Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 91: Quân Tử Trả Thù, Mười Năm Chưa Muộn
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Mùng bốn Tết, nhiệt độ vẫn chưa ấm lên được chút nào. Đã vào xuân mà cứ ngỡ còn đang ở giữa mùa đông.
Trong phòng hậu sản, Mạc Lệ Quyên quấn chăn thật kỹ cho Bảo Dương Bảo Nghi. Chỉ mới qua ít ngày mà chúng đã trở nên trắng nõn và mập mạp hơn hẳn.
Cô không lo cho Bảo Dương. Cậu nhóc khá lười biếng, mẹ đặt cậu ở đâu là cậu nằm yên ở đó, dù thức hay ngủ. Nhưng Bảo Nghi thì khác, hễ ngủ thì thôi chứ nếu cô nhóc thức là quơ tay múa chân làm đủ trò. Chiếc khăn vừa được quấn cũng bị xốc xếch theo.
Ngày hôm nay không biết Mạc Lệ Quyên đã phải chỉnh lại lần thứ mấy rồi.
Đến chiều một chút, có vài bác sĩ và y tá đến để kiểm tra tình trạng của sản phụ và những đứa nhỏ, chuẩn bị cho thủ tục xuất viện vào ngày mai.
Trộm vía mọi thứ đều khá suông sẻ. Cả mẹ lẫn bé đều không gặp phải vấn đề gì.
Sáng hôm sau, Lý Cường đánh xe bò tới bệnh viện từ rất sớm. Mạc Lệ Quyên và Mạc Lệ Vân thì bồng Bảo Dương Bảo Nghi. Lý Cường, Đình Sơn và Lệ San thì xách hành lí ra xe.
Tuy mới ở có ba ngày nhưng đồ đạc lỉnh kỉnh khá nhiều, nào ly, bát, chậu, rồi chiếu, chăn...
Bọn nhỏ phải đảo lại một lần nữa mới dọn xong.
Hôm nay gia đình Mạc Lệ Quyên về trước, còn Phùng Hạ phải đợi tới giữa trưa mới có xe bò về, vì họ đi xe bò công cộng, năm sáu giờ sáng mới bắt đầu từ Bản Á xuất phát.
Vẫn tuyệt chiêu cũ, đổ nước nóng vào bình rồi quấn chăn sưởi ấm cho hai đứa nhỏ, con đường tuy xa nhưng chúng chẳng bị lạnh chút nào.
Về đến nhà, giường đất ở trong phòng khách vẫn còn nóng hổi. Cây củi to lúc sáng Lý Cường đẩy vào lò sưởi, giờ vẫn chưa cháy hết.
Trên giường, một chiếc thảm lông thỏ được trải lên, sau đó là lớp vải được lót đề phòng nước tiểu của bọn nhỏ làm ướt thảm, cuối cùng là một chiếc chăn nhỏ nhỏ xinh xinh.
Mấy năm nay, da thỏ sau khi đã xử lý xong, Mạc Lệ Quyên đều cẩn thận tích góp lại để sau này có dịp thì sử dụng nên không có bán đi. Bởi vậy số da thỏ trong kho hàng đã được tích trữ rất nhiều.
Trong lòng Mạc Lệ Quyên đã có kế hoạch lớn cho chúng.
Lại qua vài ngày, bỗng dưng có vài vị cảnh sát tìm đến nhà.
Mạc Lệ Quyên dỗ con ngủ xong thì bước ra xem. Tất cả đều là người quen. Bốn vị cảnh sát này chính là bốn người lần trước đã bắt Tôn Trung Tiền.
Họ đến đây vì lá đơn tố cáo của Lý Cường.
Chàng trai này thù dai hơn cả loài sói. Mấy ngày nay Mạc Lệ Quyên nghe nói việc Vương Kiên bị bốn anh em họ Phùng đánh cho một trận, ép li hôn và trao trả của hồi môn cho Phùng Hạ, cô cứ ngỡ chuyện đến đây là thôi, bởi Lý Cường đã chỉ điểm anh em họ rồi.
Nào ngờ, lần này anh quyết định chơi lớn như vậy.
Đương nhiên việc Lý Cường làm lớn chuyện để đòi lại công bằng cho em trai mình, Mạc Lệ Quyên cảm thấy rất vui vẻ. Cô chẳng có lí do gì để khó chịu hay phản đối cả. Mạc Lệ Quyên càng mừng rỡ là đàng khác.
Trong tờ đơn tố cáo của mình, Lý Cường ghi rõ bản thân là anh rê của Mạc Đình Sơn, thấy em trai bị bôi nhọ thì vô cùng bức xúc mà đam đơn kiện hai mẹ con Vương Kiên tội vu khống và bôi nhọ danh dự của người khác.
Lúc này, toà án đã được thành lập nhưng chỉ dùng cho những vụ án lớn mà thôi, còn những chuyện nhỏ nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi như thế này thì đều giao cho cảnh sát địa phương cả.
Mà cho dù giao cho toà án hay giao cho cảnh sát thì mức phạt nặng nhất cho loại tội danh này chỉ là bồi thường tổn thất tinh thần, có hơn nữa cũng chỉ giam giữ cảnh cái vài ba ngày là xong chuyện, nên Lý Cường không để ý lắm về việc cơ quan nào giải quyết lá đơn.
Dù sao anh không nhất quyết phải kéo hai mẹ con hắn vào tù, anh chỉ đòi bồi thường và bắt mẹ con Vương Kiên xin lỗi công khai, nhằm dập tắt khả năng có người lấy việc này mà công kích vào danh dự của Đình Sơn.
Vả lại, đối với loại người như hai mẹ con Vương Kiên thì đoạt lấy tiền từ trong tay họ cũng chẳng khác việc đưa họ vào ngục là bao.
Nỗi đau này sẽ điếng người đấy!
Mà đau nhiều thì mới nhớ lâu, sẵn tiện anh cũng dạy cho họ một bài học, ai là người họ chẳng thể có ý định ức hiếp.
Mà muốn trách thì trách Vương Kiên quá huênh hoang, hắn không có bất kì bằng chứng gì mà lại làm ầm lên cho cả thôn biết.
Bởi vậy khi cảnh sát đến để điều tra thì hỏi một người là tính một người, hỏi hai người là tính hai người, đều xác nhận Vương Kiên đã từng chính miệng nói Phùng Hạ ngoại tình với Mạc Đình Sơn, đồng thời xác nhận Mạc Đình Sơn chưa đến thôn bọn họ bao giờ.
Tiếp đó, cảnh sát lại hỏi thăm những người đã từng ở chung phòng hậu sản với Phùng Hạ, không ngoài dự đoán các chị các thím đều đứng ra bênh vực lẽ phải. Chuyện Mạc Đình Sơn chưa từng nói chuyện với Phùng Hạ cũng được phanh phui.
Trong phòng hậu sản, Mạc Lệ Quyên quấn chăn thật kỹ cho Bảo Dương Bảo Nghi. Chỉ mới qua ít ngày mà chúng đã trở nên trắng nõn và mập mạp hơn hẳn.
Cô không lo cho Bảo Dương. Cậu nhóc khá lười biếng, mẹ đặt cậu ở đâu là cậu nằm yên ở đó, dù thức hay ngủ. Nhưng Bảo Nghi thì khác, hễ ngủ thì thôi chứ nếu cô nhóc thức là quơ tay múa chân làm đủ trò. Chiếc khăn vừa được quấn cũng bị xốc xếch theo.
Ngày hôm nay không biết Mạc Lệ Quyên đã phải chỉnh lại lần thứ mấy rồi.
Đến chiều một chút, có vài bác sĩ và y tá đến để kiểm tra tình trạng của sản phụ và những đứa nhỏ, chuẩn bị cho thủ tục xuất viện vào ngày mai.
Trộm vía mọi thứ đều khá suông sẻ. Cả mẹ lẫn bé đều không gặp phải vấn đề gì.
Sáng hôm sau, Lý Cường đánh xe bò tới bệnh viện từ rất sớm. Mạc Lệ Quyên và Mạc Lệ Vân thì bồng Bảo Dương Bảo Nghi. Lý Cường, Đình Sơn và Lệ San thì xách hành lí ra xe.
Tuy mới ở có ba ngày nhưng đồ đạc lỉnh kỉnh khá nhiều, nào ly, bát, chậu, rồi chiếu, chăn...
Bọn nhỏ phải đảo lại một lần nữa mới dọn xong.
Hôm nay gia đình Mạc Lệ Quyên về trước, còn Phùng Hạ phải đợi tới giữa trưa mới có xe bò về, vì họ đi xe bò công cộng, năm sáu giờ sáng mới bắt đầu từ Bản Á xuất phát.
Vẫn tuyệt chiêu cũ, đổ nước nóng vào bình rồi quấn chăn sưởi ấm cho hai đứa nhỏ, con đường tuy xa nhưng chúng chẳng bị lạnh chút nào.
Về đến nhà, giường đất ở trong phòng khách vẫn còn nóng hổi. Cây củi to lúc sáng Lý Cường đẩy vào lò sưởi, giờ vẫn chưa cháy hết.
Trên giường, một chiếc thảm lông thỏ được trải lên, sau đó là lớp vải được lót đề phòng nước tiểu của bọn nhỏ làm ướt thảm, cuối cùng là một chiếc chăn nhỏ nhỏ xinh xinh.
Mấy năm nay, da thỏ sau khi đã xử lý xong, Mạc Lệ Quyên đều cẩn thận tích góp lại để sau này có dịp thì sử dụng nên không có bán đi. Bởi vậy số da thỏ trong kho hàng đã được tích trữ rất nhiều.
Trong lòng Mạc Lệ Quyên đã có kế hoạch lớn cho chúng.
Lại qua vài ngày, bỗng dưng có vài vị cảnh sát tìm đến nhà.
Mạc Lệ Quyên dỗ con ngủ xong thì bước ra xem. Tất cả đều là người quen. Bốn vị cảnh sát này chính là bốn người lần trước đã bắt Tôn Trung Tiền.
Họ đến đây vì lá đơn tố cáo của Lý Cường.
Chàng trai này thù dai hơn cả loài sói. Mấy ngày nay Mạc Lệ Quyên nghe nói việc Vương Kiên bị bốn anh em họ Phùng đánh cho một trận, ép li hôn và trao trả của hồi môn cho Phùng Hạ, cô cứ ngỡ chuyện đến đây là thôi, bởi Lý Cường đã chỉ điểm anh em họ rồi.
Nào ngờ, lần này anh quyết định chơi lớn như vậy.
Đương nhiên việc Lý Cường làm lớn chuyện để đòi lại công bằng cho em trai mình, Mạc Lệ Quyên cảm thấy rất vui vẻ. Cô chẳng có lí do gì để khó chịu hay phản đối cả. Mạc Lệ Quyên càng mừng rỡ là đàng khác.
Trong tờ đơn tố cáo của mình, Lý Cường ghi rõ bản thân là anh rê của Mạc Đình Sơn, thấy em trai bị bôi nhọ thì vô cùng bức xúc mà đam đơn kiện hai mẹ con Vương Kiên tội vu khống và bôi nhọ danh dự của người khác.
Lúc này, toà án đã được thành lập nhưng chỉ dùng cho những vụ án lớn mà thôi, còn những chuyện nhỏ nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi như thế này thì đều giao cho cảnh sát địa phương cả.
Mà cho dù giao cho toà án hay giao cho cảnh sát thì mức phạt nặng nhất cho loại tội danh này chỉ là bồi thường tổn thất tinh thần, có hơn nữa cũng chỉ giam giữ cảnh cái vài ba ngày là xong chuyện, nên Lý Cường không để ý lắm về việc cơ quan nào giải quyết lá đơn.
Dù sao anh không nhất quyết phải kéo hai mẹ con hắn vào tù, anh chỉ đòi bồi thường và bắt mẹ con Vương Kiên xin lỗi công khai, nhằm dập tắt khả năng có người lấy việc này mà công kích vào danh dự của Đình Sơn.
Vả lại, đối với loại người như hai mẹ con Vương Kiên thì đoạt lấy tiền từ trong tay họ cũng chẳng khác việc đưa họ vào ngục là bao.
Nỗi đau này sẽ điếng người đấy!
Mà đau nhiều thì mới nhớ lâu, sẵn tiện anh cũng dạy cho họ một bài học, ai là người họ chẳng thể có ý định ức hiếp.
Mà muốn trách thì trách Vương Kiên quá huênh hoang, hắn không có bất kì bằng chứng gì mà lại làm ầm lên cho cả thôn biết.
Bởi vậy khi cảnh sát đến để điều tra thì hỏi một người là tính một người, hỏi hai người là tính hai người, đều xác nhận Vương Kiên đã từng chính miệng nói Phùng Hạ ngoại tình với Mạc Đình Sơn, đồng thời xác nhận Mạc Đình Sơn chưa đến thôn bọn họ bao giờ.
Tiếp đó, cảnh sát lại hỏi thăm những người đã từng ở chung phòng hậu sản với Phùng Hạ, không ngoài dự đoán các chị các thím đều đứng ra bênh vực lẽ phải. Chuyện Mạc Đình Sơn chưa từng nói chuyện với Phùng Hạ cũng được phanh phui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.