Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 60
Ngư Mông
05/01/2017
Từ ngày thái tử bị
phế, phong làm Thục vương, hoàng thượng lệnh hắn trong vòng một tháng
phải rời kinh, không có chiếu chỉ không được hồi kinh, tính ra đã hơn
nửa tháng.
Phạm Trọng Lương từ quan, công việc biên soạn ‘Sử ký Đại Tề’ lại tiến vào hồi cuối, hoàng thượng không mừng Phạm Trường An, không phân việc mới cho hắn. Khoảng thời gian này Phạm Trường An vội vàng làm phụ lục, cũng không có thời gian đi gặp thái tử.
Phạm Trường An đang định ngày mai đi tìm thái tử, thì thái tử đã tới nhà tìm.
Nhiều ngày không gặp, Tề Nhạc rõ ràng gầy đi trông thấy, không biết sau khi bị phế, đã bị đả kích biết bao nhiêu. Đỗ Thu Nương nhìn hắn hôm qua còn huênh hoang phấn chấn nay lại suy sút, nghe nói hoàng thượng phạt một năm bổng lộc, ăn mặc cũng không được như trước.
Vào ngày Tề Nhạc được phong làm Thục vương, Phạm Trường An đã nói, khí hậu Thục Châu nóng ẩm khó chịu, lại vì núi nhiều nước nhiều, địa thế hiểm trở nhấp nhô, nhiều năm qua, dân chúng Thục Châu hầu như bị cách biệt với bên ngoài. Đường khó đi không nói, Thục Châu lại còn là ranh giới của Đại chu và Đại Tề. Mấy năm nay hai nước xảy ra chiến sự không ngừng, doanh trại mọc khắp đường, nhất là Kiếm Sơn phía bắc Thục Châu càng là vùng trọng điểm giao tranh. Cữu cữu của Lý Nhiên từng nói, suýt nữa bỏ mạng giữa đường ở Thục Châu, bởi vì đường núi quá gập ghềnh.
Đỗ Thu Nương nhìn Tề Nhạc, thấy tinh thần của hắn cũng khá tốt.
Đỗ Thu Nương cố ý chuẩn bị đồ ăn ngon chiêu đãi Tề Nhạc, nghĩ mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, giữ ý không đề cập tới chuyện sắp rời kinh. Tề Nhạc tự rót rượu liên tục, không bao lâu đã say. Phạm Trường An kêu người dìu Tề Nhạc vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Đỗ Thu Nương quyết định ra sân phơi hoa mai tiếp.
Một canh giờ sau, Đỗ Thu Nương muốn đứng lên lại cảm giác có một cỗ áp lực vô hình đang đè ép nàng.
Đỗ Thu Nương choáng váng, vừa mới đứng dậy, đã thấy vẻ mặt khác thường của Tề Nhạc. Hắn từng là thái tử của một nước, dù đã bị phế thì khí thế vẫn đủ khiến người ta sinh lòng kính sợ. Bình thường lúc ở chung với Phạm Trường An hắn còn thu liễm một ít, giờ Đỗ Thu Nương chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè ép, khiến nàng không thở nổi. Nàng run rẩy không vô thức lùi về sau một bước, khom người chào, “Vương gia!”
Tề Nhạc nhìn chằm chằm Đỗ Thu Nương không nói, cho đến khi nàng cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Tề Nhạc mới lên tiếng, gằn từng chữ, “Ngươi nói bổn vương sẽ chết ở Thục Châu?”
Đỗ Thu Nương cả kinh thấy trong mắt Tề Nhạc có một sự nghiêm túc lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn. Dường như hắn đã khẳng định nàng biết đáp án chính xác của câu hỏi.
Sao hắn lại hỏi như vậy? Rốt cuộc hắn đã biết những gì?
Vô số suy nghĩ lướt qua đầu nàng, để lại một đống nghi vấn, nhưng vẫn cố trấn định, định nói vài câu may mắn kiểu như “Vương gia ở hiền sẽ gặp lành’ này nọ thì Tề Nhạc đã ép sát tới gần nàng.
Đỗ Thu Nương nhăn mặt, không vui. Bỗng Tề Nhạc nắm thật chặt tay Đỗ Thu Nương, bộ dáng đáng yêu ngây thơ khác hẳn bình thường, tựa như một đứa trẻ đang cầu xin phụ mẫu đừng vứt bỏ hắn…. Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng lại có vẻ dò xét rất nghiêm túc. Biểu cảm trên khuôn mặt và đôi mắt hắn cực kỳ không hợp, khiến Đỗ Thu Nương rối loạn.
Xung quanh chim kêu ríu rít. Đỗ Thu Nương muốn hất tay Tề Nhạc ra, nhưng hắn siết rất chặt, vùng vẫy cách mấy cũng không thoát được. Nàng chưa kịp nói gì sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân xột xoạt, hình như có người kêu, “Vương gia…. Vương gia….”
Khóe miệng Tề Nhạc nhếch lên, tạo ra nụ cười châm chọc, không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì. Hắn không chịu buông tay Đỗ Thu Nương ra, thậm chí còn mơ hồ tăng thêm sức, dùng khí thế nhiếp người uy hiếp nàng, còn mắt thì liếc về phía bên trái.
Tiếng bước chân sau lưng Đỗ Thu Nương càng ngày càng gần, mơ hồ có cả giọng Phạm Trường An, nhưng Tề Nhạc vẫn dán thật gần Đỗ Thu Nương, cứ như muốn ôm nàng vào lòng.
“Bổn vương thật sự không muốn đi Thục Châu, xin lỗi….” Tề Nhạc đột nhiên dùng lực kéo Đỗ Thu Nương về phía hắn, nói nhỏ bên tai nàng, đưa mặt lại gần như muốn hôn lên môi nàng.
Đỗ Thu Nương không giãy ra được, hoảng sợ nhấc chân đá Tề Nhạc. Nhưng ngay khi nàng nhấc chân lên đã có người nhanh hơn một bước bắt lấy bả vai Tề Nhạc, dứt khoát quật hắn xuống đất.
Đỗ Thu Nương kinh hô một tiếng nhìn Phạm Trường An nổi giận đùng đùng ngồi đè trên người Tề Nhạc, cùng với đó là bộ dáng ngây người như phỗng của Tề Phong, Lý Nhiên, Đỗ Kim Bảo.
Phạm Trường An vẫn chưa hết giận, giơ tay muốn đánh nữa thì Tề Phong đã bắt lấy tay hắn quát, “Phạm Tử Chính! Ngươi muốn mắc tội phạm thượng sao?”
Tề Phong lại nhìn Đỗ Thu Nương hỏi, “Ta nghe nói hoàng huynh không có trong phòng mới chạy ra đây tìm, Lý Tứ nói hắn say rượu nghỉ ngơi trong phòng, sao…. Sao giờ lại ở đây với ngươi?” Ánh mắt Tề Phòng nhìn Đỗ Thu Nương rõ ràng là ánh mắt toàn sự nghi ngờ.
Đỗ Thu Nương tức muốn nổ phổi, thầm mắng: nương hắn, tướng công bắt ngay tại trận đang bị hoàng huynh của ngươi cợt nhã, ngươi còn dám hoài nghi ta?! Đỗ Thu Nương đang định mở miệng mắng Tề Phong, thì Lý Tứ, tùy tùng của Tề Nhạc đột nhiên lao ra, thấy mặt Tề Nhạc có máu ngã trên đất ngất đi, sợ hãi quỳ rạp xuống đất khóc lóc. Tề Phong đạp Lý Tứ một cái, mắng, “Cẩu nô tài! Ngươi hầu hạ chủ tử nhà ngươi vậy đó hả? Hoàng huynh say rượu sao ngươi không ở bên cạnh hầu hạ?”
Lý Tứ bị mắng càng run dữ hơn.
Đỗ Thu Nương phát hiện trên mặt Lý Tứ có một mảng sưng đỏ khá to. Hẳn là Tề Phong cảm thấy hoàng huynh hắn đùa giỡn phụ nhân làm tổn hại mặt mũi hoàng gia, giận cá chém thớt bèn đá Lý Tứ thêm một cái nữa, quả thật có xu hướng muốn đá chết hắn luôn. Lý Tứ bị đá mấy cái, cuối cùng không chịu nổi nằm trên đất khóc ròng nói, “Điện hạ bớt giận, nô tài…. Nô tài thật sự hết cách rồi!”
Lý Tứ lập tức khóc lóc kể lể nói, “Đáng lẽ nô tài không nên nói, nhưng Lý Tứ đi theo vương gia nhiều năm, không đành lòng nhìn sau này vương gia phải sống trong đau khổ….”
Hắn ấp úng nói, làm như khó xử lắm, “Từ sau khi ra Tông Nhân Phủ, dường như vương gia đã hơi khác thường, cả ngày hốt hốt hoảng hoảng, nửa đêm còn bật dậy đi lại lung tung…. Sau khi được lệnh phải đến Thục Châu, vương gia càng thêm cả đêm không ngủ, dù có thiếp được một lúc, nửa đêm cũng sẽ có những hành động kỳ quái. Vương phi không cho bọn nô tài mời thái y sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của vương gia. Vương phi lệnh nô tài âm thầm mời đại phu đến khám. Đại phu chẩn đoán vương gia bị chứng mộng du. Tức là khi ngủ sẽ đi lung tung không khống chế được, làm những chuyện thường ngày không bao giờ làm, nhưng vẻ mặt vẫn giống hệt người thường. Nếu cứ vậy mãi, nô tài chỉ sợ vương gia sẽ…. sẽ điên mất….”
“Điên mất?!” Tề Phong kinh hãi hỏi lại. Lý Tứ vừa khóc nói, “Đại phu nói vậy ạ! Nhưng vương gia uống thuốc nhiều ngày rồi, triệu chứng vẫn không cải thiện chút nào, còn có xu hướng càng nghiêm trọng hơn. Trước đây vài ngày, vương gia còn nửa đêm xông vào nhà bếp, cầm dao chặt thịt đi xung quanh đả thương người, mấy người làm trong phủ đã bị thương, vương phi nói phải giữ gìn thể diện cho vương gia nên giấu chuyện này đi. Vừa rồi, vương gia đang nghỉ ngơi trong phòng, nô tài đứng ngoài cửa trông chừng, đột nhiên vương gia bước ra, đánh nô tài, nô tài…. Nô tài ngất đi….”
“Những lời ngươi nói đều là sự thật?” Tề Phong nhìn Lý Tứ hỏi.
“Trong phủ có rất nhiều người biết! Lý Tứ không dám gạt điện hạ!” Lý Tứ đổi hướng, quỳ trước mặt Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương nói, “Vừa rồi nếu vương gia có đắc tội Phạm đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi thì xin hai vị hãy thứ lỗi. Vương gia…. Vương gia cũng là thân bất do kỷ, sau khi tỉnh lại chưa chắc vương gia nhớ những gì đã làm!”
Đỗ Thu Nương nhìn Tề Nhạc nằm trên đất nhớ lại lời Tề Nhạc đã nói trước khi ngã xuống. Điên? Hắn điên thật sao? Đỗ Thu Nương lắc đầu một cái, dù thế nào cũng không tin.
Nhưng Tề Nhạc dây dưa nàng, Phạm Trường An lại đả thương hắn, hai người họ đã phạm tội khi quân phạm thượng. Phu thê nàng phải có trách nhiệm. Đỗ Thu Nương suy nghĩ một phen rồi nói Lý Nguyên Tu có thể trị chứng mộng du này, nếu Tề Nhạc không hết bệnh đi Thục Châu sẽ càng bất tiện, vất vả lắm mới thuyết phục được Tề Phong để Nhạc ở lại Mai Viên dưỡng bệnh.
Ngay đêm đó, Đỗ Thu Nương mời Lý Nguyên Tu tới Mai viên một chuyến, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho kể hết cho Lý Nguyên Tu nghe trước khi khám.
Lý Nguyên Tu khám xong, kết luận là chứng mộng du, chăm chú viết một loạt ba phương thuốc, tổng cộng chừng ba mươi vị, tất cả đều là dược liệu quý hiếm. Tề Phong âm thầm sai người đem ba phương thuốc đi hỏi đại phu khác, nghe nói ba phương này đúng là để dưỡng thần bổ não, có thể trị mộng du, mới cho đi người bốc thuốc đưa đến Mai Viên.
Nửa đêm, Tề Nhạc tỉnh lại. Thực ra trước đó hắn đã tỉnh lại một lần, nhưng thấy Tề Phong vẫn còn ở, suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục giả bộ bất tỉnh tiếp, đến giờ quả thật khát nước quá không chịu nổi mới xuống giường đi rót nước uống. Mép ly còn chưa chạm tới khóe miệng, bỗng xuất hiện một bóng người trong góc phòng. Người nọ vung gậy đập xuống người hắn.
Kẻ thần bí ra chiêu không hề nương tình, chiêu nào chiêu nấy cũng đập lên mặt, làm như không hủy mặt hắn không xong.
Trong phòng, ánh sáng yếu ớt, người nọ lại che mặt, Tề Nhạc hoàn toàn không thấy rõ mặt. Người nọ ra chiêu càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng trông quen mắt. Qua mấy hiệp, Tề Nhạc đã bị trúng mấy cái. Rốt cuộc hết chịu nổi, hắn ngừng tay, giận tái mặt quát, “Phạm Trường An! Nếu ngươi muốn báo thù, chúng ta chuyển sang chỗ rộng rãi đánh! Nương nó, ngươi dùng chày cán bột đánh ta, tính cái gì anh hùng hảo hán?”
Phạm Trọng Lương từ quan, công việc biên soạn ‘Sử ký Đại Tề’ lại tiến vào hồi cuối, hoàng thượng không mừng Phạm Trường An, không phân việc mới cho hắn. Khoảng thời gian này Phạm Trường An vội vàng làm phụ lục, cũng không có thời gian đi gặp thái tử.
Phạm Trường An đang định ngày mai đi tìm thái tử, thì thái tử đã tới nhà tìm.
Nhiều ngày không gặp, Tề Nhạc rõ ràng gầy đi trông thấy, không biết sau khi bị phế, đã bị đả kích biết bao nhiêu. Đỗ Thu Nương nhìn hắn hôm qua còn huênh hoang phấn chấn nay lại suy sút, nghe nói hoàng thượng phạt một năm bổng lộc, ăn mặc cũng không được như trước.
Vào ngày Tề Nhạc được phong làm Thục vương, Phạm Trường An đã nói, khí hậu Thục Châu nóng ẩm khó chịu, lại vì núi nhiều nước nhiều, địa thế hiểm trở nhấp nhô, nhiều năm qua, dân chúng Thục Châu hầu như bị cách biệt với bên ngoài. Đường khó đi không nói, Thục Châu lại còn là ranh giới của Đại chu và Đại Tề. Mấy năm nay hai nước xảy ra chiến sự không ngừng, doanh trại mọc khắp đường, nhất là Kiếm Sơn phía bắc Thục Châu càng là vùng trọng điểm giao tranh. Cữu cữu của Lý Nhiên từng nói, suýt nữa bỏ mạng giữa đường ở Thục Châu, bởi vì đường núi quá gập ghềnh.
Đỗ Thu Nương nhìn Tề Nhạc, thấy tinh thần của hắn cũng khá tốt.
Đỗ Thu Nương cố ý chuẩn bị đồ ăn ngon chiêu đãi Tề Nhạc, nghĩ mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, giữ ý không đề cập tới chuyện sắp rời kinh. Tề Nhạc tự rót rượu liên tục, không bao lâu đã say. Phạm Trường An kêu người dìu Tề Nhạc vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Đỗ Thu Nương quyết định ra sân phơi hoa mai tiếp.
Một canh giờ sau, Đỗ Thu Nương muốn đứng lên lại cảm giác có một cỗ áp lực vô hình đang đè ép nàng.
Đỗ Thu Nương choáng váng, vừa mới đứng dậy, đã thấy vẻ mặt khác thường của Tề Nhạc. Hắn từng là thái tử của một nước, dù đã bị phế thì khí thế vẫn đủ khiến người ta sinh lòng kính sợ. Bình thường lúc ở chung với Phạm Trường An hắn còn thu liễm một ít, giờ Đỗ Thu Nương chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè ép, khiến nàng không thở nổi. Nàng run rẩy không vô thức lùi về sau một bước, khom người chào, “Vương gia!”
Tề Nhạc nhìn chằm chằm Đỗ Thu Nương không nói, cho đến khi nàng cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Tề Nhạc mới lên tiếng, gằn từng chữ, “Ngươi nói bổn vương sẽ chết ở Thục Châu?”
Đỗ Thu Nương cả kinh thấy trong mắt Tề Nhạc có một sự nghiêm túc lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn. Dường như hắn đã khẳng định nàng biết đáp án chính xác của câu hỏi.
Sao hắn lại hỏi như vậy? Rốt cuộc hắn đã biết những gì?
Vô số suy nghĩ lướt qua đầu nàng, để lại một đống nghi vấn, nhưng vẫn cố trấn định, định nói vài câu may mắn kiểu như “Vương gia ở hiền sẽ gặp lành’ này nọ thì Tề Nhạc đã ép sát tới gần nàng.
Đỗ Thu Nương nhăn mặt, không vui. Bỗng Tề Nhạc nắm thật chặt tay Đỗ Thu Nương, bộ dáng đáng yêu ngây thơ khác hẳn bình thường, tựa như một đứa trẻ đang cầu xin phụ mẫu đừng vứt bỏ hắn…. Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng lại có vẻ dò xét rất nghiêm túc. Biểu cảm trên khuôn mặt và đôi mắt hắn cực kỳ không hợp, khiến Đỗ Thu Nương rối loạn.
Xung quanh chim kêu ríu rít. Đỗ Thu Nương muốn hất tay Tề Nhạc ra, nhưng hắn siết rất chặt, vùng vẫy cách mấy cũng không thoát được. Nàng chưa kịp nói gì sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân xột xoạt, hình như có người kêu, “Vương gia…. Vương gia….”
Khóe miệng Tề Nhạc nhếch lên, tạo ra nụ cười châm chọc, không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì. Hắn không chịu buông tay Đỗ Thu Nương ra, thậm chí còn mơ hồ tăng thêm sức, dùng khí thế nhiếp người uy hiếp nàng, còn mắt thì liếc về phía bên trái.
Tiếng bước chân sau lưng Đỗ Thu Nương càng ngày càng gần, mơ hồ có cả giọng Phạm Trường An, nhưng Tề Nhạc vẫn dán thật gần Đỗ Thu Nương, cứ như muốn ôm nàng vào lòng.
“Bổn vương thật sự không muốn đi Thục Châu, xin lỗi….” Tề Nhạc đột nhiên dùng lực kéo Đỗ Thu Nương về phía hắn, nói nhỏ bên tai nàng, đưa mặt lại gần như muốn hôn lên môi nàng.
Đỗ Thu Nương không giãy ra được, hoảng sợ nhấc chân đá Tề Nhạc. Nhưng ngay khi nàng nhấc chân lên đã có người nhanh hơn một bước bắt lấy bả vai Tề Nhạc, dứt khoát quật hắn xuống đất.
Đỗ Thu Nương kinh hô một tiếng nhìn Phạm Trường An nổi giận đùng đùng ngồi đè trên người Tề Nhạc, cùng với đó là bộ dáng ngây người như phỗng của Tề Phong, Lý Nhiên, Đỗ Kim Bảo.
Phạm Trường An vẫn chưa hết giận, giơ tay muốn đánh nữa thì Tề Phong đã bắt lấy tay hắn quát, “Phạm Tử Chính! Ngươi muốn mắc tội phạm thượng sao?”
Tề Phong lại nhìn Đỗ Thu Nương hỏi, “Ta nghe nói hoàng huynh không có trong phòng mới chạy ra đây tìm, Lý Tứ nói hắn say rượu nghỉ ngơi trong phòng, sao…. Sao giờ lại ở đây với ngươi?” Ánh mắt Tề Phòng nhìn Đỗ Thu Nương rõ ràng là ánh mắt toàn sự nghi ngờ.
Đỗ Thu Nương tức muốn nổ phổi, thầm mắng: nương hắn, tướng công bắt ngay tại trận đang bị hoàng huynh của ngươi cợt nhã, ngươi còn dám hoài nghi ta?! Đỗ Thu Nương đang định mở miệng mắng Tề Phong, thì Lý Tứ, tùy tùng của Tề Nhạc đột nhiên lao ra, thấy mặt Tề Nhạc có máu ngã trên đất ngất đi, sợ hãi quỳ rạp xuống đất khóc lóc. Tề Phong đạp Lý Tứ một cái, mắng, “Cẩu nô tài! Ngươi hầu hạ chủ tử nhà ngươi vậy đó hả? Hoàng huynh say rượu sao ngươi không ở bên cạnh hầu hạ?”
Lý Tứ bị mắng càng run dữ hơn.
Đỗ Thu Nương phát hiện trên mặt Lý Tứ có một mảng sưng đỏ khá to. Hẳn là Tề Phong cảm thấy hoàng huynh hắn đùa giỡn phụ nhân làm tổn hại mặt mũi hoàng gia, giận cá chém thớt bèn đá Lý Tứ thêm một cái nữa, quả thật có xu hướng muốn đá chết hắn luôn. Lý Tứ bị đá mấy cái, cuối cùng không chịu nổi nằm trên đất khóc ròng nói, “Điện hạ bớt giận, nô tài…. Nô tài thật sự hết cách rồi!”
Lý Tứ lập tức khóc lóc kể lể nói, “Đáng lẽ nô tài không nên nói, nhưng Lý Tứ đi theo vương gia nhiều năm, không đành lòng nhìn sau này vương gia phải sống trong đau khổ….”
Hắn ấp úng nói, làm như khó xử lắm, “Từ sau khi ra Tông Nhân Phủ, dường như vương gia đã hơi khác thường, cả ngày hốt hốt hoảng hoảng, nửa đêm còn bật dậy đi lại lung tung…. Sau khi được lệnh phải đến Thục Châu, vương gia càng thêm cả đêm không ngủ, dù có thiếp được một lúc, nửa đêm cũng sẽ có những hành động kỳ quái. Vương phi không cho bọn nô tài mời thái y sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của vương gia. Vương phi lệnh nô tài âm thầm mời đại phu đến khám. Đại phu chẩn đoán vương gia bị chứng mộng du. Tức là khi ngủ sẽ đi lung tung không khống chế được, làm những chuyện thường ngày không bao giờ làm, nhưng vẻ mặt vẫn giống hệt người thường. Nếu cứ vậy mãi, nô tài chỉ sợ vương gia sẽ…. sẽ điên mất….”
“Điên mất?!” Tề Phong kinh hãi hỏi lại. Lý Tứ vừa khóc nói, “Đại phu nói vậy ạ! Nhưng vương gia uống thuốc nhiều ngày rồi, triệu chứng vẫn không cải thiện chút nào, còn có xu hướng càng nghiêm trọng hơn. Trước đây vài ngày, vương gia còn nửa đêm xông vào nhà bếp, cầm dao chặt thịt đi xung quanh đả thương người, mấy người làm trong phủ đã bị thương, vương phi nói phải giữ gìn thể diện cho vương gia nên giấu chuyện này đi. Vừa rồi, vương gia đang nghỉ ngơi trong phòng, nô tài đứng ngoài cửa trông chừng, đột nhiên vương gia bước ra, đánh nô tài, nô tài…. Nô tài ngất đi….”
“Những lời ngươi nói đều là sự thật?” Tề Phong nhìn Lý Tứ hỏi.
“Trong phủ có rất nhiều người biết! Lý Tứ không dám gạt điện hạ!” Lý Tứ đổi hướng, quỳ trước mặt Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương nói, “Vừa rồi nếu vương gia có đắc tội Phạm đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi thì xin hai vị hãy thứ lỗi. Vương gia…. Vương gia cũng là thân bất do kỷ, sau khi tỉnh lại chưa chắc vương gia nhớ những gì đã làm!”
Đỗ Thu Nương nhìn Tề Nhạc nằm trên đất nhớ lại lời Tề Nhạc đã nói trước khi ngã xuống. Điên? Hắn điên thật sao? Đỗ Thu Nương lắc đầu một cái, dù thế nào cũng không tin.
Nhưng Tề Nhạc dây dưa nàng, Phạm Trường An lại đả thương hắn, hai người họ đã phạm tội khi quân phạm thượng. Phu thê nàng phải có trách nhiệm. Đỗ Thu Nương suy nghĩ một phen rồi nói Lý Nguyên Tu có thể trị chứng mộng du này, nếu Tề Nhạc không hết bệnh đi Thục Châu sẽ càng bất tiện, vất vả lắm mới thuyết phục được Tề Phong để Nhạc ở lại Mai Viên dưỡng bệnh.
Ngay đêm đó, Đỗ Thu Nương mời Lý Nguyên Tu tới Mai viên một chuyến, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho kể hết cho Lý Nguyên Tu nghe trước khi khám.
Lý Nguyên Tu khám xong, kết luận là chứng mộng du, chăm chú viết một loạt ba phương thuốc, tổng cộng chừng ba mươi vị, tất cả đều là dược liệu quý hiếm. Tề Phong âm thầm sai người đem ba phương thuốc đi hỏi đại phu khác, nghe nói ba phương này đúng là để dưỡng thần bổ não, có thể trị mộng du, mới cho đi người bốc thuốc đưa đến Mai Viên.
Nửa đêm, Tề Nhạc tỉnh lại. Thực ra trước đó hắn đã tỉnh lại một lần, nhưng thấy Tề Phong vẫn còn ở, suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục giả bộ bất tỉnh tiếp, đến giờ quả thật khát nước quá không chịu nổi mới xuống giường đi rót nước uống. Mép ly còn chưa chạm tới khóe miệng, bỗng xuất hiện một bóng người trong góc phòng. Người nọ vung gậy đập xuống người hắn.
Kẻ thần bí ra chiêu không hề nương tình, chiêu nào chiêu nấy cũng đập lên mặt, làm như không hủy mặt hắn không xong.
Trong phòng, ánh sáng yếu ớt, người nọ lại che mặt, Tề Nhạc hoàn toàn không thấy rõ mặt. Người nọ ra chiêu càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng trông quen mắt. Qua mấy hiệp, Tề Nhạc đã bị trúng mấy cái. Rốt cuộc hết chịu nổi, hắn ngừng tay, giận tái mặt quát, “Phạm Trường An! Nếu ngươi muốn báo thù, chúng ta chuyển sang chỗ rộng rãi đánh! Nương nó, ngươi dùng chày cán bột đánh ta, tính cái gì anh hùng hảo hán?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.