Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia
Chương 27: Thêm một đứa nhỏ và chuyện cẩu huyết ở công ty
Hạ Từ Hy /Jamesan
02/09/2016
Tại nhà của nam chính
“Hai con hằng lằng con hùa nhau cắn nhau dứt đuôi con chim non trên cành cây tập hế dục buổi sáng một hai ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng ba ngọn nếu lung linh la là lá la la đốt luôn một căn nhà ”_bé con vui vẻ ngâm nga, hai chân múp míp đong đưa,lắc lư đầu nhỏ theo bài hát của mình, chọc thẳng nĩa vào phần bánh, tác giả ngồi bên cạnh thì đang xám mặt, miệng hơi co giật
“Bé ngoan, học bài hát từ ai?”
“Có một chú, một chú ở bệnh viên ấy, chú cầm cây ấy, nhưng chú ấy đi rồi”_ vừa nhắc đến đây bé con lại bũi môi tỏ vẽ buồn bã, rồi bỗng nhiên gương mặt mủm mỉm kia bừng sáng, mắt tròn chớp chớp, môi đỏ chu chu_”Nhưng, nhưng hôm trước con vừa thấy chú ấy đó”
Tác giả liền chưng ra bộ mặt không thể tin nổi_[Tên mafia kia rốt cục có cái gì tốt không vậy??]
Được rồi,dù sau cũng cách nhau hai mươi năm ánh sáng,tác giả không thể nào coi thằng nhóc là em mới nhận của mình được. Vậy thôi, nên cứ phang đại bé ngoan vậy.
(Chà chà...vậy hôm nay sẽ xuất hiện bản sao thích theo đuôi sao??)
Bằng một sự kì diệu nào đó của tạo hoá, cặp đôi viện trưởng cùng viện trưởng phu nhân ở tuổi tứ tuần vẫn sinh ra được một đứa nhỏ trắng trẻo, bụ bẫm, đáng yêu.
Cứ như vậy trong thời gian khó khăn qua mà cả nhà này đều chạy sang nơi tác giả ở mà trú chân. Hiện tại mọi chuyện cũng đã xong. Nhưng mà hình như có gì đó không được khớp trong chuỗi mắt xích này cho lắm.
Như đã nói, mọi chuyện đã xong, thế cục bông nhà viện trưởng kia sao vẫn còn tung tăng ở đây.
Đáp án à, đứa nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi, à nhầm, phải nói là được mẹ lén lút gởi gấm dưới sự đồng thuận của ba rồi.
~~~~
Ba giờ sáng.
“Được không, con bé vẫn còn không khoẻ”_viện trưởng phu nhân vẻ mặt có chút lo lắng nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong lòng rồi lại nhìn lên lầu
“Không sao đâu, không sao đâu. Con bé sẽ thích lắm đó”_mẹ của nữ chính vô cùng vui vẻ kéo theo viện trưởng phu nhân lên lầu
“Đúng vậy, hiện tại chúng ta nên giải khuây một chút. Bé con cũng rất đáng yêu, chắc chắn con bé sẽ thích”_mẹ của nam nhân cũng rất vui vẻ đi theo cùng
Lên đến lầu hai, mẹ nữ chính nhẹ nhàng mở cửa rồi cả ba mẹ cùng lén lút nhìn vào kẻ hở, xác định không có gì khác lạ thì mới mở cửa lớn hơn một chút. Mẹ của nam nhân nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào lòng, vô cùng thuần thục, yên ắng bước vào trong, đặt đứa nhỏ vào giữa con trai, con gái nhà mình rồi vươn tay nhận tấm chăn nho nhỏ từ mẹ của nữ nhân, đắp lên cho bé con. Sau đó cả ba lại lặng lẽ rút lui, cùng ba đức lang quân bùi ngùi bỏ lại con, kéo balo đi du lịch.
Sáu giờ sáng.
Bé con rất đúng giờ mà thức dậy, ngơ ngác nhìn quanh, nhìn trái, nhìn phải nhưng lại không nhúc nhích được. Cả người đều bị ôm. Đứa nhỏ không động được liền cảm thấy khó chịu, quyết tâm ngồi dậy.
Bởi vì động đậy liền khiến nam nhân tỉnh giấc, vẻ mặt rất khủng bố nhìn vào thứ cứ động đậy trong lòng
“Cái gì đây?”
Một câu nói của nam nhân lại khiến đứa nhỏ giật mình, nằm im không dám động đậy nữa, chi tròn xe mắt đỏ nhìn nam nhân quá mức uy hiếp trước mắt.
Nam nhân ngồi dậy, mày chau, ánh mắt thể hiện rõ sự không hài lòng nhìn bé con. Không nói thêm, liền xoay người nhấn chuông đầu giường, kèm theo đó là ôm theo đứa nhỏ rời giường, đi thẳng đến mở cửa, liền thấy người hầu chờ sẵn. Ngay lập tức đưa đứa nhỏ cho nữ hầu. Cục bông liền khóc ngất lên. Ác nam rất không nể tình, mặc kệ, đóng cửa.
Tám giờ
Nam nhân vẫn chưa đi làm, tác giả với đầy đủ vũ trang chăn, gối, thức ăn và laptop quyết định làm tổ ở phòng khách.
Nhưng vừa ôm laptop xuống phòng khách đã thấy bé con mắt mũi đỏ hoe đang ngồi đung đưa chân ăn bánh kem. Không nghĩ nhiều, liền ôm laptop, chạy đến, sáp vô bé con đáng yêu kia
“Bé ngoan, sao lại khóc?”
Đứa nhỏ nhìn tác giả, tiếp tục bật khóc, miệng đầy kem liền kéo áo tác giả, dụi mặt vào. Vừa dụi vừa nức nở
Tác giả một vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn qua quản gia nữ nhà nam nhân _”Bác Chi, con nít có hay khóc như vầy không?”
“Không đâu, chuyện gì cũng có lý do của nó”
“Nhìn kìa, vừa nhìn bác, nó liền khóc. Này là tại sao??”
Vừa nói xong đứa nhỏ càng khóc tợn hơn nữa, bác quản gia có chút lúng túng lùi lại liền đụng phải một người. Bà giật mình, giơ tay ôm tim, xoay người nhìn người phía sau mình_”Cậu chủ, vẻ mặt cậu có chút không ổn”
Nam nhân cũng không trả lời quản gia, chỉ một mực nhìn đến đứa nhỏ, lại nhìn quanh nhà rồi mới nói_”Vợ chồng viện trưởng bận gì sao?”
“Từ rất sớm hôm nay, đã cùng bà chủ và ông chủ đi du lịch rồi”
“...”
“Hả??”_tác giả nhìn bác quản gia rồi lại nhìn đứa nhỏ trong lòng_”Vậy còn cục bông này??”
“Hàng tồn kho”_nam nhân vươn tay đến định ngủ trảo ôm đầu đứa nhỏ, nhưng vừa thấy nam nhân đi tới, đứa nhỏ đã thu mình hết sức vào lòng tác giả, khóc thảm thiết
“Cút ra”
Nữ nhân không lưu tình quay qua trừng mắt với nam nhân. Nhưng ác nam không ngại, liền mặt đối mặt với tác giả_”Nếu đã thích em bé vậy thì đi, anh cũng cho em một đứa”
“Đây mới không thèm”_tác giả ôm đứa nhỏ quay mặt vào trong, đưa lưng ra cho nam nhân nhà mình.
Đứa nhỏ nhìn vẻ mặt khó chịu của nam nhân qua hõm vai tác giả, cố trườn lên, tay cầm nĩa nhựa màu xanh lá ném vào nam nhân, chu môi_”Người xấu”
Nam nhân liền cười nhếch môi, vươn bàn tay lớn ôm trọn đầu đứa nhỏ bóp bóp một hồi mặc cho đứa nhỏ khó chịu cựa quậy thì mới vừa lòng mà rời đi
~~~
Trong phòng khách, tác giả vừa quấn chăn vừa chăm chỉ gõ bàn phím. Cứ lâu lâu lại nhìn đứa nhỏ đang chăm chú chơi mấy món đồ ở dưới thảm rồi lại tự mình cười ngu ngốc.
Nam nhân lúc này đi xuống, quần áo chỉnh tề phía sau là nữ hầu hai tay hai vali lớn. Tác giả tròn mắt nhìn ác nam, ngóng cổ hỏi_”Đi làm à? Sao lại muộn như vậy?”
“Không đi làm”
Nữ nhân nghiêng đầu có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ đơn giản_“À”_rồi tiếp tục chăm chú vào màn hình trước mặt, lại nhìn xuống đứa nhỏ lúc nãy còn hăng say với đồ chơi, vừa thấy ác nam liền gạc qua hết, đến gần ôm chân nữ nhân
“Em không định trở về chung cư sao??”
“Trở về được à??”
“Không phải em thích nơi đó sao??”
“Đương nhiên rồi”_nói đến đây nữ nhân liền cười toe, cũng chẳng tắt máy mà thẳng tay đóng máy lại, đưa cho lão quản gia, đứng lên, vươn tay định ôm đứa nhỏ thì bị nam nhân cản. Tác giả khó hiểu nhìn nam nhân_”Sao vậy??”
“Em lo được cho nhóc con này sao??”
Tác giả đắn đo suy nghĩ một hồi, lại nhìn nam nhân giơ lên ngón cái, tặng thêm một nụ cười_“Được mà. Có anh thì sợ gì”
Nữ nhân cúi người muốn bế đứa nhỏ thì nam nhân lại nhanh hơn một bước, vươn tay ôm đứa nhỏ đặt ngồi hẳn trên vai bước đi
Đứa nhỏ quay đầu, chuẩn bị mếu máo với tác giả thì nữ nhân liền giơ ngón trỏ chặn môi với bé con, còn nam nhân thì rất đúng lúc, lạnh lùng nói_”Khóc liền bỏ lại”
Đứa nhỏ liền nín thin không dám khóc. Nhưng mắt, mũi đều đỏ hoe cả lên.
Bởi vì đứa nhỏ ở lại quá mức đột xuất nên không thể chuẩn bị kịp ghế ngồi riêng cho đứa nhóc. Nam nhân có chút chần chờ khi thấy tác giả ngồi vào ghế phó láy, đã định ẵm đứa nhỏ bỏ vào lòng nữ nhân để cả hai ngồi cùng một ghế.
Nhưng nhờ vào tình yêu diệu kì (!!!), nam nhân mở cửa xe bên ghế phó lái, nơi tác giả ngồi, vẻ mặt rất ư nghiêm túc_”Em láy xe”
Nữ nhân nhìn cả hai một hồi, rất ngây ngô hỏi_”Anh muốn làm thân với đứa nhỏ à??”
Về phương diện mất mặt này, lãnh nam vẫn là không muốn mở miệng. Dù có nói ra lý do, thì dù là lý do gì đi chăng nữa thì việc này từ miệng nữ nhân nhà mình nêu ra cũng đều không có gì đáng để hãnh diện cả.
Nam nhân bảo trì trầm mặt, tác giả cũng không hỏi thêm, chuyển người sang ghế láy rồi nam nhân bước vào, đặt đứa nhỏ ngồi vào lòng mình. Đang lúc đứa nhỏ trườn người, vươn tay đòi tác giả ôm thì ác nam nhanh chóng kéo dây đai khoá chặt một nam nhân và một đứa bé ngồi cùng một chỗ.
Đứa nhỏ lúc này thật sự muốn oà khóc. Nhưng vừa lúc đó, bác quản gia kịp thời mang ra cho đứa nhỏ món đồ chơi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cục bông liền không quan tâm đến xung quanh, bắt đầu mò mẩm món đồ chơi trong tay, vẻ mặt rất hứng thứ. Tác giả nhìn qua liền muốn cười, giơ tay xoa đầu nhỏ.
“Đến công ty, sau đó hẳn về chung cư”
Nam nhân một bên chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng, nữ nhân bật cười_”Được”
Cả hai cùng đến công ty, vẫn như những lần trước, láy xe xuống tầng hầm của bãi đỗ xe và đi thang máy đặc biệt. Nam nhân vẫn không chịu rời đứa nhỏ, cũng không ẳm nó lên, chỉ đơn giản nắm lấy bàn tay nho nhỏ kia dắt đi.
Lên đến phòng, tác giả liền một bước nhanh chóng đi lên trước, đến cửa phòng cũng chẳng buồn gõ, xoay tay cầm sau đó dùng chân đá cửa, vô cùng vui vẻ, giơ tay chào với hai người bên trong_”Chào”
“Trông không tồi, đã khoẻ??”_một thư kí nhìn tác giả bằng sự tò mò, nhưng ngay lập tức liền chuyển sang thân thiện, khắp khuôn mặt đều là nét cười nhu hoà.
“Đã khoẻ”_nữ nhân mắt cong, miệng cũng cong nét mặt bừng sáng đáp lại.
Sau đó nhìn qua người kia, một thư kí khác, từ lúc tác giả bước vào, cũng không thèm nhìn qua, vẫn chăm chỉ làm việc.
Thấy vậy nữ nhân liền nhướn mày nhìn thư kí kia, chỉ thấy anh nhún vai rồi trở lại chỗ ngồi, tác giả liền vươn tay, kéo ghế đến ngồi gần vị thư kí yên lặng, chống cằm, vui vẻ nhìn người trước mặt.
Nam nhân bị nhìn một hồi liền không chịu nổi_”Kẹo và bánh của em ở tủ kìa”
“Anh Thành, nhìn anh như cứ đang giận dỗi”
Nam nhân nghe vậy liền ngạc nhiên, sau đó thở dài, xoa trán_”Giờ anh mới biết cái giá của một chuyến công tác”
“Sao vậy??”
Nam nhân thở dài, buông viết, tựa ra ghế, khoanh tay trước ngực_”Hai lần trước anh đi công tác đều là Viễn giành hết công việc mà làm, anh cứ tưởng cậu ta bỗng dưng cuồng việc. Đến bây giờ mới giác ngộ. Giờ công việc thì nhiều, thằng nhóc kia cũng một bàn đầy giấy. Danh nghĩa là đi công tác cho nên công việc của mấy ngày đi vắng cũng đều phải được giải quyết cho xong, không được đọng, đọng sẽ trừ lương”
Tác giả nghe đến đây liền quay mặt đi nhìn nhanh quanh căn phòng, tự nghĩ_[Nói hai người có gian tình không phải là sai đi]_rồi lại nhìn nam nhân trước mắt, ngây thơ hỏi_”Không phải cường độ làm việc này đã quen rồi sao?? Sao lại uất ức như vậy??”
Nam nhân nghe vậy, liền khoang tay, úp mặt xuống bàn_”Anh vừa chia tay người yêu mới quen ba tháng. Lý do. Làm việc quên người yêu”
Nữ nhân vẫn một mặt ngây ngô_”Năm nay anh hẳn đã ba mươi hai nhỉ?? Anh Viễn chắc cũng ba mươi, đúng không?”
Tác giả nhìn qua thư kí Viễn liền nhận được cái gật đầu từ anh, lại nhìn đến con tôm khô trước mắt chờ đợi kết quả
“Đã ba mươi ba rồi”
Nữ chính nghe vậy liền đánh tay một cái ‘bốp’, giơ ra ngón tay cái, vẻ mặt hớn hở với thư kí tôm khô tên Thanh trước mặt_”Đúng chuẩn nam nhân độc thân hoàn kim còn gì!!, Thật sự mở rộng tầm mắt.”
“Đừng trêu anh”
“Đâu có. Nói thật, em xem trên phim, mấy mẫu ông chú hoàn kim như anh phụ nữ thích lắm”
“Nhưng anh muốn cưới vợ, sinh con kìa”
“Chấp nhận số phận của anh đi”
Thư kí tôm khô khó hiểu nhìn tác giả, nữ nhân chỉ cười nhếch mép quay đầu nhìn ra cánh cửa bị mình mở lúc nãy mà quên đóng lại, lúc này đã có đầy thư kí nữ đứng chờ sẵn bên ngoài
Tác giả vui vẻ đi đến, nhìn mấy nữ nhân, mỉm cười chuyên nghiệp_”Mấy chị tìm ai ạ?”
“Em, em là thư kí mới à??”
“Không, em là người quen của bọn họ”
Tác giả vừa nói xong câu này hai cổ tay liền bị nắm bởi mấy thư kí mắt sáng như sao, đồng thanh nói_”Em gái, qua phòng chị một chút”
“Khoan, mấy chị đứng ở ngoài làm gì, không phải có thứ cần đưa cho bọn họ sao?? Đưa đây, em giúp”
Nghe được câu này, mọi người có chứt ngập ngừng, cầm ra viết, ghi ghi cái gì đó lên túi rồi đưa ra hết chocolate của mình cho tác giả
“Ơ, sao lại là chocolate??”
“Hôm nay là mười bốn tháng hai đó”
“Thì sao??”
“Em gái, em không biết sao??”
Tác giả rất ngây ngô mà lắc đầu
“Là lễ tình nhân đó”
“À”_tác giả gật đầu, mỉm cười nhưng thật ra trong đầu lại nữa hiểu nữa không hiểu_[Đã là lễ tình nhân thì tình nhân tặng, các người có dính líu à]
“Được rồi, em vào đưa bọn họ”_nữ nhân xoay người định trở vào thì lại bị kéo lại. Có chút ngây ngô nhìn một đám nữ nhân son phấn đầy mình trước mắt
Một người khẽ tiến đến gần, khiến tác giả bất giác lùi lại một chút_”Xong rồi em qua phòng bọn chị nhé”
“Được”
Nói lời này thì tay mới được thả ra, tác giả xách theo rất nhiều túi nhỏ đi vào phòng, mỉm cười một cái rồi mới đóng cửa. Nhìn sơ qua cánh tay vẫn còn in đỏ dấu tay, chép miệng, chuyển sang đếm đếm số túi trong tay mà chẳng thèm để ý bên ngoài túi ghi tên ai
“Tận mười bốn cái. Công ty gì mà tới mười bốn thư kí nữ??”_tác giả vẻ mặt khó hiểu, đến đưa cho mỗi người đều bảy túi, rồi bản thân tiến thẳng đến tủ kẹo, bắt đầu lục lọi
“Em không biết sao??”_thư kí Thành nhướn mày nhìn nữ nhân
“Mấy thứ này em không để ý. Cho nên bây giờ mới bất ngờ”_lúc quay ra thì một tay cầm phần bánh so, tay kia cầm ly nước trái cây, chầm chậm mang đến bàn, bất ngờ thấy thư kí Viễn đem hết mấy túi kia bỏ vào thùng rác. Lại nhìn qua bàn của tôm khô thư kí, mấy túi đó cũng biến mất, nhìn xuống dưới chân anh cũng thấy có một thùng rác nhỏ thủ sẵn.
“Sao lúc nãy không dặn trước, em sẽ từ chối”
“Bằng cách nào?”_tôm khô thư kí lúc này buông xuôi tất cả, đứng dậy tháo cravat
“Ra đó, làm mặt ngầu. Giọng điệu nguy hiểm. Phán. Mấy cưng hết cơ hội rồi”
Tôm khô nghe vậy mỉm cười, tháo khuy ở tay, hướng phòng riêng đi tới_”Anh nghỉ một lát, em cứ thoải mái”
“Được”
Cánh cửa phòng riêng của thư kí Thành vừa đóng lại thì thư kí Viễn liền đứng dậy, rất nhanh chóng đến bàn của anh, rút ra một xấp hồ sơ dưới cùng, sau đó nhìn qua tác giả đang ngậm nĩa vẻ mặt tò mò đang nhìn mình, anh mỉm cười một cái, ra giấu giữ bí mật.
Nữ nhân thấy vậy, nhướn mày, cao cao tự đắc, vui vẻ ăn bánh_[Thấy chưa, tôi nói rồi mà. Gian tình rõ ràng]
(Nữ chính à, cô thật là trí não toàn diện đó, tại hạ khâm phục cô)
Được một lúc, cửa phòng được gõ ba cái thì liền mở, tác giả nhìn đến liền mỉm cười, ngoắt tay_”Lại đây”
Giọng điệu cưng chiều đó khiến thư kí Viễn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người mới tới, lại càng bất ngờ với người tới phía sau hơn, liền đứng lên nhìn tác giả lại nhìn bé con, rồi nhìn lại tổng giám bí mật của mình, sau đó vẻ mặt mới trở lại bình thường, ngồi trở lại chỗ, tiếp tục làm việc
Bé con chạy tới chỗ tác giả, nữ nhân liền vui vẻ đỡ đứa nhỏ ngồi trong lòng, đưa ly nước trái cây đến cho nó, lại nhìn đến nam nhân không vào phòng chỉ đứng đó tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực_”Làm sao vậy?”
Nam nhân nhìn qua nữ nhân rồi lại xoay đầu nhìn qua cửa phòng thư kí đối diện, nhàn nhạt trả lời_”Nghĩ vài chuyện”
“Làm việc đi, em giữ cục bông này”
“Ừ”_nam nhân nói xong cũng liền rời đi.
Ăn xong phần bánh, tác giả cùng đứa nhỏ một trước một sau đi dạo công ty. Đứa nhỏ đi trước, đi hai bước lại chạy bốn năm bước rồi lại đi hai ba bước, vẻ mặt vô cùng hào hứng mà khám phá xung quanh. Tác giả cố tình chọn thang máy nhân viên mà vào, tuỳ ý để nó dừng ở đâu liền chọn tầng đó mà đi dạo.
Đứa nhỏ đi trước, rẻ trái, rẻ phải liên tục trong văn phòng, lâu lâu lại nắm váy một cô nhân viên nào đó, sau đó liền cười ngọt ngào với nàng ta. Còn tác giả thì lại thu hút ánh nhìn tò mò nhưng vẫn không ai mở miệng hỏi chuyện.
Một lúc sau, đang đi theo mấy bước chân nho nhỏ kia liền không để ý va phải người đi ngược hướng. Nữ nhân lảo đảo ngã xuống, lại nhìn sang bên cạnh có giấy tờ rơi rớt nhưng mặc nhiên lại không có người nhặt. Xoa xoa trán, ngồi dậy, nhặt lên mớ giấy tờ, cầm hai tay, mỉm cười với người mình va phải_”Xin lỗi”
Nam nhân phía trước một bộ mặt lạnh lùng, có chút khinh thường nhìn nữ nhân trước mắt_”Cô là ai?”
Anh ta không nhận lại mấy tờ giấy, tác giả liền nhìn quanh, sau đó quyết định đặt chúng lên bàn gần đó, rồi mới quay lại, cúi đầu một chút, mỉm cười nhìn nam nhân trước mắt_”Con ông cháu cha. Xin lỗi đã làm phiền, tôi sẽ liền rời đi”
Nữ nhân bước tới định rời đi thì nam nhân phía sau lại lên tiếng_”Con cháu của ai?”
Tác giả ngước nhìn anh ta, rồi lại nhìn quanh phòng, thấy được nhóc con kia liền nhanh chóng cúi người, có chút khép nép_”Xin lỗi”_rồi chạy đến, ôm lên đứa nhỏ. Nhưng nữa đường ôm không nổi, lại thở dài, cầm tay bé con đi đến trước mắt nam nhân kia_”Anh không thể rộng lượng tha thứ sao?”
“Nói đi, cô ở bộ phận nào??”
“Ở phòng thư kí”
“Tôi chưa từng nhìn thấy, cũng chưa nghe tin có nhân viên mới”
Nói đến đây tác giả vẫn bộ mặt ngây ngô, khép nép một chút_”Tôi đi cửa sau thì làm gì cần tin tức”_rồi nhìn xuống đứa nhỏ_”Đi, bé con, có chỗ này rất vui”
“Vâng”
Đã xoay người đi, nhưng vai lại bị nắm giữ lại. Tác giả dù có chút khó chịu, nhưng vẫn chưng ra vẻ mặt hoà ái nhất của mình
”Tên của cô”
“....”
“Ơ, em gái, sao em ở đây??”
Tác giả nhìn qua người cứu mạng mình, bất giác trong lòng muốn tung bông
Nam nhân vẫn bộ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn vị thư kí bên cạnh tác giả, tay nhận lấy xấp hồ sơ cô ta đưa tới_“Cô quen cô ấy??”
“À, cô ấy là người quen của anh Thành và anh Viễn”_nói tới đây cô ta liền quay sang tác giả, mỉm cười vô cùng thân thiết_”Em gái, mau lên phòng, chúng tôi chờ em nãy giờ đấy”
“Ờ, ừ, vậy cùng đi”_tác giả ngây ngô gật đầu
Nữ thư kí nhìn thấy cậu nhóc liền vô cùng vui vẻ hỏi tác giả_”Tôi ẵm bé được chứ??”
“Được, được”
“Đi thôi”_thư kí vui vẻ xoay người bước đi.
Tác giả vẫn bộ mặt ngu ngơ nhìn thư kí ôm đứa nhỏ, rồi nhìn lại nam nhân này, gật đầu một cái rồi liền theo sau vị kia đi mất.
Cả ba lên đến tầng lầu ban đầu, cửa thang máy vừa mở liền thấy nam nhân đang khoanh tay đứng đợi bên ngoài khiến cho thư kí đang vui vẻ bỗng dưng chuyển sang bất ngờ rồi lại e thẹn.
Tác giả nhướn mày, nhếch môi nhìn nam nhân nhà mình đến ôm đứa nhỏ vào lòng rồi kéo mình vào trở lại thang máy trước sự ngỡ ngàng của chị thư kí
“Làm giúp anh một chuyện”
“Hửm?”
Thang máy dừng lại một tiếng ‘ding’ cửa mở liền thấy một chị thư kí khác cầm tài liệu đưa cho nam nhân
“Hôm nay cô đọc đi”
“Vâng”
Nam nhân nhìn qua nữ nhân nhà mình _”Nhìn người”
Nữ nhân nhướn mày nhìn nam nhân nhà mình, phì cười rồi xoay người, tiến vào phòng họp.
Trong phòng họp, tính luôn tác giả thì có mười lăm người. Nhìn quanh tìm bảng tên giả của nam nhân, rất bình thản trước ánh nhìn tò mò của mọi người mà đi vào chỗ ngồi của đại boss, mỉm cười một chút_”Tôi sẽ là người đại diện cho tổng giám đốc lần này, nói thẳng là em họ của tổng giám. Mong các vị giúp đỡ”
Công ty của nam nhân nếu theo cách nhìn thông thường đều có đầy đủ các chức vị nhưng chỉ từ giám đốc trở xuống.
Và đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Hai vị thư kí kia mang danh là thư kí đặc biệt kia lại không thuộc sự quản chế của giám đốc, họ sẽ thay mặt nam nhân làm đại diện. Một người lo trong nước, một người ngoài nước. Vai trò thực sự của họ là phó tổng giám, nam nhân thì hiện tại là tổng giám và chủ tịch không ai khác là lão ba nhà anh.
Khi vào đến nơi, ngồi vào chỗ, lại nhìn một vòng. Tác giả đã suýt đập bàn. Nam nhân đụng chuyện ban nãy ngồi cạnh mình vậy mà lại là giám đốc công ty mẹ_[ Ôi buồn con mẹ nó cười, đời thật là máu ‘tró’. Chả khác tiểu thuyết ba xu bán đầy ngoài chợ, xách chọi cũng chết!!]
Nam nhân kia nhìn tác giả không rời mắt. Nữ nhân thở dài, ngoắt tay gọi thư kí của mình, cũng là thư kí thứ mười lăm trong phòng_”Chị gái xinh đẹp, giám đốc kia là người mới sao??”
“Vâng, mười bốn người tất cả đều vừa được chọn, đây là lần họp đầu tiên”
[Vậy là những người nắm những vị trí này lúc trước đều được chuyển về phía sau cả rồi à. Cũng đúng, đều là thân tín, đưa vào được thì lui ra được. Có vài thứ cần sàng lọc và đổi mới hoàn toàn. Người mới, việc mới]
Tác giả trâm ngâm suy nghĩ, nhưng chưa được bao lâu liền tròn mắt, có chút không kiềm chế, nói giọng bình thường đủ cho toàn bộ căn phòng chìm trong yên lặng đều nghe được_”Thế thì nhìn cái gì nữa chứ! Chọn cũng đã chọn xong. Có là thánh cũng không nhìn ra”
Nam nhân bố trí mười bốn thư kí, mỗi một người ngồi đó lại có một thư kí đứng sau lưng. Vậy cũng đủ hiểu lý do rồi
Nữ nhân đứng lên, đi nhanh đến cửa phòng, rất không khách khí dùng sức cầm tay nắm, kéo vào. Nhưng cánh cửa lại không một chút lay động_[Mẹ nó, đứa nào khoá cửa, đi họp mà khoá cửa làm gì vậy hả? Định nhốt rồi nướng hội đồng hả??]
Nữ chính thở dài, tựa đầu lên cửa, lại xoay lại nhìn một phòng mười bốn con người sáng giá, gồm bốn nữ, mười nam đang khó hiểu nhìn mình, nữ nhân liền cười nhếch môi, liếc nhìn_”Nhìn cái gì? Tôi là thiếu niên, thiếu niên cần phải nông nổi. Biết chưa!!”
(Xin lỗi, hai mươi lăm vẫn là thiếu niên sao ạ??? Tôi nhớ max level của thanh thiếu niên chỉ tới mười chín thôi mà?? Bà chị à, đáng lẽ nên là thanh niên hoặc gọi ‘đau’ là gái ế ở cấp độ vừa chứ!. Sao ế à? Cô ta có người yêu thì sao ế à?? Xin lỗi nhé, muốn hết ế, có chồng đi mấy chế!!! Chứ có người yêu thì ế bất cứ lúc nào không hay biết nhoé. )
Tác giả buồn bực trở về chỗ ngồi, phẩy tay_”Bắt đầu đi”
Và sau đó cuộc họp bắt đầu. Nữ nhân không cần quan tâm đến nội dung, chỉ bình thản quan sát nét mặt, biểu tình, hành động của từng người một, đưa ra đanh giá cụ thể nhất. Nhưng lúc nhìn đến tên giám đốc bên cạnh, nữ nhân không khỏi cười lạnh, nhìn chăm chú anh ta không rời mắt
Người kia cảm giác được có người nhìn mình liền tìm kiếm tầm mắt ấy. Rồi nhìn đến nữ nhân đại diện kia, khẽ cười nhếch môi.
Tác giả thấy hết, liền xẹt qua một tư tưởng_[Thánh tưởng tượng đã xuất hiện]_nữ nhân rất không câu nệ, xê ghế lại gần, chống tay, nghiêng đầu, nhìn nam nhân_“Này giám đốc”
“...”_nam nhân cũng chẳng nhìn tác giả, bình thản xem như không nghe thấy.
Tác giả bĩu môi, mặc kệ_”Vừa nhìn anh tôi liền nghĩ đến tiểu thuyết ngôn tình ba xu, anh quả thật rất giống, mà trùng hợp thay, bằng một cách nào đó, tôi thấy mình cũng na ná nữ chính đấy”
(Nữ chính à, cô thu liễm một chút được không?? Sau một thời gian dài, cô vẫn quyết định làm tôi mất mặt à??)
Nữ nhân càng không kiềm chế, nằm hẳn lên bàn, nghiên đầu nhìn nam nhân trước mắt_”Thật sự rất giống. Nhìn anh chắc khoảng hai tám nhỉ?? Tuổi này cũng thích hợp làm boss y ngôn tình còn gì”
Tác giả thở dài, ngồi dậy, tựa lưng ra ghế, lắc đầu_”Ôi, thật là cẩu huyết!”_vừa than xong, lại sáp đến gần nam nhân_”Qủa thật anh làm cho tôi có chút muốn chọc phá đấy. Nhưng thôi, cái gì né được thì né. Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy nam phụ đâu. Hahahaha”
Nữ chính vui vẻ, căng thẳng chân, đẩy ghế lại chỗ cũ của mình cũng chẳng buồn nhìn đến nam nhân bên cạnh vẻ mặt có chút không ổn, cầm lên cây viết, gõ nhẹ mặt bàn, giơ tay bảo người đang báo cáo tạm dừng_”Trưởng phòng nhân sự”
Người được gọi liền giật mình nhìn lên nữ nhân_“Vâng”
“Anh có chuyện gấp sao?”
“...”
“Nói đi”
“Xin lỗi, trước khi vào phòng họp, tôi nhận được điện thoái, báo vợ sắp sinh”
“A, một tiểu bảo bối, trai hay gái vậy?”
“Con gái ạ”
“Ô, rất tốt, rất tốt, Chúc mừng anh. Mau đi, mau đi đi”
“...”
“Cứ đi, đừng lo”
Vị kia nghe vậy, có chút lúng túng như gà mắt tóc nhìn tác giả. Người này lại nghiêng đầu, cười một nụ cười chân thành nhất_”Cho anh ba giây, không đi tôi khoá cửa”
Người kia liền gật đầu, chạy đến, thẳng tay mở cửa, cắm đầu chạy đi
Tác giả nhìn theo, đánh rơi cây viết trên tay_[Ơ đệch, cửa đẩy từ trong ra ngoài à??]
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, nữ nhân liền đứng dậy, bất chấp cánh cửa đang chậm rãi đóng lại, đi nhanh đến, giơ chân đạp ngược cửa ra, đi ra ngoài, thủ sẵn thế rồi nhìn trái, nhìn phải để chắc chắn không có người, sau đó liền đi nhanh đến thang máy, quyết định đánh bài chuồn.
“Hai con hằng lằng con hùa nhau cắn nhau dứt đuôi con chim non trên cành cây tập hế dục buổi sáng một hai ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng ba ngọn nếu lung linh la là lá la la đốt luôn một căn nhà ”_bé con vui vẻ ngâm nga, hai chân múp míp đong đưa,lắc lư đầu nhỏ theo bài hát của mình, chọc thẳng nĩa vào phần bánh, tác giả ngồi bên cạnh thì đang xám mặt, miệng hơi co giật
“Bé ngoan, học bài hát từ ai?”
“Có một chú, một chú ở bệnh viên ấy, chú cầm cây ấy, nhưng chú ấy đi rồi”_ vừa nhắc đến đây bé con lại bũi môi tỏ vẽ buồn bã, rồi bỗng nhiên gương mặt mủm mỉm kia bừng sáng, mắt tròn chớp chớp, môi đỏ chu chu_”Nhưng, nhưng hôm trước con vừa thấy chú ấy đó”
Tác giả liền chưng ra bộ mặt không thể tin nổi_[Tên mafia kia rốt cục có cái gì tốt không vậy??]
Được rồi,dù sau cũng cách nhau hai mươi năm ánh sáng,tác giả không thể nào coi thằng nhóc là em mới nhận của mình được. Vậy thôi, nên cứ phang đại bé ngoan vậy.
(Chà chà...vậy hôm nay sẽ xuất hiện bản sao thích theo đuôi sao??)
Bằng một sự kì diệu nào đó của tạo hoá, cặp đôi viện trưởng cùng viện trưởng phu nhân ở tuổi tứ tuần vẫn sinh ra được một đứa nhỏ trắng trẻo, bụ bẫm, đáng yêu.
Cứ như vậy trong thời gian khó khăn qua mà cả nhà này đều chạy sang nơi tác giả ở mà trú chân. Hiện tại mọi chuyện cũng đã xong. Nhưng mà hình như có gì đó không được khớp trong chuỗi mắt xích này cho lắm.
Như đã nói, mọi chuyện đã xong, thế cục bông nhà viện trưởng kia sao vẫn còn tung tăng ở đây.
Đáp án à, đứa nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi, à nhầm, phải nói là được mẹ lén lút gởi gấm dưới sự đồng thuận của ba rồi.
~~~~
Ba giờ sáng.
“Được không, con bé vẫn còn không khoẻ”_viện trưởng phu nhân vẻ mặt có chút lo lắng nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong lòng rồi lại nhìn lên lầu
“Không sao đâu, không sao đâu. Con bé sẽ thích lắm đó”_mẹ của nữ chính vô cùng vui vẻ kéo theo viện trưởng phu nhân lên lầu
“Đúng vậy, hiện tại chúng ta nên giải khuây một chút. Bé con cũng rất đáng yêu, chắc chắn con bé sẽ thích”_mẹ của nam nhân cũng rất vui vẻ đi theo cùng
Lên đến lầu hai, mẹ nữ chính nhẹ nhàng mở cửa rồi cả ba mẹ cùng lén lút nhìn vào kẻ hở, xác định không có gì khác lạ thì mới mở cửa lớn hơn một chút. Mẹ của nam nhân nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào lòng, vô cùng thuần thục, yên ắng bước vào trong, đặt đứa nhỏ vào giữa con trai, con gái nhà mình rồi vươn tay nhận tấm chăn nho nhỏ từ mẹ của nữ nhân, đắp lên cho bé con. Sau đó cả ba lại lặng lẽ rút lui, cùng ba đức lang quân bùi ngùi bỏ lại con, kéo balo đi du lịch.
Sáu giờ sáng.
Bé con rất đúng giờ mà thức dậy, ngơ ngác nhìn quanh, nhìn trái, nhìn phải nhưng lại không nhúc nhích được. Cả người đều bị ôm. Đứa nhỏ không động được liền cảm thấy khó chịu, quyết tâm ngồi dậy.
Bởi vì động đậy liền khiến nam nhân tỉnh giấc, vẻ mặt rất khủng bố nhìn vào thứ cứ động đậy trong lòng
“Cái gì đây?”
Một câu nói của nam nhân lại khiến đứa nhỏ giật mình, nằm im không dám động đậy nữa, chi tròn xe mắt đỏ nhìn nam nhân quá mức uy hiếp trước mắt.
Nam nhân ngồi dậy, mày chau, ánh mắt thể hiện rõ sự không hài lòng nhìn bé con. Không nói thêm, liền xoay người nhấn chuông đầu giường, kèm theo đó là ôm theo đứa nhỏ rời giường, đi thẳng đến mở cửa, liền thấy người hầu chờ sẵn. Ngay lập tức đưa đứa nhỏ cho nữ hầu. Cục bông liền khóc ngất lên. Ác nam rất không nể tình, mặc kệ, đóng cửa.
Tám giờ
Nam nhân vẫn chưa đi làm, tác giả với đầy đủ vũ trang chăn, gối, thức ăn và laptop quyết định làm tổ ở phòng khách.
Nhưng vừa ôm laptop xuống phòng khách đã thấy bé con mắt mũi đỏ hoe đang ngồi đung đưa chân ăn bánh kem. Không nghĩ nhiều, liền ôm laptop, chạy đến, sáp vô bé con đáng yêu kia
“Bé ngoan, sao lại khóc?”
Đứa nhỏ nhìn tác giả, tiếp tục bật khóc, miệng đầy kem liền kéo áo tác giả, dụi mặt vào. Vừa dụi vừa nức nở
Tác giả một vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn qua quản gia nữ nhà nam nhân _”Bác Chi, con nít có hay khóc như vầy không?”
“Không đâu, chuyện gì cũng có lý do của nó”
“Nhìn kìa, vừa nhìn bác, nó liền khóc. Này là tại sao??”
Vừa nói xong đứa nhỏ càng khóc tợn hơn nữa, bác quản gia có chút lúng túng lùi lại liền đụng phải một người. Bà giật mình, giơ tay ôm tim, xoay người nhìn người phía sau mình_”Cậu chủ, vẻ mặt cậu có chút không ổn”
Nam nhân cũng không trả lời quản gia, chỉ một mực nhìn đến đứa nhỏ, lại nhìn quanh nhà rồi mới nói_”Vợ chồng viện trưởng bận gì sao?”
“Từ rất sớm hôm nay, đã cùng bà chủ và ông chủ đi du lịch rồi”
“...”
“Hả??”_tác giả nhìn bác quản gia rồi lại nhìn đứa nhỏ trong lòng_”Vậy còn cục bông này??”
“Hàng tồn kho”_nam nhân vươn tay đến định ngủ trảo ôm đầu đứa nhỏ, nhưng vừa thấy nam nhân đi tới, đứa nhỏ đã thu mình hết sức vào lòng tác giả, khóc thảm thiết
“Cút ra”
Nữ nhân không lưu tình quay qua trừng mắt với nam nhân. Nhưng ác nam không ngại, liền mặt đối mặt với tác giả_”Nếu đã thích em bé vậy thì đi, anh cũng cho em một đứa”
“Đây mới không thèm”_tác giả ôm đứa nhỏ quay mặt vào trong, đưa lưng ra cho nam nhân nhà mình.
Đứa nhỏ nhìn vẻ mặt khó chịu của nam nhân qua hõm vai tác giả, cố trườn lên, tay cầm nĩa nhựa màu xanh lá ném vào nam nhân, chu môi_”Người xấu”
Nam nhân liền cười nhếch môi, vươn bàn tay lớn ôm trọn đầu đứa nhỏ bóp bóp một hồi mặc cho đứa nhỏ khó chịu cựa quậy thì mới vừa lòng mà rời đi
~~~
Trong phòng khách, tác giả vừa quấn chăn vừa chăm chỉ gõ bàn phím. Cứ lâu lâu lại nhìn đứa nhỏ đang chăm chú chơi mấy món đồ ở dưới thảm rồi lại tự mình cười ngu ngốc.
Nam nhân lúc này đi xuống, quần áo chỉnh tề phía sau là nữ hầu hai tay hai vali lớn. Tác giả tròn mắt nhìn ác nam, ngóng cổ hỏi_”Đi làm à? Sao lại muộn như vậy?”
“Không đi làm”
Nữ nhân nghiêng đầu có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ đơn giản_“À”_rồi tiếp tục chăm chú vào màn hình trước mặt, lại nhìn xuống đứa nhỏ lúc nãy còn hăng say với đồ chơi, vừa thấy ác nam liền gạc qua hết, đến gần ôm chân nữ nhân
“Em không định trở về chung cư sao??”
“Trở về được à??”
“Không phải em thích nơi đó sao??”
“Đương nhiên rồi”_nói đến đây nữ nhân liền cười toe, cũng chẳng tắt máy mà thẳng tay đóng máy lại, đưa cho lão quản gia, đứng lên, vươn tay định ôm đứa nhỏ thì bị nam nhân cản. Tác giả khó hiểu nhìn nam nhân_”Sao vậy??”
“Em lo được cho nhóc con này sao??”
Tác giả đắn đo suy nghĩ một hồi, lại nhìn nam nhân giơ lên ngón cái, tặng thêm một nụ cười_“Được mà. Có anh thì sợ gì”
Nữ nhân cúi người muốn bế đứa nhỏ thì nam nhân lại nhanh hơn một bước, vươn tay ôm đứa nhỏ đặt ngồi hẳn trên vai bước đi
Đứa nhỏ quay đầu, chuẩn bị mếu máo với tác giả thì nữ nhân liền giơ ngón trỏ chặn môi với bé con, còn nam nhân thì rất đúng lúc, lạnh lùng nói_”Khóc liền bỏ lại”
Đứa nhỏ liền nín thin không dám khóc. Nhưng mắt, mũi đều đỏ hoe cả lên.
Bởi vì đứa nhỏ ở lại quá mức đột xuất nên không thể chuẩn bị kịp ghế ngồi riêng cho đứa nhóc. Nam nhân có chút chần chờ khi thấy tác giả ngồi vào ghế phó láy, đã định ẵm đứa nhỏ bỏ vào lòng nữ nhân để cả hai ngồi cùng một ghế.
Nhưng nhờ vào tình yêu diệu kì (!!!), nam nhân mở cửa xe bên ghế phó lái, nơi tác giả ngồi, vẻ mặt rất ư nghiêm túc_”Em láy xe”
Nữ nhân nhìn cả hai một hồi, rất ngây ngô hỏi_”Anh muốn làm thân với đứa nhỏ à??”
Về phương diện mất mặt này, lãnh nam vẫn là không muốn mở miệng. Dù có nói ra lý do, thì dù là lý do gì đi chăng nữa thì việc này từ miệng nữ nhân nhà mình nêu ra cũng đều không có gì đáng để hãnh diện cả.
Nam nhân bảo trì trầm mặt, tác giả cũng không hỏi thêm, chuyển người sang ghế láy rồi nam nhân bước vào, đặt đứa nhỏ ngồi vào lòng mình. Đang lúc đứa nhỏ trườn người, vươn tay đòi tác giả ôm thì ác nam nhanh chóng kéo dây đai khoá chặt một nam nhân và một đứa bé ngồi cùng một chỗ.
Đứa nhỏ lúc này thật sự muốn oà khóc. Nhưng vừa lúc đó, bác quản gia kịp thời mang ra cho đứa nhỏ món đồ chơi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cục bông liền không quan tâm đến xung quanh, bắt đầu mò mẩm món đồ chơi trong tay, vẻ mặt rất hứng thứ. Tác giả nhìn qua liền muốn cười, giơ tay xoa đầu nhỏ.
“Đến công ty, sau đó hẳn về chung cư”
Nam nhân một bên chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng, nữ nhân bật cười_”Được”
Cả hai cùng đến công ty, vẫn như những lần trước, láy xe xuống tầng hầm của bãi đỗ xe và đi thang máy đặc biệt. Nam nhân vẫn không chịu rời đứa nhỏ, cũng không ẳm nó lên, chỉ đơn giản nắm lấy bàn tay nho nhỏ kia dắt đi.
Lên đến phòng, tác giả liền một bước nhanh chóng đi lên trước, đến cửa phòng cũng chẳng buồn gõ, xoay tay cầm sau đó dùng chân đá cửa, vô cùng vui vẻ, giơ tay chào với hai người bên trong_”Chào”
“Trông không tồi, đã khoẻ??”_một thư kí nhìn tác giả bằng sự tò mò, nhưng ngay lập tức liền chuyển sang thân thiện, khắp khuôn mặt đều là nét cười nhu hoà.
“Đã khoẻ”_nữ nhân mắt cong, miệng cũng cong nét mặt bừng sáng đáp lại.
Sau đó nhìn qua người kia, một thư kí khác, từ lúc tác giả bước vào, cũng không thèm nhìn qua, vẫn chăm chỉ làm việc.
Thấy vậy nữ nhân liền nhướn mày nhìn thư kí kia, chỉ thấy anh nhún vai rồi trở lại chỗ ngồi, tác giả liền vươn tay, kéo ghế đến ngồi gần vị thư kí yên lặng, chống cằm, vui vẻ nhìn người trước mặt.
Nam nhân bị nhìn một hồi liền không chịu nổi_”Kẹo và bánh của em ở tủ kìa”
“Anh Thành, nhìn anh như cứ đang giận dỗi”
Nam nhân nghe vậy liền ngạc nhiên, sau đó thở dài, xoa trán_”Giờ anh mới biết cái giá của một chuyến công tác”
“Sao vậy??”
Nam nhân thở dài, buông viết, tựa ra ghế, khoanh tay trước ngực_”Hai lần trước anh đi công tác đều là Viễn giành hết công việc mà làm, anh cứ tưởng cậu ta bỗng dưng cuồng việc. Đến bây giờ mới giác ngộ. Giờ công việc thì nhiều, thằng nhóc kia cũng một bàn đầy giấy. Danh nghĩa là đi công tác cho nên công việc của mấy ngày đi vắng cũng đều phải được giải quyết cho xong, không được đọng, đọng sẽ trừ lương”
Tác giả nghe đến đây liền quay mặt đi nhìn nhanh quanh căn phòng, tự nghĩ_[Nói hai người có gian tình không phải là sai đi]_rồi lại nhìn nam nhân trước mắt, ngây thơ hỏi_”Không phải cường độ làm việc này đã quen rồi sao?? Sao lại uất ức như vậy??”
Nam nhân nghe vậy, liền khoang tay, úp mặt xuống bàn_”Anh vừa chia tay người yêu mới quen ba tháng. Lý do. Làm việc quên người yêu”
Nữ nhân vẫn một mặt ngây ngô_”Năm nay anh hẳn đã ba mươi hai nhỉ?? Anh Viễn chắc cũng ba mươi, đúng không?”
Tác giả nhìn qua thư kí Viễn liền nhận được cái gật đầu từ anh, lại nhìn đến con tôm khô trước mắt chờ đợi kết quả
“Đã ba mươi ba rồi”
Nữ chính nghe vậy liền đánh tay một cái ‘bốp’, giơ ra ngón tay cái, vẻ mặt hớn hở với thư kí tôm khô tên Thanh trước mặt_”Đúng chuẩn nam nhân độc thân hoàn kim còn gì!!, Thật sự mở rộng tầm mắt.”
“Đừng trêu anh”
“Đâu có. Nói thật, em xem trên phim, mấy mẫu ông chú hoàn kim như anh phụ nữ thích lắm”
“Nhưng anh muốn cưới vợ, sinh con kìa”
“Chấp nhận số phận của anh đi”
Thư kí tôm khô khó hiểu nhìn tác giả, nữ nhân chỉ cười nhếch mép quay đầu nhìn ra cánh cửa bị mình mở lúc nãy mà quên đóng lại, lúc này đã có đầy thư kí nữ đứng chờ sẵn bên ngoài
Tác giả vui vẻ đi đến, nhìn mấy nữ nhân, mỉm cười chuyên nghiệp_”Mấy chị tìm ai ạ?”
“Em, em là thư kí mới à??”
“Không, em là người quen của bọn họ”
Tác giả vừa nói xong câu này hai cổ tay liền bị nắm bởi mấy thư kí mắt sáng như sao, đồng thanh nói_”Em gái, qua phòng chị một chút”
“Khoan, mấy chị đứng ở ngoài làm gì, không phải có thứ cần đưa cho bọn họ sao?? Đưa đây, em giúp”
Nghe được câu này, mọi người có chứt ngập ngừng, cầm ra viết, ghi ghi cái gì đó lên túi rồi đưa ra hết chocolate của mình cho tác giả
“Ơ, sao lại là chocolate??”
“Hôm nay là mười bốn tháng hai đó”
“Thì sao??”
“Em gái, em không biết sao??”
Tác giả rất ngây ngô mà lắc đầu
“Là lễ tình nhân đó”
“À”_tác giả gật đầu, mỉm cười nhưng thật ra trong đầu lại nữa hiểu nữa không hiểu_[Đã là lễ tình nhân thì tình nhân tặng, các người có dính líu à]
“Được rồi, em vào đưa bọn họ”_nữ nhân xoay người định trở vào thì lại bị kéo lại. Có chút ngây ngô nhìn một đám nữ nhân son phấn đầy mình trước mắt
Một người khẽ tiến đến gần, khiến tác giả bất giác lùi lại một chút_”Xong rồi em qua phòng bọn chị nhé”
“Được”
Nói lời này thì tay mới được thả ra, tác giả xách theo rất nhiều túi nhỏ đi vào phòng, mỉm cười một cái rồi mới đóng cửa. Nhìn sơ qua cánh tay vẫn còn in đỏ dấu tay, chép miệng, chuyển sang đếm đếm số túi trong tay mà chẳng thèm để ý bên ngoài túi ghi tên ai
“Tận mười bốn cái. Công ty gì mà tới mười bốn thư kí nữ??”_tác giả vẻ mặt khó hiểu, đến đưa cho mỗi người đều bảy túi, rồi bản thân tiến thẳng đến tủ kẹo, bắt đầu lục lọi
“Em không biết sao??”_thư kí Thành nhướn mày nhìn nữ nhân
“Mấy thứ này em không để ý. Cho nên bây giờ mới bất ngờ”_lúc quay ra thì một tay cầm phần bánh so, tay kia cầm ly nước trái cây, chầm chậm mang đến bàn, bất ngờ thấy thư kí Viễn đem hết mấy túi kia bỏ vào thùng rác. Lại nhìn qua bàn của tôm khô thư kí, mấy túi đó cũng biến mất, nhìn xuống dưới chân anh cũng thấy có một thùng rác nhỏ thủ sẵn.
“Sao lúc nãy không dặn trước, em sẽ từ chối”
“Bằng cách nào?”_tôm khô thư kí lúc này buông xuôi tất cả, đứng dậy tháo cravat
“Ra đó, làm mặt ngầu. Giọng điệu nguy hiểm. Phán. Mấy cưng hết cơ hội rồi”
Tôm khô nghe vậy mỉm cười, tháo khuy ở tay, hướng phòng riêng đi tới_”Anh nghỉ một lát, em cứ thoải mái”
“Được”
Cánh cửa phòng riêng của thư kí Thành vừa đóng lại thì thư kí Viễn liền đứng dậy, rất nhanh chóng đến bàn của anh, rút ra một xấp hồ sơ dưới cùng, sau đó nhìn qua tác giả đang ngậm nĩa vẻ mặt tò mò đang nhìn mình, anh mỉm cười một cái, ra giấu giữ bí mật.
Nữ nhân thấy vậy, nhướn mày, cao cao tự đắc, vui vẻ ăn bánh_[Thấy chưa, tôi nói rồi mà. Gian tình rõ ràng]
(Nữ chính à, cô thật là trí não toàn diện đó, tại hạ khâm phục cô)
Được một lúc, cửa phòng được gõ ba cái thì liền mở, tác giả nhìn đến liền mỉm cười, ngoắt tay_”Lại đây”
Giọng điệu cưng chiều đó khiến thư kí Viễn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người mới tới, lại càng bất ngờ với người tới phía sau hơn, liền đứng lên nhìn tác giả lại nhìn bé con, rồi nhìn lại tổng giám bí mật của mình, sau đó vẻ mặt mới trở lại bình thường, ngồi trở lại chỗ, tiếp tục làm việc
Bé con chạy tới chỗ tác giả, nữ nhân liền vui vẻ đỡ đứa nhỏ ngồi trong lòng, đưa ly nước trái cây đến cho nó, lại nhìn đến nam nhân không vào phòng chỉ đứng đó tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực_”Làm sao vậy?”
Nam nhân nhìn qua nữ nhân rồi lại xoay đầu nhìn qua cửa phòng thư kí đối diện, nhàn nhạt trả lời_”Nghĩ vài chuyện”
“Làm việc đi, em giữ cục bông này”
“Ừ”_nam nhân nói xong cũng liền rời đi.
Ăn xong phần bánh, tác giả cùng đứa nhỏ một trước một sau đi dạo công ty. Đứa nhỏ đi trước, đi hai bước lại chạy bốn năm bước rồi lại đi hai ba bước, vẻ mặt vô cùng hào hứng mà khám phá xung quanh. Tác giả cố tình chọn thang máy nhân viên mà vào, tuỳ ý để nó dừng ở đâu liền chọn tầng đó mà đi dạo.
Đứa nhỏ đi trước, rẻ trái, rẻ phải liên tục trong văn phòng, lâu lâu lại nắm váy một cô nhân viên nào đó, sau đó liền cười ngọt ngào với nàng ta. Còn tác giả thì lại thu hút ánh nhìn tò mò nhưng vẫn không ai mở miệng hỏi chuyện.
Một lúc sau, đang đi theo mấy bước chân nho nhỏ kia liền không để ý va phải người đi ngược hướng. Nữ nhân lảo đảo ngã xuống, lại nhìn sang bên cạnh có giấy tờ rơi rớt nhưng mặc nhiên lại không có người nhặt. Xoa xoa trán, ngồi dậy, nhặt lên mớ giấy tờ, cầm hai tay, mỉm cười với người mình va phải_”Xin lỗi”
Nam nhân phía trước một bộ mặt lạnh lùng, có chút khinh thường nhìn nữ nhân trước mắt_”Cô là ai?”
Anh ta không nhận lại mấy tờ giấy, tác giả liền nhìn quanh, sau đó quyết định đặt chúng lên bàn gần đó, rồi mới quay lại, cúi đầu một chút, mỉm cười nhìn nam nhân trước mắt_”Con ông cháu cha. Xin lỗi đã làm phiền, tôi sẽ liền rời đi”
Nữ nhân bước tới định rời đi thì nam nhân phía sau lại lên tiếng_”Con cháu của ai?”
Tác giả ngước nhìn anh ta, rồi lại nhìn quanh phòng, thấy được nhóc con kia liền nhanh chóng cúi người, có chút khép nép_”Xin lỗi”_rồi chạy đến, ôm lên đứa nhỏ. Nhưng nữa đường ôm không nổi, lại thở dài, cầm tay bé con đi đến trước mắt nam nhân kia_”Anh không thể rộng lượng tha thứ sao?”
“Nói đi, cô ở bộ phận nào??”
“Ở phòng thư kí”
“Tôi chưa từng nhìn thấy, cũng chưa nghe tin có nhân viên mới”
Nói đến đây tác giả vẫn bộ mặt ngây ngô, khép nép một chút_”Tôi đi cửa sau thì làm gì cần tin tức”_rồi nhìn xuống đứa nhỏ_”Đi, bé con, có chỗ này rất vui”
“Vâng”
Đã xoay người đi, nhưng vai lại bị nắm giữ lại. Tác giả dù có chút khó chịu, nhưng vẫn chưng ra vẻ mặt hoà ái nhất của mình
”Tên của cô”
“....”
“Ơ, em gái, sao em ở đây??”
Tác giả nhìn qua người cứu mạng mình, bất giác trong lòng muốn tung bông
Nam nhân vẫn bộ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn vị thư kí bên cạnh tác giả, tay nhận lấy xấp hồ sơ cô ta đưa tới_“Cô quen cô ấy??”
“À, cô ấy là người quen của anh Thành và anh Viễn”_nói tới đây cô ta liền quay sang tác giả, mỉm cười vô cùng thân thiết_”Em gái, mau lên phòng, chúng tôi chờ em nãy giờ đấy”
“Ờ, ừ, vậy cùng đi”_tác giả ngây ngô gật đầu
Nữ thư kí nhìn thấy cậu nhóc liền vô cùng vui vẻ hỏi tác giả_”Tôi ẵm bé được chứ??”
“Được, được”
“Đi thôi”_thư kí vui vẻ xoay người bước đi.
Tác giả vẫn bộ mặt ngu ngơ nhìn thư kí ôm đứa nhỏ, rồi nhìn lại nam nhân này, gật đầu một cái rồi liền theo sau vị kia đi mất.
Cả ba lên đến tầng lầu ban đầu, cửa thang máy vừa mở liền thấy nam nhân đang khoanh tay đứng đợi bên ngoài khiến cho thư kí đang vui vẻ bỗng dưng chuyển sang bất ngờ rồi lại e thẹn.
Tác giả nhướn mày, nhếch môi nhìn nam nhân nhà mình đến ôm đứa nhỏ vào lòng rồi kéo mình vào trở lại thang máy trước sự ngỡ ngàng của chị thư kí
“Làm giúp anh một chuyện”
“Hửm?”
Thang máy dừng lại một tiếng ‘ding’ cửa mở liền thấy một chị thư kí khác cầm tài liệu đưa cho nam nhân
“Hôm nay cô đọc đi”
“Vâng”
Nam nhân nhìn qua nữ nhân nhà mình _”Nhìn người”
Nữ nhân nhướn mày nhìn nam nhân nhà mình, phì cười rồi xoay người, tiến vào phòng họp.
Trong phòng họp, tính luôn tác giả thì có mười lăm người. Nhìn quanh tìm bảng tên giả của nam nhân, rất bình thản trước ánh nhìn tò mò của mọi người mà đi vào chỗ ngồi của đại boss, mỉm cười một chút_”Tôi sẽ là người đại diện cho tổng giám đốc lần này, nói thẳng là em họ của tổng giám. Mong các vị giúp đỡ”
Công ty của nam nhân nếu theo cách nhìn thông thường đều có đầy đủ các chức vị nhưng chỉ từ giám đốc trở xuống.
Và đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Hai vị thư kí kia mang danh là thư kí đặc biệt kia lại không thuộc sự quản chế của giám đốc, họ sẽ thay mặt nam nhân làm đại diện. Một người lo trong nước, một người ngoài nước. Vai trò thực sự của họ là phó tổng giám, nam nhân thì hiện tại là tổng giám và chủ tịch không ai khác là lão ba nhà anh.
Khi vào đến nơi, ngồi vào chỗ, lại nhìn một vòng. Tác giả đã suýt đập bàn. Nam nhân đụng chuyện ban nãy ngồi cạnh mình vậy mà lại là giám đốc công ty mẹ_[ Ôi buồn con mẹ nó cười, đời thật là máu ‘tró’. Chả khác tiểu thuyết ba xu bán đầy ngoài chợ, xách chọi cũng chết!!]
Nam nhân kia nhìn tác giả không rời mắt. Nữ nhân thở dài, ngoắt tay gọi thư kí của mình, cũng là thư kí thứ mười lăm trong phòng_”Chị gái xinh đẹp, giám đốc kia là người mới sao??”
“Vâng, mười bốn người tất cả đều vừa được chọn, đây là lần họp đầu tiên”
[Vậy là những người nắm những vị trí này lúc trước đều được chuyển về phía sau cả rồi à. Cũng đúng, đều là thân tín, đưa vào được thì lui ra được. Có vài thứ cần sàng lọc và đổi mới hoàn toàn. Người mới, việc mới]
Tác giả trâm ngâm suy nghĩ, nhưng chưa được bao lâu liền tròn mắt, có chút không kiềm chế, nói giọng bình thường đủ cho toàn bộ căn phòng chìm trong yên lặng đều nghe được_”Thế thì nhìn cái gì nữa chứ! Chọn cũng đã chọn xong. Có là thánh cũng không nhìn ra”
Nam nhân bố trí mười bốn thư kí, mỗi một người ngồi đó lại có một thư kí đứng sau lưng. Vậy cũng đủ hiểu lý do rồi
Nữ nhân đứng lên, đi nhanh đến cửa phòng, rất không khách khí dùng sức cầm tay nắm, kéo vào. Nhưng cánh cửa lại không một chút lay động_[Mẹ nó, đứa nào khoá cửa, đi họp mà khoá cửa làm gì vậy hả? Định nhốt rồi nướng hội đồng hả??]
Nữ chính thở dài, tựa đầu lên cửa, lại xoay lại nhìn một phòng mười bốn con người sáng giá, gồm bốn nữ, mười nam đang khó hiểu nhìn mình, nữ nhân liền cười nhếch môi, liếc nhìn_”Nhìn cái gì? Tôi là thiếu niên, thiếu niên cần phải nông nổi. Biết chưa!!”
(Xin lỗi, hai mươi lăm vẫn là thiếu niên sao ạ??? Tôi nhớ max level của thanh thiếu niên chỉ tới mười chín thôi mà?? Bà chị à, đáng lẽ nên là thanh niên hoặc gọi ‘đau’ là gái ế ở cấp độ vừa chứ!. Sao ế à? Cô ta có người yêu thì sao ế à?? Xin lỗi nhé, muốn hết ế, có chồng đi mấy chế!!! Chứ có người yêu thì ế bất cứ lúc nào không hay biết nhoé. )
Tác giả buồn bực trở về chỗ ngồi, phẩy tay_”Bắt đầu đi”
Và sau đó cuộc họp bắt đầu. Nữ nhân không cần quan tâm đến nội dung, chỉ bình thản quan sát nét mặt, biểu tình, hành động của từng người một, đưa ra đanh giá cụ thể nhất. Nhưng lúc nhìn đến tên giám đốc bên cạnh, nữ nhân không khỏi cười lạnh, nhìn chăm chú anh ta không rời mắt
Người kia cảm giác được có người nhìn mình liền tìm kiếm tầm mắt ấy. Rồi nhìn đến nữ nhân đại diện kia, khẽ cười nhếch môi.
Tác giả thấy hết, liền xẹt qua một tư tưởng_[Thánh tưởng tượng đã xuất hiện]_nữ nhân rất không câu nệ, xê ghế lại gần, chống tay, nghiêng đầu, nhìn nam nhân_“Này giám đốc”
“...”_nam nhân cũng chẳng nhìn tác giả, bình thản xem như không nghe thấy.
Tác giả bĩu môi, mặc kệ_”Vừa nhìn anh tôi liền nghĩ đến tiểu thuyết ngôn tình ba xu, anh quả thật rất giống, mà trùng hợp thay, bằng một cách nào đó, tôi thấy mình cũng na ná nữ chính đấy”
(Nữ chính à, cô thu liễm một chút được không?? Sau một thời gian dài, cô vẫn quyết định làm tôi mất mặt à??)
Nữ nhân càng không kiềm chế, nằm hẳn lên bàn, nghiên đầu nhìn nam nhân trước mắt_”Thật sự rất giống. Nhìn anh chắc khoảng hai tám nhỉ?? Tuổi này cũng thích hợp làm boss y ngôn tình còn gì”
Tác giả thở dài, ngồi dậy, tựa lưng ra ghế, lắc đầu_”Ôi, thật là cẩu huyết!”_vừa than xong, lại sáp đến gần nam nhân_”Qủa thật anh làm cho tôi có chút muốn chọc phá đấy. Nhưng thôi, cái gì né được thì né. Tôi không muốn tận mắt nhìn thấy nam phụ đâu. Hahahaha”
Nữ chính vui vẻ, căng thẳng chân, đẩy ghế lại chỗ cũ của mình cũng chẳng buồn nhìn đến nam nhân bên cạnh vẻ mặt có chút không ổn, cầm lên cây viết, gõ nhẹ mặt bàn, giơ tay bảo người đang báo cáo tạm dừng_”Trưởng phòng nhân sự”
Người được gọi liền giật mình nhìn lên nữ nhân_“Vâng”
“Anh có chuyện gấp sao?”
“...”
“Nói đi”
“Xin lỗi, trước khi vào phòng họp, tôi nhận được điện thoái, báo vợ sắp sinh”
“A, một tiểu bảo bối, trai hay gái vậy?”
“Con gái ạ”
“Ô, rất tốt, rất tốt, Chúc mừng anh. Mau đi, mau đi đi”
“...”
“Cứ đi, đừng lo”
Vị kia nghe vậy, có chút lúng túng như gà mắt tóc nhìn tác giả. Người này lại nghiêng đầu, cười một nụ cười chân thành nhất_”Cho anh ba giây, không đi tôi khoá cửa”
Người kia liền gật đầu, chạy đến, thẳng tay mở cửa, cắm đầu chạy đi
Tác giả nhìn theo, đánh rơi cây viết trên tay_[Ơ đệch, cửa đẩy từ trong ra ngoài à??]
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, nữ nhân liền đứng dậy, bất chấp cánh cửa đang chậm rãi đóng lại, đi nhanh đến, giơ chân đạp ngược cửa ra, đi ra ngoài, thủ sẵn thế rồi nhìn trái, nhìn phải để chắc chắn không có người, sau đó liền đi nhanh đến thang máy, quyết định đánh bài chuồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.