Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 63
Ngư Mông
12/01/2017
Nếu nói ai khác đánh chết người, có lẽ Đỗ Thu Nương sẽ tin, nhưng nói Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo, hai thiếu niên chưa trưởng thành, cộng với một
thiếu niên càng thêm gầy yếu kia dưới sự quần ẩu của một đám người vẫn
có thể đánh chết một nam tử trưởng thành cao lớn thì nàng tuyệt đối
không tin đó là sự thật! Huống chi, Đỗ Đồng Bảo là một hài tử hiểu
chuyện, dù Đỗ Ngân Bảo có xúc động đánh người thì Đỗ Đồng Bảo cũng sẽ
ngăn lại.
Đỗ Thu Nương thấy dáng vẻ đắc ý của Tần Viễn và tên đệ đệ mập nhà hắn, bèn vọt tới trước mặt mắng, “Chứng cứ đâu? Chỉ nói miệng cũng có thể buộc tội người ta được sao? Ngân Bảo và Đồng Bảo bị quần ẩu, máu me khắp người, còn đang nằm trong phòng chưa rõ sống chết kìa! Muốn lên công đường? Cũng được! Ta sẽ kiện đệ đệ ngươi tội cố ý đả thương người vô tội!”
Đỗ Thu Nương nói với quan sai, “Phiền ngài dẫn đường cho ta tới nha môn,ta phải đi kiện bọn họ! Muốn dẫn hai đệ đệ của ta đi thì phải dẫn luôn cả tên kia theo!”
Tần Viễn đã chịu khó dẫn quan sai tới cửa thì nàng cũng không ngại ‘chơi’ với hắn một lần! Huống chi, chỉ cần có mắt là sẽ nhận ra mấy quan sai kia cũng không thích Tần Viễn gì cho cam, chỉ vì thân phận của hắn nên phải nể mặt đi theo hắn thôi.
Quan binh cầm đầu nghe xong, lộ vẻ khó xử. Phạm Trường An bèn tiến lên nói, “Nghe tin một đám thiếu niên tụ tập đánh nhau ngay trong học đường ta cũng rất bực bội. Nhìn những vết máu trên người nương tử ta kìa, bị dính lúc xử lý vết thương cho hai tiểu cữu tử ta đó! Hai người họ bị thương khắp người, lúc về chưa nói được mấy câu đã hôn mê bất tỉnh, lay gọi cách mấy cũng không tỉnh…. Buổi sáng vui vẻ lành lặn ra cửa lúc về lại như vậy, hỏi sao bọn ta không đau lòng chứ?” Dứt lời hắn lại nghẹn ngào một phen.
Đỗ Thu Nương phối hợp kịp thời, lặng lẽ cúi đầu. Phạm Trường An lại nói. “Ta vốn ít huynh đệ, phụ mẫu thương yêu hai tiểu cữu tử này như nhi tử ruột, nếu để họ biết nhi tử của mình bị đánh thành như vậy, không biết sẽ khổ sở tới mức nào! Vừa rồi ta nghe nói có quan sai tới, vội vàng chạy ra sợ làm trễ nãi công việc của các vị, lại đáng thương cho hai tiểu cữu tử ta, không biết giờ sao rồi. Nếu các vị quan sai còn nể mặt phụ thân ta, thì hãy để ta vào lo cứu trị cho hai tiểu cữu tử đã. Đợi tụi nó tỉnh lại, ta nhất định sẽ tự mình dẫn hai đứa tới nha môn. Nhưng nếu bọn nó không tỉnh, Phạm Tử Chính ta dù có sức cùng lực kiệt cũng phải đòi lại công bằng cho hai đứa nó!”
Nói xong, Phạm Trường An hung hăng trừng Tần Viễn một cái. Đỗ Thu Nương càng thêm hợp thời khóc nấc lên, nghẹn ngào nói, “Ngân Bảo Đồng Bảo đáng thương của tỷ…. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy chứ??”
Tần Viễn trơ mắt nhìn phu thê Phạm Trường An phu xướng phụ tùy, đang muốn cắt ngang thì quan binh cầm đầu đã ôm quyền nói với Phạm Trường An, “Tất nhiên bọn ta rất tin tưởng nhân phẩm của Phạm đại thiếu gia. Mạng người lớn như trời, Phạm đại thiếu gia cứ vào cứu người trước đi. Cũng xin Phạm đại thiếu gia đừng làm khó bọn ta, khi hai người họ tỉnh lại, phải lập tức đưa tới nha môn ngay!”
“Tất nhiên rồi!” Phạm Trường An đáp lễ nói cám ơn. Tần Viễn sốt ruột muốn đá chân quan sai một cái ra hiệu, nào ngờ quan sai kia chợt né qua khiến Tần Viễn đá vào không khí suýt nữa té sấp xuống, may mà đằng trước có Tần Liên mập mạp đỡ cho. Tần Liên bị đập ngã sấp xuống như chó gặm bùn.
Mặt Tần Viễn lúc trắng lúc xanh, chỉ tay vào mặt quan sai cầm đầu nói, “Mấy tên vô dụng các ngươi! Trong kia có tội phạm giết người không chịu bắt, triều đình nuôi bọn vô dụng các ngươi có ích gì?”
Quan sai kia đã đi theo đại tướng quân An Tri Hoán nhiều năm, từng sống dưới ánh đao ảnh kiếm, ghét nhất cái kiểu đại thiếu gia hống hách ngu ngốc như Tần Viễn, lập tức đen mặt nói, “Ta ăn bổng lộc của triều đình, chứ không phải của Tần công tử ngài. Hơn nữa, trong kia là hai người bệnh chưa biết sống chết, nếu cưỡng chế mang đi, bọn họ chết trên đường, ngài có kham nổi trách nhiệm không, hay là bắt bọn ta chịu?”
“Ngươi không sợ bọn chúng bỏ chạy?” Tần Viễn lại mắng.
Quan sai kia hừ lạnh một tiếng nói, “Đương kim thánh thượng đã từng khen Phạm Tử Chính là người đoan chính, nguyên Hữu thừa tướng Phạm Trọng Lương cũng là người thanh liêm, có gì không thể tin? Nếu Tần công tử không yên tâm, ta sẽ để lại hai người lại canh chừng.”
Tần Viễn nghe xong, hết đường phản bác, lại thấy Tần Liên vẫn còn lăn lộn trên đất như con rùa bị lật ngửa mãi không lật lại được, càng cảm giác mất thể diện, bèn đá người hầu của Tần Liên một cái, mắng, “Đồ vô dụng! Còn không mau đỡ Cửu thiếu gia dậy!”
Dứt lời, Tần Viễn lại nhìn Phạm Trường An cười khiêu khích, “Phạm Tử Chính, hiện giờ cả nhà họ Phạm ngươi đều là đồ bỏ đi! Hai tiểu cữu tử mang tội giết người, còn phế thái tử cũng không vài ngày nữa phải đi Kiến Châu, ta xem ngươi làm sao trở mình! Các ngươi chờ bị chém đầu đi!” Nói xong, hắn nhìn Phạm Trường An nhổ một bãi nước bọt, rồi liếc Đỗ Thu Nương bằng ánh mắt khinh miệt mới đi thẳng ra cửa.
Quan sai cầm đầu ôm quyền với Phạm Trường An, nói vừa rồi hắn tới học đường một chuyến, thấy một thiếu nên tên Đỗ Kim Bảo và một cô nương tên Đỗ Nhược Lan đang ồn ào trong đó, đồng nghiệp của hắn mới dẫn hai người tới nha môn với tội quấy rối học đường. di lkễn.đ kàn/nkkê,qu=lý,đô=ln Hắn biết đó là người nhà của Phạm Trường An nên đã dặn đồng nghiệp một tiếng, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được thả về.
Phạm Trường An cám ơn rối rít, trộm nhét một ít bạc vào tay quan sai kia. Hắn cũng không làm bộ, nhận lấy, nói cám ơn xong dẫn những người khác đi ngay.
Bên này Tần Viễn giận điên lên hùng hùng hổ hổ bỏ đi, chẳng mấy chốc Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan cũng được thả ra, hai nhóm gặp nhau trên đường suýt nữa lại xảy ra xung đột.
Lúc đó Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan vội chạy về nhà xem Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thế nào. Còn Tần Viễn ăn cục tức chỗ Phạm Trường An vừa đi vừa mắng Tần Liên là đầu heo, không lo nhìn đường, vì vậy vừa qua khỏi khúc quẹo đã đụng phải Đỗ Nhược Lan cũng đang mắng Tần Liên.
Tần Viễn điên lên muốn mắng kẻ nào có mắt chó không nhìn đường, nhưng đang định mở miệng lại thấy khuôn mặt thanh tú vừa giận vừa thẹn của Đỗ Nhược Lan, nhất thời sửng sốt không phát ra lời.
Đỗ Nhược Lan không biết Tần Viễn là ai, nghĩ hai bên đều có lỗi, bèn nói một tiếng xin lỗi rồi kéo Đỗ Kim Bảo chạy đi.
Chỉ một lần vô tình chạm mặt lại khiến Tần Viễn nhớ thương Đỗ Nhược Lan mãi không quên, chờ hắn hồi hồn lại thì người đã đi mất tiêu. Hắn bèn phái người điều tra Đỗ Nhược Lan là cô nương nhà ai.
Chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp, khiến Đỗ Nhược Lan gặp phải tên cầm thú Tần Viễn dẫn tới nhiều chuyện rắc rối về sau.
Bên này, Đỗ Thu Nương mời hai quan sai ở lại vào phòng khách uống trà trong khi chờ. Nàng vào phòng thấy Phạm Trường An đang đen mặt ngồi im. Còn Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thì kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng không biết đang suy tư điều gì, dáng vẻ thản nhiên như việc không liên quan tới ta.
“Đánh chết người?” Đỗ Đồng Bảo lắc đầu nói, “Không thể nào! Tùy tùng của tên mập chết bầm kia cao chừng tám thước, bình thường đệ muốn thấy mặt hắn còn phải ngửa đầu nữa là! Lúc đánh nhau hắn cũng là kẻ mạnh nhất, đệ phải bảo Ngân Bảo tấn công vào nửa người dưới của hắn đó, làm sao đánh chết nổi?”
“Rõ ràng là muốn vu oan giá họa cho chúng ta!” Đỗ Ngân Bảo cau mày nói, “Giờ phải làm sao đây?”
Cả phòng đang cau mày lo lắng thì Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan về tới. Hai người cũng không bị ngược đãi gì, chỉ cho biết nơi đó không phải là nơi có thể làm ầm lên, để họ chú ý giữ thân.
Đỗ Nhược Lan vừa thấy Đỗ Ngân Bảo lập tức tiến lên nhéo tai Đỗ Ngân Bảo, mắng, “Ta đã dặn ra ngoài phải đoàn kết không để kẻ khác bắt nạt, nhưng không có kêu hai đứa đánh nhau với người ta! Đúng là bọn chúng khinh người quá đáng là sai, nhưng hai đứa ra tay quá độc ác rồi! Sao lại đánh người ta đến nông nỗi đó!”
Đỗ Ngân Bảo bị Đỗ Nhược Lan nhéo, vừa né vừa hỏi, “Tam tỷ, tỷ nói gì vậy?”
Đỗ Kim Bảo trả lời thay, “Bọn ta vừa ra khỏi cổng nha môn đã thấy có ba bốn gia đinh phủ Tả thừa tướng khiêng tên tùy tùng bị đánh chết tới. Nhóm người đó khóc đến chết đi sống lại luôn. Ta lại nhìn thử, thấy tình trạng lúc chết của hắn cực kỳ thảm thiết, mắt mũi miệng tai gì đều trào ra máu, có vẻ chết không nhắm mắt!”
“Nhất định là Tần Viễn đã lệnh cho bọn họ làm lớn chuyện lên!” Phạm Trường An nói nhỏ, lâm vào suy tư. Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo và thiếu niên áo trắng kia phải tới nha môn là chuyện nhất định không thể tránh. Có điều bên kia cố tình hãm hại, quan trọng là phải nghĩ cách ứng phó. Nếu Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo không may bị vu oán giá họa thì Đỗ Thu Nương không khổ sở tới chết mới lạ! Còn thiếu niên áo trắng kia nữa….
“Xin hỏi vị công tử này tên gì? Có cần ta báo cho người nhà tới đón công tử về không, cũng tiện việc bàn bạc cách ứng phó luôn!” Phạm Trường An nói. Thiếu niên áo trắng kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói, “Ta họ An, tên chỉ một chữ Nhiên….”
“An Nhiên…. Xin chào An công tử.” Phạm Trường An cười nói.
An Nhiên mím môi cười đáp lễ, nụ cười chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. dnliễn.đà;nn/lê,q;m;nuý,đ"ôn Nhưng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo vẫn thấy được, nhất thời ngẩn ra. Đỗ Ngân Bảo thầm nghĩ tiểu tử này còn xinh đẹp hơn cả nữ tử nữa. Đỗ Đồng Bảo lại nghĩ: tiểu tử này quả là yêu nghiệt, chẳng khác gì ‘hồng nhan họa thủy’.
Phạm Trường An thầm nhẩm ‘A di đà Phật’, nghĩ: thiếu niên này chính là một Trương Bác Hưng thứ hai, bộ dáng thanh tú không nhất định là người tốt, phải đề phòng mới được. Ở nơi xa, Trương Bác Hưng có rùng mình hay không thì không phải chuyện nằm trong phạm vi lo nghĩ của Phạm Trường An rồi.
An Nhiên nhìn chằm chằm Phạm Trường An, thầm nghĩ: Phạm Tử Chính quả là thú vị hơn lời đồn nhiều. Thiếu niên nhìn tới mức thất thần, vô thức nói ra thành lời suy nghĩ trong lòng.
Cả phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Đỗ Ngân Bảo thấy người vốn mười ngày nửa tháng chưa chắc nói được một câu đầy đủ giờ lại lộ vẻ mặt sùng bái xen lẫn thẹn thùng nhìn đại tỷ phu, thì vô cùng ngạc nhiên. Đỗ Ngân Bảo đi vòng tới trước mặt An nhiên, vỗ một cái lên mặt An Nhiên, nói, “Ngươi là nam nhi lại tỏ vẻ thẹn thùng như một cô nương là sao?! Đúng là đại tỷ phu của ta rất có khí chất, nhưng nay ngươi sắp thành tội phạm giết người rồi đó, không thể để dành tinh thần suy nghĩ cái gì có ích hơn được à?”
An Nhiên lập tức chớp mắt một cái, nói, “Một mình ta đến kinh thành đi học, không có phụ mẫu huynh đệ bên cạnh, chẳng có ai để bàn chuyện đâu! Hơn nữa, ba chúng ta rõ ràng là bị oan! Ta không tin vương pháp không thể che chở cho ba chúng ta!”
Phạm Trường An thầm trợn trắng mắt: tiểu tử này đúng là mọt sách, chưa từng trải nên không biết nhân tình ấm lạnh. Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Dù có bị oan thì mong An huynh đệ cũng hãy nghe ta một lần, để có thể yên ổn thoát khỏi vụ rắc rối này!”
“Tất cả đều nghe theo Phạm đại ca!” An nhiên gật đầu nói.
Đỗ Thu Nương vẫn luôn quan sát An Nhiên từ nãy tới giờ. Nàng cứ có cảm giác là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào, đang muốn nhìn kỹ hơn thì An Nhiên đã khôi phục dáng vẻ không nói không cười nên đành thôi.
Đỗ Thu Nương nói, “Theo ta, quan trọng nhất hiện nay là chúng ta phải giải quyết vụ đưa người tới nha môn.” Lập tức, mấy đôi mắt trong phòng đều tập trung nhìn Phạm Trường An khiến hắn cảm giác như có một áp lực vô hình đang đè nặng.
Phạm Trường An bước tới bên cạnh Đỗ Thu Nương thì nghe nàng lẩm bẩm, “Bọn vô lại kia chỉ biết nghĩ ra mấy biện pháp vô sỉ! Đúng là một đám rùa đen rút đầu! Tốt nhất chúng ta phải khiến cho chúng không dám thò chân ra luôn! Trốn cho kỹ đừng để ta bắt gặp, nếu không ta nhất định sẽ dùng chày cán bột đập chết bọn chúng!”
Phạm Trường An buồn cười, nhớ tới uy lực cây chày cán bột của Đỗ Thu Nương lúc còn ở thôn An Bình. Khi đó mọi chuyện thật dễ dàng, còn hôm nay…. Bỗng nhiên, Phạm Trường An nảy ra một ý: đúng rồi! Đối phó với bọn vô lại thì phải dùng biện pháp vô lại! Lấy bạo chế bạo có gì không được?!
Phạm Trường An lập tức trình bày chi tiết biện pháp cho cả phòng nghe. Lúc đầu Đỗ Thu Nương không chịu, nhưng ngẫm lại giờ đã hết cách, đành còn nước còn tát thôi, kéo được lúc nào hay lúc ấy, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, sẽ có ngày sự thật được phơi bày thôi.
Hai quan sai vừa mới uống xong một ly trà nóng, Đỗ Thu Nương đã cho người mang tới một dĩa bánh ngọt cực ngon. Sau đó kêu Đỗ Kim Bảo tiếp hai người ăn cơm nói chuyện thật vui, chờ tới lúc ăn xong thì đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Đỗ Kim Bảo nhìn trời, ước chừng đã tới lúc, đang định đi ra ngoài xem thử, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Đỗ Thu Nương truyền ra từ trong phòng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo, “Ngân Bảo, Đồng Bảo, đệ đệ tốt của ta…. Hai đứa…. Sao hai đứa lại….”
Hai quan sai nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: e rằng không xong!
Đỗ Thu Nương thấy dáng vẻ đắc ý của Tần Viễn và tên đệ đệ mập nhà hắn, bèn vọt tới trước mặt mắng, “Chứng cứ đâu? Chỉ nói miệng cũng có thể buộc tội người ta được sao? Ngân Bảo và Đồng Bảo bị quần ẩu, máu me khắp người, còn đang nằm trong phòng chưa rõ sống chết kìa! Muốn lên công đường? Cũng được! Ta sẽ kiện đệ đệ ngươi tội cố ý đả thương người vô tội!”
Đỗ Thu Nương nói với quan sai, “Phiền ngài dẫn đường cho ta tới nha môn,ta phải đi kiện bọn họ! Muốn dẫn hai đệ đệ của ta đi thì phải dẫn luôn cả tên kia theo!”
Tần Viễn đã chịu khó dẫn quan sai tới cửa thì nàng cũng không ngại ‘chơi’ với hắn một lần! Huống chi, chỉ cần có mắt là sẽ nhận ra mấy quan sai kia cũng không thích Tần Viễn gì cho cam, chỉ vì thân phận của hắn nên phải nể mặt đi theo hắn thôi.
Quan binh cầm đầu nghe xong, lộ vẻ khó xử. Phạm Trường An bèn tiến lên nói, “Nghe tin một đám thiếu niên tụ tập đánh nhau ngay trong học đường ta cũng rất bực bội. Nhìn những vết máu trên người nương tử ta kìa, bị dính lúc xử lý vết thương cho hai tiểu cữu tử ta đó! Hai người họ bị thương khắp người, lúc về chưa nói được mấy câu đã hôn mê bất tỉnh, lay gọi cách mấy cũng không tỉnh…. Buổi sáng vui vẻ lành lặn ra cửa lúc về lại như vậy, hỏi sao bọn ta không đau lòng chứ?” Dứt lời hắn lại nghẹn ngào một phen.
Đỗ Thu Nương phối hợp kịp thời, lặng lẽ cúi đầu. Phạm Trường An lại nói. “Ta vốn ít huynh đệ, phụ mẫu thương yêu hai tiểu cữu tử này như nhi tử ruột, nếu để họ biết nhi tử của mình bị đánh thành như vậy, không biết sẽ khổ sở tới mức nào! Vừa rồi ta nghe nói có quan sai tới, vội vàng chạy ra sợ làm trễ nãi công việc của các vị, lại đáng thương cho hai tiểu cữu tử ta, không biết giờ sao rồi. Nếu các vị quan sai còn nể mặt phụ thân ta, thì hãy để ta vào lo cứu trị cho hai tiểu cữu tử đã. Đợi tụi nó tỉnh lại, ta nhất định sẽ tự mình dẫn hai đứa tới nha môn. Nhưng nếu bọn nó không tỉnh, Phạm Tử Chính ta dù có sức cùng lực kiệt cũng phải đòi lại công bằng cho hai đứa nó!”
Nói xong, Phạm Trường An hung hăng trừng Tần Viễn một cái. Đỗ Thu Nương càng thêm hợp thời khóc nấc lên, nghẹn ngào nói, “Ngân Bảo Đồng Bảo đáng thương của tỷ…. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy chứ??”
Tần Viễn trơ mắt nhìn phu thê Phạm Trường An phu xướng phụ tùy, đang muốn cắt ngang thì quan binh cầm đầu đã ôm quyền nói với Phạm Trường An, “Tất nhiên bọn ta rất tin tưởng nhân phẩm của Phạm đại thiếu gia. Mạng người lớn như trời, Phạm đại thiếu gia cứ vào cứu người trước đi. Cũng xin Phạm đại thiếu gia đừng làm khó bọn ta, khi hai người họ tỉnh lại, phải lập tức đưa tới nha môn ngay!”
“Tất nhiên rồi!” Phạm Trường An đáp lễ nói cám ơn. Tần Viễn sốt ruột muốn đá chân quan sai một cái ra hiệu, nào ngờ quan sai kia chợt né qua khiến Tần Viễn đá vào không khí suýt nữa té sấp xuống, may mà đằng trước có Tần Liên mập mạp đỡ cho. Tần Liên bị đập ngã sấp xuống như chó gặm bùn.
Mặt Tần Viễn lúc trắng lúc xanh, chỉ tay vào mặt quan sai cầm đầu nói, “Mấy tên vô dụng các ngươi! Trong kia có tội phạm giết người không chịu bắt, triều đình nuôi bọn vô dụng các ngươi có ích gì?”
Quan sai kia đã đi theo đại tướng quân An Tri Hoán nhiều năm, từng sống dưới ánh đao ảnh kiếm, ghét nhất cái kiểu đại thiếu gia hống hách ngu ngốc như Tần Viễn, lập tức đen mặt nói, “Ta ăn bổng lộc của triều đình, chứ không phải của Tần công tử ngài. Hơn nữa, trong kia là hai người bệnh chưa biết sống chết, nếu cưỡng chế mang đi, bọn họ chết trên đường, ngài có kham nổi trách nhiệm không, hay là bắt bọn ta chịu?”
“Ngươi không sợ bọn chúng bỏ chạy?” Tần Viễn lại mắng.
Quan sai kia hừ lạnh một tiếng nói, “Đương kim thánh thượng đã từng khen Phạm Tử Chính là người đoan chính, nguyên Hữu thừa tướng Phạm Trọng Lương cũng là người thanh liêm, có gì không thể tin? Nếu Tần công tử không yên tâm, ta sẽ để lại hai người lại canh chừng.”
Tần Viễn nghe xong, hết đường phản bác, lại thấy Tần Liên vẫn còn lăn lộn trên đất như con rùa bị lật ngửa mãi không lật lại được, càng cảm giác mất thể diện, bèn đá người hầu của Tần Liên một cái, mắng, “Đồ vô dụng! Còn không mau đỡ Cửu thiếu gia dậy!”
Dứt lời, Tần Viễn lại nhìn Phạm Trường An cười khiêu khích, “Phạm Tử Chính, hiện giờ cả nhà họ Phạm ngươi đều là đồ bỏ đi! Hai tiểu cữu tử mang tội giết người, còn phế thái tử cũng không vài ngày nữa phải đi Kiến Châu, ta xem ngươi làm sao trở mình! Các ngươi chờ bị chém đầu đi!” Nói xong, hắn nhìn Phạm Trường An nhổ một bãi nước bọt, rồi liếc Đỗ Thu Nương bằng ánh mắt khinh miệt mới đi thẳng ra cửa.
Quan sai cầm đầu ôm quyền với Phạm Trường An, nói vừa rồi hắn tới học đường một chuyến, thấy một thiếu nên tên Đỗ Kim Bảo và một cô nương tên Đỗ Nhược Lan đang ồn ào trong đó, đồng nghiệp của hắn mới dẫn hai người tới nha môn với tội quấy rối học đường. di lkễn.đ kàn/nkkê,qu=lý,đô=ln Hắn biết đó là người nhà của Phạm Trường An nên đã dặn đồng nghiệp một tiếng, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được thả về.
Phạm Trường An cám ơn rối rít, trộm nhét một ít bạc vào tay quan sai kia. Hắn cũng không làm bộ, nhận lấy, nói cám ơn xong dẫn những người khác đi ngay.
Bên này Tần Viễn giận điên lên hùng hùng hổ hổ bỏ đi, chẳng mấy chốc Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan cũng được thả ra, hai nhóm gặp nhau trên đường suýt nữa lại xảy ra xung đột.
Lúc đó Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan vội chạy về nhà xem Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thế nào. Còn Tần Viễn ăn cục tức chỗ Phạm Trường An vừa đi vừa mắng Tần Liên là đầu heo, không lo nhìn đường, vì vậy vừa qua khỏi khúc quẹo đã đụng phải Đỗ Nhược Lan cũng đang mắng Tần Liên.
Tần Viễn điên lên muốn mắng kẻ nào có mắt chó không nhìn đường, nhưng đang định mở miệng lại thấy khuôn mặt thanh tú vừa giận vừa thẹn của Đỗ Nhược Lan, nhất thời sửng sốt không phát ra lời.
Đỗ Nhược Lan không biết Tần Viễn là ai, nghĩ hai bên đều có lỗi, bèn nói một tiếng xin lỗi rồi kéo Đỗ Kim Bảo chạy đi.
Chỉ một lần vô tình chạm mặt lại khiến Tần Viễn nhớ thương Đỗ Nhược Lan mãi không quên, chờ hắn hồi hồn lại thì người đã đi mất tiêu. Hắn bèn phái người điều tra Đỗ Nhược Lan là cô nương nhà ai.
Chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp, khiến Đỗ Nhược Lan gặp phải tên cầm thú Tần Viễn dẫn tới nhiều chuyện rắc rối về sau.
Bên này, Đỗ Thu Nương mời hai quan sai ở lại vào phòng khách uống trà trong khi chờ. Nàng vào phòng thấy Phạm Trường An đang đen mặt ngồi im. Còn Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thì kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng không biết đang suy tư điều gì, dáng vẻ thản nhiên như việc không liên quan tới ta.
“Đánh chết người?” Đỗ Đồng Bảo lắc đầu nói, “Không thể nào! Tùy tùng của tên mập chết bầm kia cao chừng tám thước, bình thường đệ muốn thấy mặt hắn còn phải ngửa đầu nữa là! Lúc đánh nhau hắn cũng là kẻ mạnh nhất, đệ phải bảo Ngân Bảo tấn công vào nửa người dưới của hắn đó, làm sao đánh chết nổi?”
“Rõ ràng là muốn vu oan giá họa cho chúng ta!” Đỗ Ngân Bảo cau mày nói, “Giờ phải làm sao đây?”
Cả phòng đang cau mày lo lắng thì Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan về tới. Hai người cũng không bị ngược đãi gì, chỉ cho biết nơi đó không phải là nơi có thể làm ầm lên, để họ chú ý giữ thân.
Đỗ Nhược Lan vừa thấy Đỗ Ngân Bảo lập tức tiến lên nhéo tai Đỗ Ngân Bảo, mắng, “Ta đã dặn ra ngoài phải đoàn kết không để kẻ khác bắt nạt, nhưng không có kêu hai đứa đánh nhau với người ta! Đúng là bọn chúng khinh người quá đáng là sai, nhưng hai đứa ra tay quá độc ác rồi! Sao lại đánh người ta đến nông nỗi đó!”
Đỗ Ngân Bảo bị Đỗ Nhược Lan nhéo, vừa né vừa hỏi, “Tam tỷ, tỷ nói gì vậy?”
Đỗ Kim Bảo trả lời thay, “Bọn ta vừa ra khỏi cổng nha môn đã thấy có ba bốn gia đinh phủ Tả thừa tướng khiêng tên tùy tùng bị đánh chết tới. Nhóm người đó khóc đến chết đi sống lại luôn. Ta lại nhìn thử, thấy tình trạng lúc chết của hắn cực kỳ thảm thiết, mắt mũi miệng tai gì đều trào ra máu, có vẻ chết không nhắm mắt!”
“Nhất định là Tần Viễn đã lệnh cho bọn họ làm lớn chuyện lên!” Phạm Trường An nói nhỏ, lâm vào suy tư. Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo và thiếu niên áo trắng kia phải tới nha môn là chuyện nhất định không thể tránh. Có điều bên kia cố tình hãm hại, quan trọng là phải nghĩ cách ứng phó. Nếu Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo không may bị vu oán giá họa thì Đỗ Thu Nương không khổ sở tới chết mới lạ! Còn thiếu niên áo trắng kia nữa….
“Xin hỏi vị công tử này tên gì? Có cần ta báo cho người nhà tới đón công tử về không, cũng tiện việc bàn bạc cách ứng phó luôn!” Phạm Trường An nói. Thiếu niên áo trắng kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói, “Ta họ An, tên chỉ một chữ Nhiên….”
“An Nhiên…. Xin chào An công tử.” Phạm Trường An cười nói.
An Nhiên mím môi cười đáp lễ, nụ cười chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. dnliễn.đà;nn/lê,q;m;nuý,đ"ôn Nhưng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo vẫn thấy được, nhất thời ngẩn ra. Đỗ Ngân Bảo thầm nghĩ tiểu tử này còn xinh đẹp hơn cả nữ tử nữa. Đỗ Đồng Bảo lại nghĩ: tiểu tử này quả là yêu nghiệt, chẳng khác gì ‘hồng nhan họa thủy’.
Phạm Trường An thầm nhẩm ‘A di đà Phật’, nghĩ: thiếu niên này chính là một Trương Bác Hưng thứ hai, bộ dáng thanh tú không nhất định là người tốt, phải đề phòng mới được. Ở nơi xa, Trương Bác Hưng có rùng mình hay không thì không phải chuyện nằm trong phạm vi lo nghĩ của Phạm Trường An rồi.
An Nhiên nhìn chằm chằm Phạm Trường An, thầm nghĩ: Phạm Tử Chính quả là thú vị hơn lời đồn nhiều. Thiếu niên nhìn tới mức thất thần, vô thức nói ra thành lời suy nghĩ trong lòng.
Cả phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Đỗ Ngân Bảo thấy người vốn mười ngày nửa tháng chưa chắc nói được một câu đầy đủ giờ lại lộ vẻ mặt sùng bái xen lẫn thẹn thùng nhìn đại tỷ phu, thì vô cùng ngạc nhiên. Đỗ Ngân Bảo đi vòng tới trước mặt An nhiên, vỗ một cái lên mặt An Nhiên, nói, “Ngươi là nam nhi lại tỏ vẻ thẹn thùng như một cô nương là sao?! Đúng là đại tỷ phu của ta rất có khí chất, nhưng nay ngươi sắp thành tội phạm giết người rồi đó, không thể để dành tinh thần suy nghĩ cái gì có ích hơn được à?”
An Nhiên lập tức chớp mắt một cái, nói, “Một mình ta đến kinh thành đi học, không có phụ mẫu huynh đệ bên cạnh, chẳng có ai để bàn chuyện đâu! Hơn nữa, ba chúng ta rõ ràng là bị oan! Ta không tin vương pháp không thể che chở cho ba chúng ta!”
Phạm Trường An thầm trợn trắng mắt: tiểu tử này đúng là mọt sách, chưa từng trải nên không biết nhân tình ấm lạnh. Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Dù có bị oan thì mong An huynh đệ cũng hãy nghe ta một lần, để có thể yên ổn thoát khỏi vụ rắc rối này!”
“Tất cả đều nghe theo Phạm đại ca!” An nhiên gật đầu nói.
Đỗ Thu Nương vẫn luôn quan sát An Nhiên từ nãy tới giờ. Nàng cứ có cảm giác là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào, đang muốn nhìn kỹ hơn thì An Nhiên đã khôi phục dáng vẻ không nói không cười nên đành thôi.
Đỗ Thu Nương nói, “Theo ta, quan trọng nhất hiện nay là chúng ta phải giải quyết vụ đưa người tới nha môn.” Lập tức, mấy đôi mắt trong phòng đều tập trung nhìn Phạm Trường An khiến hắn cảm giác như có một áp lực vô hình đang đè nặng.
Phạm Trường An bước tới bên cạnh Đỗ Thu Nương thì nghe nàng lẩm bẩm, “Bọn vô lại kia chỉ biết nghĩ ra mấy biện pháp vô sỉ! Đúng là một đám rùa đen rút đầu! Tốt nhất chúng ta phải khiến cho chúng không dám thò chân ra luôn! Trốn cho kỹ đừng để ta bắt gặp, nếu không ta nhất định sẽ dùng chày cán bột đập chết bọn chúng!”
Phạm Trường An buồn cười, nhớ tới uy lực cây chày cán bột của Đỗ Thu Nương lúc còn ở thôn An Bình. Khi đó mọi chuyện thật dễ dàng, còn hôm nay…. Bỗng nhiên, Phạm Trường An nảy ra một ý: đúng rồi! Đối phó với bọn vô lại thì phải dùng biện pháp vô lại! Lấy bạo chế bạo có gì không được?!
Phạm Trường An lập tức trình bày chi tiết biện pháp cho cả phòng nghe. Lúc đầu Đỗ Thu Nương không chịu, nhưng ngẫm lại giờ đã hết cách, đành còn nước còn tát thôi, kéo được lúc nào hay lúc ấy, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, sẽ có ngày sự thật được phơi bày thôi.
Hai quan sai vừa mới uống xong một ly trà nóng, Đỗ Thu Nương đã cho người mang tới một dĩa bánh ngọt cực ngon. Sau đó kêu Đỗ Kim Bảo tiếp hai người ăn cơm nói chuyện thật vui, chờ tới lúc ăn xong thì đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Đỗ Kim Bảo nhìn trời, ước chừng đã tới lúc, đang định đi ra ngoài xem thử, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Đỗ Thu Nương truyền ra từ trong phòng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo, “Ngân Bảo, Đồng Bảo, đệ đệ tốt của ta…. Hai đứa…. Sao hai đứa lại….”
Hai quan sai nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: e rằng không xong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.