Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh
Chương 3:
Da Thanh Oa
17/08/2021
Edit: Kim Linh
Đi vào bàn ăn, liền thấy được thức ăn mang đủ màu sắc, canh gà ác, đào hấp nhân gà rừng, yến chưng, thịt nấu đông……
Đảo qua quả thực cũng là bộ dạng long trọng hoan nghênh, nhưng La Mạt chỉ cười nói: “Mấy đồ ăn này nhìn bộ dạng rất ngon.”
Cha La kéo ghế không thèm đáp lời, mẹ La lại là cao thủ giao thiệp.
Màn nghiêm khắc phủ đầu đã bị bà ném ra sau đầu, bà lôi kéo La Mạt ngồi xuống: “Con thích là tốt rồi, những thứ này đó, đều là cố ý làm vì con.”
Sắc mặt La Ninh Hạm trắng bệch, thân thể có chút run rẩy. Nhưng đều không có ai phát hiện ra, bởi vì khí thế của La Mạt quá mạnh. Lúc này mặc kệ cô làm người khác chán ghét, nhưng đều phải chăm chú nhìn cô, cho nên căn bản không có ai chú ý đến La Ninh Hạm.
La Mạc nghe nghe mẹ La nói xong, chỉ cười không nói.
Cố ý? Thật là nực cười.
Cô nhếch khóe miệng, đôi mắt cong cong hình trắng non giống hệt người đối diện mình.
Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Nhìn là biết ngon rồi, nhưng mà cũng thấy quen mắt.”
Mẹ La: “Quen mắt???”
La Mạt đột nhiên giống như “Sực nhớ ra” nói: “Con nhớ rồi, La phu nhân à, đây không phải bữa tối ngày hôm qua La Ninh Hạm chiêu đãi bạn bè trong giới đăng tải lên sao?”
Mẹ La: !!!
Bà sửng sốt, vội vàng lấy di động ra, quả nhiên, ngày hôm qua La Ninh Hạm có phát vào vòng bạn bè.
【 Vẫn là đồ ăn trong nhà ngon. 】
Ảnh chụp là một bàn ăn đầy màu sắc, cơ hồ đều giống thức ăn trên bàn ngày hôm nay.
Dì Trương nghe La Mạt nói sợ đến ngây người, hôm qua mẹ La cố ý dặn dò không cần vì tiểu thư tới mà chuẩn bị tiệc lớn, giống cơm nhà bình thường là được rồi.
Lúc đó mẹ La dặn dò như vậy không phải nhằm vào La Mạt, mà bởi vì La Ninh Hạm trốn ở trong phòng khóc. Bà không muốn con gái khổ tâm, vì hoan nghênh La Mạt là tàn nhẫn với La Ninh Hạm.
Nếu La Mạt một hai phải trở về, đối với La Ninh Hạm muốn cư xử tự nhiên là không có cách nào. Rốt cuộc, La Ninh Hạm chỉ là một thiên kim giả, tự nhiên phải khiến cô phiền lòng.
Nếu bà người mẹ này không quan tâm cô, khẳng định cô sẽ bị đứa con gái thật vừa trở về mang theo oán hận cùng bất bình bắt nạt đi.
Cho nên, dì Trương không dám làm trái ý phu nhân. Đồ ăn này đều là từ nguyên liệu dư lại của ngày hôm qua, hôm nay lại một lần nữa nấu lại, thậm chí vì muốn tiểu thư La Ninh Hạm vui vẻ, cũng không dám thay đổi màu sắc quá lớn.
Tuy rằng, có thêm vào hai món chay, tổng cộng tám món trên bàn ăn, nhưng lúc này màu sắc của hôm nay cùng tối qua cơ hồ là y như đúc.
Nói đây là vì hoan nghênh tiểu thư mới tới, bản thân dì Trương cũng không tin đâu!
Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, dù mẹ La là người giỏi giao tiếp, lúc này cũng hận chính mình ngày hôm qua lắm miệng.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, vì cái gì chúng tôi phải quan tâm cô? Chúng tôi chỉ sợ cô chạy mất, cô không muốn chạy, chúng tôi có gì phải sợ?
Vì thế, cha La cười lạnh nói: “Đây là cơm nhà, từ nhỏ đến lớn cô chưa thấy qua sao?” Dám ở trước mặt lão tử tỏ vẻ ghét bỏ sao?
La Mạt thở dài, cô ngẩng đầu nhìn cha La, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ đây là đồ ăn trân quý lắm?”
Cha La: ??? Đồ ăn gì? Nói cái quỷ gì thế?
Trực giác La Ninh Hạm cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, La Mạc kinh ngạc cảm thán mà nói: “Không phải mọi người cũng mua từ chợ về sao?”
Cha La: “………..”
La Mạt cười: “Con biết rồi, đều là mọi người từ trên trời dưới đất tìm về đi? Cá này chắc hẳn là bắt từ Đông Hải long cung về đi? Chậc, quả thực con chưa từng thấy qua.”
La Mạt vỗ tay, nhìn cha La trào phúng: “Con quả thực là được mở rộng tầm mắt.”
Cha La: “……… Câm miệng, ăn cơm đi.”
Đứa nhỏ này, sao cứ thích nói xỏ xiên vậy. Nghe không hiểu, liền suy ngẫm một chút, liền phát hiện mình bị mắng hoặc trào phúng.
La Mạt trợn trắng mắt, cầm lấy đôi đũa khắc hoa văn tinh xảo lên, phần đuôi của nó khắc chỉ vàng, vừa nhìn đã thấy giá cả đắt đỏ.
Nhưng mà, La Mạt đối với chiếc đũa cảm thấy cao quý? Quý lắm sao? La Mạt một chút hứng thú cũng không có, cô duỗi tay gắp một khối cá tới bát của mình, trong miệng thì thầm nói: “Đúng là ngoài ý muốn, đáng đời ngươi nhảy nhót lung tung, bây giờ có mất mặt hay không?”
Cha La: “…………” Hẳn là nó vẫn đang nói chuyện một mình đi!
Ăn xong một bữa cơm, La Mạt không nói gì, mấy người trên bàn ăn cũng đều an tĩnh, không mở miệng.
Đối với La Mạt, bọn họ đã có chút hiểu biết. Đây là một cô gái đến từ nông thôn, mồm mép quả nhiên lợi hại.
Mẹ La nhìn về phía La Ninh Hạm, đây mới là bộ dạng của một tiểu thư khuê các nên có.
La Mạt cầm một khối bánh quế hoa nhập khẩu lên ăn, hai mắt liền sáng lên.
Trời ơi, ăn ngon quá (⊙o⊙)
***
Khoảnh khắc mặt trăng chiếu trên đỉnh đầu. Trên bầu trời giông gió gào thét, sấm chớp nổ khắp trời, sau đó biến mất ở phía chân trời.
La Mạt nhớ rõ khi đó cô bị trọng thương, củ cải liền bị rời khỏi mặt đất.
Chủ nhân nhẹ nhàng nói: “Nhìn…… cũng thật giống con người!”
Sau 1500 năm tu đạo, củ cảo trắng trong nháy mắt đột phá tu vi, tu đến hình người. Trên con đường tu đạo rộng lớn, đây chính là bước thành công đầu tiên.
La Mạt đột nhiên trợn mắt, ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu xuống mép giường.
Cô biết khoảnh khắc độ kiếp từ trên trời giáng xuống, đều là một giấc mộng.
Thời điểm yêu quái hóa thành tinh, nếu may mắn có được linh khí của con người, có thể vượt qua khó khăn trực tiếp tu ra hình người. Mà thành người mới là bước đầu tiên của tu đạo, bởi vậy, muốn trở thành thần thông quảng đại cần vượt qua đầu tiên này.
Ở thế giới yêu quái, có không ít loại có thiên phú ngu dốt. Trong tộc có người nói cho cô biết, con sông sau núi có một con rùa đen tu luyện đã 3700 năm, đến nay trừ bỏ biết nói tiếng người, vẫn như cũ không thể hóa hình.
Cho nên, La Tiểu Muội chính là có ơn tái tạo đối với La mạt.
La Mạt nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, ngũ quan tinh xảo này kỳ thật cũng không hoàn toàn giống với La Tiểu Muội.
Cô đã cùng La Tiểu Muội đi qua một kiếp, lại có ơn lớn, cho nên thời điểm hóa người cô có chút mang theo bộ dạng của La Tiểu Muội.
Tuy rằng không hoàn toàn giống, nhưng lại tương tự.
Nếu không phải người thân cận, kỳ thực nếu chỉ thông qua một bức ảnh cũng rất khó phân biệt được điểm khác nhau.
La Mạt nhìn đến quần áo La Tiểu Muội chuẩn bị sẵn, hôm nay cô mặc chính là đồ La Tiểu Muội thích nhất. Áo sơ mi màu trắng đơn giản, phối cùng quần jean màu lam nhạt mang theo hai phần nghịch ngợm.
Cả người có vẻ sạch sẽ thoải mái, hơn nữa ngũ quan của La Mạt vốn dĩ đã đẹp, đặc biệt còn có khí chất đặc trưng của yêu quái.
Chẳng sợ đem cô đến giới giải trí mỹ nữ nhiều như mây, cô cũng có thể là mỹ nữ nổi bật nhất.
La Mạt đối với sắc đẹp của mình cũng không tính là cảm thấy quá đẹp, sau khi yêu quái hóa thành người, rất ít khi có diện mạo bình thường. Cho dù đối với họ là diện mạo bình thường, cũng đã là tuyệt thế mỹ nhân.
Bởi vậy, trước nay La Mạt cũng không cảm thấy mình cùng những người khác có gì khác nhau.
***
Lúc này, dưới tầng một, bốn người La gia đã ngồi ăn cơm sáng.
La Mặc Hàm nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay con có một cuộc họp, có lẽ sẽ về muộn một chút.”
Cha La hỏi hắn: “Công ty gần đây vẫn tốt chứ?”
La Mặc Hàm gật đầu nói: “Đêm nay mọi người cũng đến sao?”
Mẹ La nhìn La Ninh Hạm một cái, tựa hồ là muốn trấn an cô, đáp: “Cũng không nhất định.”
La Ninh Hạm liền cười với mẹ La: “Con không có việc gì.”
La Mặc Hàm lúc này mới chú ý đến em gái, hắn nhìn về phía La Ninh Hạm, cuối cùng vẫn nhíu mày nói: “Nếu người đến là một người vô năng, với sự giúp đỡ của mọi người em sẽ không sao. Nhưng hiện tại người vào nhà chúng ta lại là một người khó đối phó, em cần phải thích ứng.”
Bàn tay dưới bàn của La Ninh Hạm nắm chặt, ngực đau nhức khó chịu.
Mẹ La trừng mắt nhìn La Mặc Hàm một cái rồi nói: “Nói cái gì vậy? Mẹ thấy nó cũng chỉ là đến từ nông thôn, mồm mép lợi hại thôi.”
La Mặc Hàm lạnh lùng cười: “Hiện giờ trong tay nó còn có một cây chổi lông gà đấy! Ông nội nói nếu chúng ta đuổi nó đi sẽ thu hồi cổ phần, nếu nhìn những lời này từ mặt khác, chính là cho nó một chỗ dựa.”
Mẹ La giật mình: “……….. Có nghiêm trọng đến thế không?”
Cha La thở dài: “Cũng không biết cha nghĩ thế nào? Đây vốn dĩ là chuyện trong nhà, sao có thể nói cái gì huyết thống với không huyết thống.”
Nghĩ đến lúc trước La lão thái gia đột nhiên kêu hắn tới, sau đó mắng một trận, một hai phải gọi người trở về, nếu không liền thu hồi cổ phần.
Cha La thật sự cảm thấy một lời khó nói hết, nghĩ thế nào cũng không cân bằng, đứa con trai là hắn chẳng lẽ không bằng một đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài?
“Ý của ông nội chính là, ông có tiền! Ông tình nguyện cho con cháu phung phí, cũng không muốn cho con cháu nhà người khác một đồng.”
Giọng nói thanh thúy êm tai vang lên, đúng hơn là giọng của đứa con gái ruột mới trở về từ nông thôn ngày hôm qua.
Mà trong lời nói của cô cũng thực rõ ràng nhằm vào La Ninh Hạm………
Mấy người ngẩng đầu nhìn cô, đang muốn răn dạy hai câu, đột nhiên bị một thân ảnh xinh đẹp đến hoa mắt ập vào mắt.
La Mặc Hàm nhịn không được sửng sốt, đây thật sự là đứa em gái hắn chán ghét, lúc này chỉ hơi sửa soạn một chút đã khiến cho mắt người khác sáng ngời, lại còn có nhan sắc tương tự bọ họ.
Điều này làm cho trong lòng La Mặc Hàm có cảm giác kỳ quái, hóa ra có em gái có diện mạo tương tự mình là cảm giác này!
La Mạt đi xuống lầu ngồi xuống bàn ăn, cha La tuy rằng cảm thấy La Mạt so với La Ninh Hạm càng đẹp hơn, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Kỳ thật, con lớn lên trông cũng chẳng ra gì.”
La Mặc Hàm yên lặng nhìn về phía cha mình: “………….” Lời này thật trái lương tâm rồi.
Nhưng mà, La Mạt cũng không thèm để ý, không tức giận cũng không ầm ĩ, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Đó là bởi vì con giống cha.”
Cha La: “……” chết tiệt! @#¥%
La Mặc Hàm: “…………”
La Mạt liếc xéo bọn họ, cười lạnh một tiếng, sau đó cắn một miếng sandwich…..
Ừ?
Ăn ngon quá. (⊙o⊙)
Đi vào bàn ăn, liền thấy được thức ăn mang đủ màu sắc, canh gà ác, đào hấp nhân gà rừng, yến chưng, thịt nấu đông……
Đảo qua quả thực cũng là bộ dạng long trọng hoan nghênh, nhưng La Mạt chỉ cười nói: “Mấy đồ ăn này nhìn bộ dạng rất ngon.”
Cha La kéo ghế không thèm đáp lời, mẹ La lại là cao thủ giao thiệp.
Màn nghiêm khắc phủ đầu đã bị bà ném ra sau đầu, bà lôi kéo La Mạt ngồi xuống: “Con thích là tốt rồi, những thứ này đó, đều là cố ý làm vì con.”
Sắc mặt La Ninh Hạm trắng bệch, thân thể có chút run rẩy. Nhưng đều không có ai phát hiện ra, bởi vì khí thế của La Mạt quá mạnh. Lúc này mặc kệ cô làm người khác chán ghét, nhưng đều phải chăm chú nhìn cô, cho nên căn bản không có ai chú ý đến La Ninh Hạm.
La Mạc nghe nghe mẹ La nói xong, chỉ cười không nói.
Cố ý? Thật là nực cười.
Cô nhếch khóe miệng, đôi mắt cong cong hình trắng non giống hệt người đối diện mình.
Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Nhìn là biết ngon rồi, nhưng mà cũng thấy quen mắt.”
Mẹ La: “Quen mắt???”
La Mạt đột nhiên giống như “Sực nhớ ra” nói: “Con nhớ rồi, La phu nhân à, đây không phải bữa tối ngày hôm qua La Ninh Hạm chiêu đãi bạn bè trong giới đăng tải lên sao?”
Mẹ La: !!!
Bà sửng sốt, vội vàng lấy di động ra, quả nhiên, ngày hôm qua La Ninh Hạm có phát vào vòng bạn bè.
【 Vẫn là đồ ăn trong nhà ngon. 】
Ảnh chụp là một bàn ăn đầy màu sắc, cơ hồ đều giống thức ăn trên bàn ngày hôm nay.
Dì Trương nghe La Mạt nói sợ đến ngây người, hôm qua mẹ La cố ý dặn dò không cần vì tiểu thư tới mà chuẩn bị tiệc lớn, giống cơm nhà bình thường là được rồi.
Lúc đó mẹ La dặn dò như vậy không phải nhằm vào La Mạt, mà bởi vì La Ninh Hạm trốn ở trong phòng khóc. Bà không muốn con gái khổ tâm, vì hoan nghênh La Mạt là tàn nhẫn với La Ninh Hạm.
Nếu La Mạt một hai phải trở về, đối với La Ninh Hạm muốn cư xử tự nhiên là không có cách nào. Rốt cuộc, La Ninh Hạm chỉ là một thiên kim giả, tự nhiên phải khiến cô phiền lòng.
Nếu bà người mẹ này không quan tâm cô, khẳng định cô sẽ bị đứa con gái thật vừa trở về mang theo oán hận cùng bất bình bắt nạt đi.
Cho nên, dì Trương không dám làm trái ý phu nhân. Đồ ăn này đều là từ nguyên liệu dư lại của ngày hôm qua, hôm nay lại một lần nữa nấu lại, thậm chí vì muốn tiểu thư La Ninh Hạm vui vẻ, cũng không dám thay đổi màu sắc quá lớn.
Tuy rằng, có thêm vào hai món chay, tổng cộng tám món trên bàn ăn, nhưng lúc này màu sắc của hôm nay cùng tối qua cơ hồ là y như đúc.
Nói đây là vì hoan nghênh tiểu thư mới tới, bản thân dì Trương cũng không tin đâu!
Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, dù mẹ La là người giỏi giao tiếp, lúc này cũng hận chính mình ngày hôm qua lắm miệng.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, vì cái gì chúng tôi phải quan tâm cô? Chúng tôi chỉ sợ cô chạy mất, cô không muốn chạy, chúng tôi có gì phải sợ?
Vì thế, cha La cười lạnh nói: “Đây là cơm nhà, từ nhỏ đến lớn cô chưa thấy qua sao?” Dám ở trước mặt lão tử tỏ vẻ ghét bỏ sao?
La Mạt thở dài, cô ngẩng đầu nhìn cha La, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ đây là đồ ăn trân quý lắm?”
Cha La: ??? Đồ ăn gì? Nói cái quỷ gì thế?
Trực giác La Ninh Hạm cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, La Mạc kinh ngạc cảm thán mà nói: “Không phải mọi người cũng mua từ chợ về sao?”
Cha La: “………..”
La Mạt cười: “Con biết rồi, đều là mọi người từ trên trời dưới đất tìm về đi? Cá này chắc hẳn là bắt từ Đông Hải long cung về đi? Chậc, quả thực con chưa từng thấy qua.”
La Mạt vỗ tay, nhìn cha La trào phúng: “Con quả thực là được mở rộng tầm mắt.”
Cha La: “……… Câm miệng, ăn cơm đi.”
Đứa nhỏ này, sao cứ thích nói xỏ xiên vậy. Nghe không hiểu, liền suy ngẫm một chút, liền phát hiện mình bị mắng hoặc trào phúng.
La Mạt trợn trắng mắt, cầm lấy đôi đũa khắc hoa văn tinh xảo lên, phần đuôi của nó khắc chỉ vàng, vừa nhìn đã thấy giá cả đắt đỏ.
Nhưng mà, La Mạt đối với chiếc đũa cảm thấy cao quý? Quý lắm sao? La Mạt một chút hứng thú cũng không có, cô duỗi tay gắp một khối cá tới bát của mình, trong miệng thì thầm nói: “Đúng là ngoài ý muốn, đáng đời ngươi nhảy nhót lung tung, bây giờ có mất mặt hay không?”
Cha La: “…………” Hẳn là nó vẫn đang nói chuyện một mình đi!
Ăn xong một bữa cơm, La Mạt không nói gì, mấy người trên bàn ăn cũng đều an tĩnh, không mở miệng.
Đối với La Mạt, bọn họ đã có chút hiểu biết. Đây là một cô gái đến từ nông thôn, mồm mép quả nhiên lợi hại.
Mẹ La nhìn về phía La Ninh Hạm, đây mới là bộ dạng của một tiểu thư khuê các nên có.
La Mạt cầm một khối bánh quế hoa nhập khẩu lên ăn, hai mắt liền sáng lên.
Trời ơi, ăn ngon quá (⊙o⊙)
***
Khoảnh khắc mặt trăng chiếu trên đỉnh đầu. Trên bầu trời giông gió gào thét, sấm chớp nổ khắp trời, sau đó biến mất ở phía chân trời.
La Mạt nhớ rõ khi đó cô bị trọng thương, củ cải liền bị rời khỏi mặt đất.
Chủ nhân nhẹ nhàng nói: “Nhìn…… cũng thật giống con người!”
Sau 1500 năm tu đạo, củ cảo trắng trong nháy mắt đột phá tu vi, tu đến hình người. Trên con đường tu đạo rộng lớn, đây chính là bước thành công đầu tiên.
La Mạt đột nhiên trợn mắt, ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu xuống mép giường.
Cô biết khoảnh khắc độ kiếp từ trên trời giáng xuống, đều là một giấc mộng.
Thời điểm yêu quái hóa thành tinh, nếu may mắn có được linh khí của con người, có thể vượt qua khó khăn trực tiếp tu ra hình người. Mà thành người mới là bước đầu tiên của tu đạo, bởi vậy, muốn trở thành thần thông quảng đại cần vượt qua đầu tiên này.
Ở thế giới yêu quái, có không ít loại có thiên phú ngu dốt. Trong tộc có người nói cho cô biết, con sông sau núi có một con rùa đen tu luyện đã 3700 năm, đến nay trừ bỏ biết nói tiếng người, vẫn như cũ không thể hóa hình.
Cho nên, La Tiểu Muội chính là có ơn tái tạo đối với La mạt.
La Mạt nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, ngũ quan tinh xảo này kỳ thật cũng không hoàn toàn giống với La Tiểu Muội.
Cô đã cùng La Tiểu Muội đi qua một kiếp, lại có ơn lớn, cho nên thời điểm hóa người cô có chút mang theo bộ dạng của La Tiểu Muội.
Tuy rằng không hoàn toàn giống, nhưng lại tương tự.
Nếu không phải người thân cận, kỳ thực nếu chỉ thông qua một bức ảnh cũng rất khó phân biệt được điểm khác nhau.
La Mạt nhìn đến quần áo La Tiểu Muội chuẩn bị sẵn, hôm nay cô mặc chính là đồ La Tiểu Muội thích nhất. Áo sơ mi màu trắng đơn giản, phối cùng quần jean màu lam nhạt mang theo hai phần nghịch ngợm.
Cả người có vẻ sạch sẽ thoải mái, hơn nữa ngũ quan của La Mạt vốn dĩ đã đẹp, đặc biệt còn có khí chất đặc trưng của yêu quái.
Chẳng sợ đem cô đến giới giải trí mỹ nữ nhiều như mây, cô cũng có thể là mỹ nữ nổi bật nhất.
La Mạt đối với sắc đẹp của mình cũng không tính là cảm thấy quá đẹp, sau khi yêu quái hóa thành người, rất ít khi có diện mạo bình thường. Cho dù đối với họ là diện mạo bình thường, cũng đã là tuyệt thế mỹ nhân.
Bởi vậy, trước nay La Mạt cũng không cảm thấy mình cùng những người khác có gì khác nhau.
***
Lúc này, dưới tầng một, bốn người La gia đã ngồi ăn cơm sáng.
La Mặc Hàm nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay con có một cuộc họp, có lẽ sẽ về muộn một chút.”
Cha La hỏi hắn: “Công ty gần đây vẫn tốt chứ?”
La Mặc Hàm gật đầu nói: “Đêm nay mọi người cũng đến sao?”
Mẹ La nhìn La Ninh Hạm một cái, tựa hồ là muốn trấn an cô, đáp: “Cũng không nhất định.”
La Ninh Hạm liền cười với mẹ La: “Con không có việc gì.”
La Mặc Hàm lúc này mới chú ý đến em gái, hắn nhìn về phía La Ninh Hạm, cuối cùng vẫn nhíu mày nói: “Nếu người đến là một người vô năng, với sự giúp đỡ của mọi người em sẽ không sao. Nhưng hiện tại người vào nhà chúng ta lại là một người khó đối phó, em cần phải thích ứng.”
Bàn tay dưới bàn của La Ninh Hạm nắm chặt, ngực đau nhức khó chịu.
Mẹ La trừng mắt nhìn La Mặc Hàm một cái rồi nói: “Nói cái gì vậy? Mẹ thấy nó cũng chỉ là đến từ nông thôn, mồm mép lợi hại thôi.”
La Mặc Hàm lạnh lùng cười: “Hiện giờ trong tay nó còn có một cây chổi lông gà đấy! Ông nội nói nếu chúng ta đuổi nó đi sẽ thu hồi cổ phần, nếu nhìn những lời này từ mặt khác, chính là cho nó một chỗ dựa.”
Mẹ La giật mình: “……….. Có nghiêm trọng đến thế không?”
Cha La thở dài: “Cũng không biết cha nghĩ thế nào? Đây vốn dĩ là chuyện trong nhà, sao có thể nói cái gì huyết thống với không huyết thống.”
Nghĩ đến lúc trước La lão thái gia đột nhiên kêu hắn tới, sau đó mắng một trận, một hai phải gọi người trở về, nếu không liền thu hồi cổ phần.
Cha La thật sự cảm thấy một lời khó nói hết, nghĩ thế nào cũng không cân bằng, đứa con trai là hắn chẳng lẽ không bằng một đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài?
“Ý của ông nội chính là, ông có tiền! Ông tình nguyện cho con cháu phung phí, cũng không muốn cho con cháu nhà người khác một đồng.”
Giọng nói thanh thúy êm tai vang lên, đúng hơn là giọng của đứa con gái ruột mới trở về từ nông thôn ngày hôm qua.
Mà trong lời nói của cô cũng thực rõ ràng nhằm vào La Ninh Hạm………
Mấy người ngẩng đầu nhìn cô, đang muốn răn dạy hai câu, đột nhiên bị một thân ảnh xinh đẹp đến hoa mắt ập vào mắt.
La Mặc Hàm nhịn không được sửng sốt, đây thật sự là đứa em gái hắn chán ghét, lúc này chỉ hơi sửa soạn một chút đã khiến cho mắt người khác sáng ngời, lại còn có nhan sắc tương tự bọ họ.
Điều này làm cho trong lòng La Mặc Hàm có cảm giác kỳ quái, hóa ra có em gái có diện mạo tương tự mình là cảm giác này!
La Mạt đi xuống lầu ngồi xuống bàn ăn, cha La tuy rằng cảm thấy La Mạt so với La Ninh Hạm càng đẹp hơn, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Kỳ thật, con lớn lên trông cũng chẳng ra gì.”
La Mặc Hàm yên lặng nhìn về phía cha mình: “………….” Lời này thật trái lương tâm rồi.
Nhưng mà, La Mạt cũng không thèm để ý, không tức giận cũng không ầm ĩ, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Đó là bởi vì con giống cha.”
Cha La: “……” chết tiệt! @#¥%
La Mặc Hàm: “…………”
La Mạt liếc xéo bọn họ, cười lạnh một tiếng, sau đó cắn một miếng sandwich…..
Ừ?
Ăn ngon quá. (⊙o⊙)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.