Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
Chương 24: Chân Hoàn, Thử Xem
Nhất Giang Thính Nguyệt
22/06/2024
Tử Hư Kiếm Tông ít nữ tu, Nam Dung liền không có một tiểu sư muội khả khả ái ái, hiện giờ thấy Thiên La, nàng lại thực trùng hợp cũng là họ Thiên, Nam Dung liền luôn muốn thân cận.
Nói chuyện, còn từ trong túi giới tử lấy ra một ít đồ, “Đây là chuỗi ngọc mấy ngày trước đây vớt ra từ trong hồ Thu, đeo trên tay có tác dụng phòng ngự, nhưng không quá đa dụng, tác dụng lớn nhất chính là xinh đẹp, còn có cái này, là một viên hỏa linh thạch, nếu khảm lên trên thân kiếm có thể làm kiếm khí sinh ra ánh lửa, rất không tồi……”
Thiên La nhìn hỏa linh thạch được nhét vào trong tay, lại nhìn nhìn chuỗi ngọc giao nhân màu hồng nhạt được đeo lên trên cổ tay, ôm cánh tay Nam Dung, ngọt ngào nói: “Sư tỷ thật tốt, muội đều rất thích!”
Lục Tê Chi ban đầu đứng ở một bên không biết nghĩ cái gì, nghe xong lời này, gương mặt không có biểu tình quay ra nhìn thoáng qua đồ trong tay Thiên La.
Đều là chút đồ không đáng giá tiền .
“Nhưng sư tỷ, muội không nghĩ đi theo sau mọi người nhặt của hời, muội muốn độc lập tự mình cố gắng!” Sau đó Thiên La ngẩng đầu nghiêm túc nói.
Kỳ thật chủ yếu vì phía bắc chính là khu ‘đông’, nơi đó rất lạnh, còn cách xa khu ‘ xuân ’, trong bí cảnh không thể phi hành, đi qua lại khả năng phải mất hai ngày, đến lúc đó nàng liền không có thời gian tìm khôi giáp cửu lân.
Thứ này, ở trong truyện gốc phải rất lâu sau mới bị người từ bí cảnh Bích Tẩy lấy ra, nàng thực xác định, hiện tại vẫn còn ở bên trong.
Nam Dung nghe xong, vô cùng vui mừng, lúc này vừa lúc Thiên Việt và Tô Miên Đường trở về, nàng hướng tới bọn họ vẫy tay: “Tiểu sư muội đã trở lại!”
Hai nam nhân độ nhạy bén vẫn là rất cao, trước tiên không phải xem Thiên La, mà là nam nhân y phục trắng tuấn mỹ đứng ở phía sau Thiên La.
Nam nhân dung mạo không giống người trong phàm trần, đứng ở kia thoạt nhìn cũng sâu không lường được.
Thiên La vừa thấy nam chủ hơi hơi nhăn mày, liền cảm thấy sự tình không đơn giản, nam chủ trong sách đều là tượng trưng cho chính nghĩa, khí tràng trời sinh liền bất hòa cùng vai ác.
Nàng chạy nhanh trở lại bên người Lục Tê Chi, che ở trước mặt hắn, hướng tới Thiên Việt và Tô Miên Đường xua tay: “Thiên sư huynh, Tô sư huynh!”
Ngữ khí của Thiên La thực tự nhiên, giống như nàng chính là sư muội của bọn họ từ sớm, quan hệ vô cùng quen thuộc.
Thiên Việt cao lãnh không quen xã giao, nhất thời không nói chuyện.
Nhưng Tô Miên Đường lại nghiêm trang nói: “Thiếu chút nữa cho rằng sư muội gặp phải vấn đề gì, nhìn thấy sư muội vẫn tốt, sư huynh cũng an tâm.”
Nam Dung nói với Thiên Việt thân phận của nam nhân y phục trắng, lại nói sự tình hai ngày kế tiếp Thiên La tưởng tự mình đi thám hiểm, “Đại sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Thiên Việt cao lãnh vô tình: “Không được, chẳng may xảy ra chuyện thì sao?”
Thiếu niên mặc áo dài màu xanh lơ bởi vì tu vô tình kiếm, khí thế sắc nhọn, khi nói ra lời này, không khí ở đây đều thay đổi.
Cẩu nam chủ!
Thiên La ở trong lòng mắng, đang định lời lẽ chính đáng nói cho tất cả mọi người chính mình tuy yếu, nhưng cũng là người có lý tưởng có theo đuổi và biết bảo mệnh, lại nghe được vai ác ở phía sau vẫn luôn không nói chuyện nhưng cả người tràn ngập hơi thở đại lão mở miệng ——
“Nàng, ta phụ trách.”
Nói chuyện, còn từ trong túi giới tử lấy ra một ít đồ, “Đây là chuỗi ngọc mấy ngày trước đây vớt ra từ trong hồ Thu, đeo trên tay có tác dụng phòng ngự, nhưng không quá đa dụng, tác dụng lớn nhất chính là xinh đẹp, còn có cái này, là một viên hỏa linh thạch, nếu khảm lên trên thân kiếm có thể làm kiếm khí sinh ra ánh lửa, rất không tồi……”
Thiên La nhìn hỏa linh thạch được nhét vào trong tay, lại nhìn nhìn chuỗi ngọc giao nhân màu hồng nhạt được đeo lên trên cổ tay, ôm cánh tay Nam Dung, ngọt ngào nói: “Sư tỷ thật tốt, muội đều rất thích!”
Lục Tê Chi ban đầu đứng ở một bên không biết nghĩ cái gì, nghe xong lời này, gương mặt không có biểu tình quay ra nhìn thoáng qua đồ trong tay Thiên La.
Đều là chút đồ không đáng giá tiền .
“Nhưng sư tỷ, muội không nghĩ đi theo sau mọi người nhặt của hời, muội muốn độc lập tự mình cố gắng!” Sau đó Thiên La ngẩng đầu nghiêm túc nói.
Kỳ thật chủ yếu vì phía bắc chính là khu ‘đông’, nơi đó rất lạnh, còn cách xa khu ‘ xuân ’, trong bí cảnh không thể phi hành, đi qua lại khả năng phải mất hai ngày, đến lúc đó nàng liền không có thời gian tìm khôi giáp cửu lân.
Thứ này, ở trong truyện gốc phải rất lâu sau mới bị người từ bí cảnh Bích Tẩy lấy ra, nàng thực xác định, hiện tại vẫn còn ở bên trong.
Nam Dung nghe xong, vô cùng vui mừng, lúc này vừa lúc Thiên Việt và Tô Miên Đường trở về, nàng hướng tới bọn họ vẫy tay: “Tiểu sư muội đã trở lại!”
Hai nam nhân độ nhạy bén vẫn là rất cao, trước tiên không phải xem Thiên La, mà là nam nhân y phục trắng tuấn mỹ đứng ở phía sau Thiên La.
Nam nhân dung mạo không giống người trong phàm trần, đứng ở kia thoạt nhìn cũng sâu không lường được.
Thiên La vừa thấy nam chủ hơi hơi nhăn mày, liền cảm thấy sự tình không đơn giản, nam chủ trong sách đều là tượng trưng cho chính nghĩa, khí tràng trời sinh liền bất hòa cùng vai ác.
Nàng chạy nhanh trở lại bên người Lục Tê Chi, che ở trước mặt hắn, hướng tới Thiên Việt và Tô Miên Đường xua tay: “Thiên sư huynh, Tô sư huynh!”
Ngữ khí của Thiên La thực tự nhiên, giống như nàng chính là sư muội của bọn họ từ sớm, quan hệ vô cùng quen thuộc.
Thiên Việt cao lãnh không quen xã giao, nhất thời không nói chuyện.
Nhưng Tô Miên Đường lại nghiêm trang nói: “Thiếu chút nữa cho rằng sư muội gặp phải vấn đề gì, nhìn thấy sư muội vẫn tốt, sư huynh cũng an tâm.”
Nam Dung nói với Thiên Việt thân phận của nam nhân y phục trắng, lại nói sự tình hai ngày kế tiếp Thiên La tưởng tự mình đi thám hiểm, “Đại sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Thiên Việt cao lãnh vô tình: “Không được, chẳng may xảy ra chuyện thì sao?”
Thiếu niên mặc áo dài màu xanh lơ bởi vì tu vô tình kiếm, khí thế sắc nhọn, khi nói ra lời này, không khí ở đây đều thay đổi.
Cẩu nam chủ!
Thiên La ở trong lòng mắng, đang định lời lẽ chính đáng nói cho tất cả mọi người chính mình tuy yếu, nhưng cũng là người có lý tưởng có theo đuổi và biết bảo mệnh, lại nghe được vai ác ở phía sau vẫn luôn không nói chuyện nhưng cả người tràn ngập hơi thở đại lão mở miệng ——
“Nàng, ta phụ trách.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.