Cuộc Sống Hằng Ngày Những Năm 70
Chương 5:
Nhất Thực Cật Ngũ Uyển
09/07/2022
Tần Chí Dương quay đầu nhìn Lâm Lan, Lâm Lan nháy mắt ra hiệu với hắn, ý bảo hắn cùng cô đi.
Tần Chí Dương nhìn nữ hài tử vừa mới khỏi bệnh nặng, hai má lấm tấm mồ hôi sau cả buổi sáng lao động, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào mặt, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, một đôi mắt to đen láy với đôi lông mày cong cong, làn da mịn màng tinh tế, nếu nhìn kỹ có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ li ti, trên sống mũi còn có vài giọt mồ hôi lấm tấm chảy xuống chóp mũi khi cô ấy lắc đầu, trên người mặc bộ quần áo màu đen xám. Không thể nói là tuyệt sắc nhưng so với đại đa số các cô nương nông thôn thì cũng rất ưa nhìn, thậm chí cũng không kém cạnh với các cô gái thành phố là mấy.
Tần Chí Dương có thể cảm giác được mặc dù cô gái trước mặt nhìn không được tốt cho lắm, dung mạo cũng không có gì thay đổi, nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy lại khác biệt đáng kể so với trước đó, ánh mắt càng thêm sáng ngời có thần, đi đường không giống trước kia như vậy có một chút sợ hãi rụt rè, càng thêm tự tin.
“Em tìm tôi có chuyện gì?” Tần Chí Dương cùng Lâm Lan đi bộ đến con sông nhỏ bên thôn Nam Khê.
“Ngày hôm đó anh đã cứu tôi, cám ơn anh.” Lâm Lan cảm tạ Tần Chí Dương, dù sao nếu không có Tần Chí Dương, cô có lẽ không có kiếp thứ hai này, hơn nữa cô còn trẻ hơn mấy tuổi. Nghĩ đến đây, Lâm Lan nhấp môi cười.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, tôi cũng là trùng hợp tới đó.” Tần Chí Dương đáp, nhìn cô gái trước mặt.
"Dù sao cũng cảm ơn anh, nhưng vì anh đã cứu tôi, còn phải bồi thường chính bản thân, tôi cảm thấy rất có lỗi với anh. Chuyện này là lỗi của tôi, lát nữa tôi sẽ giải thích với cha mẹ. Sau này anh sẽ quay lại thành phố, anh không thể vì tôi mà trì hoãn tương lai của mình.” Lâm Lan chân thành nói ra, thậm chí bản thân cô còn thấy cảm động.
Tần Chí Dương nhìn cô gái đang muốn giải thích với mình trước mặt, thậm chí vì quá sốt ruột cả mặt đều nghẹn đỏ lên.
Đột nhiên Tần Chí Dương có chút buồn cười, vấn đề làm phiền hắn mấy ngày qua dường như chính hắn cũng đang khó xử, nếu bây giờ hắn không thể về thành phố, không có nghĩa là tương lai không trở về, sau này đất nước còn phát triển chắc chắn sẽ cần người tài, chỉ cần hắn có thể nắm chắc cơ hội này là được.
Hơn nữa hắn cũng đã hai mươi ba, độ tuổi thích hợp để lập gia đình, nhìn Lâm Lan tính tình không tồi, tướng mạo cũng không tệ. Mặt khác, chính mình hiện tại ngoại trừ làn da vô dụng, cũng không có cái gì cả. Chính mình còn tự cao thân phận là người thành phố, mặt mũi không bỏ xuống được.
Cho dù không thể trở về thành phố, Tần Chí Dương nhìn núi xanh nước biếc cùng nữ nhân trong sáng trước mặt, thế này cũng không tệ lắm đi?
“Lâm Lan.” Nghe thấy Tần Chí Dương gọi tên mình, Lâm Lan nhất thời khó hiểu.
"Tôi thấy em rất tốt, là tôi nguyện ý muốn cưới em, về sau có gì xin chỉ giáo nhiều hơn." Tần Chí Dương nhìn Lâm Lan cười nói.
Lâm Lan nhìn thấy nụ cười của Tần Chí Dương, toàn thân cô như sáng bừng lên, khuôn mặt vốn đã ưa nhìn kia lại thêm một nụ cười tươi rói càng làm nổi bật lên khuôn mặt hắn, không có khí chất hư vô như vừa nãy.
Như vậy là không được, Lâm Lan, ngươi không thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của anh ta.
"Đừng vội vàng đưa ra quyết định a, anh không có cô gái mình thích sao? Tôi cái gì cũng không biết, cùng anh không có tiếng nói chung, lại không có nền tảng tình cảm, hôn nhân không có tình cảm là như thể đống cát lộn xộn, chẳng đợi mấy năm liền tan rã. Anh không cần lo lắng, cứ suy nghĩ kỹ đi."
Lâm Lan thực sự cảm thấy chính mình là một bà cụ già đang nhọc lòng lo lắng cho đứa cháu trai này, còn dùng lời thoại kinh điển trong phim nói ra, tận tình phân tích cô không xứng với Tần Chí Dương như thế nào.
(hết chương)
Tần Chí Dương nhìn nữ hài tử vừa mới khỏi bệnh nặng, hai má lấm tấm mồ hôi sau cả buổi sáng lao động, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào mặt, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, một đôi mắt to đen láy với đôi lông mày cong cong, làn da mịn màng tinh tế, nếu nhìn kỹ có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ li ti, trên sống mũi còn có vài giọt mồ hôi lấm tấm chảy xuống chóp mũi khi cô ấy lắc đầu, trên người mặc bộ quần áo màu đen xám. Không thể nói là tuyệt sắc nhưng so với đại đa số các cô nương nông thôn thì cũng rất ưa nhìn, thậm chí cũng không kém cạnh với các cô gái thành phố là mấy.
Tần Chí Dương có thể cảm giác được mặc dù cô gái trước mặt nhìn không được tốt cho lắm, dung mạo cũng không có gì thay đổi, nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy lại khác biệt đáng kể so với trước đó, ánh mắt càng thêm sáng ngời có thần, đi đường không giống trước kia như vậy có một chút sợ hãi rụt rè, càng thêm tự tin.
“Em tìm tôi có chuyện gì?” Tần Chí Dương cùng Lâm Lan đi bộ đến con sông nhỏ bên thôn Nam Khê.
“Ngày hôm đó anh đã cứu tôi, cám ơn anh.” Lâm Lan cảm tạ Tần Chí Dương, dù sao nếu không có Tần Chí Dương, cô có lẽ không có kiếp thứ hai này, hơn nữa cô còn trẻ hơn mấy tuổi. Nghĩ đến đây, Lâm Lan nhấp môi cười.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, tôi cũng là trùng hợp tới đó.” Tần Chí Dương đáp, nhìn cô gái trước mặt.
"Dù sao cũng cảm ơn anh, nhưng vì anh đã cứu tôi, còn phải bồi thường chính bản thân, tôi cảm thấy rất có lỗi với anh. Chuyện này là lỗi của tôi, lát nữa tôi sẽ giải thích với cha mẹ. Sau này anh sẽ quay lại thành phố, anh không thể vì tôi mà trì hoãn tương lai của mình.” Lâm Lan chân thành nói ra, thậm chí bản thân cô còn thấy cảm động.
Tần Chí Dương nhìn cô gái đang muốn giải thích với mình trước mặt, thậm chí vì quá sốt ruột cả mặt đều nghẹn đỏ lên.
Đột nhiên Tần Chí Dương có chút buồn cười, vấn đề làm phiền hắn mấy ngày qua dường như chính hắn cũng đang khó xử, nếu bây giờ hắn không thể về thành phố, không có nghĩa là tương lai không trở về, sau này đất nước còn phát triển chắc chắn sẽ cần người tài, chỉ cần hắn có thể nắm chắc cơ hội này là được.
Hơn nữa hắn cũng đã hai mươi ba, độ tuổi thích hợp để lập gia đình, nhìn Lâm Lan tính tình không tồi, tướng mạo cũng không tệ. Mặt khác, chính mình hiện tại ngoại trừ làn da vô dụng, cũng không có cái gì cả. Chính mình còn tự cao thân phận là người thành phố, mặt mũi không bỏ xuống được.
Cho dù không thể trở về thành phố, Tần Chí Dương nhìn núi xanh nước biếc cùng nữ nhân trong sáng trước mặt, thế này cũng không tệ lắm đi?
“Lâm Lan.” Nghe thấy Tần Chí Dương gọi tên mình, Lâm Lan nhất thời khó hiểu.
"Tôi thấy em rất tốt, là tôi nguyện ý muốn cưới em, về sau có gì xin chỉ giáo nhiều hơn." Tần Chí Dương nhìn Lâm Lan cười nói.
Lâm Lan nhìn thấy nụ cười của Tần Chí Dương, toàn thân cô như sáng bừng lên, khuôn mặt vốn đã ưa nhìn kia lại thêm một nụ cười tươi rói càng làm nổi bật lên khuôn mặt hắn, không có khí chất hư vô như vừa nãy.
Như vậy là không được, Lâm Lan, ngươi không thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của anh ta.
"Đừng vội vàng đưa ra quyết định a, anh không có cô gái mình thích sao? Tôi cái gì cũng không biết, cùng anh không có tiếng nói chung, lại không có nền tảng tình cảm, hôn nhân không có tình cảm là như thể đống cát lộn xộn, chẳng đợi mấy năm liền tan rã. Anh không cần lo lắng, cứ suy nghĩ kỹ đi."
Lâm Lan thực sự cảm thấy chính mình là một bà cụ già đang nhọc lòng lo lắng cho đứa cháu trai này, còn dùng lời thoại kinh điển trong phim nói ra, tận tình phân tích cô không xứng với Tần Chí Dương như thế nào.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.