Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 2: Nhân Sinh Như Diễn
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
La Tuệ Mẫn chẳng thể nào ngờ rằng, đứa bé gái trước mặt chẳng phải là một đứa trẻ vị thành niên bình thường nữa, cũng chẳng có người hàng xóm tốt bụng nào đến để báo tin.
Tất cả đều là lời nói dối mà thôi.
Nhưng đó không hẳn là không đúng sự thật. Nếu như Mạc Lệ Quyên dẫn theo cả nhà về quê theo lời khuyên bảo của mọi người xung quanh, thì chờ đón cô chính là những sự việc đó.
Tại sao cô lại biết được?
Bởi vì bây giờ, cô, Mạc Lệ Quyên, trọng sinh rồi!
Nhớ lại đoạn tháng năm hãi hùng của kiếp trước, đôi mắt Mạc Lệ Quyên nhuốm đầy sự thù hận. Ông trời cho cô sống lại một đời, đời này, cô quyết phải bảo vệ gia đình mình đến cùng.
Vô cùng quý trọng mà xoa xoa tờ thư giới thiệu, Mạc Lệ Quyên vừa hít hà vừa xoa xoa lớp da trên đùi. Chỗ khi nãy vì muốn cho bản thân khóc để giành lấy niềm tin từ La Tuệ Mẫn mà cô đã véo lên. Chắc là đã bầm tím rồi.
Từ nhỏ tính tình của cô luôn thuộc về giỏi giang nhanh nhẹn, đùng một cái kêu cô chuyển thành ưu sầu sướt mướt thì thực sự khó lòng làm được.
Nhưng không sao, sức mạnh của cô và Mạc Đình Sơn được di truyền từ cha, lực lớn vô cùng, khi nãy cô lại dùng hết sức lực, bây giờ vẫn còn đau rát.
Đau thì đau vậy nhưng cô vẫn vui nha.
Người ta nói phải mất đi rồi mới biết quý trọng, điều đó rất đúng. Kiếp trước chính sách di dân vừa được ban ra, rất nhiều người đã tỏ ý khinh thường, thậm chí là cười nhạo.
Nhưng sau đó cả đất nước biến động, những người ở thành phố - nơi mà người nông thôn luôn mãi ngưỡng mộ ngước nhìn - hơn bảy phần mười đều cửa nát nhà tan.
Thậm chí rất nhiều nông thôn cũng chưa tránh khỏi mà bị lan đến.
Trong khi cả nước có biến động lớn, người người đều sống trong hoang mang lo sợ thì nông trường miền Bắc nghiễm nhiên trở thành thiên đường.
Cô thậm chí còn nhớ rõ, kiếp trước, khi bản thân đã bị xã hội làm cho trầy da tróc vảy, bản thân cô gắng gượng sống như cái xác không hồn thì vô tình gặp được một người quen. Anh ta kể rằng bản thân vì bị người anh em ruột thịt chiếm đoạt tài sản, không thể không chọn di dời, vậy mà đến phía Bắc lại có thể sống rất tốt, chỉ cần bản thân đủ siêng năng.
Anh ta kể, nơi đó chỉ có lao động, không có tranh chấp với nhau bởi mỗi người đều có một khu vực tự quản lí riêng. Khi cả nước đang sống trong sợ hãi thì người ở nơi đó đang âm thầm vươn lên làm giàu.
Anh ta nói: chỉ cần có đôi tay và trái tim yêu lao động, nông trường sẽ cho mọi người một cuộc sống bình dị mà an toàn.
Khi đó Mạc Lệ Quyên đã ngẩn ngơ, bởi cô cũng nghe phong thanh việc khuyến khích di dời. Nhưng cô lại suy nghĩ giống như bao người khác rằng bọn cô còn nhỏ, rằng thời tiết bên đó rất khắc nghiệt. Hơn nữa, cô nghĩ rằng nếu về quê, bà nội sẽ nể mặt người cha đã chết của cô mà đối xử với đám trẻ mồi côi tử tế một chút.
Cô thật là khờ. Khi cha cô còn sống, bà nội còn chẳng nể mặt huống hồ gì người đã mất đi. Cô lại vì cái gọi là thân tình mà dẫn mọi người về. Cuối cùng, bà nội "đối xử tử tế" khiến Mạc Đình Sơn gãy mất một chân, khiến Mạc Lệ San bị bọn buôn người bắt mất, khiến Mạc Lệ Vân chào từ giã cõi đời chỉ vì một cơn cảm mạo.
Cả ngày hôm đó cô như tan hết hồn vía, cả người đờ đẫn. Trong đầu như có thêm một người khác không lúc nào không nhắc nhở bản thân đã làm sai điều gì, không lúc nào là không lặp đi lặp lại kết cục bi thương của bọn nhỏ.
Lúc đó cô đã nghĩ: phải chi khi ấy mình mạnh mẽ hơn mà chọn di dời đi phía Bắc...
May mắn thay, cô đã trở lại!
Lần này, cô phải nhanh chân dời gia đình họ đi nơi khác trước khi bà nội tìm đến.
Để cô xem không có cô và Mạc Lệ Vân, bà lại muốn bán ai để đổi lấy hai trăm đồng. Không có Lý Cường làm trâu làm ngựa, bà lại muốn sai khiến ai làm việc quần quật tối ngày. Không có bọn cô siêng năng tháo vát, nhà nội làm sao có thể sống sót qua ba năm nạn đói.
Nhân quả tuần hoàn, trời xanh không tha cho bất kỳ kẻ ác nào đâu.
Một bên hồi ức lại kiếp trước, Mạc Lệ Quyên vừa nhanh chóng bước chân về nhà.
Đây là căn phòng mà nhà máy phân cho ba mẹ cô. Nay hai người mất rồi, lãnh đạo nhà máy thông báo cho ở hết tuần này, hy vọng bọn họ tuần sau dọn đi để chừa chỗ cho những công nhân khác.
Đây đã là qui định chung rồi, nên cô không oán trách, cũng không có tư cách gì để oán. Chỉ phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc dời đi.
Hôm nay cô đi đăng kí di dời, cũng dặn dò Lý Cường và bọn nhỏ ở nhà sắp xếp đồ đạc.
Không biết bọn họ đã làm đến đâu rồi. Nghĩ vậy, bước chân cô đã nhanh lại càng thêm nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa.
Tất cả đều là lời nói dối mà thôi.
Nhưng đó không hẳn là không đúng sự thật. Nếu như Mạc Lệ Quyên dẫn theo cả nhà về quê theo lời khuyên bảo của mọi người xung quanh, thì chờ đón cô chính là những sự việc đó.
Tại sao cô lại biết được?
Bởi vì bây giờ, cô, Mạc Lệ Quyên, trọng sinh rồi!
Nhớ lại đoạn tháng năm hãi hùng của kiếp trước, đôi mắt Mạc Lệ Quyên nhuốm đầy sự thù hận. Ông trời cho cô sống lại một đời, đời này, cô quyết phải bảo vệ gia đình mình đến cùng.
Vô cùng quý trọng mà xoa xoa tờ thư giới thiệu, Mạc Lệ Quyên vừa hít hà vừa xoa xoa lớp da trên đùi. Chỗ khi nãy vì muốn cho bản thân khóc để giành lấy niềm tin từ La Tuệ Mẫn mà cô đã véo lên. Chắc là đã bầm tím rồi.
Từ nhỏ tính tình của cô luôn thuộc về giỏi giang nhanh nhẹn, đùng một cái kêu cô chuyển thành ưu sầu sướt mướt thì thực sự khó lòng làm được.
Nhưng không sao, sức mạnh của cô và Mạc Đình Sơn được di truyền từ cha, lực lớn vô cùng, khi nãy cô lại dùng hết sức lực, bây giờ vẫn còn đau rát.
Đau thì đau vậy nhưng cô vẫn vui nha.
Người ta nói phải mất đi rồi mới biết quý trọng, điều đó rất đúng. Kiếp trước chính sách di dân vừa được ban ra, rất nhiều người đã tỏ ý khinh thường, thậm chí là cười nhạo.
Nhưng sau đó cả đất nước biến động, những người ở thành phố - nơi mà người nông thôn luôn mãi ngưỡng mộ ngước nhìn - hơn bảy phần mười đều cửa nát nhà tan.
Thậm chí rất nhiều nông thôn cũng chưa tránh khỏi mà bị lan đến.
Trong khi cả nước có biến động lớn, người người đều sống trong hoang mang lo sợ thì nông trường miền Bắc nghiễm nhiên trở thành thiên đường.
Cô thậm chí còn nhớ rõ, kiếp trước, khi bản thân đã bị xã hội làm cho trầy da tróc vảy, bản thân cô gắng gượng sống như cái xác không hồn thì vô tình gặp được một người quen. Anh ta kể rằng bản thân vì bị người anh em ruột thịt chiếm đoạt tài sản, không thể không chọn di dời, vậy mà đến phía Bắc lại có thể sống rất tốt, chỉ cần bản thân đủ siêng năng.
Anh ta kể, nơi đó chỉ có lao động, không có tranh chấp với nhau bởi mỗi người đều có một khu vực tự quản lí riêng. Khi cả nước đang sống trong sợ hãi thì người ở nơi đó đang âm thầm vươn lên làm giàu.
Anh ta nói: chỉ cần có đôi tay và trái tim yêu lao động, nông trường sẽ cho mọi người một cuộc sống bình dị mà an toàn.
Khi đó Mạc Lệ Quyên đã ngẩn ngơ, bởi cô cũng nghe phong thanh việc khuyến khích di dời. Nhưng cô lại suy nghĩ giống như bao người khác rằng bọn cô còn nhỏ, rằng thời tiết bên đó rất khắc nghiệt. Hơn nữa, cô nghĩ rằng nếu về quê, bà nội sẽ nể mặt người cha đã chết của cô mà đối xử với đám trẻ mồi côi tử tế một chút.
Cô thật là khờ. Khi cha cô còn sống, bà nội còn chẳng nể mặt huống hồ gì người đã mất đi. Cô lại vì cái gọi là thân tình mà dẫn mọi người về. Cuối cùng, bà nội "đối xử tử tế" khiến Mạc Đình Sơn gãy mất một chân, khiến Mạc Lệ San bị bọn buôn người bắt mất, khiến Mạc Lệ Vân chào từ giã cõi đời chỉ vì một cơn cảm mạo.
Cả ngày hôm đó cô như tan hết hồn vía, cả người đờ đẫn. Trong đầu như có thêm một người khác không lúc nào không nhắc nhở bản thân đã làm sai điều gì, không lúc nào là không lặp đi lặp lại kết cục bi thương của bọn nhỏ.
Lúc đó cô đã nghĩ: phải chi khi ấy mình mạnh mẽ hơn mà chọn di dời đi phía Bắc...
May mắn thay, cô đã trở lại!
Lần này, cô phải nhanh chân dời gia đình họ đi nơi khác trước khi bà nội tìm đến.
Để cô xem không có cô và Mạc Lệ Vân, bà lại muốn bán ai để đổi lấy hai trăm đồng. Không có Lý Cường làm trâu làm ngựa, bà lại muốn sai khiến ai làm việc quần quật tối ngày. Không có bọn cô siêng năng tháo vát, nhà nội làm sao có thể sống sót qua ba năm nạn đói.
Nhân quả tuần hoàn, trời xanh không tha cho bất kỳ kẻ ác nào đâu.
Một bên hồi ức lại kiếp trước, Mạc Lệ Quyên vừa nhanh chóng bước chân về nhà.
Đây là căn phòng mà nhà máy phân cho ba mẹ cô. Nay hai người mất rồi, lãnh đạo nhà máy thông báo cho ở hết tuần này, hy vọng bọn họ tuần sau dọn đi để chừa chỗ cho những công nhân khác.
Đây đã là qui định chung rồi, nên cô không oán trách, cũng không có tư cách gì để oán. Chỉ phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc dời đi.
Hôm nay cô đi đăng kí di dời, cũng dặn dò Lý Cường và bọn nhỏ ở nhà sắp xếp đồ đạc.
Không biết bọn họ đã làm đến đâu rồi. Nghĩ vậy, bước chân cô đã nhanh lại càng thêm nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.