Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh
Chương 8:
Da Thanh Oa
19/08/2021
Edit: Kim Linh
Kỳ thật những người ngồi ở bàn này đều không nghèo. Ngày thường vợ mua món đồ trang sức đến mấy trăm vạn cũng là bình thường, ngẫu nhiên mua một món đồ hơn ngàn vạn cũng không phải là không có, nhưng một ngàn vạn để mua quần áo thì quả thực hiếm thấy.
Có lẽ trong xã hội thượng lưu những người quý tộc cao hơn nữa hẳn là có, nhưng nhóm người bọn họ chính là dù trong tay có tiền, cũng sẽ không bỏ ra một ngàn vạn mua một bộ quần áo.
Đầu tư như vậy không phải quá lãng phí sao? Chê kiếm được nhiều tiền quá rồi sao? Hầu hết mọi người nếu bỏ ra chừng ấy tiền sẽ mua những thứ có thể truyền lại, nhất là đồ cổ, tranh sơn dầu, kim cương cũng có giá trị tăng theo thời gian.
So với một bộ quần áo sao có thể không cảm thấy lãng phí?
Vương tổng sao có thể không có nổi một ngàn vạn? Nhưng mà, bảo hắn mua cho vợ một bộ quần áo một ngàn vạn, chính là không nỡ.
Bởi vậy, sau khi nghe La Mạt nói xong, sắc mặt Vương Tổng trở nên khó coi hơn.
“Bộ quần áo này của cô thật sự có giá một ngàn vạn sao?” Vương tổng mạnh miệng hỏi lại một câu, bắt đầu nghĩ nên tìm bậc thang đi xuống thế nào mới tốt.
La Mạt không vì lời hắn nói mà nổi nóng, mà từ trong túi lấy ra một tờ giấy hình chữ nhật.
“Ngài xem, đây là tờ giấy cửa hàng đưa cho tôi.”
Vương tổng sửng sốt, tò mò nhận lấy tờ giấy, sau đó sắc mặt tối sầm lai. Đây là giấy gì! Cô con mẹ nó có thể nói hai chữ được không?
Đây là một tờ hóa đơn ghi 1089 vạn, còn có đóng dấu.
Vương tổng: “……….”
La Mạt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đây là hóa đơn, mọi người cùng xem đi.”
Vương tổng: “……….”
Vương tổng giương mắt nhìn về phía La Mạt, lại nhìn đến nhóm người, thật sự là phải giữ mặt mũi, cho dù không có tiền cũng không thể không có mặt mũi. Hôm nay hắn ở trước mặt mọi người nói muốn mua quần áo cho vợ, nếu hiện tại không mua, chỉ sợ đối với hắn còn có hại.
Huống chi, trong tay hắn cũng không phải không có tiền, chỉ là không vui vẻ.
Càng không nói việc tự mình muốn mua so với bị buộc phải mua, chính là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay hắn ăn mệt, 1000 vạn này không thể không bỏ ra.
La lão thái gia nhìn đủ rồi, liền ho khan một tiếng. Cái này làm Vương tổng thiếu chút nữa quên mất La Mặc Hàm, thủ đoạn cũng không ít, cổ phần trong công ty chỉ ít hơn lão thái gia một chút.
Đắc tội một chút còn tốt, đắt tội nhiều, liền phiền toái.
La Mạt nghe tiếng, sắc mặt không thay đổi, mỉm cười lấy lại tờ hóa đơn từ trong tay Vương tổng, tỏ ra đáng tiếc nói: “Tôi vừa nhớ ra, đáng tiếc là bộ váy này trên thế gian chỉ có một bộ.”
Một bộ quần áo 1000 vạn, nếu còn sẽ có người đụng hàng, nhưng hiện tại liền không có.
Vương tổng ngây ngẩn, La Mạt hơi mỉm cười với hắn, dùng chén rượu trong tay chạm vào chén rượu của Vương tổng một chút, tự nhiên hào phóng mà nói: “Nếu phu nhân thật sự thích, tôi có thể nhượng lại.”
Cô gái này, cái gì cũng giám nói.
Vương tổng ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt, nhưng không cần, phu nhân nhà tôi chỉ sợ cũng không mặc quần áo thấp hơn bộ váy này.”
La Mạt nhướng mày: “Vậy Vương tổng muốn tìm một bộ tốt hơn cho phu nhân?”
Vương tổng thong dong tự tin nói: “Đó là đương nhiên.”
Không khí đột nhiên trở lại bình thường, hai người trò chuyện với nhau thật vui, cùng kính rượu. Những người khác không khỏi cười theo, cũng chạm chén rượu, liền thực lòng cảm thấy cô gái này cũng không tồi.
Thời điểm La lão thái gia mang cô rời bàn, ánh mắt nhìn La Mạt càng thêm vừa lòng, vừa rồi cháu gái xử lý cục diện thực tốt, điểm này là đáng quý.
Thực mau, La lão thái gia mang La Mạt đi chào hỏi xong, liền trở lại bàn của người trong nhà, sắc mặt La Ninh Hạm lúc này có thể nói là trắng bệch.
Cô còn chưa bao giờ được ông nội mang theo giới thiệu với đối tác như vậy, nghĩ đến đây cô chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Lúc mới phát hiện ra thân phận thật sự, cô chỉ có hai điểm lo lắng.
Đầu tiên, cô sợ bị đuổi khỏi La gia ở Diệu Thành trở về La gia ở Phổ Thành, cô đã quen mặc quần áo thời thượng, ngủ trên chiếc giường mềm mại nhất. Tùy hứng có thể đi du lịch các quốc gia khác, vì mỹ thực mà bỏ ra mấy vạn mua vé máy bay.
Cho dù là trở về nhà khá giả, cô cũng khó có thể chịu được. Huống chi, là về với La gia ở Phổ Thành chỉ có hai bàn tay trắng?
Thứ hai, cô sợ người nhà quan tâm con gái ruột hơn mình, tình cảm 20 năm không thể nói buông là có thể buông, cô tin tưởng đây là lẽ thường tình, cũng không phải yêu cầu vô sỉ đáng sợ gì.
Nếu người nhà quan tâm cô gái kia, lại có quan hệ huyết thống ở giữa, chỉ sợ bản thân sẽ mau chóng bị lãng quên, vứt bỏ.
Cho nên, La Mạt đã có quan hệ huyết thống cùng La gia, thì một chút quan tâm của người thân dành cho mình không phải tốt sao? Đây mới là công bằng!
Nhưng mà, hiện tại nhìn thái độ của ông nội, La Ninh Hạm có cảm giác hình như mình bị La lão thái gia ghét bỏ.
Thật quá đáng, rõ ràng mình mới là cháu gái nuôi bên người 20 năm, kết quả người kia mới trở về không được mấy ngày liền cho phép đi theo bên người, trong lòng chỉ có người cháu gái này, hoàn toàn làm lơ mình, thậm chí còn có chút chán ghét, huyết thống thật sự quan trọng như vậy sao?
La Mạt bị La lão thái gia lôi kéo ngồi xuống bên tay phải ông, có thể thấy được địa vị cao cỡ nào.
Cô nhỏ La nhìn thấy liền không nhịn được mở miệng nói: “Cha, chỗ này không phải vị trí tiểu bối có thể ngồi vào đi?”
La lão thái gia nhìn bà, ngữ khí sắc bén: “Vậy sao con không ngồi bên bàn nhà chồng bên kia đi?”
Cô nhỏ La: “………” Bất công!
Mẹ La thấy La Mạt được La lão thái gia yêu thích, trong lòng nhất thời vừa mừng vừa lo, thế nhưng cũng không nói rõ được.
Một lát sau, Vương tổng cũng mang theo mấy người lại đây kính rượu, hắn cười cường điệu khen ngợi La Mạt một phen, sau đó cười ha hả rời đi.
La Ninh Hạm càng thêm khó chịu, không chỉ có ông nội thích cô ta, mà các cổ đông cũng giống như đều thích cô ta.
Có lão thái gia che chở, cũng không có ai tìm La Mạt gây phiền toái, người một nhà ngoan ngoãn ăn cơm, sau khi kết thúc yến tiệc náo nhiệt, mọi người cũng coi như thừa nhận thân phận của La Mạt.
11 giờ đêm, yến tiệc cũng tan, tất cả mọi người đều đi ra khỏi tửu lầu Hồng Hải, lên xe rời đi.
Một dãy dài siêu xe xếp thành một hàng, sau khi đón được chủ nhà mình, liền rời khỏi tửu lầu, nhập vào làn xe đông đúc.
La lão thái gia muốn mang theo La Mạt về quê vài ngày, nhưng La Mạt cự tuyệt.
La lão thái gia có điểm không rõ, có thể nhìn ra La Mạt cũng không thích một nhà lão đại, nếu như vậy sao cô còn trở về?
La Mạt nói: “Cháu trở về là muốn nhìn xem, không phải trở về để hưởng thụ.”
La lão thái gia không rõ, cũng không truy cứu, cứ tùy cô vậy.
***
Kết quả, người một nhà La gia vừa mới lên xe, mẹ La liền bất mãn nói với La Mạt: “Vì cái gì mà con luôn nhằm vào Ninh Ninh?”
La Mạt sửng sốt, sau đó vẻ mặt trầm trầm nhìn di động của mình.
Bà đang nói cái gì vậy???
Liền ở lúc La Ninh Hạm nghe xong liền đối với mẹ La nói: “Mẹ, đây là gây sự vô cớ.”
La Mạt vui vẻ nói: “Cái này mà kêu gây sự vô cớ? Cái này kêu là nói không thành có.”
Mẹ La cũng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề.
Từ lúc La Mạt vào cửa, ánh mắt nhìn La Ninh Hạm, ngữ khí nói chuyện, động tác trong tay, tất cả đều lộ ra vẻ khinh bỉ cùng thù hằn.
Loại chuyện này không thể dùng lời nói mà nói rõ được, bởi vậy, bà cũng nhịn hai ngày. Không nghĩ đến trong yến tiệc đêm nay, thế nhưng La Mạt lại trực tiếp cực tuyệt thỉnh cầu muốn đi cùng bọn họ của Ninh Ninh. Thậm chí còn mở miệng trào phúng La Ninh Hạm, cái gì mà nói “Không cần nói rõ ra”, đây không phải nói Ninh Ninh không biết xấu hổ sao?
Đây chính là cố ý nhằm vào.
Nhưng mà nếu xét đúng ra, không để Ninh Ninh đi theo cũng là ý tứ của La lão thái gia.
Cho nên bà vừa nói xong, La Ninh Hạm liền không đồng ý mà nói lại bà một câu.
Nhưng mẹ La vẫn cảm thấy không vui vẻ, La Mạt giống như muốn tiến vào La gia. Đánh vỡ hạnh phúc gia đình của La gia, thậm chí xúc phạm đến đứa con gái bà yêu thương nhất.
Bà cũng không phải chán ghét La Mạt, chỉ là so với La Mạt mà nói, bà càng không hi vọng La Ninh Hạm chịu tổn thương. Nếu phải lựa chọn một trong hai người, bà đương nhiên hi vọng La Ninh Hạm có thể sống cuộc đời vui vẻ, khỏe mạnh. Còn La Mạt? Nếu không xúc phạm tới La Ninh Hạm, đương nhiên bà cũng hi vọng La Mạt có thể sống tốt.
Chính là La Mạt cũng không thấy cảm kích, giữa trưa hôm nay đã tiêu tốn của bà một ngàn vạn, hiện tại giọng điệu nói chuyện còn tràn đầy địch ý như vậy, mẹ La cũng bị La Mạt chọc cười: “Nói không thành có? Không phải trong lòng con hiểu rõ nhất sao?”
Cha La nhíu mày nhìn vợ, La Mặc Hàm bất đắc dĩ hô một tiếng: “Mẹ.”
Hiện giờ, thái độ của ông nội đã rõ ràng, La Mạt cũng không phải một người bọn họ có thể tùy ý đè bẹp.
La Mạt nhìn về phía La Ninh Hạm, chỉ thấy La Ninh Hạm khổ sở cúi đầu không nói, cũng cảm thấy khó hiểu.
La Mạt không cảm xúc nói: “Con có hay không con không biết, nhưng hôm nay con đã biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen.”
Mẹ La cả kinh: “Hiện tại con đang nói ta?”
La Mạt “Kinh ngạc: “Mẹ liền không hiểu sao?”
Mẹ La: “……….”
La Mạt không cho mặt mũi: “Đổi trắng thay đen còn có một cách nói khác chính là chỉ hưu bảo ngựa đúng không?”
Mẹ La thiếu chút nữa phun ra một búng máu, tức giận nửa ngày, chỉ có thể phun ra một câu: “Buổi chiều ta mới mua cho con bộ váy một ngàn vạn đấy.”
La Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người nhìn, giọng nói đều đều: “Đúng vậy! Thì thế nào?”
Mẹ La: “……….” Một ngàn vạn này thật đúng là mua về một con rắn mắt trắng.
La Mặc Hàm nhìn về phía La Mạt, thấy mẹ mình ngực đều đau, chỉ có thể lạnh như băng mà nói La Mạt: “Mày cũng nói ít hai câu đi.”
La Mạt cười cười: “Vậy mọi người phải làm quen rồi, em là người rất thích nói chuyện.”
La Mặc Hàm: “…………”
La Mạt: “Em nói nhiều như vậy mọi người cũng không có cách nào đâu!”
Dứt lời, trong xe yên tĩnh trong phút chốc lại vang lên tiếng La Mạt cười to: “Nhìn ánh mắt của mọi người đi, còn tưởng rằng là thấy kẻ thù 20 năm đấy! Nhưng mà, tôi liền nói tôi rất thích nhìn biểu cảm chỉ có thể tức nghẹn của mọi người. Ha ha ha ha ha……”
Có lão thái gia chống lưng nói lên điều gì? Hiện giờ cổ phần đa phần đều trong tay ông, đây là tư bản.
La Mặc Hàm: “……….” Thật muốn đánh người…….
Kỳ thật những người ngồi ở bàn này đều không nghèo. Ngày thường vợ mua món đồ trang sức đến mấy trăm vạn cũng là bình thường, ngẫu nhiên mua một món đồ hơn ngàn vạn cũng không phải là không có, nhưng một ngàn vạn để mua quần áo thì quả thực hiếm thấy.
Có lẽ trong xã hội thượng lưu những người quý tộc cao hơn nữa hẳn là có, nhưng nhóm người bọn họ chính là dù trong tay có tiền, cũng sẽ không bỏ ra một ngàn vạn mua một bộ quần áo.
Đầu tư như vậy không phải quá lãng phí sao? Chê kiếm được nhiều tiền quá rồi sao? Hầu hết mọi người nếu bỏ ra chừng ấy tiền sẽ mua những thứ có thể truyền lại, nhất là đồ cổ, tranh sơn dầu, kim cương cũng có giá trị tăng theo thời gian.
So với một bộ quần áo sao có thể không cảm thấy lãng phí?
Vương tổng sao có thể không có nổi một ngàn vạn? Nhưng mà, bảo hắn mua cho vợ một bộ quần áo một ngàn vạn, chính là không nỡ.
Bởi vậy, sau khi nghe La Mạt nói xong, sắc mặt Vương Tổng trở nên khó coi hơn.
“Bộ quần áo này của cô thật sự có giá một ngàn vạn sao?” Vương tổng mạnh miệng hỏi lại một câu, bắt đầu nghĩ nên tìm bậc thang đi xuống thế nào mới tốt.
La Mạt không vì lời hắn nói mà nổi nóng, mà từ trong túi lấy ra một tờ giấy hình chữ nhật.
“Ngài xem, đây là tờ giấy cửa hàng đưa cho tôi.”
Vương tổng sửng sốt, tò mò nhận lấy tờ giấy, sau đó sắc mặt tối sầm lai. Đây là giấy gì! Cô con mẹ nó có thể nói hai chữ được không?
Đây là một tờ hóa đơn ghi 1089 vạn, còn có đóng dấu.
Vương tổng: “……….”
La Mạt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đây là hóa đơn, mọi người cùng xem đi.”
Vương tổng: “……….”
Vương tổng giương mắt nhìn về phía La Mạt, lại nhìn đến nhóm người, thật sự là phải giữ mặt mũi, cho dù không có tiền cũng không thể không có mặt mũi. Hôm nay hắn ở trước mặt mọi người nói muốn mua quần áo cho vợ, nếu hiện tại không mua, chỉ sợ đối với hắn còn có hại.
Huống chi, trong tay hắn cũng không phải không có tiền, chỉ là không vui vẻ.
Càng không nói việc tự mình muốn mua so với bị buộc phải mua, chính là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay hắn ăn mệt, 1000 vạn này không thể không bỏ ra.
La lão thái gia nhìn đủ rồi, liền ho khan một tiếng. Cái này làm Vương tổng thiếu chút nữa quên mất La Mặc Hàm, thủ đoạn cũng không ít, cổ phần trong công ty chỉ ít hơn lão thái gia một chút.
Đắc tội một chút còn tốt, đắt tội nhiều, liền phiền toái.
La Mạt nghe tiếng, sắc mặt không thay đổi, mỉm cười lấy lại tờ hóa đơn từ trong tay Vương tổng, tỏ ra đáng tiếc nói: “Tôi vừa nhớ ra, đáng tiếc là bộ váy này trên thế gian chỉ có một bộ.”
Một bộ quần áo 1000 vạn, nếu còn sẽ có người đụng hàng, nhưng hiện tại liền không có.
Vương tổng ngây ngẩn, La Mạt hơi mỉm cười với hắn, dùng chén rượu trong tay chạm vào chén rượu của Vương tổng một chút, tự nhiên hào phóng mà nói: “Nếu phu nhân thật sự thích, tôi có thể nhượng lại.”
Cô gái này, cái gì cũng giám nói.
Vương tổng ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt, nhưng không cần, phu nhân nhà tôi chỉ sợ cũng không mặc quần áo thấp hơn bộ váy này.”
La Mạt nhướng mày: “Vậy Vương tổng muốn tìm một bộ tốt hơn cho phu nhân?”
Vương tổng thong dong tự tin nói: “Đó là đương nhiên.”
Không khí đột nhiên trở lại bình thường, hai người trò chuyện với nhau thật vui, cùng kính rượu. Những người khác không khỏi cười theo, cũng chạm chén rượu, liền thực lòng cảm thấy cô gái này cũng không tồi.
Thời điểm La lão thái gia mang cô rời bàn, ánh mắt nhìn La Mạt càng thêm vừa lòng, vừa rồi cháu gái xử lý cục diện thực tốt, điểm này là đáng quý.
Thực mau, La lão thái gia mang La Mạt đi chào hỏi xong, liền trở lại bàn của người trong nhà, sắc mặt La Ninh Hạm lúc này có thể nói là trắng bệch.
Cô còn chưa bao giờ được ông nội mang theo giới thiệu với đối tác như vậy, nghĩ đến đây cô chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Lúc mới phát hiện ra thân phận thật sự, cô chỉ có hai điểm lo lắng.
Đầu tiên, cô sợ bị đuổi khỏi La gia ở Diệu Thành trở về La gia ở Phổ Thành, cô đã quen mặc quần áo thời thượng, ngủ trên chiếc giường mềm mại nhất. Tùy hứng có thể đi du lịch các quốc gia khác, vì mỹ thực mà bỏ ra mấy vạn mua vé máy bay.
Cho dù là trở về nhà khá giả, cô cũng khó có thể chịu được. Huống chi, là về với La gia ở Phổ Thành chỉ có hai bàn tay trắng?
Thứ hai, cô sợ người nhà quan tâm con gái ruột hơn mình, tình cảm 20 năm không thể nói buông là có thể buông, cô tin tưởng đây là lẽ thường tình, cũng không phải yêu cầu vô sỉ đáng sợ gì.
Nếu người nhà quan tâm cô gái kia, lại có quan hệ huyết thống ở giữa, chỉ sợ bản thân sẽ mau chóng bị lãng quên, vứt bỏ.
Cho nên, La Mạt đã có quan hệ huyết thống cùng La gia, thì một chút quan tâm của người thân dành cho mình không phải tốt sao? Đây mới là công bằng!
Nhưng mà, hiện tại nhìn thái độ của ông nội, La Ninh Hạm có cảm giác hình như mình bị La lão thái gia ghét bỏ.
Thật quá đáng, rõ ràng mình mới là cháu gái nuôi bên người 20 năm, kết quả người kia mới trở về không được mấy ngày liền cho phép đi theo bên người, trong lòng chỉ có người cháu gái này, hoàn toàn làm lơ mình, thậm chí còn có chút chán ghét, huyết thống thật sự quan trọng như vậy sao?
La Mạt bị La lão thái gia lôi kéo ngồi xuống bên tay phải ông, có thể thấy được địa vị cao cỡ nào.
Cô nhỏ La nhìn thấy liền không nhịn được mở miệng nói: “Cha, chỗ này không phải vị trí tiểu bối có thể ngồi vào đi?”
La lão thái gia nhìn bà, ngữ khí sắc bén: “Vậy sao con không ngồi bên bàn nhà chồng bên kia đi?”
Cô nhỏ La: “………” Bất công!
Mẹ La thấy La Mạt được La lão thái gia yêu thích, trong lòng nhất thời vừa mừng vừa lo, thế nhưng cũng không nói rõ được.
Một lát sau, Vương tổng cũng mang theo mấy người lại đây kính rượu, hắn cười cường điệu khen ngợi La Mạt một phen, sau đó cười ha hả rời đi.
La Ninh Hạm càng thêm khó chịu, không chỉ có ông nội thích cô ta, mà các cổ đông cũng giống như đều thích cô ta.
Có lão thái gia che chở, cũng không có ai tìm La Mạt gây phiền toái, người một nhà ngoan ngoãn ăn cơm, sau khi kết thúc yến tiệc náo nhiệt, mọi người cũng coi như thừa nhận thân phận của La Mạt.
11 giờ đêm, yến tiệc cũng tan, tất cả mọi người đều đi ra khỏi tửu lầu Hồng Hải, lên xe rời đi.
Một dãy dài siêu xe xếp thành một hàng, sau khi đón được chủ nhà mình, liền rời khỏi tửu lầu, nhập vào làn xe đông đúc.
La lão thái gia muốn mang theo La Mạt về quê vài ngày, nhưng La Mạt cự tuyệt.
La lão thái gia có điểm không rõ, có thể nhìn ra La Mạt cũng không thích một nhà lão đại, nếu như vậy sao cô còn trở về?
La Mạt nói: “Cháu trở về là muốn nhìn xem, không phải trở về để hưởng thụ.”
La lão thái gia không rõ, cũng không truy cứu, cứ tùy cô vậy.
***
Kết quả, người một nhà La gia vừa mới lên xe, mẹ La liền bất mãn nói với La Mạt: “Vì cái gì mà con luôn nhằm vào Ninh Ninh?”
La Mạt sửng sốt, sau đó vẻ mặt trầm trầm nhìn di động của mình.
Bà đang nói cái gì vậy???
Liền ở lúc La Ninh Hạm nghe xong liền đối với mẹ La nói: “Mẹ, đây là gây sự vô cớ.”
La Mạt vui vẻ nói: “Cái này mà kêu gây sự vô cớ? Cái này kêu là nói không thành có.”
Mẹ La cũng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề.
Từ lúc La Mạt vào cửa, ánh mắt nhìn La Ninh Hạm, ngữ khí nói chuyện, động tác trong tay, tất cả đều lộ ra vẻ khinh bỉ cùng thù hằn.
Loại chuyện này không thể dùng lời nói mà nói rõ được, bởi vậy, bà cũng nhịn hai ngày. Không nghĩ đến trong yến tiệc đêm nay, thế nhưng La Mạt lại trực tiếp cực tuyệt thỉnh cầu muốn đi cùng bọn họ của Ninh Ninh. Thậm chí còn mở miệng trào phúng La Ninh Hạm, cái gì mà nói “Không cần nói rõ ra”, đây không phải nói Ninh Ninh không biết xấu hổ sao?
Đây chính là cố ý nhằm vào.
Nhưng mà nếu xét đúng ra, không để Ninh Ninh đi theo cũng là ý tứ của La lão thái gia.
Cho nên bà vừa nói xong, La Ninh Hạm liền không đồng ý mà nói lại bà một câu.
Nhưng mẹ La vẫn cảm thấy không vui vẻ, La Mạt giống như muốn tiến vào La gia. Đánh vỡ hạnh phúc gia đình của La gia, thậm chí xúc phạm đến đứa con gái bà yêu thương nhất.
Bà cũng không phải chán ghét La Mạt, chỉ là so với La Mạt mà nói, bà càng không hi vọng La Ninh Hạm chịu tổn thương. Nếu phải lựa chọn một trong hai người, bà đương nhiên hi vọng La Ninh Hạm có thể sống cuộc đời vui vẻ, khỏe mạnh. Còn La Mạt? Nếu không xúc phạm tới La Ninh Hạm, đương nhiên bà cũng hi vọng La Mạt có thể sống tốt.
Chính là La Mạt cũng không thấy cảm kích, giữa trưa hôm nay đã tiêu tốn của bà một ngàn vạn, hiện tại giọng điệu nói chuyện còn tràn đầy địch ý như vậy, mẹ La cũng bị La Mạt chọc cười: “Nói không thành có? Không phải trong lòng con hiểu rõ nhất sao?”
Cha La nhíu mày nhìn vợ, La Mặc Hàm bất đắc dĩ hô một tiếng: “Mẹ.”
Hiện giờ, thái độ của ông nội đã rõ ràng, La Mạt cũng không phải một người bọn họ có thể tùy ý đè bẹp.
La Mạt nhìn về phía La Ninh Hạm, chỉ thấy La Ninh Hạm khổ sở cúi đầu không nói, cũng cảm thấy khó hiểu.
La Mạt không cảm xúc nói: “Con có hay không con không biết, nhưng hôm nay con đã biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen.”
Mẹ La cả kinh: “Hiện tại con đang nói ta?”
La Mạt “Kinh ngạc: “Mẹ liền không hiểu sao?”
Mẹ La: “……….”
La Mạt không cho mặt mũi: “Đổi trắng thay đen còn có một cách nói khác chính là chỉ hưu bảo ngựa đúng không?”
Mẹ La thiếu chút nữa phun ra một búng máu, tức giận nửa ngày, chỉ có thể phun ra một câu: “Buổi chiều ta mới mua cho con bộ váy một ngàn vạn đấy.”
La Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người nhìn, giọng nói đều đều: “Đúng vậy! Thì thế nào?”
Mẹ La: “……….” Một ngàn vạn này thật đúng là mua về một con rắn mắt trắng.
La Mặc Hàm nhìn về phía La Mạt, thấy mẹ mình ngực đều đau, chỉ có thể lạnh như băng mà nói La Mạt: “Mày cũng nói ít hai câu đi.”
La Mạt cười cười: “Vậy mọi người phải làm quen rồi, em là người rất thích nói chuyện.”
La Mặc Hàm: “…………”
La Mạt: “Em nói nhiều như vậy mọi người cũng không có cách nào đâu!”
Dứt lời, trong xe yên tĩnh trong phút chốc lại vang lên tiếng La Mạt cười to: “Nhìn ánh mắt của mọi người đi, còn tưởng rằng là thấy kẻ thù 20 năm đấy! Nhưng mà, tôi liền nói tôi rất thích nhìn biểu cảm chỉ có thể tức nghẹn của mọi người. Ha ha ha ha ha……”
Có lão thái gia chống lưng nói lên điều gì? Hiện giờ cổ phần đa phần đều trong tay ông, đây là tư bản.
La Mặc Hàm: “……….” Thật muốn đánh người…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.