Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 24: Nữ Tướng Quân Tên Là Mạc Lệ Quyên
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Câu chuyện này Mạc Lệ Quyên nghe rồi quẳng sau đầu. Kiếp trước cô đã gặp nhiều chuyện oái oăm hơn nhiều, nên nó không khiến cô có bất kì cảm xúc dư thừa nào.
Chỉ có Lý Cường là có điều suy ngẫm.
Nhưng Mạc Lệ Quyên không biết rằng, đốm lửa bên nhà người ta có lúc còn mon men muốn sang đốt nhà cô đấy.
Chiếc xe bò lắc tới lắc lui, đoạn đường dường như trở nên ngắn lại.
Đến giữa trưa thì đến thành phố, bác lái xe gọi lớn: "Ai muốn về thì đến đây tập hợp trước hai giờ chiều nhé! Quá hạn không đợi đấy!"
Mấy bác gái một bên xua tay chào tạm biệt, một bên gật gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
Rồi họ chia nhau bước nhanh.
Những cơn mưa tuyết lất phất, đường phố trở nên đều một màu trắng xoá. Bên đường, chốc chốc lại thấy cô lao công cầm chổi quét đi.
Mạc Lệ Quyên kéo tay chồng hướng về phía trước.
Bây giờ vẫn còn ở năm năm sáu cô mới dám làm như vậy. Chứ nếu đã qua tầm sáu mươi bốn sáu mươi lăm, những hành động thân mật trên đường phố sẽ bị phán tội quấy rối lưu manh, chỉ cần có người cử báo là chắc chắn sẽ "được" mời đi sống ở chuồng bò.
Từ đây đến đó còn tận tám chín năm đấy.
Mạc Lệ Quyên nghĩ thầm, bản thân cô sống lại vào thời gian này, một nửa là đúng lúc, một nửa là sai thời điểm.
Đúng lúc là vì gia đình chưa thông báo với nhà nội bất cứ điều gì, khiến cô có thời gian sắp xếp chuyện di dời.
Còn một nửa khác...
Mạc Lệ Quyên đã từng tiếc nuối không ít, nếu cô sống lại sớm hơn hai tháng, cô nhất định phải khuyên lơn cha mẹ từ bỏ công việc chết người kia...
Tuy thêm vào trí nhớ của hai đời khiến cô quên mất rất nhiều chuyện, nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ như in sự cưng chiều của cha mẹ, hai người họ tuy sinh nhiều con, lại có thể đối xử với tất cả một cách công bằng bình đẳng, không bởi vì cô là con gái mà trọng nam khinh nữ.
Nhưng cô biết, làm người thì đừng quá tham lam. Ông trời cho cô sống lại cũng xem như cứu lấy cuộc đời của em trai em gái rồi.
Cô dặn lòng rằng bản thân phải biết đủ...
Dù cho thỉnh thoảng có xót xa...
Chỉ hy vọng rằng ở kiếp sau, cha mẹ cô có thể có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc...
Nếu có thể, kiếp sau nữa cô vẫn nguyện có thể làm con của hai người, hiếu thảo gấp mười lần với hai người, bù đắp cho sự dang dở ở kiếp này...
Trong bụng suy nghĩ loanh quanh lòng vòng, nhưng trên mặt Mạc Lệ Quyên lại quá bình thản nên chồng cô không hay biết vợ mình đang âm thầm tiếc nuối.
Họ nắm tay nhau vòng qua vài con đường lớn, đi đến cửa hàng bán đồ tết. Nơi này có câu đối, có pháo hoa, có bao lì xì, đặc biệt nhất chính là các kệ bánh kẹo thật lớn phủ kín ba vách tường. Khách hàng đông nườm nượp.
Lý Cường nhận việc chọn câu đối, pháo hoa và bao lì xì.
Còn vợ anh thì xung phong mua bánh kẹo.
Bánh kẹo ở đây muôn màu muôn vẻ, đủ loại kiểu dáng và hương vị. Giá thành cũng khác nhau. Chỉ có điều chúng được khoác chung một tầng áo khoác đỏ rực bên ngoài, vừa nhìn đã cảm thấy vui ở trong lòng.
Nhà bọn họ toạ lạc nơi góc hẻo lánh nhất của nông trường. Mùa đông lại chỉ có tuyết và tuyết nên mặc dù biết gần đến tết rồi, cả gia đình lại chẳng cảm thấy có điều gì khác nhau.
Nhưng khi bước vào cửa hàng này thì không khí tết đã cực kỳ rõ ràng.
Bà chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên với dáng người đầy đặn phúc hậu. Bà thấy Mạc Lệ Quyên cứ loay hoay mãi mà chẳng chọn được, bèn bước ra giới thiệu.
Mỗi loại bánh đều có một sự đặc sắc riêng.
Theo lời của bà chủ, Mạc Lệ Quyên chọn được năm hộp bánh to, lại mua thêm hai thùng kẹo ngọt mới dừng tay lại.
Bà chủ được một phen mở rộng tầm mắt. Tuy nhìn Mạc Lệ Quyên bình tĩnh thong dong, có cái khí chất đặc biệt mà dân quê không có, nhưng cô vẫn còn quá nhỏ tuổi, nhìn sơ đã biết là vị thành niên.
Bà chủ ra tiếp đón cũng chỉ vì phép lịch sự, lại không ngờ kiếm cho mình một khách hàng lớn.
Phải biết rằng, bây giờ bánh kẹo rất đắt, người thường khi mua một hai hộp đã là tối đa rồi, nay cô bé này nhìn vậy mà mua một hơi năm hộp, còn thêm kẹo ngọt thì chắc chắn là đơn hàng to rồi.
Bà chủ thầm khen bản thân mình sáng mắt.
Thấy vợ chọn xong rồi, Lý Cường mang theo những đồ vật khác lại tính tiền.
Tất cả thêm lên vậy mà đi hết sáu mươi đồng tiền.
Mạc Lệ Quyên mặt ngoài cười hớn hở, trong lòng lại như đang chảy máu.
Đắt quá mà!
Tuy vậy, cũng không thể không mua. Không mua thì làm sao có không khí tết. Mà mua thì phải mua nhiều, chứ mua ít thì ai ăn ai nhịn.
Mạc Lệ Quyên thầm thở dài trong lòng. Ai bảo nhà cô đông dân chứ!
Thanh toán xong, bởi vì giỏ xách hai vợ chồng mang theo chứa không hết nên bà chủ quán tặng cho họ một cái túi xách bằng rơm.
Ừm, cỡ lớn.
Bà ấy không biết rằng, hai vợ chồng thiếu nữ kia, sau khi ra khỏi cửa hàng của bà thì quẹo trái, rồi rẽ phải, đến khi thấy xung quanh không còn ai mới thu tất cả vào trong kho hàng, chỉ chừa một gói kẹo ở ngoài.
Kẹo tuy đắt, nhưng không đắt bằng bánh. Cho dù người khác thấy thì chỉ xuýt xoa vài cái chứ không nói ra nói vào.
Hơn nữa sắp tết rồi đấy, mua kẹo để ăn vào dịp tết thì có gì là sai?
Mạc Lệ Quyên vừa đi vừa nghĩ ngợi trong lòng.
Cũng không trách cô lo trước lo sau như thế. Nhà bọn họ chỉ mới dọn đến mà thôi, nếu vung tay quá trán khiến kẻ xấu chú ý thì hậu hoạn vô cùng.
Còn không nói đến cột mốc quan trọng vào tám năm sau nữa...
Đôi khi chỉ vì một lỗi nho nhỏ, nhưng đến thời kỳ đó sẽ biến thành lỗ hổng khổng lồ nuốt chửng gia đình cô.
Mạc Lệ Quyên nhớ rõ ràng, quảng thời gian đó là quảng thời gian tăm tối nhất đất nước. Cả nước hô hào tiết kiệm, người người nhà nhà thù ghét kẻ giàu.
Lịch sử ghi lại rõ ràng, chỉ có ba phần mười số gia đình bị đả đảo trong thời gian này là thật sự có tội.
Bảy phần còn lại...
Bảy phần còn lại chính là vì lòng ghen ghét của kẻ nhỏ nhen!
Bởi vậy sau khi dàn xếp gia đình xong, Mạc Lệ Quyên luôn luôn dặn dò bản thân rằng, phải làm cả nhà trở nên bình thường nhất có thể, tuyệt đối không được rêu rao làm càn.
Chỉ làm như vậy thì có thể tránh đi những mối hoạ từ trên trời rơi xuống...
Không! Chắc chắn có thể!
Mạc Lệ Quyên tự cổ vũ bản thân mình.
Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay chồng tiến về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, dáng đi của cô đã có chút uy phong như tướng quân bước lên chiến trường.
Ngẫm lại còn không phải sao? Bây giờ cô đang dùng đôi tay và thân mình gầy yếu này để bảo vệ gia đình, là chiến đấu với kẻ xấu, với thời cuộc.
Cả cơ thể Mạc Lệ Quyên tràn ngập lực lượng, bởi cô biết rằng chỉ cần cô cẩn thận thì sẽ gặp được ánh bình minh tuyệt đẹp sau đêm dài đen tối.
Muốn làm như vậy thì phải trở nên bình thường, bình thường, bình thường!
Nghĩ đến đây, bước chân đang muốn ghé cửa hàng vải vóc của Mạc Lệ Quyên khựng lại, trước ánh mắt dò hỏi của chồng, cô quyết đoán kéo anh quay đi.
Trong kho hàng còn một cây vải trắng với một cây vải đen. Khi về cô chỉ cần may cho mỗi người một bộ đồ quần đen áo trắng là được.
Vốn dĩ cô định mua thêm vải để may thêm một hai bộ màu khác...
Thôi đi, hai bộ đồ mới quá rêu rao, một bộ là đủ rồi.
Sang năm Mạc Đình Sơn và Mạc Lệ Vân đã bắt đầu đi học lại, lúc này học sinh đi học không cần phải mặc đồng phục nên cô không cần lo lắng vấn đề này.
Vậy là, trong ánh mắt của người khác, hai vợ chồng Lý Mạc bỏ ra tám tiếng ngồi xe bò, hai tiếng đi dạo thành phố chỉ để mua về một gói kẹo tết.
Ánh mắt của mấy bác gái ngồi cùng đều trở nên hài hước.
Mạc Lệ Quyên: ...
Cô khụ một tiếng, giả vờ ngây thơ không biết xảy ra chuyện gì mà nhìn họ một vòng, sau đó không để ý đến.
Mấy vị bác gái này không phải loại người quá xấu, thấy cô như vậy cũng ngượng ngùng cười, âm thầm đem ánh mắt dời qua chỗ khác.
Lúc này Mạc Lệ Quyên mới thấy thở phào nhẹ nhõm, Lý Cường cũng đúng lúc mà thả lỏng sống lưng.
Cũng không trách anh, dù cho bản thân thể hiện mình già dặn như thế nào thì anh cũng chỉ là chàng trai mười lăm tuổi mà thôi. Bị nhiều bác gái nhìn chằm chằm như vậy, không khẩn trương mới là lạ.
Mạc Lệ Quyên còn thấy vài giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán anh.
Bởi vậy khi xe vừa đến khu trung tâm, Mạc Lệ Quyên nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi kéo tay chồng chạy mất.
Cô thề là bản thân còn nghe được giọng cười cực lớn của bà bác nào đấy!
Cả hai như chạy trốn khỏi đám người, chỉ một lát đều phải dừng lại để thở, nhìn dáng vẻ chật vật của nhau không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Mạc Lệ Quyên chậc chậc ở trong lòng, thật là, nếu không phải nhất định phải làm người bình thường...
Ừm, chắc kết quả cũng như vậy, bởi trước giờ cô không thích khoe khoang điều gì đó lắm.
Mạc Lệ Quyên không biết rằng, khúc nhạc dạo này đã lấy tốc độ ánh sáng truyền khắp nông trường.
Mấy bác gái kia tuy không có ác ý, nhưng bản tính nhiều chuyện đã ăn sâu vào trong xương tuỷ. Vậy là họ đem chuyện hai vợ chồng cô, xem thành chuyện cười mà kể khắp cùng làng cuối xóm.
Trong vô tình đã giúp hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên làm một đợt quảng cáo.
Từ đây về sau, công nhân cũ của nông trường không ai không biết được, phía Bắc nông trường có hai vợ chồng son, tảo hôn khi tuổi còn nhỏ, vì một gói kẹo mà ngồi xe bò tám tiếng đi thành phố.
Cũng từ đây về sau không ai nghĩ rằng gia đình Lý Mạc giàu có.
Vì sao nha?
Đương nhiên cũng vì gói kẹo. Nếu có tiền thì lúc này họ đã xách thêm những thứ khác về rồi. Không thấy họ chỉ đủ tiền mua kẹo sao? Nhìn gói kẹo sơ qua đã biết là hàng tết, hàng tết mà chỉ có một gói kẹo thì tài sản có thể có bao nhiêu?
Chỉ có Lý Cường là có điều suy ngẫm.
Nhưng Mạc Lệ Quyên không biết rằng, đốm lửa bên nhà người ta có lúc còn mon men muốn sang đốt nhà cô đấy.
Chiếc xe bò lắc tới lắc lui, đoạn đường dường như trở nên ngắn lại.
Đến giữa trưa thì đến thành phố, bác lái xe gọi lớn: "Ai muốn về thì đến đây tập hợp trước hai giờ chiều nhé! Quá hạn không đợi đấy!"
Mấy bác gái một bên xua tay chào tạm biệt, một bên gật gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
Rồi họ chia nhau bước nhanh.
Những cơn mưa tuyết lất phất, đường phố trở nên đều một màu trắng xoá. Bên đường, chốc chốc lại thấy cô lao công cầm chổi quét đi.
Mạc Lệ Quyên kéo tay chồng hướng về phía trước.
Bây giờ vẫn còn ở năm năm sáu cô mới dám làm như vậy. Chứ nếu đã qua tầm sáu mươi bốn sáu mươi lăm, những hành động thân mật trên đường phố sẽ bị phán tội quấy rối lưu manh, chỉ cần có người cử báo là chắc chắn sẽ "được" mời đi sống ở chuồng bò.
Từ đây đến đó còn tận tám chín năm đấy.
Mạc Lệ Quyên nghĩ thầm, bản thân cô sống lại vào thời gian này, một nửa là đúng lúc, một nửa là sai thời điểm.
Đúng lúc là vì gia đình chưa thông báo với nhà nội bất cứ điều gì, khiến cô có thời gian sắp xếp chuyện di dời.
Còn một nửa khác...
Mạc Lệ Quyên đã từng tiếc nuối không ít, nếu cô sống lại sớm hơn hai tháng, cô nhất định phải khuyên lơn cha mẹ từ bỏ công việc chết người kia...
Tuy thêm vào trí nhớ của hai đời khiến cô quên mất rất nhiều chuyện, nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ như in sự cưng chiều của cha mẹ, hai người họ tuy sinh nhiều con, lại có thể đối xử với tất cả một cách công bằng bình đẳng, không bởi vì cô là con gái mà trọng nam khinh nữ.
Nhưng cô biết, làm người thì đừng quá tham lam. Ông trời cho cô sống lại cũng xem như cứu lấy cuộc đời của em trai em gái rồi.
Cô dặn lòng rằng bản thân phải biết đủ...
Dù cho thỉnh thoảng có xót xa...
Chỉ hy vọng rằng ở kiếp sau, cha mẹ cô có thể có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc...
Nếu có thể, kiếp sau nữa cô vẫn nguyện có thể làm con của hai người, hiếu thảo gấp mười lần với hai người, bù đắp cho sự dang dở ở kiếp này...
Trong bụng suy nghĩ loanh quanh lòng vòng, nhưng trên mặt Mạc Lệ Quyên lại quá bình thản nên chồng cô không hay biết vợ mình đang âm thầm tiếc nuối.
Họ nắm tay nhau vòng qua vài con đường lớn, đi đến cửa hàng bán đồ tết. Nơi này có câu đối, có pháo hoa, có bao lì xì, đặc biệt nhất chính là các kệ bánh kẹo thật lớn phủ kín ba vách tường. Khách hàng đông nườm nượp.
Lý Cường nhận việc chọn câu đối, pháo hoa và bao lì xì.
Còn vợ anh thì xung phong mua bánh kẹo.
Bánh kẹo ở đây muôn màu muôn vẻ, đủ loại kiểu dáng và hương vị. Giá thành cũng khác nhau. Chỉ có điều chúng được khoác chung một tầng áo khoác đỏ rực bên ngoài, vừa nhìn đã cảm thấy vui ở trong lòng.
Nhà bọn họ toạ lạc nơi góc hẻo lánh nhất của nông trường. Mùa đông lại chỉ có tuyết và tuyết nên mặc dù biết gần đến tết rồi, cả gia đình lại chẳng cảm thấy có điều gì khác nhau.
Nhưng khi bước vào cửa hàng này thì không khí tết đã cực kỳ rõ ràng.
Bà chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên với dáng người đầy đặn phúc hậu. Bà thấy Mạc Lệ Quyên cứ loay hoay mãi mà chẳng chọn được, bèn bước ra giới thiệu.
Mỗi loại bánh đều có một sự đặc sắc riêng.
Theo lời của bà chủ, Mạc Lệ Quyên chọn được năm hộp bánh to, lại mua thêm hai thùng kẹo ngọt mới dừng tay lại.
Bà chủ được một phen mở rộng tầm mắt. Tuy nhìn Mạc Lệ Quyên bình tĩnh thong dong, có cái khí chất đặc biệt mà dân quê không có, nhưng cô vẫn còn quá nhỏ tuổi, nhìn sơ đã biết là vị thành niên.
Bà chủ ra tiếp đón cũng chỉ vì phép lịch sự, lại không ngờ kiếm cho mình một khách hàng lớn.
Phải biết rằng, bây giờ bánh kẹo rất đắt, người thường khi mua một hai hộp đã là tối đa rồi, nay cô bé này nhìn vậy mà mua một hơi năm hộp, còn thêm kẹo ngọt thì chắc chắn là đơn hàng to rồi.
Bà chủ thầm khen bản thân mình sáng mắt.
Thấy vợ chọn xong rồi, Lý Cường mang theo những đồ vật khác lại tính tiền.
Tất cả thêm lên vậy mà đi hết sáu mươi đồng tiền.
Mạc Lệ Quyên mặt ngoài cười hớn hở, trong lòng lại như đang chảy máu.
Đắt quá mà!
Tuy vậy, cũng không thể không mua. Không mua thì làm sao có không khí tết. Mà mua thì phải mua nhiều, chứ mua ít thì ai ăn ai nhịn.
Mạc Lệ Quyên thầm thở dài trong lòng. Ai bảo nhà cô đông dân chứ!
Thanh toán xong, bởi vì giỏ xách hai vợ chồng mang theo chứa không hết nên bà chủ quán tặng cho họ một cái túi xách bằng rơm.
Ừm, cỡ lớn.
Bà ấy không biết rằng, hai vợ chồng thiếu nữ kia, sau khi ra khỏi cửa hàng của bà thì quẹo trái, rồi rẽ phải, đến khi thấy xung quanh không còn ai mới thu tất cả vào trong kho hàng, chỉ chừa một gói kẹo ở ngoài.
Kẹo tuy đắt, nhưng không đắt bằng bánh. Cho dù người khác thấy thì chỉ xuýt xoa vài cái chứ không nói ra nói vào.
Hơn nữa sắp tết rồi đấy, mua kẹo để ăn vào dịp tết thì có gì là sai?
Mạc Lệ Quyên vừa đi vừa nghĩ ngợi trong lòng.
Cũng không trách cô lo trước lo sau như thế. Nhà bọn họ chỉ mới dọn đến mà thôi, nếu vung tay quá trán khiến kẻ xấu chú ý thì hậu hoạn vô cùng.
Còn không nói đến cột mốc quan trọng vào tám năm sau nữa...
Đôi khi chỉ vì một lỗi nho nhỏ, nhưng đến thời kỳ đó sẽ biến thành lỗ hổng khổng lồ nuốt chửng gia đình cô.
Mạc Lệ Quyên nhớ rõ ràng, quảng thời gian đó là quảng thời gian tăm tối nhất đất nước. Cả nước hô hào tiết kiệm, người người nhà nhà thù ghét kẻ giàu.
Lịch sử ghi lại rõ ràng, chỉ có ba phần mười số gia đình bị đả đảo trong thời gian này là thật sự có tội.
Bảy phần còn lại...
Bảy phần còn lại chính là vì lòng ghen ghét của kẻ nhỏ nhen!
Bởi vậy sau khi dàn xếp gia đình xong, Mạc Lệ Quyên luôn luôn dặn dò bản thân rằng, phải làm cả nhà trở nên bình thường nhất có thể, tuyệt đối không được rêu rao làm càn.
Chỉ làm như vậy thì có thể tránh đi những mối hoạ từ trên trời rơi xuống...
Không! Chắc chắn có thể!
Mạc Lệ Quyên tự cổ vũ bản thân mình.
Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay chồng tiến về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, dáng đi của cô đã có chút uy phong như tướng quân bước lên chiến trường.
Ngẫm lại còn không phải sao? Bây giờ cô đang dùng đôi tay và thân mình gầy yếu này để bảo vệ gia đình, là chiến đấu với kẻ xấu, với thời cuộc.
Cả cơ thể Mạc Lệ Quyên tràn ngập lực lượng, bởi cô biết rằng chỉ cần cô cẩn thận thì sẽ gặp được ánh bình minh tuyệt đẹp sau đêm dài đen tối.
Muốn làm như vậy thì phải trở nên bình thường, bình thường, bình thường!
Nghĩ đến đây, bước chân đang muốn ghé cửa hàng vải vóc của Mạc Lệ Quyên khựng lại, trước ánh mắt dò hỏi của chồng, cô quyết đoán kéo anh quay đi.
Trong kho hàng còn một cây vải trắng với một cây vải đen. Khi về cô chỉ cần may cho mỗi người một bộ đồ quần đen áo trắng là được.
Vốn dĩ cô định mua thêm vải để may thêm một hai bộ màu khác...
Thôi đi, hai bộ đồ mới quá rêu rao, một bộ là đủ rồi.
Sang năm Mạc Đình Sơn và Mạc Lệ Vân đã bắt đầu đi học lại, lúc này học sinh đi học không cần phải mặc đồng phục nên cô không cần lo lắng vấn đề này.
Vậy là, trong ánh mắt của người khác, hai vợ chồng Lý Mạc bỏ ra tám tiếng ngồi xe bò, hai tiếng đi dạo thành phố chỉ để mua về một gói kẹo tết.
Ánh mắt của mấy bác gái ngồi cùng đều trở nên hài hước.
Mạc Lệ Quyên: ...
Cô khụ một tiếng, giả vờ ngây thơ không biết xảy ra chuyện gì mà nhìn họ một vòng, sau đó không để ý đến.
Mấy vị bác gái này không phải loại người quá xấu, thấy cô như vậy cũng ngượng ngùng cười, âm thầm đem ánh mắt dời qua chỗ khác.
Lúc này Mạc Lệ Quyên mới thấy thở phào nhẹ nhõm, Lý Cường cũng đúng lúc mà thả lỏng sống lưng.
Cũng không trách anh, dù cho bản thân thể hiện mình già dặn như thế nào thì anh cũng chỉ là chàng trai mười lăm tuổi mà thôi. Bị nhiều bác gái nhìn chằm chằm như vậy, không khẩn trương mới là lạ.
Mạc Lệ Quyên còn thấy vài giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán anh.
Bởi vậy khi xe vừa đến khu trung tâm, Mạc Lệ Quyên nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi kéo tay chồng chạy mất.
Cô thề là bản thân còn nghe được giọng cười cực lớn của bà bác nào đấy!
Cả hai như chạy trốn khỏi đám người, chỉ một lát đều phải dừng lại để thở, nhìn dáng vẻ chật vật của nhau không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Mạc Lệ Quyên chậc chậc ở trong lòng, thật là, nếu không phải nhất định phải làm người bình thường...
Ừm, chắc kết quả cũng như vậy, bởi trước giờ cô không thích khoe khoang điều gì đó lắm.
Mạc Lệ Quyên không biết rằng, khúc nhạc dạo này đã lấy tốc độ ánh sáng truyền khắp nông trường.
Mấy bác gái kia tuy không có ác ý, nhưng bản tính nhiều chuyện đã ăn sâu vào trong xương tuỷ. Vậy là họ đem chuyện hai vợ chồng cô, xem thành chuyện cười mà kể khắp cùng làng cuối xóm.
Trong vô tình đã giúp hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên làm một đợt quảng cáo.
Từ đây về sau, công nhân cũ của nông trường không ai không biết được, phía Bắc nông trường có hai vợ chồng son, tảo hôn khi tuổi còn nhỏ, vì một gói kẹo mà ngồi xe bò tám tiếng đi thành phố.
Cũng từ đây về sau không ai nghĩ rằng gia đình Lý Mạc giàu có.
Vì sao nha?
Đương nhiên cũng vì gói kẹo. Nếu có tiền thì lúc này họ đã xách thêm những thứ khác về rồi. Không thấy họ chỉ đủ tiền mua kẹo sao? Nhìn gói kẹo sơ qua đã biết là hàng tết, hàng tết mà chỉ có một gói kẹo thì tài sản có thể có bao nhiêu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.