Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống
Chương 94: Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 4
Kiều Dữu
11/02/2023
Bạn nam đó vác Khương Ngộ ra căng tin.
Ân Vô Chấp bám theo – dù chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình phải bám theo.
Căng tin đã kín chỗ, Khương Ngộ được đặt xuống cái bàn dài ở trong cùng.
Giờ Ân Vô Chấp mới phát hiện bạn nam hồi sáng cõng y lên tầng đã ngồi đó chiếm chỗ trước, còn giúp y lấy cơm trưa nữa.
Cậu đang định ngồi xuống thì một giọng nói vang lên phía sau: "Phiền bạn tránh ra chút".
Bạn nam thứ ba xuất hiện.
Cậu ta ngồi xuống ngay cạnh Khương Ngộ: "Quy tắc cũ".
Sau đó cả ba bắt đầu chơi đoán số [1].
[1] Trò chơi đơn giản, mọi người cùng giơ một số bất kì bằng tay đồng thời đoán. Ai đoán được tổng số ngón tay của tất cả mọi người thì thắng cuộc.
Người xuất hiện cuối cùng là C thắng, cậu ta đắc ý nói: "Hôm nay tôi đút cơm".
Khương Ngộ há miệng với C, được cậu ta đút cho... một thìa cháo đậu đỏ.
Ân Vô Chấp sầm mặt.
Cậu cũng ngồi xuống, khiến A và B phải nhìn bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
A hỏi: "Cậu ta sao thế?".
B đáp: "Hình như là bạn cùng bàn của Khương Ngộ".
"Ê". A nhìn Ân Vô Chấp. "Cậu cũng muốn kiếm ăn à?".
Ân Vô Chấp không ngờ cậu ta lại hỏi câu này: "Gì cơ?".
"Cậu nên xếp hàng đi chứ". C vừa đút Khương Ngộ ăn vừa nói. "Bọn tôi bao cậu ấy cả học kì này rồi".
Ân Vô Chấp...
Ngực phập phồng.
Khỉ thật. Sao cậu phải tức chứ.
Chẳng phải đây là loại chuyện mà đồ lười như Khương Ngộ có thể làm hay sao.
Từ bé Khương Ngộ đã thích đòi người khác bế, hồi tiểu học thì dành hầu hết thời gian ngồi trong lòng thầy cô, như thể chỉ muốn giáo viên của cả trường biến thành cha mẹ mình.
Ân Vô Chấp coi thường đồ vô dụng chẳng biết làm gì như Khương Ngộ.
Nhóc vô dụng lên cấp hai thì vẫn là nhóc vô dụng thôi, không phải chuyện y tìm cách sinh tồn là rất bình thường hay sao.
Cậu nhìn chằm chằm cái miệng đang há ra của Khương Ngộ.
Nhìn biểu cảm hiền từ như cha già của C.
... Bực thế.
Khương Ngộ quá đáng lắm rồi, dám lãng phí tiền cha mẹ cho vào mấy trò này.
Nhịn thôi.
Tối về cậu sẽ mách chú Khương, xem tiền tiêu vặt của Khương Ngộ có bị tịch thu hết hay không!
Phải nhịn.
Khương Ngộ liếm môi một cái: "Quả".
A nhanh nhảu cầm một quả nho đã lột vỏ sẵn trên bàn bỏ vào miệng y.
Khương Ngộ hơi nhíu mày: "Có hạt".
"Ngại quá". B giơ tay, có vẻ ngượng ngùng. "Tôi mua đấy, sáng đi hơi vội nên chưa kịp nếm, nhất định sẽ không có lần sau".
Đôi môi Khương Ngộ sáng bóng: "Lần sau không được thế nữa".
Không nhịn nổi.
Ân Vô Chấp đột nhiên giật lấy cái thìa trong tay C, cậu ta không kịp đề phòng, kinh hãi: "Cậu điên à!".
Ân Vô Chấp đang định đập cái thìa vào ngực Khương Ngộ rồi ra lệnh: Tự ăn!
Nhưng chẳng rõ vì sao cổ họng cậu như nghẹn lại.
Cậu hơi do dự rồi nhìn C mà thành khẩn nói: "Tôi cũng muốn tham gia cùng các cậu".
