Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 59: Chuyện Cũ Đã Qua
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Đêm giao thừa, chẳng có pháo hoa cũng chẳng có quần áo mới, từ chiều hai vợ chồng Mạc Lệ Hồng đã bế con sang nhà em gái.
Năm nay không khí đê mê, đi dạo một vòng không thấy ai dán giấy đỏ nên Mạc Lệ Quyên cũng ngừng nghỉ.
Bên ngoài tuyết đã dừng rơi, nhưng nhiệt độ vẫn thấp như vậy, khiến con người ta phải ru rú trong nhà.
Bên trong, bếp lò đang được đốt lửa, tiếng củi cháy vang lên ti tách, không khí ấm cúng bao trùm căn phòng khách.
Bây giờ mới hơn tám giờ tối, hai vợ chồng Mạc Lệ Hồng mặc vào bộ quần áo tươm tất nhất, ngồi vào một bên giường đất nói chuyện với Mạc Lệ Quyên. Ba đứa nhỏ cũng nằm bên cạnh, tay chân béo múp mà quơ qua quơ lại.
Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San ngồi ở trong góc, đôi mắt không thèm nháy mà nhìn các cháu, vừa thích thú lại vừa tò mò.
Bên nửa phần giường còn lại, một chiếc bàn thấp chân được đặt lên, bên trên để một bàn cờ tướng, một ấm trà nóng và một dĩa kẹo ngọt. Mạc Đình Sơn cùng Lý Cường đang chém giết nhau ở trên đấy.
Cả khung cảnh đều rất hài hoà, như một bức tranh tĩnh lặng, ấm áp đến tận cùng.
Giọng Mạc Lệ Hồng lộ rõ vẻ nhẹ nhàng thích thú: "Năm đó, hay tin chú hai xảy ra chuyện, cha và bà nội lập tức gói ghém hành lí lên thăm, ai ngờ lên đến nơi mấy đứa lại người đi nhà trống."
Mạc Lệ Quyên tưởng tượng đến cảnh đó liền cười rộ lên, Mạc Đình Sơn hấp tấp hỏi: "Tiếp đó thì sao? Có phải họ quay trở về liền không?"
Mạc Lệ Hồng như nghĩ đến chuyện gì, cô ấy phì cười, giọng vô cùng khinh miệt: "Làm sao cam tâm quay về trong khi chưa vớt vát được gì?"
"Họ nằng nặc đòi bên nhà máy điều tra rõ nơi đi của mấy đứa, nhưng bên nhà máy khăng khăng nói không biết."
Nói đến đây, Mạc Lệ Hồng hỏi Mạc Lệ Quyên: "Mà em làm cách nào để mọi người giữ kín như bưng vậy?"
Cả nhà ai cũng dừng chuyện đang làm để nhìn sang, bởi họ cũng hiếu kỳ. Khi đó bốn anh em Lý Cường bận rộng chuyện trong nhà và trong không gian nên không biết Mạc Lệ Quyên đã làm gì khi đi ra ngoài.
Mạc Lệ Quyên cũng không giấu, khi đó cô mới vừa trở về, thời gian gấp gáp nên kế hoạch không được tỉ mỉ, có điều hữu dụng là được: "Cha mẹ em làm công nhân cho nhà máy khá lâu rồi, hai người họ rất tốt bụng nên được mọi người quý mến, chuyện nhà em cũng không phải là bí mật gì, mỗi lần bác cả và bà lên thăm đều vòi vĩnh đủ thứ, tai vách mạch rừng nên mọi người ai cũng hiểu."
Lúc đó cô không kịp suy nghĩ ra điều gì, chỉ biết, phải làm mọi người hiểu hoàn cảnh của bọn cô, nếu không thì một đám toàn con nít đừng mong đặt chân lên được tàu hoả.
Vậy là cô đi dạo một vòng, hễ gặp người nào cũng lặng lẽ lấy tay nhéo đùi, đau tới nỗi nước mắt nhạt nhoà, nhưng phải biểu hiện sắp khóc tới nơi mà không dám rớt nước mắt.
Đây là lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn nhất, thời bây giờ người ta ghét nhất kiểu vạch áo cho người xem lưng, hơn nữa lại là phận con phận cháu mà đi nói xấu người lớn trong nhà, nhưng mà 'vô tình nói ra' thì không ai bắt bẻ cả.
Cô còn làm ra bộ dạng bị ức hiếp như vậy, mà cha mẹ lại vừa mới qua đời, các cô dì chú bác xung quanh sẽ không thể làm lơ.
Nhưng cái kiểu không dám nói ra của cô khiến càng nhiều người tò mò, họ càng tò mò thì càng ép hỏi cho ra lẽ.
Cuối cùng, 'không chống lại được mọi người', cô lắp ba lắp bắp lỡ miệng kể ra.
Nếu mà người khác làm thì sẽ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng Mạc Lệ Quyên lại thành công, vì có hai yếu tố.
Thứ nhất là vì nhà nội cô quá tham lam, mà mọi người đều biết việc này.
Thứ hai nữa, là vì vào thời điểm đó, Mạc Lệ Quyên mới chỉ mười ba tuổi mà thôi.
Đâu ai nghĩ đến việc đứa con nít như cô cũng biết diễn kịch.
Hơn nữa đây không hẳn là diễn, cô chỉ là đem chuyện tương lai sẽ xảy ra, bày ra trước mắt cho mọi người xem mà thôi, cũng chẳng oan uổng gì cho nhà nội cả.
Một truyền mười, rồi mười truyền trăm, chỉ mới một tuần mà chuyện nhà cô đã nổi tiếng một vùng, không biết nên cười hay nên khóc.
Cũng vì vậy mà khi cô gặp được La Tuệ Mẫn, bà ấy mới dễ dàng làm thủ tục cho cô như vậy. Bởi khi nói chuyện cùng nhau đến một nữa, bà ấy mới nhớ ra Mạc Lệ Quyên là đứa nào, và cũng nhớ ra gia đình này là gia đình nào.
Hơn nữa, để phòng ngừa nhà nội đuổi theo, cô còn trích ra 50 đồng từ số tiền an ủi của cha mẹ, để đưa cho La Tuệ Mẫn, chỉ cầu bà ấy giấu nhẹm đích đến của bọn họ.
La Tuệ Mẫn từ chối mãi nhưng không được, đành nhận lấy. Vốn dĩ bà ấy đã đủ nhiệt tình, giờ lại càng nhiệt tình hơn, đấm ngực dậm chân bảo đảm không để lộ bất cứ điều gì.
Cuối cùng, vì đề phòng nhà nội đi tìm những người khác, Mạc Lệ Quyên lại đi từng nhà từng nhà, giọng điệu đáng thương mà năn nỉ. Mọi người căm ghét cách làm người của nhà nội, nên ai cũng gật đầu đồng ý.
Năm nay không khí đê mê, đi dạo một vòng không thấy ai dán giấy đỏ nên Mạc Lệ Quyên cũng ngừng nghỉ.
Bên ngoài tuyết đã dừng rơi, nhưng nhiệt độ vẫn thấp như vậy, khiến con người ta phải ru rú trong nhà.
Bên trong, bếp lò đang được đốt lửa, tiếng củi cháy vang lên ti tách, không khí ấm cúng bao trùm căn phòng khách.
Bây giờ mới hơn tám giờ tối, hai vợ chồng Mạc Lệ Hồng mặc vào bộ quần áo tươm tất nhất, ngồi vào một bên giường đất nói chuyện với Mạc Lệ Quyên. Ba đứa nhỏ cũng nằm bên cạnh, tay chân béo múp mà quơ qua quơ lại.
Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San ngồi ở trong góc, đôi mắt không thèm nháy mà nhìn các cháu, vừa thích thú lại vừa tò mò.
Bên nửa phần giường còn lại, một chiếc bàn thấp chân được đặt lên, bên trên để một bàn cờ tướng, một ấm trà nóng và một dĩa kẹo ngọt. Mạc Đình Sơn cùng Lý Cường đang chém giết nhau ở trên đấy.
Cả khung cảnh đều rất hài hoà, như một bức tranh tĩnh lặng, ấm áp đến tận cùng.
Giọng Mạc Lệ Hồng lộ rõ vẻ nhẹ nhàng thích thú: "Năm đó, hay tin chú hai xảy ra chuyện, cha và bà nội lập tức gói ghém hành lí lên thăm, ai ngờ lên đến nơi mấy đứa lại người đi nhà trống."
Mạc Lệ Quyên tưởng tượng đến cảnh đó liền cười rộ lên, Mạc Đình Sơn hấp tấp hỏi: "Tiếp đó thì sao? Có phải họ quay trở về liền không?"
Mạc Lệ Hồng như nghĩ đến chuyện gì, cô ấy phì cười, giọng vô cùng khinh miệt: "Làm sao cam tâm quay về trong khi chưa vớt vát được gì?"
