Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tôi Và Tiên Sinh
Chương 2
Quá Niên Khảo Niên Cao
03/07/2022
▃
11
Năm thứ mười một tôi yêu tiên sinh, tôi biết tiên sinh đã hết yêu tôi rồi
Anh ấy hoàn toàn yêu em trai tôi, Tống Nguyễn. Em ấy xinh đẹp khéo léo, thông minh hơn tôi. Trong thế giới đám mây của các Omega, hai chúng tôi dường như là một cá thể có hai khuôn mặt. Tống Nguyễn là ánh hào quang, hai chúng tôi gặp nhau, tôi nghiễm nhiên trở thành bùn đắt và bóng tôi với không nổi tới em.
Tiên sinh ngày càng yêu em ấy hơn, còn yêu hơn tình yêu thuở xưa của chúng tôi. Đến nỗi tiên sinh còn chẳng thèm giấu giếm nữa, anh ấy sẽ quang minh chính đại tổ chức sinh nhật cho Tống Nguyễn ở nhà, đi đâu làm gì cũng dẫn Nguyễn Nguyễn theo.
Vài lần tình cờ tôi còn nghe thấy ở phòng khách có người gọi Tống Nguyễn là phu nhân, tiên sinh thấy thế đều nở nụ cười.
12
Năm thứ mười hai tôi yêu tiên sinh, tôi mang thai lần nữa
Tôi như phi tần trước giờ chỉ chờ lâm hạnh. Tiên sinh làm tôi ngày càng ác, đâu còn thương tiếc như xưa. Tiên sinh giống như muốn nhồi đầy khoang sinh sản của tôi, một giọt cũng không cho rơi ra mới hài lòng.
Tiên sinh là một Alpha cường đại, màn dạo đầu qua quýt khiến tôi chưa kịp phân bố dịch nhờn bôi trơn. Cách làm tình như vậy đối với tôi phần nhiều là đau đớn. Để tôi có một loại ảo giác rằng bây giờ tiên sinh chỉ coi tôi là một công cụ sinh sản không hơn không kém, vì Nguyễn Nguyễn không thể mang thai con của chính mình được.
Mùa đông, tôi lại sinh ra một bé gái Alpha khỏe mạnh.
Sinh sản có mùi máu dọa Tống Nguyễn sợ. Tiên sinh đuổi tôi ra khỏi nhà chính, tới nhà nhỏ ở.
Một mình tôi ở nhà nhỏ thường xuyên ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra vừa hoa bên ngoài. Ngoài kia từng là cả vườn trồng đủ loại hoa hồng vì tôi mà giờ đã nở đầy hoa bách hợp.
Tôi không cần chăm sóc con. Tiên sinh đã thuê một nhóm tinh anh ưu tú, con vừa ra đời đã bị mang đi. Đứa con đầu lòng là Alpha tôi cũng chỉ chăm sóc nó hơn mười ngày, hiện tại một năm mới gặp đươc vài lần.
Thi thoảng tôi nhìn qua cửa sổ thấy Tống Nguyễn đang ôm con tôi, nô đùa trong sân.
Tiên sinh nói như vậy là tốt nhất cho đứa trẻ.
13
Năm thứ mười ba tôi yêu tiên sinh. Mùa thu, tôi sinh non
Trên đường từ bệnh viện về nhà, bụng dưới của tôi đột nhiên chảy thật là nhiều máu. Tôi hôn mê, lần nữa bị đưa đi cấp cứu. Tỉnh lại, đứa trẻ ấy tôi còn chưa kịp cho nó nhìn thấy thế giới này, một sinh mệnh bé nhỏ cứ thế rời xa tôi.
Tôi khóc rất lâu, tôi nắm chặt ống tay áo của tiên sinh, khóc lóc tự trách đều do tôi không bảo vệ tốt con của chúng tôi.
Đêm đó tiên sinh ngủ cùng tôi. Trong những năm qua, đêm hôm đó là một đêm hiếm thấy kể từ khi anh ấy mang Tống Nguyễn về nhà, ngủ trọn một đêm bên tôi.
Tôi ôm niềm áy náy, mắt ngấn nước ngủ thiếp đi. Tiên sinh tựa sát tôi. Trong mơ, tôi mơ thấy một Alpha nam chạy trong gió nhẹ đến bên tôi, gọi tôi là mẹ.
14.
Năm thứ mười bốn tôi yêu tiên sinh, sau khi sinh non tôi mắc chứng trầm cảm[1] nghiêm trọng
Người hầu kể ban đêm tôi sẽ tự hại mình, tôi không rõ. Tôi chỉ biết lúc mình thức dậy, người hầu sẽ lấy rất nhiều băng vải băng vết máu loang lể ở móng tay và cổ tay tôi.
Một năm qua tôi hay tự đếm xương sườn trên người mình, song chưa lần nào tôi thấy tiên sinh.
Tôi từ tay người hầu biết được, hóa ra công năng tim Tống Nguyễn đã bắt đầu suy thoái. Tiên sinh từ chối tất cả công việc trong tập đoàn. Một năm qua anh ấy đều ở bệnh viện kỹ thuật tiên tiến nhất nước láng giềng chăm sóc Tống Nguyễn bệnh tật, bận sứt đầu mẻ trán.
Đêm ấy có tiếng chuông ngân vang, báo hiệu năm mới đã đến. Cách một năm, tiên sinh và Tống Nguyễn về rồi. Tống Nguyễn tiều tụy ngồi trên xe lăn, tiên sinh như đang đối đãi với bảo vật vô giá nào đó, cẩn thận từng li từng tí ôm em ấy đi vào nhà.
Đêm ấy chẳng hiểu sao tiên sinh lại tới nhà nhỏ của tôi, ôm tôi, làm tôi. Nhưng thân thể tôi giờ nào có thể chịu được loại vận động kịch liệt như thế này nữa.
Ánh mắt tôi xéo qua nhìn, tôi thấy tiên sinh khóc. Omega nhỏ yêu dấu của anh ấy có dùng nghìn vàng cũng chẳng trị khỏi bệnh được.
Cơ mà tôi không khóc, tôi vuốt ve lưng tiên sinh. Anh ấy không ngừng va chạm, xé tôi thành mảnh nhỏ. Tôi hỏi anh: Tiên sinh ơi, anh còn nhớ không? Anh từng nói em là Omega nhỏ yêu dấu duy nhất của anh mà?
Tiên sinh không trả lời tôi, anh ấy chỉ rút vật đó ra khỏi người tôi rồi nói anh ấy không ngửi thấy mùi pheromone của tôi, tôi đeo vòng ức chế pheromone à? Đừng đeo, sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ thụ thai.
Pheromone thứ mẫn cảm nhất trong mối quan hệ giữa bạn đời. Chỉ cần họ yêu nhau, trong không khí dù chỉ lưu lại một sợi cũng có thể đốt cháy khoảng không.
Nhưng thế mà hôm nay tiên sinh không ngửi thấy mùi trà xanh của tôi.
Tôi nghĩ chắc tiên sinh cũng quên rồi, Thanh Thanh của anh ấy là một đứa trẻ sợ nhất người lạ.
Nửa đêm, tim tôi đập nhanh, từng cái móng chân móng ta đều muốn hóa thành máu. Tiên sinh, anh còn nhớ mùa hè năm ấy không? Anh nắm tay em đi qua rừng cây ở trường học, anh nói mùi pheromone của em là mùi đặc biệt nhất anh từng ngửi thấy, em là người yêu hoàn mỹ nhất, là cục cưng của anh.
Song những lời ấy đều yếu ớt như cánh ve.
Như tiếng ve kêu khó chạm được, sinh trưởng vài năm rồi lặng lẽ biến mất.
15
Năm thứ mười lăm tôi yêu tiên sinh, tôi mang thai lần nữa
Mang thai khiến bụng tôi căng tròn như quả bóng da, bụng và dáng người gầy gò như que củi khiến tôi trở nên vô cùng kỳ dị.
Là một sản phu lớn tuổi, tôi đã sớm được đưa vào phòng bệnh gia đình. Y tá nói Omega ở tầm tuổi này của tôi không thích hợp sinh con, ngài quả thật rất yêu chồng ngài.
Cuối cùng, tôi gần như đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực, tầm cuối năm sinh cho tiên sinh một song bào thai Omega nam đẹp đẽ yếu ớt.
Tới tận khi đó tôi mới biết được, ra là trái tim Tống Nguyễn đã kiệt quệ, không thể cứu nổi. Dù là dược vật đắt đỏ nhất đế quốc cũng chỉ có thể duy trì cho em ấy thêm một thời gian ngắn.
Tống Nguyễn nằm trên giường lớn trắng noãn mềm mại, đó từng là vị trí của tôi. Em ấy giờ tái nhợt gầy yếu hệt như một chùm hoa bách hợp héo mòn.
Qua khe cửa, tôi thấy tiên sinh ôm song bài thai tôi vừa sinh nói với em ấy: Nguyễn Nguyễn, em nhìn đi. Không phải em vẫn luôn muốn có một bé cưng là Omega sao? Chúng chào đời rồi này, chúng rất giống em. Nguyễn Nguyễn, em có thích không?
Thân hình tôi chênh vênh, tôi hoảng sợ, tôi chạy tới thư phòng lúc trước của tiên sinh; tôi run rẩy lục trong ngăn kéo một cái giám định giới tính thai nhi đã cũ.
Tờ đơn giám định ghi mốc thời gian đúng là năm tôi sinh non, phía trên cột giới tính thai ghi giới tính nam, Alpha.
Dường như trong khoảnh khắc ấy tôi đã hiểu rõ lý do vì sao năm đó mình sinh non, hóa ra bụng tôi nhiều lần thụ thai là vì tiên sinh muốn thực hiện khao khát của Tống Nguyễn.
Tôi có cảm giác mình bị ném vào Địa Ngục sâu không thấy đáy. Tôi nắm chặt hình ảnh sáu chiều duy nhất của bé con chưa ra đời năm đó, tôi thấy nó đã hình thành hai bàn tay nhỏ. Tôi không kìm lòng nổi, ngồi bệt trên mặt đất khóc, đáy lòng như thể bị ai đó đào mất.
16.
Năm thứ mười sáu tôi ở cùng tiên sinh
Vì bệnh của Tống Nguyễn, qua tuổi ba mươi tiên sinh già đi chỉ trong một đêm, rất nhiều tóc trắng mọc lên.
Tôi vẫn ở trong nhà nhỏ của tôi, tôi hay ngẩn người. So với trước kia, tôi cũng sắp dầu cạn đèn tắt rồi.
Tiên sinh biết tôi là anh trai duy nhất của Tống Nguyễn, anh ấy cầu xin tôi làm phẫu thuật hiến tim cho Tống Nguyễn. Nếu phẫu thuật thành công, trên lý thuyết chỉ cần cắt bốn van tim từ tim tôi là có thể nhân bản ra một trái tim hoàn mỹ[2] khác ghép cho Tống Nguyễn.
Bạn bè nhắc nhở tôi, lần phẫu thuật này gần như là đi tới bước đường cùng, là cuộc đọ sức cuối cùng. Vì kỹ thuật chữa bệnh hiện nay ở đế quốc chưa phát triển hoàn toàn, xác suất thành công chỉ có một phần vạn n ên đại đa số người hiến tặng đều là người thân nhất. Phần đông đều chết trên bàn giải phẫu.
Nhưng tiên sinh tha thiết cầu xin tôi, trừ cầu hôn, đây là lần thứ hai anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi.
Anh ấy nói, Thanh Thanh, cầu xin em cứu Nguyễn Nguyễn đi, là tiên sinh phụ lòng em, em muốn gì tiên sinh cũng bù đắp cho em...
Tôi hỏi anh ấy: Tiên sinh ơi, anh có biết tỉ lệ thất bại của lần phẫu thuật này là bao nhiêu không? Tôi sợ những bác sĩ kia gạt tiên sinh nhà tôi, càng sợ họ không gạt tiên sinh nhà tôi.
Tôi nhìn tiên sinh, lúc anh ấy nói những lời kia, trong cặp mắt như sao trời của anh ấy có còn sự dịu dàng và yêu thương che chở tôi không?
Tôi chưa bao giờ muốn cái gì, chỉ muốn tiên sinh thôi.
Tối đó, tôi gặp Tống Nguyễn. Đây là người nửa đường cướp tình yêu của tôi, cướp đi toàn bộ tình yêu thương Giang tiên sinh dành cho tôi suốt mười năm ròng rã, em trai tôi.
Gương mặt Tống Nguyễn hóp lại, gầy còn da bọc xương, không còn ánh hào quang xưa kia. Song cho dù em ấy có biến thành bộ dáng như vậy, mỗi đêm tien sinh vẫn cứ ôm em ấy chìm vào giấc ngủ.
Tống Nguyễn khó khăn nắm lấy tay tôi, nói với tôi: Anh ơi, em không dậy nổi. Hôm sinh nhật ấy là em ghen tị với mọi thứ của anh, là em câu dẫn tiên sinh. Ban đầu tiên sinh cự tuyệt, là em đĩ điếm không biết xấu hổ dây dưa, cướp tiên sinh đi từ chỗ anh, khiến tiên sinh yêu em.
Em ấy nói đây là báo ứng của em ấy, nhưng em ấy thật lòng yêu tiên sinh, không muốn chia cho tôi ít nào. Giờ em ấy trả tiên sinh cho tôi, xin tôi nhất định, nhất định phải chiếu cố tiên sinh thật tốt.
Không biết tiên sinh đã vào phòng từ lúc nào, anh ấy cầm tay Tống Nguyễn, anh ấy nói mọi sai lầm và tội lỗi anh ấy sẽ chuộc lại, Nguyễn Nguyễn em ơi, đừng ngủ nhé.
17
Năm thứ mười bảy tôi ở cùng tiên sinh, cuối mùa đông, tuyết rơi đầy trời
Tới cuối cùng, tôi vẫn thực hiện cuộc phẫu thuật có xác suất thành công một phần vạn kia. Chẳng phải vì tình cảm chân thành Tống Nguyễn cướp đi của tôi, mà là vì tôi không đành lòng nhìn tiên sinh.
Trước khi vào phòng giải phẫu, tiên sinh trông hết sức tiều tụy đã hôn tôi; lâu rồi anh ấy chưa hôn trán tôi, anh ấy lẩm bẩm Thanh Thanh, Thanh Thanh.
Tôi lại không có cách nào mở miệng nói nửa câu thề.
Tôi nhắm mắt, thật ra trong lòng tôi đã rõ ràng. Cho dù không thực hiện ca phẫu thuật này, tôi cũng đã tiêu hao gần hết sinh mệnh của mình, như bông tuyết chớm xuân sắp tan chảy, đều là những vật chuẩn bị đi tới cuối con đường. Bên tai tôi lờ mờ vang lên những âm thanh chúc phúc của quan khách năm xưa, tiên sinh nói với tôi, sống chết không chia lìa.
Dù ở hôn lễ khi xưa tôi không nói lời thề, giữ nó trong lòng thì rồi cuối cùng nó cũng thảnh thật thôi.
Tôi nghĩ, nếu như tôi chết trong mùa đông năm nay, bốn van tim cắt từ tim tôi có thể mọc ra một nhành hoa bách hợp ngát hương tiên sinh yêu nhất không?
Có thể không nhỉ... có thể cho thời gian đảo ngược về điểm xuất phát, nhảy tới mùa hè chỉ có mùi gỗ tuyết tùng và trà xanh nọ...?
Tôi thiếp đi sau khi tiêm thuốc tê, chẳng biết nên nói lời biệt ly với tiên sinh ra sao.
Tiên sinh, nếu em không tỉnh lại,
Vậy em có thể nhờ tiên sinh chọn một nghĩa địa vì em, lập từng khối bia mộ một được không?
Chữ trắng khắc tên đừng khắc vội trong năm nay được chứ? Em nghĩ em có thể sinh ra nhỏ tuổi hơn được không nhỉ?
Em nghĩ em đã chết ở năm thứ tư chúng ta gặp nhau rồi.
Iris: Gõ xong rồi, thực tế đây là một đoản văn đã được Quá Niên Khảo Niên Cao viết xong trên weibo từ 2020. Bản word lần đầu gõ bộ này của mình đã bị mình bỏ từ ngày 20/3/2022 bởi thực tế mình cũng không muốn gõ hoàn chỉnh đoản này. Nhưng mình muốn mọi người biết tới Thanh Thanh yêu say đắm một người, yêu tới đồng ý để tiên sinh phách lối chèn ép em tới 13 năm sau hôn nhau nên mình quyết định gõ nốt ^^
Quá Niên Khảo Niên Cao vẫn viết một phần mới cho bộ này, đáp ứng nguyện vọng của Thanh Thanh trước khi chết là để thời gian quay ngược, mình cũng mong thời gian có thể quay ngược với em, để em chọn đúng người. Mong mọi người đọc phần « Cuộc sống mới » với tâm thế vui vẻ nhất nhé.
______________________________
[1] Gốc là 精神抑郁 – chứng uất, mình tra bệnh theo bệnh tiếng Anh thì là Depression tức chứng trầm cảm. Biểu hiện của Thanh Thanh gần với trầm cảm nên mình để là trầm cảm thay vì chứng uất ức như gốc vì thực sự mình không tìm được trên baidu và WHO chứng uất, cả hai đều chỉ tra ra chứng trầm cảm.
[2] Bác sĩ phẫu thuật sẽ tiến hành tách xương lồng ngực và mở khung xương sườn của bạn để họ có thể phẫu thuật tim cho bạn. Tim bị suy sẽ được thay thế bằng tim khỏe mạnh của người hiến tặng. Các mạch máu lớn được kết nối vào trái tim được thay thế. Khi dòng máu được phục hồi, trái tim mới sẽ bắt đầu đập.
Sơ sơ copy quy trình cấy tim từ google tại thật ra đọc raw cũng có hiểu đâu =))))))) thấy tác giả ghi bốn cái tổ chức gì đó nên mình nghĩ là 4 van tim
12:48, 25/06/2022 | 2663 words
11
Năm thứ mười một tôi yêu tiên sinh, tôi biết tiên sinh đã hết yêu tôi rồi
Anh ấy hoàn toàn yêu em trai tôi, Tống Nguyễn. Em ấy xinh đẹp khéo léo, thông minh hơn tôi. Trong thế giới đám mây của các Omega, hai chúng tôi dường như là một cá thể có hai khuôn mặt. Tống Nguyễn là ánh hào quang, hai chúng tôi gặp nhau, tôi nghiễm nhiên trở thành bùn đắt và bóng tôi với không nổi tới em.
Tiên sinh ngày càng yêu em ấy hơn, còn yêu hơn tình yêu thuở xưa của chúng tôi. Đến nỗi tiên sinh còn chẳng thèm giấu giếm nữa, anh ấy sẽ quang minh chính đại tổ chức sinh nhật cho Tống Nguyễn ở nhà, đi đâu làm gì cũng dẫn Nguyễn Nguyễn theo.
Vài lần tình cờ tôi còn nghe thấy ở phòng khách có người gọi Tống Nguyễn là phu nhân, tiên sinh thấy thế đều nở nụ cười.
12
Năm thứ mười hai tôi yêu tiên sinh, tôi mang thai lần nữa
Tôi như phi tần trước giờ chỉ chờ lâm hạnh. Tiên sinh làm tôi ngày càng ác, đâu còn thương tiếc như xưa. Tiên sinh giống như muốn nhồi đầy khoang sinh sản của tôi, một giọt cũng không cho rơi ra mới hài lòng.
Tiên sinh là một Alpha cường đại, màn dạo đầu qua quýt khiến tôi chưa kịp phân bố dịch nhờn bôi trơn. Cách làm tình như vậy đối với tôi phần nhiều là đau đớn. Để tôi có một loại ảo giác rằng bây giờ tiên sinh chỉ coi tôi là một công cụ sinh sản không hơn không kém, vì Nguyễn Nguyễn không thể mang thai con của chính mình được.
Mùa đông, tôi lại sinh ra một bé gái Alpha khỏe mạnh.
Sinh sản có mùi máu dọa Tống Nguyễn sợ. Tiên sinh đuổi tôi ra khỏi nhà chính, tới nhà nhỏ ở.
Một mình tôi ở nhà nhỏ thường xuyên ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra vừa hoa bên ngoài. Ngoài kia từng là cả vườn trồng đủ loại hoa hồng vì tôi mà giờ đã nở đầy hoa bách hợp.
Tôi không cần chăm sóc con. Tiên sinh đã thuê một nhóm tinh anh ưu tú, con vừa ra đời đã bị mang đi. Đứa con đầu lòng là Alpha tôi cũng chỉ chăm sóc nó hơn mười ngày, hiện tại một năm mới gặp đươc vài lần.
Thi thoảng tôi nhìn qua cửa sổ thấy Tống Nguyễn đang ôm con tôi, nô đùa trong sân.
Tiên sinh nói như vậy là tốt nhất cho đứa trẻ.
13
Năm thứ mười ba tôi yêu tiên sinh. Mùa thu, tôi sinh non
Trên đường từ bệnh viện về nhà, bụng dưới của tôi đột nhiên chảy thật là nhiều máu. Tôi hôn mê, lần nữa bị đưa đi cấp cứu. Tỉnh lại, đứa trẻ ấy tôi còn chưa kịp cho nó nhìn thấy thế giới này, một sinh mệnh bé nhỏ cứ thế rời xa tôi.
Tôi khóc rất lâu, tôi nắm chặt ống tay áo của tiên sinh, khóc lóc tự trách đều do tôi không bảo vệ tốt con của chúng tôi.
Đêm đó tiên sinh ngủ cùng tôi. Trong những năm qua, đêm hôm đó là một đêm hiếm thấy kể từ khi anh ấy mang Tống Nguyễn về nhà, ngủ trọn một đêm bên tôi.
Tôi ôm niềm áy náy, mắt ngấn nước ngủ thiếp đi. Tiên sinh tựa sát tôi. Trong mơ, tôi mơ thấy một Alpha nam chạy trong gió nhẹ đến bên tôi, gọi tôi là mẹ.
14.
Năm thứ mười bốn tôi yêu tiên sinh, sau khi sinh non tôi mắc chứng trầm cảm[1] nghiêm trọng
Người hầu kể ban đêm tôi sẽ tự hại mình, tôi không rõ. Tôi chỉ biết lúc mình thức dậy, người hầu sẽ lấy rất nhiều băng vải băng vết máu loang lể ở móng tay và cổ tay tôi.
