Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 20: Cùng Là Con Gái Hà Cớ Gì Lại Gây Khó Dễ Cho Nhau?
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Đến giữa tháng chín, Lý Cường và Mạc Đình Sơn đã đào xong con mương dẫn nước. Củi lửa trong nhà cũng đã được chất đầy.
Trong kho tích cóp được một trăm bốn mươi con thỏ hun khói, một trăm bốn mươi tấm da thỏ, khoảng hai mươi cân khô vũ nữ chân dài và trên dưới một trăm cân nấm khô.
Hai mảnh ruộng lúa ở trong không gian đã bắt đầu trổ bông rồi, khí hậu ở trong đó rất khác với thế giới bên ngoài nên Mạc Lệ Quyên không cần lo lắng mùa đông sẽ làm chết chúng.
Mấy ngày nay Trần Thái Học cũng móc nối với những hộ dân khác, lục tục đưa dây khoai lang lại đây.
Bởi vì nông trường đa phần là trồng lúa nước nên số lượng ruộng khoai không nhiều lắm, chỉ tầm ba mươi mẫu.
Mỗi mẫu Mạc Lệ Quyên trả cho họ hai đồng tiền, tiền trao cháo múc.
Đừng thấy hai đồng tiền mà chê ít, ở cái thời đại này, công nhân làm việc trong nhà máy cũng chỉ được mười đồng tiền cho mỗi tháng lương. Huống hồ nếu Mạc Lệ Quyên không mua thì họ cũng chỉ phải vứt bỏ hoặc làm phân bón ruộng. Hơn nữa, không phải bộ phận nào của dây khoai cũng có thể ngâm chua.
Sau khi dây khoai mang đến, Mạc Lệ Quyên phải bỏ đi phần lá và thân, chỉ giữ lại phần cọng, rồi còn phải lột bỏ lớp da ở ngoài.
Nghe một mẫu dây khoai thì nhiều nhưng phần cọng thu được cuối cùng cũng chỉ vào mức bốn mươi, năm mươi cân.
Sau khi đã loại bỏ phần thừa, Lý Cường liền mượn xe bò của Trần Thái Học mà chở chúng ra khỏi nông trường, làm ra bộ dáng đi giao cho "họ hàng".
Anh đánh xe tìm chỗ không người rồi thu chúng vào không gian, đặt ở trong kho hàng, xong việc sẵn tiện tiến vào thành phố Á Châu tìm cửa hàng bán đồ sành mà mua vài cái bình.
Muốn ngâm rau thì bình chứa cũng rất quan trọng.
Đi đi về về khoản bốn năm lần thì số rau lang đã hết sạch. Lý Cường đem trả xe, sẵn tiện tặng nông trường trưởng nửa con thỏ hun khói xem như cảm ơn ông vì đã cho mượn xe bò.
Trần Thái Học cũng không từ chối, không phải vì ông tham ăn hay gì mà vì thịt thỏ ở đây không đáng giá tiền. Không biết là khí hậu thích hợp hay như thế nào mà đám thỏ sinh sôi nảy nở rất nhanh, chỉ cần đi dạo một chút là có thể thấy chúng nhảy nhót lung tung trước mắt.
Đây cũng là lí do Mạc Lệ Quyên tuỳ ý Lý Cường và Mạc Đình Sơn giết chết đám thỏ bắt được lại không đưa ra chuyện nuôi chúng.
Sức phá hoại của loài thỏ gây ra cho hoa màu rất lớn, với lại thỏ ở đây cũng đã đủ nhiều, nếu mà khiến cho Trần Thái Học thấy bọn cô nuôi dưỡng chúng thì chắc chắn sẽ khiến ông phát điên.
Từ ngày đó trở đi, chị em Mạc Lệ Quyên liền tiến không gian để làm rau ngâm, cả nhà chung sức bận việc bốn ngày mới hoàn thành.
Bây giờ, kho hàng trong không gian có thêm một ngàn ba trăm cân rau ngâm.
Mạc Lệ Quyên nhìn kho đầy hàng mà cảm thấy mỹ mãn.
Ngoài gạo trắng, hạt giống, vải vóc, bông và gia vị thường dùng, lúc trước cô còn mua một chiếc xe đạp, một cái máy may, hai con heo, mười con gà, một trăm trứng gà, sáu cái đồng hồ đeo tay, sữa bột, sữa mạch nha và thuốc uống.
Sống lại một đời, Mạc Lệ Quyên biết rõ sắp tới quốc gia sẽ có chính sách mới, những thứ như xe đạp, máy may, đồng hồ,... đều rất khó mua nên cô phải tranh thủ mua sẵn.
Vì những thứ này mà Mạc Lệ Quyên đã tiêu hết số tiền an ủi của cha mẹ, chỉ còn vỏn vẹn có ba trăm đồng tiền.
Năm nay chưa kịp trồng trọt, lại thêm còn có cả một gia đình cần nuôi dưỡng nên cô phải tìm cách kiếm thêm thu nhập, tranh thủ trước khi quốc gia ban hành lệnh cấm buôn bán mà kiếm thêm một khoản tiền.
Nhưng bấy nhiêu đây thì chưa đủ lắm, Mạc Lệ Quyên sờ sờ cằm, cô suy nghĩ xem bản thân có nên làm một vụ lớn hay không.
Thiếu nữ bước ra không gian, đưa mắt về phía cánh rừng.
Dễ dàng để thấy được một vài con thỏ xám đang chơi đuổi bắt ở đó. Vì thị lực của bản thân quá tốt nên cô còn thấy được hai ba con gà rừng đạp cánh tìm nhau.
Không khó để tưởng tượng ra, sâu vào bên trong một chút là đàn lợn rừng, là đàn hưu nai, là gấu béo, là linh chi hay thậm chí là nhân sâm...
Cả cánh rừng như một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, vừa ngượng ngùng vừa e thẹn lại vừa đang dùng ánh mắt cực kỳ dụ hoặc mà ngắm nhìn Mạc Lệ Quyên.
Mạc Lệ Quyên: ...
Sức hấp dẫn thật lớn nha.
Lý Cường và Mạc Đình Sơn vẫn còn nhỏ quá, cô không chắc rằng bản thân có thể bảo vệ họ an toàn.
Đi một mình thì chắc chắn Lý Cường sẽ không đồng ý. Còn nếu trốn đi thì cũng được, nhưng lại sợ người thân sẽ lo lắng rồi bất chấp tất cả mà lao vào rừng tìm cô.
Nhưng nếu kêu cô từ bỏ thì cô lại không cam lòng!
Làm thế nào bây giờ, thật là rối rắm mà!
Mạc Lệ Quyên buồn bực nhìn cánh rừng trước mắt.
Thật là làm khó cô mà!
Trong kho tích cóp được một trăm bốn mươi con thỏ hun khói, một trăm bốn mươi tấm da thỏ, khoảng hai mươi cân khô vũ nữ chân dài và trên dưới một trăm cân nấm khô.
Hai mảnh ruộng lúa ở trong không gian đã bắt đầu trổ bông rồi, khí hậu ở trong đó rất khác với thế giới bên ngoài nên Mạc Lệ Quyên không cần lo lắng mùa đông sẽ làm chết chúng.
Mấy ngày nay Trần Thái Học cũng móc nối với những hộ dân khác, lục tục đưa dây khoai lang lại đây.
Bởi vì nông trường đa phần là trồng lúa nước nên số lượng ruộng khoai không nhiều lắm, chỉ tầm ba mươi mẫu.
Mỗi mẫu Mạc Lệ Quyên trả cho họ hai đồng tiền, tiền trao cháo múc.
Đừng thấy hai đồng tiền mà chê ít, ở cái thời đại này, công nhân làm việc trong nhà máy cũng chỉ được mười đồng tiền cho mỗi tháng lương. Huống hồ nếu Mạc Lệ Quyên không mua thì họ cũng chỉ phải vứt bỏ hoặc làm phân bón ruộng. Hơn nữa, không phải bộ phận nào của dây khoai cũng có thể ngâm chua.
Sau khi dây khoai mang đến, Mạc Lệ Quyên phải bỏ đi phần lá và thân, chỉ giữ lại phần cọng, rồi còn phải lột bỏ lớp da ở ngoài.
Nghe một mẫu dây khoai thì nhiều nhưng phần cọng thu được cuối cùng cũng chỉ vào mức bốn mươi, năm mươi cân.
Sau khi đã loại bỏ phần thừa, Lý Cường liền mượn xe bò của Trần Thái Học mà chở chúng ra khỏi nông trường, làm ra bộ dáng đi giao cho "họ hàng".
Anh đánh xe tìm chỗ không người rồi thu chúng vào không gian, đặt ở trong kho hàng, xong việc sẵn tiện tiến vào thành phố Á Châu tìm cửa hàng bán đồ sành mà mua vài cái bình.
Muốn ngâm rau thì bình chứa cũng rất quan trọng.
Đi đi về về khoản bốn năm lần thì số rau lang đã hết sạch. Lý Cường đem trả xe, sẵn tiện tặng nông trường trưởng nửa con thỏ hun khói xem như cảm ơn ông vì đã cho mượn xe bò.
Trần Thái Học cũng không từ chối, không phải vì ông tham ăn hay gì mà vì thịt thỏ ở đây không đáng giá tiền. Không biết là khí hậu thích hợp hay như thế nào mà đám thỏ sinh sôi nảy nở rất nhanh, chỉ cần đi dạo một chút là có thể thấy chúng nhảy nhót lung tung trước mắt.
Đây cũng là lí do Mạc Lệ Quyên tuỳ ý Lý Cường và Mạc Đình Sơn giết chết đám thỏ bắt được lại không đưa ra chuyện nuôi chúng.
Sức phá hoại của loài thỏ gây ra cho hoa màu rất lớn, với lại thỏ ở đây cũng đã đủ nhiều, nếu mà khiến cho Trần Thái Học thấy bọn cô nuôi dưỡng chúng thì chắc chắn sẽ khiến ông phát điên.
Từ ngày đó trở đi, chị em Mạc Lệ Quyên liền tiến không gian để làm rau ngâm, cả nhà chung sức bận việc bốn ngày mới hoàn thành.
Bây giờ, kho hàng trong không gian có thêm một ngàn ba trăm cân rau ngâm.
Mạc Lệ Quyên nhìn kho đầy hàng mà cảm thấy mỹ mãn.
Ngoài gạo trắng, hạt giống, vải vóc, bông và gia vị thường dùng, lúc trước cô còn mua một chiếc xe đạp, một cái máy may, hai con heo, mười con gà, một trăm trứng gà, sáu cái đồng hồ đeo tay, sữa bột, sữa mạch nha và thuốc uống.
Sống lại một đời, Mạc Lệ Quyên biết rõ sắp tới quốc gia sẽ có chính sách mới, những thứ như xe đạp, máy may, đồng hồ,... đều rất khó mua nên cô phải tranh thủ mua sẵn.
Vì những thứ này mà Mạc Lệ Quyên đã tiêu hết số tiền an ủi của cha mẹ, chỉ còn vỏn vẹn có ba trăm đồng tiền.
Năm nay chưa kịp trồng trọt, lại thêm còn có cả một gia đình cần nuôi dưỡng nên cô phải tìm cách kiếm thêm thu nhập, tranh thủ trước khi quốc gia ban hành lệnh cấm buôn bán mà kiếm thêm một khoản tiền.
Nhưng bấy nhiêu đây thì chưa đủ lắm, Mạc Lệ Quyên sờ sờ cằm, cô suy nghĩ xem bản thân có nên làm một vụ lớn hay không.
Thiếu nữ bước ra không gian, đưa mắt về phía cánh rừng.
Dễ dàng để thấy được một vài con thỏ xám đang chơi đuổi bắt ở đó. Vì thị lực của bản thân quá tốt nên cô còn thấy được hai ba con gà rừng đạp cánh tìm nhau.
Không khó để tưởng tượng ra, sâu vào bên trong một chút là đàn lợn rừng, là đàn hưu nai, là gấu béo, là linh chi hay thậm chí là nhân sâm...
Cả cánh rừng như một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, vừa ngượng ngùng vừa e thẹn lại vừa đang dùng ánh mắt cực kỳ dụ hoặc mà ngắm nhìn Mạc Lệ Quyên.
Mạc Lệ Quyên: ...
Sức hấp dẫn thật lớn nha.
Lý Cường và Mạc Đình Sơn vẫn còn nhỏ quá, cô không chắc rằng bản thân có thể bảo vệ họ an toàn.
Đi một mình thì chắc chắn Lý Cường sẽ không đồng ý. Còn nếu trốn đi thì cũng được, nhưng lại sợ người thân sẽ lo lắng rồi bất chấp tất cả mà lao vào rừng tìm cô.
Nhưng nếu kêu cô từ bỏ thì cô lại không cam lòng!
Làm thế nào bây giờ, thật là rối rắm mà!
Mạc Lệ Quyên buồn bực nhìn cánh rừng trước mắt.
Thật là làm khó cô mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.