Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh
Chương 29: Lỡ mất
Tiểu Cá Bạc
19/06/2015
Văn phòng khoa tim bệnh nhi, Kiều Tâm dừng bước lại, quay đầu nói "Chính là chỗ này."
Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã lập tức đi lên phía trước, "Khoa tim bệnh nhi? Con xác định là ở trong này sao?"
"Vừa mới nãy y tá đều nói là nơi này." May mắn ngày đó sau khi thấy Đỗ Nhược, ả lại quay lại, tránh ở một chỗ xa xa, luôn luôn đi theo cô, mới nhìn thấy cô vào bệnh viện này, đợi thời gian rất lâu cũng không gặp cô đi ra, mới rời đi.
Vừa khéo có một bác sĩ từ trong phòng làm việc đi ra, "Xin hỏi, Đỗ Nhược có ở đây không?" Diệp Tĩnh Nhã ngăn vị bác sĩ kia lại, ánh mắt còn không ngừng nhìn vào trong phòng làm việc.
"Nha, bác sĩ Đỗ a, " anh chỉa chỉa hướng phòng giải phẫu, "Cô ấy đang ở trong phòng giải phẫu." Vị bác sĩ kia chào ba người ngồi chờ ở ghế tựa hành lang.
Ba người nhìn nhau một chút, Đỗ Nhược dĩ nhiên là bác sĩ, sau khi nghe nói Đỗ Nhược vào bệnh viện, kỳ thực trong lòng bọn họ đều âm thầm cầu nguyện tốt nhất là Đỗ Nhược bệnh nặng, như vậy tài sản là của bọn họ.
Diệp Tĩnh Nhã phẫn nộ cười nói, "Không biết, giải phẫu thời gian mất bao lâu?"
"Này a..." Nhẩm tính, "Nói không quá chuẩn, nhưng là bác sĩ Đỗ vừa mới đi vào không lâu, đại khái còn cần 7, 8 giờ."
"Lâu như vậy?" Kiều Lập Quốc cũng cảm giác mình phản ứng quá lớn, không được tự nhiên sửa sửa quần áo.
Vị bác sĩ kia kỳ quái nhìn bọn họ một cái, vội nói có việc cần hoàn thành, liền rời đi.
"Sao đi gấp như vậy? Lấy số điện thoại cũng tốt." Diệp Tĩnh Nhã cau mày nhìn bóng lưng vị bác sĩ kia đi xa, phiền chán gãi gãi đầu.
"Đi thôi, nếu biết nó làm việc ở trong này, chúng ta ngày mai cũng có thể qua." Kiều Lập Quốc thở ra một hơi, nhấc chân chạy lấy người.
Diệp Tĩnh Nhã cảm thấy có chút không ổn, thời gian không nhiều lắm nha, nhưng Kiều Lập Quốc cũng đã đi không quay đầu lại, đành phải dậm chân một cái, đi theo.
Nhưng thật ra Kiều Tâm đi vài bước, có quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an, "Tâm Tâm, đi mau." Phía trước truyền đến tiếng gọi của Diệp Tĩnh Nhã, Kiều Tâm tự giễu cười cười, ả có thể là bị chuyện của ba ba biến thành có chút không yên thôi.
☻☻☻
Ngô Đằng Phi cùng Hoàng Hân Vi gắt gao ôm nhau, chờ mong nhìn cửa phòng giải phẩu, bên tai còn truyền đến âm thanh niệm kinh Phật của mẹ Ngô, Ngô lão gia tử cũng ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hai tay giao nhau ở trước bụng biểu lộ nội tâm chủ nhân không bình tĩnh.
"Ba, ba cùng mẹ đi xuống dưới một chút đi, thuận tiện dùng cơm." Ngô Đằng Phi nhìn đồng hồ, lúc này mới qua hơn bốn giờ, có lẽ còn một nửa thời gian nữa, lo lắng thân thể lão nhân gia ăn không tiêu.
"Không cần, một bữa, hai bữa không ăn không đói chết, mẹ phải ở chỗ này coi chừng cháu của mẹ." Mẹ Ngô nói xong, lại bắt đầu niệm kinh Phật.
Ngô Đằng Phi còn muốn khuyên nữa, Hoàng Hân Vi lại ngăn trở, "Ba mẹ bình thường đau Tiểu Trí như vậy, sẽ không rời đi."
Ngô Đằng Phi đành phải thôi.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẩu mở ra, người Ngô gia có chút kinh hoảng, sao nhanh như vậy, Hoàng Hân Vi gắt gao túm chặt áo trước ngực Ngô Đằng Phi, "Không phải là có việc ngoài ý muốn chứ?" Ngay cả âm thanh đều run run.
Ngô Đằng Phi cũng có chút hoảng, lúc này liền đã nhìn ra, vẫn là Ngô lão gia tử trấn định, nhìn thấy trên mặt bác sĩ hiện sắc mặt vui mừng, liền biết không phải là chuyện gì xấu, ông bước nhanh tiến lên, "Bác sĩ, như thế nào? Cháu nội của tôi phẫu thuật thành công sao?"
Vị bác sĩ kia cao hứng liền gật gật đầu, "Giải phẫu 10 phần thành công, chúc mừng các vị."
"Chồng ơi, anh nói giải phẫu thành công, Tiểu Trí của chúng ta sẽ là đứa nhỏ khỏe mạnh." Hoàng Hân Vi khóc cười muốn Ngô Đằng Phi chứng thực.
Ngô Đằng Phi cũng kích động nói không ra lời, chính là một mặt gật đầu.
"Chúng tôi khi nào thì có thể đi xem đứa nhỏ." Ngô Đằng Phi khẩn trương nhìn bên trong phòng giải phẫu.
"Đứa nhỏ đã chuyển tới phòng bệnh, chờ đứa nhỏ hết thuốc mê, các vị có thể đi nhìn bé."
"Bác sĩ, thật sự cám ơn các vị" Ngô Đằng Phi nắm thật chặt tay vị bác sĩ kia.
"Ha ha, các vị muốn cám ơn nên là bác sĩ Đỗ, cô bé ấy thật a." Miệng bác sĩ đầy tán dương, nhìn không ra cô gái trẻ tuổi như thế, làm giải phẫu lưu loát đến như vậy, thật là làm cho người ta mở mang tầm mắt a.
"Bác sĩ, bác sĩ Đỗ đâu?" Hoàng Hân Vi nhìn bốn phía một cái, cũng không thấy người.
"Tìm tôi?" Đỗ Nhược có thói quen sau khi giải phẫu nghiêm cẩn tẩy trừ, bởi vậy đi ra muộn.
Vị bác sĩ kia thức thời nên rời đi trước.
☻☻☻
Đỗ Nhược cuối cùng từ bên trong đám người Ngô gia cảm động đến rơi nước mắt thoát ra, cô vừa trở lại phòng làm việc tạm thời ở bệnh viện, tất cả mọi người đứng dậy chúc mừng.
"Chúc mừng cô a, bác sĩ Đỗ, " một vị bác sĩ nhìn qua chỉ có hơn 30 tuổi, tươi cười rạng rỡ chúc mừng Đỗ Nhược.
"Cảm ơn, vẫn là ít nhiều mọi người hỗ trợ!" Cùng nhau đi vào, Đỗ Nhược bảo trì tươi cười như tẩm gió xuân, "Tình huống kế tiếp của bé vẫn phải là xin nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn mới là." Kế tiếp, nếu như không có tình huống xảy ra, Đỗ Nhược có thể không cần tới, dù sao còn dư lại chính là một ít công việc tĩnh dưỡng sau phẫu thuật.
Các vị bác sĩ đều gật đầu, trong lòng cảm thấy vừa lòng, vốn bị cô gái nhỏ người ta vượt qua, tuy rằng là bản lãnh của mình không bằng người, nhưng cũng là người mà thôi, gặp được loại tình huống này, lúc cùng nhau nỗ lực không có gì, nhưng là, sau đó sẽ thấy không thể ức chế sản sinh ra một ít cảm xúc, Đỗ Nhược không kiêu ngạo không nóng nảy, nói một câu khiến trong lòng mọi người thư thái không ít.
☻☻☻
Chuông điện thoại vang, như là đã biết thừa là ai, cười nhận điện thoại.
"Ăn cơm trưa chưa?" Tề Thâm sửng sốt một chút, kỳ thực chính là có thời gian rảnh vừa vặn thử xem có thể hay không đả thông điện thoại vợ, không nghĩ tới thật sự thông.
Đỗ Nhược nhìn thời gian, "Còn không có đâu, mới vừa từ trong phòng mổ ra." Gật đầu cười với một bác sĩ đi tới, "Anh không hỏi xem em có phẫu thuật thành công hay không?" Trong giọng nói mang theo một ít thân thiết.
