Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 110: Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 20

Kiều Dữu

06/04/2023

Edit: Ryal

Cả hai đều rất buồn.

Nhưng buồn cũng tốn sức, vì thế Khương Ngộ vừa lên xe đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ân Vô Chấp chưa từng nghĩ mình sẽ chia tay với Khương Ngộ, huống chi là bằng cách thê thảm thế này.

Cậu ngơ ngẩn như người mất hồn, vừa về nhà đã được mẹ khen: "Ôi chao!!! Bé đẹp trai nhà ta về rồi, bộ quần áo này đẹp lắm, con đi mua cùng A Ngộ à?".

Ân Vô Chấp cứ thế lên tầng như chẳng hề nghe được, tự quăng mình xuống chiếc giường rộng lớn.

Khóe mắt đỏ bừng đọng một giọt trong suốt.

Cha Khương bế Khương Ngộ xuống xe, thấy vệt nước mắt còn loang lổ trên gương mặt đang say giấc.

Phụ huynh hai phía gọi điện cho nhau.

Khương: "A Ngộ nhà tôi khóc rồi, có chuyện gì đấy?".

Ân: "A Chấp cũng đang khóc đây, bọn tôi chịu, tài xế nhà bác nói sao?".

"Tài xế bảo chúng nó cứ nhìn nhau mà khóc".

Một đứa thì yên lặng rơi nước mắt, một đứa thì khóe mắt đỏ bừng.

Họ thực sự không hiểu nổi đám trẻ đang độ mới lớn.

Đêm xuống Khương Ngộ vẫn ngủ say sưa, cha mẹ nhiều lần ngó vào phòng y, thấy y cứ khụt khịt như không được ngon giấc.

Cha mẹ Ân cũng ngó Ân Vô Chấp mấy lần, lần nào cũng bị thằng con đang mất ngủ bắt gặp, sau đó cậu dứt khoát đóng sập cửa phòng rồi khóa kín.

Ân Vô Chấp lại nằm xuống giường, tiếp tục buồn bã.

Cuối cùng cậu cũng thiếp đi trong cơn đau đầu như búa bổ.

Ân Vô Chấp bỗng nằm mơ.

Cậu mơ thấy một cung điện kiểu cổ, và một vị Hoàng đế tinh xảo như con rối.

Cậu mơ thấy "mình" quỳ bên giường dỗ dành y ăn cơm.

Khương Ngộ chỉ cần há miệng, hắn đã thấy thỏa mãn không gì sánh nổi. Y chỉ cần ở bên, hắn đã thấy an tâm.

Cậu nhìn người đang nằm nhắm mắt, bên cạnh là chàng trai áo đỏ với sống lưng thẳng tắp cùng một chiếc bàn gỗ, phía trên chất đầy công văn.

Hắn vừa phê tấu chương vừa thi thoảng liếc nhìn người ấy, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt sáng long lanh.

Ân Vô Chấp có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc toát ra từ hắn, sự hạnh phúc khi đã chờ đợi cho đến tận cùng và rốt cuộc cũng có được điều mình mong muốn. Chỉ cần y khẽ nhíu mày một chút, cả trái tim hắn như thắt lại.

Dường như chỉ cần nhìn y... Không, với hắn mà nói, chỉ cần biết y vẫn còn sống, vẫn tồn tại, thế là đủ rồi.

Chàng trai kia bỗng quay sang nhìn cậu, con ngươi đen láy đầy sát khí.

"Ngươi bắt người cùng ngươi đi dạo phố".

"Bắt người thử quần áo".

"Khiến người phải cố tỏ ra vui vẻ chỉ để vừa lòng ngươi".

"Ân Vô Chấp, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?".

Ân Vô Chấp sửng sốt.

Rõ ràng người áo đỏ kia giống cậu như đúc nhưng đuôi mắt hắn lại mang nét điên cuồng vừa quen vừa lạ, gương mặt hắn sầm xuống: "Ngươi biết rõ người không thích mà, người đã nguyện lòng vì ngươi mà chuyển kiếp, vì ngươi mà sống kiếp người, vì ngươi mà cố gắng làm quen với thế giới này, ngươi còn gì bất mãn nữa?".

Cổ họng Ân Vô Chấp nghẹn lại: "Tôi chỉ muốn...".

"Ngươi muốn, không phải người muốn". Bộ y phục đỏ của người kia như nhuộm đầy máu, khi tới gần thậm chí còn có mùi gỉ sắt. "Ngươi sinh ra để yêu thương người, chứ không phải để khiến người khốn khổ chỉ vì những mong muốn cá nhân của ngươi".

Ân Vô Chấp rất muốn nói: Thế là không bình thường.

Chẳng lẽ anh cam lòng nỗ lực vì cậu ấy mà không cần hồi đáp hay sao?

Ân Vô Chấp đã làm rất nhiều việc mà người khác cũng làm được, vậy chẳng lẽ người khác cũng có thể thay thế Ân Vô Chấp?

Nhưng cậu nói không nên lời.

Cậu bị thuyết phục rồi.

Đúng, cậu phải yêu thương Khương Ngộ.

Chứ không phải đợi Khương Ngộ yêu thương mình.

Cậu làm tất cả chỉ để y được sống tự do theo ý thích. Dù trông y chẳng có chút sức sống nào nhưng đó là bệ hạ của cậu mà, chỉ cần y muốn sống, y nguyện lòng tồn tại, thế đã là hi hữu lắm rồi.

Cậu có lí do gì để đòi hỏi y.

Vả lại.

Không ai có thể thay thế Ân Vô Chấp.

Khương Ngộ chỉ thuộc về cậu, cậu biết, với Khương Ngộ cậu là duy nhất.

"Tỉnh lại đi, Ân Vô Chấp". Người kia nói. "Thế là đủ rồi, người nguyện lòng vì ngươi mà sống, nguyện lòng làm trái với cảm xúc trong lòng mình để quan tâm đến tâm trạng của ngươi, người đã kiên trì bao năm, thế là đủ rồi...".

"Ân Vô Chấp, ngươi nên thấy thỏa mãn rồi chứ".

"Người yêu ngươi". Hắn nói. "Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, con người mà ngươi tìm kiếm bao lâu đã tới với ngươi rồi, người nguyện lòng cùng ngươi đến thế giới đó, nối lại tiền duyên với ngươi, ngươi còn gì không hài lòng nữa chứ?".

"Đây là thế giới sạch sẽ mà ngươi đã hứa sẽ dẫn người tới".

"Người cũng đã giữ lời hứa, đã tha thứ cho ngươi khi ngươi chẳng còn kí ức...".

"Thế là đủ rồi, Ân Vô Chấp. Lòng tham quá phận của ngươi rồi sẽ gặp quả báo". Hắn lần nữa quay đầu nhìn thiên tử đang say giấc, sát khí và điên cuồng sâu trong đáy mắt biến thành sự dịu dàng và lưu luyến sâu như biển. "Đừng cầu mong quá nhiều".

"Ngươi đã chứng minh được rồi, dù ngươi không phải kẻ đã đánh cược mọi thứ vì người nhưng người vẫn rất yêu, rất yêu ngươi".

"Tỉnh lại đi, Ân Vô Chấp... Hãy chăm sóc người thật tốt, suốt cả cuộc đời này".

Trời sáng, Khương Ngộ đang ngủ.

Mặt trời lên cao, Khương Ngộ tiếp tục ngủ.

Ba giờ chiều, Khương Ngộ vẫn ngủ.

Đến tối, cuối cùng Khương Ngộ cũng tỉnh ngủ.

Hôm qua y vô cùng mệt mỏi, nhưng vừa mở mắt đã nhớ ra – hình như mình đã làm gì đó rất quá đáng.

Những gì Ân Vô Chấp muốn làm cùng y chỉ là nhu cầu bình thường thôi, nhưng đến cả những chuyện bình thường y cũng chẳng thể thỏa mãn được.

Khương Ngộ thấy tội lỗi vô cùng, thấy mình thực sự rất xấu.



Y đã đồng ý sẽ yêu thương Ân Vô Chấp cơ mà.

Một bóng đen xuất hiện.

Có người ngồi xổm xuống trước mặt y, Khương Ngộ đối diện với đôi mắt đen lay láy, chợt sửng sốt: "Ân Vô Chấp...".

Y còn tưởng Ân Vô Chấp sẽ không thèm để ý tới mình nữa.

"Ừm". Ân Vô Chấp nhìn y, mím môi. "Dậy rồi à? Ăn một chút nhé?".

Khương Ngộ nhìn nét mặt hắn.

Theo những gì y biết, ít nhất Ân Vô Chấp cũng phải giận dỗi một thời gian rồi mới tha thứ cho hành động quá quắt của y hôm qua mới đúng.

Khương Ngộ cất lời: "Cậu...".

"Tôi nghĩ rồi". Ân Vô Chấp nói. "Tôi, tôi vẫn không muốn chia tay với cậu đâu".

Hắn cúi đầu, nét mặt hơi ngường ngượng, ngập ngừng hỏi: "Cậu nghĩ sao?".

Khương Ngộ đáp: "Tôi không muốn chia tay với cậu".

Ân Vô Chấp thở phào nhẹ nhõm. Hắn không ngờ bản thân đã mất đi kí ức nhưng vẫn có thể khiến Khương Ngộ đồng ý yêu đương với mình, lòng ngọt như mật, bỗng nghe y nói tiếp: "Chỉ là tôi muốn tạm dừng".

Ân Vô Chấp lập tức nhìn y.

Con ngươi đen nhánh như đông đặc lại.

Khương Ngộ giải thích: "Ý tôi là chúng ta có thể đợi đến khi không bận rộn như bây giờ nữa rồi tiếp tục yêu đương".

"Thế nào là không bận rộn như bây giờ nữa?".

"Là, không phải đi học, không phải làm bài tập, không cần làm gì khác".

"Nghỉ đông ư?".

"Ừm".

Ân Vô Chấp hiểu được: "Tôi có thể chấp nhận chuyện chúng ta tiếp tục hẹn hò vào nghỉ hè và nghỉ đông, khi cậu có đủ thời gian, nhưng tôi không đồng ý chuyện tạm dừng mối quan hệ này".

Khương Ngộ cũng hiểu ý hắn, nhưng y thấy khó xử: "Tôi không muốn đi ăn sau giờ học".

"Thế thì không đi". Ân Vô Chấp từ bỏ chuyện lưu lại kí ức đẹp ở phố ăn vặt mà không hề do dự. "Không ăn thì không ăn, lúc muốn ăn thì mua về cũng được".

Khương Ngộ bỗng phát hiện Ân Vô Chấp xử lí vấn đề rất gọn ghẽ.

Không phải hắn lúc trước không gọn ghẽ. Dù vậy, y biết Ân Vô Chấp bây giờ có những nhu cầu rất căn bản, ví dụ như hắn muốn yêu đương với y, lưu lại những hồi ức đẹp ở nhiều nơi với y, nếu Khương Ngộ không phối hợp thì nhất định hắn sẽ thấy thất vọng, sau đó là bối rối, cuối cùng buồn bực chấp nhận.

Nhưng Ân Vô Chấp không còn như thế nữa.

Dường như hắn đang sợ Khương Ngộ sẽ rời xa hắn, bỏ rơi hắn vì không thể phối hợp cùng hắn.

Nhưng Ân Vô Chấp của bây giờ không nên sợ.

Khương Ngộ nhổm dậy, Ân Vô Chấp rất tự nhiên đỡ y lên, lót thêm một cái gối sau lưng y.

Y nhìn cái bàn, hắn lập tức hỏi: "Cậu muốn gì nào?".

Khương Ngộ: ".".

Y vừa nhìn Ân Vô Chấp vừa đáp: "Đói".

Hắn lại hỏi: "Cậu muốn ăn gì? Tôi mang lên cho".

"Mì".

"Đợi chút". Ân Vô Chấp ra ngoài, Khương Ngộ mơ màng ngồi đó một chốc rồi đứng dậy bước tới bàn học, mở cặp sách, tìm được cuốn sổ ghi thù bên trong.

Y cử động rất chậm, khép cuốn sổ lại đúng lúc Ân Vô Chấp bưng bát mì lên.

Hắn nhìn thoáng qua thứ ấy, con ngươi bỗng chốc co lại.

Hắn hơi choáng váng.

Ân Vô Chấp không có kí ức cứ như kẻ ngốc, hắn khi trước còn nghĩ Khương Ngộ đánh dấu từng lần mình giúp y chép bài tập là để sau này báo đáp.

Hắn thực sự đã sơ suất rồi.

Lần mất trí nhớ này giúp hắn ý thức được Khương Ngộ thực sự thích mình, nhưng đồng thời cũng mang đến không ít tai họa ngầm.

Tuyệt đối không thể để Khương Ngộ phát hiện hắn đã lấy lại kí ức.

Ân Vô Chấp đặt bát xuống trước mặt Khương Ngộ, cầm đũa cuộn mì đút cho y, liếc nhìn cuốn sổ ghi thù kia: "Cậu thay sổ nhiều lượt rồi phải không?".

"Ừ". Khương Ngộ đáp. "Nhiều lắm".

Mì cuộn trên đũa hơi nhiều, y gặm từng chút một.

Ân Vô Chấp hỏi: "Cậu đánh dấu mấy cái này làm gì?".

Khương Ngộ nhìn hắn đầy ai oán: "Để tính sổ hết một lượt khi cậu lấy lại được kí ức".

Ân Vô Chấp: ".".

Cả đời này chắc chắn không thể để Khương Ngộ biết được.

"Tôi bảo chứ, có phải cậu hơi quá đáng rồi không". Ân Vô Chấp lầm bầm. "Tôi phục vụ chưa đủ tốt hay sao mà cậu còn ghi thù".

"Hoàng hậu ngày trước sẽ không bắt tôi cùng đi dạo phố".

Khương Ngộ đang khen mình. Ân Vô Chấp vui lên đôi chút, nhưng đồng thời cũng thấy khó chịu – khen mình ngày trước nghĩa là không vừa lòng với mình trong hiện tại còn gì.

Hắn nhíu mày: "Người ta tốt như thế thì sao cậu không đi mà tìm người ta đi".

Khương Ngộ: ".".

Xem ra y nhầm rồi.

Nếu Ân Vô Chấp thực sự đã nhớ lại thì hẳn hắn sẽ không ghen với chính mình đâu.

Y ủ rũ: "Tôi không có ý đó".

"Mau ăn đi". Ân Vô Chấp nói, đưa trứng tới bên miệng y. "Cắn một miếng nào".

Khương Ngộ cắn một miếng, lại hỏi: "Cậu không giận tôi thật à".

"Ừ".

"Tôi rất vô dụng".

"Đúng".

".". Y tự nói mình thì được, Ân Vô Chấp thì không.

Hắn buồn cười: "Nhưng tôi thích cậu như thế".



Hắn nói thật lòng.

Khương Ngộ như thế nghĩa là rất ít người có thể chịu được y, trên đời này không ai thích Khương Ngộ hơn hắn hết, không ai tốt với Khương Ngộ hơn hắn hết, cũng không ai có thể cướp Khương Ngộ khỏi tay hắn.

Nếu có một người như thế.

Hắn sẽ giết.

"Ăn ngoan nào".

Khương Ngộ được đút hết nửa bát, Ân Vô Chấp xử nốt nửa bát còn lại và quả trứng luộc mà y chưa cắn nổi hai miếng, vừa đặt bát xuống đã lập tức mở sách bài tập ra làm.

Hôm qua hai đứa ra ngoài chơi cả ngày, chưa làm bài tập.

Ân Vô Chấp ý thức được từ tận đáy lòng – được làm bài tập chung với Khương Ngộ hạnh phúc đến nhường nào kia chứ, ít ra y sẽ không mệt mỏi đến nỗi tình cảm rạn nứt.

Khương Ngộ nằm ra bàn nhìn hắn.

Y rất thích ngắm Ân Vô Chấp trong yên lặng như thế này.

Ân Vô Chấp chỉ biết hắn thường ngắm Khương Ngộ, nhưng lại không biết Khương Ngộ cũng thường lẳng lặng ngắm hắn.

Ngày ấy, lúc phê tấu chương giúp y, Ân Vô Chấp luôn cực kì nghiêm túc. Hắn sẽ mỉm cười khi thấy bách tính được sống ấm no, sẽ nhíu mày khi gặp phải một vấn đề phức tạp, khi đọc được tấu chương của gian thần thì khóe miệng sẽ trĩu xuống, nét mặt âm trầm.

Y thích mọi biểu cảm của Ân Vô Chấp.

Dù sau khi tiến cung hắn từng giết rất nhiều người vì dám âm mưu bò lên long sàng, nhưng Khương Ngộ căn bản không hề quan tâm tới sự sống chết của những kẻ đó.

Với y, những kẻ đó chết thì chết thôi, vận mệnh của họ đã được sắp đặt.

Y không để tâm khi có người buộc tội Ân Vô Chấp là gian thần, cũng không để tâm khi có người nói Ân Vô Chấp quá ngang ngược.

Y cứ chiều chuộng hắn đấy, ngang ngược một chút thì đã làm sao.

Nhưng khi đối diện với y, Ân Vô Chấp luôn xem nhẹ ý muốn của chính bản thân mình.

Khương Ngộ bỗng hiểu tại sao hắn lại nói dù mất đi kí ức vẫn muốn y có thể thích mình, nhưng lại không cho rằng làm thế là mình không được tôn trọng.

Bởi Ân Vô Chấp cũng có nhu cầu về mặt tình cảm rất đỗi bình thường.

Hắn luôn cẩn thận bảo vệ Khương Ngộ, hắn sợ chỉ đôi chút mệt mỏi cũng khiến y muốn tìm đến cái chết.

Hắn đã đợi biết bao lâu mới có được thứ hắn mong cầu, vì thế hắn luôn chiều theo ý Khương Ngộ, cùng lắm cũng chỉ chiếm hời đôi chút trên long sàng mà thôi. Nhưng Ân Vô Chấp không chỉ là một người đàn ông, hắn còn là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố, cũng biết buồn, cũng biết đau, cũng muốn những gì mình cho đi sẽ được đáp trả, cũng muốn Khương Ngộ thể hiện tình yêu với hắn.

