Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống
Chương 32: Trẫm muốn được dỗ ngủ cơ
Kiều Dữu
24/06/2022
Edit: Ryal
Tang Phê vẫn luôn xác định rõ thân phận mình.
Y chỉ là một du hồn bé nhỏ bình thường không có gì khác lạ, mục tiêu sống là được tự do trôi nổi trong hư không, ngoài ra chẳng còn cầu mong gì khác.
Tồn tại biết bao lâu, không phải Tang Phê chưa từng gặp những đệ tử huyền môn có khả năng nhìn thấy mình. Vài người thẳng thừng giơ kiếm lên muốn diệt trừ y, phát hiện Tang Phê không hề né tránh và cũng chẳng hoang mang thì lại do dự, không biết nên diệt trừ y hay đưa y đi đầu thai.
Đưa đi đầu thai thì không được rồi. Người đi đầu thai hoặc bất mãn với kiếp này nên vội vã muốn được đầu thai sang số mệnh tốt hơn, hoặc đã quá viên mãn nên muốn được trải nghiệm cuộc đời thêm lần nữa.
Con người ít nhiều đều quyến luyến nhân gian, hoặc thích được ăn ngon, hoặc có nghề nghiệp mơ ước, hoặc muốn nắm giữ cuộc sống muôn màu muôn vẻ, dạo này các cô cậu trẻ tuổi còn chung tình với wifi nữa.
Họ còn chưa biến thành quỷ đã muốn tới kiếp sau rồi.
Y trôi nổi hơn một nghìn năm mà cũng chỉ gặp vài đạo sĩ có thể nhìn thấy mình, từng bị nhốt vào lọ thủy tinh, trơ mắt nhìn người kia thực hiện những thao tác đầy mãnh liệt, khi ông ta định thần lại, y vẫn đang lơ lửng trong lọ.
A... Có chuyện gì thế, đạo sĩ rất ngạc nhiên, lại thao tác đầy mãnh liệt, được, hiểu rồi, không đưa đi được.
Giữ lại hình như cũng chẳng có tác dụng gì... À, cũng không giữ được, Tang Phê có thể tự bay khỏi lọ, chỉ là y muốn ở lại thôi, nếu y không muốn ở lại thì có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Còn diệt trừ thì sao? Đạo sĩ có hơi không đành lòng, dù sao y cũng chẳng phải linh hồn đầy oán khí, trừ việc có thể mang sát nghiệt tới cho mình, lại hơi đơn thuần một chút, thì là... không diệt được.
Tang Phê từng tận mắt thấy một vị đạo sĩ có tu vi rất khá muốn giết mình, nhưng pháp khí của gã chưa chạm được tới y đã bị một tia sét chẳng biết từ đâu ra đốt trụi.
Dĩ nhiên đó không phải do Tang Phê làm, y cũng chưa từng cố tìm hiểu, dù sao một con người bị sét đánh thì có liên quan gì tới du hồn bé nhỏ bình thường không có gì khác lạ như y cơ chứ.
Ông trời tự biết thôi.
Bây giờ, một du hồn bé nhỏ bình thường không có gì khác lạ lại gặp phải sự việc bất thường nhất đối với linh hồn.
Mất ngủ.
Nếu làm người là tai họa bất ngờ, thì chắc chắn mất ngủ chính là tai bay vạ gió.
Y không giải thích được, cũng không muốn tìm hiểu, chỉ thấy đạo trời bất công, lòng người hiểm ác, đời hồn cô quạnh như tuyết, hay là cứ thể biến mất cho xong.
Ân Vô Chấp: "...".
Chỉ, chỉ là mất ngủ thôi mà, sao phải phản ứng dữ dội vậy.
Cơ mà với người khác thì có thể không phải chuyện lớn, chứ với Khương Ngộ vốn mê đắm chuyện kia, chắc cũng tuyệt vọng hệt như người thường mắc bệnh nan y vậy.
Đột nhiên hắn thấy hơi đau lòng.
Sau một khoảng lặng ngắn, Ân Vô Chấp nhẹ giọng an ủi: "Không phải lỗi của người đâu, tại thần hết, nếu thần không cố gắng gượng thì sẽ chẳng có nhiều chuyện xảy ra thế này".
Tang Phê nhìn hắn.
Ân Vô Chấp nhấn mạnh thật chân thành: "Dù không phải tại thần thì cũng là tại ông trời".
Tang Phê cụp mắt, thực sự rất khó chịu, nên lại giơ tay dụi dụi.
Tề Hãn Miểu sợ đơ cả người.
... Rốt cuộc khó chịu tới mức nào, mà bệ hạ phải dụi mắt thế kia.
Y tự giơ tay lên dụi mắt đó!
Ân Vô Chấp nhíu mày, gọi lão: "Tề công công".
Tề Hãn Miểu phản ứng lại rất nhanh: "Để nô tài đi tìm gì đó đắp mắt cho bệ hạ".
