Cuộc Sống Hằng Ngày Những Năm 70
Chương 13:
Nhất Thực Cật Ngũ Uyển
14/07/2022
Đại khái khoảng chín giờ thì tới huyện, sau khi trải nghiệm xe tuyến đưa đón những năm 70, Lâm Lan không bao giờ muốn thử lại lần nữa. Ở cái thời này ra cửa đều phải có thư giới thiệu, không nghĩ tới trên huyện thành người nhiều như vậy, mức độ ùn tắc có thể so với tuyến số 3 trong thành phố hiện đại.
Sau khi xuống xe, Lâm Lan thậm chí còn không nâng được tinh thần, Tần Chí Dương nhìn Lâm Lan đang héo rũ, lông mày hơi nhăn lại, môi mím thành một đường thẳng, anh vươn tay lấy ra một chai nước ấm.
“Lâm Lan, uống chút nước đi.” Lâm Lan nghe người bên cạnh nói, sau đó liền xuất hiện trước mặt cô một chai nước màu xanh bộ đội liền xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Lan vội vàng nhận lấy, uống vài ngụm lúc này mới hoàn hồn. Sau khi có tinh thần, Lâm Lan quan sát cái huyện thành trong niên đại đặc biệt này.
Đây là chỗ gần thôn Nam Khê nhất, mọi thứ trong này làm Lâm Lan có cảm giác xám xịt. Lúc này, mọi người đều mặc mộc mạc, trên cơ bản là đen, trắng, xám xanh lục, màu sắc lộng lẫy tươi sáng, hoa văn cầu kỳ về cơ bản là không nhìn thấy được.
Tần Chí Dương thấy Lâm Lan trông khá hơn, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng. "Đi thôi, chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua đồ vật."
Nói xong, anh dẫn Lâm Lan đến một cửa hàng hình thức bán lẻ.
Lâm Lan cùng Tần Chí Dương vừa bước vào cửa nhân viên bên trong đã phát hiện, khí chất của hai người này hiển nhiên khác hẳn với những người xung quanh, tuy ăn mặc giống nhau nhưng Lâm Lan lại có một vẻ xinh đẹp thanh lệ mà người thôn quê không có, Tần Chí Dương khí chất hiền lành, cao quý, hai người đứng chung một chỗ giống như trời sinh một đôi, từ đầu sợi tóc đến móng chân đều viết hai chữ “Xứng đôi”.
Lâm Lan thấy tuy bên trong Cung Tiêu Xã có nhiều hàng hóa, nhưng hầu hết đều là nhu yếu phẩm như xoong nồi chén bát linh tinh.
Lâm Lan lấy danh sách liệt kê trước đó, hầu hết các mặt hàng trong danh sách đều có sẵn trong Cung Tiêu Xã.
Tần Chí Dương nhìn thấy chữ viết tay màu đen duyên dáng trên giấy, trong mắt hiện lên một tia suy tư.
Thị trấn cũng không lớn, nên sau khi hai người mua gần hết đồ, cũng đã đi dạo quanh thị trấn.
"Ai, hai thước vải, một cây bút, một đôi giày mới ..." Lâm Lan vừa đi vừa nhìn vào danh sách.
Đi được vài giờ, hứng thú mua đồ của Lâm Lan có chút lắng xuống, cô đột nhiên phát hiện tất cả những thứ mình mua đều nằm trong tay Tần Chí Dương, Lâm Lan không khỏi có chút xấu hổ.
"Để em xách một ít, em gần mua hết rồi, anh muốn mua cái gì không? Chúng ta cùng đi đi." Lâm Lan dò hỏi.
“Anh đúng là có thứ muốn mua.” Tần Chí Dương nói.
"Ừm, mua cái gì? ở đâu vậy?" Lâm Lan có chút tò mò, Tần Chí Dương không mua gì ngoại trừ vài thước vải với đôi giày mới.
“Đi Cung Tiêu Xã xem có không.” Tần Chí Dương vẫn là không nói mua cái gì.
Tới Cung Tiêu Xã, Tần Chí Dương và Lâm Lan vừa vào liền được tiếp đón nồng nhiệt.
(hết chương)
Sau khi xuống xe, Lâm Lan thậm chí còn không nâng được tinh thần, Tần Chí Dương nhìn Lâm Lan đang héo rũ, lông mày hơi nhăn lại, môi mím thành một đường thẳng, anh vươn tay lấy ra một chai nước ấm.
“Lâm Lan, uống chút nước đi.” Lâm Lan nghe người bên cạnh nói, sau đó liền xuất hiện trước mặt cô một chai nước màu xanh bộ đội liền xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Lan vội vàng nhận lấy, uống vài ngụm lúc này mới hoàn hồn. Sau khi có tinh thần, Lâm Lan quan sát cái huyện thành trong niên đại đặc biệt này.
Đây là chỗ gần thôn Nam Khê nhất, mọi thứ trong này làm Lâm Lan có cảm giác xám xịt. Lúc này, mọi người đều mặc mộc mạc, trên cơ bản là đen, trắng, xám xanh lục, màu sắc lộng lẫy tươi sáng, hoa văn cầu kỳ về cơ bản là không nhìn thấy được.
Tần Chí Dương thấy Lâm Lan trông khá hơn, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng. "Đi thôi, chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua đồ vật."
Nói xong, anh dẫn Lâm Lan đến một cửa hàng hình thức bán lẻ.
Lâm Lan cùng Tần Chí Dương vừa bước vào cửa nhân viên bên trong đã phát hiện, khí chất của hai người này hiển nhiên khác hẳn với những người xung quanh, tuy ăn mặc giống nhau nhưng Lâm Lan lại có một vẻ xinh đẹp thanh lệ mà người thôn quê không có, Tần Chí Dương khí chất hiền lành, cao quý, hai người đứng chung một chỗ giống như trời sinh một đôi, từ đầu sợi tóc đến móng chân đều viết hai chữ “Xứng đôi”.
Lâm Lan thấy tuy bên trong Cung Tiêu Xã có nhiều hàng hóa, nhưng hầu hết đều là nhu yếu phẩm như xoong nồi chén bát linh tinh.
Lâm Lan lấy danh sách liệt kê trước đó, hầu hết các mặt hàng trong danh sách đều có sẵn trong Cung Tiêu Xã.
Tần Chí Dương nhìn thấy chữ viết tay màu đen duyên dáng trên giấy, trong mắt hiện lên một tia suy tư.
Thị trấn cũng không lớn, nên sau khi hai người mua gần hết đồ, cũng đã đi dạo quanh thị trấn.
"Ai, hai thước vải, một cây bút, một đôi giày mới ..." Lâm Lan vừa đi vừa nhìn vào danh sách.
Đi được vài giờ, hứng thú mua đồ của Lâm Lan có chút lắng xuống, cô đột nhiên phát hiện tất cả những thứ mình mua đều nằm trong tay Tần Chí Dương, Lâm Lan không khỏi có chút xấu hổ.
"Để em xách một ít, em gần mua hết rồi, anh muốn mua cái gì không? Chúng ta cùng đi đi." Lâm Lan dò hỏi.
“Anh đúng là có thứ muốn mua.” Tần Chí Dương nói.
"Ừm, mua cái gì? ở đâu vậy?" Lâm Lan có chút tò mò, Tần Chí Dương không mua gì ngoại trừ vài thước vải với đôi giày mới.
“Đi Cung Tiêu Xã xem có không.” Tần Chí Dương vẫn là không nói mua cái gì.
Tới Cung Tiêu Xã, Tần Chí Dương và Lâm Lan vừa vào liền được tiếp đón nồng nhiệt.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.