Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia
Chương 46: CHƯƠNG 45
Hạ Từ Hy /Jamesan
08/10/2016
Lễ hội chết tiệt: Đoạn kết ngàn chấm cùng phía sau những bí mật động trời sẽ được hé lộ ngày hôm nay!!!
Một người thờ ơ nhìn nhân loại bên dưới, một người lại cay độc cùng chán ghét lười biếng liếc qua công chúa, thong thả bước tới, quàng vai qua người bên cạnh, cắn một mảnh táo, rồi nhướn mày, vươn tay đưa qua cho người bên cạnh cưng chiều nói_"Bảo nối, cắn một miếng"
Người há miệng định cắn, nhưng đuộc nữa chừng thì dừng lại, quay qua nhìn người bên cạnh_"Ari, ta cần lời giải thích, nhưng trước tiên, ta không muốn có người lạ trong nhà"
Ari mày khẽ chau, tay cầm táo liền thuận tiện quàng qua phía trước, bắt lấy bàn tay kia, cùng gác lên một bên vai, cằm cũng tựa lên vai bên này của người trước mặt_"Bảo bối, hay là cứ đi...."
"Trả chàng lại cho ta!!!!"_công chúa chờ không nổi, nàng đã vô cùng bàng hoàng khi nhận ra phía trước chính là hai sự lựa chọn. Nhưng nổi đau lại lần nữa lấn át lý trí của nàng_"Làm ơn, trả lại chàng cho ta"
Ari mày chau thật chặt, tay liền thả rơi trái táo, ngón trỏ liền vươn ra, tay cũng nâng lên ngày một cao,gương mặt thể hiện tự tức giận rõ ràng, gió cũng bắt đầu nổi lên, chỉ là đến lưng chừng lại có người cản, cô ta liền nhắm mắt, rồi lại mở, quay đầu nhìn qua người bên cạnh_"Mei, vào trong đi"
Mei quay đầu nhìn xuống người bên dưới, thật lạnh nhạt lên tiếng_"Ngươi có ý gì?"
"Mei, ngoan, nghe lời ta, vào trong!"
Mặc kệ cho Ari khuyên bảo, thậm chí là vươn tay cố giữ lại, người kia vẫn nhẹ nhàng lách người tránh xa, bước đến trước mặt của nhân loại yếu đuối khuỵu người không đứng dậy nổi trước mặt nhưng là với một khoảng cách nhất định
Công chúa thấy người che mặt nạ đến cùng câu hỏi kia, tuy còn chút hoảng sợ, nuốt vào một ngụm, chuyển tư thế, cố gắng chống người đứng đậy dựa vào thanh kiếm trong tay, kiên cường đánh đổi nhìn đến người trước mặt_"Ta đến muốn tìm người"
"Ta không hề biết trong lâu đài này có dư người để nhân loại như tiểu thư đây đến tìm"_Mei nghiêng đầu có chút thắc mắc
"Ngươi có mang đén thứ ta cần?"_không muốn Mei hỏi tiếp được thêm bất kì thông tin gì, Ari bước lên, đứng bên cạnh Mei, hạ mắt nhìn người bên dưới_"Nếu không có, kính nhờ quay về"
Công chúa sau một quãng thời gian dài quật cường, hiện tại bởi hai thái độ đối cực trước mặt mà mắt bỗng nhiên ậng nước, hướng về phía người đeo mặt nạ, bắt đầu ôm chân_"Ta không rõ ai trong hai người các ngươi là người làm hại chàng, làm ơn, chỉ cần trả chàng lại cho ta"
"Ngươi..."
Không chờ người bên cạnh kịp bùng nổ giận dữ, Mei liền lên tiếng_"Ngươi là người nơi nào?"
Công chúa tròn xoe mắt, ngây ngô đáp_"Ta, công chúa của vương quốc ở phía nam"
"Nam nào? Phía nam có tận mười hai vương quốc, ngươi rốt cục là của thứ nào?"
"Là....nhỏ nhất"
"GÌ!"
"Nhưng bọn ta nắm vị trí quan trọng nhất"
"Hả?"
"Ngươi...."
"Chỗ nào vậy"
"Bảo bối, không cần chú ý, vào trong trước đã"_Ari bên cạnh tranh thủ thời gian đánh lạc hướng Mei
Nhưng, chỉ là càng cố cản bao nhiêu, thì con người lại càng muốn thực hiện điều đó bấy nhiêu. Nên dĩ nhiêu, phù thủy cũng không ngoại lệ. Mei ngồi xổm xuống trước mặt cô công chúa_"Kể chuyện xưa nghe xem"
Và rồi tấm màn được kéo lại, dẫn chuyện không biết từ đâu trên mặt đã được một mặt nạ lấp lánh đầy hạt đủ màu, phong cách quý tộc mới lạnh lùng, ngẩng cao mặt, sau đó mới chầm chậm đưa lên micro, hắng giọng_"Khi xưa kia, con người vốn dĩ rất sợ phù thủy, bởi vì học mạnh hơn, họ iết nhiềuhơn, họ có được những thứ mà con người không thể giải thích và không bao giờ có được. Đương nhiên, tố có, xấu có, nhưng con người bởi vì sự sợ hãi xấu xí của mình liền quy chung cho tất cả phù thủy đều là độc ác, xấu xa. Để rồi, có một ngày, một vị phù thủy trẻ vô tình bởi vì cứu người nàng yêu mà bị phát hiện ra có năng lực khác người, ngay lập tức liền bị bắt, bị tra tấn, chờ ngày đem ra thiêu sống. Nhưng là trước ngày bị thiêu sống, lúc tưởng chừng như vô vọng thì chàng trai, người nàng đã cứu, buổi tối đến để giải cứu nàng và họ bị phát hiện. Bọn họ cứ chạy, cứ chạy, cứ chạy ,chạy đến mạt lộ, thì đã không còn đường lui, không nghĩ nhiều, liền đẩy cô phù thủy trẻ ra xa mình, nhưng vô tình lại khiến nàng rơi thẳng xuống vực, chàng ta vẻ mặt hoảng sợ quay lại, vươn tay định bắt nàng, chỉ là lúc đó, liền bị một mũi giáo đâm xuyên ngực, cứ thế trừng mắt nhìn người kia rơi xuống vực. Sử sách ghi lại, binh lính, dân chúng đêm đó sau cuộc truy đuổi lớn kia, cũng không mang theo bất cứ thứ gì về"
Ánh đèn của người dẫn truyện hạ xuống thì cũng là lúc ánh đèn sân khấu được bật lên, một bàn tiệc nho nhỏ toàn trái cây, ba người ngồi đó, hai người trò chuyện, một người vẻ mặt như ăn phải cả trái chanh, hận không thể bẻ gãy con dao trước mặt
"Vậy, câu chuyện của ngươi chỉ có bấy nhiêu?"
Công chúa một bên đang ăn, bỗng nhiên bị hỏi liền giữ nguyên hiện trường, miệng vẫn cắn táo, ánh mắt tròn xoe gật gật đầu. Mei nhận được đáp án liền hai chân gác lên bàn_"Tiễn khách"
Người ăn phải chanh không ai khác chính là Ari liền hao hứng nhóm lửa_"TIỄN KHÁCH!!!"
Công chúa nghe mình bị đuổi liền bật dậy_"Khoan, ta nhớ ra vài thứ"_nàng ánh mắt thăm dò nhìn hai người, Mei đã đưa tay kéo nhẹ Ari để nàng chịu ngồi xuống, vẻ mặt tiếp tục như là_'Ta sẽ giết ngươi, ngay là luôn!!Tiêu diệt ngươi!!!'
"Chính là, từ sau khi hắn chết ba tháng sau, vị vua đang trị vì liền chết không rõ lý do, đất nước cũng bắt đầu đi xuống, rồi đến những đời vua kế đến, đều sẽ chết một cách bí ẩn, để lại người vợ cùng con nhỏ và một đất nước ngày càng suy tàn. Họ ghi lại, bởi vì để vị phù thủy kia sống, nàng ta liền dồn hết căm hận mà nguyền rủa lên đất nước, vị vua của nơi đây mọt lời nguyền đáng sợ"
"Ari, người vì sau lại run đến như vậy, lạnh sao? Ngươi...."
"Hahahahahahaha"_không chờ Mei nói hết câu, Ari đã bật cười đầy điên dại, sau đó trừng trừng mắt, đập bàn mà đứng dẩy, rướn người đến trước mặt vị công chúa vẻ mặt tràn ngập bất ngờ và đôi mắt nai nhỏ hoảng sợ kia_"Chính ta là người làm điều đó!"
Câu kết luận khiến mọi người đều ngạc nhiên, chỉ là người định kể chuyện lại điềm tĩnh đến bất ngờ, nhìn đến con mồi bé nhỏ đang chậm rãi bị sợ hãi vây hãm
"Có biết hay không, lúc đó, nữ vương các người, tức là vợ của nhà vua kia bởi vì yêu thích chàng ta, tìm mọi cách để tiếp cận. Nhưng lại bị từ chối, bà ta liền tìm cách hãm hại chàng. Người đến cứu chính là Mei, em gái ta yêu tên nhóc kia và không may là tên nhóc kia cũng yêu em ấy. Lúc ta trở về, ngôi nhà vốn luôn tràn đầy tiếng cười, luôn hỗn loạn đến phiền phức nhưng ấm áp vậy mà nay lại thật lạnh lẽo. Ta mở lên cầu thủy tinh tìm bảo bối, lại thấy em ấy một thân toàn máu nằm dưới đáy vực. Ta đi đến, nhưng không ngờ ở mép vực lại thấy xác của tên nhóc kia, tay vẫn là đang buông thỏng xuống bên dưới dù trên người, hay chính xác hơn phần thân của hắn đã nát bấy bởi sự trả thù tàn bạo của các người "
"Ari, có vài chuyện, không đùa giỡn được"
Ari vẫn chỉ khúc khích cười, khom người nhặt lên thứ gì đó, sau đó một chân đạp lên ghế, dùng chút sức đẩy, chân kia liền đứng vững trên mặt, thẳng lưng, một tay cầm kiếm chỉa thẳng hướng cổ của công chúa_"Ngươi đến đây, hoa chân múa tay, thật chướng mắt"
"Chúng ta là khó chết, cho nên, lần đó em may mắn sống sót. Nhưng mà, em quên hết mọi thứ, ngay cả người chị này em cũng quên. Ta đã nghĩ nên hay không cứ bỏ thằng nhóc kia ở lại đó. Nhưng mà cuối cùng không kiềm được, lại nghĩ nếu sau này bỗng dưng em gái cưng nhớ lại, rồi hỏi người yêu em đâu, chị đây cũng không ngại mà trả lời. Hai người đều may mắn lúc đó dính máu của nhau, ta dựa vào đó, làm chút phép thuật. Thằng nhóc kia hiện tại chính là một trong hàng ngàn cái cây bên trong khu rừng bao quanh chúng ta đó bé cưng"
Mei ngẩng đầu nhìn Ari vẫn đang vẻ mặt_'Ta chắc chắn giết chết ngươi'_hướng về phía cô công chúa bé nhỏ đang thất thần mà rơi lệ kia
"Xem, là các ngươi, chính các ngươi phá đi hạnh phúc của người khác. Không những vậy, căn nhà đầu tiên của bọn ta cũng bị các người phá nát, mọi thứ đều như chưa từng tồn tại. Ngươi nghĩ, với những tổn thất gây ra cho gia đình ta, trốn được sao?"
"Xong chưa?"
"Hả??"
"Xong rồi thì thả ra đi, nói sớm có phải được không. Khiến ta cứ mãi trí nhớ nhập nhằng. Giờ biết được đồ ngốc kia ở đâu thì hiện tại chỉ cần đi tìm là được"
"Mei à, đã qua biết bao nhiêu đời người, em đi đã ngàn lần xuyên qua khu rừng này, vậy ta hỏi em, có lúc nào đó bất ngờ đi ngang qua một cái cây nào đó, em có cảm giác là không?"
"Đương nhiên không"
"…"
"Cho nên bảo bối à, em vào trong, để ta giải quyết có được không?"
"Nói nảy giờ là chỉ muốn đuổi người à?"
"Không hề, vậy giờ em muốn ra sao?"
"Tha cô ta đi đi, đòi gì thì cũng trả đi. Ta giờ chỉ cần đi tìm hắn"
"Mọi chuyện đơn giản như vậy, ta đã không làm khó đến năm đời đế vương bảo bối ngốc à"
"Vậy đây chết là xong chứ gì"
"Thôi được rồi, chúng ta sẽ đi tìm"
Rồi bỗng nhiên đèn lại được hạ xuống, chưa đầy một phút sau, ánh đèn độc tôn của người dẫn chuyện đã bừng sáng, không nơi nào khác mà ngay tại sân khấu, một tay cầm mic, một tay chấp sau lưng, quý tộc mới lại lên sàn_"Và rồi, theo như sự nhập nhằng không ngơi nghĩ của Mei, Ari chỉ có thể thở dài, trả lại hoàng tử cùng người cha của cô công chúa với một nụ cười bí hiểm lén lút. Và rồi, cùng em gái, tìm người bị mắng là tên ngốc kia, người đã chết, nhưng dưới sự giúp đỡ của Ari mà vinh hạnh hóa thân thành một cái cây, trăm năm chờ đời, ngàn ngày nhớ nhung"_quý tốc mới thở dài, lấy ra mặt nạ, đưa tay quẹt mắt, hít vào thật mạnh như vừa dồn hết cảm xúc uất nghẹn vào người, tiếp tục hắng giọng_" Một người vừa lấy lại trí nhớ, cảm xúc không vẹn toàn, một người là cây cỏ, vốn chẳng biết, chẳng hay chẳng nhớ gì. Liệu, sẽ có thể tìm được nhau, hay lại phải đợi, một kì tích nào đó giữa hai người bọn họ?"
Đèn lại tắt và không bao lâu sau, bỗng dưng có tiếng đèn pha hoạt động_'Tạch, tạch tạch tạch tạch'_mọi người liền hướng về nguồn sáng duy nhất trong thính phòng, liền thấy Mei bộ dáng đang tìm kiếm không ngừng nghĩ, cũng không biết từ lúc nào, ở hai phía của lối đi một chính và bốn phụ đã có hai hàng cây cùng hồn ma đứng sẵn, cứ vài cây lại có một hồn ma bên cạnh. Mei gần như đã lướt qua hết lối đi, sau đó vô vọng mà ngã gục dưới nền thảm, ngay phía trước sân khấu, cố lấy lại hơi thở, tiếp tục bước đi, lần này là đến sân khấu. Mọi người bên dưới đều hít thở thật sâu, nhưng rồi sau đó lại trừng mắt mà nhìn Mei bước trở xuống, lão đảo đi rồi lại ngã gục cũng tại vị trí ban đầu, chỉ là ở đây bỗng dưng nhiều thêm một cái cây. Nàng ôm mặt, bắt đầu nức nở.
Và rồi cái cây bỗng dưng xuất hiện ra một đôi tay, khom người ôm lấy cô gái bé nhỏ. Mei ngạc nhiên, ngảng đầu nhìn cũng là lúc mặt nạ rơi xuống, nước mắt lăn dài
"Cuối cùng cũng giữ được em"
Tiếng đèn pha lần này đồng loạt tắt ngúm, tiếng xì xầm bắt đầu vang lên ngày một lớn, và rồi tấm màn lớn được mở ra, quý tốc mới quyền lực tiếp tục đơn đả độc tấu cùng nhạc nền yểm trợ đặc quyền_"Giữa một rừng cây, cuối cùng bước chân của người cũng chịu dừng tại đây, cho ta một giọt nước mắt trong hàng vạn giọt nước mắt người đã đau đớn mà đánh rơi. Dĩ nhiên, hắn sẽ lại trở thành người, dĩ nhiên, phù thủy trẻ sẽ sống hạnh phúc với người nàng yêu. Công chúa tìm lại được hoàng tử và nữ vương bỗng nhiên lại nhặt được hoàng đế của đời mình. Kết thúc viên mãn, không cần thắc mắc. Đương nhiên, vị chị gái Ari kia vẫn luôn bộ dáng_'Ta sẽ thu phục ngươi'_ mà ngao thị chúng sanh. Một cuộc sống yên ả, phồn thịnh lại sắp được mở ra trên tiểu quốc phía nam giữ vị trí quan trọng này"_ánh đèn lúc này được hạ chờm xuống từ từ cũng tiếng thở dài của ai đó kéo theo_"Chỉ có tôi, đơn côi một mình. Hết"
(THẾ AI LÀ VAI CHÍNH MUỐN ĐƯỢC TÌNH YÊU HẢ?!?!)
Bên dưới khác giả đồng loạt lặng như tờ, cũng không có màn giới thiệu, không có lời cảm ơn hay đơn giản nhất là diễn viên hội tụ tặng khán giả một cái chào, cứ như vậy mà kết thúc...ĐƯỢC SAO!!!
Người dẫn chương trình chính là bị đẩy ra, một bộ dạng ngơ ngác, sau đó ngay lập tức lấy lại phong độ, thẳng lưng, mỉm cười chuyên nghiệp_"Xin lỗi vì sự sơ suất bất cẩn này. Kế đến, chúng ta cùng xem tiếp vỡ kịch của câu lạc bộ kịch nào"
Không cần quan tâm nhiều, chúng ta hiện tại liền quay trở về với những gì chúng ta có. Ở phía sau cách gà chính là bộ dạng rối loạn chưa từng có. Nhóm của nữ chính bao gồm cả biên kịch, lẫn đạo diễn, người chịu trách nhiệm hay người chuẩn bị công cụ và nhiều hơn một chút chính là vài diễn viên đi cùng chính là ôm đầu gào thét, đứng ra cản hết đường lối không cho đội kịch bước lên
Nữ nhân đứng một bên, rất bình tình đến kéo vai từng người cùng mặt nạ vẫn chưa tháo xuống, giọng rất lãnh tĩnh_"Đi ăn được chưa?"
Cả đám lại tiếp tục lăn ra khóc thét như đang bị dày vò rất đau đớn. Và vị dẫn chương trình ngoài kia, đi được nữa sân khấu định vào trong, đồng thời cảm thấy không ổn, quay đầu liền thấy người của đội kịch bên kia cách gà vẫn chưa có ai xuất hiện, trong lòng liền thầm đổ mồ hôi nhiệt tình cùng biển lớn, lịch sự xoay người, bước lên, trông như cố tình chuyển vị trí từ giữa sân, liền buồn chán chạy ra góc mà đứng.
(Này là âm mưu!!)
Thờ ơ với khung cảnh vẫn đang rối ren ở cánh gà, chúng ta liền một vòng điểm lại những thông tin cùng tin tức chính của ngày hôm nay. Xin trân trọng thông báo, vở kịch chỉ là cái nền thôi. Ai tưởng thiệt thì đi nhầm truyện rồi. Quay về đi.
'RẦM'
Như chúng ta đã liếc sơ qua tất cả, thì giờ đây, chỉ cần ngồi nhớ lại và hồi tưởng hết tất cả những gì chúng ta đã liếc, dựa vào nhưng thông tin mà tôi đưa ừ chính tôi, con người xuất hiện ở chương lỗi đưa ra, chỉ cần thòa quyện chúng vào nhau, các bạn chắc chắn sẽ tìm ra được chân lý huyền diệu phía sau. Tôi đảm bảo, thề trên đống mỡ của tôi!!!
(Lại là thể loại mới à? Đương nhiên rồi!!!)
Hai người được gọi vào trong, cũng không đến phòng chờ hay phòng hóa trang phía sau mà được đưa thẳng vào phía sau cánh gà, đều chưa kịp mở miệng than đói hay tìm cách lẫn trốn thì liền bị nhét vào trong người mớ giấy cùng hai từ_"Đọc nó"
Nữ nhân vừa nhận vào người xấp giấy bị nhồi nhét, nghe qua hai chữ kia, cũng không nghĩ nhiều, nắm xấp giấy trong tay, giơ cao, mím môi quăng mạnh chúng xuống đất trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cô mặc kệ, bước lên, vươn tay nắm vai thằng nhóc vừa thảy giấy vào người mình kia, kéo mạnh nó lại ngay thời điểm thấy lady nhà mình đi lên, Minh Khải ở một bên tiện chân liền kéo qua ghế nhỏ, rồi đến khi lady nhà anh kéo vai người kia thì anh liền dùng chân mà đẩy ghế tới dưới chân cô. Như có sự hợp tác ăn ý vô hình giữa hai người họ, nữ nhân liền bước lên đứng trên ghế trước khi cậu nhỏ kia quay lại trực diện ngẩng đầu nhìn cô
(Ừ thì ghế nhỏ)
"Chú em bao nhiêu tuổi?"_ánh mắt giết người, khinh thị phía sau lớp mặt nạ mà nhìn xuống, giọng nói cực nhỏ nhẹ và êm tai nhưng lại được phát ra từ hàm răng nghiếng chặt cùng nụ cười như chuẩn bị vồ vào con mồi bất cứ lúc nào
"Làm gì vậy? Nhập vai quá sao? Kịch bản sửa lại đôi chút, cậu chịu khó đọc đi"
"Cậu nhỏ nghĩ tôi là bạn cậu sao?"
"…."_cậu nhỏ liền vẻ mặt bất ngờ, trừng mắt nhìn người đối diện hại tại cao hơn mình một cái đầu, lại nhìn lướt xuống dưới, liền bật cười_"Này, cậu làm gì vậy? Sao lại còn đứng trên...."
Cậu nhỏ im bặt, nhìn thứ lạnh lẽo đang chỉa vào trên đầu mình_"Cậu nhỏ, cậu nghĩ tôi là bạn cậu sao?"_nữ nhân chính là tại thời điểm cậu nhỏ kia bật cười thì đã giơ ngược, xòe tay về phía sau mình, rồi lại trước sự bất ngờ cùng hoảng sợ của mọi người, Minh Khải vui vẻ đưa súng vào tay cô
"YA!!! Chị làm gì vậy hả?"_Minh Thanh là bị gọi mà hấp tấp chạy tới, cô phải gấp gáp mang giày diễm vào mà chạy đến liền thấy được cảnh mọi người trong nhóm của bọn họ đều mím môi, mặt mày đều tái mét cố thu mình một góc, mà ở sàn chính không ai khác chính là chị gái được cưng chiều cực đỉnh nhà cô hiện đang một tay bắt vai cậu bạn chỉ đạo trong nhóm, tay kia kê súng thẳng trán người ta. Mồ hôi bỗng dưng thấm đầy lưng
"Ngôi trường này, từ khi nào đã cho học sinh khi dễ người khác, nhất là đối với trưởng bối?"
[Còn không phải chị bộ mặt ngàn người đều bảo chị đang khinh bỉ bọn họ hả!!!]_Minh Thanh có chút không đỡ nổi cho tính hướng nóng nảy ít khi bộc phát này của chị mình_"Là cậu ta lầm, chị đáng lẽ không có mặt nạ, không phải đã báo trước rồi sao?"
"Cô bé, bọn anh vừa vào, kịch bản đều được đổi mới"_Minh Khải một bên mỉm cười, giơ lên xấp giấy_"Chỉ đạo không rõ việc này sao?"
Minh Thanh khẽ đảo ánh mắt trách cứ qua cậu bạn lúc này mặt gần như đã hết máu, chỉ hận không thể bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc, cô mím môi_"Bọn họ là muốn thử khả năng thích ứng của trưởng bối"_vừa nói câu này xong, cô liền đảo mắt một vòng, trong lòng thầm mắng_[Thôi tiêu]
"À, thích ứng sao"
"Nếu chị không thích, có thể bỏ"
"Sao lại bỏ được, cô em mời chị đến mà"_nữ nhân mỉm cười nhìn em gái nhà mình, rồi lại quay lại nhìn cậu nhỏ, dùng họng súng năng cằm cậu_"Cậu nhỏ, sau này, muốn đưa ai thứ gì, làm ơn đưa tận tay, nói chuyện cho tử tế vào, tôi rất không thích những cô cậu nhỏ ít tôn trọng người khác"
"Vâng"
Nghe được tiếng vâng kia, nữ nhân liền cong mắt cười, bước xuống ghế dưới sự giúp đỡ của Minh Khải, trả lại súng cho anh, hướng về phía mấy đứa nhỏ, hay thậm chí là anh chị của chúng mà mỉm cười_"Mong mọi người hối hợp"
"Này mấy em, mười lăm phút nữa chúng ta bắt đầu nhé"_người chịu trách nhiệm cho nhóm không biết từ đâu vui vẻ chạy ra, phất tay hướng mọi người bắt đầu chuẩn bị dụng cụ diễn cá nhận, sau đó lại nhìn đến cô phù thảy đeo mặt nạ, rất tự nhiên đặt tay lên vai cô_"Tốt rồi, giờ thì em được diễn vai Ari rồi"
"Thưa thầy, tôi vai Mei"
"Hayley à, đừng giỡn nữa, lúc đầu là Mei, rồi kịch bản, giờ là Ari, đều chỉnh lại cho em, người đóng vai Mei cũng là theo ý em, mọi người đã rát cố gắng đấy, ngoan"_nói tới đây, ông thầy liền đưa tay vỗ nhẹ đầu nữ chính_""Lần này, có rất nhiều nhà sản xuất, người tài trợ cũng đến xem, cứ thể hiện hết sức là được, vai diễn là cho em"
Không ai rõ được ngoài Khải và Thanh, khuôn mặt của nữ nhân lúc này đã khinh khủng đến mức độ nào. Nữ nhân quay lại, ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình một đầu rưỡi kia_"Thầy năm nay bao nhiêu tuổi tôi quên mất rồi"
[Rồi, lại bài ca ngàn năm. Chị ta chỉ hỏi câu này khi chị ta đã biết quá rõ đối phương để dễ bắt nạt mà thôi. Chả có gì hay ho cho gia chủ cả. Rốt cục là chị ta làm sao để sống sót qua mười một năm kia vậy hả??]_Minh Thanh chỉ dám đứng đó mà nhìn, cũng không dám làm ra bất kì hành động hay tiếng nói dư thừa nào, cô biết chị cô hiện tại rất không thoải mái trong người. Khẽ liếc mắt qua Minh Khải lại thấy anh đang ngoác miệng cười. Có chị cô mới hiểu anh cười cho việc gì.
"Thầy năm nay hai mươi tử thưa tiểu thư"
"Tiếc thật"_cô mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt đang vẻ mặt vui vẻ nhưng có chút khó hiểu trong ánh nhìn_"Thua tôi một tuổi"
"HẢ?!"
Phải biết là, ngôi trường này, đừng lỡ dại mà đụng vào ai cả. Nhất là người khi xưa được tung tin sẽ là con dâu của tập đoàn, nơi mở ra ngôi trường tư thục nổi tiếng danh giá này
(Ố Ồ, phiên bản con nhà giầu đây sao?)
Một người thờ ơ nhìn nhân loại bên dưới, một người lại cay độc cùng chán ghét lười biếng liếc qua công chúa, thong thả bước tới, quàng vai qua người bên cạnh, cắn một mảnh táo, rồi nhướn mày, vươn tay đưa qua cho người bên cạnh cưng chiều nói_"Bảo nối, cắn một miếng"
Người há miệng định cắn, nhưng đuộc nữa chừng thì dừng lại, quay qua nhìn người bên cạnh_"Ari, ta cần lời giải thích, nhưng trước tiên, ta không muốn có người lạ trong nhà"
Ari mày khẽ chau, tay cầm táo liền thuận tiện quàng qua phía trước, bắt lấy bàn tay kia, cùng gác lên một bên vai, cằm cũng tựa lên vai bên này của người trước mặt_"Bảo bối, hay là cứ đi...."
"Trả chàng lại cho ta!!!!"_công chúa chờ không nổi, nàng đã vô cùng bàng hoàng khi nhận ra phía trước chính là hai sự lựa chọn. Nhưng nổi đau lại lần nữa lấn át lý trí của nàng_"Làm ơn, trả lại chàng cho ta"
Ari mày chau thật chặt, tay liền thả rơi trái táo, ngón trỏ liền vươn ra, tay cũng nâng lên ngày một cao,gương mặt thể hiện tự tức giận rõ ràng, gió cũng bắt đầu nổi lên, chỉ là đến lưng chừng lại có người cản, cô ta liền nhắm mắt, rồi lại mở, quay đầu nhìn qua người bên cạnh_"Mei, vào trong đi"
Mei quay đầu nhìn xuống người bên dưới, thật lạnh nhạt lên tiếng_"Ngươi có ý gì?"
"Mei, ngoan, nghe lời ta, vào trong!"
Mặc kệ cho Ari khuyên bảo, thậm chí là vươn tay cố giữ lại, người kia vẫn nhẹ nhàng lách người tránh xa, bước đến trước mặt của nhân loại yếu đuối khuỵu người không đứng dậy nổi trước mặt nhưng là với một khoảng cách nhất định
Công chúa thấy người che mặt nạ đến cùng câu hỏi kia, tuy còn chút hoảng sợ, nuốt vào một ngụm, chuyển tư thế, cố gắng chống người đứng đậy dựa vào thanh kiếm trong tay, kiên cường đánh đổi nhìn đến người trước mặt_"Ta đến muốn tìm người"
"Ta không hề biết trong lâu đài này có dư người để nhân loại như tiểu thư đây đến tìm"_Mei nghiêng đầu có chút thắc mắc
"Ngươi có mang đén thứ ta cần?"_không muốn Mei hỏi tiếp được thêm bất kì thông tin gì, Ari bước lên, đứng bên cạnh Mei, hạ mắt nhìn người bên dưới_"Nếu không có, kính nhờ quay về"
Công chúa sau một quãng thời gian dài quật cường, hiện tại bởi hai thái độ đối cực trước mặt mà mắt bỗng nhiên ậng nước, hướng về phía người đeo mặt nạ, bắt đầu ôm chân_"Ta không rõ ai trong hai người các ngươi là người làm hại chàng, làm ơn, chỉ cần trả chàng lại cho ta"
"Ngươi..."
Không chờ người bên cạnh kịp bùng nổ giận dữ, Mei liền lên tiếng_"Ngươi là người nơi nào?"
Công chúa tròn xoe mắt, ngây ngô đáp_"Ta, công chúa của vương quốc ở phía nam"
"Nam nào? Phía nam có tận mười hai vương quốc, ngươi rốt cục là của thứ nào?"
"Là....nhỏ nhất"
"GÌ!"
"Nhưng bọn ta nắm vị trí quan trọng nhất"
"Hả?"
"Ngươi...."
"Chỗ nào vậy"
"Bảo bối, không cần chú ý, vào trong trước đã"_Ari bên cạnh tranh thủ thời gian đánh lạc hướng Mei
Nhưng, chỉ là càng cố cản bao nhiêu, thì con người lại càng muốn thực hiện điều đó bấy nhiêu. Nên dĩ nhiêu, phù thủy cũng không ngoại lệ. Mei ngồi xổm xuống trước mặt cô công chúa_"Kể chuyện xưa nghe xem"
Và rồi tấm màn được kéo lại, dẫn chuyện không biết từ đâu trên mặt đã được một mặt nạ lấp lánh đầy hạt đủ màu, phong cách quý tộc mới lạnh lùng, ngẩng cao mặt, sau đó mới chầm chậm đưa lên micro, hắng giọng_"Khi xưa kia, con người vốn dĩ rất sợ phù thủy, bởi vì học mạnh hơn, họ iết nhiềuhơn, họ có được những thứ mà con người không thể giải thích và không bao giờ có được. Đương nhiên, tố có, xấu có, nhưng con người bởi vì sự sợ hãi xấu xí của mình liền quy chung cho tất cả phù thủy đều là độc ác, xấu xa. Để rồi, có một ngày, một vị phù thủy trẻ vô tình bởi vì cứu người nàng yêu mà bị phát hiện ra có năng lực khác người, ngay lập tức liền bị bắt, bị tra tấn, chờ ngày đem ra thiêu sống. Nhưng là trước ngày bị thiêu sống, lúc tưởng chừng như vô vọng thì chàng trai, người nàng đã cứu, buổi tối đến để giải cứu nàng và họ bị phát hiện. Bọn họ cứ chạy, cứ chạy, cứ chạy ,chạy đến mạt lộ, thì đã không còn đường lui, không nghĩ nhiều, liền đẩy cô phù thủy trẻ ra xa mình, nhưng vô tình lại khiến nàng rơi thẳng xuống vực, chàng ta vẻ mặt hoảng sợ quay lại, vươn tay định bắt nàng, chỉ là lúc đó, liền bị một mũi giáo đâm xuyên ngực, cứ thế trừng mắt nhìn người kia rơi xuống vực. Sử sách ghi lại, binh lính, dân chúng đêm đó sau cuộc truy đuổi lớn kia, cũng không mang theo bất cứ thứ gì về"
Ánh đèn của người dẫn truyện hạ xuống thì cũng là lúc ánh đèn sân khấu được bật lên, một bàn tiệc nho nhỏ toàn trái cây, ba người ngồi đó, hai người trò chuyện, một người vẻ mặt như ăn phải cả trái chanh, hận không thể bẻ gãy con dao trước mặt
"Vậy, câu chuyện của ngươi chỉ có bấy nhiêu?"