Lão đi rồi, Tang Phê lại nhìnn Ân Vô Chấp.
Sắc mặt không tốt lắm, trận đòn của Thái hoàng thái hậu còn ác hơn mấy trò bắt nạt của y lúc trước nhiều.
Y cố lắm mới nhớ ra chuyện chính: "Bao giờ Ân ái khanh mới khỏe lại đây".
Ân Vô Chấp nhìn hàng mi cụp ủ rũ, hắn biết giờ mí mắt của y đã nặng lắm rồi, muốn xoa bóp cho y, nhưng Văn Thái hậu đã dặn phải nằm trên giường nên lại đáp: "Năm mươi trượng, nghe nói phải mười ngày nửa tháng".
"Không cử động được chút nào ư?". Tang Phê vừa hỏi vừa nghĩ – di chứng của mất ngủ thực sự rất đáng sợ, y cứ có cảm giác mình nói hết câu là sẽ tạch luôn. "Trẫm muốn lên giường ngươi".
Thực ra đây là cơ hội tốt để giày vò Ân Vô Chấp. Giờ hắn đang bị trọng thương mà y vẫn bắt hắn hầu hạ, chắc chắn hắn sẽ căm hận, đương nhiên, chủ yếu cũng là y chỉ muốn nằm xuống thật nhanh thôi.
"Bệ hạ... Giường ở điện Thái Cực thoải mái hơn nhiều".
"Nhưng trẫm thích ngủ ở đây".
"...". Đúng là không làm gì được y, Ân Vô Chấp đành im lặng dịch vào trong một chút.
Tang Phê: "Ôm".
"Trên, trên người thần còn thương tích".
"Bế".
Vì bị thương nên mới là giày vò ít nhưng hiệu quả thì nhiều, vừa đau mà vừa phải chịu nhục, hành hạ gấp đôi, y không tin Ân Vô Chấp không muốn giết mình.
Vẻ mặt Ân Vô Chấp đầy phức tạp.
Đã đến lúc này mà còn muốn ngủ chung với hắn, ép hắn bế y. Khương Ngộ đúng là vừa muốn gần gũi với hắn vừa muốn hắn hận y rồi.
Hắn tỏ vẻ như đang gắng gượng lắm, cơ bắp cố căng lên, gồng người để mồ hôi lấm tấm trên vầng trán.
Cuối cùng hắn xuống giường, Tang Phê được ôm lên, nhẹ nhàng thả vào bên trong.
Y nhìn gương mặt đỏ bừng và mồ hôi trên trán, nghĩ hắn đau, bèn nói: "Tới đây".
Ân Vô Chấp im lặng nằm xuống bên cạnh.
Hắn giơ tay lau mồ hôi.
Có sao nói vậy, không có mồ hôi mà gồng để toát mồ hôi cũng khó lắm.
"Ân Vô Chấp, ngươi phải mau chóng khỏe lại".
"Ừm".
"Trẫm còn rất nhiều tấu chương, ngươi không phê thì chẳng ai phê cả".
"... Ừm". Mạnh mồm mà nhẹ dạ.
Cánh cửa kẽo kẹt vang lên, Tề Hãn Miểu dừng chân, rồi lại lặng lẽ bước vào: "Bệ hạ dùng cái này đắp lên mắt đi, sẽ dễ chịu hơn một chút".
Ân Vô Chấp nhận lấy, đắp lên mắt cho Khương Ngộ: "Công công cứ đi làm việc đi, để ta chăm sóc bệ hạ là đủ rồi".
Không cần hắn nói, Tề Hãn Miểu cũng đâu có bị mù.
Cửa phòng lại được khép chặt.
Khương Ngộ nhắm mắt, trên mắt nóng hầm hập, chẳng biết lớp khăn vải lụa mềm đang bọc lấy thứ gì mà cứ nóng ấm mãi.
Dù chưa từng trải qua bao giờ, nhưng y không thể phủ nhận rằng cảm giác này đúng là rất thoải mái.
Nhưng vẫn không ngủ được.
"Ân Vô Chấp".
"Hở?".
"Trẫm không ngủ được".
"Thế thì". Ân Vô Chấp nghiêm túc nghĩ kế giúp y. "Bệ hạ thử nghĩ lại xem, rốt cuộc tại sao người không ngủ được?".
Khương Ngộ cố nghĩ, rồi đáp: "Vì trẫm lo lắng".
Ân Vô Chấp xoa ấn huyệt thái dương cho y, nhỏ giọng hỏi: "Lo lắng những gì?".
"Lo là trẫm không ngủ được".
"...". Ân Vô Chấp lại nói: "Nhớ lại tối qua xem, tại sao bệ hạ không ngủ được?".