"Vợ của anh là ai?! Vấn đề này còn muốn hỏi sao?" Một mặt rắm thúi, người bên cạnh đang nghỉ ngơi khinh bỉ liếc qua lão đại đang tựa vào trên tường cười đến táo bạo, vì tiền đồ của mình tỏ vẻ lo lắng, bạn nói từ mặt lạnh đến yêu nghiệt đến tột cùng là chuyển biến thế nào nhỉ?
"Thật thông minh, không hổ là ba của ba bé cưng!" Đỗ Nhược vui tươi hớn hở nở cười ra tiếng.
Tề Thâm nhớ tới vẻ mặt Hạo Hạo khi nịnh nọt, vẻ mặt hắc tuyến, có thể không muốn được không a!"Nhanh ăn cơm đi" lúc Đỗ Nhược muốn gác điện thoại, "Đêm nay anh trở về, chờ anh." Âm thanh đột nhiên trở nên khàn khàn.
Đỗ Nhược cúp điện thoại, đứng tại chỗ, trong nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, có vẻ như còn nghe được tiếng cười sung sướng của người đàn ông ở đầu kia, hô, nhìn trái nhìn phải một chút, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.
"Bác sĩ Đỗ, xin chờ một chút..." Đỗ Nhược ngừng chân, quay lại vừa thấy, là vị bác sĩ trẻ tuổi kia, đang thở hổn hển chạy về phía cô.
Thực yếu kém! Ở trong lòng Đỗ Nhược âm thầm châm chọc, nếu như là Tề Thâm nhà cô, ở trên lưng có thêm ba bánh bao chạy so với anh ta còn mau hơn, "Có chuyện gì không?"
Nhức đầu, có thể là cảm thấy động tác của mình có chút ngốc, lập tức gượng cười, thả tay xuống, "Là chuyện này, buổi sáng hôm nay có ba người tới tìm cô, lúc nãy tôi quên nói cho cô."
Hả?"Ba người?" Đỗ Nhược nghi ngờ lặp lại.
"Đúng, hai người là nam nữ trung niên, một cô gái trẻ tuổi đại khái hơn hai mươi tuổi, nam nhìn qua thật nhã nhặn, hai nữ còn rất giống..."
"Nhã nhặn? Mẹ con? Ôn nhu? Trung niên?" Tiếp theo là... Kiều gia? Chân mày Đỗ Nhược nhíu nhíu, ngón trỏ không tự chủ gõ xuống bàn, rốt cục lại sắp gặp mặt,trong lòng Đỗ Nhược nhưng cũng không có tâm lý may mắn cả đời cũng không bị Kiều gia tìm tới.
Đỗ Nhược mang tai nghe, gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Hiền.
☻☻☻
"Trời ạ, chơi đùa với ba tiểu ma đầu, quả thực so huấn luyện đám tiểu tử kia còn mệt hơn." Từ trong phòng ba bánh bao nhỏ ra, Tề Thâm rên rỉ một tiếng dựa vào người Đỗ Nhược, trở lại phòng khách.
Tề lão gia tử cùng cha Tề cũng khinh thường nhìn cái đồ lười biếng kia liếc mắt một cái, trong lòng còn tại vì hôm nay tiểu tử này vừa về đến liền đoạt đi lực chú ý của ba bé cưng mà cảm thấy bất mãn, không quan tâm tính toán, tiểu tử thối kia được tiện nghi còn khoe mã.
"Ha ha, trẻ con tinh lực tràn đầy, vậychứng minh, thân thể khoẻ mạnh." Mẹ Tề rất hài lòng đưa cốc trà cho con dâu, vẫn là con dâu nuôi thật tốt, như đứa nhỏ nhà khác, yếu ớt hết sức, động một chút là đi bệnh viện.
Đỗ Nhược cùng Tề Thâm nhìn nhau cười, trong mắt ba lão nhân ở nhà a, là ba bé cưng 360 độ không có điểm sứt mẻ.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng uống một miệng trà, nghĩ một chút, "Ông nội, ba mẹ, hôm nay nghe nói có người đến bệnh viện tìm con, con nghĩ hẳn là Kiều gia đã tìm tới cửa."
Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, đối với Kiều gia, bọn họ hết sức là khinh thường, nhưng lo lắng con dâu cũng sẽ không nói thêm cái gì, bất quá vài năm nay, bọn họ ở một bên nhìn, có vẻ như con dâu đối với Kiều gia cũng không có cảm tình gì, liền ngay cả lúc trước kết hôn cũng không nguyện báo cho Kiều gia một tiếng, bọn họ làm trưởng bối nhưng thật ra suy xét đến đại cục, có khuyên nhủ, bất quá con dâu một câu "Con là lấy thân phận con cháu Đỗ gia gả nhập Tề gia" cũng làm cho bọn họ cảm thấy không có gì đáng trách, mấy năm nay, cũng vẫn cho là như vậy.
Cha Tề cùng Tề lão gia tử liếc nhau, lấy mắt kiếng xuống, buông tờ báo trong tay, "Tiểu Nhược, con định làm gì?"
"Ba, con vẫn là câu nói kia, con hiện tại chỉ là con gái Đỗ gia, con dâu Tề gia, về phần Kiều gia, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không phải chuyện của con quản." Đối với thân phận của cô, Đỗ Nhược biết rất rõ ràng.
Tác phong làm việc của con dâu, cha Tề từ trước tới nay đều rất thưởng thức, "Mặc dù biết Kiều Lập Quốc có vấn đề, nhưng là còn không có tra ra cụ thể, bất quá gần đây có người nói với ba, luôn luôn có người hỏi thăm con."
Đỗ Nhược cười lắc đầu, "Tuy rằng không biết là vấn đề gì, bất quá, loại thời điểm này tìm con, thật hiển nhiên là cùng tiền có liên quan, sợ là tham ô không ít."
Tề lão gia tử vẫy vẫy tay, "Mặc kệ bọn họ như thế nào, con chỉ cần theo ý mình làm là được rồi, đã xảy ra chuyện gì, còn có Tề gia ở trong này giúp! Hôm nay a, sập không xong."
Cha Tề cũng gật đầu, "Ah..., ông nội con nói đúng, có chuyện gì cần giúp, cứ việc lên tiếng!"
Mẹ Tề cũng đưa tay ra vén sợi tóc của Đỗ Nhược ở bên tai buông xuống ra sau tai, cười gật đầu.
☻☻☻
"Làm sao vậy?" Tề Thâm buồn cười vuốt sợi tóc mềm, anh vừa nằm xuống giường, Đỗ Nhược nằm cạnh người anh, còn vùi mặt ở ngực của anh.
Đỗ Nhược lắc đầu, tổng khó mà nói cảm thấy gả cho anh thật tốt đi, trên có già, dưới có trẻ, thật sự hạnh phúc.
Nhìn tai như bạch ngọc ửng đỏ, ý cười trong mắt Tề Thâm thêm vài phần, "Em không nói anh cũng biết, có phải hay không bị lão nhân gia cảm động, cảm thấy gả cho anh rất đúng hay không?" Mang theo vài phần khoe khoang của trẻ con.
Bị Tề Thâm trêu chọc như vậy, Đỗ Nhược tự tại vài phần, cô nâng khuôn mặt nhỏ xinh lên, cười híp mắt nhìn người nào đó, "Là không sai."
"Kỳ thực, bọn họ cũng không mong muốn em làm cái gì, em chỉ cần đem con của bọn họ, cũng chính là chồng em, là anh đây hầu hạ tốt, là được." Mũi Tề Thâm cọ trên mặt, ôm lưng Đỗ Nhược, ở bên tai của cô khàn khàn nói, mang theo vô hạn dụ hoặc.
Nhíu mày, thế nhưng câu dẫn cô? Đỗ Nhược cười khẽ ra tiếng, có vẻ như thật đúng là bị câu dẫn!
Lui người, nghiêng đầu vừa vặn lập tức hôn lên hầu kết của anh, Tề Thâm lập tức liền ngây ngẩn cả người, cứ như vậy lăng lăng nhìn Đỗ Nhược, quên mất động tác bước tiếp theo.
Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn đến người nào đó ngốc hồ hồ ngây ngô, vì mình dọa đến người nào đó mà cảm thấy hết sức vui vẻ, không khỏi cúi đầu vui tươi hớn hở nở nụ cười ra tiếng.
Tề Thâm mau chóng phục hồi tinh thần lại, trẻ con nói, "Vợ ơi, anh còn muốn."
Ôi? Đỗ Nhược bỗng dưng ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của Tề Thâm, gần như rơi vào trong ánh mắt lốc xoáy của anh, "Anh còn muốn..." So với trước càng thêm khàn khàn, Đỗ Nhược tựa hồ bị mê hoặc hôn hầu kết Tề Thâm, liếm láp lưỡi ấm áp.
Lại là một đêm triền miên.
Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã lập tức đi lên phía trước, "Khoa tim bệnh nhi? Con xác định là ở trong này sao?"
"Vừa mới nãy y tá đều nói là nơi này." May mắn ngày đó sau khi thấy Đỗ Nhược, ả lại quay lại, tránh ở một chỗ xa xa, luôn luôn đi theo cô, mới nhìn thấy cô vào bệnh viện này, đợi thời gian rất lâu cũng không gặp cô đi ra, mới rời đi.
Vừa khéo có một bác sĩ từ trong phòng làm việc đi ra, "Xin hỏi, Đỗ Nhược có ở đây không?" Diệp Tĩnh Nhã ngăn vị bác sĩ kia lại, ánh mắt còn không ngừng nhìn vào trong phòng làm việc.
"Nha, bác sĩ Đỗ a, " anh chỉa chỉa hướng phòng giải phẫu, "Cô ấy đang ở trong phòng giải phẫu." Vị bác sĩ kia chào ba người ngồi chờ ở ghế tựa hành lang.
Ba người nhìn nhau một chút, Đỗ Nhược dĩ nhiên là bác sĩ, sau khi nghe nói Đỗ Nhược vào bệnh viện, kỳ thực trong lòng bọn họ đều âm thầm cầu nguyện tốt nhất là Đỗ Nhược bệnh nặng, như vậy tài sản là của bọn họ.
Diệp Tĩnh Nhã phẫn nộ cười nói, "Không biết, giải phẫu thời gian mất bao lâu?"
"Này a..." Nhẩm tính, "Nói không quá chuẩn, nhưng là bác sĩ Đỗ vừa mới đi vào không lâu, đại khái còn cần 7, 8 giờ."
"Lâu như vậy?" Kiều Lập Quốc cũng cảm giác mình phản ứng quá lớn, không được tự nhiên sửa sửa quần áo.
Vị bác sĩ kia kỳ quái nhìn bọn họ một cái, vội nói có việc cần hoàn thành, liền rời đi.
"Sao đi gấp như vậy? Lấy số điện thoại cũng tốt." Diệp Tĩnh Nhã cau mày nhìn bóng lưng vị bác sĩ kia đi xa, phiền chán gãi gãi đầu.
"Đi thôi, nếu biết nó làm việc ở trong này, chúng ta ngày mai cũng có thể qua." Kiều Lập Quốc thở ra một hơi, nhấc chân chạy lấy người.
Diệp Tĩnh Nhã cảm thấy có chút không ổn, thời gian không nhiều lắm nha, nhưng Kiều Lập Quốc cũng đã đi không quay đầu lại, đành phải dậm chân một cái, đi theo.
Nhưng thật ra Kiều Tâm đi vài bước, có quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an, "Tâm Tâm, đi mau." Phía trước truyền đến tiếng gọi của Diệp Tĩnh Nhã, Kiều Tâm tự giễu cười cười, ả có thể là bị chuyện của ba ba biến thành có chút không yên thôi.
☻☻☻
Ngô Đằng Phi cùng Hoàng Hân Vi gắt gao ôm nhau, chờ mong nhìn cửa phòng giải phẩu, bên tai còn truyền đến âm thanh niệm kinh Phật của mẹ Ngô, Ngô lão gia tử cũng ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hai tay giao nhau ở trước bụng biểu lộ nội tâm chủ nhân không bình tĩnh.
"Ba, ba cùng mẹ đi xuống dưới một chút đi, thuận tiện dùng cơm." Ngô Đằng Phi nhìn đồng hồ, lúc này mới qua hơn bốn giờ, có lẽ còn một nửa thời gian nữa, lo lắng thân thể lão nhân gia ăn không tiêu.
"Không cần, một bữa, hai bữa không ăn không đói chết, mẹ phải ở chỗ này coi chừng cháu của mẹ." Mẹ Ngô nói xong, lại bắt đầu niệm kinh Phật.
Ngô Đằng Phi còn muốn khuyên nữa, Hoàng Hân Vi lại ngăn trở, "Ba mẹ bình thường đau Tiểu Trí như vậy, sẽ không rời đi."
Ngô Đằng Phi đành phải thôi.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẩu mở ra, người Ngô gia có chút kinh hoảng, sao nhanh như vậy, Hoàng Hân Vi gắt gao túm chặt áo trước ngực Ngô Đằng Phi, "Không phải là có việc ngoài ý muốn chứ?" Ngay cả âm thanh đều run run.
Ngô Đằng Phi cũng có chút hoảng, lúc này liền đã nhìn ra, vẫn là Ngô lão gia tử trấn định, nhìn thấy trên mặt bác sĩ hiện sắc mặt vui mừng, liền biết không phải là chuyện gì xấu, ông bước nhanh tiến lên, "Bác sĩ, như thế nào? Cháu nội của tôi phẫu thuật thành công sao?"
Vị bác sĩ kia cao hứng liền gật gật đầu, "Giải phẫu 10 phần thành công, chúc mừng các vị."
"Chồng ơi, anh nói giải phẫu thành công, Tiểu Trí của chúng ta sẽ là đứa nhỏ khỏe mạnh." Hoàng Hân Vi khóc cười muốn Ngô Đằng Phi chứng thực.
Ngô Đằng Phi cũng kích động nói không ra lời, chính là một mặt gật đầu.
"Chúng tôi khi nào thì có thể đi xem đứa nhỏ." Ngô Đằng Phi khẩn trương nhìn bên trong phòng giải phẫu.
"Đứa nhỏ đã chuyển tới phòng bệnh, chờ đứa nhỏ hết thuốc mê, các vị có thể đi nhìn bé."
"Bác sĩ, thật sự cám ơn các vị" Ngô Đằng Phi nắm thật chặt tay vị bác sĩ kia.
"Ha ha, các vị muốn cám ơn nên là bác sĩ Đỗ, cô bé ấy thật a." Miệng bác sĩ đầy tán dương, nhìn không ra cô gái trẻ tuổi như thế, làm giải phẫu lưu loát đến như vậy, thật là làm cho người ta mở mang tầm mắt a.
"Bác sĩ, bác sĩ Đỗ đâu?" Hoàng Hân Vi nhìn bốn phía một cái, cũng không thấy người.
"Tìm tôi?" Đỗ Nhược có thói quen sau khi giải phẫu nghiêm cẩn tẩy trừ, bởi vậy đi ra muộn.
Vị bác sĩ kia thức thời nên rời đi trước.
☻☻☻
Đỗ Nhược cuối cùng từ bên trong đám người Ngô gia cảm động đến rơi nước mắt thoát ra, cô vừa trở lại phòng làm việc tạm thời ở bệnh viện, tất cả mọi người đứng dậy chúc mừng.
"Chúc mừng cô a, bác sĩ Đỗ, " một vị bác sĩ nhìn qua chỉ có hơn 30 tuổi, tươi cười rạng rỡ chúc mừng Đỗ Nhược.
"Cảm ơn, vẫn là ít nhiều mọi người hỗ trợ!" Cùng nhau đi vào, Đỗ Nhược bảo trì tươi cười như tẩm gió xuân, "Tình huống kế tiếp của bé vẫn phải là xin nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn mới là." Kế tiếp, nếu như không có tình huống xảy ra, Đỗ Nhược có thể không cần tới, dù sao còn dư lại chính là một ít công việc tĩnh dưỡng sau phẫu thuật.
Các vị bác sĩ đều gật đầu, trong lòng cảm thấy vừa lòng, vốn bị cô gái nhỏ người ta vượt qua, tuy rằng là bản lãnh của mình không bằng người, nhưng cũng là người mà thôi, gặp được loại tình huống này, lúc cùng nhau nỗ lực không có gì, nhưng là, sau đó sẽ thấy không thể ức chế sản sinh ra một ít cảm xúc, Đỗ Nhược không kiêu ngạo không nóng nảy, nói một câu khiến trong lòng mọi người thư thái không ít.
☻☻☻
Chuông điện thoại vang, như là đã biết thừa là ai, cười nhận điện thoại.
"Ăn cơm trưa chưa?" Tề Thâm sửng sốt một chút, kỳ thực chính là có thời gian rảnh vừa vặn thử xem có thể hay không đả thông điện thoại vợ, không nghĩ tới thật sự thông.
Đỗ Nhược nhìn thời gian, "Còn không có đâu, mới vừa từ trong phòng mổ ra." Gật đầu cười với một bác sĩ đi tới, "Anh không hỏi xem em có phẫu thuật thành công hay không?" Trong giọng nói mang theo một ít thân thiết.
