Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh

Chương 16:

Da Thanh Oa

27/08/2021

Edit: Kim Linh

Thẳng đến khi La Mạt rời đi, hai người ngồi ở văn phòng vẫn duy trì biểu cảm kinh ngạc. Ánh mắt nhìn theo phương hướng La Mạt vẫn không thu lại, trong lòng là một mảnh mờ mịt.

Một lúc lâu sau, hiệu trưởng nắm chặt bút ghi âm đã tắt, quay đầu về phía thầy trợ lý, nghiêm túc mà hỏi từng chữ: “Thừa nhận rồi?”

Thầy trợ lý khẽ gật đầu, vẻ mặt mê mang: “Cái này….. Tính là thừa nhận sao?”

Hiệu trưởng từ trên ghế đứng phắt dậy, chỉ vào ô cửa trống không hô: “Cái này còn chưa tính là thừa nhận sao? Chính là thừa nhận, cô ta còn thị uy với tôi, chính là thị uy đấy!!! Anh không thấy sao?”

Thầy trợ lý: “……….. Thấy thì thấy, nhưng cũng không thừa nhận đánh người.”

“Chính là có ý tứ như vậy rồi, chúng ta cũng không phải trẻ lên ba, còn muốn xác minh cái gì nữa.”

Thầy trợ lý liền nhìn hiệu trưởng, dứt khoát lưu loát hỏi: “Được, vậy ngài có ghi âm chưa?”

Hiệu trưởng: “…….” Ách..... Hắn thoáng nhìn qua cây bút ghi âm đã tắt trong tay, nhất thời cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì.

Thầy trợ lý thở dài: “Cô ta biết chúng ta có ghi âm, thậm chí biết chúng ta ghi âm khi nào. Bây giờ ngài không có chứng cứ, đến lúc đó cô ta không thừa nhận, chúng ta cũng không có cách nào.”

Hiệu trưởng nhíu mày: “Hai người chúng ta cùng làm chứng, nói cô ta thừa nhận.”

Thầy trợ lý cười cười: “Hiệu trưởng à, chúng ta có động cơ! Vì bảo toàn danh dự của sinh viên có trong danh sách giải đấu quốc tế, thậm chí vì bảo vệ danh dự của trường, liền có thể từ bỏ sinh viên dự thính này. Cô ta chỉ cần nói với cảnh sát như vậy, bản tường trình của chúng ta sẽ không có hiệu lực.”

Hiệu trưởng: “……… Ặc.”

Thầy trợ lý lại nói: “Lại nói, hà tất chúng ta phải làm như vậy?”

Hiệu trưởng thở dài: “Anh cho rằng tôi muốn làm người xấu sao? Triệu Khắc Tường cùng Đoạn Giai Kha một là tòng phạm một là kẻ xúi giục, nếu bị phán quyết, nhất định sẽ phải ngồi tù. Điều này ảnh hưởng tới trường chúng ta bao nhiêu anh có biết không? Sang năm còn có ai muốn đăng kí nhập học vào trường nữa? Càng không cần nói, Triệu Khắc Tường tiêu phí của chúng ta bao nhiêu tài nguyên? Không phải bây giờ đều đã đổ sông đổ bể? Chỉ cần có thể tìm được chứng cứ phạm tội của La Mạt, liền có nhược điểm, cho hai bên sửa khẩu cung một chút. Như vậy, ai cũng không cần ngồi tù, đối với trường chúng ta mà nói, cũng là chuyện tốt. Một mũi tên giải quyết được ba con chim, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy!”

Thầy trợ lý: “……… Nhưng mà, làm như vậy là không công bằng với em ấy.”

Nghe xong lời này, hiệu trưởng chỉ dừng lại một chút, cuối cùng chỉ đơn giản nói một câu: “…….. Trong xã hội này, không có công bằng hay không công bằng. Hiện tại trường chúng ta đã xảy ra chuyện, nếu tôi không làm gì, đến lúc đó có khi tôi còn bị xử phạt, công bằng của tôi ở đâu?”

Thầy trợ lý nghe xong cũng không đáp lời, dù sao thì La Mạt cũng là sinh viên dự thính, mà vinh nhục của trường cũng không liên quan đến cô, cho nên nhà trường lựa chọn thế nào cũng thực rõ ràng có đáp án.

***

La Mạt ra khỏi văn phòng, liền thấy Kỷ Thần đang đứng đợi ở cửa.

Kỷ thần đã thay đồng phục bóng rổ ra, thay bằng áo sơ mi trắng cùng quần jean, trang phục như vậy khiến anh toát lên vẻ nhu hòa. Anh hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, gió nhẹ phất qua sợi tóc trên trán, trên mặt lộ ra biểu cảm ôn nhu pha lẫn u buồn, thế giới quanh anh tựa như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

La Mạt là yêu tinh, có dạng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nào mà chưa từng thấy qua, đối với bộ dáng hiện tại của Kỷ Thần, cô cũng chỉ sửng sốt trong chớp mắt liền hoàn hồn.

Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu được, vì cái gì La Ninh Hạm lại thích anh.

Vẻ ôn nhu có thể là người ta đắm chìm, u buồn cũng có thể làm người đau lòng. Trời sinh Kỷ Thần mang dung mạo kết hợp hài hòa hai loại khí chất này với nhau, chỉ cần anh không nói lời nào, đều khiến không ít cô gái giống như La Ninh Hạm bị lún sâu vào.

Nghe được tiếng động, Kỷ Thần lập tức hoàn hồn, anh nhìn về phía La Mạt đứng cách đó không xa, cười nói: “Cô ra rồi sao? Thế nào? Có cần tôi giúp không?”

La Mạt lắc đầu: “Tôi không cần anh giúp, hơn nữa, sao anh lại muốn giúp tôi?”



Kỷ Thần cười sảng khoái: “Đây không phải là tìm lại mặt mũi cho người suýt trở thành vị hôn thê của tôi sao?”

La Mạt đứng trước mặt anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó chắc chắn mà nói: “Không phải, anh là bởi vì cảm thấy tôi và anh đều đáng thương như nhau.”

Kỷ Thần sửng sốt, biểu cảm trên mặt cứng đờ một chút, sau đó khôi phục lại dáng vẻ cười nói: “Đáng thương?”

Tiếp theo, anh ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha, sao tôi có thể đáng thương chứ? Kỷ gia trong giới kinh doanh luôn đứng trên người khác, từ nhỏ tôi muốn cái gì là có thể có cái đó. Tiền, đồ vật, sự ngưỡng mộ, mọi thứ tôi đều không thua người khác, cô cảm thấy tôi có cái gì đáng thương?”

La Mạt mặt không cảm xúc nói: “Anh không có tình yêu.”

Kỷ Thần: “……..” Phập, một mũi tên bắn trúng đầu gối.

La Mạt tiếp tục mặt không cảm xúc: “Cuộc sống của anh chỉ có lợi dụng.”

Kỷ Thần: “…….” Phập, một mũi tên bắn trúng ngực.

La Mạt thương hại nhìn anh: “Cho tới bây giờ anh cũng không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì.”

Kỷ Thần: “……..” Vạn tiễn xuyên tâm.

Sau khi đả kích Kỷ Thần mình đầy vết thương xong, La Mạt cũng không để ý tới anh nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ra khỏi văn phòng sắc trời đã tối mịt, đại học khác cao trung, ban đêm trong trường vẫn còn rất náo nhiệt.

Kỷ Thần lập tức hoàn hồn, vội vàng theo sau cô nói: “Tôi sẽ nhanh chóng tốt nghiệp, mở công ty của riêng mình.”

La Mạt ừ một tiếng, bắt đầu suy nghĩ buổi tối nên ăn cái gì.

Kỷ Thần thấy La Mạt không phản ứng, lại nói: “Lần này tôi ra nước ngoài không chỉ làm trao đổi sinh, cũng học rất nhiều thứ, còn đi tìm một số nhà đầu tư.”

Là Mạt lại ừ một tiếng, quyết định rồi, đi ăn lẩu cay.

Kỷ Thần: “Cô biết không? Nếu hạng mục này của tôi có thể kiếm lời, tôi đã nghiên cứu ra…..”

Nói tới đây anh dừng lại, sau đó nhìn về phía La Mạt hồi lâu rồi mới nói: “Tôi không đáng thương, tôi cũng không cần tình yêu, tôi nhất định sẽ đứng trên tất cả bọn họ. Tôi….. Không cần Kỷ gia!”

La Mạt nghe xong lời này, cô không giống như người khác mà cười nhạo, giọng nói của cô có chút dịu dàng: “Anh có năng lực này, tôi rất mong chờ.”

Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến cho Kỷ Thần đi phía sau La Mạt tức khắc ngây người, anh nhìn theo bóng dáng La Mạt, vẻ mặt ngây ngốc, giống như là không thể tin được, có người tự nhiên sẽ tin tưởng lời anh nói.

Kỷ gia là quái vật khổng lồ cỡ nào chứ? Nếu anh nói cho người khác nghe, chắc hẳn bọn họ sẽ cảm thấy buồn cười.

Giống như không tin lời La Mạt nói, anh chạy lên hỏi La Mạt: “Cô thật sự cảm thấy không có Kỷ gia, tôi có thể lớn mạnh hơn?”

La Mạt: “Ừ, sẽ.”

Kỷ Thần nghe đến đó, rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, giống như là nhẹ nhõm.

Sau đó anh lại nói: “Tôi biết là tôi có thể, tôi vẫn luôn rất thông minh.”



La Mạt: “………”

Thấy La Mạt muốn đi vào ký túc xá, Kỷ Thần ở phía sau kêu lên: “Lời tôi nói vẫn có hiệu lực, nếu cần tôi giúp đỡ, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Đêm nay, bầu trời đầy sao, gió mùa hè mát lạnh, bánh răng vận mệnh của hai người bọn họ chậm rãi chuyển động…….

***

La Mạt đi nhà ăn ăn cơm, sau đó mới trở về ký túc xá.

Lúc này, trong ký túc xá Lăng Tư Tư cùng La Ninh Hạm đã trở lại. Hai người thấy La Mạt, đều lộ ra biểu cảm đầy căm phẫn.

La Ninh Hạm ngại thân phận người nhà nên không tiện tranh luận, nhưng Lăng Tư Tư thì không.

Cô ta vừa thấy bộ dạng ăn uống no đủ của La Mạt, liền nhịn không được nghĩ đến hai người bạn tốt của mình, tức giận nói: “Đã đến nước này rồi mà cô còn có thể ăn cơm?”

La Mạt kinh ngạc: “Lời này cũng thật buồn cười, chẳng lẽ các người ăn không vào?”

Lăng Tư Tư gào lên: “Tất nhiên chúng tôi ăn không vào!”

La Mạt: “Vậy các người không ăn sao?”

Lăng Tư Tư: “………”

La Mạt: “Ừ? Hay là chỉ ăn mà không biết mùi vị gì?”

La Ninh Hạm liền nói: “Chính là ăn ở cục cảnh sát.”

La Mạt ồ lên một tiếng, sau đó trở về giường của mình thư thái nói: “Ở đó cũng không tệ, tôi ăn thấy rất ngon, các người ăn lại không thấy ngon.”

La Ninh Hạm bất đắc dĩ: “Vấn đề là ngon hay không ngon sao? A Khắc đã nói tất cả với chúng tôi rồi, nếu cô không xử lý tốt, chỉ với việc làm gãy ba cái xương sườn, cô sẽ phải ngồi tù.”

La Mạt cười một tiếng, nhìn La Ninh Hạm: “Cô có biết vì sao tôi vẫn luôn muốn đòi chứng cứ của các người không?”

La Ninh Hạm sửng sốt, La Mạt nhìn cô rồi lộ ra một nụ cười tự tin lại tàn nhẫn: “Bởi vì tôi biết, căn bản các người sẽ không tìm thấy chứng cứ. Thời điểm muốn Triệu Khắc Tường đánh tôi, chính các người đã tìm cách che giấu chứng cứ. Đã bị phản tác dụng rồi…….. Cho nên, đừng làm phiền tôi!!!”

Nói xong, cô cũng không thèm để ý tới bọn họ nữa mà ngả đầu xuống ngủ.

Trong lòng Lăng Tư Tư hơi nghẹn, thiếu chút nữa vì tức giận mà ngất xỉu.

La Ninh Hạm cũng bị La Mạt chọc tức, liền ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ La. Tuy rằng cô không tính thêm mắm dặm muối kể lại sự việc hai ngày qua, nhưng bởi vì lược bỏ đi phần Đoạn Giai Kha làm, ngược lại trở thành La Mạt vô cớ gây rối, là người không biết hối cải.

Mẹ La nghe xong, cũng bị chọc cho tức giận. Liền gọi cho La Mạt, không nghĩ tới cô căn bản không bắt máy, khiến bà bị nghẹn lại, cả đêm không thể ngủ được.

Cuối cùng, một đêm chỉ có La Mạt ngủ yên giấc, những người có quan hệ đều trừng mắt cả đêm.

Ngẫm lại thái độ của La Mạt, đám người lại càng tức giận……..

-----

Editer có lời muốn nói: Xin chào mọi người, truyện mình chỉ update trực tiếp trên dtruyen.com, cho nên nếu truyện bị cop đi trang khác thì bố cục trình bày sẽ rất xấu, mình không chịu trách nhiệm. Thứ hai là mình nhận thấy có nhà dịch khác bắt đầu dịch truyện này mấy ngày gần đây, mình đã bắt đầu dịch và đăng tải từ ngày 17/8/2021, cho nên mình vẫn sẽ tiếp tục làm, mong vẫn được ủng hộ. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook