Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 62: Mấy Đời Bánh Đúc Có Xương
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Nói tới đây thì phải nói đến việc nông trường đã trở thành khu nhà giàu nổi tiếng một vùng. Bởi người ở đây không cần phải vất vả kiếm từng công điểm, cũng không cần chật vật chạy tìm nguồn nước. Con trai nông trường không sầu chuyện cưới vợ, con gái nông trường không lo việc gả chồng. Đám thanh thiếu niên ở đây bỗng dưng trở nên quý giá. Rất nhiều người lấy việc sống ở nông trường làm tư bản để tự hào và khoe ra. Ai cũng muốn được chuyển đến.
Nếu mấy năm đầu nông trường thiếu nhân lực trầm trọng thì bây giờ, những chỗ trống dần được điền đầy.
Như khu Bắc này, lúc gia đình Mạc Lệ Quyên chuyển đến thì chỉ có loe ngoe vài ba hộ gia đình mà thôi, nhưng bây giờ, nếu không phải Mạc Lệ Quyên đặt trước và nhà Hứa Lâm không xảy ra chuyện thì gia đình Mạc Lệ Hồng chắc chắn không có chỗ ở.
Từ vài hộ, tới thời điểm này, nơi đây đã có bốn mươi chín hộ dân.
Chỉ còn một chỗ trống duy nhất là mảnh đất sát vách với gia đình Mạc Lệ Quyên, lúc trước định đặt cho Mạc Lệ Hồng, nhưng hai vợ chồng họ đã vào ở nhà của Hứa Lâm.
Người tới cũng chẳng phải ai xa lạ, đó chính là gia đình suýt đổi con với Mạc Lệ Hồng trên tàu hoả.
Gặp lại họ, Lý Cường cũng hơi bất ngờ: "Là cậu à?"
Cha của đứa bé, là Trình Gia Bảo, cười trả lời: "Dạ, anh cũng ở khu Bắc ạ?"
Lý Cường gật đầu: "Tôi là đội trưởng của đội Bắc." Nói đoạn, quay sang nhìn nông trường trưởng: "Họ là hộ cuối cùng của khu Bắc ạ?"
Trần Thái Học cười phớ lớ: "Đúng vậy. Hai người quen biết thì bác không cần phải giới thiệu."
Vừa nói, ông vừa nhìn đồng hồ trên tay: "Bác có việc đi trước, cháu sắp xếp cho họ nhé."
Xong, cũng không chờ Lý Cường trả lời, ông liền đạp xe đi mất.
Trình Gia Bảo cũng là kẻ cơ khổ. Mẹ hắn mất sớm, cha hắn lại đi bước nữa. Người đàn bà quái dị trên tàu hoả chính là mẹ kế của hắn.
Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Sau khi cưới vợ, Trình Gia Bảo và vợ liên tục bị áp bức bóc lột. Tuy vậy, vợ hắn lại sinh liên tiếp ba đứa con trai, đứa nhỏ nhất mới được bốn tháng, bằng tuổi với con của Mạc Lệ Hồng.
Trình gia có cháu trai, nhưng chẳng phải cháu ruột của mình, mà con mình toàn sinh cháu gái nên bà mẹ kế hận đỏ mắt, muốn mang đứa nhỏ bán đi, phần vì tham tiền, phần cho bỏ ghét.
Ai ngờ gặp được gia đình Lý Cường, còn bị họ phá đám.
Ngày đó Lý Cường gặp mặt gia đình họ liền nói thẳng ra hết từ đầu đến cuối. Anh cũng mặc kệ họ tin hay không, nói xong liền xách mông về nhà. À, trước khi đi, anh còn cho người cha trẻ kia địa chỉ của nông trường, chắc có lẽ vì vậy mà chàng trai này mới dẫn vợ con tìm đến.
Sau khi giới thiệu Mạc Lệ Quyên với Trình Bảo Sơn và gia đình anh ta, Lý Cường dẫn tất cả về nhà.
Bây giờ anh làm đội trưởng nên phải thực hiện nhiệm vụ sắp xếp chỗ ở và tìm người xây nhà cho họ.
Trước khi nhà của họ xây xong thì tạm thời sẽ ở nhờ tại đây.
Đừng nhìn Trình Gia Bảo có ba đứa con mà nghĩ hắn lớn tuổi, chàng trai này mới chỉ mười chín mà thôi, còn nhỏ hơn Lý Cường một tuổi đấy. Vợ hắn cũng nhỏ hơn hắn một tuổi. Hai đứa con trai khác mỗi đứa ba tuổi, một đứa hai tuổi.
Lý Cường để bọn họ ở tạm phòng của Mạc Đình Sơn.
Trình Gia Bảo cũng là người siêng năng, trong khi chờ xây nhà thì hắn cũng không nhàn rỗi mà ra chỗ ruộng của gia đình để xới đất. Đến khi nhà mới có thể vào ở thì ruộng nhà hắn đã gieo xuống những cây giống đầu tiên.
Thời gian nhẹ nhàng bước qua tháng hai.
Giữa tháng, Hứa Lâm gửi thư trở về, đính kèm còn có mấy phần quà cáp. Mỗi phần đều được gói kỹ và dán tên lên trên. Lý Cường, Mạc Lệ Quyên, Mạc Lệ Vân, Mạc Lệ San đều có quà.
Mạc Lệ Quyên chỉ mở phần quà của mình và chồng, cô dành sự riêng tư cho các em, vì vậy mà không hề nhận thấy điều bất thường.
Từ đó trở đi, tháng nào họ cũng nhận được thư và quà từ Hứa Lâm. Những món quà mang ý nghĩa kỷ niệm chứ không trân quý, nên Mạc Lệ Quyên mặc kệ.
Công việc mỗi tháng của cô tăng thêm một việc: đó là gửi đồ và thư cho Hứa Lâm. Những lá thư có khi là Lý Cường viết, có khi là Mạc Đình Sơn viết. Còn đồ vật, Mạc Lệ Quyên gửi đa số là thịt khô, số lượng không nhiều, mỗi lần một cân mà thôi.
Đến cuối tháng hai, trời vẫn chẳng hề mưa mà càng lúc càng hanh khô. Cỏ cây xung quanh đã có dấu hiệu chết héo.
Mực nước sông đã giảm xuống còn hai phần ba.
Tuy bắp chịu hạn tốt, nhưng sớm tối hai lần tưới nước vẫn không thể cắt bỏ. Năm mẫu ruộng nhà bọn họ đều được chăm sóc rất tốt.
Đến tháng ba, ngày này, trời khá nóng và oi bức.
Vừa mới sáng sớm, Lý Cường đã kéo Mạc Lệ Quyên dậy, bắt cô mặc quần áo tươm tất rồi cả hai ngồi lên xe đạp vào thành.
Nếu mấy năm đầu nông trường thiếu nhân lực trầm trọng thì bây giờ, những chỗ trống dần được điền đầy.
Như khu Bắc này, lúc gia đình Mạc Lệ Quyên chuyển đến thì chỉ có loe ngoe vài ba hộ gia đình mà thôi, nhưng bây giờ, nếu không phải Mạc Lệ Quyên đặt trước và nhà Hứa Lâm không xảy ra chuyện thì gia đình Mạc Lệ Hồng chắc chắn không có chỗ ở.
Từ vài hộ, tới thời điểm này, nơi đây đã có bốn mươi chín hộ dân.
Chỉ còn một chỗ trống duy nhất là mảnh đất sát vách với gia đình Mạc Lệ Quyên, lúc trước định đặt cho Mạc Lệ Hồng, nhưng hai vợ chồng họ đã vào ở nhà của Hứa Lâm.
Người tới cũng chẳng phải ai xa lạ, đó chính là gia đình suýt đổi con với Mạc Lệ Hồng trên tàu hoả.
Gặp lại họ, Lý Cường cũng hơi bất ngờ: "Là cậu à?"
Cha của đứa bé, là Trình Gia Bảo, cười trả lời: "Dạ, anh cũng ở khu Bắc ạ?"
Lý Cường gật đầu: "Tôi là đội trưởng của đội Bắc." Nói đoạn, quay sang nhìn nông trường trưởng: "Họ là hộ cuối cùng của khu Bắc ạ?"
Trần Thái Học cười phớ lớ: "Đúng vậy. Hai người quen biết thì bác không cần phải giới thiệu."
Vừa nói, ông vừa nhìn đồng hồ trên tay: "Bác có việc đi trước, cháu sắp xếp cho họ nhé."
Xong, cũng không chờ Lý Cường trả lời, ông liền đạp xe đi mất.
Trình Gia Bảo cũng là kẻ cơ khổ. Mẹ hắn mất sớm, cha hắn lại đi bước nữa. Người đàn bà quái dị trên tàu hoả chính là mẹ kế của hắn.
Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Sau khi cưới vợ, Trình Gia Bảo và vợ liên tục bị áp bức bóc lột. Tuy vậy, vợ hắn lại sinh liên tiếp ba đứa con trai, đứa nhỏ nhất mới được bốn tháng, bằng tuổi với con của Mạc Lệ Hồng.
Trình gia có cháu trai, nhưng chẳng phải cháu ruột của mình, mà con mình toàn sinh cháu gái nên bà mẹ kế hận đỏ mắt, muốn mang đứa nhỏ bán đi, phần vì tham tiền, phần cho bỏ ghét.
Ai ngờ gặp được gia đình Lý Cường, còn bị họ phá đám.
Ngày đó Lý Cường gặp mặt gia đình họ liền nói thẳng ra hết từ đầu đến cuối. Anh cũng mặc kệ họ tin hay không, nói xong liền xách mông về nhà. À, trước khi đi, anh còn cho người cha trẻ kia địa chỉ của nông trường, chắc có lẽ vì vậy mà chàng trai này mới dẫn vợ con tìm đến.
Sau khi giới thiệu Mạc Lệ Quyên với Trình Bảo Sơn và gia đình anh ta, Lý Cường dẫn tất cả về nhà.
Bây giờ anh làm đội trưởng nên phải thực hiện nhiệm vụ sắp xếp chỗ ở và tìm người xây nhà cho họ.
Trước khi nhà của họ xây xong thì tạm thời sẽ ở nhờ tại đây.
Đừng nhìn Trình Gia Bảo có ba đứa con mà nghĩ hắn lớn tuổi, chàng trai này mới chỉ mười chín mà thôi, còn nhỏ hơn Lý Cường một tuổi đấy. Vợ hắn cũng nhỏ hơn hắn một tuổi. Hai đứa con trai khác mỗi đứa ba tuổi, một đứa hai tuổi.
Lý Cường để bọn họ ở tạm phòng của Mạc Đình Sơn.
Trình Gia Bảo cũng là người siêng năng, trong khi chờ xây nhà thì hắn cũng không nhàn rỗi mà ra chỗ ruộng của gia đình để xới đất. Đến khi nhà mới có thể vào ở thì ruộng nhà hắn đã gieo xuống những cây giống đầu tiên.
Thời gian nhẹ nhàng bước qua tháng hai.
Giữa tháng, Hứa Lâm gửi thư trở về, đính kèm còn có mấy phần quà cáp. Mỗi phần đều được gói kỹ và dán tên lên trên. Lý Cường, Mạc Lệ Quyên, Mạc Lệ Vân, Mạc Lệ San đều có quà.
Mạc Lệ Quyên chỉ mở phần quà của mình và chồng, cô dành sự riêng tư cho các em, vì vậy mà không hề nhận thấy điều bất thường.
Từ đó trở đi, tháng nào họ cũng nhận được thư và quà từ Hứa Lâm. Những món quà mang ý nghĩa kỷ niệm chứ không trân quý, nên Mạc Lệ Quyên mặc kệ.
Công việc mỗi tháng của cô tăng thêm một việc: đó là gửi đồ và thư cho Hứa Lâm. Những lá thư có khi là Lý Cường viết, có khi là Mạc Đình Sơn viết. Còn đồ vật, Mạc Lệ Quyên gửi đa số là thịt khô, số lượng không nhiều, mỗi lần một cân mà thôi.
Đến cuối tháng hai, trời vẫn chẳng hề mưa mà càng lúc càng hanh khô. Cỏ cây xung quanh đã có dấu hiệu chết héo.
Mực nước sông đã giảm xuống còn hai phần ba.
Tuy bắp chịu hạn tốt, nhưng sớm tối hai lần tưới nước vẫn không thể cắt bỏ. Năm mẫu ruộng nhà bọn họ đều được chăm sóc rất tốt.
Đến tháng ba, ngày này, trời khá nóng và oi bức.
Vừa mới sáng sớm, Lý Cường đã kéo Mạc Lệ Quyên dậy, bắt cô mặc quần áo tươm tất rồi cả hai ngồi lên xe đạp vào thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.