C nhướng mày.
Ân Vô Chấp nói: "Tôi không lấy tiền mà chỉ muốn giúp cậu ấy thôi, được không?".
C đặt bát xuống, nhìn cậu một lượt như CEO đánh giá nhân viên rồi nghiêng đầu hỏi Khương Ngộ: "Cậu thấy thế nào?".
Nửa tiếng sau, Ân Vô Chấp theo chân B – người thắng trò đoán số – tới phòng kí túc của Khương Ngộ. B chu đáo cởi đồng hồ giúp y, đắp kín chăn cho y, còn kéo cả rèm cửa sổ rồi nói: "Dậy thì gọi điện nhé".
"Ừ". Khương Ngộ bình yên nhắm mắt.
B xoay người rời đi, chuẩn bị đóng cửa lại.
Cậu ta nhìn Ân Vô Chấp: "Ê, đi nào, đừng quấy rầy cậu ấy ngủ trưa".
Ân Vô Chấp cười hiền: "Đây cũng là kí túc xá của tôi mà".
B hơi nghi ngờ, cậu bèn lấy chìa khóa ra rồi mở một ô tủ chứa đồ làm chứng.
B gãi mũi, lại nói: "Vậy thì cậu đừng làm phiền đến cậu ấy, nếu không bọn tôi lại phải tìm du côn ngoài trường đánh cậu. Rách việc lắm".
Rồi cậu ta đi.
Ân Vô Chấp phụng phịu ngồi xuống giường mình, nhớ lại câu trả lời đầy quyết đoán của Khương Ngộ ban nãy: "Không".
Cậu chủ động ngỏ lời giúp mà nhóc lười còn dám từ chối.
Ân Vô Chấp mở mắt, tới trước giường Khương Ngộ, quyết định phải dạy lại y.
Yêu cầu của Khương Ngộ với giấc ngủ rất cao. Trước khi đi, B không chỉ kéo rèm cửa sổ mà còn chăng cả màn giường.
Y bình yên nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mười bốn năm nay cơ thể y đã tạo ra một đồng hồ sinh học hoàn chỉnh, lúc Khương Ngộ tỉnh lại thì chỉ còn nửa tiếng là vào tiết.
Y mơ màng tìm đồng hồ đeo tay để gọi điện, màn giường bỗng bị ai kéo ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện giữa căn phòng mờ sáng.
Khương Ngộ ngẩn ngơ nhớ tới hình ảnh Ân Vô Chấp thường đứng canh trước long sàng khi xưa.
Chỉ tiếc đó đã là kiếp trước rồi.
Y rầu rĩ cầm đồng hồ lên định bấm gọi, bỗng cổ tay bị nắm lấy.
Ân Vô Chấp rất thất vọng về bản thân.
Cậu vốn định cố ý quấy rầy để Khương Ngộ không được nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng chỉ cần ngồi sau tấm màn, nghe tiếng hít thở đều đều của y, chẳng biết vì sao cậu lại vô thức canh giữ trong im lặng.
"Cậu có bao nhiêu tiền mà phung phí thế". Ân Vô Chấp nói. "Ngày nào cũng mấy lượt đi đi về về, cha mẹ cậu có nuôi nổi cậu không?".
Khương Ngộ: ".".
"Tiền của cha mẹ cậu có phải lá rụng trên cây đâu mà tiêu hoang".
".".
Tốt lắm, xem ra nhóc lười nghe lọt lỗ tai rồi. Ân Vô Chấp buông cổ tay y, nhẹ nhàng lấy chiếc đồng hồ ra: "Những giao dịch thuộc về người lớn thế này không nên xảy ra trong môi trường sư phạm đâu, chắc cậu cũng không muốn thầy cô và cha mẹ biết chuyện nhỉ?".
Thực ra Khương Ngộ thấy sao cũng được.
Y nói: "Trả tôi".
"Tôi giữ cái này trước nhé". Ân Vô Chấp bỏ đồng hồ của Khương Ngộ vào ngực áo. "Được rồi, dậy rửa mặt đi rồi chúng ta cùng về lớp".
"Trả tôi".
"Sao cậu bướng thế nhỉ".
"Trả tôi".
"... Thế này đi". Ân Vô Chấp bất đắc dĩ nói. "Chú Khương với dì Văn cũng biết tôi từ bé, tôi phải tiết kiệm cho chú dì. Hôm nay tôi cõng cậu một lần, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được như thế nữa".
Gương mặt Khương Ngộ hơi thả lỏng, bạn trai cũ vẫn còn chưa đến nỗi cứng đầu bất trị.
Thấy thế, Ân Vô Chấp hất cằm: "Mau lên, không thì khỏi cõng".
"?". Khương Ngộ đang định nhích lên rồi lại ngồi im đó.
Ân Vô Chấp nói: "Tôi đếm đến ba, cậu không dậy thì khỏi cõng thật này".
Khương Ngộ nhìn cậu.
"Một".
Khương Ngộ tiếp tục nhìn cậu.
"Hai".
Khương Ngộ vẫn nhìn cậu.
"Hai rưỡi...".
Khương Ngộ không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu.
"...". Ân Vô Chấp giơ tay ôm y dậy, cõng y trên lưng rồi thở ra một hơi: "Ba".
Khương Ngộ nằm sấp trên người cậu, khóe miệng lặng lẽ cong cong.
Nhưng nét cong ấy nhanh chóng biến mất.
Y phát hiện Ân Vô Chấp vừa cõng mình vừa né tránh người khác.
Như thể cõng y là chuyện gì xấu hổ lắm vậy.
Ân Vô Chấp cõng Khương Ngộ tới trước cửa lớp rồi đặt y xuống đất: "Cậu vào trước đi, tôi vào sau".
A thò đầu ra khỏi lớp bên cạnh.
Có người khều cậu ta một cái: "Nhìn gì đấy?".
A rụt cổ lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Có đứa tranh Khương Ngộ với chúng ta kìa".
Khương Ngộ nằm ườn ra bàn học. Năm phút sau Ân Vô Chấp mới bước vào như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống cạnh y, tiện tay rút một cuốn sách ra khỏi ngăn bàn rồi nói: "Cậu đuổi việc mấy người kia đi".
Khương Ngộ: "Không".
"Cũng có phải cậu cụt tay cụt chân đâu".
"Không".
"...". Ân Vô Chấp tức giận nhìn y. "Cậu chưa làm bài tập hồi sáng đúng không?".
".".
"Biết ngay mà". Cậu cúi đầu viết nốt bài cuối rồi đưa vở cho y: "Nè, môn đại số, cho cậu mượn chép".
Khương Ngộ nhắm mắt lại.
"Chép đi, chép xong thì đưa tôi, tôi tiện thể nộp giúp cậu luôn".
"Mai nộp".
Ân Vô Chấp đột nhiên thấy câu này rất quen. Cậu cúi sát xuống bàn: "Nói mau, có phải cậu thuê người làm bài tập hộ không?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp nói: "Cậu quá đáng thật".
"Hừ".
Lại còn hừ.
Ân Vô Chấp nghiến răng: "Hay vẫn là mấy tên kia làm hộ cậu?".
".".
"Họ lấy bao nhiêu tiền?".
Khương Ngộ mở mắt rồi chầm chậm xoay người sang, lẳng lặng nhìn Ân Vô Chấp: "Không lấy tiền".
"Không lấy tiền?!". Cậu nói chắc: "Không thể nào".
"Thuê, trọn gói".
Chắc chắn là lừa đảo.
Ân Vô Chấp ý thức được rất có thể Khương Ngộ tiến hành giao dịch với nhân vật kia vào giờ ra chơi, thế nên cậu từ chối hết mấy đứa bạn rủ ra sân đá bóng vào những giờ ra chơi kế tiếp.
Nhưng cậu vẫn ra khỏi chỗ ngồi để tiện cho nhân vật kia tới tìm y.
Quả nhiên, vào giờ ra chơi cuối cùng của buổi học, một nữ sinh mặt tròn xuất hiện.
Lúc đó Khương Ngộ đang nằm ườn ra bàn mà ngủ.
Nữ sinh kia lặng lẽ yên vị ở chỗ ngồi phía trước, giơ tay vén mái tóc dài, trông có vẻ hơi ngường ngượng. Cô nàng quay đầu, cẩn thận ngắm nhìn Khương Ngộ.
Ân Vô Chấp bước tới ngồi xuống chỗ mình, nhìn chằm chằm nữ sinh kia với ánh mắt lạnh như băng.
Cô nàng hoảng lên, mặt đỏ bừng, vội vàng tỏ vẻ tự nhiên: "Dậy đi Khương Ngộ".
Khương Ngộ tỉnh lại, tựa người ra sau, mơ màng lấy hai cuốn sách bài tập ra khỏi ngăn bàn.
Một là của Ân Vô Chấp, một là của chính y.
Ân Vô Chấp: ".".
Thì ra mỗi lần Khương Ngộ kêu mai nộp là một lần y lấy sách bài tập của mình cho đứa con gái khác chép hộ.
Nữ sinh kia còn chưa chạm được vào cuốn sách đã bị Ân Vô Chấp nẫng tay trên.
Cô nàng: "...".
Ân Vô Chấp nói: "Bài tập của tôi không phải để cho người khác chép".
Khương Ngộ nghiêng đầu: "Ân Vô Chấp".
"Không cho chép là không cho chép".
"Ân Vô Chấp".
"Đã bảo là không cho chép rồi".
"Ân...".
"Thôi". Nữ sinh kia ngắt lời Khương Ngộ, cười ngọt lịm: "Mấy bài này tớ biết làm mà, chép từ sách tớ cũng được".
Khương Ngộ hơi ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Ân Vô Chấp lại giơ tay cướp nốt sách của y, mặt không đổi sắc: "Cậu mà giúp cậu ta làm bài thì tôi mách giáo viên hai người yêu sớm".
Nữ sinh: "!!!".
Khương Ngộ mở một mắt.
Buổi chiều tan học, Ân Vô Chấp không lôi y đến quán game nữa.
Cậu ngồi cùng xe với Khương Ngộ, nhìn ra ngoài cửa sổ với nét mặt sầm sì.
Về đến nhà, Ân Vô Chấp xuống xe trước, Khương Ngộ xuống sau khi được tài xế giúp mở cửa rồi bước vào nhà.
Cậu bám sát theo y không rời nửa bước.
Khương Ngộ về phòng, Ân Vô Chấp cũng chui vào trong, tiện thể nhét cặp vào ngăn bàn cậu.
"Lại còn thuê trọn gói cơ đấy, chậc, cậu cũng giỏi bịa chuyện nhỉ".
Khương Ngộ nằm lì trên giường chẳng thèm nhìn cậu.
Ân Vô Chấp ngồi xổm trước mặt y, nâng cằm y lên: "Cậu đang yêu sớm phải không?".
Khương Ngộ không thèm để ý đến cậu.
Ân Vô Chấp tỏ ra dữ tợn, bóp miệng y chu ra như cái mỏ vịt: "Nói mau".
Khương Ngộ vẫn chẳng để tâm tới cậu.
Ân Vô Chấp thấy bất lực như đấm vào lớp bông mềm, cậu tức anh ách một hồi, nói với y: "Cậu đừng bảo cậu ta làm bài hộ mãi thế, ảnh hưởng xấu đấy".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng nhìn cậu.
Ân Vô Chấp phát hiện y chỉ thích mềm mỏng chứ không ưa bị nói gay gắt, bèn tiếp tục: "Thế này đi. Nếu cậu thực sự không muốn làm bài thì sau này tôi sẽ giúp cậu, miễn phí".
Khương Ngộ cố tình đáp: "Bạn kia cũng miễn phí".
"Chẳng phải có dịch vụ thuê trọn gói à". Ân Vô Chấp nói. "Cậu đuổi việc mấy tên kia đi, mấy tên A A B B đó, rồi tôi sẽ làm miễn phí cho cậu hết".
Khương Ngộ yếu ớt đế thêm: "Thanh toán rồi, không đuổi được".
Ân Vô Chấp vắt óc suy nghĩ: "Cậu thử nghĩ mà xem, có phải lúc nào cậu cũng ở trường được đâu. Cùng lắm thì cậu bỏ luôn chừng ấy tiền, sau này ở nhà tôi cũng giúp cậu".