Vì Ân Vô Chấp bị đánh, y không hiểu logic trong hành động của Thái hoàng thái hậu, với cả y lo Ân Vô Chấp bị thương quá nặng nên Thái hoàng thái hậu sẽ lôi kéo hết lòng thù hận của hắn, cuối cùng hắn chẳng giết y, với lại, rõ ràng Ân Vô Chấp đã không chịu nổi nữa mà sao cứ nhất quyết phải ôm y nhảy lên, với lại, chẳng biết Ân Vô Chấp cần dưỡng thương bao lâu, đống tấu chương của y thì giải quyết thế nào...
Tang Phê đáp: "Nhiều lắm". Không nói ra đâu.
Ân Vô Chấp hiểu ý y, bèn nói: "Nếu là do thần thì bệ hạ đừng lo, sau này thần sẽ cẩn thận, không hành sự xốc nổi nữa".
Tang Phê không đáp, y lại bắt đầu lo sau này mình sẽ mất ngủ nhiều lần – bỏ qua chuyện của Ân Vô Chấp đi, chỉ lo mình không ngủ được mà thôi.
Sau đó y phát hiện, lại càng không ngủ được.
Tang Phê: "Hết nóng rồi".
Ân Vô Chấp cao giọng gọi, người hầu đợi bên ngoài nhanh chóng bước vào. Hắn đổi khăn đắp mới cho Khương Ngộ, phát hiện đôi mắt y đã được ủ nóng tới mức ửng hồng, hàng mi cũng ướt nhẹp.
Cảnh tượng ấy nhanh chóng bị lớp khăn đắp mắt mới che đi.
"Bệ hạ ngủ được chưa?".
"Chưa".
"Vẫn không ngủ được à?".
"Trẫm lo trẫm không ngủ được".
"...". Vì lo không ngủ được nên lại càng không ngủ được đấy. Ân Vô Chấp bó tay: "Người thử để đầu óc thanh tĩnh lại, đừng nghĩ gì cả xem".
"Trẫm lo". Giọng Tang Phê thật nhẹ. "Không tĩnh được".
Chẳng biết y lo cho Ân Vô Chấp hay lo không ngủ được. Ân Vô Chấp không đoán nổi, đành nói: "Tạm thời đừng lo nữa... Người biết phong ấn năm giác quan cơ mà?".
Nói tới đây, hắn không nhịn được mà khẽ bật cười, dỗ dành: "Chắc phong ấn thêm lần nữa là ngủ được thôi".
Tang Phê chẳng đáp.
Không được, vẫn không được.
Y hơi buồn bực, ngủ là chuyện quan trọng bậc nhất, nếu sau này cứ thế mãi thì chắc y chẳng chịu nổi thế giới này để lái lịch sử về đúng vị trí của nó mất thôi.
"Ân Vô Chấp".
"?".
"Trẫm muốn được dỗ ngủ cơ".
"... Thần không biết hát ru đâu".
"Không dỗ được thì trẫm sẽ đánh ngươi thêm hai mươi trượng nữa".
Ân Vô Chấp: "...".
Hắn giơ tay, đầu ngón tay cứng ngắc, mãi sau mới chầm chậm hạ xuống người Khương Ngộ rồi vỗ vỗ. Hắn cố học theo cảnh người Nam Cương dỗ trẻ con, ậm ừ những giai điệu kì quặc bằng giọng mũi.
Khương Ngộ lẳng lặng nhắm mắt.
Trong lúc mơ màng, y thấy dường như mình đã nghe giai điệu này ở đâu đó rồi.
Ngốc nghếch mà lại dịu dàng lắm.
Ân Vô Chấp vuốt mái tóc dài, chốc chốc, ý thức Khương Ngộ dần bay xa, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, xuyên qua dòng chảy thời gian thật dài và thật rộng, dù không tìm thấy ca khúc kì lạ kia nhưng cảm giác mệt mỏi lại dần kéo tới, thành công khiến y buồn ngủ.
"Bệ hạ ơi?".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng ngủ rồi. Hơi thở y nhẹ nhàng, không lắng tai nghe thì gần như không cảm nhận được.
Ngủ say rồi.
Ân Vô Chấp nhìn mảnh khăn lụa đã hết ấm nóng, nhẹ tay lau nước đọng trên đôi mắt Khương Ngộ, cúi đầu, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi y.
Cuối cùng cũng ngủ. Hắn tựa trán vào trán Khương Ngộ, nhỏ giọng: "Ngủ ngon".
Khương Ngộ ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt. Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của y vẫn là lo – liệu buổi tối có mất ngủ hay không?
"Bệ hạ".
Ân Vô Chấp phát hiện nhịp thở y thay đổi, bèn hỏi: "Người tỉnh rồi à? Có muốn ăn gì không?".
Câu nói này trôi qua được một phút rồi Tang Phê mới chầm chậm mở mắt, y nhìn nóc giường, vẫn đang nghĩ nếu không ngủ được thì phải làm sao đây?
"Bệ hạ?".
Tang Phê đảo mắt.
Cuối cùng y cũng ngủ đủ giấc rồi, ánh mắt lại trong trẻo như xưa, biểu cảm cũng thờ ơ như xưa, giống hệt một con rối tinh xảo.
Ân Vô Chấp yên tâm rồi, tuy Khương Ngộ mất ngủ có hơi người hơn chút nhưng hắn vẫn không thích y khó chịu, cứ âm u đầy tử khí thế này cũng được, ít nhất bản thân y được thoải mái.
Tang Phê nhìn hắn, tạm gác lại nỗi lo: "Hôm nay Ân ái khanh đã tới ngự thư phòng được chưa?".
"Vết thương của thần...". Ân Thế tử không quen nói dối né khỏi tầm mắt y, lòng bối rối. "Vẫn còn nặng lắm".
"Khó chịu lắm à?".
"Khó chịu chứ sao không". Ân Vô Chấp muốn xem y phản ứng thế nào. "Dù sao cũng là năm mươi trượng".
Năm mươi trượng hạ xuống cơ thể hắn, chắc chắn lòng Khương Ngộ không hề dễ chịu. Miệng y thì nói mình phải chịu nỗi khổ mất ngủ, nhưng suy cho cùng nếu hắn không phải chịu đòn thì sao mà Khương Ngộ mất ngủ cho được?
Vết thương của hắn không nghiêm trọng đến thế, nhưng chuyện Khương Ngộ mất ngủ là sự thực.
Ân Vô Chấp không muốn giày vò y, nhưng hắn thực sự muốn thấy chút tâm tình được thể hiện trên mặt Khương Ngộ. Y giấu chúng quá sâu, sâu tới nỗi có khi Ân Vô Chấp còn nghĩ, lời Văn Thái hậu nói không đúng hoàn toàn.
Tuy chắc chắn là không được, nhưng hắn vẫn muốn thấy càng nhiều càng tốt.
Chỉ khi Khương Ngộ không còn che giấu cảm xúc nữa, y mới được coi như đã thoát khỏi mọi chuyện.
Tuy Ân Vô Chấp không thích Khương Ngộ nhưng dù sao hắn cũng là thần tử, phải quan tâm đến bệ hạ của hắn, dĩ nhiên là sẽ mong y khỏe mạnh hơn.
Năm mươi trượng à, Khương Ngộ nghĩ, chắc Ân Vô Chấp đau chết đi được.
Y phải nhân dịp này mà cho hắn biết mình khốn nạn tới mức nào.
"Quần áo".
"...?". Ân Vô Chấp hỏi: "Sao cơ?".
Khương Ngộ nhìn cổ áo hắn: "Cởi".
Muốn xem vết thương của hắn à? Ân Vô Chấp nói: "Không, không sao đâu, thật sự không sao, với lại vết thương trên lưng khó coi lắm".
"Cởi".
Ân Vô Chấp chỉ đành đứng dậy. Hắn cũng chưa nhìn lưng mình bao giờ, không biết có lừa nổi Khương Ngộ hay không, vì chần chừ nên động tác rất chậm, mà trong mắt Khương Ngộ thì những động tác ấy có nghĩa là hắn đang rất đau.
"Trẫm không xem vết thương". Y ngắt lời Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp khựng lại, không xem vết thương thì xem cái gì?
Hắn do dự ngồi đó, nhìn thiên tử đang nằm.
"Cởi".
"Người đừng quậy nữa mà". Lại muốn hạ nhục hắn, cứ thế này là hắn sẽ giận thật đấy.
"Nhanh".
Ân Vô Chấp nhíu mày, cởi một bên tay áo, sắc mặt khó coi: "Rốt cuộc người muốn...".
"Nằm xuống".
Ân Vô Chấp giận dữ nằm xuống cạnh y, hắn trừng Khương Ngộ, lòng hơi bực bội.
Chẳng người đàn ông nào thích bị đối xử như thế cả, dù hắn có hiểu lòng Khương Ngộ nhưng vẫn rất phản cảm với những sự việc thế này, hắn đối xử với y tốt đến thế mà y đáp trả hắn bằng thái độ như này à.
Sau này không thèm để ý tới y nữa, sống chết mặc y đi.
"Sờ".
"?". Mặt Ân Vô Chấp vừa xanh vừa đỏ. "Gì cơ?".
"Cầm tay trẫm, đặt lên để trẫm sờ".
Lời tác giả:
A Chấp: Ngươi tin ta rút đao cá mập ra không.
Tang Phê: Giơ cổ ra cho đao cá mập
Ryal's note: Thực ra tui quyết định đào bộ này vì A Chấp là chính, bởi vì mọi thứ ẻm làm cho Tang Phê đều siêuuuu soft luôn – cọ chóp mũi, tựa trán, ậm ừ hát ru, chăm người yêu từng tí một. Không ai dạy mà tự biết công thức dỗ vợ hiệu quả nhất tự cổ chí kim "Tất cả là tại anh" nữa chứ iu lắmmmm
Tang Phê vẫn luôn xác định rõ thân phận mình.
Y chỉ là một du hồn bé nhỏ bình thường không có gì khác lạ, mục tiêu sống là được tự do trôi nổi trong hư không, ngoài ra chẳng còn cầu mong gì khác.
Tồn tại biết bao lâu, không phải Tang Phê chưa từng gặp những đệ tử huyền môn có khả năng nhìn thấy mình. Vài người thẳng thừng giơ kiếm lên muốn diệt trừ y, phát hiện Tang Phê không hề né tránh và cũng chẳng hoang mang thì lại do dự, không biết nên diệt trừ y hay đưa y đi đầu thai.
Đưa đi đầu thai thì không được rồi. Người đi đầu thai hoặc bất mãn với kiếp này nên vội vã muốn được đầu thai sang số mệnh tốt hơn, hoặc đã quá viên mãn nên muốn được trải nghiệm cuộc đời thêm lần nữa.
Con người ít nhiều đều quyến luyến nhân gian, hoặc thích được ăn ngon, hoặc có nghề nghiệp mơ ước, hoặc muốn nắm giữ cuộc sống muôn màu muôn vẻ, dạo này các cô cậu trẻ tuổi còn chung tình với wifi nữa.
Họ còn chưa biến thành quỷ đã muốn tới kiếp sau rồi.
Y trôi nổi hơn một nghìn năm mà cũng chỉ gặp vài đạo sĩ có thể nhìn thấy mình, từng bị nhốt vào lọ thủy tinh, trơ mắt nhìn người kia thực hiện những thao tác đầy mãnh liệt, khi ông ta định thần lại, y vẫn đang lơ lửng trong lọ.
A... Có chuyện gì thế, đạo sĩ rất ngạc nhiên, lại thao tác đầy mãnh liệt, được, hiểu rồi, không đưa đi được.
Giữ lại hình như cũng chẳng có tác dụng gì... À, cũng không giữ được, Tang Phê có thể tự bay khỏi lọ, chỉ là y muốn ở lại thôi, nếu y không muốn ở lại thì có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Còn diệt trừ thì sao? Đạo sĩ có hơi không đành lòng, dù sao y cũng chẳng phải linh hồn đầy oán khí, trừ việc có thể mang sát nghiệt tới cho mình, lại hơi đơn thuần một chút, thì là... không diệt được.
Tang Phê từng tận mắt thấy một vị đạo sĩ có tu vi rất khá muốn giết mình, nhưng pháp khí của gã chưa chạm được tới y đã bị một tia sét chẳng biết từ đâu ra đốt trụi.
Dĩ nhiên đó không phải do Tang Phê làm, y cũng chưa từng cố tìm hiểu, dù sao một con người bị sét đánh thì có liên quan gì tới du hồn bé nhỏ bình thường không có gì khác lạ như y cơ chứ.
Ông trời tự biết thôi.
Bây giờ, một du hồn bé nhỏ bình thường không có gì khác lạ lại gặp phải sự việc bất thường nhất đối với linh hồn.
Mất ngủ.
Nếu làm người là tai họa bất ngờ, thì chắc chắn mất ngủ chính là tai bay vạ gió.
Y không giải thích được, cũng không muốn tìm hiểu, chỉ thấy đạo trời bất công, lòng người hiểm ác, đời hồn cô quạnh như tuyết, hay là cứ thể biến mất cho xong.
Ân Vô Chấp: "...".
Chỉ, chỉ là mất ngủ thôi mà, sao phải phản ứng dữ dội vậy.
Cơ mà với người khác thì có thể không phải chuyện lớn, chứ với Khương Ngộ vốn mê đắm chuyện kia, chắc cũng tuyệt vọng hệt như người thường mắc bệnh nan y vậy.
Đột nhiên hắn thấy hơi đau lòng.
Sau một khoảng lặng ngắn, Ân Vô Chấp nhẹ giọng an ủi: "Không phải lỗi của người đâu, tại thần hết, nếu thần không cố gắng gượng thì sẽ chẳng có nhiều chuyện xảy ra thế này".
Tang Phê nhìn hắn.
Ân Vô Chấp nhấn mạnh thật chân thành: "Dù không phải tại thần thì cũng là tại ông trời".
Tang Phê cụp mắt, thực sự rất khó chịu, nên lại giơ tay dụi dụi.
Tề Hãn Miểu sợ đơ cả người.
... Rốt cuộc khó chịu tới mức nào, mà bệ hạ phải dụi mắt thế kia.
Y tự giơ tay lên dụi mắt đó!
Ân Vô Chấp nhíu mày, gọi lão: "Tề công công".
Tề Hãn Miểu phản ứng lại rất nhanh: "Để nô tài đi tìm gì đó đắp mắt cho bệ hạ".
Lão đi rồi, Tang Phê lại nhìnn Ân Vô Chấp.
Sắc mặt không tốt lắm, trận đòn của Thái hoàng thái hậu còn ác hơn mấy trò bắt nạt của y lúc trước nhiều.
Y cố lắm mới nhớ ra chuyện chính: "Bao giờ Ân ái khanh mới khỏe lại đây".
Ân Vô Chấp nhìn hàng mi cụp ủ rũ, hắn biết giờ mí mắt của y đã nặng lắm rồi, muốn xoa bóp cho y, nhưng Văn Thái hậu đã dặn phải nằm trên giường nên lại đáp: "Năm mươi trượng, nghe nói phải mười ngày nửa tháng".
"Không cử động được chút nào ư?". Tang Phê vừa hỏi vừa nghĩ – di chứng của mất ngủ thực sự rất đáng sợ, y cứ có cảm giác mình nói hết câu là sẽ tạch luôn. "Trẫm muốn lên giường ngươi".
Thực ra đây là cơ hội tốt để giày vò Ân Vô Chấp. Giờ hắn đang bị trọng thương mà y vẫn bắt hắn hầu hạ, chắc chắn hắn sẽ căm hận, đương nhiên, chủ yếu cũng là y chỉ muốn nằm xuống thật nhanh thôi.
"Bệ hạ... Giường ở điện Thái Cực thoải mái hơn nhiều".
"Nhưng trẫm thích ngủ ở đây".
"...". Đúng là không làm gì được y, Ân Vô Chấp đành im lặng dịch vào trong một chút.
Tang Phê: "Ôm".
"Trên, trên người thần còn thương tích".
"Bế".
Vì bị thương nên mới là giày vò ít nhưng hiệu quả thì nhiều, vừa đau mà vừa phải chịu nhục, hành hạ gấp đôi, y không tin Ân Vô Chấp không muốn giết mình.
Vẻ mặt Ân Vô Chấp đầy phức tạp.
Đã đến lúc này mà còn muốn ngủ chung với hắn, ép hắn bế y. Khương Ngộ đúng là vừa muốn gần gũi với hắn vừa muốn hắn hận y rồi.
Hắn tỏ vẻ như đang gắng gượng lắm, cơ bắp cố căng lên, gồng người để mồ hôi lấm tấm trên vầng trán.
Cuối cùng hắn xuống giường, Tang Phê được ôm lên, nhẹ nhàng thả vào bên trong.
Y nhìn gương mặt đỏ bừng và mồ hôi trên trán, nghĩ hắn đau, bèn nói: "Tới đây".
Ân Vô Chấp im lặng nằm xuống bên cạnh.
Hắn giơ tay lau mồ hôi.
Có sao nói vậy, không có mồ hôi mà gồng để toát mồ hôi cũng khó lắm.
"Ân Vô Chấp, ngươi phải mau chóng khỏe lại".
"Ừm".
"Trẫm còn rất nhiều tấu chương, ngươi không phê thì chẳng ai phê cả".
"... Ừm". Mạnh mồm mà nhẹ dạ.
Cánh cửa kẽo kẹt vang lên, Tề Hãn Miểu dừng chân, rồi lại lặng lẽ bước vào: "Bệ hạ dùng cái này đắp lên mắt đi, sẽ dễ chịu hơn một chút".
Ân Vô Chấp nhận lấy, đắp lên mắt cho Khương Ngộ: "Công công cứ đi làm việc đi, để ta chăm sóc bệ hạ là đủ rồi".
Không cần hắn nói, Tề Hãn Miểu cũng đâu có bị mù.
Cửa phòng lại được khép chặt.
Khương Ngộ nhắm mắt, trên mắt nóng hầm hập, chẳng biết lớp khăn vải lụa mềm đang bọc lấy thứ gì mà cứ nóng ấm mãi.
Dù chưa từng trải qua bao giờ, nhưng y không thể phủ nhận rằng cảm giác này đúng là rất thoải mái.
Nhưng vẫn không ngủ được.
"Ân Vô Chấp".
"Hở?".
"Trẫm không ngủ được".
"Thế thì". Ân Vô Chấp nghiêm túc nghĩ kế giúp y. "Bệ hạ thử nghĩ lại xem, rốt cuộc tại sao người không ngủ được?".
Khương Ngộ cố nghĩ, rồi đáp: "Vì trẫm lo lắng".
Ân Vô Chấp xoa ấn huyệt thái dương cho y, nhỏ giọng hỏi: "Lo lắng những gì?".
"Lo là trẫm không ngủ được".
"...". Ân Vô Chấp lại nói: "Nhớ lại tối qua xem, tại sao bệ hạ không ngủ được?".
