Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế
Chương 16:
Đối Du Tuyệt
07/10/2023
Bùi Tần Tần vội vàng chạy tới kéo Tần Xuyên trở về, lúc đi tới gần mơ hồ nghe thấy có cái gì đang rầm rĩ nói chuyện, cô theo âm thanh ngẩng đầu nhìn về phía cây cải, lại nhìn về phía rau muống, cuối cùng nhìn về phía cà chua nhỏ.
"Xong rồi, tinh thần của em hình như có vấn đề! Em nghe thấy rất nhiều rau cải đang nói chuyện!"
Tần Xuyên: "..."
Nội tâm anh thở dài, đem ngón tay thon dài đặt trên vai cô, đem mặt của cô chuyển hướng về phía bên kia cây xanh, sau đó lại xoay cô về phía rau xanh dị biến phía trước: "Là do cô trồng." Cô phải học cách giao tiếp với những thực vật dị biến mà chính mình trồng.
Tuy rằng Bùi Tần Tần không thông minh như Tần Xuyên, nhưng cũng không phải là người khuyết tật trí tuệ. Thông qua so sánh, cô lập tức hiểu được ý tứ của Tần Xuyên.
Cô trồng nha! Cư nhiên chỉ có vườn rau của bọn họ phát sinh dị biến! Vẫn là cô trồng ra nó!
Bùi Tần Tần rốt cục cảm giác mình không phải phế vật!!
Thấy chưa!
Các thứ rau cải cô trồng có thể dị biến!
Bùi Tần Tần kích động! Cái nhiệt huyết kia! Rau cải cô trồng có thể không lắng nghe cô sao?
Cô hùng dũng oai vệ, hiên ngang đi về phía trước!
Vừa đi bắp chân liền đau đớn, trong nháy mắt cô tỉnh táo.
Cỗ kích động kia giống như đệm không khí bị rò rỉ, biến mất với tốc độ mà dùng mắt thường có thể thấy được.
Ai nói rau cải do cô trồng ra sẽ lắng nghe cô? Rau cải của cô trồng rõ ràng là muốn ăn cô!
Điều này thật sự quá bi thương, nghĩ rằng cô tưới nước cho chúng mỗi ngày, làm cỏ cho chúng, trò chuyện với chúng, kết quả là, chúng thật sự muốn ăn cô!
Tần Xuyên không để ý tới sự kích động và mất mát của cô, chỉ phụ trách làm người máy, lãnh khốc vô tình đẩy cô về phía trước.
Nói như vậy, người có thể kích phát ra dị năng, phương diện thể chất cũng sẽ không kém. Chỉ có thân thể tốt, mới có thể chống lại virus, thôn phệ virus, thậm chí thuần hóa virus, chịu được năng lượng nguyên tố mang đến áp lực trong cơ thể.
Quá trình này, chính là một hồi chiến đấu giữa sống và chết.
Những người thành công trong việc chống lại virus có thể tiếp tục sống sót như con người. Mà người có gien cường hãn, có thể ở giữa sống và chết đạt được năng lực sinh tồn lớn hơn, cũng chính là dị năng.
Tố chất thân thể Bùi Tiểu Tần rất kém. Khí lực nhỏ, bộc phát yếu, cô căn bản không chịu nổi áp lực năng lượng nguyên tố lưu động mang đến, nhưng cô có thể làm cho thực vật phát sinh dị biến, chứng tỏ cô cũng là một trong những người có năng lực.
Chỉ là tình huống hơi có chút đặc thù, dị năng của cô hình như không đi qua thân thể của cô, liền ở bên ngoài cùng mục tiêu phát sinh biến hóa.
Kết quả như vậy có tốt có xấu.
Chỗ tốt chính là, sẽ không gây hại cho cơ thể mong manh của cô; Chỗ xấu chính là thực vật dị biến sẽ không quá ngoan ngoãn.
Vừa rồi đậu Hà Lan tập kích cô chính là điển tích đặc biệt không nghe lời.
Có thể là do mưa, nhưng nếu không có mưa, những thực vật này sẽ không xuất hiện dị biến nhanh như vậy.
Tần Xuyên lẳng lặng nhìn Bùi Tần Tần đi về phía khu vực thực vật còn cao hơn cô.
Thực vật dị biến trong nhà chỉ nhận chủ nhân của mình, cô muốn tự mình học cách thuần phục chúng nó, thuần phục không được, anh liền toàn bộ nhổ bỏ.
Trong lòng Bùi Tần Tần run sợ qua đi, rau muống không quất cô nữa, cũng không biểu hiện ra nhiệt tình gì với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ rau muống duyên dáng, gãi gãi đầu, lặng lẽ nhìn Tần Xuyên.
Cô đi tới, vậy sau đó thì sao? Đợi trong khi nó không chuẩn bị để nhổ rễ của nó?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, rau muống liền giống như điện giật cả thân co giật.
Tần Xuyên lo lắng nó bạo tẩu, di chuyển tức thời đi qua đón Bùi Tần Tần trở về, nhíu mày hỏi: "Câu thông thất bại à?"
Bùi Tần Tần bối thực nói: "Em không giao tiếp được." Cô không làm gì cả!
Tần Xuyên đổi cách nói: "Vừa rồi cô đang suy nghĩ cái gì?"
Bùi Tần Tần: "Em đang suy nghĩ, có nên thừa dịp nó không chuẩn bị rút rễ nó hay không?"
Tần Xuyên: “...” Sau cô lại dũng mãnh như thế.
Anh nhìn vào mắt cô, dùng trước sự kiên nhẫn trong tương lai, nói: "Nó được cô trồng ra, giống như cô có thể nghe thấy bọn chúng nói chuyện, ở một mức độ nào đó, bọn chúng có thể nhận được tâm ý của cô. Cho nên cô đừng nghĩ làm thế nào giết chết nó, nếu như cô còn muốn thu nó để bản thân sử dụng."
Có được một gốc thực vật dị biến có thể tăng lên tỷ lệ sinh tồn của bản thân trên phạm vi lớn, dù sao cảm giác của thực vật không giống với con người, chúng có thể bắt được sự dị biến của không khí, cũng có thể cảm nhận được biến hóa của đất đai, có thể bảo vệ còn người, có năng lực bảo hộ rất kịp thời hoặc ngoài dự liệu.
Bùi Tần Tần chớp chớp mắt, trong nháy mắt liền thanh tỉnh sáng suốt! Cô vốn tưởng rằng vừa rồi nó sẽ giết chết cô, hóa ra là bị cô làm sợ hãi sao? Nói cách khác, nó không muốn giết cô, thậm chí có chút sợ cô?
Cô hiểu rồi!
Bùi Tần Tần kích động chạy về phía rau muống, giày đi mưa hạ xuống bước ra một chuỗi bọt nước.
Bé ngoan đừng sợ, ta đến đây!
Tính cách rau muống hiền lành còn ở trong trạng thái kinh hãi, phát hiện "chủ nhân xấu xa" lại đây, một phen túm lấy cây cải và cây cà chua bên cạnh ném qua, chính mình nhân cơ hội thu nhỏ lại rồi chạy trốn.
Cũng rất thông minh.
Bùi Tần Tần ôm đầu bị cây cải và cây cà chua đập ngã xuống đất, vừa buông tay xuống nhìn, làm sao còn có bóng dáng của ‘Tâm Tâm’?
Cô nhìn về phía Tần Xuyên xin giúp đỡ.
Tần Xuyên cùng cô nhìn nhau một hồi, tâm tình phức tạp đồng thời, ngữ khí bình tĩnh nói: "Chạy." Cô quá biến thái rồi.
Bùi Tần Tần choáng váng nha: “Nó vì sao lại chạy! Em có thể triệu hoán nó trở về không?"
Tần Xuyên nhìn cô một cái, Bùi Tần Tần đã hiểu.
Không thể QAQ!
"Vì cái gì không thể a... Em, nó, nó không phải do em trồng sao?"
Tần Xuyên đi đến sân thượng để kiểm tra bên dưới nói: "Bây giờ nó đã hoang dã." Xin chúc mừng cô đã thành công trong việc gây rắc rối cho những người sống sót, nếu như nó bị ô nhiễm.
"Xong rồi, tinh thần của em hình như có vấn đề! Em nghe thấy rất nhiều rau cải đang nói chuyện!"
Tần Xuyên: "..."
Nội tâm anh thở dài, đem ngón tay thon dài đặt trên vai cô, đem mặt của cô chuyển hướng về phía bên kia cây xanh, sau đó lại xoay cô về phía rau xanh dị biến phía trước: "Là do cô trồng." Cô phải học cách giao tiếp với những thực vật dị biến mà chính mình trồng.
Tuy rằng Bùi Tần Tần không thông minh như Tần Xuyên, nhưng cũng không phải là người khuyết tật trí tuệ. Thông qua so sánh, cô lập tức hiểu được ý tứ của Tần Xuyên.
Cô trồng nha! Cư nhiên chỉ có vườn rau của bọn họ phát sinh dị biến! Vẫn là cô trồng ra nó!
Bùi Tần Tần rốt cục cảm giác mình không phải phế vật!!
Thấy chưa!
Các thứ rau cải cô trồng có thể dị biến!
Bùi Tần Tần kích động! Cái nhiệt huyết kia! Rau cải cô trồng có thể không lắng nghe cô sao?
Cô hùng dũng oai vệ, hiên ngang đi về phía trước!
Vừa đi bắp chân liền đau đớn, trong nháy mắt cô tỉnh táo.
Cỗ kích động kia giống như đệm không khí bị rò rỉ, biến mất với tốc độ mà dùng mắt thường có thể thấy được.
Ai nói rau cải do cô trồng ra sẽ lắng nghe cô? Rau cải của cô trồng rõ ràng là muốn ăn cô!
Điều này thật sự quá bi thương, nghĩ rằng cô tưới nước cho chúng mỗi ngày, làm cỏ cho chúng, trò chuyện với chúng, kết quả là, chúng thật sự muốn ăn cô!
Tần Xuyên không để ý tới sự kích động và mất mát của cô, chỉ phụ trách làm người máy, lãnh khốc vô tình đẩy cô về phía trước.
Nói như vậy, người có thể kích phát ra dị năng, phương diện thể chất cũng sẽ không kém. Chỉ có thân thể tốt, mới có thể chống lại virus, thôn phệ virus, thậm chí thuần hóa virus, chịu được năng lượng nguyên tố mang đến áp lực trong cơ thể.
Quá trình này, chính là một hồi chiến đấu giữa sống và chết.
Những người thành công trong việc chống lại virus có thể tiếp tục sống sót như con người. Mà người có gien cường hãn, có thể ở giữa sống và chết đạt được năng lực sinh tồn lớn hơn, cũng chính là dị năng.
Tố chất thân thể Bùi Tiểu Tần rất kém. Khí lực nhỏ, bộc phát yếu, cô căn bản không chịu nổi áp lực năng lượng nguyên tố lưu động mang đến, nhưng cô có thể làm cho thực vật phát sinh dị biến, chứng tỏ cô cũng là một trong những người có năng lực.
Chỉ là tình huống hơi có chút đặc thù, dị năng của cô hình như không đi qua thân thể của cô, liền ở bên ngoài cùng mục tiêu phát sinh biến hóa.
Kết quả như vậy có tốt có xấu.
Chỗ tốt chính là, sẽ không gây hại cho cơ thể mong manh của cô; Chỗ xấu chính là thực vật dị biến sẽ không quá ngoan ngoãn.
Vừa rồi đậu Hà Lan tập kích cô chính là điển tích đặc biệt không nghe lời.
Có thể là do mưa, nhưng nếu không có mưa, những thực vật này sẽ không xuất hiện dị biến nhanh như vậy.
Tần Xuyên lẳng lặng nhìn Bùi Tần Tần đi về phía khu vực thực vật còn cao hơn cô.
Thực vật dị biến trong nhà chỉ nhận chủ nhân của mình, cô muốn tự mình học cách thuần phục chúng nó, thuần phục không được, anh liền toàn bộ nhổ bỏ.
Trong lòng Bùi Tần Tần run sợ qua đi, rau muống không quất cô nữa, cũng không biểu hiện ra nhiệt tình gì với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ rau muống duyên dáng, gãi gãi đầu, lặng lẽ nhìn Tần Xuyên.
Cô đi tới, vậy sau đó thì sao? Đợi trong khi nó không chuẩn bị để nhổ rễ của nó?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, rau muống liền giống như điện giật cả thân co giật.
Tần Xuyên lo lắng nó bạo tẩu, di chuyển tức thời đi qua đón Bùi Tần Tần trở về, nhíu mày hỏi: "Câu thông thất bại à?"
Bùi Tần Tần bối thực nói: "Em không giao tiếp được." Cô không làm gì cả!
Tần Xuyên đổi cách nói: "Vừa rồi cô đang suy nghĩ cái gì?"
Bùi Tần Tần: "Em đang suy nghĩ, có nên thừa dịp nó không chuẩn bị rút rễ nó hay không?"
Tần Xuyên: “...” Sau cô lại dũng mãnh như thế.
Anh nhìn vào mắt cô, dùng trước sự kiên nhẫn trong tương lai, nói: "Nó được cô trồng ra, giống như cô có thể nghe thấy bọn chúng nói chuyện, ở một mức độ nào đó, bọn chúng có thể nhận được tâm ý của cô. Cho nên cô đừng nghĩ làm thế nào giết chết nó, nếu như cô còn muốn thu nó để bản thân sử dụng."
Có được một gốc thực vật dị biến có thể tăng lên tỷ lệ sinh tồn của bản thân trên phạm vi lớn, dù sao cảm giác của thực vật không giống với con người, chúng có thể bắt được sự dị biến của không khí, cũng có thể cảm nhận được biến hóa của đất đai, có thể bảo vệ còn người, có năng lực bảo hộ rất kịp thời hoặc ngoài dự liệu.
Bùi Tần Tần chớp chớp mắt, trong nháy mắt liền thanh tỉnh sáng suốt! Cô vốn tưởng rằng vừa rồi nó sẽ giết chết cô, hóa ra là bị cô làm sợ hãi sao? Nói cách khác, nó không muốn giết cô, thậm chí có chút sợ cô?
Cô hiểu rồi!
Bùi Tần Tần kích động chạy về phía rau muống, giày đi mưa hạ xuống bước ra một chuỗi bọt nước.
Bé ngoan đừng sợ, ta đến đây!
Tính cách rau muống hiền lành còn ở trong trạng thái kinh hãi, phát hiện "chủ nhân xấu xa" lại đây, một phen túm lấy cây cải và cây cà chua bên cạnh ném qua, chính mình nhân cơ hội thu nhỏ lại rồi chạy trốn.
Cũng rất thông minh.
Bùi Tần Tần ôm đầu bị cây cải và cây cà chua đập ngã xuống đất, vừa buông tay xuống nhìn, làm sao còn có bóng dáng của ‘Tâm Tâm’?
Cô nhìn về phía Tần Xuyên xin giúp đỡ.
Tần Xuyên cùng cô nhìn nhau một hồi, tâm tình phức tạp đồng thời, ngữ khí bình tĩnh nói: "Chạy." Cô quá biến thái rồi.
Bùi Tần Tần choáng váng nha: “Nó vì sao lại chạy! Em có thể triệu hoán nó trở về không?"
Tần Xuyên nhìn cô một cái, Bùi Tần Tần đã hiểu.
Không thể QAQ!
"Vì cái gì không thể a... Em, nó, nó không phải do em trồng sao?"
Tần Xuyên đi đến sân thượng để kiểm tra bên dưới nói: "Bây giờ nó đã hoang dã." Xin chúc mừng cô đã thành công trong việc gây rắc rối cho những người sống sót, nếu như nó bị ô nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.