm Thất không biết đây là mùi thơm của sữa tắm, chỉ cảm thấy rất thơm.



Công việc của Nguyễn Khanh không cần làm việc đúng giờ, bởi vì hôm nay có một cuộc họp nên mới cần đến công ty. Thật ra đến công ty cũng không cần dậy quá sớm, chín giờ rưỡi thì cuộc họp mới bắt đầu nên thời gian của cô rất thoải mái.

Nhưng cô vẫn thức dậy từ sớm.

Lúc trong lòng có việc chính là như vậy, không ngủ được, thức dậy cũng sớm hơn so với mọi ngày.

Bây giờ chuyện mà Nguyễn Khanh quan tâm chính là nhà của cô có một người cổ đại đến từ một ngàn năm trước, lúc này bảo người ta sao có thể ngủ say được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook