Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế
Chương 48:
Đối Du Tuyệt
17/10/2023
Đao biến mất, khủng hoảng của Tráng Tráng được giải trừ.
Nó lập tức ngửa mặt lên trời ủy khuất khóc thật lớn, tay mới của nó mới lớn lên lại bị Tần Xuyên chiết, trên thân còn rất đau đớn! Chủ nhân của nó có cây cỏ khác, chủ nhân còn lấy nước của nó cho cây cỏ kia uống!
Bùi Tần Tần đau lòng tiến lên thay nó nhổ những cái gai nhỏ kia nói: "Không có việc gì ha, ta sờ sờ, ta sờ sờ mi liền không đau nữa. Tráng Tráng đừng khóc a, mi xem Miên Miên cũng không khóc, mi đánh nó, nó cũng rất đau."
Miên Miên không khóc, nhưng hoa nhỏ trên đỉnh đầu nó đã từ màu hồng phấn vui vẻ, biến thành màu cam phẫn nộ, lại biến thành màu xám như hiện tại.
Màu xám tương ứng với cảm xúc u ám của nó.
Tần Xuyên tận mắt chứng kiến quá trình đổi màu của hoa nhỏ Miên Miên, cảm giác sau khi ở cùng Bùi Tần Tần, mỗi ngày đều được tăng kiến thức. Anh nhìn Bùi Tiểu Tần đang vội vàng nhổ gai cho rau muống, giơ tay nhẹ nhàng chọc lá cây Miên Miên một chút.
Thân thể Miên Miên run lên, hoa nhỏ trên đỉnh đầu từ màu xám biến thành màu vàng đất sợ hãi! Không chỉ như thế, nó còn biến trở về nguyên hình chủ động chui đến bên chân Bùi Tần Tần gắt gao kề sát Bùi Tần Tần, so với lúc trước Tráng Tráng sợ hãi không sai biệt lắm, khác nhau là nó không có phát run mà thôi.
Có thể nói là biểu hiện sợ hãi rất hướng nội.
Tần Xuyên nhướng mày, cảm thấy thực vật dị biến này so với Tráng Tráng có ý tứ.
Nó không chỉ có một cái sâu lông (ý là hoa nhỏ), nó còn có thể đổi màu, nếu chọc thêm một chút sẽ trở thành màu gì?
Tần Xuyên xấu xa tiến về phía nó từng bước một, bỗng nhiên nhận thấy dị năng công kích, nghiêng người lui về phía sau tránh đi, nhíu mày nhìn về phía người dị năng bị ngã đến mặt mũi bầm dập, đã vậy mà còn không yên tĩnh.
Động tĩnh dị năng khiến cho Bùi Tần Tần chú ý, Tráng Tráng cùng Miên Miên cũng đột nhiên khí thế chuyển biến, giống như hai con hổ bị khiêu khích, tầm mắt vô hình gắt gao nhìn chằm chằm bốn gã thanh niên.
Bốn thanh niên: "...” Hiện tại nhận sai còn kịp không?
Hai phút sau.
Xe thể thao vốn nhiều nhất chỉ có thể ngồi bốn người, lại chen chúc vào sáu người.
Đương nhiên chỉ có chen chúc ở hàng ghế sau, Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần ngồi ở ghế lái và ghế phụ, không có một chút cảm giác chật chội.
Bùi Tần Tần quay đầu lại nhìn bốn gã đàn ông trưởng thành cơ hồ chồng lên nhau, đau lòng thở dài một hơi.
Các anh nói xem, các anh vừa gặp mặt đều bị đá đến mặt mũi bầm dập, sao còn không biết suy nghĩ như vậy đi đánh lén Tần Xuyên đây? Các anh không trêu chọc anh ấy, anh ấy đều không nhìn thẳng vào các anh. Thành thành thật thật nằm trên mặt đất giả chết, hoặc lén lút trốn trên xe cũng thật tốt mà.
Hai bên cũng không phải kẻ thù giết cha, đánh không lại khẳng định nên bỏ của chạy lấy người trước mà! Kết quả các anh nhất định phải tổ hợp dị năng công kích, người ta chỉ dùng một tay đều đánh các anh thành người nhà cũng không nhận ra.
Than ôi, thật sự là ngớ ngẩn.
Ánh mắt thương hại của Bùi Tần Tần khi nhìn về phía Tần Xuyên, lập tức trở nên rạng ngời rực rỡ!
Bắp đùi của cô thật sự rất lợi hại, cảm giác không ai là đối thủ của anh!
Bùi Tần Tần cười sờ sờ Miên Miên đang ẩn thân trong chai nhựa, tiếp tục giúp Tráng Tráng nhổ gai nói: "Anh trai, trong nông trại kia có cái gì a?"
Tần Xuyên khởi động xe nói: "Không có gì, chỉ là một ít thực vật đen dị biến, tìm một vòng, chỉ tìm được sáu quả trứng gà."
Đừng nói gà mái, ngay cả lông gà cũng không nhìn thấy.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Bùi Tần Tần, cô tràn đầy nguyên khí cổ vũ Tần Xuyên nói: "Không sao, hẳn là rất nhiều nơi đều có nông trại, chúng ta dọc đường đi thẳng, sẽ tìm được gà!"
"Ừm." Tần Xuyên trong tiếng động cơ chói tai, chân đạp chân ga xông về phía hoàng hôn.
Dưới tay của Bùi Tần Tần vô ý, rút ra một cái gai nhỏ, lại đâm trở lại thân thể Tráng Tráng.
Tráng Tráng [Ai ôi] một tiếng, Bùi Tần Tần vừa xin lỗi vừa cười: “Anh trai, anh đừng chạy nhanh như vậy!"
Tần Xuyên nhìn cả thân đầy gai xanh của Tráng Tráng, gai màu xanh, đâm vào cây rau màu xanh như nó, cũng chỉ có Bùi Tiểu Tần mới có thể giúp nó nhặt ra từng cái từng cái một.
Tất cả đều là thói quen, thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Rõ ràng hình thể có thể lớn có thể nhỏ, dưới tình huống chạy không thoát, chỉ cần thu nhỏ thân hình lại dùng lá cây bao bọc toàn thân, sau đó vứt bỏ lá cây là có thể bảo trụ cành chính. Hết lần này tới lần khác muốn ngây ngốc đứng dưới họng súng của đối phương, để tất cả viên đạn đều bắn trúng, thật sự là ngu ngốc.
Thực vật dị biến cấp hai còn chưa có thực vật dị biến cấp một đã đánh nhau.
Tần Xuyên trong lòng tràn đầy ghét bỏ để chậm tốc độ xe.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống chiếu vào bên ngoài xe thể thao lấp lánh ánh sáng vàng .
Tần Xuyên vội vàng chạy đi trước khi trời tối, tìm một chỗ rộng rãi ở ven đường đặt chân, đem xe thể thao trả lại cho bốn người dị năng kia, để cho bọn họ lăn đi.
Lúc này đây bọn họ lăn rất nhanh nhẹn, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, để cho Bùi Tần Tần xem rất vui vẻ.
Cô đem Tráng Tráng cùng Miên Miên khôi phục nguyên dạng đặt trên đồng cỏ bên cạnh chân cô, dù sao cũng là thực vật, nhất định là thích ở trong đất hơn.
Quả nhiên, hai cơ thể của tụi nó vừa rơi xuống đất liền khẩn cấp bắt rễ.
Bùi Tần Tần ngồi xổm xuống dặn dò chúng nó: "Tự mình đi chơi đi, đừng chạy quá xa, cũng không thể động thủ đánh nhau nha, ai động thủ trước ta sẽ không sờ kẻ đó."
[Ngao Tráng Tráng không động thủ!]
Nó vừa tỏ thái độ xong, Miên Miên liền giơ lá cây mới mọc ra của nó lên, Bùi Tần Tần vội vàng ngăn cản nó một lần nữa dặn dò: "Miên Miên mi chạy xa một chút, mi nhất định phải đánh Tráng Tráng!"
Những chiếc lá Miên Miên giơ lên dừng lại, sau đó từ từ buông xuống.
Tráng Tráng bên cạnh nghiêng nghiêng lá nhỏ trên đỉnh đầu, tựa như rất nghi hoặc chủ nhân vì sao muốn cây cỏ khác đánh nó, lại không cho nó đánh cây cỏ khác.
Bùi Tần Tần chỉ có thể giải thích với Tráng Tráng có chỉ số thông minh khoảng hai tuổi: "Tráng Tráng, Miên Miên nghe không hiểu lời chúng ta nói, nó phải làm ngược lại mới có thể biết chúng ta muốn nó làm gì. Ý của ta để nó đánh mi chính là không để cho nó đánh mi, ta sẽ không để cho kẻ khác đánh mi."
[?]
Nó lập tức ngửa mặt lên trời ủy khuất khóc thật lớn, tay mới của nó mới lớn lên lại bị Tần Xuyên chiết, trên thân còn rất đau đớn! Chủ nhân của nó có cây cỏ khác, chủ nhân còn lấy nước của nó cho cây cỏ kia uống!
Bùi Tần Tần đau lòng tiến lên thay nó nhổ những cái gai nhỏ kia nói: "Không có việc gì ha, ta sờ sờ, ta sờ sờ mi liền không đau nữa. Tráng Tráng đừng khóc a, mi xem Miên Miên cũng không khóc, mi đánh nó, nó cũng rất đau."
Miên Miên không khóc, nhưng hoa nhỏ trên đỉnh đầu nó đã từ màu hồng phấn vui vẻ, biến thành màu cam phẫn nộ, lại biến thành màu xám như hiện tại.
Màu xám tương ứng với cảm xúc u ám của nó.
Tần Xuyên tận mắt chứng kiến quá trình đổi màu của hoa nhỏ Miên Miên, cảm giác sau khi ở cùng Bùi Tần Tần, mỗi ngày đều được tăng kiến thức. Anh nhìn Bùi Tiểu Tần đang vội vàng nhổ gai cho rau muống, giơ tay nhẹ nhàng chọc lá cây Miên Miên một chút.
Thân thể Miên Miên run lên, hoa nhỏ trên đỉnh đầu từ màu xám biến thành màu vàng đất sợ hãi! Không chỉ như thế, nó còn biến trở về nguyên hình chủ động chui đến bên chân Bùi Tần Tần gắt gao kề sát Bùi Tần Tần, so với lúc trước Tráng Tráng sợ hãi không sai biệt lắm, khác nhau là nó không có phát run mà thôi.
Có thể nói là biểu hiện sợ hãi rất hướng nội.
Tần Xuyên nhướng mày, cảm thấy thực vật dị biến này so với Tráng Tráng có ý tứ.
Nó không chỉ có một cái sâu lông (ý là hoa nhỏ), nó còn có thể đổi màu, nếu chọc thêm một chút sẽ trở thành màu gì?
Tần Xuyên xấu xa tiến về phía nó từng bước một, bỗng nhiên nhận thấy dị năng công kích, nghiêng người lui về phía sau tránh đi, nhíu mày nhìn về phía người dị năng bị ngã đến mặt mũi bầm dập, đã vậy mà còn không yên tĩnh.
Động tĩnh dị năng khiến cho Bùi Tần Tần chú ý, Tráng Tráng cùng Miên Miên cũng đột nhiên khí thế chuyển biến, giống như hai con hổ bị khiêu khích, tầm mắt vô hình gắt gao nhìn chằm chằm bốn gã thanh niên.
Bốn thanh niên: "...” Hiện tại nhận sai còn kịp không?
Hai phút sau.
Xe thể thao vốn nhiều nhất chỉ có thể ngồi bốn người, lại chen chúc vào sáu người.
Đương nhiên chỉ có chen chúc ở hàng ghế sau, Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần ngồi ở ghế lái và ghế phụ, không có một chút cảm giác chật chội.
Bùi Tần Tần quay đầu lại nhìn bốn gã đàn ông trưởng thành cơ hồ chồng lên nhau, đau lòng thở dài một hơi.
Các anh nói xem, các anh vừa gặp mặt đều bị đá đến mặt mũi bầm dập, sao còn không biết suy nghĩ như vậy đi đánh lén Tần Xuyên đây? Các anh không trêu chọc anh ấy, anh ấy đều không nhìn thẳng vào các anh. Thành thành thật thật nằm trên mặt đất giả chết, hoặc lén lút trốn trên xe cũng thật tốt mà.
Hai bên cũng không phải kẻ thù giết cha, đánh không lại khẳng định nên bỏ của chạy lấy người trước mà! Kết quả các anh nhất định phải tổ hợp dị năng công kích, người ta chỉ dùng một tay đều đánh các anh thành người nhà cũng không nhận ra.
Than ôi, thật sự là ngớ ngẩn.
Ánh mắt thương hại của Bùi Tần Tần khi nhìn về phía Tần Xuyên, lập tức trở nên rạng ngời rực rỡ!
Bắp đùi của cô thật sự rất lợi hại, cảm giác không ai là đối thủ của anh!
Bùi Tần Tần cười sờ sờ Miên Miên đang ẩn thân trong chai nhựa, tiếp tục giúp Tráng Tráng nhổ gai nói: "Anh trai, trong nông trại kia có cái gì a?"
Tần Xuyên khởi động xe nói: "Không có gì, chỉ là một ít thực vật đen dị biến, tìm một vòng, chỉ tìm được sáu quả trứng gà."
Đừng nói gà mái, ngay cả lông gà cũng không nhìn thấy.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Bùi Tần Tần, cô tràn đầy nguyên khí cổ vũ Tần Xuyên nói: "Không sao, hẳn là rất nhiều nơi đều có nông trại, chúng ta dọc đường đi thẳng, sẽ tìm được gà!"
"Ừm." Tần Xuyên trong tiếng động cơ chói tai, chân đạp chân ga xông về phía hoàng hôn.
Dưới tay của Bùi Tần Tần vô ý, rút ra một cái gai nhỏ, lại đâm trở lại thân thể Tráng Tráng.
Tráng Tráng [Ai ôi] một tiếng, Bùi Tần Tần vừa xin lỗi vừa cười: “Anh trai, anh đừng chạy nhanh như vậy!"
Tần Xuyên nhìn cả thân đầy gai xanh của Tráng Tráng, gai màu xanh, đâm vào cây rau màu xanh như nó, cũng chỉ có Bùi Tiểu Tần mới có thể giúp nó nhặt ra từng cái từng cái một.
Tất cả đều là thói quen, thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Rõ ràng hình thể có thể lớn có thể nhỏ, dưới tình huống chạy không thoát, chỉ cần thu nhỏ thân hình lại dùng lá cây bao bọc toàn thân, sau đó vứt bỏ lá cây là có thể bảo trụ cành chính. Hết lần này tới lần khác muốn ngây ngốc đứng dưới họng súng của đối phương, để tất cả viên đạn đều bắn trúng, thật sự là ngu ngốc.
Thực vật dị biến cấp hai còn chưa có thực vật dị biến cấp một đã đánh nhau.
Tần Xuyên trong lòng tràn đầy ghét bỏ để chậm tốc độ xe.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống chiếu vào bên ngoài xe thể thao lấp lánh ánh sáng vàng .
Tần Xuyên vội vàng chạy đi trước khi trời tối, tìm một chỗ rộng rãi ở ven đường đặt chân, đem xe thể thao trả lại cho bốn người dị năng kia, để cho bọn họ lăn đi.
Lúc này đây bọn họ lăn rất nhanh nhẹn, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, để cho Bùi Tần Tần xem rất vui vẻ.
Cô đem Tráng Tráng cùng Miên Miên khôi phục nguyên dạng đặt trên đồng cỏ bên cạnh chân cô, dù sao cũng là thực vật, nhất định là thích ở trong đất hơn.
Quả nhiên, hai cơ thể của tụi nó vừa rơi xuống đất liền khẩn cấp bắt rễ.
Bùi Tần Tần ngồi xổm xuống dặn dò chúng nó: "Tự mình đi chơi đi, đừng chạy quá xa, cũng không thể động thủ đánh nhau nha, ai động thủ trước ta sẽ không sờ kẻ đó."
[Ngao Tráng Tráng không động thủ!]
Nó vừa tỏ thái độ xong, Miên Miên liền giơ lá cây mới mọc ra của nó lên, Bùi Tần Tần vội vàng ngăn cản nó một lần nữa dặn dò: "Miên Miên mi chạy xa một chút, mi nhất định phải đánh Tráng Tráng!"
Những chiếc lá Miên Miên giơ lên dừng lại, sau đó từ từ buông xuống.
Tráng Tráng bên cạnh nghiêng nghiêng lá nhỏ trên đỉnh đầu, tựa như rất nghi hoặc chủ nhân vì sao muốn cây cỏ khác đánh nó, lại không cho nó đánh cây cỏ khác.
Bùi Tần Tần chỉ có thể giải thích với Tráng Tráng có chỉ số thông minh khoảng hai tuổi: "Tráng Tráng, Miên Miên nghe không hiểu lời chúng ta nói, nó phải làm ngược lại mới có thể biết chúng ta muốn nó làm gì. Ý của ta để nó đánh mi chính là không để cho nó đánh mi, ta sẽ không để cho kẻ khác đánh mi."
[?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.