Một năm qua tôi hay tự đếm xương sườn trên người mình, song chưa lần nào tôi thấy tiên sinh.
Tôi từ tay người hầu biết được, hóa ra công năng tim Tống Nguyễn đã bắt đầu suy thoái. Tiên sinh từ chối tất cả công việc trong tập đoàn. Một năm qua anh ấy đều ở bệnh viện kỹ thuật tiên tiến nhất nước láng giềng chăm sóc Tống Nguyễn bệnh tật, bận sứt đầu mẻ trán.
Đêm ấy có tiếng chuông ngân vang, báo hiệu năm mới đã đến. Cách một năm, tiên sinh và Tống Nguyễn về rồi. Tống Nguyễn tiều tụy ngồi trên xe lăn, tiên sinh như đang đối đãi với bảo vật vô giá nào đó, cẩn thận từng li từng tí ôm em ấy đi vào nhà.
Đêm ấy chẳng hiểu sao tiên sinh lại tới nhà nhỏ của tôi, ôm tôi, làm tôi. Nhưng thân thể tôi giờ nào có thể chịu được loại vận động kịch liệt như thế này nữa.
Ánh mắt tôi xéo qua nhìn, tôi thấy tiên sinh khóc. Omega nhỏ yêu dấu của anh ấy có dùng nghìn vàng cũng chẳng trị khỏi bệnh được.
Cơ mà tôi không khóc, tôi vuốt ve lưng tiên sinh. Anh ấy không ngừng va chạm, xé tôi thành mảnh nhỏ. Tôi hỏi anh: Tiên sinh ơi, anh còn nhớ không? Anh từng nói em là Omega nhỏ yêu dấu duy nhất của anh mà?
Tiên sinh không trả lời tôi, anh ấy chỉ rút vật đó ra khỏi người tôi rồi nói anh ấy không ngửi thấy mùi pheromone của tôi, tôi đeo vòng ức chế pheromone à? Đừng đeo, sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ thụ thai.
Pheromone thứ mẫn cảm nhất trong mối quan hệ giữa bạn đời. Chỉ cần họ yêu nhau, trong không khí dù chỉ lưu lại một sợi cũng có thể đốt cháy khoảng không.
Nhưng thế mà hôm nay tiên sinh không ngửi thấy mùi trà xanh của tôi.
Tôi nghĩ chắc tiên sinh cũng quên rồi, Thanh Thanh của anh ấy là một đứa trẻ sợ nhất người lạ.
Nửa đêm, tim tôi đập nhanh, từng cái móng chân móng ta đều muốn hóa thành máu. Tiên sinh, anh còn nhớ mùa hè năm ấy không? Anh nắm tay em đi qua rừng cây ở trường học, anh nói mùi pheromone của em là mùi đặc biệt nhất anh từng ngửi thấy, em là người yêu hoàn mỹ nhất, là cục cưng của anh.
Song những lời ấy đều yếu ớt như cánh ve.
Như tiếng ve kêu khó chạm được, sinh trưởng vài năm rồi lặng lẽ biến mất.
15
Năm thứ mười lăm tôi yêu tiên sinh, tôi mang thai lần nữa
Mang thai khiến bụng tôi căng tròn như quả bóng da, bụng và dáng người gầy gò như que củi khiến tôi trở nên vô cùng kỳ dị.
Là một sản phu lớn tuổi, tôi đã sớm được đưa vào phòng bệnh gia đình. Y tá nói Omega ở tầm tuổi này của tôi không thích hợp sinh con, ngài quả thật rất yêu chồng ngài.
Cuối cùng, tôi gần như đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực, tầm cuối năm sinh cho tiên sinh một song bào thai Omega nam đẹp đẽ yếu ớt.
Tới tận khi đó tôi mới biết được, ra là trái tim Tống Nguyễn đã kiệt quệ, không thể cứu nổi. Dù là dược vật đắt đỏ nhất đế quốc cũng chỉ có thể duy trì cho em ấy thêm một thời gian ngắn.
Tống Nguyễn nằm trên giường lớn trắng noãn mềm mại, đó từng là vị trí của tôi. Em ấy giờ tái nhợt gầy yếu hệt như một chùm hoa bách hợp héo mòn.
Qua khe cửa, tôi thấy tiên sinh ôm song bài thai tôi vừa sinh nói với em ấy: Nguyễn Nguyễn, em nhìn đi. Không phải em vẫn luôn muốn có một bé cưng là Omega sao? Chúng chào đời rồi này, chúng rất giống em. Nguyễn Nguyễn, em có thích không?
Thân hình tôi chênh vênh, tôi hoảng sợ, tôi chạy tới thư phòng lúc trước của tiên sinh; tôi run rẩy lục trong ngăn kéo một cái giám định giới tính thai nhi đã cũ.
Tờ đơn giám định ghi mốc thời gian đúng là năm tôi sinh non, phía trên cột giới tính thai ghi giới tính nam, Alpha.
Dường như trong khoảnh khắc ấy tôi đã hiểu rõ lý do vì sao năm đó mình sinh non, hóa ra bụng tôi nhiều lần thụ thai là vì tiên sinh muốn thực hiện khao khát của Tống Nguyễn.
Tôi có cảm giác mình bị ném vào Địa Ngục sâu không thấy đáy. Tôi nắm chặt hình ảnh sáu chiều duy nhất của bé con chưa ra đời năm đó, tôi thấy nó đã hình thành hai bàn tay nhỏ. Tôi không kìm lòng nổi, ngồi bệt trên mặt đất khóc, đáy lòng như thể bị ai đó đào mất.
16.
Năm thứ mười sáu tôi ở cùng tiên sinh
Vì bệnh của Tống Nguyễn, qua tuổi ba mươi tiên sinh già đi chỉ trong một đêm, rất nhiều tóc trắng mọc lên.
Tôi vẫn ở trong nhà nhỏ của tôi, tôi hay ngẩn người. So với trước kia, tôi cũng sắp dầu cạn đèn tắt rồi.
Tiên sinh biết tôi là anh trai duy nhất của Tống Nguyễn, anh ấy cầu xin tôi làm phẫu thuật hiến tim cho Tống Nguyễn. Nếu phẫu thuật thành công, trên lý thuyết chỉ cần cắt bốn van tim từ tim tôi là có thể nhân bản ra một trái tim hoàn mỹ[2] khác ghép cho Tống Nguyễn.
Bạn bè nhắc nhở tôi, lần phẫu thuật này gần như là đi tới bước đường cùng, là cuộc đọ sức cuối cùng. Vì kỹ thuật chữa bệnh hiện nay ở đế quốc chưa phát triển hoàn toàn, xác suất thành công chỉ có một phần vạn n ên đại đa số người hiến tặng đều là người thân nhất. Phần đông đều chết trên bàn giải phẫu.
Nhưng tiên sinh tha thiết cầu xin tôi, trừ cầu hôn, đây là lần thứ hai anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi.
Anh ấy nói, Thanh Thanh, cầu xin em cứu Nguyễn Nguyễn đi, là tiên sinh phụ lòng em, em muốn gì tiên sinh cũng bù đắp cho em...
Tôi hỏi anh ấy: Tiên sinh ơi, anh có biết tỉ lệ thất bại của lần phẫu thuật này là bao nhiêu không? Tôi sợ những bác sĩ kia gạt tiên sinh nhà tôi, càng sợ họ không gạt tiên sinh nhà tôi.
Tôi nhìn tiên sinh, lúc anh ấy nói những lời kia, trong cặp mắt như sao trời của anh ấy có còn sự dịu dàng và yêu thương che chở tôi không?
Tôi chưa bao giờ muốn cái gì, chỉ muốn tiên sinh thôi.
Tối đó, tôi gặp Tống Nguyễn. Đây là người nửa đường cướp tình yêu của tôi, cướp đi toàn bộ tình yêu thương Giang tiên sinh dành cho tôi suốt mười năm ròng rã, em trai tôi.
Gương mặt Tống Nguyễn hóp lại, gầy còn da bọc xương, không còn ánh hào quang xưa kia. Song cho dù em ấy có biến thành bộ dáng như vậy, mỗi đêm tien sinh vẫn cứ ôm em ấy chìm vào giấc ngủ.
Tống Nguyễn khó khăn nắm lấy tay tôi, nói với tôi: Anh ơi, em không dậy nổi. Hôm sinh nhật ấy là em ghen tị với mọi thứ của anh, là em câu dẫn tiên sinh. Ban đầu tiên sinh cự tuyệt, là em đĩ điếm không biết xấu hổ dây dưa, cướp tiên sinh đi từ chỗ anh, khiến tiên sinh yêu em.
Em ấy nói đây là báo ứng của em ấy, nhưng em ấy thật lòng yêu tiên sinh, không muốn chia cho tôi ít nào. Giờ em ấy trả tiên sinh cho tôi, xin tôi nhất định, nhất định phải chiếu cố tiên sinh thật tốt.
Không biết tiên sinh đã vào phòng từ lúc nào, anh ấy cầm tay Tống Nguyễn, anh ấy nói mọi sai lầm và tội lỗi anh ấy sẽ chuộc lại, Nguyễn Nguyễn em ơi, đừng ngủ nhé.
17
Năm thứ mười bảy tôi ở cùng tiên sinh, cuối mùa đông, tuyết rơi đầy trời
Tới cuối cùng, tôi vẫn thực hiện cuộc phẫu thuật có xác suất thành công một phần vạn kia. Chẳng phải vì tình cảm chân thành Tống Nguyễn cướp đi của tôi, mà là vì tôi không đành lòng nhìn tiên sinh.
Trước khi vào phòng giải phẫu, tiên sinh trông hết sức tiều tụy đã hôn tôi; lâu rồi anh ấy chưa hôn trán tôi, anh ấy lẩm bẩm Thanh Thanh, Thanh Thanh.
Tôi lại không có cách nào mở miệng nói nửa câu thề.
Tôi nhắm mắt, thật ra trong lòng tôi đã rõ ràng. Cho dù không thực hiện ca phẫu thuật này, tôi cũng đã tiêu hao gần hết sinh mệnh của mình, như bông tuyết chớm xuân sắp tan chảy, đều là những vật chuẩn bị đi tới cuối con đường. Bên tai tôi lờ mờ vang lên những âm thanh chúc phúc của quan khách năm xưa, tiên sinh nói với tôi, sống chết không chia lìa.
Dù ở hôn lễ khi xưa tôi không nói lời thề, giữ nó trong lòng thì rồi cuối cùng nó cũng thảnh thật thôi.
Tôi nghĩ, nếu như tôi chết trong mùa đông năm nay, bốn van tim cắt từ tim tôi có thể mọc ra một nhành hoa bách hợp ngát hương tiên sinh yêu nhất không?
Có thể không nhỉ... có thể cho thời gian đảo ngược về điểm xuất phát, nhảy tới mùa hè chỉ có mùi gỗ tuyết tùng và trà xanh nọ...?
Tôi thiếp đi sau khi tiêm thuốc tê, chẳng biết nên nói lời biệt ly với tiên sinh ra sao.
Tiên sinh, nếu em không tỉnh lại,
Vậy em có thể nhờ tiên sinh chọn một nghĩa địa vì em, lập từng khối bia mộ một được không?
Chữ trắng khắc tên đừng khắc vội trong năm nay được chứ? Em nghĩ em có thể sinh ra nhỏ tuổi hơn được không nhỉ?
Em nghĩ em đã chết ở năm thứ tư chúng ta gặp nhau rồi.
Iris: Gõ xong rồi, thực tế đây là một đoản văn đã được Quá Niên Khảo Niên Cao viết xong trên weibo từ 2020. Bản word lần đầu gõ bộ này của mình đã bị mình bỏ từ ngày 20/3/2022 bởi thực tế mình cũng không muốn gõ hoàn chỉnh đoản này. Nhưng mình muốn mọi người biết tới Thanh Thanh yêu say đắm một người, yêu tới đồng ý để tiên sinh phách lối chèn ép em tới 13 năm sau hôn nhau nên mình quyết định gõ nốt ^^
Quá Niên Khảo Niên Cao vẫn viết một phần mới cho bộ này, đáp ứng nguyện vọng của Thanh Thanh trước khi chết là để thời gian quay ngược, mình cũng mong thời gian có thể quay ngược với em, để em chọn đúng người. Mong mọi người đọc phần « Cuộc sống mới » với tâm thế vui vẻ nhất nhé.
______________________________
[1] Gốc là 精神抑郁 – chứng uất, mình tra bệnh theo bệnh tiếng Anh thì là Depression tức chứng trầm cảm. Biểu hiện của Thanh Thanh gần với trầm cảm nên mình để là trầm cảm thay vì chứng uất ức như gốc vì thực sự mình không tìm được trên baidu và WHO chứng uất, cả hai đều chỉ tra ra chứng trầm cảm.
[2] Bác sĩ phẫu thuật sẽ tiến hành tách xương lồng ngực và mở khung xương sườn của bạn để họ có thể phẫu thuật tim cho bạn. Tim bị suy sẽ được thay thế bằng tim khỏe mạnh của người hiến tặng. Các mạch máu lớn được kết nối vào trái tim được thay thế. Khi dòng máu được phục hồi, trái tim mới sẽ bắt đầu đập.
Sơ sơ copy quy trình cấy tim từ google tại thật ra đọc raw cũng có hiểu đâu =))))))) thấy tác giả ghi bốn cái tổ chức gì đó nên mình nghĩ là 4 van tim
12:48, 25/06/2022 | 2663 words
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.