Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế
Chương 44:
Đối Du Tuyệt
16/10/2023
Trong quá trình di động Bùi Tần Tần căn bản không mở được mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thường xuyên sử dụng năng lực này như vậy!
Đây là có bao nhiêu vui vẻ đây?
Tần Xuyên đứng ở ngã ba, phát hiện cỏ dại hai bên ngã ba đã mọc đến giữa đường, độ rộng nhiều nhất chỉ cho phép một người nghiêng người đi qua. Chung quanh không có dấu vết đi lại, hiển nhiên nơi này sớm đã không có người đặt chân.
"Đi vào xem một chút."
Tần Xuyên cõng Bùi Tần Tần lần thứ hai sử dụng năng lực di chuyển tức thời, năm trăm thước cỏ dại, không đến ba mươi giây anh liền đã chạy xong.
Nhưng khi sắp đến cổng trang trại, Tráng Tráng luôn luôn phun bong bóng trong nước đột nhiên phát triển mạnh một mét, ngăn cản họ nói: [Không được! Không được!]
Cửa hiệu của nông trại đã bị bao trùm bởi dây leo xanh, thậm chí nhà bên kia cũng vậy, toàn bộ trang trại chỉ còn lại một ngôi nhà mô hình.
Cây xanh dày đặc như vậy...
Bùi Tần Tần từ trên lưng Tần Xuyên đi xuống trấn an Tráng Tráng nói: "Tráng Tráng như thế nào? Có phải bên trong có thứ gì không tốt hay không?"
[Tráng Tráng hơi sợ]
[Không muốn đi qua]
[Bảo bối, đi thôi]
Bùi Tần Tần ngẩng đầu hỏi Tần Xuyên, còn chưa nhận được câu trả lời của Tần Xuyên đã nhìn thấy, trong cây cỏ dưới tường dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
Tần Xuyên theo ánh mắt của cô nghiêng đầu, mấy dây leo màu đen bất ngờ từ trong bụi cỏ bắn về phía Bùi Tần Tần.
Tốc độ quá nhanh, Bùi Tần Tần không kịp tránh né, Tráng Tráng vừa sợ lại mạnh mẽ thay Bùi Tần Tần ngăn cản những công kích này.
Tất cả đều là cây cỏ xấu xa!
Tần Xuyên phản ứng cũng nhanh chóng, tay không túm lấy những dây leo này vòng quanh lòng bàn tay hai vòng dùng sức kéo một cái, dây leo bao trùm tường vây bị kéo xuống, lộ ra tầng tầng lớp lớp thi thể bên trong.
Đại bộ phận thân thể thi thể đều biến mất, chỉ còn lại một bộ phận đầu, mà rễ dây leo liền cắm ở bên kia, đem đầu trở thành một chậu hoa.
Chúng nó bày biện chỉnh tề, hướng ra ngoài thống nhất, cứ như vậy âm trầm trống rỗng nhìn chằm chằm con mồi đưa tới cửa.
Bùi Tần Tần thấy chúng nó có thể sắp xếp chỉnh tề như vậy, không khỏi đếm chúng có bao nhiêu tầng, một tầng có mấy cái đầu.
Còn chưa đếm xong, Tráng Tráng đã rút lá cây chồng chất vết thương dựng thẳng lên chỗ bị cắn, oa một tiếng khóc nói: [Tráng Tráng không sạch sẽ! Tráng Tráng không sạch sẽ!]
“A?" Bùi Tần Tần không nghe hiểu không sạch sẽ là có nghĩa là cái gì, trước tiên giơ tay trấn an nó nói: "Sẽ sạch sẽ, sẽ sạch sẽ, lát nữa ta sẽ dùng cồn khử trùng cho mi!"
Tần Xuyên: "??" Cô có chắc là muốn dùng cồn khử trùng cho nó không?
Tần Xuyên nhìn thấy những chiếc lá của Tráng Tráng dần dần chuyển sang màu đen, lông mày nhíu lại, bước nhanh qua lưu loát ra tay bẻ gãy hai chiếc lá của nó, chỉ còn lại có một cái chồi chính.
Tiếng khóc Tráng Tráng đột nhiên im bặt.
Bùi Tần Tần còn tưởng rằng sự tình đã giải quyết xong, kết quả một giây sau Tráng Tráng khóc càng lớn nói: [Tay Tráng Tráng lại không còn! Tráng Tráng không có tay!]