Công chúa một bên đang ăn, bỗng nhiên bị hỏi liền giữ nguyên hiện trường, miệng vẫn cắn táo, ánh mắt tròn xoe gật gật đầu. Mei nhận được đáp án liền hai chân gác lên bàn_"Tiễn khách"
Người ăn phải chanh không ai khác chính là Ari liền hao hứng nhóm lửa_"TIỄN KHÁCH!!!"
Công chúa nghe mình bị đuổi liền bật dậy_"Khoan, ta nhớ ra vài thứ"_nàng ánh mắt thăm dò nhìn hai người, Mei đã đưa tay kéo nhẹ Ari để nàng chịu ngồi xuống, vẻ mặt tiếp tục như là_'Ta sẽ giết ngươi, ngay là luôn!!Tiêu diệt ngươi!!!'
"Chính là, từ sau khi hắn chết ba tháng sau, vị vua đang trị vì liền chết không rõ lý do, đất nước cũng bắt đầu đi xuống, rồi đến những đời vua kế đến, đều sẽ chết một cách bí ẩn, để lại người vợ cùng con nhỏ và một đất nước ngày càng suy tàn. Họ ghi lại, bởi vì để vị phù thủy kia sống, nàng ta liền dồn hết căm hận mà nguyền rủa lên đất nước, vị vua của nơi đây mọt lời nguyền đáng sợ"
"Ari, người vì sau lại run đến như vậy, lạnh sao? Ngươi...."
"Hahahahahahaha"_không chờ Mei nói hết câu, Ari đã bật cười đầy điên dại, sau đó trừng trừng mắt, đập bàn mà đứng dẩy, rướn người đến trước mặt vị công chúa vẻ mặt tràn ngập bất ngờ và đôi mắt nai nhỏ hoảng sợ kia_"Chính ta là người làm điều đó!"
Câu kết luận khiến mọi người đều ngạc nhiên, chỉ là người định kể chuyện lại điềm tĩnh đến bất ngờ, nhìn đến con mồi bé nhỏ đang chậm rãi bị sợ hãi vây hãm
"Có biết hay không, lúc đó, nữ vương các người, tức là vợ của nhà vua kia bởi vì yêu thích chàng ta, tìm mọi cách để tiếp cận. Nhưng lại bị từ chối, bà ta liền tìm cách hãm hại chàng. Người đến cứu chính là Mei, em gái ta yêu tên nhóc kia và không may là tên nhóc kia cũng yêu em ấy. Lúc ta trở về, ngôi nhà vốn luôn tràn đầy tiếng cười, luôn hỗn loạn đến phiền phức nhưng ấm áp vậy mà nay lại thật lạnh lẽo. Ta mở lên cầu thủy tinh tìm bảo bối, lại thấy em ấy một thân toàn máu nằm dưới đáy vực. Ta đi đến, nhưng không ngờ ở mép vực lại thấy xác của tên nhóc kia, tay vẫn là đang buông thỏng xuống bên dưới dù trên người, hay chính xác hơn phần thân của hắn đã nát bấy bởi sự trả thù tàn bạo của các người "
"Ari, có vài chuyện, không đùa giỡn được"
Ari vẫn chỉ khúc khích cười, khom người nhặt lên thứ gì đó, sau đó một chân đạp lên ghế, dùng chút sức đẩy, chân kia liền đứng vững trên mặt, thẳng lưng, một tay cầm kiếm chỉa thẳng hướng cổ của công chúa_"Ngươi đến đây, hoa chân múa tay, thật chướng mắt"
"Chúng ta là khó chết, cho nên, lần đó em may mắn sống sót. Nhưng mà, em quên hết mọi thứ, ngay cả người chị này em cũng quên. Ta đã nghĩ nên hay không cứ bỏ thằng nhóc kia ở lại đó. Nhưng mà cuối cùng không kiềm được, lại nghĩ nếu sau này bỗng dưng em gái cưng nhớ lại, rồi hỏi người yêu em đâu, chị đây cũng không ngại mà trả lời. Hai người đều may mắn lúc đó dính máu của nhau, ta dựa vào đó, làm chút phép thuật. Thằng nhóc kia hiện tại chính là một trong hàng ngàn cái cây bên trong khu rừng bao quanh chúng ta đó bé cưng"
Mei ngẩng đầu nhìn Ari vẫn đang vẻ mặt_'Ta chắc chắn giết chết ngươi'_hướng về phía cô công chúa bé nhỏ đang thất thần mà rơi lệ kia
"Xem, là các ngươi, chính các ngươi phá đi hạnh phúc của người khác. Không những vậy, căn nhà đầu tiên của bọn ta cũng bị các người phá nát, mọi thứ đều như chưa từng tồn tại. Ngươi nghĩ, với những tổn thất gây ra cho gia đình ta, trốn được sao?"
"Xong chưa?"
"Hả??"
"Xong rồi thì thả ra đi, nói sớm có phải được không. Khiến ta cứ mãi trí nhớ nhập nhằng. Giờ biết được đồ ngốc kia ở đâu thì hiện tại chỉ cần đi tìm là được"
"Mei à, đã qua biết bao nhiêu đời người, em đi đã ngàn lần xuyên qua khu rừng này, vậy ta hỏi em, có lúc nào đó bất ngờ đi ngang qua một cái cây nào đó, em có cảm giác là không?"
"Đương nhiên không"
"…"
"Cho nên bảo bối à, em vào trong, để ta giải quyết có được không?"
"Nói nảy giờ là chỉ muốn đuổi người à?"
"Không hề, vậy giờ em muốn ra sao?"
"Tha cô ta đi đi, đòi gì thì cũng trả đi. Ta giờ chỉ cần đi tìm hắn"
"Mọi chuyện đơn giản như vậy, ta đã không làm khó đến năm đời đế vương bảo bối ngốc à"
"Vậy đây chết là xong chứ gì"
"Thôi được rồi, chúng ta sẽ đi tìm"
Rồi bỗng nhiên đèn lại được hạ xuống, chưa đầy một phút sau, ánh đèn độc tôn của người dẫn chuyện đã bừng sáng, không nơi nào khác mà ngay tại sân khấu, một tay cầm mic, một tay chấp sau lưng, quý tộc mới lại lên sàn_"Và rồi, theo như sự nhập nhằng không ngơi nghĩ của Mei, Ari chỉ có thể thở dài, trả lại hoàng tử cùng người cha của cô công chúa với một nụ cười bí hiểm lén lút. Và rồi, cùng em gái, tìm người bị mắng là tên ngốc kia, người đã chết, nhưng dưới sự giúp đỡ của Ari mà vinh hạnh hóa thân thành một cái cây, trăm năm chờ đời, ngàn ngày nhớ nhung"_quý tốc mới thở dài, lấy ra mặt nạ, đưa tay quẹt mắt, hít vào thật mạnh như vừa dồn hết cảm xúc uất nghẹn vào người, tiếp tục hắng giọng_" Một người vừa lấy lại trí nhớ, cảm xúc không vẹn toàn, một người là cây cỏ, vốn chẳng biết, chẳng hay chẳng nhớ gì. Liệu, sẽ có thể tìm được nhau, hay lại phải đợi, một kì tích nào đó giữa hai người bọn họ?"
Đèn lại tắt và không bao lâu sau, bỗng dưng có tiếng đèn pha hoạt động_'Tạch, tạch tạch tạch tạch'_mọi người liền hướng về nguồn sáng duy nhất trong thính phòng, liền thấy Mei bộ dáng đang tìm kiếm không ngừng nghĩ, cũng không biết từ lúc nào, ở hai phía của lối đi một chính và bốn phụ đã có hai hàng cây cùng hồn ma đứng sẵn, cứ vài cây lại có một hồn ma bên cạnh. Mei gần như đã lướt qua hết lối đi, sau đó vô vọng mà ngã gục dưới nền thảm, ngay phía trước sân khấu, cố lấy lại hơi thở, tiếp tục bước đi, lần này là đến sân khấu. Mọi người bên dưới đều hít thở thật sâu, nhưng rồi sau đó lại trừng mắt mà nhìn Mei bước trở xuống, lão đảo đi rồi lại ngã gục cũng tại vị trí ban đầu, chỉ là ở đây bỗng dưng nhiều thêm một cái cây. Nàng ôm mặt, bắt đầu nức nở.
Và rồi cái cây bỗng dưng xuất hiện ra một đôi tay, khom người ôm lấy cô gái bé nhỏ. Mei ngạc nhiên, ngảng đầu nhìn cũng là lúc mặt nạ rơi xuống, nước mắt lăn dài
"Cuối cùng cũng giữ được em"
Tiếng đèn pha lần này đồng loạt tắt ngúm, tiếng xì xầm bắt đầu vang lên ngày một lớn, và rồi tấm màn lớn được mở ra, quý tốc mới quyền lực tiếp tục đơn đả độc tấu cùng nhạc nền yểm trợ đặc quyền_"Giữa một rừng cây, cuối cùng bước chân của người cũng chịu dừng tại đây, cho ta một giọt nước mắt trong hàng vạn giọt nước mắt người đã đau đớn mà đánh rơi. Dĩ nhiên, hắn sẽ lại trở thành người, dĩ nhiên, phù thủy trẻ sẽ sống hạnh phúc với người nàng yêu. Công chúa tìm lại được hoàng tử và nữ vương bỗng nhiên lại nhặt được hoàng đế của đời mình. Kết thúc viên mãn, không cần thắc mắc. Đương nhiên, vị chị gái Ari kia vẫn luôn bộ dáng_'Ta sẽ thu phục ngươi'_ mà ngao thị chúng sanh. Một cuộc sống yên ả, phồn thịnh lại sắp được mở ra trên tiểu quốc phía nam giữ vị trí quan trọng này"_ánh đèn lúc này được hạ chờm xuống từ từ cũng tiếng thở dài của ai đó kéo theo_"Chỉ có tôi, đơn côi một mình. Hết"
(THẾ AI LÀ VAI CHÍNH MUỐN ĐƯỢC TÌNH YÊU HẢ?!?!)
Bên dưới khác giả đồng loạt lặng như tờ, cũng không có màn giới thiệu, không có lời cảm ơn hay đơn giản nhất là diễn viên hội tụ tặng khán giả một cái chào, cứ như vậy mà kết thúc...ĐƯỢC SAO!!!
Người dẫn chương trình chính là bị đẩy ra, một bộ dạng ngơ ngác, sau đó ngay lập tức lấy lại phong độ, thẳng lưng, mỉm cười chuyên nghiệp_"Xin lỗi vì sự sơ suất bất cẩn này. Kế đến, chúng ta cùng xem tiếp vỡ kịch của câu lạc bộ kịch nào"
Không cần quan tâm nhiều, chúng ta hiện tại liền quay trở về với những gì chúng ta có. Ở phía sau cách gà chính là bộ dạng rối loạn chưa từng có. Nhóm của nữ chính bao gồm cả biên kịch, lẫn đạo diễn, người chịu trách nhiệm hay người chuẩn bị công cụ và nhiều hơn một chút chính là vài diễn viên đi cùng chính là ôm đầu gào thét, đứng ra cản hết đường lối không cho đội kịch bước lên
Nữ nhân đứng một bên, rất bình tình đến kéo vai từng người cùng mặt nạ vẫn chưa tháo xuống, giọng rất lãnh tĩnh_"Đi ăn được chưa?"
Cả đám lại tiếp tục lăn ra khóc thét như đang bị dày vò rất đau đớn. Và vị dẫn chương trình ngoài kia, đi được nữa sân khấu định vào trong, đồng thời cảm thấy không ổn, quay đầu liền thấy người của đội kịch bên kia cách gà vẫn chưa có ai xuất hiện, trong lòng liền thầm đổ mồ hôi nhiệt tình cùng biển lớn, lịch sự xoay người, bước lên, trông như cố tình chuyển vị trí từ giữa sân, liền buồn chán chạy ra góc mà đứng.
(Này là âm mưu!!)
Thờ ơ với khung cảnh vẫn đang rối ren ở cánh gà, chúng ta liền một vòng điểm lại những thông tin cùng tin tức chính của ngày hôm nay. Xin trân trọng thông báo, vở kịch chỉ là cái nền thôi. Ai tưởng thiệt thì đi nhầm truyện rồi. Quay về đi.
'RẦM'
Như chúng ta đã liếc sơ qua tất cả, thì giờ đây, chỉ cần ngồi nhớ lại và hồi tưởng hết tất cả những gì chúng ta đã liếc, dựa vào nhưng thông tin mà tôi đưa ừ chính tôi, con người xuất hiện ở chương lỗi đưa ra, chỉ cần thòa quyện chúng vào nhau, các bạn chắc chắn sẽ tìm ra được chân lý huyền diệu phía sau. Tôi đảm bảo, thề trên đống mỡ của tôi!!!
(Lại là thể loại mới à? Đương nhiên rồi!!!)
Hai người được gọi vào trong, cũng không đến phòng chờ hay phòng hóa trang phía sau mà được đưa thẳng vào phía sau cánh gà, đều chưa kịp mở miệng than đói hay tìm cách lẫn trốn thì liền bị nhét vào trong người mớ giấy cùng hai từ_"Đọc nó"
Nữ nhân vừa nhận vào người xấp giấy bị nhồi nhét, nghe qua hai chữ kia, cũng không nghĩ nhiều, nắm xấp giấy trong tay, giơ cao, mím môi quăng mạnh chúng xuống đất trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cô mặc kệ, bước lên, vươn tay nắm vai thằng nhóc vừa thảy giấy vào người mình kia, kéo mạnh nó lại ngay thời điểm thấy lady nhà mình đi lên, Minh Khải ở một bên tiện chân liền kéo qua ghế nhỏ, rồi đến khi lady nhà anh kéo vai người kia thì anh liền dùng chân mà đẩy ghế tới dưới chân cô. Như có sự hợp tác ăn ý vô hình giữa hai người họ, nữ nhân liền bước lên đứng trên ghế trước khi cậu nhỏ kia quay lại trực diện ngẩng đầu nhìn cô
(Ừ thì ghế nhỏ)
"Chú em bao nhiêu tuổi?"_ánh mắt giết người, khinh thị phía sau lớp mặt nạ mà nhìn xuống, giọng nói cực nhỏ nhẹ và êm tai nhưng lại được phát ra từ hàm răng nghiếng chặt cùng nụ cười như chuẩn bị vồ vào con mồi bất cứ lúc nào
"Làm gì vậy? Nhập vai quá sao? Kịch bản sửa lại đôi chút, cậu chịu khó đọc đi"
"Cậu nhỏ nghĩ tôi là bạn cậu sao?"
"…."_cậu nhỏ liền vẻ mặt bất ngờ, trừng mắt nhìn người đối diện hại tại cao hơn mình một cái đầu, lại nhìn lướt xuống dưới, liền bật cười_"Này, cậu làm gì vậy? Sao lại còn đứng trên...."
Cậu nhỏ im bặt, nhìn thứ lạnh lẽo đang chỉa vào trên đầu mình_"Cậu nhỏ, cậu nghĩ tôi là bạn cậu sao?"_nữ nhân chính là tại thời điểm cậu nhỏ kia bật cười thì đã giơ ngược, xòe tay về phía sau mình, rồi lại trước sự bất ngờ cùng hoảng sợ của mọi người, Minh Khải vui vẻ đưa súng vào tay cô
"YA!!! Chị làm gì vậy hả?"_Minh Thanh là bị gọi mà hấp tấp chạy tới, cô phải gấp gáp mang giày diễm vào mà chạy đến liền thấy được cảnh mọi người trong nhóm của bọn họ đều mím môi, mặt mày đều tái mét cố thu mình một góc, mà ở sàn chính không ai khác chính là chị gái được cưng chiều cực đỉnh nhà cô hiện đang một tay bắt vai cậu bạn chỉ đạo trong nhóm, tay kia kê súng thẳng trán người ta. Mồ hôi bỗng dưng thấm đầy lưng
"Ngôi trường này, từ khi nào đã cho học sinh khi dễ người khác, nhất là đối với trưởng bối?"
[Còn không phải chị bộ mặt ngàn người đều bảo chị đang khinh bỉ bọn họ hả!!!]_Minh Thanh có chút không đỡ nổi cho tính hướng nóng nảy ít khi bộc phát này của chị mình_"Là cậu ta lầm, chị đáng lẽ không có mặt nạ, không phải đã báo trước rồi sao?"
"Cô bé, bọn anh vừa vào, kịch bản đều được đổi mới"_Minh Khải một bên mỉm cười, giơ lên xấp giấy_"Chỉ đạo không rõ việc này sao?"
Minh Thanh khẽ đảo ánh mắt trách cứ qua cậu bạn lúc này mặt gần như đã hết máu, chỉ hận không thể bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc, cô mím môi_"Bọn họ là muốn thử khả năng thích ứng của trưởng bối"_vừa nói câu này xong, cô liền đảo mắt một vòng, trong lòng thầm mắng_[Thôi tiêu]
"À, thích ứng sao"
"Nếu chị không thích, có thể bỏ"
"Sao lại bỏ được, cô em mời chị đến mà"_nữ nhân mỉm cười nhìn em gái nhà mình, rồi lại quay lại nhìn cậu nhỏ, dùng họng súng năng cằm cậu_"Cậu nhỏ, sau này, muốn đưa ai thứ gì, làm ơn đưa tận tay, nói chuyện cho tử tế vào, tôi rất không thích những cô cậu nhỏ ít tôn trọng người khác"
"Vâng"
Nghe được tiếng vâng kia, nữ nhân liền cong mắt cười, bước xuống ghế dưới sự giúp đỡ của Minh Khải, trả lại súng cho anh, hướng về phía mấy đứa nhỏ, hay thậm chí là anh chị của chúng mà mỉm cười_"Mong mọi người hối hợp"
"Này mấy em, mười lăm phút nữa chúng ta bắt đầu nhé"_người chịu trách nhiệm cho nhóm không biết từ đâu vui vẻ chạy ra, phất tay hướng mọi người bắt đầu chuẩn bị dụng cụ diễn cá nhận, sau đó lại nhìn đến cô phù thảy đeo mặt nạ, rất tự nhiên đặt tay lên vai cô_"Tốt rồi, giờ thì em được diễn vai Ari rồi"
"Thưa thầy, tôi vai Mei"
"Hayley à, đừng giỡn nữa, lúc đầu là Mei, rồi kịch bản, giờ là Ari, đều chỉnh lại cho em, người đóng vai Mei cũng là theo ý em, mọi người đã rát cố gắng đấy, ngoan"_nói tới đây, ông thầy liền đưa tay vỗ nhẹ đầu nữ chính_""Lần này, có rất nhiều nhà sản xuất, người tài trợ cũng đến xem, cứ thể hiện hết sức là được, vai diễn là cho em"
Không ai rõ được ngoài Khải và Thanh, khuôn mặt của nữ nhân lúc này đã khinh khủng đến mức độ nào. Nữ nhân quay lại, ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình một đầu rưỡi kia_"Thầy năm nay bao nhiêu tuổi tôi quên mất rồi"
[Rồi, lại bài ca ngàn năm. Chị ta chỉ hỏi câu này khi chị ta đã biết quá rõ đối phương để dễ bắt nạt mà thôi. Chả có gì hay ho cho gia chủ cả. Rốt cục là chị ta làm sao để sống sót qua mười một năm kia vậy hả??]_Minh Thanh chỉ dám đứng đó mà nhìn, cũng không dám làm ra bất kì hành động hay tiếng nói dư thừa nào, cô biết chị cô hiện tại rất không thoải mái trong người. Khẽ liếc mắt qua Minh Khải lại thấy anh đang ngoác miệng cười. Có chị cô mới hiểu anh cười cho việc gì.
"Thầy năm nay hai mươi tử thưa tiểu thư"
"Tiếc thật"_cô mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt đang vẻ mặt vui vẻ nhưng có chút khó hiểu trong ánh nhìn_"Thua tôi một tuổi"
"HẢ?!"
Phải biết là, ngôi trường này, đừng lỡ dại mà đụng vào ai cả. Nhất là người khi xưa được tung tin sẽ là con dâu của tập đoàn, nơi mở ra ngôi trường tư thục nổi tiếng danh giá này
(Ố Ồ, phiên bản con nhà giầu đây sao?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.