"Họ nằng nặc đòi bên nhà máy điều tra rõ nơi đi của mấy đứa, nhưng bên nhà máy khăng khăng nói không biết."
Nói đến đây, Mạc Lệ Hồng hỏi Mạc Lệ Quyên: "Mà em làm cách nào để mọi người giữ kín như bưng vậy?"
Cả nhà ai cũng dừng chuyện đang làm để nhìn sang, bởi họ cũng hiếu kỳ. Khi đó bốn anh em Lý Cường bận rộng chuyện trong nhà và trong không gian nên không biết Mạc Lệ Quyên đã làm gì khi đi ra ngoài.
Mạc Lệ Quyên cũng không giấu, khi đó cô mới vừa trở về, thời gian gấp gáp nên kế hoạch không được tỉ mỉ, có điều hữu dụng là được: "Cha mẹ em làm công nhân cho nhà máy khá lâu rồi, hai người họ rất tốt bụng nên được mọi người quý mến, chuyện nhà em cũng không phải là bí mật gì, mỗi lần bác cả và bà lên thăm đều vòi vĩnh đủ thứ, tai vách mạch rừng nên mọi người ai cũng hiểu."
Lúc đó cô không kịp suy nghĩ ra điều gì, chỉ biết, phải làm mọi người hiểu hoàn cảnh của bọn cô, nếu không thì một đám toàn con nít đừng mong đặt chân lên được tàu hoả.
Vậy là cô đi dạo một vòng, hễ gặp người nào cũng lặng lẽ lấy tay nhéo đùi, đau tới nỗi nước mắt nhạt nhoà, nhưng phải biểu hiện sắp khóc tới nơi mà không dám rớt nước mắt.
Đây là lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn nhất, thời bây giờ người ta ghét nhất kiểu vạch áo cho người xem lưng, hơn nữa lại là phận con phận cháu mà đi nói xấu người lớn trong nhà, nhưng mà 'vô tình nói ra' thì không ai bắt bẻ cả.
Cô còn làm ra bộ dạng bị ức hiếp như vậy, mà cha mẹ lại vừa mới qua đời, các cô dì chú bác xung quanh sẽ không thể làm lơ.
Nhưng cái kiểu không dám nói ra của cô khiến càng nhiều người tò mò, họ càng tò mò thì càng ép hỏi cho ra lẽ.
Cuối cùng, 'không chống lại được mọi người', cô lắp ba lắp bắp lỡ miệng kể ra.
Nếu mà người khác làm thì sẽ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng Mạc Lệ Quyên lại thành công, vì có hai yếu tố.
Thứ nhất là vì nhà nội cô quá tham lam, mà mọi người đều biết việc này.
Thứ hai nữa, là vì vào thời điểm đó, Mạc Lệ Quyên mới chỉ mười ba tuổi mà thôi.
Đâu ai nghĩ đến việc đứa con nít như cô cũng biết diễn kịch.
Hơn nữa đây không hẳn là diễn, cô chỉ là đem chuyện tương lai sẽ xảy ra, bày ra trước mắt cho mọi người xem mà thôi, cũng chẳng oan uổng gì cho nhà nội cả.
Một truyền mười, rồi mười truyền trăm, chỉ mới một tuần mà chuyện nhà cô đã nổi tiếng một vùng, không biết nên cười hay nên khóc.
Cũng vì vậy mà khi cô gặp được La Tuệ Mẫn, bà ấy mới dễ dàng làm thủ tục cho cô như vậy. Bởi khi nói chuyện cùng nhau đến một nữa, bà ấy mới nhớ ra Mạc Lệ Quyên là đứa nào, và cũng nhớ ra gia đình này là gia đình nào.
Hơn nữa, để phòng ngừa nhà nội đuổi theo, cô còn trích ra 50 đồng từ số tiền an ủi của cha mẹ, để đưa cho La Tuệ Mẫn, chỉ cầu bà ấy giấu nhẹm đích đến của bọn họ.
La Tuệ Mẫn từ chối mãi nhưng không được, đành nhận lấy. Vốn dĩ bà ấy đã đủ nhiệt tình, giờ lại càng nhiệt tình hơn, đấm ngực dậm chân bảo đảm không để lộ bất cứ điều gì.
Cuối cùng, vì đề phòng nhà nội đi tìm những người khác, Mạc Lệ Quyên lại đi từng nhà từng nhà, giọng điệu đáng thương mà năn nỉ. Mọi người căm ghét cách làm người của nhà nội, nên ai cũng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.