"Có giúp việc, cha mẹ, không cần".
Ân Vô Chấp bám theo – dù chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình phải bám theo.
Căng tin đã kín chỗ, Khương Ngộ được đặt xuống cái bàn dài ở trong cùng.
Giờ Ân Vô Chấp mới phát hiện bạn nam hồi sáng cõng y lên tầng đã ngồi đó chiếm chỗ trước, còn giúp y lấy cơm trưa nữa.
Cậu đang định ngồi xuống thì một giọng nói vang lên phía sau: "Phiền bạn tránh ra chút".
Bạn nam thứ ba xuất hiện.
Cậu ta ngồi xuống ngay cạnh Khương Ngộ: "Quy tắc cũ".
Sau đó cả ba bắt đầu chơi đoán số [1].
[1] Trò chơi đơn giản, mọi người cùng giơ một số bất kì bằng tay đồng thời đoán. Ai đoán được tổng số ngón tay của tất cả mọi người thì thắng cuộc.
Người xuất hiện cuối cùng là C thắng, cậu ta đắc ý nói: "Hôm nay tôi đút cơm".
Khương Ngộ há miệng với C, được cậu ta đút cho... một thìa cháo đậu đỏ.
Ân Vô Chấp sầm mặt.
Cậu cũng ngồi xuống, khiến A và B phải nhìn bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
A hỏi: "Cậu ta sao thế?".
B đáp: "Hình như là bạn cùng bàn của Khương Ngộ".
"Ê". A nhìn Ân Vô Chấp. "Cậu cũng muốn kiếm ăn à?".
Ân Vô Chấp không ngờ cậu ta lại hỏi câu này: "Gì cơ?".
"Cậu nên xếp hàng đi chứ". C vừa đút Khương Ngộ ăn vừa nói. "Bọn tôi bao cậu ấy cả học kì này rồi".
Ân Vô Chấp...
Ngực phập phồng.
Khỉ thật. Sao cậu phải tức chứ.
Chẳng phải đây là loại chuyện mà đồ lười như Khương Ngộ có thể làm hay sao.
Từ bé Khương Ngộ đã thích đòi người khác bế, hồi tiểu học thì dành hầu hết thời gian ngồi trong lòng thầy cô, như thể chỉ muốn giáo viên của cả trường biến thành cha mẹ mình.
Ân Vô Chấp coi thường đồ vô dụng chẳng biết làm gì như Khương Ngộ.
Nhóc vô dụng lên cấp hai thì vẫn là nhóc vô dụng thôi, không phải chuyện y tìm cách sinh tồn là rất bình thường hay sao.
Cậu nhìn chằm chằm cái miệng đang há ra của Khương Ngộ.
Nhìn biểu cảm hiền từ như cha già của C.
... Bực thế.
Khương Ngộ quá đáng lắm rồi, dám lãng phí tiền cha mẹ cho vào mấy trò này.
Nhịn thôi.
Tối về cậu sẽ mách chú Khương, xem tiền tiêu vặt của Khương Ngộ có bị tịch thu hết hay không!
Phải nhịn.
Khương Ngộ liếm môi một cái: "Quả".
A nhanh nhảu cầm một quả nho đã lột vỏ sẵn trên bàn bỏ vào miệng y.
Khương Ngộ hơi nhíu mày: "Có hạt".
"Ngại quá". B giơ tay, có vẻ ngượng ngùng. "Tôi mua đấy, sáng đi hơi vội nên chưa kịp nếm, nhất định sẽ không có lần sau".
Đôi môi Khương Ngộ sáng bóng: "Lần sau không được thế nữa".
Không nhịn nổi.
Ân Vô Chấp đột nhiên giật lấy cái thìa trong tay C, cậu ta không kịp đề phòng, kinh hãi: "Cậu điên à!".
Ân Vô Chấp đang định đập cái thìa vào ngực Khương Ngộ rồi ra lệnh: Tự ăn!
Nhưng chẳng rõ vì sao cổ họng cậu như nghẹn lại.
Cậu hơi do dự rồi nhìn C mà thành khẩn nói: "Tôi cũng muốn tham gia cùng các cậu".
C nhướng mày.
Ân Vô Chấp nói: "Tôi không lấy tiền mà chỉ muốn giúp cậu ấy thôi, được không?".
C đặt bát xuống, nhìn cậu một lượt như CEO đánh giá nhân viên rồi nghiêng đầu hỏi Khương Ngộ: "Cậu thấy thế nào?".
Nửa tiếng sau, Ân Vô Chấp theo chân B – người thắng trò đoán số – tới phòng kí túc của Khương Ngộ. B chu đáo cởi đồng hồ giúp y, đắp kín chăn cho y, còn kéo cả rèm cửa sổ rồi nói: "Dậy thì gọi điện nhé".
"Ừ". Khương Ngộ bình yên nhắm mắt.
B xoay người rời đi, chuẩn bị đóng cửa lại.
Cậu ta nhìn Ân Vô Chấp: "Ê, đi nào, đừng quấy rầy cậu ấy ngủ trưa".
Ân Vô Chấp cười hiền: "Đây cũng là kí túc xá của tôi mà".
B hơi nghi ngờ, cậu bèn lấy chìa khóa ra rồi mở một ô tủ chứa đồ làm chứng.
B gãi mũi, lại nói: "Vậy thì cậu đừng làm phiền đến cậu ấy, nếu không bọn tôi lại phải tìm du côn ngoài trường đánh cậu. Rách việc lắm".
Rồi cậu ta đi.
Ân Vô Chấp phụng phịu ngồi xuống giường mình, nhớ lại câu trả lời đầy quyết đoán của Khương Ngộ ban nãy: "Không".
Cậu chủ động ngỏ lời giúp mà nhóc lười còn dám từ chối.
Ân Vô Chấp mở mắt, tới trước giường Khương Ngộ, quyết định phải dạy lại y.
Yêu cầu của Khương Ngộ với giấc ngủ rất cao. Trước khi đi, B không chỉ kéo rèm cửa sổ mà còn chăng cả màn giường.
Y bình yên nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mười bốn năm nay cơ thể y đã tạo ra một đồng hồ sinh học hoàn chỉnh, lúc Khương Ngộ tỉnh lại thì chỉ còn nửa tiếng là vào tiết.
Y mơ màng tìm đồng hồ đeo tay để gọi điện, màn giường bỗng bị ai kéo ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện giữa căn phòng mờ sáng.
Khương Ngộ ngẩn ngơ nhớ tới hình ảnh Ân Vô Chấp thường đứng canh trước long sàng khi xưa.
Chỉ tiếc đó đã là kiếp trước rồi.
Y rầu rĩ cầm đồng hồ lên định bấm gọi, bỗng cổ tay bị nắm lấy.
Ân Vô Chấp rất thất vọng về bản thân.
Cậu vốn định cố ý quấy rầy để Khương Ngộ không được nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng chỉ cần ngồi sau tấm màn, nghe tiếng hít thở đều đều của y, chẳng biết vì sao cậu lại vô thức canh giữ trong im lặng.
"Cậu có bao nhiêu tiền mà phung phí thế". Ân Vô Chấp nói. "Ngày nào cũng mấy lượt đi đi về về, cha mẹ cậu có nuôi nổi cậu không?".
Khương Ngộ: ".".
"Tiền của cha mẹ cậu có phải lá rụng trên cây đâu mà tiêu hoang".
".".
Tốt lắm, xem ra nhóc lười nghe lọt lỗ tai rồi. Ân Vô Chấp buông cổ tay y, nhẹ nhàng lấy chiếc đồng hồ ra: "Những giao dịch thuộc về người lớn thế này không nên xảy ra trong môi trường sư phạm đâu, chắc cậu cũng không muốn thầy cô và cha mẹ biết chuyện nhỉ?".
Thực ra Khương Ngộ thấy sao cũng được.
Y nói: "Trả tôi".
"Tôi giữ cái này trước nhé". Ân Vô Chấp bỏ đồng hồ của Khương Ngộ vào ngực áo. "Được rồi, dậy rửa mặt đi rồi chúng ta cùng về lớp".
"Trả tôi".
"Sao cậu bướng thế nhỉ".
"Trả tôi".
"... Thế này đi". Ân Vô Chấp bất đắc dĩ nói. "Chú Khương với dì Văn cũng biết tôi từ bé, tôi phải tiết kiệm cho chú dì. Hôm nay tôi cõng cậu một lần, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được như thế nữa".
Gương mặt Khương Ngộ hơi thả lỏng, bạn trai cũ vẫn còn chưa đến nỗi cứng đầu bất trị.
Thấy thế, Ân Vô Chấp hất cằm: "Mau lên, không thì khỏi cõng".
"?". Khương Ngộ đang định nhích lên rồi lại ngồi im đó.
Ân Vô Chấp nói: "Tôi đếm đến ba, cậu không dậy thì khỏi cõng thật này".
Khương Ngộ nhìn cậu.
"Một".
Khương Ngộ tiếp tục nhìn cậu.
"Hai".
Khương Ngộ vẫn nhìn cậu.
"Hai rưỡi...".
Khương Ngộ không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu.
"...". Ân Vô Chấp giơ tay ôm y dậy, cõng y trên lưng rồi thở ra một hơi: "Ba".
Khương Ngộ nằm sấp trên người cậu, khóe miệng lặng lẽ cong cong.
Nhưng nét cong ấy nhanh chóng biến mất.
Y phát hiện Ân Vô Chấp vừa cõng mình vừa né tránh người khác.
Như thể cõng y là chuyện gì xấu hổ lắm vậy.
Ân Vô Chấp cõng Khương Ngộ tới trước cửa lớp rồi đặt y xuống đất: "Cậu vào trước đi, tôi vào sau".
A thò đầu ra khỏi lớp bên cạnh.
Có người khều cậu ta một cái: "Nhìn gì đấy?".
A rụt cổ lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Có đứa tranh Khương Ngộ với chúng ta kìa".
Khương Ngộ nằm ườn ra bàn học. Năm phút sau Ân Vô Chấp mới bước vào như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống cạnh y, tiện tay rút một cuốn sách ra khỏi ngăn bàn rồi nói: "Cậu đuổi việc mấy người kia đi".
Khương Ngộ: "Không".
"Cũng có phải cậu cụt tay cụt chân đâu".
"Không".
"...". Ân Vô Chấp tức giận nhìn y. "Cậu chưa làm bài tập hồi sáng đúng không?".
".".
"Biết ngay mà". Cậu cúi đầu viết nốt bài cuối rồi đưa vở cho y: "Nè, môn đại số, cho cậu mượn chép".
Khương Ngộ nhắm mắt lại.
"Chép đi, chép xong thì đưa tôi, tôi tiện thể nộp giúp cậu luôn".
"Mai nộp".
Ân Vô Chấp đột nhiên thấy câu này rất quen. Cậu cúi sát xuống bàn: "Nói mau, có phải cậu thuê người làm bài tập hộ không?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp nói: "Cậu quá đáng thật".
"Hừ".
Lại còn hừ.
Ân Vô Chấp nghiến răng: "Hay vẫn là mấy tên kia làm hộ cậu?".
".".
"Họ lấy bao nhiêu tiền?".
Khương Ngộ mở mắt rồi chầm chậm xoay người sang, lẳng lặng nhìn Ân Vô Chấp: "Không lấy tiền".
"Không lấy tiền?!". Cậu nói chắc: "Không thể nào".
"Thuê, trọn gói".
Chắc chắn là lừa đảo.
Ân Vô Chấp ý thức được rất có thể Khương Ngộ tiến hành giao dịch với nhân vật kia vào giờ ra chơi, thế nên cậu từ chối hết mấy đứa bạn rủ ra sân đá bóng vào những giờ ra chơi kế tiếp.
Nhưng cậu vẫn ra khỏi chỗ ngồi để tiện cho nhân vật kia tới tìm y.
Quả nhiên, vào giờ ra chơi cuối cùng của buổi học, một nữ sinh mặt tròn xuất hiện.
Lúc đó Khương Ngộ đang nằm ườn ra bàn mà ngủ.
Nữ sinh kia lặng lẽ yên vị ở chỗ ngồi phía trước, giơ tay vén mái tóc dài, trông có vẻ hơi ngường ngượng. Cô nàng quay đầu, cẩn thận ngắm nhìn Khương Ngộ.
Ân Vô Chấp bước tới ngồi xuống chỗ mình, nhìn chằm chằm nữ sinh kia với ánh mắt lạnh như băng.
Cô nàng hoảng lên, mặt đỏ bừng, vội vàng tỏ vẻ tự nhiên: "Dậy đi Khương Ngộ".
Khương Ngộ tỉnh lại, tựa người ra sau, mơ màng lấy hai cuốn sách bài tập ra khỏi ngăn bàn.
Một là của Ân Vô Chấp, một là của chính y.
Ân Vô Chấp: ".".
Thì ra mỗi lần Khương Ngộ kêu mai nộp là một lần y lấy sách bài tập của mình cho đứa con gái khác chép hộ.
Nữ sinh kia còn chưa chạm được vào cuốn sách đã bị Ân Vô Chấp nẫng tay trên.
Cô nàng: "...".
Ân Vô Chấp nói: "Bài tập của tôi không phải để cho người khác chép".
Khương Ngộ nghiêng đầu: "Ân Vô Chấp".
"Không cho chép là không cho chép".
"Ân Vô Chấp".
"Đã bảo là không cho chép rồi".
"Ân...".
"Thôi". Nữ sinh kia ngắt lời Khương Ngộ, cười ngọt lịm: "Mấy bài này tớ biết làm mà, chép từ sách tớ cũng được".
Khương Ngộ hơi ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Ân Vô Chấp lại giơ tay cướp nốt sách của y, mặt không đổi sắc: "Cậu mà giúp cậu ta làm bài thì tôi mách giáo viên hai người yêu sớm".
Nữ sinh: "!!!".
Khương Ngộ mở một mắt.
Buổi chiều tan học, Ân Vô Chấp không lôi y đến quán game nữa.
Cậu ngồi cùng xe với Khương Ngộ, nhìn ra ngoài cửa sổ với nét mặt sầm sì.
Về đến nhà, Ân Vô Chấp xuống xe trước, Khương Ngộ xuống sau khi được tài xế giúp mở cửa rồi bước vào nhà.
Cậu bám sát theo y không rời nửa bước.
Khương Ngộ về phòng, Ân Vô Chấp cũng chui vào trong, tiện thể nhét cặp vào ngăn bàn cậu.
"Lại còn thuê trọn gói cơ đấy, chậc, cậu cũng giỏi bịa chuyện nhỉ".
Khương Ngộ nằm lì trên giường chẳng thèm nhìn cậu.
Ân Vô Chấp ngồi xổm trước mặt y, nâng cằm y lên: "Cậu đang yêu sớm phải không?".
Khương Ngộ không thèm để ý đến cậu.
Ân Vô Chấp tỏ ra dữ tợn, bóp miệng y chu ra như cái mỏ vịt: "Nói mau".
Khương Ngộ vẫn chẳng để tâm tới cậu.
Ân Vô Chấp thấy bất lực như đấm vào lớp bông mềm, cậu tức anh ách một hồi, nói với y: "Cậu đừng bảo cậu ta làm bài hộ mãi thế, ảnh hưởng xấu đấy".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng nhìn cậu.
Ân Vô Chấp phát hiện y chỉ thích mềm mỏng chứ không ưa bị nói gay gắt, bèn tiếp tục: "Thế này đi. Nếu cậu thực sự không muốn làm bài thì sau này tôi sẽ giúp cậu, miễn phí".
Khương Ngộ cố tình đáp: "Bạn kia cũng miễn phí".
"Chẳng phải có dịch vụ thuê trọn gói à". Ân Vô Chấp nói. "Cậu đuổi việc mấy tên kia đi, mấy tên A A B B đó, rồi tôi sẽ làm miễn phí cho cậu hết".
Khương Ngộ yếu ớt đế thêm: "Thanh toán rồi, không đuổi được".
Ân Vô Chấp vắt óc suy nghĩ: "Cậu thử nghĩ mà xem, có phải lúc nào cậu cũng ở trường được đâu. Cùng lắm thì cậu bỏ luôn chừng ấy tiền, sau này ở nhà tôi cũng giúp cậu".
"Có giúp việc, cha mẹ, không cần".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.