Vì Ân Vô Chấp bị đánh, y không hiểu logic trong hành động của Thái hoàng thái hậu, với cả y lo Ân Vô Chấp bị thương quá nặng nên Thái hoàng thái hậu sẽ lôi kéo hết lòng thù hận của hắn, cuối cùng hắn chẳng giết y, với lại, rõ ràng Ân Vô Chấp đã không chịu nổi nữa mà sao cứ nhất quyết phải ôm y nhảy lên, với lại, chẳng biết Ân Vô Chấp cần dưỡng thương bao lâu, đống tấu chương của y thì giải quyết thế nào...
Tang Phê đáp: "Nhiều lắm". Không nói ra đâu.
Ân Vô Chấp hiểu ý y, bèn nói: "Nếu là do thần thì bệ hạ đừng lo, sau này thần sẽ cẩn thận, không hành sự xốc nổi nữa".
Tang Phê không đáp, y lại bắt đầu lo sau này mình sẽ mất ngủ nhiều lần – bỏ qua chuyện của Ân Vô Chấp đi, chỉ lo mình không ngủ được mà thôi.
Sau đó y phát hiện, lại càng không ngủ được.
Tang Phê: "Hết nóng rồi".
Ân Vô Chấp cao giọng gọi, người hầu đợi bên ngoài nhanh chóng bước vào. Hắn đổi khăn đắp mới cho Khương Ngộ, phát hiện đôi mắt y đã được ủ nóng tới mức ửng hồng, hàng mi cũng ướt nhẹp.
Cảnh tượng ấy nhanh chóng bị lớp khăn đắp mắt mới che đi.
"Bệ hạ ngủ được chưa?".
"Chưa".
"Vẫn không ngủ được à?".
"Trẫm lo trẫm không ngủ được".
"...". Vì lo không ngủ được nên lại càng không ngủ được đấy. Ân Vô Chấp bó tay: "Người thử để đầu óc thanh tĩnh lại, đừng nghĩ gì cả xem".
"Trẫm lo". Giọng Tang Phê thật nhẹ. "Không tĩnh được".
Chẳng biết y lo cho Ân Vô Chấp hay lo không ngủ được. Ân Vô Chấp không đoán nổi, đành nói: "Tạm thời đừng lo nữa... Người biết phong ấn năm giác quan cơ mà?".
Nói tới đây, hắn không nhịn được mà khẽ bật cười, dỗ dành: "Chắc phong ấn thêm lần nữa là ngủ được thôi".
Tang Phê chẳng đáp.
Không được, vẫn không được.
Y hơi buồn bực, ngủ là chuyện quan trọng bậc nhất, nếu sau này cứ thế mãi thì chắc y chẳng chịu nổi thế giới này để lái lịch sử về đúng vị trí của nó mất thôi.
"Ân Vô Chấp".
"?".
"Trẫm muốn được dỗ ngủ cơ".
"... Thần không biết hát ru đâu".
"Không dỗ được thì trẫm sẽ đánh ngươi thêm hai mươi trượng nữa".
Ân Vô Chấp: "...".
Hắn giơ tay, đầu ngón tay cứng ngắc, mãi sau mới chầm chậm hạ xuống người Khương Ngộ rồi vỗ vỗ. Hắn cố học theo cảnh người Nam Cương dỗ trẻ con, ậm ừ những giai điệu kì quặc bằng giọng mũi.
Khương Ngộ lẳng lặng nhắm mắt.
Trong lúc mơ màng, y thấy dường như mình đã nghe giai điệu này ở đâu đó rồi.
Ngốc nghếch mà lại dịu dàng lắm.
Ân Vô Chấp vuốt mái tóc dài, chốc chốc, ý thức Khương Ngộ dần bay xa, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, xuyên qua dòng chảy thời gian thật dài và thật rộng, dù không tìm thấy ca khúc kì lạ kia nhưng cảm giác mệt mỏi lại dần kéo tới, thành công khiến y buồn ngủ.
"Bệ hạ ơi?".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng ngủ rồi. Hơi thở y nhẹ nhàng, không lắng tai nghe thì gần như không cảm nhận được.
Ngủ say rồi.
Ân Vô Chấp nhìn mảnh khăn lụa đã hết ấm nóng, nhẹ tay lau nước đọng trên đôi mắt Khương Ngộ, cúi đầu, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi y.
Cuối cùng cũng ngủ. Hắn tựa trán vào trán Khương Ngộ, nhỏ giọng: "Ngủ ngon".
Khương Ngộ ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt. Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của y vẫn là lo – liệu buổi tối có mất ngủ hay không?
"Bệ hạ".
Ân Vô Chấp phát hiện nhịp thở y thay đổi, bèn hỏi: "Người tỉnh rồi à? Có muốn ăn gì không?".
Câu nói này trôi qua được một phút rồi Tang Phê mới chầm chậm mở mắt, y nhìn nóc giường, vẫn đang nghĩ nếu không ngủ được thì phải làm sao đây?
"Bệ hạ?".
Tang Phê đảo mắt.
Cuối cùng y cũng ngủ đủ giấc rồi, ánh mắt lại trong trẻo như xưa, biểu cảm cũng thờ ơ như xưa, giống hệt một con rối tinh xảo.
Ân Vô Chấp yên tâm rồi, tuy Khương Ngộ mất ngủ có hơi người hơn chút nhưng hắn vẫn không thích y khó chịu, cứ âm u đầy tử khí thế này cũng được, ít nhất bản thân y được thoải mái.
Tang Phê nhìn hắn, tạm gác lại nỗi lo: "Hôm nay Ân ái khanh đã tới ngự thư phòng được chưa?".
"Vết thương của thần...". Ân Thế tử không quen nói dối né khỏi tầm mắt y, lòng bối rối. "Vẫn còn nặng lắm".
"Khó chịu lắm à?".
"Khó chịu chứ sao không". Ân Vô Chấp muốn xem y phản ứng thế nào. "Dù sao cũng là năm mươi trượng".
Năm mươi trượng hạ xuống cơ thể hắn, chắc chắn lòng Khương Ngộ không hề dễ chịu. Miệng y thì nói mình phải chịu nỗi khổ mất ngủ, nhưng suy cho cùng nếu hắn không phải chịu đòn thì sao mà Khương Ngộ mất ngủ cho được?
Vết thương của hắn không nghiêm trọng đến thế, nhưng chuyện Khương Ngộ mất ngủ là sự thực.
Ân Vô Chấp không muốn giày vò y, nhưng hắn thực sự muốn thấy chút tâm tình được thể hiện trên mặt Khương Ngộ. Y giấu chúng quá sâu, sâu tới nỗi có khi Ân Vô Chấp còn nghĩ, lời Văn Thái hậu nói không đúng hoàn toàn.
Tuy chắc chắn là không được, nhưng hắn vẫn muốn thấy càng nhiều càng tốt.
Chỉ khi Khương Ngộ không còn che giấu cảm xúc nữa, y mới được coi như đã thoát khỏi mọi chuyện.
Tuy Ân Vô Chấp không thích Khương Ngộ nhưng dù sao hắn cũng là thần tử, phải quan tâm đến bệ hạ của hắn, dĩ nhiên là sẽ mong y khỏe mạnh hơn.
Năm mươi trượng à, Khương Ngộ nghĩ, chắc Ân Vô Chấp đau chết đi được.
Y phải nhân dịp này mà cho hắn biết mình khốn nạn tới mức nào.
"Quần áo".
"...?". Ân Vô Chấp hỏi: "Sao cơ?".
Khương Ngộ nhìn cổ áo hắn: "Cởi".
Muốn xem vết thương của hắn à? Ân Vô Chấp nói: "Không, không sao đâu, thật sự không sao, với lại vết thương trên lưng khó coi lắm".
"Cởi".
Ân Vô Chấp chỉ đành đứng dậy. Hắn cũng chưa nhìn lưng mình bao giờ, không biết có lừa nổi Khương Ngộ hay không, vì chần chừ nên động tác rất chậm, mà trong mắt Khương Ngộ thì những động tác ấy có nghĩa là hắn đang rất đau.
"Trẫm không xem vết thương". Y ngắt lời Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp khựng lại, không xem vết thương thì xem cái gì?
Hắn do dự ngồi đó, nhìn thiên tử đang nằm.
"Cởi".
"Người đừng quậy nữa mà". Lại muốn hạ nhục hắn, cứ thế này là hắn sẽ giận thật đấy.
"Nhanh".
Ân Vô Chấp nhíu mày, cởi một bên tay áo, sắc mặt khó coi: "Rốt cuộc người muốn...".
"Nằm xuống".
Ân Vô Chấp giận dữ nằm xuống cạnh y, hắn trừng Khương Ngộ, lòng hơi bực bội.
Chẳng người đàn ông nào thích bị đối xử như thế cả, dù hắn có hiểu lòng Khương Ngộ nhưng vẫn rất phản cảm với những sự việc thế này, hắn đối xử với y tốt đến thế mà y đáp trả hắn bằng thái độ như này à.
Sau này không thèm để ý tới y nữa, sống chết mặc y đi.
"Sờ".
"?". Mặt Ân Vô Chấp vừa xanh vừa đỏ. "Gì cơ?".
"Cầm tay trẫm, đặt lên để trẫm sờ".
Lời tác giả:
A Chấp: Ngươi tin ta rút đao cá mập ra không.
Tang Phê: Giơ cổ ra cho đao cá mập
Ryal's note: Thực ra tui quyết định đào bộ này vì A Chấp là chính, bởi vì mọi thứ ẻm làm cho Tang Phê đều siêuuuu soft luôn – cọ chóp mũi, tựa trán, ậm ừ hát ru, chăm người yêu từng tí một. Không ai dạy mà tự biết công thức dỗ vợ hiệu quả nhất tự cổ chí kim "Tất cả là tại anh" nữa chứ iu lắmmmm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.