Nhưng hắn không dám.

Chỉ cần Khương Ngộ làm gì đó không đáng kể, hắn cũng được cưng mà sợ.

Nhưng sâu thẳm trong trái tim hắn không chỉ cầu mong những điều kia.

Hắn nói với Khương Ngộ, nếu có kiếp sau, hắn muốn mình sẽ quên hết tất cả.

Khương Ngộ hỏi hắn: "Quên cả ta sao".

"Dù có quên hết tất cả, ta cũng sẽ không quên tình yêu ta dành cho người". Ân Vô Chấp nói. "Ta chỉ muốn tiếp tục thích người mà không vướng bận chút tạp niệm nào thôi, sao thế, người không thích à?".

Hắn nhéo má Khương Ngộ.

Thực ra không chỉ có thế.

Có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.

Hắn đã thay đổi nhiều tới mức càng ngày càng không giống chính bản thân hắn, thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì ác mộng giữa đêm, không kìm lòng được mà ôm lấy Khương Ngộ, hôn y và đòi hỏi y trong lúc y còn đang mơ màng.

Hắn cũng mong mình không cần thấp thỏm, không cần bất an, không cần sợ mình sẽ đánh mất y thêm lần nữa. Có lẽ hắn thấy bản thân thật yếu đuối.

Vì thế nên hắn trở thành một Ân Vô Chấp hoàn toàn mới, cậy chiều mà kiêu, cậy mình đã mất kí ức nên làm xằng làm bậy.

Đúng là làm xằng làm bậy.

Ân Vô Chấp viết rồi lại viết, bỗng liếc nhìn cuốn sổ của Khương Ngộ rồi hỏi: "Nếu tôi nhớ lại kiếp trước, cậu sẽ làm gì?".

Y sửng sốt, vô thức trả lời: "Tôi sẽ nói cho cậu biết tôi thích cậu nhiều tới mức nào".

Có lẽ vẫn tính sổ những lần ghi thù kia.

Nhưng thực ra y muốn cho hắn biết – không cần phải thế.

Y sẽ mãi mãi không rời xa Ân Vô Chấp.

Dù hắn có lấy lại kí ức, y vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn những nhu cầu trong lòng hắn.

Vì Ân Vô Chấp đã thay đổi y ư?

Không phải. Đa số thời gian Khương Ngộ sẽ không cố nhớ về quãng thời gian khi mình đang trôi nổi giữa hư vô tận cùng, khi Ân Vô Chấp đang hóa thành gì, khi nỗ lực của hắn cảm động biết bao nhiêu.

Y thích Ân Vô Chấp, không phải vì Ân Vô Chấp đã thay đổi hắn.

Ân Vô Chấp không khác với mọi người.

Dù hắn đẹp hơn một chút, thông minh hơn một chút, võ công cao cường hơn một chút, nhưng tất thảy đều không phải điều quan trọng nhất.

Nếu phải tìm một lí do cho chữ "thích" của Khương Ngộ thì sao? Khi nhìn Ân Vô Chấp, y không còn muốn chết nữa.

Dù có vô cảm với thế giới đến đâu, y vẫn chịu được sự tẻ nhạt để tiếp tục sống sót.

Ân Vô Chấp là sắc màu sống động nhất thế gian này.

Ân Vô Chấp nhìn y, lòng nơm nớp.

Có phải Khương Ngộ đang thăm dò hắn không?

Nhóc lười rất lười nhưng dù sao cũng là một du hồn ngàn năm, còn có kinh nghiệm của hai kiếp làm người nữa.

Tuy hắn cũng chẳng khác gì nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể coi là kẻ tám lạng người nửa cân, Ân Vô Chấp không có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể qua mặt được y.

Nếu chưa lấy lại kí ức thì hắn sẽ nói gì nhỉ?

Ân Vô Chấp siết chặt chiếc bút trong tay: "Sao phải đợi lấy lại kí ức? Chẳng lẽ bây giờ cậu không thể nói với tôi rằng cậu thích tôi nhiều tới mức nào được ư?".

Khương Ngộ chắc chắn hắn chưa nhớ ra.

Cơn ghen này thật quá.

Ân Vô Chấp đã lấy lại trí nhớ không tẻ nhạt đến mức ấy đâu.

Lời tác giả:

Tang Phê: Tẻ nhạt = Buồn cười.

A Chấp:.

Muốn cậu thích tôi của mọi phiên bản thì có tội à!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook