Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 26: Bà Con Xa Không Bằng Láng Giềng Gần
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Vợ ông Thái Thụ là bà Nguyễn Ngọc Mai, chỉ nhỏ hơn chồng hai tuổi. Nghe con dâu còn móc méo hai đứa cháu trai, bà chống hai bàn tay vào hông, mắng lớn: "Cái gì mà còn Vệ Quốc Vệ Gia? Vệ Quốc Vệ Gia còn bận đi học đấy!"
Trần Hạnh chu chu môi: "Tụi nó đi học rồi tiền đâu mà đóng học phí, nghỉ ở nhà chăn heo chăn gà có phải có ích hơn không?"
Bà Mai bình tĩnh phản bác:
"Cháu tôi đi học thì có hai vợ chồng già này nai lưng ra làm để kiếm tiền đóng học phí, đâu có mượn đâu có xin vợ chồng cô mà cô nói ra nói vào?"
Trần Hạnh thấy mẹ chồng nói vậy liền bất mãn mà lầm bầm làu bàu: "Tiền của cha mẹ thì cũng là tiền của chồng con đấy, dĩ nhiên là tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng ấy."
Có điều cô ta cũng biết quan điểm này quá khác người nên chỉ dám nói nhỏ trong miệng mà thôi.
Tuy vậy, lúc này cả một đoàn người đang im thin thít thì cho dù Trần Hạnh đã cố ép giọng nhỏ lại cũng không có tác dụng là bao, hầu như ai cũng nghe rõ ràng rành mạch, huống chi là người đứng cạnh cô ta.
Bà Mai nghe vậy, cơn tức liền tụ thành một đoàn ngay chính giữa lồng ngực, cả khuôn mặt bà đều đỏ lên.
Bà ấy đưa mắt đảo quanh một vòng.
Trần Hạnh thấy tình hình có biến, muốn chạy, nhưng đã không kịp rồi.
Chỉ thấy bà Mai rút từ đâu ra một nhánh cây tre bề ngang to bằng hai ngón tay, dài khoảng một mét. Bà nhắm ngay người của Trần Hạnh mà vút lấy vút để, miệng thì liên tục mắng.
"Tao đánh chết cái thứ lòng lang dạ sói chúng mày! Lúc trước anh cả chúng mày còn sống, chúng mày thấy lợi dụng được thì ngọt nhạt anh anh em em, bây giờ bọn nó mới mất, chúng mày liền muốn cho hai đứa cháu trai thành trẻ thất học..."
"...Tao đánh chết cái thứ vong ân phụ nghĩa chúng mày! Cái loại người chỉ biết có ích lợi như chúng mày sao mà không chết quách đi, sống dai như vậy để làm gì..."
"...Cái thứ ăn cháo đá bát! Cái thứ ăn quả mà đốt luôn cây..."
...
Mỗi câu mắng, bà Mai còn bồi thêm mấy tiếng "bịch" của thanh tre chạm vào da thịt.
Đau không? Đau chứ sao không!
Cũng bởi vì quá đau mà Trần Hạnh phải cố gắng né tránh, khiến cho bản thân cô ta như một con khỉ đột vậy, một lát nhảy sang bên này, một lát lại nhảy sang bên khác.
Dù vậy cũng không tránh khỏi chiếc roi thần kỳ của bà Mai.
Lúc đầu cô ta còn mạnh miệng lắm, nhưng đến lúc sau bị đánh sợ liền mở miệng xin tha.
"Mẹ, mẹ, mẹ, tha cho con, con biết lỗi rồi!"
"Cùng lắm thì con không bắt heo con với gà con nữa."
"Mẹ! Ai da, đau quá!"
...
Món măng xào thịt của bà Mai khiến cho cô con dâu trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức. Thằng con trai bà, kẻ nãy giờ chỉ dám núp sau đám đông xui khiến vợ, đến lúc này cũng co rúm cả người, không dám tiếng lên.
Mọi người được xem một hồi trò hay, ai nấy đều chưa đã thèm mà chậc chậc ở trong bụng.
Hơi tiếc nuối một chút...
Chỉ có ông Thái Thụ là xấu hổ, đứng đó mà lóng nga lóng lóng.
Thấy Trần Hạnh đã bị đánh chạy, nông trường trưởng mới vờ giả vịt nhìn trời một chút, sau đó làm bộ đặt nắm đấm lên miệng mà ho khan một cái: "Khụ! Nhà ông quyết định bắt bao nhiêu?"
Bộ dáng này muốn bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu đứng đắn.
Ông Thụ định mở miệng thì bà Mai đã giành trước: "Hai mươi con gà và bốn con heo!"
Mọi người ồ lên.
Bà Mai vẫn giữ bộ dáng khoẻ khoắn khi nãy, nhanh nhẹn nhận lấy gà con và heo con. Bà ôm hai con heo, chồng bà ôm hai con, còn hai mươi con gà được chia đều qua bốn cái lồng.
Bà vẫy tay gọi hai đứa bé trai chừng mười tuổi đứng cạnh đấy.
Chắc đây là Vệ Quốc và Vệ Gia rồi.
Trước khi đi, bà Mai còn ngoái đầu lại, cả khuôn mặt của bà nhăn thành một đoá hoa cúc: "Thái Học à, cậu làm xong chuyện bên đây thì ghé qua chỗ tôi một chút nhé!"
Nông trường trưởng dường như hiểu được chút gì nên hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Được đáp lại, bà Mai ông Thụ và hai đứa nhỏ nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Mạc Lệ Quyên và Lý Cường xem một hồi tuồng, thể xác và tinh thần đều rất thư thái mà quay về.
Chuyện tưởng chừng như đến đây là kết thúc rồi, dù sao tính thế nào cũng không liên quan đến gia đình Mạc Lệ Quyên.
Vậy mà ngay chiều hôm đấy, tầm khoảng hai ba giờ chiều, khi Mạc Lệ Quyên đang vội vàng gieo hạt giống cho vườn rau thì Trần Thái Học lại đến.
Lúc này Lý Cường và Mạc Đình Sơn đang bận rộn ở ngoài đồng, Lệ Vân cùng Lệ San thì đang mải chơi ở trong nhà.
Lần này, trên xe bò của Trần Thái Học có cả bà Mai, ông Thụ, hai đứa cháu trai và cả một xe đồ.
Trần Thái Học dẫn đầu vào nhà, hai vợ chồng già dắt hai đứa cháu đi ở phía sau, bộ dáng rất ngượng ngùng.
Nông trường trưởng ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt ở trong sân, Mạc Lệ Quyên cũng bỏ dở công việc đang làm, rửa sạch tay và ra tiếp đón.
Trần Thái Học không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Hai vợ chồng chú Thụ chuẩn bị dời lại đây, chuẩn bị xây nhà giống gia đình cháu, cháu có thể để họ ở nhờ vài hôm không?"
Bà Mai sợ Mạc Lệ Quyên khó xử: "Cháu yên tâm, chúng tôi chỉ mượn cái chỗ để ngủ thôi, còn thức ăn thì sẽ ăn riêng."
Trải qua chuyện lúc sáng, Mạc Lệ Quyên cũng biết hoàn cảnh của hai ông bà. Nói thật, cô rất thông cảm cho hai người bọn họ.
Vì vậy, Mạc Lệ Quyên ra hiệu cho Mạc Lệ Vân chạy ra đồng gọi chồng.
"Mọi người đợi một chút chồng cháu về nhà quyết định ạ!"
Cả gia đình ông Thái Thụ có chút thấp thỏm. Duy chỉ có nông trường trưởng là bình tĩnh nhìn Mạc Lệ Quyên một cái thật sâu.
Mạc Lệ Quyên biết lý do vì sao. Từ khi gia đình cô dời đến đây cũng đã qua mấy tháng, trong khoảng thời gian này Trần Thái Học có tiếp xúc nhiều với nhà cô nên biết rõ chuyện trong nhà cô có thể làm chủ được.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh cười cười mà chờ đợi, chứ không vội vã đồng ý.
Đây là vì cô muốn giữ thể diện cho chồng, không cần biết ở trong nhà như thế nào nhưng khi có người ngoài cô phải cho chồng đủ sự tôn trọng.
Quyền quyết định cũng thế.
Mạc Lệ Vân chạy nhanh, chỉ khoảng năm phút sau, Lý Cường đã vội vã trở lại.
Trên đường đi Mạc Lệ Vân đã báo cho anh biết mọi chuyện. Trong lòng anh hiểu rõ vợ mình là đồng ý, nếu không cô đã lên tiếng từ chối rồi. Có điều mất lòng trước, được lòng sau, anh cũng phải nói.
"Nhà cháu sẽ cho mọi người mượn một căn phòng. Phòng nhà cháu rất lớn nên ngủ bốn người cũng đủ chỗ. Có điều cháu xin phép nói trước, nếu vợ chồng cô Hạnh đến nhà cháu càn quấy, cháu sẽ không nương tay..."
Trần Thái Học dù sao cũng biết tính tình của Lý Cường nên không bất ngờ lắm. Có điều ông Thụ và bà Mai rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên ở đây không phải là vì Lý Cường nói mạnh miệng, mà là vì anh đoán hai vợ chồng Trần Hạnh sẽ đến đây phá rối.
Đây cũng là nỗi lo âu của hai vợ chồng già.
Nhưng càng lo lắng, bà Mai càng phải ổn định. Bà xua xua tay: "Các cháu yên tâm, nếu hai đứa kia đến, không cần các cháu ra tay, bà già này cũng sẽ cho chúng một bài học."
Được hai người bảo đảm, Lý Cường mới gật đầu.
Mạc Lệ Quyên thấy đã thống nhất ý kiến liền sai Mạc Đình Sơn dọn đồ đạc của cậu ra, nhường căn phòng cho họ mượn.
Lúc trước hai vợ chồng Lý Cường ngủ một phòng, Lệ Vân Lệ San một phòng còn Đình Sơn một phòng. Bây giờ ba dồn thành hai nên Lý Cường và Mạc Đình Sơn ngủ một phòng, ba chị em Mạc Lệ Quyên ngủ một phòng.
Tính ra cũng trùng hợp, cặp sinh đôi Thái Vệ Gia Thái Vệ Quốc là bạn học cùng lớp với Mạc Đình Sơn.
Từ khi chuyển lại khu Bắc, mỗi sáng hai anh em họ liền theo chân Mạc Đình Sơn, Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San đi học.
Mỗi khi đi học về cũng theo chân ba đứa nhỏ nhà Mạc Lệ Quyên đi nhặt củi lửa và rau dại. Cuộc sống phong phú hơn trước rất nhiều, tươi cười cũng nhiều hơn.
Hai vợ chồng bà Mai thấy vậy cũng cao hứng, âm thầm cảm thấy quyết định phân gia của họ là chính xác.
Đúng vậy, nhà bà Mai phân gia rồi. Tuy nói con trai cả của ông bà đã mất, nay chỉ còn mỗi một người con trai thứ, nhưng tính tình hai vợ chồng con trai không được tốt lắm.
Ông Thụ bà Mai suy nghĩ mãi, cảm thấy phân gia là tốt nhất. Như vậy không cần mỗi ngày nhìn hai người kia mặt nặng mày nhẹ, dằn mâm xán chén.
Mới đầu vợ chồng Trần Hạnh đâu có chịu, nhưng thấy cha mẹ đã quyết ý, lại thêm nghĩ sau này không cần phải nuôi dưỡng hai đứa con trai của anh cả liền không phản đối nữa.
Lúc này mới vào đầu năm, công việc đồng áng chưa thực sự bắt đầu, lại thêm Trần Thái Học muốn đánh nhanh rút gọn nên kêu tận ba mươi người đến để xây nhà cho vợ chồng ông Thụ.
Đất xây nhà được chọn cách nhà của Mạc Lệ Quyên chừng trăm mét.
Mới đầu bà Mai không định xây giếng, nhưng thấy nhà của Mạc Lệ Quyên có cái giếng nước rất tiện lợi, nên cuối cùng bà cũng ra tiền đào. Chỉ có phần tường vây bên ngoài là không xây. Các gian phòng cũng xây tương tự.
Lần này vì gấp rút cho kịp vụ mùa nên mới đủ một tuần, căn nhà đã có thể vào ở rồi.
Mạc Lệ Quyên nhìn ngôi nhà mới của bà Mai, có chút muốn nói, rồi lại thôi.
Nơi này địa thế cao, lại cạnh rừng già. Cô sợ bọn họ không xây tường vây thì sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lời nói đến bên mép, cô lại không thể nói ra.
Thứ nhất vì họ không thân cũng chẳng quen, nếu nói, cô sợ bà Mai nghĩ cô trù ẻo nhà họ, như vậy không tốt.
Thứ hai nữa, cô biết vì sao bà không xây tường, cũng chỉ vì muốn tiết kiệm tiền mà thôi.
Xem ra phải đợi hai nhà quen thân hơn một chút rồi nhắc nhở. Trong khoảng thời gian này hi vọng không có biến cố nảy sinh.
Trần Hạnh chu chu môi: "Tụi nó đi học rồi tiền đâu mà đóng học phí, nghỉ ở nhà chăn heo chăn gà có phải có ích hơn không?"
Bà Mai bình tĩnh phản bác:
"Cháu tôi đi học thì có hai vợ chồng già này nai lưng ra làm để kiếm tiền đóng học phí, đâu có mượn đâu có xin vợ chồng cô mà cô nói ra nói vào?"
Trần Hạnh thấy mẹ chồng nói vậy liền bất mãn mà lầm bầm làu bàu: "Tiền của cha mẹ thì cũng là tiền của chồng con đấy, dĩ nhiên là tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng ấy."
Có điều cô ta cũng biết quan điểm này quá khác người nên chỉ dám nói nhỏ trong miệng mà thôi.
Tuy vậy, lúc này cả một đoàn người đang im thin thít thì cho dù Trần Hạnh đã cố ép giọng nhỏ lại cũng không có tác dụng là bao, hầu như ai cũng nghe rõ ràng rành mạch, huống chi là người đứng cạnh cô ta.
Bà Mai nghe vậy, cơn tức liền tụ thành một đoàn ngay chính giữa lồng ngực, cả khuôn mặt bà đều đỏ lên.
Bà ấy đưa mắt đảo quanh một vòng.
Trần Hạnh thấy tình hình có biến, muốn chạy, nhưng đã không kịp rồi.
Chỉ thấy bà Mai rút từ đâu ra một nhánh cây tre bề ngang to bằng hai ngón tay, dài khoảng một mét. Bà nhắm ngay người của Trần Hạnh mà vút lấy vút để, miệng thì liên tục mắng.
"Tao đánh chết cái thứ lòng lang dạ sói chúng mày! Lúc trước anh cả chúng mày còn sống, chúng mày thấy lợi dụng được thì ngọt nhạt anh anh em em, bây giờ bọn nó mới mất, chúng mày liền muốn cho hai đứa cháu trai thành trẻ thất học..."
"...Tao đánh chết cái thứ vong ân phụ nghĩa chúng mày! Cái loại người chỉ biết có ích lợi như chúng mày sao mà không chết quách đi, sống dai như vậy để làm gì..."
"...Cái thứ ăn cháo đá bát! Cái thứ ăn quả mà đốt luôn cây..."
...
Mỗi câu mắng, bà Mai còn bồi thêm mấy tiếng "bịch" của thanh tre chạm vào da thịt.
Đau không? Đau chứ sao không!
Cũng bởi vì quá đau mà Trần Hạnh phải cố gắng né tránh, khiến cho bản thân cô ta như một con khỉ đột vậy, một lát nhảy sang bên này, một lát lại nhảy sang bên khác.
Dù vậy cũng không tránh khỏi chiếc roi thần kỳ của bà Mai.
Lúc đầu cô ta còn mạnh miệng lắm, nhưng đến lúc sau bị đánh sợ liền mở miệng xin tha.
"Mẹ, mẹ, mẹ, tha cho con, con biết lỗi rồi!"
"Cùng lắm thì con không bắt heo con với gà con nữa."
"Mẹ! Ai da, đau quá!"
...
Món măng xào thịt của bà Mai khiến cho cô con dâu trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức. Thằng con trai bà, kẻ nãy giờ chỉ dám núp sau đám đông xui khiến vợ, đến lúc này cũng co rúm cả người, không dám tiếng lên.
Mọi người được xem một hồi trò hay, ai nấy đều chưa đã thèm mà chậc chậc ở trong bụng.
Hơi tiếc nuối một chút...
Chỉ có ông Thái Thụ là xấu hổ, đứng đó mà lóng nga lóng lóng.
Thấy Trần Hạnh đã bị đánh chạy, nông trường trưởng mới vờ giả vịt nhìn trời một chút, sau đó làm bộ đặt nắm đấm lên miệng mà ho khan một cái: "Khụ! Nhà ông quyết định bắt bao nhiêu?"
Bộ dáng này muốn bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu đứng đắn.
Ông Thụ định mở miệng thì bà Mai đã giành trước: "Hai mươi con gà và bốn con heo!"
Mọi người ồ lên.
Bà Mai vẫn giữ bộ dáng khoẻ khoắn khi nãy, nhanh nhẹn nhận lấy gà con và heo con. Bà ôm hai con heo, chồng bà ôm hai con, còn hai mươi con gà được chia đều qua bốn cái lồng.
Bà vẫy tay gọi hai đứa bé trai chừng mười tuổi đứng cạnh đấy.
Chắc đây là Vệ Quốc và Vệ Gia rồi.
Trước khi đi, bà Mai còn ngoái đầu lại, cả khuôn mặt của bà nhăn thành một đoá hoa cúc: "Thái Học à, cậu làm xong chuyện bên đây thì ghé qua chỗ tôi một chút nhé!"
Nông trường trưởng dường như hiểu được chút gì nên hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Được đáp lại, bà Mai ông Thụ và hai đứa nhỏ nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Mạc Lệ Quyên và Lý Cường xem một hồi tuồng, thể xác và tinh thần đều rất thư thái mà quay về.
Chuyện tưởng chừng như đến đây là kết thúc rồi, dù sao tính thế nào cũng không liên quan đến gia đình Mạc Lệ Quyên.
Vậy mà ngay chiều hôm đấy, tầm khoảng hai ba giờ chiều, khi Mạc Lệ Quyên đang vội vàng gieo hạt giống cho vườn rau thì Trần Thái Học lại đến.
Lúc này Lý Cường và Mạc Đình Sơn đang bận rộn ở ngoài đồng, Lệ Vân cùng Lệ San thì đang mải chơi ở trong nhà.
Lần này, trên xe bò của Trần Thái Học có cả bà Mai, ông Thụ, hai đứa cháu trai và cả một xe đồ.
Trần Thái Học dẫn đầu vào nhà, hai vợ chồng già dắt hai đứa cháu đi ở phía sau, bộ dáng rất ngượng ngùng.
Nông trường trưởng ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt ở trong sân, Mạc Lệ Quyên cũng bỏ dở công việc đang làm, rửa sạch tay và ra tiếp đón.
Trần Thái Học không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Hai vợ chồng chú Thụ chuẩn bị dời lại đây, chuẩn bị xây nhà giống gia đình cháu, cháu có thể để họ ở nhờ vài hôm không?"
Bà Mai sợ Mạc Lệ Quyên khó xử: "Cháu yên tâm, chúng tôi chỉ mượn cái chỗ để ngủ thôi, còn thức ăn thì sẽ ăn riêng."
Trải qua chuyện lúc sáng, Mạc Lệ Quyên cũng biết hoàn cảnh của hai ông bà. Nói thật, cô rất thông cảm cho hai người bọn họ.
Vì vậy, Mạc Lệ Quyên ra hiệu cho Mạc Lệ Vân chạy ra đồng gọi chồng.
"Mọi người đợi một chút chồng cháu về nhà quyết định ạ!"
Cả gia đình ông Thái Thụ có chút thấp thỏm. Duy chỉ có nông trường trưởng là bình tĩnh nhìn Mạc Lệ Quyên một cái thật sâu.
Mạc Lệ Quyên biết lý do vì sao. Từ khi gia đình cô dời đến đây cũng đã qua mấy tháng, trong khoảng thời gian này Trần Thái Học có tiếp xúc nhiều với nhà cô nên biết rõ chuyện trong nhà cô có thể làm chủ được.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh cười cười mà chờ đợi, chứ không vội vã đồng ý.
Đây là vì cô muốn giữ thể diện cho chồng, không cần biết ở trong nhà như thế nào nhưng khi có người ngoài cô phải cho chồng đủ sự tôn trọng.
Quyền quyết định cũng thế.
Mạc Lệ Vân chạy nhanh, chỉ khoảng năm phút sau, Lý Cường đã vội vã trở lại.
Trên đường đi Mạc Lệ Vân đã báo cho anh biết mọi chuyện. Trong lòng anh hiểu rõ vợ mình là đồng ý, nếu không cô đã lên tiếng từ chối rồi. Có điều mất lòng trước, được lòng sau, anh cũng phải nói.
"Nhà cháu sẽ cho mọi người mượn một căn phòng. Phòng nhà cháu rất lớn nên ngủ bốn người cũng đủ chỗ. Có điều cháu xin phép nói trước, nếu vợ chồng cô Hạnh đến nhà cháu càn quấy, cháu sẽ không nương tay..."
Trần Thái Học dù sao cũng biết tính tình của Lý Cường nên không bất ngờ lắm. Có điều ông Thụ và bà Mai rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên ở đây không phải là vì Lý Cường nói mạnh miệng, mà là vì anh đoán hai vợ chồng Trần Hạnh sẽ đến đây phá rối.
Đây cũng là nỗi lo âu của hai vợ chồng già.
Nhưng càng lo lắng, bà Mai càng phải ổn định. Bà xua xua tay: "Các cháu yên tâm, nếu hai đứa kia đến, không cần các cháu ra tay, bà già này cũng sẽ cho chúng một bài học."
Được hai người bảo đảm, Lý Cường mới gật đầu.
Mạc Lệ Quyên thấy đã thống nhất ý kiến liền sai Mạc Đình Sơn dọn đồ đạc của cậu ra, nhường căn phòng cho họ mượn.
Lúc trước hai vợ chồng Lý Cường ngủ một phòng, Lệ Vân Lệ San một phòng còn Đình Sơn một phòng. Bây giờ ba dồn thành hai nên Lý Cường và Mạc Đình Sơn ngủ một phòng, ba chị em Mạc Lệ Quyên ngủ một phòng.
Tính ra cũng trùng hợp, cặp sinh đôi Thái Vệ Gia Thái Vệ Quốc là bạn học cùng lớp với Mạc Đình Sơn.
Từ khi chuyển lại khu Bắc, mỗi sáng hai anh em họ liền theo chân Mạc Đình Sơn, Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San đi học.
Mỗi khi đi học về cũng theo chân ba đứa nhỏ nhà Mạc Lệ Quyên đi nhặt củi lửa và rau dại. Cuộc sống phong phú hơn trước rất nhiều, tươi cười cũng nhiều hơn.
Hai vợ chồng bà Mai thấy vậy cũng cao hứng, âm thầm cảm thấy quyết định phân gia của họ là chính xác.
Đúng vậy, nhà bà Mai phân gia rồi. Tuy nói con trai cả của ông bà đã mất, nay chỉ còn mỗi một người con trai thứ, nhưng tính tình hai vợ chồng con trai không được tốt lắm.
Ông Thụ bà Mai suy nghĩ mãi, cảm thấy phân gia là tốt nhất. Như vậy không cần mỗi ngày nhìn hai người kia mặt nặng mày nhẹ, dằn mâm xán chén.
Mới đầu vợ chồng Trần Hạnh đâu có chịu, nhưng thấy cha mẹ đã quyết ý, lại thêm nghĩ sau này không cần phải nuôi dưỡng hai đứa con trai của anh cả liền không phản đối nữa.
Lúc này mới vào đầu năm, công việc đồng áng chưa thực sự bắt đầu, lại thêm Trần Thái Học muốn đánh nhanh rút gọn nên kêu tận ba mươi người đến để xây nhà cho vợ chồng ông Thụ.
Đất xây nhà được chọn cách nhà của Mạc Lệ Quyên chừng trăm mét.
Mới đầu bà Mai không định xây giếng, nhưng thấy nhà của Mạc Lệ Quyên có cái giếng nước rất tiện lợi, nên cuối cùng bà cũng ra tiền đào. Chỉ có phần tường vây bên ngoài là không xây. Các gian phòng cũng xây tương tự.
Lần này vì gấp rút cho kịp vụ mùa nên mới đủ một tuần, căn nhà đã có thể vào ở rồi.
Mạc Lệ Quyên nhìn ngôi nhà mới của bà Mai, có chút muốn nói, rồi lại thôi.
Nơi này địa thế cao, lại cạnh rừng già. Cô sợ bọn họ không xây tường vây thì sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lời nói đến bên mép, cô lại không thể nói ra.
Thứ nhất vì họ không thân cũng chẳng quen, nếu nói, cô sợ bà Mai nghĩ cô trù ẻo nhà họ, như vậy không tốt.
Thứ hai nữa, cô biết vì sao bà không xây tường, cũng chỉ vì muốn tiết kiệm tiền mà thôi.
Xem ra phải đợi hai nhà quen thân hơn một chút rồi nhắc nhở. Trong khoảng thời gian này hi vọng không có biến cố nảy sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.