Ai nha cái này —— Bùi Tần Tần cũng không biết nên khóc hay là nên cười mới là tốt, nắm lấy chồi của của nó không để cho nó run rẩy nói: "Đừng sợ đừng sợ, không sạch sẽ ta liền đi rửa, nếu tay mi không còn thì tiếp tục dưỡng, rất nhanh có thể trưởng thành lại, ta tìm dịch dinh dưỡng cho mi có được không?"
Tần Xuyên nghe không biết nó gào thét cái gì, nhưng từ tần suất rung động chủ yếu phong phú của nó mà xem, hẳn là không mấy vui vẻ.
Không vui cũng phải hái.
Bởi vì một khi hoàn toàn bị ô nhiễm sẽ trở thành thực vật đen, thực vật đen không có bản ngã, sẽ thay đổi bản chất, không có sự khác biệt tấn công bất kỳ vật sống nào.
Đây không phải là nơi nó có thể ở lại.
Tần Xuyên đưa bọn họ trở về đường lớn, nói với Bùi Tiểu Tần như đang lọt trong sương mù: "Bên trong có thực vật đen bị ô nhiễm, Tráng Tráng đi theo sẽ rất nguy hiểm, cô cùng nó ở chỗ này chờ tôi, hai mươi phút nữa tôi sẽ trở về." Không có thực vật đen uy hiếp, cây rau này còn có thể bảo trụ được Bùi Tiểu Tần.
Bùi Tần Tần biết mình đi theo vô dụng, nhu thuận lại trịnh trọng gật đầu nói: "Vậy anh trai cũng cẩn thận một chút, không cần gấp gáp, em ở chỗ này chờ anh trở về chỗ nào cũng không đi."
"Ừm, có nguy hiểm liền lớn tiếng gọi tôi, tôi nghe được." Tần Xuyên đưa cô đến bóng râm, để lại cho cô không ít thức ăn, cuối cùng nhìn chằm chằm vào nông trại.
Tráng Tráng còn đang thương tâm bị anh nhìn chằm chằm một cái giật mình, chờ sau khi anh đi rồi mới thần khí nói: [Anh nhìn cái gì mà gì! Anh nhìn lại xem! Bảo bối, anh ta vừa nhìn em.]
Bùi Tần Tần: "...” Kỳ thật mi không cần sợ anh ấy như vậy, anh ấy căn bản không nghe thấy mi nói chuyện.
Chỉ còn lại một cây rau hèn nhát là Tráng Tráng, đặc biệt thích dính lấy Bùi Tần Tần, không chỉ thích dính còn học được cáo trạng, Bùi Tần Tần cũng không biết trong mấy ngày ngắn ngủi nó đã học theo ai.
Có lẽ thực vật dị biến thông minh đều sẽ có khả năng vô sự tự thông đi!
Bùi Tần Tần cầm Tráng Tráng ngồi xổm dưới tàng cây rậm rạp, trên đường lớn trống rỗng, bốn phía cây cỏ cao hơn người.
Cô rút một đoạn mía da đen từ túi đồ ăn nhẹ, vừa gặm vừa sờ mũi nhọn Tráng Tráng nói chuyện phiếm với nó, bởi vì Tráng Tráng nói đụng chạm của cô sẽ làm cho nó rất thoải mái.
Kết quả rất thoải mái là chưa đầy một phút, Tráng Tráng đã phát triển được lá mới.
Bùi Tần Tần ở trong tiếng hoan hô Tráng Tráng, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, lại nhìn cỏ đuôi chó bên cạnh chân, ngồi xổm xuống vuốt ve lá của cây cỏ trước mặt Tráng Tráng nói: “Mình không tin không tìm được dị năng của mình. Lớn lên đi! Bé cỏ đuôi chó!"
Ba hoặc năm giây sau, không có gì xảy ra.
Fuck you, cô đã rất tập trung lực chú ý!
Bùi Tần Tần hỏi Tráng Tráng ở một bên: "Tráng Tráng, lá mới của mi là do ta sờ ra sao?"
[Ừm, sờ sờ, thoải mái]
"Vậy vì sao ta có thể cho khiến mi mọc lá, lại không thể để cho cỏ nhỏ lớn lên?"
[Bởi vì nó không phải Tráng Tráng nha]
Bùi Tần Tần buồn rầu lại gặm một ngụm mía: “Lúc ta sờ mi cũng không nghĩ cái gì a, như thế nào mi có thể, nó không thể chứ?"
[Bởi vì nó không phải là Tráng Tráng!]
Không phải thì không phải, sao mi còn kích động.
Đây là có bao nhiêu vui vẻ đây?
Tần Xuyên đứng ở ngã ba, phát hiện cỏ dại hai bên ngã ba đã mọc đến giữa đường, độ rộng nhiều nhất chỉ cho phép một người nghiêng người đi qua. Chung quanh không có dấu vết đi lại, hiển nhiên nơi này sớm đã không có người đặt chân.
"Đi vào xem một chút."
Tần Xuyên cõng Bùi Tần Tần lần thứ hai sử dụng năng lực di chuyển tức thời, năm trăm thước cỏ dại, không đến ba mươi giây anh liền đã chạy xong.
Nhưng khi sắp đến cổng trang trại, Tráng Tráng luôn luôn phun bong bóng trong nước đột nhiên phát triển mạnh một mét, ngăn cản họ nói: [Không được! Không được!]
Cửa hiệu của nông trại đã bị bao trùm bởi dây leo xanh, thậm chí nhà bên kia cũng vậy, toàn bộ trang trại chỉ còn lại một ngôi nhà mô hình.
Cây xanh dày đặc như vậy...
Bùi Tần Tần từ trên lưng Tần Xuyên đi xuống trấn an Tráng Tráng nói: "Tráng Tráng như thế nào? Có phải bên trong có thứ gì không tốt hay không?"
[Tráng Tráng hơi sợ]
[Không muốn đi qua]
[Bảo bối, đi thôi]
Bùi Tần Tần ngẩng đầu hỏi Tần Xuyên, còn chưa nhận được câu trả lời của Tần Xuyên đã nhìn thấy, trong cây cỏ dưới tường dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
Tần Xuyên theo ánh mắt của cô nghiêng đầu, mấy dây leo màu đen bất ngờ từ trong bụi cỏ bắn về phía Bùi Tần Tần.
Tốc độ quá nhanh, Bùi Tần Tần không kịp tránh né, Tráng Tráng vừa sợ lại mạnh mẽ thay Bùi Tần Tần ngăn cản những công kích này.
Tất cả đều là cây cỏ xấu xa!
Tần Xuyên phản ứng cũng nhanh chóng, tay không túm lấy những dây leo này vòng quanh lòng bàn tay hai vòng dùng sức kéo một cái, dây leo bao trùm tường vây bị kéo xuống, lộ ra tầng tầng lớp lớp thi thể bên trong.
Đại bộ phận thân thể thi thể đều biến mất, chỉ còn lại một bộ phận đầu, mà rễ dây leo liền cắm ở bên kia, đem đầu trở thành một chậu hoa.
Chúng nó bày biện chỉnh tề, hướng ra ngoài thống nhất, cứ như vậy âm trầm trống rỗng nhìn chằm chằm con mồi đưa tới cửa.
Bùi Tần Tần thấy chúng nó có thể sắp xếp chỉnh tề như vậy, không khỏi đếm chúng có bao nhiêu tầng, một tầng có mấy cái đầu.
Còn chưa đếm xong, Tráng Tráng đã rút lá cây chồng chất vết thương dựng thẳng lên chỗ bị cắn, oa một tiếng khóc nói: [Tráng Tráng không sạch sẽ! Tráng Tráng không sạch sẽ!]
“A?" Bùi Tần Tần không nghe hiểu không sạch sẽ là có nghĩa là cái gì, trước tiên giơ tay trấn an nó nói: "Sẽ sạch sẽ, sẽ sạch sẽ, lát nữa ta sẽ dùng cồn khử trùng cho mi!"
Tần Xuyên: "??" Cô có chắc là muốn dùng cồn khử trùng cho nó không?
Tần Xuyên nhìn thấy những chiếc lá của Tráng Tráng dần dần chuyển sang màu đen, lông mày nhíu lại, bước nhanh qua lưu loát ra tay bẻ gãy hai chiếc lá của nó, chỉ còn lại có một cái chồi chính.
Tiếng khóc Tráng Tráng đột nhiên im bặt.
Bùi Tần Tần còn tưởng rằng sự tình đã giải quyết xong, kết quả một giây sau Tráng Tráng khóc càng lớn nói: [Tay Tráng Tráng lại không còn! Tráng Tráng không có tay!]
Ai nha cái này —— Bùi Tần Tần cũng không biết nên khóc hay là nên cười mới là tốt, nắm lấy chồi của của nó không để cho nó run rẩy nói: "Đừng sợ đừng sợ, không sạch sẽ ta liền đi rửa, nếu tay mi không còn thì tiếp tục dưỡng, rất nhanh có thể trưởng thành lại, ta tìm dịch dinh dưỡng cho mi có được không?"
Tần Xuyên nghe không biết nó gào thét cái gì, nhưng từ tần suất rung động chủ yếu phong phú của nó mà xem, hẳn là không mấy vui vẻ.
Không vui cũng phải hái.
Bởi vì một khi hoàn toàn bị ô nhiễm sẽ trở thành thực vật đen, thực vật đen không có bản ngã, sẽ thay đổi bản chất, không có sự khác biệt tấn công bất kỳ vật sống nào.
Đây không phải là nơi nó có thể ở lại.
Tần Xuyên đưa bọn họ trở về đường lớn, nói với Bùi Tiểu Tần như đang lọt trong sương mù: "Bên trong có thực vật đen bị ô nhiễm, Tráng Tráng đi theo sẽ rất nguy hiểm, cô cùng nó ở chỗ này chờ tôi, hai mươi phút nữa tôi sẽ trở về." Không có thực vật đen uy hiếp, cây rau này còn có thể bảo trụ được Bùi Tiểu Tần.
Bùi Tần Tần biết mình đi theo vô dụng, nhu thuận lại trịnh trọng gật đầu nói: "Vậy anh trai cũng cẩn thận một chút, không cần gấp gáp, em ở chỗ này chờ anh trở về chỗ nào cũng không đi."
"Ừm, có nguy hiểm liền lớn tiếng gọi tôi, tôi nghe được." Tần Xuyên đưa cô đến bóng râm, để lại cho cô không ít thức ăn, cuối cùng nhìn chằm chằm vào nông trại.
Tráng Tráng còn đang thương tâm bị anh nhìn chằm chằm một cái giật mình, chờ sau khi anh đi rồi mới thần khí nói: [Anh nhìn cái gì mà gì! Anh nhìn lại xem! Bảo bối, anh ta vừa nhìn em.]
Bùi Tần Tần: "...” Kỳ thật mi không cần sợ anh ấy như vậy, anh ấy căn bản không nghe thấy mi nói chuyện.
Chỉ còn lại một cây rau hèn nhát là Tráng Tráng, đặc biệt thích dính lấy Bùi Tần Tần, không chỉ thích dính còn học được cáo trạng, Bùi Tần Tần cũng không biết trong mấy ngày ngắn ngủi nó đã học theo ai.
Có lẽ thực vật dị biến thông minh đều sẽ có khả năng vô sự tự thông đi!
Bùi Tần Tần cầm Tráng Tráng ngồi xổm dưới tàng cây rậm rạp, trên đường lớn trống rỗng, bốn phía cây cỏ cao hơn người.
Cô rút một đoạn mía da đen từ túi đồ ăn nhẹ, vừa gặm vừa sờ mũi nhọn Tráng Tráng nói chuyện phiếm với nó, bởi vì Tráng Tráng nói đụng chạm của cô sẽ làm cho nó rất thoải mái.
Kết quả rất thoải mái là chưa đầy một phút, Tráng Tráng đã phát triển được lá mới.
Bùi Tần Tần ở trong tiếng hoan hô Tráng Tráng, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, lại nhìn cỏ đuôi chó bên cạnh chân, ngồi xổm xuống vuốt ve lá của cây cỏ trước mặt Tráng Tráng nói: “Mình không tin không tìm được dị năng của mình. Lớn lên đi! Bé cỏ đuôi chó!"
Ba hoặc năm giây sau, không có gì xảy ra.
Fuck you, cô đã rất tập trung lực chú ý!
Bùi Tần Tần hỏi Tráng Tráng ở một bên: "Tráng Tráng, lá mới của mi là do ta sờ ra sao?"
[Ừm, sờ sờ, thoải mái]
"Vậy vì sao ta có thể cho khiến mi mọc lá, lại không thể để cho cỏ nhỏ lớn lên?"
[Bởi vì nó không phải Tráng Tráng nha]
Bùi Tần Tần buồn rầu lại gặm một ngụm mía: “Lúc ta sờ mi cũng không nghĩ cái gì a, như thế nào mi có thể, nó không thể chứ?"
[Bởi vì nó không phải là Tráng Tráng!]
Không phải thì không phải, sao mi còn kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.