"Vợ của anh là ai?! Vấn đề này còn muốn hỏi sao?" Một mặt rắm thúi, người bên cạnh đang nghỉ ngơi khinh bỉ liếc qua lão đại đang tựa vào trên tường cười đến táo bạo, vì tiền đồ của mình tỏ vẻ lo lắng, bạn nói từ mặt lạnh đến yêu nghiệt đến tột cùng là chuyển biến thế nào nhỉ?
"Thật thông minh, không hổ là ba của ba bé cưng!" Đỗ Nhược vui tươi hớn hở nở cười ra tiếng.
Tề Thâm nhớ tới vẻ mặt Hạo Hạo khi nịnh nọt, vẻ mặt hắc tuyến, có thể không muốn được không a!"Nhanh ăn cơm đi" lúc Đỗ Nhược muốn gác điện thoại, "Đêm nay anh trở về, chờ anh." Âm thanh đột nhiên trở nên khàn khàn.
Đỗ Nhược cúp điện thoại, đứng tại chỗ, trong nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, có vẻ như còn nghe được tiếng cười sung sướng của người đàn ông ở đầu kia, hô, nhìn trái nhìn phải một chút, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.
"Bác sĩ Đỗ, xin chờ một chút..." Đỗ Nhược ngừng chân, quay lại vừa thấy, là vị bác sĩ trẻ tuổi kia, đang thở hổn hển chạy về phía cô.
Thực yếu kém! Ở trong lòng Đỗ Nhược âm thầm châm chọc, nếu như là Tề Thâm nhà cô, ở trên lưng có thêm ba bánh bao chạy so với anh ta còn mau hơn, "Có chuyện gì không?"
Nhức đầu, có thể là cảm thấy động tác của mình có chút ngốc, lập tức gượng cười, thả tay xuống, "Là chuyện này, buổi sáng hôm nay có ba người tới tìm cô, lúc nãy tôi quên nói cho cô."
Hả?"Ba người?" Đỗ Nhược nghi ngờ lặp lại.
"Đúng, hai người là nam nữ trung niên, một cô gái trẻ tuổi đại khái hơn hai mươi tuổi, nam nhìn qua thật nhã nhặn, hai nữ còn rất giống..."
"Nhã nhặn? Mẹ con? Ôn nhu? Trung niên?" Tiếp theo là... Kiều gia? Chân mày Đỗ Nhược nhíu nhíu, ngón trỏ không tự chủ gõ xuống bàn, rốt cục lại sắp gặp mặt,trong lòng Đỗ Nhược nhưng cũng không có tâm lý may mắn cả đời cũng không bị Kiều gia tìm tới.
Đỗ Nhược mang tai nghe, gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Hiền.
☻☻☻
"Trời ạ, chơi đùa với ba tiểu ma đầu, quả thực so huấn luyện đám tiểu tử kia còn mệt hơn." Từ trong phòng ba bánh bao nhỏ ra, Tề Thâm rên rỉ một tiếng dựa vào người Đỗ Nhược, trở lại phòng khách.
Tề lão gia tử cùng cha Tề cũng khinh thường nhìn cái đồ lười biếng kia liếc mắt một cái, trong lòng còn tại vì hôm nay tiểu tử này vừa về đến liền đoạt đi lực chú ý của ba bé cưng mà cảm thấy bất mãn, không quan tâm tính toán, tiểu tử thối kia được tiện nghi còn khoe mã.
"Ha ha, trẻ con tinh lực tràn đầy, vậychứng minh, thân thể khoẻ mạnh." Mẹ Tề rất hài lòng đưa cốc trà cho con dâu, vẫn là con dâu nuôi thật tốt, như đứa nhỏ nhà khác, yếu ớt hết sức, động một chút là đi bệnh viện.
Đỗ Nhược cùng Tề Thâm nhìn nhau cười, trong mắt ba lão nhân ở nhà a, là ba bé cưng 360 độ không có điểm sứt mẻ.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng uống một miệng trà, nghĩ một chút, "Ông nội, ba mẹ, hôm nay nghe nói có người đến bệnh viện tìm con, con nghĩ hẳn là Kiều gia đã tìm tới cửa."
Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, đối với Kiều gia, bọn họ hết sức là khinh thường, nhưng lo lắng con dâu cũng sẽ không nói thêm cái gì, bất quá vài năm nay, bọn họ ở một bên nhìn, có vẻ như con dâu đối với Kiều gia cũng không có cảm tình gì, liền ngay cả lúc trước kết hôn cũng không nguyện báo cho Kiều gia một tiếng, bọn họ làm trưởng bối nhưng thật ra suy xét đến đại cục, có khuyên nhủ, bất quá con dâu một câu "Con là lấy thân phận con cháu Đỗ gia gả nhập Tề gia" cũng làm cho bọn họ cảm thấy không có gì đáng trách, mấy năm nay, cũng vẫn cho là như vậy.
Cha Tề cùng Tề lão gia tử liếc nhau, lấy mắt kiếng xuống, buông tờ báo trong tay, "Tiểu Nhược, con định làm gì?"
"Ba, con vẫn là câu nói kia, con hiện tại chỉ là con gái Đỗ gia, con dâu Tề gia, về phần Kiều gia, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không phải chuyện của con quản." Đối với thân phận của cô, Đỗ Nhược biết rất rõ ràng.
Tác phong làm việc của con dâu, cha Tề từ trước tới nay đều rất thưởng thức, "Mặc dù biết Kiều Lập Quốc có vấn đề, nhưng là còn không có tra ra cụ thể, bất quá gần đây có người nói với ba, luôn luôn có người hỏi thăm con."
Đỗ Nhược cười lắc đầu, "Tuy rằng không biết là vấn đề gì, bất quá, loại thời điểm này tìm con, thật hiển nhiên là cùng tiền có liên quan, sợ là tham ô không ít."
Tề lão gia tử vẫy vẫy tay, "Mặc kệ bọn họ như thế nào, con chỉ cần theo ý mình làm là được rồi, đã xảy ra chuyện gì, còn có Tề gia ở trong này giúp! Hôm nay a, sập không xong."
Cha Tề cũng gật đầu, "Ah..., ông nội con nói đúng, có chuyện gì cần giúp, cứ việc lên tiếng!"
Mẹ Tề cũng đưa tay ra vén sợi tóc của Đỗ Nhược ở bên tai buông xuống ra sau tai, cười gật đầu.
☻☻☻
"Làm sao vậy?" Tề Thâm buồn cười vuốt sợi tóc mềm, anh vừa nằm xuống giường, Đỗ Nhược nằm cạnh người anh, còn vùi mặt ở ngực của anh.
Đỗ Nhược lắc đầu, tổng khó mà nói cảm thấy gả cho anh thật tốt đi, trên có già, dưới có trẻ, thật sự hạnh phúc.
Nhìn tai như bạch ngọc ửng đỏ, ý cười trong mắt Tề Thâm thêm vài phần, "Em không nói anh cũng biết, có phải hay không bị lão nhân gia cảm động, cảm thấy gả cho anh rất đúng hay không?" Mang theo vài phần khoe khoang của trẻ con.
Bị Tề Thâm trêu chọc như vậy, Đỗ Nhược tự tại vài phần, cô nâng khuôn mặt nhỏ xinh lên, cười híp mắt nhìn người nào đó, "Là không sai."
"Kỳ thực, bọn họ cũng không mong muốn em làm cái gì, em chỉ cần đem con của bọn họ, cũng chính là chồng em, là anh đây hầu hạ tốt, là được." Mũi Tề Thâm cọ trên mặt, ôm lưng Đỗ Nhược, ở bên tai của cô khàn khàn nói, mang theo vô hạn dụ hoặc.
Nhíu mày, thế nhưng câu dẫn cô? Đỗ Nhược cười khẽ ra tiếng, có vẻ như thật đúng là bị câu dẫn!
Lui người, nghiêng đầu vừa vặn lập tức hôn lên hầu kết của anh, Tề Thâm lập tức liền ngây ngẩn cả người, cứ như vậy lăng lăng nhìn Đỗ Nhược, quên mất động tác bước tiếp theo.
Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn đến người nào đó ngốc hồ hồ ngây ngô, vì mình dọa đến người nào đó mà cảm thấy hết sức vui vẻ, không khỏi cúi đầu vui tươi hớn hở nở nụ cười ra tiếng.
Tề Thâm mau chóng phục hồi tinh thần lại, trẻ con nói, "Vợ ơi, anh còn muốn."
Ôi? Đỗ Nhược bỗng dưng ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của Tề Thâm, gần như rơi vào trong ánh mắt lốc xoáy của anh, "Anh còn muốn..." So với trước càng thêm khàn khàn, Đỗ Nhược tựa hồ bị mê hoặc hôn hầu kết Tề Thâm, liếm láp lưỡi ấm áp.
Lại là một đêm triền miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.