Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
Chương 82: Sự Khác Nhau Giữa Thiện Lương Và Thánh Mẫu
Tiểu Yêu Nữ
09/12/2022
Phùng Hạ nghe Mạc Lệ Quyên nói lần thứ hai mới xác nhận bản thân không nghe nhầm, vội vàng bế con gái sang.
Mạc Lệ Quyên đón nhận đứa nhỏ, cẩn thận vạch áo lên, áp miệng em bé vào đầu ti. Dòng sữa lập tức được hút ra, theo lực chảy vào miệng bé gái.
Cảm giác được có sữa, đứa nhỏ mới ngừng ầm ĩ.
Lần này người lớn không lừa mình.
Hành động của Mạc Lệ Quyên khiến cả phòng bệnh suy nghĩ khác nhau. Người lương thiện thì khen cô làm rất tốt, kẻ tầm thường thì chê cô thánh mẫu làm màu, còn loại người ham món lợi nhỏ thì lại sinh ra ý nghĩ buồn cười khác.
Mạc Lệ Quyên cho con của Phùng Hạ uống sữa, vậy chắc chắn có thể cho cháu đích tôn của bà ta uống. Cháu trai của bà ta chẳng lẽ còn không bằng một đứa con gái vô dụng? Như vậy, bà ta chẳng cần bỏ tiền bỏ lương thực để bồi bổ cho con dâu nữa.
Ừm, đẹp cả đôi đàng.
Nếu mà Mạc Lệ Quyên biết bà bác này nghĩ gì thì cô sẽ đánh thức bà ấy ngay.
Tỉnh lại đi bà ạ, ban ngày ban mặt mà nằm mơ cái gì không biết.
Nhưng cô chẳng có siêu năng lực có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác. Vậy nên, sau khi cho Bảo Dương Bảo Nghi uống sữa xong, Mạc Lệ Quyên định bế con gái Phùng Hạ lên cho bú thì thấy bà bác giường số một bế cháu trai đi đến.
Bà ta cười vô cùng hiền lành: "Cháu tên là Lệ Quyên đúng không?"
"Dạ, có gì không bác?"
"À, là như này, cháu có thể giúp bác cho đứa cháu trai này của bác uống ngụm sữa được không? Cháu yên tâm, bác không cần nhiều, chỉ cần vừa đủ no là được rồi."
Lời nói và biểu cảm tự nhiên như chắc chắn Mạc Lệ Quyên sẽ không từ chối vậy.
Trong nháy mắt, cả phòng hậu sản im phăng phắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này.
Mạc Lệ Quyên đương nhiên không đồng ý. Cô đâu phải nhà từ thiện đâu mà ai xin cũng cho. Bà bác này không giống gia đình nghèo khó, con dâu bà ấy lại không thiếu sữa. Hơn nữa, đứa nhỏ này là con trai, gia đình cưng còn không hết thì làm gì có chuyện thiếu sữa đến nỗi đói khát.
Con của ai thì người đấy cho bú đi chứ. Giúp Phùng Hạ vì đứa bé là con gái lại không được ai quan tâm, hơn nữa Phùng Hạ thật sự không có giọt sữa nào.
Cô có lòng tốt nhưng không phải thánh mẫu mà ban phát thiện ý vô tội vạ.
Chờ xem, nếu mà cô đồng ý với yêu cầu của bà bác thì chút nữa sẽ có bà B, bà C, bà D lại đây xin sữa. Cô không sợ phiền phức nhưng vô cùng chán ghét chúng.
Biết con đường này sẽ gây bất lợi cho gia đình mình thì đâu có điên mà tiếp tục tiến lên.
"Xin lỗi bác, sữa của cháu chỉ vừa đủ cho ba đứa nhỏ uống thôi."
Mọi mầm tai hoạ đều phải bị bóp chết khi còn trong trứng thì mới an toàn.
Nụ cười bà bác này lập tức kéo xuống, giọng nói cũng nhạt dần: "Vậy cháu đừng cho con gái Phùng Hạ uống nữa, cháu trai tôi thế chỗ nó."
Phùng Hạ lo lắng mà nhìn Mạc Lệ Quyên, sợ cô đổi ý.
Giọng điệu bà bác này như đang nói một chuyện vô cùng đúng lý hợp tình vậy. Mạc Lệ Quyên thấy bà ấy như vậy thì buồn cười.
"Cháu không đổi ạ."
Bà bác ngạc nhiên: "Sao cơ?"
"Cháu nói, cháu không đổi ạ!"
Bà bác đanh mặt lại, giọng vô cùng đau đớn, "Cô thà cho đứa con gái vô dụng này uống sữa cũng không chịu cho cháu trai tôi uống? Sao cô lại nhẫn tâm như vậy?"
Thật là phiền mà.
Thấy bà ta mãi dây dưa, Mạc Lệ Quyên bực mình, cô trầm giọng: "Con cháu ai người đó nuôi, đây đâu phải con ruột của tôi mà tôi phải có trách nhiệm với nó? Tôi cho con của chị Hạ uống vì chị ấy thật sự không có sữa, con dâu bà đâu? Thật sự không có sữa sao? Đừng hòng nói dối, bây giờ nhìn qua còn thấy cô ấy lấy khăn chặn sữa chảy ngay đầu ngực đấy! Còn nữa, sữa của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, liên quan gì tới bà, bà là mẹ tôi à?"
Mọi người theo ngón tay của Mạc Lệ Quyên thì thấy sản phụ giường số một lấy khăn chặn đầu ti thật.
Bà bác này muốn phủ nhận cũng không được.
Bà ta bị Mạc Lệ Quyên nói mà mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến ngực phập phồng.
Cãi nhau cãi không lại, Mạc Lệ Quyên nói câu nào cũng có lý khiến đầu bà ta choáng váng, kêu ong ong không thôi.
"Mày..."
Đột nhiên, một tiếng quát đồng thanh, có cả giọng nam và giọng nữ: "Bà làm gì đấy!"
Thì ra Đình Sơn, Lệ Vân và Lệ San từ bên ngoài mua thức ăn đã trở lại. Lý Cường phải về nông trường có việc nên ở đây chỉ có bốn chị em. Bọn họ không ngờ vừa mới rời khỏi một lát mà trong phòng đã xảy ra chuyện.
Bà bác thấy dáng Mạc Đình Sơn cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, gân tay gân chân đều nổi lên thì như bị người tạt một chậu nước lạnh vậy, thanh tỉnh ngay lập tức.
Cuối cùng, chuyện giải quyết khá êm đẹp bằng việc bà bác lặng lẽ rút quân.
Mạc Lệ Quyên đón nhận đứa nhỏ, cẩn thận vạch áo lên, áp miệng em bé vào đầu ti. Dòng sữa lập tức được hút ra, theo lực chảy vào miệng bé gái.
Cảm giác được có sữa, đứa nhỏ mới ngừng ầm ĩ.
Lần này người lớn không lừa mình.
Hành động của Mạc Lệ Quyên khiến cả phòng bệnh suy nghĩ khác nhau. Người lương thiện thì khen cô làm rất tốt, kẻ tầm thường thì chê cô thánh mẫu làm màu, còn loại người ham món lợi nhỏ thì lại sinh ra ý nghĩ buồn cười khác.
Mạc Lệ Quyên cho con của Phùng Hạ uống sữa, vậy chắc chắn có thể cho cháu đích tôn của bà ta uống. Cháu trai của bà ta chẳng lẽ còn không bằng một đứa con gái vô dụng? Như vậy, bà ta chẳng cần bỏ tiền bỏ lương thực để bồi bổ cho con dâu nữa.
Ừm, đẹp cả đôi đàng.
Nếu mà Mạc Lệ Quyên biết bà bác này nghĩ gì thì cô sẽ đánh thức bà ấy ngay.
Tỉnh lại đi bà ạ, ban ngày ban mặt mà nằm mơ cái gì không biết.
Nhưng cô chẳng có siêu năng lực có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác. Vậy nên, sau khi cho Bảo Dương Bảo Nghi uống sữa xong, Mạc Lệ Quyên định bế con gái Phùng Hạ lên cho bú thì thấy bà bác giường số một bế cháu trai đi đến.
Bà ta cười vô cùng hiền lành: "Cháu tên là Lệ Quyên đúng không?"
"Dạ, có gì không bác?"
"À, là như này, cháu có thể giúp bác cho đứa cháu trai này của bác uống ngụm sữa được không? Cháu yên tâm, bác không cần nhiều, chỉ cần vừa đủ no là được rồi."
Lời nói và biểu cảm tự nhiên như chắc chắn Mạc Lệ Quyên sẽ không từ chối vậy.
Trong nháy mắt, cả phòng hậu sản im phăng phắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này.
Mạc Lệ Quyên đương nhiên không đồng ý. Cô đâu phải nhà từ thiện đâu mà ai xin cũng cho. Bà bác này không giống gia đình nghèo khó, con dâu bà ấy lại không thiếu sữa. Hơn nữa, đứa nhỏ này là con trai, gia đình cưng còn không hết thì làm gì có chuyện thiếu sữa đến nỗi đói khát.
Con của ai thì người đấy cho bú đi chứ. Giúp Phùng Hạ vì đứa bé là con gái lại không được ai quan tâm, hơn nữa Phùng Hạ thật sự không có giọt sữa nào.
Cô có lòng tốt nhưng không phải thánh mẫu mà ban phát thiện ý vô tội vạ.
Chờ xem, nếu mà cô đồng ý với yêu cầu của bà bác thì chút nữa sẽ có bà B, bà C, bà D lại đây xin sữa. Cô không sợ phiền phức nhưng vô cùng chán ghét chúng.
Biết con đường này sẽ gây bất lợi cho gia đình mình thì đâu có điên mà tiếp tục tiến lên.
"Xin lỗi bác, sữa của cháu chỉ vừa đủ cho ba đứa nhỏ uống thôi."
Mọi mầm tai hoạ đều phải bị bóp chết khi còn trong trứng thì mới an toàn.
Nụ cười bà bác này lập tức kéo xuống, giọng nói cũng nhạt dần: "Vậy cháu đừng cho con gái Phùng Hạ uống nữa, cháu trai tôi thế chỗ nó."
Phùng Hạ lo lắng mà nhìn Mạc Lệ Quyên, sợ cô đổi ý.
Giọng điệu bà bác này như đang nói một chuyện vô cùng đúng lý hợp tình vậy. Mạc Lệ Quyên thấy bà ấy như vậy thì buồn cười.
"Cháu không đổi ạ."
Bà bác ngạc nhiên: "Sao cơ?"
"Cháu nói, cháu không đổi ạ!"
Bà bác đanh mặt lại, giọng vô cùng đau đớn, "Cô thà cho đứa con gái vô dụng này uống sữa cũng không chịu cho cháu trai tôi uống? Sao cô lại nhẫn tâm như vậy?"
Thật là phiền mà.
Thấy bà ta mãi dây dưa, Mạc Lệ Quyên bực mình, cô trầm giọng: "Con cháu ai người đó nuôi, đây đâu phải con ruột của tôi mà tôi phải có trách nhiệm với nó? Tôi cho con của chị Hạ uống vì chị ấy thật sự không có sữa, con dâu bà đâu? Thật sự không có sữa sao? Đừng hòng nói dối, bây giờ nhìn qua còn thấy cô ấy lấy khăn chặn sữa chảy ngay đầu ngực đấy! Còn nữa, sữa của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, liên quan gì tới bà, bà là mẹ tôi à?"
Mọi người theo ngón tay của Mạc Lệ Quyên thì thấy sản phụ giường số một lấy khăn chặn đầu ti thật.
Bà bác này muốn phủ nhận cũng không được.
Bà ta bị Mạc Lệ Quyên nói mà mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến ngực phập phồng.
Cãi nhau cãi không lại, Mạc Lệ Quyên nói câu nào cũng có lý khiến đầu bà ta choáng váng, kêu ong ong không thôi.
"Mày..."
Đột nhiên, một tiếng quát đồng thanh, có cả giọng nam và giọng nữ: "Bà làm gì đấy!"
Thì ra Đình Sơn, Lệ Vân và Lệ San từ bên ngoài mua thức ăn đã trở lại. Lý Cường phải về nông trường có việc nên ở đây chỉ có bốn chị em. Bọn họ không ngờ vừa mới rời khỏi một lát mà trong phòng đã xảy ra chuyện.
Bà bác thấy dáng Mạc Đình Sơn cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, gân tay gân chân đều nổi lên thì như bị người tạt một chậu nước lạnh vậy, thanh tỉnh ngay lập tức.
Cuối cùng, chuyện giải quyết khá êm đẹp bằng việc bà bác lặng lẽ rút quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.