Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia
Chương 56
Hạ Từ Hy /Jamesan
04/02/2017
Khi ngôn tình cùng ngôn lù sóng vai nhau bước đi ưỡn ẹo trên thảm đỏ của nhà giam tri thức_kí sự nhà giam 1
Nữ chính vẻ mặt ngông nghênh bất cần đời, hất hàm phe phẩy áo khoác của bác sĩ bên ngoài chuẩn bị đi xuống khu nhà giam. Vốn trên danh nghĩa là đi cùng đoàn bác sĩ đến nghiêng cứu này nọ nọ kia, nhưng rất tiếc đó lại là công việc của Hiểu Mai cho nên hiện tại, nữ nhân rảnh hơi, thừa năng lượng như cô ta lại muốn đâm đâu vào chỗ chết.
Biết sao được, tò mò sẽ hại chết chim nhỏ, nhưng biết mà vẫn cứ lao đầu vào thế thôi. Chết, bỏ.
Mang theo khí thế hiên ngang bước xuống bên dưới, không chút chần chừ quét thẻ tên để vào bên trong, cửa mở ra, với bộ dáng cường hào ác bá đi xuông, nhưng vừa đến ngưỡng cửa thì liền chau mày, giật lùi sau đó chạy ngược trở lên, mở cửa một lần nữa, đi ra bên ngoài sau đó xoay đầu, cẩn thận nghiêng cứu bảng tên bằng kim loại bên trên của khu nhà giam
"K47....đúng rồi mà ta??? Không lẽ ở đây mới đối phòng sao???"_vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ rất nghiêm túc, nhưng chưa được bao lâu liền chuyển sang kinh dị mà nhìn đồng chí gác cửa bên cạnh_"Này, anh có tin hay không chuyện đàn ông có thai, còn sinh ra được em bé??"
"…."
Hỏi người nhưng lại không nhận được câu trả lời, nữ nhân liền tự động bất chế độ_"Thì ra là vậy, ngay cả anh cũng biết chuyện này. Thật không ngờ, thật không ngờ nha, nhà giam nhưng mà lại là trạm nghiên cứu bí mật, các người giám tiến hành nghiên cứu lên cơ thể của tù nhân...mà, nếu như đã là bí mật, mà mình lại vô tình nhìn thấy..."_nói đến đây, trí tưởng tượng phong phs của cô ta liền bừng sáng, hai tay cũng đánh vào nhau_"Mình chết chắc rồi!!!"
Người gác cửa nhìn không được, mặc kệ giọt mồ hôi hiếm hoi lăn thật nhẹ nhàng xuống, hắng lại giọng, thật nhỏ trả lời_"Này, không như cô nghĩ đâu"
"Gì! Nghiêm trọng hơn nữa sao? Không phải vừa nãy hỏi anh đã im lặng sao? Im lặng đồng nghĩ với đồng ý, vậy chứng tỏ là anh biết rõ tình hình bên dưới!"
"Cô, rốt cục thấy thứ gì?"
"Anh không biết sao??? Kì quái...rõ ràng...."_nữ nhân chau mày, chu mỏ định nói thêm gì đó nhưng bỗng dưng lại im miệng, phẩy tay, mặt tiếp tục đối mặt với cánh cửa sắc trước mặt, khoanh tay, mân mê cằm_"Mà thôi, có lẽ do gần đây chấn động quá nhiều rồi. Thử lần nữa vậy"_lần nữa rút thẻ với tấm hình "thờ" của mình bên trên nhưng bất đắc dĩ, tín hiệu phản hồi cũng không có. Cô ta buồn tình, bắt đầu chuyển sang dùng tay chọc phá bảng điều khiến
"Mỗi ngày chỉ được thăm một lần"
Gác cửa thông báo, nữ nhân vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang người gác_"Gì? Đừng nói là sợ tức cảnh sinh tình hay là đồng bọn trá hình vào giúp đỡ tù nhân trốn thoát đi?"
"Cô đúng một phần"
[Vậy rốt cục mình đến đây để làm gì???]_sau vài giây suy nghĩ nhanh, không chần chừ xoay người rời đi, thẳng hướng đến nơi Hiểu Mai làm việc
Đến nói thì lại thấy cô đang cùng đội ngũ bác sĩ của mình lần lượt tim thuốc cho quân nhân, nữ nhân mặc kệ tình hình, vội quơ quào lấy khẩu trang mang vào, sau đó không ngại ngùng sáp đến bên cạnh Hiểu Mai_"Này, hôm đó tớ và cậu xuống dưới, có thấy gì lạ không?"
Hiểu Mai liếc nhìn nữ nhân qua khóe mắt, rất nhanh lại trở về trên cánh tay của quân nhân, găm kim tim vào_"Không, ngoại trừ việc thấy một phạm nhân sắp giết một người đến thăm"
"Thật sự không thấy sao?? Ngay cả cậu cũng không thấy sao???"
"Lần này cậu có vẻ đã hoàn thành?"
"Hoàn thành gì?"
"Thường thì cậu chỉ trở về khi đã thành công"
"Tớ thậm chí chỉ vừa đi hết cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng kia thì đã nghĩ có phài đi nhầm phòng giam rồi hay không"
"Đừng nói cậu không làm gì, đi ngược trở ra để xác định bảng tên, sau đó nhận thông báo mỗi ngày chỉ một lần?"
Nữ nhân vẻ mặt không nói nên lời nhìn Hiểu Mai, sau đó không hề xem xét tình hình, vỗ vai cô, đồng thời khiến cho kim tim vẫn chưa rút ra đâm sâu thêm vào trong, quân nhân hiện tại là nạn nhân của bọn họ bắt đầu nghiến răng
"Tớ đang lấy máu, không phải tiêm thuốc"
"Thẻ của cậu đâu?"
"Trong túi áo"
"Được"_cũng không chờ Hiểu Mai phản khán hay hồi đám, nữ nhân không ngại ngùng đưa tay vào túi áo, rút ra thẻ tên, vội vàng rời đi
Người gác cửa đã nhướn mày khi thấy vẻ mặt tràn đầy quyết tâm của cô gái ban nãy hướng về phía nhà giam, dứt khoát quẹt thẻ, mang theo khí thế chắc chắn muốn thấy được sự thật dù đãm máu đến đâu mà đi xuống. Nữ chính là vậy, co ta luôn mang trong mình thứ cao ngạo khó có thể bỏ qua, hiên ngang lên nữa bước xuống, mặt cũng gần như song song với trần nhà bên trên.
Bản nhạc của kẻ kiêu hùng cũng bắt đầu được kéo lên một cách thê lương nhất có thể. Bao nhiêu khí thế của cô ta lần nữa bị đá lạnh tạt ngược vào mặt. Người ta nói, chỉ cần có thời thế, tất sẽ có anh hùng. Vậy nếu không có thời thế, chỉ e anh hùng cũng vẫn mãi kiếp culi mà thôi. Thế đấy.
Như bản nhạc ta vốn là con người thường, là đá trong ngọc, à nhầm, là ngọc trong đá. Bỗng nhiên một ngày được khai thông huyệt đạo liền trở nên bá chấy hơn tất cả mọi người, hay như kiểu a, người này bị ức hiếp, a người kia bị cưỡng đoạt, ta chịu không nổi, ta muốn bùng nổ, vậy là thành anh hùng. Nói chung, là dựa vào thời thế mà thôi.
Mà hiện tại, xem ra cũng chẳng phải thời thế cho ai kia. Cô ta vẫn như lần đầu, chỉ có điều tiến hóa hơn một bậc chính là không đi ngược trở ra, lần nữa trợn mặt giám thị bảng tên khu nhà giam
"Ây da, tiểu mễ trùng lại lăn xuống đây rồi, mau, mau đến đên uống trà đàm đạo với tại hạ! Đợi ngươi rất lâu nha"
[Ô đệch...]_nữ nhân chớp chớp mắt xác định lại tình hình, căn bản là muốn chạy nhưng không thể chạy _[Từ khi nào??? TỪ KHI NÀO MÀ TÙ NHÂN ĐƯỢC THẢ RÔNG VÀO GIỜ NÀY HẢ???]
Chính xác là như vậy, tù nhân đều rời khỏi nhà giam, vây quanh hai dãi dãy bàn lớn ở mỗi khu nhưng đặc sắc nhất vẫn là chiếc bàn thứ ba, nói có một bé con đang ngồi đó, đung đưa chân gắp thức ăn vào miệng, sau đó với một họng đồ ăn, tay bép mập mạp huơ huơ đũa về phía nữ nhân ra vẻ đại gia đang mời gọi
(Xin lỗi cô hai, nhưng mà lúc nãy, ở bên ngoài ấy mà, nó lúc nào cũng có gắn thông báo vào lúc nào, thời điểm nào việc gì sẽ diễn ra, chỉ uổng cho cô, thứ quan trọng, cô chẳng bao giờ thèm nhìn qua cả)
"Còn chờ gì nữa mà không đến ngồi, muốn mọi người chờ đến hóa ngốc hết sao a??"
[Cái thể loại ngôn ngữ gì đây?!]_nữ nhân cảm thấy không ổn, nghĩ muốn quay lưng bỏ chạy, thật sự lúc nãy bước vào chỉ thấy đứa nhỏ này đang ngồi chơi đồ hàng, chỉ cảnh đó trong nhà giam thôi cũng đã đủ kinh dị, mà hiện tại, không những tù nhân được thả ra thoải mái dùng cơm mà đứa nhỏ này còn có hẳn bàn nhỏ riêng, cô kiềm không được ngẩng đầu tìm camera giám sát, chúng vẫn ở đó đấy thôi
"Đừng lo, camera đều đã bị khống chế, nơi này bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi"_bé con quay đầu, trong miệng là một miếng thịt nữa trong nữa ngoài cùng cái nháy mắt điều nghệ_"Đến đây, bọn họ sẽ không làm gì đâu, chỉ cần tôi ở đây, em sẽ an toàn"
Nữ chính rùng mình, bước đến bàn nhỏ không biết từ đâu đã có sẵn một chiếc ghế ở đối, ngay ở phía đối diện cậu nhóc, đảo mắt nhìn hai bên mình chính là hai dãy bàn, mọi người vẫn như người bình thường, có ăn uống, có trò chuyện
"Này cậu nhóc"
Đứa nhỏ nảng cao đầu, vươn tay bóc thức ăn bỏ vào miệng, khóe môi khẽ nhếch_"Hãy gọi là bánh bao"
"Chú em đọc ngôn tình quá nhiều rồi"
"Cuộc đời thật oan trái"
"Này, nhóc ở đây mà không ai phát hiện ra sao?"
"Thần linh sẽ bảo hộ cho đôi ta đến cuối con đường"
"Ba của chú ở đâu?"
"Người làm mẹ bánh bao nha"
"…."_nữ nhân chính thức câm nín với câu kết của đứa nhỏ trước mặt. Cũng không hiểu ra sao, hay bằng một cách thần kì nào đó, xem ra sóng não của hai người có cùng tần số, cứ như vậy giao nhau, mở miệng tưởng như không hề ăn khớp nhưng sâu bên trong chính là một hỏi một đáp rất rõ ràng, dù cách diễn giải thật sự có một chút vấn đề không hề nhỏ ở đây_"Lại nói, chú em năm nay bao tuổi rồi?"_nghiêm túc không được, nữ nhân liền thái độ bá hộ nữa lưu manh, chân cũng bắt lên ghế, nhếch khóe miêng, nhướn mày, nữa cười nữa nói
(Cô , có nghiêm túc sao??? Ở ĐÂU VẬY?)
"Ba con năm nay vừa tròn ba mươi lăm, dáng người cao ráo, tiền tài hanh thông, làm một người đảm đang, lên được phòng khách, lăn được phòng bếp, vô cùng ấm áp ở phòng ngủ, nếu người không chê, làm ơn nhận nuôi ông ấy, còn có hàng đi kèm là con, năm tuổi, bảnh bao, đánh yêu, chăm chỉ đọc sách trao dồi kiến thức mỗi ngày"_đứa nhỏ từ ngưới bàn lôi ra giấy cùng viết, bắt đầu ghi chép gì đó_"Số đo ba vòng của mỹ nhân nân đây là bao nhiêu? Có thể cho xin được không?"
Nữ nhân nhướn mi_"Ba nhóc đâu?"
"Mẹ không biết sao? Nãy giờ vẫn ở sau lưng người đấy!"
"…."_mày liền chau, đồng thời cũng quay đầu về phía sau, ngay lập tức đập vào mắt chính là người hôm đó cô chưa kịp ú ớ đã bị xiết cổ_[Qúa gần, không lùi được]
"Cô là bạn của bác sĩ sao?"_người đàn ông đó lên tiếng, tầm nhìn dán chặt lên người nữ nhân
"Ba, đừng có làm người ta sợ"_đứa nhỏ không biết vì lý gì lại đứng lên, leo lên bàn, ôm cổ nữ chính khiến cho vẻ mặt của cô ta như vừa hay tin chân mình vừa giẫm phải mìn_"Nghe mọi người nói, cô ấy sẽ giúp chúng ta ra ngoài đúng không?"
"Người này đủ nguy hiểm, con trai, qua đây"
"Không, hôm qua con nghe rồi, ba gọi cô ấy là vợ!"
[Đầu đủ đau...]_nữ nhân thở dài, mặc kệ cho con lươn nhỏ vẫn đeo bám trên cổ, đưa tay day day trán_"Phải, sẽ đưa ra ngoài, với điều kiện ba của cháu phải đến làm việc cho người của tôi, cháu cũng sẽ có được những thứ cháu muốn"
"Vậy, cô làm mẹ cháu chứ"
Nữ nhân vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh trả lời_"Không"
Trong lúc ba của nhóc khẽ chau mày thì bên này, đứa nhỏ vẫn tiếp tục chu mỏ, mặ hờn dõi đáng yêu, dùng ngón tay chọc chọc má nữ nhân_"Cô đừng dối lòng như vậy, phàm là bất kì cô gái nào, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt anh tuấn của con cùng túi tiền của ba con thì đều xiêu vẹo cả thôi, cô mau thừa nhận đi"
Nữ nhân hai bên đầu đau nhức_[Anh tuấn sao? Cục than hai mươi lăm năm bên cạnh tôi không đủ đẹp đến mù mắt sao? Còn tiền, tôi còn phải nhìn túi người khác à?]_lười nhát trả lời_"Cậu trẻ, cả hai thứ, tôi đều có đủ"
Cậu nhỏ cực độ hờn dỗi, môi cũng đã bĩu râ_"Cô, cô chẳng lẽ không nghĩ đến, nếu thuyết phục được con, con có thể giở mọi thủ đoạn để mang ba đến bên cạnh cô sao?"
"Bởi vì cháu cho nên tôi mới không muốn nói dối"
"…"_đứa nhỏ thất vọng nhưng vẫn ôm chặt cổ nữ nhân
"Nhưng nếu ba cháu chịu đến làm việc cho người của cô, không những được ưu đãi, cháu còn có thể làm mọi thứ cháu thích, mua những thứ cháu muốn, đương nhiên còn có cơ hội tìm một người khác cho ba cháu"
"Nhưng cháu muốn cô, cô có nghe không câu thương cho roi cho vọt sao? Ba con thương cô lắm"
"Đứa nhỏ, tôi và ba cháu chỉ mới gặp có một lần, làm sao tạo ra viễn cảnh lâu dài kia được"
"Lại có câu nhất kiến chung tình, ba cháu chính là muốn gây ấn tượng khó quên cho cô"
"Haha"_nữ nhân quay đầu nhìn đến người đàn ông vẫn chăm chú nhìn mình bên kia, lại chú ý đến một vòng nhà ăn mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía bàn nhỏ này, trở lại nhìn đứa nhỏ_"Tôi chỉ có thể nói, tôi đến là muốn ngỏ lời mời ba cháu đến làm việc, những điều kiện đi kèm có thể xem xét nhưng về vấn đề hiện tại mà cháu muốn, xin lỗi tôi không thể đáp ứng. Giáo dục là nền tảng, tôi không thể đem chuyện này ra đùa giỡn trước mặt cháu như tôi thường làm"
Đứa nhỏ mang theo vẻ sửng sốt, bô bô miệng nói "Cô...cũng có em nhỏ sao??"
Cô nhìn đứa nhỏ, có chút ngạc nhiên sau đó thì bật cười_"Hahah, không, tôi không thể có chúng, kể cả cháu"
Đứa nhỏ chau mày, nghiêng đầu nhỏ, xem ra là để chuẩn bị xuất khẩu thành thơ một câu nào đó trong thể loại ngôn tình cẩu huyết nào đó mà nhóc ấy từng đọc qua_"Vậy đồng nghĩ, cô rất muốn chúng?"
Nữ nhân bỗng nhiên bày ra biểu cảm dịu dàng, cảm thông, cười nhẹ khiến cho người đàn ông kia ngạc nhiên, xen lần ngỡ ngàng mà nhìn cô. Chỉ là người này lại nhìn thấy được biểu cảm kia, trong lòng nhếch môi cười_"Không, tôi cũng không muốn chúng"_sau đó quay về hướng của anh ta_"'Tôi không rõ anh và Hiểu Mai, người bác sĩ đi cùng tôi đến lần đâu tiên, nói về việc gì, nhưng tôi có thể đảm bảo, những điều mà anh lo lắng khi ra ngoài sẽ xảy ra, chúng tôi sẽ giúp anh ổn thỏa dàn xếp, đứa nhỏ này cũng sẽ được quyền tự do, miễn là nó chọn tự do. Tôi cũng sẽ không bạc đãi người của mình, chỉ cần họ làm đúng trách nhiệm và bổn phận"
Không chờ nữ nhân quay mặt, đứa nhỏ đã dùng hai tay béo múp ôm mặt cô, kéo trở về đối diện với cặp mắt to tròn của nó_"Wao, cô thật ngầu nha, nói con nghe, nói con nghe, cô rốt cục làm nghề gì?"
"Tôi sao?? Để xem, tôi luôn ở nhà, tranh thủ viết lặt vặt này nọ, chơi game này nọ, nhìn chung là vậy"
"Mễ trùng, mễ trùng, mễ trùng"_lần này lại là hưng phấn vô cùng lặp lại từ ngữ mà không hề chú ý đén vẻ mặt xám xịt của người trước mặt nhóc
(Đúng vậy, cô ta là đại đại ăn bám!)
"Haha, nhóc con, ở đây lạnh thế này, thật sự ổn sao?"
"Con quen rồi, ở rất thích"
Nữ nhân vẻ mặt không chắc chắn nhìn đứa nhỏ, khóe mắt cũng nhìn thấy tù nhân đang trở về buồng giam của mình thì bản thân cũng chống tay đứng dậy, cố mang theo một đứa bé mập mạp bên mình_"Tôi phải đi, mai tôi lại đến"
"Không muốn cô đi! Cô phải ở đây với ba cháu!"
"Không được, đứa nhỏ nên ngoan, phải nghe lời"_nghĩ muốn đặt lại đứa nhỏ lên bàn ăn nhưng không nghĩ tới, từ phía sau có hai tù nhân, cặp vào hai bên tay của nữ chính, ngay trong lúc cô ta không biết chuyện gì, một đường thẳng tiến hướng đến dãy nhà giam
"Bỏ xuống"
Lời này nói ra âm điệu thật trầm khiến cho hai người bỗng nhiên không đồng nhịp nhưng cũng chưa được ba giây lại tiếp tục di chuyển, cửa buồng giam cũng mở, đặt cô vào xong, đứa nhỏ liền nhau nhảu tuột xuống, một bên ôm chân, một bên ôm lấy chân bàn, rống lên_"Không cho cô đi"
Lúc này mới nhìn đến người đàn ông kia, vẫn chưa vào trong, chỉ đứng bên ngoài yên lặng quan sát, rồi tiếng còi lớn vang lên, người đó bước vào, mày của nữ nhân chau lại thật chặc, lùi lại hai bước nhưng một chân vẫn bị giữ bởi đứa nhóc kia. Cửa sắt được tự động đóng lại, gồm có hai lớp, một là song sắt, một khác là một tấm sắt chỉ có một ô nhỏ chữ nhật bên trên, ngay lập tức căn phòng chìm vào bóng tối, đèn điện bên trong được bật lên, nữ nhân cảnh giác nhìn đến nhấc cử nhấc động của người trước mặt, thậm chí đến lúc anh ta ngồi vào bàn, bắt đầu gõ phím thì vẫn không buông nổi cảnh giác, nhanh chóng tìm điện thoại muốn gọi điện
"Sẽ không gọi được"_con người trầm lặng kia lúc này mới lên tiếng
"Nếu anh có thể dùng cổng mạng đã được giới hạn để làm việc, tôi không tin tôi không thể gọi ra ngoài, ít nhất là trong vòng trại tập huấn này"_kiên trì chờ cho tiếng chuông vang lên mà không hề để ý cái nhìn từ khóe mắt của người đàn ông kia hướng đến mình
"Hiểu Mai, đến mang tớ ra"
"Nhưng..., cậu có thể tìm cách khác được không?"
Nữ nhân ở đây nghe được, không khỏi cảm thấy có chút kì lạ mà chau mày, không nguyện ý dập máy, nhìn lại dưới chân đứa nhỏ vẫn ôm cứng không buông_"Được rồi, tôi hiện tại ở lại với nhóc một lúc, sẽ không chạy, có thể buông"
Đứa nhỏ ngẩng đầu ánh mắt long lanh nhìn cô, rồi lại ngoáy đầu nhìn ba mình, sau đó mới cẩn thân dời ra, đứng trước mặt cô, bắt hai tay ra sau lưng, chân vẽ trái vẽ phải, đầu cũng cúi xuống
Nữ chính cảm thấy biểu cảm này của đứa nhỏ sẽ mang tới cho mình nhiều phiền phức, mở miệng định nói nhưng cũng bởi suy nghĩ của mình mà thu lại, bắt đầu đánh giá nhìn quanh, lui vào một góc, đi đến khoanh chân ngồi xuống, hai tay cũng khoanh lại, đầu tựa vào góc tường, cần thận chuẩn bị kiểm điểm. Mà đứa nhỏ ở bên kia là lần đầu bị ngó lơ, không được chú ý, chờ đợi mootjt lúc lâu không thấy ai đến hỏi han mình liền ngẩng đầu tròn mắt nhìn quanh, bỏ mặt ba mình, ánh mắt chỉ chăm chú hướng đến góc tường kia, đứa nhỏ nhước mày, nhếch môi cười, hất tóc đi đến
Một tay chống tường, bởi vì cũng chỉ mới năm tuổi, không thể ở tình trạng từ trên nhìn xuống để tạo ra khí thế ngút trời mà ngay cả nhón chân cũng bất lực cho nên đành phải mắt đối mắt với nữ nhân, nhẹ giọng_"Đừng ngại ngừng, nơi này cũng chỉ có đôi ta"
"Cháu nói xem, ngoại trừ mấy thứ cháu vừa đề cặp, tôi có thể làm gì để ba cháu chịu đồng ý làm việc cho người của tôi?"
"Sao không phải là cô mà là người của cô??"
"Tôi chỉ là người trung gian"
"Thôi, con không quan tâm, vậy thì cô chỉ cần hiến thân trả nợ là được"
Nữ nhân mày nhướn mày chau, nghiêng đầu, không chớp mắt, chậm rì rì đưa tay chọc má đứa nhỏ_"Rốt cục nhóc con như cậu học từ đâu ra những thứ không hề trong sáng như vậy??"
"Trong sáng ăn được sao?"
"Đương nhiên, ăn rất ngon!"
"Thật sao? Mùi vị ra sao??"
Ba của đứa nhỏ bên này tâm tư đều đặt lên mẫu đối thoại tràn ngập mùi vị lừa gạc cùng chỉ số tư duy thấp đến đáng thương của hai người bên kia. Đứa nhỏ này từ sớm đã vào đây, lại được mấy ông chú xung quanh quan tâm cưng chiều hết mực, cho nên vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với một nhân loại vẻ ngoài lạ lẫm, thái độ cũng đặc biệt đối với đúa nhỏ này. Người trong nhà giam, là sợ đứa nhỏ không nhận thức đủ đầy nên cũng thường tìm cách dạy dỗ tốt nhất cho bé con. Nhưng là đưa ra bao nhiêu đứa nhỏ cũng không chịu nhận vào, nhưng lại không biết vì lý do gì, đối với ngôn tình lại đặc biệt cố chấp.
~~~~
Ngày đó
"Anh chắc biết Dương gia"_Hiểu Mai bình thản ngồi xuống, thẳng lưng, khoanh lại chân, hai tay đỡ lấy bụng
"Đúng vậy"
"Người anh cắp thông tin lịch sử web đó, chính là của gia chủ Dương gia"
"Gia chủ Dương gia...không phải là một cô gái đã chết vì bệnh rồi sao?"
"Không ngờ anh cũng quan tâm chuyện của chúng tôi. Đúng vậy. Đã chết, mà anh đã kể cho tôi lúc anh đến bán thông tin , đã gặp một người con gái, che kín cả khuôn mặt"_Hiểu Mai nhìn anh, muốn thấy sự đồng tình của anh ta, sau đó mới nói tiếp_"Chính là gia chủ, cô ta không thường ra ngoài, mọi người cũng không rõ mặt. Mà người hôm nay đén tìm anh, cũng là một người"
"Không phải đã chết sao?"
"Vừa nãy mới bị anh bóp cổ gần chết"
"…"
"Vả lại, Dương gia không đơn giản như vậy, tôi biết anh nghĩ đến việc không thể đánh cắp thông tin, nhưng căn bản đó không phải vấn đề, chỉ đơn giản là chiêu trò mà thôi, tôi nghĩ vậy, về phần muốn biết, còn tùy thuộc anh có đồng ý bán mạng cho bọn họ không mà thôi. Bề ngoài của họ cũng chỉ là tập đoàn kinh doanh phát triển tốt nhưng đồng thời, ở bên dưới mới là thế mạnh của bọn họ. Mà vị gia chủ này, lại đặc biệt hứng thú cao hơn với bên dưới cho nên vẫn tiếp tục tìm người. Cũng có một lý do khác, người kế nhiệm tiếp theo, thích ở sáng hơn bên tối, cho nên với vai trò là người đi trước, phải xây dựng cho cả hai đều cân bằng, mặc dù hành động của cả hai đều đê tiện không kém gì nhau"_nói đến đây hiểu Mai lại cười_"Mà tôi nói, thứ chiêu trò anh gặp phải lúc lấy thông tin là do người đương nhiệm hiện tại làm ra, người kia căn bản cái gì cũng không để ý, vô tình lại biết thứ bị trộm là lịch sử duyệt web đen tối của mình mà thôi"
"Vậy?"
"Anh sẽ làm việc cho người đương nhiệm, không phải cho cô ta, người có bề ngoài cùng cái tên giống người vợ quá cố của anh"
"…."
Người trước mặt trầm lặng, Hiểu Mai nhìn xuống bụng mình, rồi lại nhìn người đàn ông kia_"Bé con của anh, vẫn khỏe chứ? Chắc cũng khoảng bốn hoặc năm tuổi rồi đúng không?"
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, hiếm hoi nở nụ cười ấm áp_"Đang ở cùng tôi, rất khỏe, tất cả đều là nhờ sự chiếu cố của bác sĩ, tôi thật sự cảm ơn cô, vì tất cả. Ngày đó, tôi không dám hy vọng nhiều. Nhưng kì tích đã đến. Cô ấy sau khi sinh xong, thậm chí còn có thể ở lại cùng hai cha con tôi thêm vài tháng. Thật sự là may mắn lắm, bác sĩ ạ"
"Cậu nhóc có biết hay không?"
"Tôi không đề cập, nó cũng chưa từng hỏi tới"
"Là con trẻ, không hỏi không có nghĩa là không biết không suy nghĩ trong đầu. Anh tốt nhất nên một lần kể cho nó nghe, nó cũng như bao người, từng có một người vì nó trả giá tất thảy, cố sống cũng chỉ để cho nó nhìn thấy được mặt trời, thậm chí còn không an tâm, nán lại thêm một thời gian để đẩm bảo nó được bình an rồi mới rời đi"_Hiểu Mai mỉm cười, nhưng lại thở dài nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa bụng_"Để nó tin tưởng, trên đời còn có yêu thương thật sự. Hãy kể từng chút một, chút một mỗi ngày đều thủ thỉ để nó nhớ, nó luôn được che chở. Vậy thôi "
Nữ chính vẻ mặt ngông nghênh bất cần đời, hất hàm phe phẩy áo khoác của bác sĩ bên ngoài chuẩn bị đi xuống khu nhà giam. Vốn trên danh nghĩa là đi cùng đoàn bác sĩ đến nghiêng cứu này nọ nọ kia, nhưng rất tiếc đó lại là công việc của Hiểu Mai cho nên hiện tại, nữ nhân rảnh hơi, thừa năng lượng như cô ta lại muốn đâm đâu vào chỗ chết.
Biết sao được, tò mò sẽ hại chết chim nhỏ, nhưng biết mà vẫn cứ lao đầu vào thế thôi. Chết, bỏ.
Mang theo khí thế hiên ngang bước xuống bên dưới, không chút chần chừ quét thẻ tên để vào bên trong, cửa mở ra, với bộ dáng cường hào ác bá đi xuông, nhưng vừa đến ngưỡng cửa thì liền chau mày, giật lùi sau đó chạy ngược trở lên, mở cửa một lần nữa, đi ra bên ngoài sau đó xoay đầu, cẩn thận nghiêng cứu bảng tên bằng kim loại bên trên của khu nhà giam
"K47....đúng rồi mà ta??? Không lẽ ở đây mới đối phòng sao???"_vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ rất nghiêm túc, nhưng chưa được bao lâu liền chuyển sang kinh dị mà nhìn đồng chí gác cửa bên cạnh_"Này, anh có tin hay không chuyện đàn ông có thai, còn sinh ra được em bé??"
"…."
Hỏi người nhưng lại không nhận được câu trả lời, nữ nhân liền tự động bất chế độ_"Thì ra là vậy, ngay cả anh cũng biết chuyện này. Thật không ngờ, thật không ngờ nha, nhà giam nhưng mà lại là trạm nghiên cứu bí mật, các người giám tiến hành nghiên cứu lên cơ thể của tù nhân...mà, nếu như đã là bí mật, mà mình lại vô tình nhìn thấy..."_nói đến đây, trí tưởng tượng phong phs của cô ta liền bừng sáng, hai tay cũng đánh vào nhau_"Mình chết chắc rồi!!!"
Người gác cửa nhìn không được, mặc kệ giọt mồ hôi hiếm hoi lăn thật nhẹ nhàng xuống, hắng lại giọng, thật nhỏ trả lời_"Này, không như cô nghĩ đâu"
"Gì! Nghiêm trọng hơn nữa sao? Không phải vừa nãy hỏi anh đã im lặng sao? Im lặng đồng nghĩ với đồng ý, vậy chứng tỏ là anh biết rõ tình hình bên dưới!"
"Cô, rốt cục thấy thứ gì?"
"Anh không biết sao??? Kì quái...rõ ràng...."_nữ nhân chau mày, chu mỏ định nói thêm gì đó nhưng bỗng dưng lại im miệng, phẩy tay, mặt tiếp tục đối mặt với cánh cửa sắc trước mặt, khoanh tay, mân mê cằm_"Mà thôi, có lẽ do gần đây chấn động quá nhiều rồi. Thử lần nữa vậy"_lần nữa rút thẻ với tấm hình "thờ" của mình bên trên nhưng bất đắc dĩ, tín hiệu phản hồi cũng không có. Cô ta buồn tình, bắt đầu chuyển sang dùng tay chọc phá bảng điều khiến
"Mỗi ngày chỉ được thăm một lần"
Gác cửa thông báo, nữ nhân vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang người gác_"Gì? Đừng nói là sợ tức cảnh sinh tình hay là đồng bọn trá hình vào giúp đỡ tù nhân trốn thoát đi?"
"Cô đúng một phần"
[Vậy rốt cục mình đến đây để làm gì???]_sau vài giây suy nghĩ nhanh, không chần chừ xoay người rời đi, thẳng hướng đến nơi Hiểu Mai làm việc
Đến nói thì lại thấy cô đang cùng đội ngũ bác sĩ của mình lần lượt tim thuốc cho quân nhân, nữ nhân mặc kệ tình hình, vội quơ quào lấy khẩu trang mang vào, sau đó không ngại ngùng sáp đến bên cạnh Hiểu Mai_"Này, hôm đó tớ và cậu xuống dưới, có thấy gì lạ không?"
Hiểu Mai liếc nhìn nữ nhân qua khóe mắt, rất nhanh lại trở về trên cánh tay của quân nhân, găm kim tim vào_"Không, ngoại trừ việc thấy một phạm nhân sắp giết một người đến thăm"
"Thật sự không thấy sao?? Ngay cả cậu cũng không thấy sao???"
"Lần này cậu có vẻ đã hoàn thành?"
"Hoàn thành gì?"
"Thường thì cậu chỉ trở về khi đã thành công"
"Tớ thậm chí chỉ vừa đi hết cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng kia thì đã nghĩ có phài đi nhầm phòng giam rồi hay không"
"Đừng nói cậu không làm gì, đi ngược trở ra để xác định bảng tên, sau đó nhận thông báo mỗi ngày chỉ một lần?"
Nữ nhân vẻ mặt không nói nên lời nhìn Hiểu Mai, sau đó không hề xem xét tình hình, vỗ vai cô, đồng thời khiến cho kim tim vẫn chưa rút ra đâm sâu thêm vào trong, quân nhân hiện tại là nạn nhân của bọn họ bắt đầu nghiến răng
"Tớ đang lấy máu, không phải tiêm thuốc"
"Thẻ của cậu đâu?"
"Trong túi áo"
"Được"_cũng không chờ Hiểu Mai phản khán hay hồi đám, nữ nhân không ngại ngùng đưa tay vào túi áo, rút ra thẻ tên, vội vàng rời đi
Người gác cửa đã nhướn mày khi thấy vẻ mặt tràn đầy quyết tâm của cô gái ban nãy hướng về phía nhà giam, dứt khoát quẹt thẻ, mang theo khí thế chắc chắn muốn thấy được sự thật dù đãm máu đến đâu mà đi xuống. Nữ chính là vậy, co ta luôn mang trong mình thứ cao ngạo khó có thể bỏ qua, hiên ngang lên nữa bước xuống, mặt cũng gần như song song với trần nhà bên trên.
Bản nhạc của kẻ kiêu hùng cũng bắt đầu được kéo lên một cách thê lương nhất có thể. Bao nhiêu khí thế của cô ta lần nữa bị đá lạnh tạt ngược vào mặt. Người ta nói, chỉ cần có thời thế, tất sẽ có anh hùng. Vậy nếu không có thời thế, chỉ e anh hùng cũng vẫn mãi kiếp culi mà thôi. Thế đấy.
Như bản nhạc ta vốn là con người thường, là đá trong ngọc, à nhầm, là ngọc trong đá. Bỗng nhiên một ngày được khai thông huyệt đạo liền trở nên bá chấy hơn tất cả mọi người, hay như kiểu a, người này bị ức hiếp, a người kia bị cưỡng đoạt, ta chịu không nổi, ta muốn bùng nổ, vậy là thành anh hùng. Nói chung, là dựa vào thời thế mà thôi.
Mà hiện tại, xem ra cũng chẳng phải thời thế cho ai kia. Cô ta vẫn như lần đầu, chỉ có điều tiến hóa hơn một bậc chính là không đi ngược trở ra, lần nữa trợn mặt giám thị bảng tên khu nhà giam
"Ây da, tiểu mễ trùng lại lăn xuống đây rồi, mau, mau đến đên uống trà đàm đạo với tại hạ! Đợi ngươi rất lâu nha"
[Ô đệch...]_nữ nhân chớp chớp mắt xác định lại tình hình, căn bản là muốn chạy nhưng không thể chạy _[Từ khi nào??? TỪ KHI NÀO MÀ TÙ NHÂN ĐƯỢC THẢ RÔNG VÀO GIỜ NÀY HẢ???]
Chính xác là như vậy, tù nhân đều rời khỏi nhà giam, vây quanh hai dãi dãy bàn lớn ở mỗi khu nhưng đặc sắc nhất vẫn là chiếc bàn thứ ba, nói có một bé con đang ngồi đó, đung đưa chân gắp thức ăn vào miệng, sau đó với một họng đồ ăn, tay bép mập mạp huơ huơ đũa về phía nữ nhân ra vẻ đại gia đang mời gọi
(Xin lỗi cô hai, nhưng mà lúc nãy, ở bên ngoài ấy mà, nó lúc nào cũng có gắn thông báo vào lúc nào, thời điểm nào việc gì sẽ diễn ra, chỉ uổng cho cô, thứ quan trọng, cô chẳng bao giờ thèm nhìn qua cả)
"Còn chờ gì nữa mà không đến ngồi, muốn mọi người chờ đến hóa ngốc hết sao a??"
[Cái thể loại ngôn ngữ gì đây?!]_nữ nhân cảm thấy không ổn, nghĩ muốn quay lưng bỏ chạy, thật sự lúc nãy bước vào chỉ thấy đứa nhỏ này đang ngồi chơi đồ hàng, chỉ cảnh đó trong nhà giam thôi cũng đã đủ kinh dị, mà hiện tại, không những tù nhân được thả ra thoải mái dùng cơm mà đứa nhỏ này còn có hẳn bàn nhỏ riêng, cô kiềm không được ngẩng đầu tìm camera giám sát, chúng vẫn ở đó đấy thôi
"Đừng lo, camera đều đã bị khống chế, nơi này bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi"_bé con quay đầu, trong miệng là một miếng thịt nữa trong nữa ngoài cùng cái nháy mắt điều nghệ_"Đến đây, bọn họ sẽ không làm gì đâu, chỉ cần tôi ở đây, em sẽ an toàn"
Nữ chính rùng mình, bước đến bàn nhỏ không biết từ đâu đã có sẵn một chiếc ghế ở đối, ngay ở phía đối diện cậu nhóc, đảo mắt nhìn hai bên mình chính là hai dãy bàn, mọi người vẫn như người bình thường, có ăn uống, có trò chuyện
"Này cậu nhóc"
Đứa nhỏ nảng cao đầu, vươn tay bóc thức ăn bỏ vào miệng, khóe môi khẽ nhếch_"Hãy gọi là bánh bao"
"Chú em đọc ngôn tình quá nhiều rồi"
"Cuộc đời thật oan trái"
"Này, nhóc ở đây mà không ai phát hiện ra sao?"
"Thần linh sẽ bảo hộ cho đôi ta đến cuối con đường"
"Ba của chú ở đâu?"
"Người làm mẹ bánh bao nha"
"…."_nữ nhân chính thức câm nín với câu kết của đứa nhỏ trước mặt. Cũng không hiểu ra sao, hay bằng một cách thần kì nào đó, xem ra sóng não của hai người có cùng tần số, cứ như vậy giao nhau, mở miệng tưởng như không hề ăn khớp nhưng sâu bên trong chính là một hỏi một đáp rất rõ ràng, dù cách diễn giải thật sự có một chút vấn đề không hề nhỏ ở đây_"Lại nói, chú em năm nay bao tuổi rồi?"_nghiêm túc không được, nữ nhân liền thái độ bá hộ nữa lưu manh, chân cũng bắt lên ghế, nhếch khóe miêng, nhướn mày, nữa cười nữa nói
(Cô , có nghiêm túc sao??? Ở ĐÂU VẬY?)
"Ba con năm nay vừa tròn ba mươi lăm, dáng người cao ráo, tiền tài hanh thông, làm một người đảm đang, lên được phòng khách, lăn được phòng bếp, vô cùng ấm áp ở phòng ngủ, nếu người không chê, làm ơn nhận nuôi ông ấy, còn có hàng đi kèm là con, năm tuổi, bảnh bao, đánh yêu, chăm chỉ đọc sách trao dồi kiến thức mỗi ngày"_đứa nhỏ từ ngưới bàn lôi ra giấy cùng viết, bắt đầu ghi chép gì đó_"Số đo ba vòng của mỹ nhân nân đây là bao nhiêu? Có thể cho xin được không?"
Nữ nhân nhướn mi_"Ba nhóc đâu?"
"Mẹ không biết sao? Nãy giờ vẫn ở sau lưng người đấy!"
"…."_mày liền chau, đồng thời cũng quay đầu về phía sau, ngay lập tức đập vào mắt chính là người hôm đó cô chưa kịp ú ớ đã bị xiết cổ_[Qúa gần, không lùi được]
"Cô là bạn của bác sĩ sao?"_người đàn ông đó lên tiếng, tầm nhìn dán chặt lên người nữ nhân
"Ba, đừng có làm người ta sợ"_đứa nhỏ không biết vì lý gì lại đứng lên, leo lên bàn, ôm cổ nữ chính khiến cho vẻ mặt của cô ta như vừa hay tin chân mình vừa giẫm phải mìn_"Nghe mọi người nói, cô ấy sẽ giúp chúng ta ra ngoài đúng không?"
"Người này đủ nguy hiểm, con trai, qua đây"
"Không, hôm qua con nghe rồi, ba gọi cô ấy là vợ!"
[Đầu đủ đau...]_nữ nhân thở dài, mặc kệ cho con lươn nhỏ vẫn đeo bám trên cổ, đưa tay day day trán_"Phải, sẽ đưa ra ngoài, với điều kiện ba của cháu phải đến làm việc cho người của tôi, cháu cũng sẽ có được những thứ cháu muốn"
"Vậy, cô làm mẹ cháu chứ"
Nữ nhân vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh trả lời_"Không"
Trong lúc ba của nhóc khẽ chau mày thì bên này, đứa nhỏ vẫn tiếp tục chu mỏ, mặ hờn dõi đáng yêu, dùng ngón tay chọc chọc má nữ nhân_"Cô đừng dối lòng như vậy, phàm là bất kì cô gái nào, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt anh tuấn của con cùng túi tiền của ba con thì đều xiêu vẹo cả thôi, cô mau thừa nhận đi"
Nữ nhân hai bên đầu đau nhức_[Anh tuấn sao? Cục than hai mươi lăm năm bên cạnh tôi không đủ đẹp đến mù mắt sao? Còn tiền, tôi còn phải nhìn túi người khác à?]_lười nhát trả lời_"Cậu trẻ, cả hai thứ, tôi đều có đủ"
Cậu nhỏ cực độ hờn dỗi, môi cũng đã bĩu râ_"Cô, cô chẳng lẽ không nghĩ đến, nếu thuyết phục được con, con có thể giở mọi thủ đoạn để mang ba đến bên cạnh cô sao?"
"Bởi vì cháu cho nên tôi mới không muốn nói dối"
"…"_đứa nhỏ thất vọng nhưng vẫn ôm chặt cổ nữ nhân
"Nhưng nếu ba cháu chịu đến làm việc cho người của cô, không những được ưu đãi, cháu còn có thể làm mọi thứ cháu thích, mua những thứ cháu muốn, đương nhiên còn có cơ hội tìm một người khác cho ba cháu"
"Nhưng cháu muốn cô, cô có nghe không câu thương cho roi cho vọt sao? Ba con thương cô lắm"
"Đứa nhỏ, tôi và ba cháu chỉ mới gặp có một lần, làm sao tạo ra viễn cảnh lâu dài kia được"
"Lại có câu nhất kiến chung tình, ba cháu chính là muốn gây ấn tượng khó quên cho cô"
"Haha"_nữ nhân quay đầu nhìn đến người đàn ông vẫn chăm chú nhìn mình bên kia, lại chú ý đến một vòng nhà ăn mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía bàn nhỏ này, trở lại nhìn đứa nhỏ_"Tôi chỉ có thể nói, tôi đến là muốn ngỏ lời mời ba cháu đến làm việc, những điều kiện đi kèm có thể xem xét nhưng về vấn đề hiện tại mà cháu muốn, xin lỗi tôi không thể đáp ứng. Giáo dục là nền tảng, tôi không thể đem chuyện này ra đùa giỡn trước mặt cháu như tôi thường làm"
Đứa nhỏ mang theo vẻ sửng sốt, bô bô miệng nói "Cô...cũng có em nhỏ sao??"
Cô nhìn đứa nhỏ, có chút ngạc nhiên sau đó thì bật cười_"Hahah, không, tôi không thể có chúng, kể cả cháu"
Đứa nhỏ chau mày, nghiêng đầu nhỏ, xem ra là để chuẩn bị xuất khẩu thành thơ một câu nào đó trong thể loại ngôn tình cẩu huyết nào đó mà nhóc ấy từng đọc qua_"Vậy đồng nghĩ, cô rất muốn chúng?"
Nữ nhân bỗng nhiên bày ra biểu cảm dịu dàng, cảm thông, cười nhẹ khiến cho người đàn ông kia ngạc nhiên, xen lần ngỡ ngàng mà nhìn cô. Chỉ là người này lại nhìn thấy được biểu cảm kia, trong lòng nhếch môi cười_"Không, tôi cũng không muốn chúng"_sau đó quay về hướng của anh ta_"'Tôi không rõ anh và Hiểu Mai, người bác sĩ đi cùng tôi đến lần đâu tiên, nói về việc gì, nhưng tôi có thể đảm bảo, những điều mà anh lo lắng khi ra ngoài sẽ xảy ra, chúng tôi sẽ giúp anh ổn thỏa dàn xếp, đứa nhỏ này cũng sẽ được quyền tự do, miễn là nó chọn tự do. Tôi cũng sẽ không bạc đãi người của mình, chỉ cần họ làm đúng trách nhiệm và bổn phận"
Không chờ nữ nhân quay mặt, đứa nhỏ đã dùng hai tay béo múp ôm mặt cô, kéo trở về đối diện với cặp mắt to tròn của nó_"Wao, cô thật ngầu nha, nói con nghe, nói con nghe, cô rốt cục làm nghề gì?"
"Tôi sao?? Để xem, tôi luôn ở nhà, tranh thủ viết lặt vặt này nọ, chơi game này nọ, nhìn chung là vậy"
"Mễ trùng, mễ trùng, mễ trùng"_lần này lại là hưng phấn vô cùng lặp lại từ ngữ mà không hề chú ý đén vẻ mặt xám xịt của người trước mặt nhóc
(Đúng vậy, cô ta là đại đại ăn bám!)
"Haha, nhóc con, ở đây lạnh thế này, thật sự ổn sao?"
"Con quen rồi, ở rất thích"
Nữ nhân vẻ mặt không chắc chắn nhìn đứa nhỏ, khóe mắt cũng nhìn thấy tù nhân đang trở về buồng giam của mình thì bản thân cũng chống tay đứng dậy, cố mang theo một đứa bé mập mạp bên mình_"Tôi phải đi, mai tôi lại đến"
"Không muốn cô đi! Cô phải ở đây với ba cháu!"
"Không được, đứa nhỏ nên ngoan, phải nghe lời"_nghĩ muốn đặt lại đứa nhỏ lên bàn ăn nhưng không nghĩ tới, từ phía sau có hai tù nhân, cặp vào hai bên tay của nữ chính, ngay trong lúc cô ta không biết chuyện gì, một đường thẳng tiến hướng đến dãy nhà giam
"Bỏ xuống"
Lời này nói ra âm điệu thật trầm khiến cho hai người bỗng nhiên không đồng nhịp nhưng cũng chưa được ba giây lại tiếp tục di chuyển, cửa buồng giam cũng mở, đặt cô vào xong, đứa nhỏ liền nhau nhảu tuột xuống, một bên ôm chân, một bên ôm lấy chân bàn, rống lên_"Không cho cô đi"
Lúc này mới nhìn đến người đàn ông kia, vẫn chưa vào trong, chỉ đứng bên ngoài yên lặng quan sát, rồi tiếng còi lớn vang lên, người đó bước vào, mày của nữ nhân chau lại thật chặc, lùi lại hai bước nhưng một chân vẫn bị giữ bởi đứa nhóc kia. Cửa sắt được tự động đóng lại, gồm có hai lớp, một là song sắt, một khác là một tấm sắt chỉ có một ô nhỏ chữ nhật bên trên, ngay lập tức căn phòng chìm vào bóng tối, đèn điện bên trong được bật lên, nữ nhân cảnh giác nhìn đến nhấc cử nhấc động của người trước mặt, thậm chí đến lúc anh ta ngồi vào bàn, bắt đầu gõ phím thì vẫn không buông nổi cảnh giác, nhanh chóng tìm điện thoại muốn gọi điện
"Sẽ không gọi được"_con người trầm lặng kia lúc này mới lên tiếng
"Nếu anh có thể dùng cổng mạng đã được giới hạn để làm việc, tôi không tin tôi không thể gọi ra ngoài, ít nhất là trong vòng trại tập huấn này"_kiên trì chờ cho tiếng chuông vang lên mà không hề để ý cái nhìn từ khóe mắt của người đàn ông kia hướng đến mình
"Hiểu Mai, đến mang tớ ra"
"Nhưng..., cậu có thể tìm cách khác được không?"
Nữ nhân ở đây nghe được, không khỏi cảm thấy có chút kì lạ mà chau mày, không nguyện ý dập máy, nhìn lại dưới chân đứa nhỏ vẫn ôm cứng không buông_"Được rồi, tôi hiện tại ở lại với nhóc một lúc, sẽ không chạy, có thể buông"
Đứa nhỏ ngẩng đầu ánh mắt long lanh nhìn cô, rồi lại ngoáy đầu nhìn ba mình, sau đó mới cẩn thân dời ra, đứng trước mặt cô, bắt hai tay ra sau lưng, chân vẽ trái vẽ phải, đầu cũng cúi xuống
Nữ chính cảm thấy biểu cảm này của đứa nhỏ sẽ mang tới cho mình nhiều phiền phức, mở miệng định nói nhưng cũng bởi suy nghĩ của mình mà thu lại, bắt đầu đánh giá nhìn quanh, lui vào một góc, đi đến khoanh chân ngồi xuống, hai tay cũng khoanh lại, đầu tựa vào góc tường, cần thận chuẩn bị kiểm điểm. Mà đứa nhỏ ở bên kia là lần đầu bị ngó lơ, không được chú ý, chờ đợi mootjt lúc lâu không thấy ai đến hỏi han mình liền ngẩng đầu tròn mắt nhìn quanh, bỏ mặt ba mình, ánh mắt chỉ chăm chú hướng đến góc tường kia, đứa nhỏ nhước mày, nhếch môi cười, hất tóc đi đến
Một tay chống tường, bởi vì cũng chỉ mới năm tuổi, không thể ở tình trạng từ trên nhìn xuống để tạo ra khí thế ngút trời mà ngay cả nhón chân cũng bất lực cho nên đành phải mắt đối mắt với nữ nhân, nhẹ giọng_"Đừng ngại ngừng, nơi này cũng chỉ có đôi ta"
"Cháu nói xem, ngoại trừ mấy thứ cháu vừa đề cặp, tôi có thể làm gì để ba cháu chịu đồng ý làm việc cho người của tôi?"
"Sao không phải là cô mà là người của cô??"
"Tôi chỉ là người trung gian"
"Thôi, con không quan tâm, vậy thì cô chỉ cần hiến thân trả nợ là được"
Nữ nhân mày nhướn mày chau, nghiêng đầu, không chớp mắt, chậm rì rì đưa tay chọc má đứa nhỏ_"Rốt cục nhóc con như cậu học từ đâu ra những thứ không hề trong sáng như vậy??"
"Trong sáng ăn được sao?"
"Đương nhiên, ăn rất ngon!"
"Thật sao? Mùi vị ra sao??"
Ba của đứa nhỏ bên này tâm tư đều đặt lên mẫu đối thoại tràn ngập mùi vị lừa gạc cùng chỉ số tư duy thấp đến đáng thương của hai người bên kia. Đứa nhỏ này từ sớm đã vào đây, lại được mấy ông chú xung quanh quan tâm cưng chiều hết mực, cho nên vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với một nhân loại vẻ ngoài lạ lẫm, thái độ cũng đặc biệt đối với đúa nhỏ này. Người trong nhà giam, là sợ đứa nhỏ không nhận thức đủ đầy nên cũng thường tìm cách dạy dỗ tốt nhất cho bé con. Nhưng là đưa ra bao nhiêu đứa nhỏ cũng không chịu nhận vào, nhưng lại không biết vì lý do gì, đối với ngôn tình lại đặc biệt cố chấp.
~~~~
Ngày đó
"Anh chắc biết Dương gia"_Hiểu Mai bình thản ngồi xuống, thẳng lưng, khoanh lại chân, hai tay đỡ lấy bụng
"Đúng vậy"
"Người anh cắp thông tin lịch sử web đó, chính là của gia chủ Dương gia"
"Gia chủ Dương gia...không phải là một cô gái đã chết vì bệnh rồi sao?"
"Không ngờ anh cũng quan tâm chuyện của chúng tôi. Đúng vậy. Đã chết, mà anh đã kể cho tôi lúc anh đến bán thông tin , đã gặp một người con gái, che kín cả khuôn mặt"_Hiểu Mai nhìn anh, muốn thấy sự đồng tình của anh ta, sau đó mới nói tiếp_"Chính là gia chủ, cô ta không thường ra ngoài, mọi người cũng không rõ mặt. Mà người hôm nay đén tìm anh, cũng là một người"
"Không phải đã chết sao?"
"Vừa nãy mới bị anh bóp cổ gần chết"
"…"
"Vả lại, Dương gia không đơn giản như vậy, tôi biết anh nghĩ đến việc không thể đánh cắp thông tin, nhưng căn bản đó không phải vấn đề, chỉ đơn giản là chiêu trò mà thôi, tôi nghĩ vậy, về phần muốn biết, còn tùy thuộc anh có đồng ý bán mạng cho bọn họ không mà thôi. Bề ngoài của họ cũng chỉ là tập đoàn kinh doanh phát triển tốt nhưng đồng thời, ở bên dưới mới là thế mạnh của bọn họ. Mà vị gia chủ này, lại đặc biệt hứng thú cao hơn với bên dưới cho nên vẫn tiếp tục tìm người. Cũng có một lý do khác, người kế nhiệm tiếp theo, thích ở sáng hơn bên tối, cho nên với vai trò là người đi trước, phải xây dựng cho cả hai đều cân bằng, mặc dù hành động của cả hai đều đê tiện không kém gì nhau"_nói đến đây hiểu Mai lại cười_"Mà tôi nói, thứ chiêu trò anh gặp phải lúc lấy thông tin là do người đương nhiệm hiện tại làm ra, người kia căn bản cái gì cũng không để ý, vô tình lại biết thứ bị trộm là lịch sử duyệt web đen tối của mình mà thôi"
"Vậy?"
"Anh sẽ làm việc cho người đương nhiệm, không phải cho cô ta, người có bề ngoài cùng cái tên giống người vợ quá cố của anh"
"…."
Người trước mặt trầm lặng, Hiểu Mai nhìn xuống bụng mình, rồi lại nhìn người đàn ông kia_"Bé con của anh, vẫn khỏe chứ? Chắc cũng khoảng bốn hoặc năm tuổi rồi đúng không?"
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, hiếm hoi nở nụ cười ấm áp_"Đang ở cùng tôi, rất khỏe, tất cả đều là nhờ sự chiếu cố của bác sĩ, tôi thật sự cảm ơn cô, vì tất cả. Ngày đó, tôi không dám hy vọng nhiều. Nhưng kì tích đã đến. Cô ấy sau khi sinh xong, thậm chí còn có thể ở lại cùng hai cha con tôi thêm vài tháng. Thật sự là may mắn lắm, bác sĩ ạ"
"Cậu nhóc có biết hay không?"
"Tôi không đề cập, nó cũng chưa từng hỏi tới"
"Là con trẻ, không hỏi không có nghĩa là không biết không suy nghĩ trong đầu. Anh tốt nhất nên một lần kể cho nó nghe, nó cũng như bao người, từng có một người vì nó trả giá tất thảy, cố sống cũng chỉ để cho nó nhìn thấy được mặt trời, thậm chí còn không an tâm, nán lại thêm một thời gian để đẩm bảo nó được bình an rồi mới rời đi"_Hiểu Mai mỉm cười, nhưng lại thở dài nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa bụng_"Để nó tin tưởng, trên đời còn có yêu thương thật sự. Hãy kể từng chút một, chút một mỗi ngày đều thủ thỉ để nó nhớ, nó luôn được che chở. Vậy thôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.