Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 19: Cuộc sống đơn giản, đâu phải muốn là được. Có chăng chỉ là cảm giác thanh thản, thoải mái trong phút chốc.

Hạ Từ Hy /Jamesan

02/09/2016

Đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể đi thành thạo, thậm chí còn chạy đông chạy tây khắp nhà.

Có một lần lúc cậu nhỏ chạy sang nhà, đứa nhỏ với bộ áo thú thỏ xanh vẫn như cũ mỗi tay cầm một con thú, vừa quay qua liền thấy cậu nhỏ, cũng chả thèm cười mà thay vào đó liền nhướn lên nhướn xuống một bên lông mày. Làm được vài cái liền quay đi, lắc lư trái phải đi mất.

(Theo tôi thì nhướn mày được xem là hành động gợi đòn [ ¬.¬ ]biết sao được.)

Từ lúc đứa nhỏ biết chập chững thì ngay cả cầu thang cũng được lót thảm mềm và dầy.

Đứa nhỏ đến nơi, hai tay vẫn cầm thú, lại cố bò lên từng bậc một. Cậu nhỏ chỉ biết nhấp từng bước nhỏ theo sau. Nhưng chỉ bò được một chút, đứa nhỏ đã dừng lại, thả mình ngồi yên một chút rồi quay lại nhìn cậu, giơ tay đòi ôm.

Cậu nhỏ chính là không kiềm lòng nổi, vừa nhìn đến đứa nhỏ liền mỉm cười. Nhưng không ẵm lên mà lại cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, đứng ở phía sau để đứa nhỏ từ từ, từng bước một bước lên cầu thang.

Nhưng chỉ được vài bước thì cô nhỏ lại đứng yên không chịu đi tiếp. Cuối cùng cậu nhỏ cũng đành thở dài, ôm lên con thỏ nhỏ bước lên lầu. Vừa bước qua hết cầu thang, đứa nhỏ liền duỗi thẳng người đòi xuống.

Chân vừa chạm được mặt thảm, đứa nhỏ liền đứng lắc lư một hồi rồi ngó đông ngó tây, quay lại một chút nhìn cậu, xoè ra bàn tay nho nhỏ cứ mở ra rồi nắm lại. Cậu nhỏ có chút khó hiểu, chậm chạp giơ một bàn tay ra. Đứa nhỏ liền bập bập môi, dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ngón trỏ cậu nhỏ, lắc lư kéo đi.

Đến trước của phòng ba mẹ nuôi, đứa nhỏ chỉ đập tay vào cửa, cậu nhanh chóng hiểu ý, vươn tay mở cửa. Cô nhỏ cũng liền thả tay cậu, không nắm kéo nữa, tự bản thân lúc lắc trái phải đến trước cửa phòng tắm, ngồi phịch xuống trước cửa. Rồi cô nhỏ quay phải, quay trái tìm thú bông, bò đến nhặt lên thú bông, lại bò tiếp trở về cửa, yên lặng ngồi đợi.

Một lát sau, mẹ nuôi bước ra, trên tóc quấn khăn, chân vừa đụng phải đứa nhỏ liền giật mình nhìn xuống đã thấy đứa nhỏ ngã nghiên nằm trên thảm. Mẹ liền vội vàng ôm lên, xem xét cô nhỏ, vẻ mặt lo lắng.

“Có đau không??”

Đứa nhỏ nhìn mẹ, quăng thú ra chỗ khác, nhún nhún một chút rồi ôm lấy cổ mẹ khì khì cười.

Cô nhỏ cũng biết nói, nhưng có lẽ đến cả việc này em ấy cũng lười.

~~~~

“Này!!!”

Một câu nói vang lên khiến nam nhân giật mình vì thứ gì đó rơi trúng người, vội đưa mắt nhìn quanh. Bản thân vậy mà lại ngủ quên dưới gốc táo, bỏ quên nữ nhân của mình. Anh tay xoa lấy trán đau nhứt, chớp mắt vài lần lấy lại tầm nhìn.

[Mơ à??...Lại mơ nữa rồi ]_nam nhân thở dài, chỉnh lại tư thế ngồi một chút

Vốn là định trốn việc mà về nhà, nhưng bỗng nhiên nam nhân lại muốn đưa nữ nhân đến nông trại của người quen, vậy là không chủ ý, liền về nhà kéo người đi.

Mấy lần trước có đến nơi này cũng chỉ ở mãi trong nhà vì lạnh, cũng không được ra xem vườn. Hôm nay lại vừa lúc thời tiết đẹp, tác giả vừa đến nơi vui vẻ chào hỏi xong liền vô cùng hào hứng, nhìn đông ngó tây, hỏi cây hỏi trái, sờ sờ chạm chạm khiến nam nhân cũng vui vẻ theo.

Giờ nhìn lại, nữ nhân của anh không còn bị vây quanh bởi người và người, mà là đang chủ động đắm mình trong vườn cây, vô cùng vui vẻ. Thấy thứ gì thuận mắt liền hái xuống, vài sợi tóc mai nhẹ nhàng đong đưa qua lại, gương mặt như bừng sáng.

Nam nhân nhìn xuống đất thì lại là quả táo đang nghiêng ngả trái phải bên cạnh, lờ đi trái táo, lại nhìn sang nữ nhân đang trong bộ quần áo của người làm vườn, giản đơn, mộc mạc, đáng yêu.

Anh mỉm cười, bất chợt cúi đầu thở dài nhìn xuống đôi bàn tay của mình, rồi ngẩng đầu nhìn lên nữ nhân đã đi đến mấy cây táo gần anh. Nam nhân nheo mắt đánh giá, phát hiện nữ nhân cũng không mang theo giỏ đựng táo hay giấu táo đi ở nơi nào đó để tuỳ hứng có ném vào anh.

Tuỳ tiện vươn tay hái một trái, chuyển đến ngồi cạnh nam nhân, vai cùng tựa vào gốc táo, vươn tay kéo vạt áo sơ mi của anh, lau lau trái táo rồi híp mắt, đong đưa bàn chân trái phải, vui vẻ cắn mảng lớn

“Chán??”

“Có một chút”

“Qua vườn nho không??”

“Cũng được, nhưng ngồi nghĩ một chút”

“...”_nam nhân không nói gì, lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh, vui vẻ vừa ăn vừa ngâm nga vài tiếng, liền chống tay, chuyển mình, gối đầu nằm lên chân nữ nhân

Tác giả nhìn nam nhân một chút, lại nhìn lên bầu trời buổi trưa mát mẻ, tay trái nhẹ nhàng úp lên mắt anh, bản thân tiếp tục ăn táo. Nhưng đang chuẩn bị cắn đến mẫu cuối thì lại cảm thấy có giọt nước nhỏ yếu ớt ứ đọng nơi đầu ngón tay

“Sao lại khóc??”_nữ nhân ngây ngô hỏi, tay vẫn không giở ra, chỉ có thể cảm nhân được làn mi bên dưới nhẹ nhàng lay động, cắn nốt phát cuối, liền tiện tay ném đi lõi táo ra sau đầu, vươn tay lau vào áo anh. Xong xuôi thì tay nhẹ nhàng vẽ theo hàng chân mày lộ ra khỏi tay đang che đi mắt của nam nhân

“Em thấy hiện tại ra sao???”

“Lúc này hay hiện tại của chúng ta??”

“Lúc này”

“Rất tốt, nhưng mà về sau sẽ không còn hứng thú nữa đâu, lười lắm”

Nam nhân nghe vậy, khuôn miệng vẽ lên đường cong_”Vắt sữa bò chưa??”

Nữ nhân trề môi, đầu tựa ra sau thân cây_”Xem và hỏi là đủ”

“Lười quá rồi đấy”

Nữ nhân trề môi, liếc mắt về phía cây xa_”Không thích??”_tay kia vô ý, giật đứt vài cọng lông mày nam nhân

Anh vẫn câu lên khoé miệng_“Đã quen”

Nữ nhân cũng câu lên khoé miệng, rất hài lòng ngâm nga nho nhỏ bài hát nào đó.

~~~~

Bảy năm sau!!!

Mẹ nuôi sinh đứa thứ hai, cũng là một bé gái.

Đứa nhỏ này sinh đủ tháng, lại khoẻ mạnh, bụ bẫm vô cùng, mọi người cũng thích nó lắm, yêu chiều nó lắm....nhưng mà đành chào tạm biệt em ấy thôi, người đến sau thì làm gì còn vé. Tận bảy năm so với chị và mười một năm so với trai đẹp nhà bên thì có mà đi kiếm bố mẹ chơi đồ hàng nhé.

(Chị ruột và anh trai nhà bên đã là của nhau từ thuở lọt mềnh rồi nha con mắm.)

Chỉ có thể nhắc đến hai chị em này với một cụm từ ‘ đối lập’, triệt để đối lập!!!. Anh cũng không để tâm nhiều đến đứa nhỏ thứ hai của mẹ nuôi cho lắm, bởi bên cạnh anh có một người thu hút tầm nhìn, sự chú ý, quan tâm của anh hơn nhiều.

Nữ nhân kia dù đứng bên cạnh ai, đi đâu, hay lẫn trong đám đông nào đó, anh chỉ cần nhìn thấy dáng người, bóng lưng cô, liền không ngần ngại bước đến nắm tay cùng người đó đi tiếp.

Ai nói nữ nhân của anh không yếu ớt??? Cô ấy thực ra rất mong manh, thích nghĩ nhiều, cảm xúc nhiều. Chỉ là bên ngoài đã quá mức rắn rỏi, thờ ơ rồi.

~~~~

Chủ nông trại bởi vì không có con, cũng không nhận nuôi bất cứ ai vậy nên hai người vai chính đều nghiễm nhiên trở thành hai đứa nhỏ bé bỏng trong mắt họ.

Nên tìm không thấy liền phải đi kiếm người. Sau đó thì tiếp tục ân cần, vui vẻ đưa cả hai đến vườn nho gần đó

Tác giả vừa đi vừa cho bánh vào miệng, nam nhân thừa dịp chỉ còn một cái trong rổ nhỏ, liền nhanh chóng vươn tay cầm bánh. Nữ nhân miệng ngậm bánh quay qua trừng nam nhân, xoè tay nhỏ đòi bánh.

Nam nhân vậy mà lại vui vẻ, cắn một miếng to làm khuyết một mảng lớn của bánh rồi đặt lại vào rổ nhỏ trong tay tác giả. Nữ nhân tròn mắt nhìn một loạt hành động lưu loát của nam nhân trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên, định mở miệng mắng.

Nam nhân sau khi đặt bánh vào rổ rồi thì bỗng nhiên đưa mặt đến gần tác giả. Hiện tại cả hai chỉ cách nhau một mẩu bánh lớn

Nữ nhân mắt chớp chớp, nam nhân bỗng nhiên mỉm cười nhếch môi, hai tay trong túi quần, bước một bước lại gần, nữ nhân liền lui. Nhân lúc đó, anh liền vươn tay giật ra chiếc bánh tác giả vẫn đang ngậm, thong thả xoay người, một tay cho vào túi quần, tay kia cầm bánh ăn, chân thì nhanh nhanh đi về phía trước.

Tác giả đi phía sau định mắng vài câu nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tặc lưỡi, vô cùng khinh bỉ nhìn nam nhân đi xa phía trước_”Con người có xu hướng càng ngày càng thích ở bẩn nhỉ?”_lại nhìn đến mẩu bánh ăn dở trong rổ, nhìn quanh quất liền thấy có vài thùng đựng táo gần đó, tiện thể liền đến đặt xuống cái rổ, bản thân lại cằm lên mẩu bánh_”Kệ, ở bẩn sống lâu!!”



Dù sau cũng là đến xem nho chứ không phải thu hoạch nho, cho nên tác giả liền bài ra thái độ địa chủ, đi vòng quanh ngó tới, ngó lui, nhìn xui nhìn ngược. Đi hết bên này lại lượn sang bên kia, thích thì liền giúp một chút, tiện thể ăn luôn vài trái.

Một lát sau, tác giả vẻ mặt phát tài, cầm đến chùm nho lớn, căng mọng và nguyên vẹn đến chổ nam nhân_”Ghê chưa!!!”

“...”_nam nhân chỉ đứng yên đó, nhướn mày nhìn tác giả vừa khoe chùm nho, tay kia lại nhanh chóng kéo xuống từng trái bỏ vào miệng, gương mặt hài lòng nhưng lại không hề cho anh dù là một chút.

“Đừng đạo mạo như vậy, nhìn anh tơi tả lắm đó. Mà thôi, sống phải biết hoà mình. Coi như anh cũng có tiến bộ”_tác giả thờ ơ thở dài, nhùn vai xoay đi, tiếp tục trình ăn vặt liên tục của mình, nhấc chân đảo vườn nho

Còn nam nhân lúc này mới nhìn lại mình, lúc đầu đến đây còn trong tây trang chỉnh tề, lát sau thì chỉ còn sơ mi cùng quần tây. Lúc này thì mọi thứ đều bị bẩn, mặt cũng bẩn một chút, trên tóc anh cũng có vài cọng cỏ, áo thì vạt trong vạt ngoài, lấm lem vô cùng.

Nhưng cũng mặc kệ, chỉ mỉm cười, chăm chú nhìn theo nữ nhân bên kia.

Anh thật sự không thích lúc người kia chú tâm làm việc cho lắm. Bởi nếu người kia một khi đã muốn làm việc thì đến cả cơm cũng không màng và anh thì như người vô hình lởn vởn mà không chút giá trị. Càng nghĩ lại càng buồn cười, với nữ nhân kia thì anh được cô ấy sẵn lòng xếp sau cơm.

Nhưng mà một người cũng không thể không có công việc và không tập trung vào thứ gì đó. Dù sau việc làm tác gia cũng đã là sở thích của nữ nhân, việc thích vẽ vời cũng là ý muốn của nữ nhân. Nếu không thay đổi được thì phải tạo cơ hội để người kia phát huy thoải mái.

Nhưng có lẽ việc vẽ vời thì cần xem xét một chút.

(Tôi bỗng dưng nghĩ và phát hiện ra....nam nhân không biết mình trong mắt nữ nhân có đôi lúc là một ác nam vì cứ bắt cô ta làm việc mãi)

Nam nhân ngồi xếp bằng xuống thảm cỏ xanh, nheo mắt nhìn con người phía xa cứ nhảy nhót qua lại, lâu lâu lại nhìn sang anh một chút để đảm bảo anh vẫn còn ở đó hay đã đi. Nếu anh thực sự rời đi thì người kia sẽ liền tìm kiếm mình.

Nam nhân chắc chắn thế.

Mà, có lẽ như vậy cũng đủ rồi.

Vẫn còn người luôn tìm kiếm, vẫn còn sẵn sàng người chờ đợi thì anh cũng giàu to rồi..nhỉ??

Đang miên mang suy nghĩ thì nữ nhân đến gần anh lúc nào chả hay, liền giơ tay sờ trán anh một chút, vẻ mặt đôi chút lo lắng_”Mệt thì về”

“Muốn về??”_anh mỉm cười nhìn khuôn mặt mày chau, mắt nhìn quanh khi đang suy nghĩ của nữ nhân trước mắt, tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ, mềm mềm của người trước mắt kéo xuống.

“....”

“Còn một khu vườn nữa, ghé qua rồi trở về”

“Được, đi trước, lát liền theo sau anh”_nữ nhân phủi tay đuổi người

Anh phủi quần áo, đứng lên định đi nhưng lại dừng, quay lại nhìn nữ nhân_“Làm gì??”

“Bác gái bảo sẽ có bánh nữa, chờ lấy, không bác ấy lại tìm, sẵn chào luôn”

“Được, nhưng mà biết đường đến đó không??”

“Biết mà, biết mà”

Nam nhân nhướn mày, hứng thù nhìn nữ nhân đẩy mình đi tới_“Đi chung”

“Thôi, đi trước đi”

“Em định ăn mảnh à??”

“....”

Nam nhân thấy vậy mỉm cười, xoay người rời đi, được vài bước thì lại dừng chân, quay lại nhìn thì vẫn thấy nữ nhân đứng yên đó

“Sao chưa đi nữa?”

“Em định ăn mảnh thật à??”

“...”

Nam nhân xoay người, hai tay vào túi quần, nhấc chân đi_“Haha,đừng cố gắng, chúng ta còn ăn cơm chiều và tráng miệng bữa tối ở đây nữa”

“.....”

Được vài bước thì quay lại nhìn nữ nhân vẻ mặt bức xúc, nam nhân nụ cười càng sâu_“Có lạc thì nhớ hỏi mọi người đấy”_rồi xoay người đi mất

“....”

Tác giả chán nản thở dài, cũng chẳng buồn đi vào vườn nho nữa, ngồi xếp bằng xuống đất, tay chống đùi nâng mặt nhìn mọi người thu hoạch. Ngồi chưa ấm chỗ thì bác gái đã đến, tác giả vẻ mặt trông mong nhìn quanh người bác gái nhưng được một lúc quan sát liền thất vọng. Bác gái vậy mà không có mang bánh theo.

Bác cười hiền từ, đến gần tác giả, ngồi xuống bên cạnh_”Chán rồi à đứa nhỏ??”

“Đâu có, con chỉ bận suy nghĩ một chút”

Nghe đến đây bác liền có chút ngạc nhiên. Nhưng rồi lại mỉm cười nhìn vẻ mặt cau có của tác giả_”Con nghĩ gì, cứ nói, có khi ta sẽ giúp được”

“Con nghĩ, cuộc sống gần đây có phải quá bình yên hay không”

“Như vậy tốt mà, đúng không??”

“Vâng. Nhưng mà con vẫn không thoải mái được”_Tác giả nhìn qua bác gái đang chăm chú nghe mình nói, có chút cười nhẹ_” Trong đầu cứ nhấp nhoáng câu ‘Trước giông tố luôn là mảnh trời bình yên’. Lại nghĩ đến, quả thật vẫn có nhiều chuyện vẫn có thể xảy ra mà không lường trước được”

“...”

“Cũng có nhiều việc con thật sự cũng không biết diễn đạt sao cho đúng. Chỉ là, bình yên như vầy quả thật rất tuyệt, tuyệt đến đau lòng”_tác giả buông ra tay chống cằm, thở dài, tầm mắt vô định nhìn về phía trước_“Nếu trân trọng thì sau đó sẽ phải tiếc nuối”

“Con cứ thờ ơ là vì như vậy??”

“Cũng không hẳn”_nhìn sang bác gái, mỉm cười trấn an một chút, lại nhìn đến đám cỏ bên dưới, đưa tay vuốt nhẹ mặt lá_” Có nhiều việc con cảm thấy cứ bộc lộ cũng không có ích gì, có lên tiếng cũng không thay đổi được nên bỏ qua, trơ mắt nhìn thôi”

Nữ nhân lại thở dài, nhìn bác gái vẻ mặt lo lắng cho mình, lại tiếp tục nói _” Còn nếu tự bản thân cảm thấy có thể thay đổi thì đương nhiên sẽ làm, nhưng việc đó lại khá ít. Dần dần cứ mãi như vậy mà con thành ra như hôm nay”

Bác gái chau mày, giọng điệu nhẹ nhàng quở trách_“Đứa nhỏ, con tự làm hư mình đấy”

“Có lẽ vậy. Nhưng mà..”_nói đến đây tác giả lại cười, đôi mắt cũng cong theo, quay sang nhìn bác gái_”Con nghĩ mình cũng cứng rắn, cũng khó chịu lắm. Vậy mà mọi người cứ chăm con thật kĩ đến mức nhiều lúc con cũng không hiểu được, không phải nhìn con trưởng thành lắm sao??”

“Đứa nhỏ, con không để ý thôi, thật sự cứ nhìn con chúng ta đều có cảm giác bất an cả. Nhìn con trưởng thành lắm, thật sự. Con cứng rắn lắm. Nhưng cứ như vậy lại khiến người lớn hay bất kể ai quanh con cũng đều hướng chú ý vào con cả”

“Con biết mình đặc biệt mà”_nữ nhân cúi đầu, lấy tay quẹt nước mắt, hít sâu ngẩng đầu nhìn bầu trời ngả chiều, thở một hơi dài

“Bác cũng khá ngạc nhiên, từ trước đến giờ, mấy đứa chỉ đến lúc cuối đông, ngồi mãi trong nhà. Hôm nay lại chạy đến đòi xem này xem nọ. Sao? Bỗng nhiên muốn làm nông à? . Haha. À, hôm qua em gái con có ghé qua. Nó bảo công việc gần đây bận lắm, thế nào thằng nhóc thế nào cũng qua đây cùng con. Nên ta cũng kịp mà chuẩn bị. Chỉ tội đứa nhỏ, hôm qua ta không cho nó ăn món nó thích được”

“Ầy, con chỉ tò mò thôi, chứ con vụng về lắm, làm nông cần người tỉ mỉ, siêng năng. Người luôn yêu cây, yêu vật như bác và bác trai mới mong phát triển, vững vàng về lâu được. Còn con nhóc kia, bác đừng lo, nó còn mẹ với ba mà, về nhà là có. Mà nó cũng mười bảy, làm trong công ty cũng hai năm, công việc nhiều là quá đúng”_tác giả mỉm cười khi nhớ đến đứa em nhà mình_”Phải cố để còn nắm công ty”

“Nó không thích làm việc đâu”

“Đúng vậy, cũng con ép mà ra. Nhưng tại nó không bùng nổ. Có đôi lúc con chờ nó bùng nổ, mắng con đừng áp đặt nó nữa, nhưng nó lại im lặng làm theo”_tác giả mỉm cười ngày càng sâu_”Nó thích bay nhảy nhưng con lại còng nó vào công việc còn bản thân thì ngược lại”



“Ta cảm thấy, sau này đứa nhỏ kia cũng sẽ rắc rối không thua con đâu”

“Hahaha vâng, về sau chắc sẽ còn nhiều chuyện đáng nói hơn kìa. Nhưng mà nếu nó may mắn một phát liền trúng người thật lòng thương nó, nguyện vì nó làm mọi chuyện thì chuyện sau này chẳng có gì cần bàn thêm”

“Đúng vậy. Nếu là như vậy, sau này hẵn sẽ rất vui”

Nữ nhân mỉm cười, chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trời_”Cái gọi là sau này kia có vẻ cũng rất thú vị”

“Không phải thú vị, là đáng để cố gắng mới đúng”_bác gái huých vai nữ nhân khiến cô nhìn qua, bác liền mỉm cười nháy mắt một cái

Tác giả liền bật cười_“Vâng vâng, bác nói luôn đúng”

“Đứa nhỏ, không cần chọc bác”

“Haha, con xin lỗi người đẹp”

Bác gái vẻ mặt như hoa nở, toả sáng nói với tác giả_“Tuần này con về thăm nhà chưa??”

“Chắc vài hôm nữa con về”

“Thằng nhóc đâu rồi, bác không thấy”

“Nói là đi sang vườn bên cạnh, ở đó có gì sao??”

“Cũng không có gì, cũng khá đẹp đấy. Với lại vẫn chưa tới mùa trái nên toàn một màu xanh mướt”

“Cùng con đến đó đi”

“Haha, con cứ từ bên trái đi thẳng liền vào được thôi, đừng sợ lạc. Ta vào nhà chờ hai đứa bữa chiều nhé. Nhớ vào sớm, đừng để cảm lạnh”

“Được, nhớ làm thêm bánh cho con nha”

“Ừ ừ, nhớ mà”

“Cảm ơn người đẹp”

Bác cũng chỉ mỉm cười, xoay người gọi mấy người gần đó ngưng tay, rồi cùng nhau vui vẻ bước đi, tác giả cũng đi về phía vườn cây, nơi có nam nhân chờ sẵn

Vừa đến khu vườn liền nghe thấy âm thanh của âm nhạc, tò mò, chậm rãi chấp hai tay sau lưng, đi đến đâu cũng đều nghiêng người, nhìn vào đường đi giữa hai hàng cây tìm người chơi nhạc.

Và đến lúc tìm được.

Giữa vườn cây xanh mướt, dưới đất được trải thảm cỏ, tác giả yên lặng đứng nhìn khung cảnh trước mắt.

Bầu trời bao la rộng lớn,ánh nắng của buổi xế chiều nhẹ dịu, man mát, những đám mây hồng, cam ấm áp cùng bóng lưng rộng lớn mà vững chãi của nam nhân đang đơn độc ngồi yên trên ghế cùng cây cello trong lòng. Người khẽ khàng lắc lư, nhẹ nhàng vẽ ra từng giai điệu.

Bỗng nhiên nhìn thấy, bỗng nhiên cảm nhận, cảm giác thật muốn khóc.

Quá êm đềm, quá bình dị, quá mức chân thật.

Tất cả chỉ khiến thêm đau lòng, thêm ray rức, thêm tiếc nuối.

Đã bao lần nhìn thấy thứ đơn giản như vậy, đã bao lần chạm đến cái bình dị đó, nhưng sau đó thì sao??

Mọi thứ lại trở về vị trí cũ, đơn giản hoá phức tạp, bình dị hoá kiêu sa, an tâm lại thành lo lắng. Cứ mãi là vòng tròn được và mất, sỡ hữu và đánh rơi.

Đánh rớt phong thái ung dung vốn có, tay giơ ra, bước chân có chút vội vã đi đến gần nam nhân.

Định dùng tay nhẹ nhàng chạm vào vai người trước mắt, muốn cảm nhận được hơi ấm của người trước mắt. Nhưng nữa đường lại dừng, không dám chạm đến nữa. Sợ chạm đến sẽ hỏng mất.

Nữ nhân dùng tay quẹt mạnh nước mắt, hít vào thật mạnh, lại mỉm cười, quyết định xoay lưng đối lưng với nam nhân, ngồi xuống nền cỏ, tựa người vào ghế, đầu tựa lưng nam nhân, chân duối thẳng, khẽ nhắm mắt lặng im nghe tiếng thở của âm nhanh.

Đến lúc bài nhạc dừng, mở ra đôi mắt nhìn đến bầu trời, lại nhìn thẳng hàng cây xanh mướt, chỉ đơn giản, nhẹ nhàng cười nhẹ nói_”Bỗng dưng muốn học đánh đàn. Nhưng nghĩ lại, vẫn thích lắng nghe hơn là cùng hoà tấu”

Nam nhân nhìn lên bầu trời, miệng vẽ lên đường cong hoàn hảo. Im lặng kéo bản nhạc kế tiếp.

~~~~~

Có một lần, à không phải một lần, mà là nhiều lần...nhưng chỉ đặc biệt một chút. Chỉ có một mình nữ nhân bị đuổi giết.

Trong hai mươi tám năm của anh, bảy năm đầu dù được ba mẹ chăm chút nhưng tai nạn là không tránh khỏi. Có đôi lúc chớp mắt, mở mắt đã thấy mình ở một nơi xa lạ nào đó cùng đám người không quen biết.

Đến lúc có thêm đứa nhỏ của mẹ nuôi thì tần suất lại càng nhiều hơn bình thường.

Có một lần, ba nuôi mang thư kí về nhà vì có công việc. Cô ta đã đẩy ngã cô nhỏ khi đó mười tuổi từ cầu thang xuống. Và sau đó nữ nhân của anh có hai năm mất trí nhớ cùng sức khoẻ suy sụp. Nam nhân lúc đó vừa đến, nhìn qua chỉ thấy nữ nhân bất động nằm yên trên nền nhà và anh chỉ có thể yên lặng bên cạnh cô hai năm.

Một lần, nữ giúp việc nọ cố tình bỏ thêm vài thứ gì đó trong thuốc hằng ngày khiến nữ nhân vừa uống xong liền bị sốc phản vệ đến suýt chết. Rồi sau đó thì phát thêm bệnh suyễn trên người. Năm đó cũng chỉ mới năm tuổi và anh thì ngồi bên cạnh trong lúc cô nhỏ của mình uống lần thuốc đó.

Anh cũng không khá khẩm gì mấy. Nhưng vốn sức khoẻ tốt cùng vận may không tin nổi, lại không bị hại lặt vặt như nữ nhân nhà mình cho nên nhìn chung là anh dư sức để bao bọc người kia đến cuối đời.

Lúc còn nhỏ, cụ thể là lúc chưa nhận công ty thì chỉ cần lúc nữ nhân ra ngoài thì anh đều đi bên cạnh, nếu có bất trắc, anh vẫn có thể lo cho con người hay bất cẩn bên cạnh chút ít.

Đến lúc chính thức nhận công ty năm hai tư tuổi, nữ nhân cũng có việc làm. Lại thích ở mãi trong nhà ngoại trừ khi phải đến trường nên cũng phần nào yên tâm một chút. Phải nói, đã từng có nhiều lúc bình lặng và nhẹ nhõm đến mức quên cả phòng vệ.

Tất nhiên cũng nhờ vào may mắn và cả hai đều không phải trả giá quá đắc.

( Gía đắc thì còn truyện mà coi à?? Nói chung mấy người vai chính được số sống thọ, giết mãi không chết. Có chết thì cũng sống lại các kiểu. Nhưng cũng trừ vài ngoài lệ. Mới đây thôi chứ xa gì, tôi vừa coi xong một bộ phim, à, nhầm, phải nói là ngàn năm mới thấy được một bộ vừa mắt...nhưng nam chính chết ời. Hiển nhiên, vai chính chết thì hết phim. ÔI TA TỨC!!! Thôi lạc đề rồi)

Có một lần cô nhỏ nhà anh phải viết bài văn kể về tuổi thơ cùng kỉ niệm của mình. Bài viết được điểm cao là chuyện tất nhiên, nhưng bài viết về tuổi thơ của cô nhỏ thì toàn nói về anh cùng những lần dại dột của anh lúc nhỏ.

Nhìn anh dùng máy hút bụi để hút kiến rồi mang trả cho người làm, cả hai nấp đi chờ xem phản ứng. Người làm thấy có thứ động đậy nên tò mò mở ra, vừa mở ra thì kiến bò tràn hết ra khiến người đó loay hoay khó khăn một lúc lâu.

Thấy anh giấu chó con để chó mẹ sau đó uýnh lên, kêu gào tìm con. Hoặc bắt sâu thả lên người chó mẹ. Bởi anh không thích chó, hai con đã phiền, nay lại thêm bốn con nữa.

Thấy anh bảo người làm ôm chó con đặt lên cây và sau đó bị chó mẹ với bốn chân ngắn ngủ vừa sủa vừa rượt anh, bởi trên người toàn mùi của chó con

Thấy anh bị phạt quỳ và dưới gối là chó mẹ cùng chó con nằm ngủ.

Thấy anh bị mẹ mắng, bắt phải đi rữa bát, thấy anh chìa tay vào hồ cá của ba rồi sau đó bị cắn đến chảy máu mà vẫn không khóc.

Thấy anh đào hố rồi cả hai cùng trộm xem ai sẽ là người sập bẫy. Và người đó lại chính là ba anh. Kế đó liền bị phạt phải tắm cho chó con và cô nhỏ phải đứng gần đó giám sát.

Bài viết toàn về việc anh bị phạt cùng lời phê của giáo viên : Em có một người hàng xóm tốt.

~~~~~

Trong tầng gác mái nho nhỏ nhưng ấm áp, cùng ánh đèn nhẹ dịu, nữ nhân hôm nay yên lặng nằm trong lòng nam nhân yên bình ngủ.

Đến lúc anh cũng lim dim muốn ngủ, tay khẽ ôm chặt lấy người trong lòng, cằm cũng vùi vào mớ tóc mềm nhẹ kia, thì chân của nữ nhân lại mạnh mẽ gác lên người anh, đầu vẫn vùi trong lòng rồi bất ngờ nhìn lên

“Này, kể chuyện nghe chơi đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook