Chương 37: Chương 37
Tử Thanh Du
13/02/2018
Tề Tử Chiêm cũng chẳng bối rối như Hạ An An, anh ta mỉm cười nhìn cô.
Càng bị nhìn, Hạ An An càng thấy mất tự nhiên.
“Cô Hạ đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn thương lượng với cô về sự phát triển của cô sau này.”
Hạ An An nghĩ sơ cũng hiểu được, cô khách khí nói,“Anh Tề, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không thích hợp với Đỉnh Thiên.”
Tề Tử Chiêm cũng không tức giận, rất kiên nhẫn:“Cô Hạ vì anh Hoắc nên từ chối sao? Nếu đã như vậy, tôi không ngại khuyên cô một câu, cô còn trẻ, không cần phải lãng phí tuổi xuân của mình vào cuộc sống hôn nhân.” Hai tay anh ta chụm lại đặt lên bàn, khiến người ta thấy áp lực của kẻ nắm quyền,“Hoắc Minh Hiên quả thật là một người thành công, cô muốn trở thành người phụ nữ đằng sau anh ấy, vĩnh viễn chỉ ở phía sau cũng có thể lý giải được, nhưng mà thời đại bây giờ ấy mà, hôn nhân là một thứ không thực tế, anh Hoắc thành công như vậy, phụ nữ để ý anh ấy cũng rất nhiều, bây giờ cô có thể hấp dẫn Hoắc Minh Hiên, một phần cũng là do tuổi trẻ, nhưng đến khi cô già đi, bên người Hoắc Minh Hiên vẫn còn những người phụ nữ trẻ tuổi, đến lúc đó cũng chỉ thấy người mới cười mà không thấy người cũ khóc, cô đánh đổi cả tuổi thanh xuân cuối cùng nhận về hai bàn tay trắng, trở thành một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, có đáng không? Tại sao không nhân lúc mình còn trẻ mà kiếm đủ vốn, kể cả sau này bị Hoắc Minh Hiên ruồng bỏ, cô vẫn có thể sống như cũ, hơn nữa nếu cô trở nên ưu tú hơn, không phải cũng có thể sánh bằng Hoắc Minh Hiên sao?”
“Nếu cô Hạ đồng ý, tôi cam đoan lập tức có thể ký hợp đồng, hơn nữa mảng truyền thông của công ty chúng tôi rất mạnh, muốn cô nổi ngay lập tức cũng không phải điều gì quá khó, bây giờ công ty chúng tôi đang lên kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh, nhân vật nữ chính phải có kỹ năng múa tốt, tôi cảm thấy cô rất phù hợp với vai diễn này, nếu cô đồng ý, không cần thử vai có thể trực tiếp đảm nhận, cô thấy thế nào?”
Không hổ là giám đốc của một công ty lớn, Tề Tử Chiêm rất biết cách lôi kéo người khác, anh ta biết phait ra tay từ đâu mới có thể làm tan rã ý chí của đối phương, nếu cô không sống qua một đời, không biết Hoắc Minh Hiên đã âm thầm trả giá bao năm nay, nhất định cô sẽ suy nghĩ về lời anh ta nói.
Nhưng sau khi trải qua bao biến cố, cảm nhận được sự ấm áp mà Hoắc Minh Hiên mang cho, cô biết rõ bây giờ mình cần gì, cô đã sống cuộc sống huy hoàng nhất, đối với cô mà nói, đứng trên đỉnh danh vọng đã không còn gì là cám dỗ, bây giờ cô chỉ muốn giữ lấy sự ấm áp mà mình có được, quý trọng những người yêu thương mình, cô có thể múa trở lại đã là may mắn trời cho, vậy nên cô không còn cần hào quang vạn người chú ý nữa.
Hạ An An từ chối ngay tắp lự,“Lòng tốt của anh Tề tôi xin ghi nhận, thế nhưng quyết định của tôi vẫn không thay đổi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ rất tốt, anh nên nhường cơ hội cho những người thật sự cần nó vẫn tốt hơn.”
Tề Tử Chiêm sống sượng, vừa lúc cơm niêu của anh ta được bưng lên, anh ta hơi cười, đăm chiêu trộn cơm,“Tôi không biết phụ nữ kết hôn có phải đều như vậy hay không, luôn thích áp đặt cuộc sống của mình trong nhà, không phải xoay quanh chồng thì cũng là xoay quanh nhà bếp, hoặc xoay quanh con nhỏ, tôi cảm thấy tư chất của cô rất tốt, nhất định tương lai sẽ rất rực rỡ, quyết định làm người bình thường thật sự là không đáng, hơn nữa cô dám cam đoan Hoắc Minh Hiên có thể chung thủy với cô suốt đời sao?”
Nói cho cùng thì những lời này của anh ta còn mang theo trào phúng không hề che giấu, hơi híp mắt, nụ cười mang theo mấy phần ý vị thâm trường,“Hơn nữa tôi từng được nghe một chuyện rất thú vị.”
Hạ An An nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, đang muốn cắt ngang, anh ta đã nói:“Tôi nghe nói, lúc trước cô lấy Hoắc Minh Hiên đơn giản là vì bị anh ta… À, tôi không biết cô từ chối tôi là do bị Hoắc Minh Hiên ép hay là cô đã thật sự quên mất nỗi nhục ban đầu, quyết định đâm lao thì phải theo lao.”
Sống lưnh Hạ An An cứng đờ, không dám tin nhìn anh ta, lúc trước cô và Tề Tử Chiêm cũng không có quan hệ gì, làm sao anh ta biết chuyện này, chỉ có một giải thích duy nhất —
“Anh điều tra tôi?”
Tề Tử Chiêm mím môi cười, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ,“Nói một câu khiến cô Hạ chê cười rồi, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã có thiện cảm với cô, nếu không cũng sẽ không kiên nhẫn với như vậy, hơn nữa phụ trách việc tìm kiếm nghệ sĩ ở công ty đều là do tôi phụ trách, tôi tìm cô nhiều lần như thế, thật sự là vì không muốn bỏ qua người mà tôi xem trọng, nếu cô sợ quyền thế Hoắc gia mà không dám phản kháng, như vậy tôi có thể cam đoan với cô, chỉ cần cô đồng ý, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cứu cô ra khỏi bể khổ, không những thế, dựa vào năng lực của Tề gia, tôi còn có thể khiến cho Hoắc Minh Hiên chịu sự trừng phạt đáng có, tội cưỡng hiếp, ít nhất cũng phải chịu ba đến năm năm tù giam, đương nhiên, nếu cô phối hợp, tôi có thể khiến anh ta bị xử nặng hơn, cô yên tâm, đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô, con của cô tôi cũng sẽ coi như con của mình, có Tề gia che chở, toàn bộ thành Lô sẽ không có ai dám bắt nạt cô.”
Thật ra mà nói thì trước khi quen Tề Tử Chiêm, cô chưa bao giờ biết đàn ông cũng có thể đẹp như vậy, làn da vô cùng mịn, khuôn mặt mềm mại, đôi mắt hoa đào không cười cũng cong cong, chỉ đảo mắt cũng có thể khiến người ta mê đắm, một nụ cười giam cầm biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, không những thế thế, anh ta còn có thân phận hiển hách, sinh ra trong danh môn vọng tộc, còn làm chủ của công ty giải trí số một số hai trong nước, một người như vậy đặt ở đâu cũng là cực phẩm, tuyệt đối không kém cạnh gì Hoắc Minh Hiên.
Có thể được anh ta chú ý là ước mơ của không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Nhưng mà, nghe anh ta nói xong, Hạ An An chẳng những không thấy rung động, ngược lại còn phẫn nộ.
Nụ cười trên mặt Hạ An An nhạt đi, giọng điệu lạnh lẽo,“Anh Tề này, đầu tiên tôi rất cám ơn ý tốt của anh, tiếp theo, tôi muốn khuyên anh, chuyện nhà tôi thật sự không cần phiền anh nhúng mũi, Minh Hiên không ép buộc tôi chuyện gì, quả thật lúc trước chúng tôi xảy ra một số việc không vui, nhưng chuyện Minh Hiên làm mấy năm nay đã sớm chữa lành vết thương cho tôi, có lẽ trên đời này thật sự còn rất nhiều người không chung thuỷ cả đời như lời anh nói, nhưng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn tin Minh Hiên.”
Hạ An An cười tự giễu: “Nếu anh ấy thật sự muốn tìm phụ nữ ở bên ngoài thì mấy năm nay không biết đã tìm được bao nhiêu cô rồi. Có lẽ anh Tề đây không biết tôi của ngày trước, lúc ấy tôi tệ hơn bây giờ rất nhiều, chẳng quan tâm tới gia đình con cái, cả ngày chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, lấy rượu giải sầu, đổi lại là người khác, chỉ sợ là không dễ dàng tha thứ cho mình khi cưới một người như vậy, nhưng Hoắc Minh Hiên không bỏ rơi tôi, anh ấy vẫn chăm sóc tôi, còn lo cho con của chúng tôi, không những thế còn mở được công ti, thử hỏi, lúc tôi suy sụp nhất, tồi tệ nhất, người đàn ông ấy không rời bỏ tôi, vậy tại sao tôi không thể hy sinh vì anh ấy? Cuộc sống bây giờ của tôi rất hạnh phúc, tôi cũng không hy vọng bất luận kẻ nào chen vào phá hoại gia đình mình, anh Tề đây là người đàn ông ưu tú, anh đáng để yêu một cô gái tốt, hoàn toàn không cần lãng phí thời gian vào người phụ nữ đã kết hôn như tôi, người ta nói phá một tòa miếu chứ không phá một cuộc hôn nhân, tôi tin nhất định anh Tề đây không phải loại người chia rẽ hạnh phúc gia đình người khác, tôi rất biết ơn sự ưu ái của anh dành cho tôi, tôi ăn xong rồi, nếu anh không còn gì muốn nói, xin phép đi trước.”
Hạ An An nói xong liền đứng dậy, vừa muốn rời đi, Tề Tử Chiêm đã túm lấy cổ tay cô, Hạ An An nhăn mày nhìn anh ta, Tề Tử Chiêm cũng ý thức được hành vi của mình quá lỗ mãng, vội vàng buông tay, cười xin lỗi,“Những lời cô nói đều là thật lòng sao?”
Hạ An An hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn anh ta, “Từng câu từng chữ đều là thật.”
Trong mắt Tề Tử Chiêm có cái gì chợt lóe rồi biến mất, giọng điệu của anh ta vẫn khách khí như cũ, “Nếu cô không ngại, chờ tôi ăn xong rồi đưa cô về.”
Mặc dù bị cô từ chối, anh ta vẫn cười thản nhiên như vậy, dù sao thì Tề Tử Chiêm cũng là cao thủ tình trường, biết dùng phương pháp gì để hóa giải xấu hổ.
Người như vậy, quả thật rất hấp dẫn, nhưng Hạ An An lại thấy nguy hiểm, quá đáng sợ, tốt nhất vẫn nên cách xa ra, cô không muốn dây dưa gì với anh ta nữa.
“Không cần đâu, cám ơn anh.” Lịch sự nói xong lời này, Hạ An An quay người đi thẳng.
Tề Tử Chiêm nhìn bóng lưng cô, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, cong môi cười.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi phụ nữ, Tề Tử Chiêm cũng không ngờ có một ngày anh lại để ý tới phụ nữ đã có chồng, vốn dĩ anh chỉ ôm tâm lí thưởng thức để đối xử với cô, nhưng từ sau khi xem màn múa tuyệt vời của cô trên sân khấu, anh lại nhớ mãi không quên, nhưng chỉ cần nghĩ cô là người phụ nữ của Hoắc Minh Hiên, anh vẫn cố không dây dưa gì với cô. Đối với Tề đại thiếu mà nói, theo đuổi phụ nữ đã có chồng cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng ngay khi anh đang muốn từ bỏ, trời đất xui khiến thế nào lại để anh nghe được chuyện quá khứ của cô và Hoắc Minh Hiên.
Anh không kìm nổi mà ra tay.
Nhưng kết cục lại nằm ngoài dự đoán.
Cảm giác bị từ chối thật sự rấ khó chịu, nhưng anh không hận cô, ngược lại rất hâm mộ Hoắc Minh Hiên, anh ta có được một người vợ như vậy.
Anh cũng không phải người không biết rõ mình, nếu người ta đã nói rõ ràng như thế, anh cũng không muốn làm người chia rẽ hạnh phúc gia đình họ, anh tin, anh nhất định có thể gặp được người khiến anh rung động.
Chỉ là……
Anh lấy di động ra, mở đến bức ảnh chụp trộm Hạ An An ở huyện Cáp Duy, bức ảnh cô múa bên đống lửa, mái tóc dài bay bay theo gió, khuôn mặt trắng trẻo hiện ra trong ánh lửa khiến người ta mê đắm. Một tấm khác là dưới bầu trời đầy sao, cô mãn nguyện nhắm mắt. Cả hai tấm ảnh đều đẹp đến mức khiến người ta say lòng.
Tề Tử Chiêm nhìn bức ảnh, chợt cười tự giễu, đáng tiếc, anh chơi nhiều năm như thế, đến khi hồi tâm chuyển ý muốn thành gia lập thất, ông trời để anh quen biết cô, tưởng rằng ông trời ban ơn, không ngờ cô lại là hoa đã có chủ, có lẽ đời này anh với cô chỉ có thể được đến thế.
Tuy không cam lòng, nhưng anh vẫn muốn nhìn cô hạnh phúc…
Mấy năm nay, anh đã làm tổn thương không ít phụ nữ, có lẽ cô chính là người ông trời phái tới để trừng phạt anh.
Tề Tử Chiêm mỏi mệt tựa lưng vào ghế, cho dù thế nào đi chăng nữa, cô gái ở sơn thôn nghèo nàn như ánh lửa làm chói loà hai mắt, cả đời không bao giờ có thể quên.
Ít nhất cô cũng từng khiến anh khao khát, trên đời thật sự có một người như vậy, có thể khiến anh rung động.
Thật ra vừa rồi Hoắc Minh San và Lục Thiên Thành cũng không đi xa, cho nên khi Tề Tử Chiêm tìm Hạ An An, Hoắc Minh San là người biết đầu tiên.
Nhân lúc Lục Thiên Thành không chú ý, Hoắc Minh San vội vàng chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh, tình báo chuyện này.
Cúp điện thoại, sắc mặt Hoắc Minh Hiên sa sầm tăm tối, ánh mắt độc chiếm của Tề Tử Chiêm khi nhìn Hạ An An lại hiện lên trong đầu anh.
Đến lúc tìm Tề Tử Chiêm nói chuyện rồi.
Bất kể là ai, chỉ cần để ý tới người phụ nữ của anh, anh sẽ không bỏ qua.
Tề Tử Chiêm vừa ăn cơm xong liền nhận được điện thoại của Hoắc Minh Hiên, nói muốn gặp mình.
Giọng điệu của Hoắc Minh Hiên thật sự không tử tế cho lắm, Tề Tử Chiêm đoán có lẽ anh ta đã biết chuyện mình tìm Hạ An An.
Cũng không từ chối, hẹn địa điểm.
Lúc Tề Tử Chiêm tới quán trà, Hoắc Minh Hiên đã chờ ở đó, anh mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần âu đen, quần áo được cắt may khéo léo tôn lên vóc người cao to khoẻ mạnh, anh im lặng ngồi một chỗ, dù không làm gì cũng khiến người ta có cảm giác bị đè ép.
Tuy rằng mình cũng là người khí chất xuất chúng, nhưng khi đứng trước mặt Hoắc Minh Hiên thì vẫn còn kém cạnh.
Muốn ngang ngửa anh, thật sự rất tốn sức.
Tề Tử Chiêm cười nhẹ, đi tới ngồi đối diện Hoắc Minh Hiên, khách khí chào hỏi,“Giám đốc Hoắc.”
Ánh mắt Hoắc Minh Hiên thâm thúy sâu xa, môi khẽ mở, giọng điệu chẳng tỏ rõ nóng lạnh,“Anh muốn thế nào?”
Tề Tử Chiêm ngờ vực nhìn anh,“Anh có ý gì?”
Hoắc Minh Hiên cầm cốc trà lên uống một ngụm, giấu đi sát khí chợt loé qua,“Mọi người đều là người thông minh, Tề thiếu cần gì phải giả bộ hồ đồ?”
Đối đầu cùng kiểu người như Hoắc Minh Hiên quả thực cần phải có ý chí mạnh mẽ quyết liệt, cảm giác không giận mà uy của anh không phải ai cũng có thể chịu được, chẳng qua rất nhanh, Tề Tử Chiêm đã cảm thấy hô hấp thoải mái hơn, có lẽ anh ta là người lăn lộn trong thương trường nên cũng có định lực.
Hít sâu mấy hơi, Tề Tử Chiêm mới cười nhạt,“Tôi và giám đốc Hoắc cũng chẳng qua lại trên phương diện làm ăn, giám đốc Hoắc tìm tôi tất nhiên sẽ không liên quan đến công việc.” Anh ta đảo mắt, như bừng tỉnh đại ngộ,“Là vì cô Hạ sao?”
Hoắc Minh Hiên không cho ý kiến, anh tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau để trên đầu gối, bình tĩnh nhìn Tề Tử Chiêm, vẻ mặt anh bao phủ một tầng sương mù chẳng nhìn ra cảm xúc, đôi mắt âm trầm khó hiểu giống như bóng tối dưới đáy đại dương, bên trên là biển êm sóng lặng, nhưng ẩn giấu bên dưới lại là sóng mãnh liệt, chỉ cần bất cẩn sẽ bị sóng ngầm đánh cho tan xương nát thịt.
Cánh môi hơi mở, ngữ khí lạnh nhạt như đang trần thuật,“Nếu anh Tề có ý đồ với vợ tôi, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi.”
Kỳ thật lúc trước Tề Tử Chiêm đã quyết định không dây dưa với Hạ An An, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Minh Hiên, nhìn thấy thái độ như nắm giữ tất cả của anh, trong lòng Tề Tử Chiêm dâng lên sức chiến đấu.
Anh sinh ra trong gia tộc họ Tề giàu mạnh số một số hai ở thành Lô, cũng có thể so với nhà họ Hoắc, Hoắc Minh Hiên xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Đỉnh Thiên của anh cũng là do một tay anh tự lập, bất kể là về bối cảnh hay năng lực, anh cũng chẳng kém cạnh gì Hoắc Minh Hiên, mặc dù trong lòng anh đã muốn từ bỏ Hạ An An, nhưng đối mặt với Hoắc Minh Hiên, anh không muốn thua như thế.
Tề Tử Chiêm dựa lưng vào ghế, cong môi cười,“Tính thích chưng diện ai cũng có, anh Hoắc có thể cam đoan cô ấy vẫn là vợ của anh sao? Năm đó anh dùng sức mạnh mới có được cô ấy, tất nhiên tôi cũng có thể dùng quyền thế Tề gia đoạt lại cô ấy từ trong tay anh.”
Giống như bị máy hút công suất lớn hút sạch không khí xung quanh, im phăng phắc, áp bức dồn ép lồng ngực khiến người ta khó chịu, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Thái dương Hoắc Minh Hiên giật giật, đôi mắt anh vẫn bình thản không dậy sóng. Anh lạnh lùng nhìn Tề Tử Chiêm, không biết đang nghĩ cái gì.
Càng bị nhìn, Hạ An An càng thấy mất tự nhiên.
“Cô Hạ đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn thương lượng với cô về sự phát triển của cô sau này.”
Hạ An An nghĩ sơ cũng hiểu được, cô khách khí nói,“Anh Tề, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không thích hợp với Đỉnh Thiên.”
Tề Tử Chiêm cũng không tức giận, rất kiên nhẫn:“Cô Hạ vì anh Hoắc nên từ chối sao? Nếu đã như vậy, tôi không ngại khuyên cô một câu, cô còn trẻ, không cần phải lãng phí tuổi xuân của mình vào cuộc sống hôn nhân.” Hai tay anh ta chụm lại đặt lên bàn, khiến người ta thấy áp lực của kẻ nắm quyền,“Hoắc Minh Hiên quả thật là một người thành công, cô muốn trở thành người phụ nữ đằng sau anh ấy, vĩnh viễn chỉ ở phía sau cũng có thể lý giải được, nhưng mà thời đại bây giờ ấy mà, hôn nhân là một thứ không thực tế, anh Hoắc thành công như vậy, phụ nữ để ý anh ấy cũng rất nhiều, bây giờ cô có thể hấp dẫn Hoắc Minh Hiên, một phần cũng là do tuổi trẻ, nhưng đến khi cô già đi, bên người Hoắc Minh Hiên vẫn còn những người phụ nữ trẻ tuổi, đến lúc đó cũng chỉ thấy người mới cười mà không thấy người cũ khóc, cô đánh đổi cả tuổi thanh xuân cuối cùng nhận về hai bàn tay trắng, trở thành một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, có đáng không? Tại sao không nhân lúc mình còn trẻ mà kiếm đủ vốn, kể cả sau này bị Hoắc Minh Hiên ruồng bỏ, cô vẫn có thể sống như cũ, hơn nữa nếu cô trở nên ưu tú hơn, không phải cũng có thể sánh bằng Hoắc Minh Hiên sao?”
“Nếu cô Hạ đồng ý, tôi cam đoan lập tức có thể ký hợp đồng, hơn nữa mảng truyền thông của công ty chúng tôi rất mạnh, muốn cô nổi ngay lập tức cũng không phải điều gì quá khó, bây giờ công ty chúng tôi đang lên kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh, nhân vật nữ chính phải có kỹ năng múa tốt, tôi cảm thấy cô rất phù hợp với vai diễn này, nếu cô đồng ý, không cần thử vai có thể trực tiếp đảm nhận, cô thấy thế nào?”
Không hổ là giám đốc của một công ty lớn, Tề Tử Chiêm rất biết cách lôi kéo người khác, anh ta biết phait ra tay từ đâu mới có thể làm tan rã ý chí của đối phương, nếu cô không sống qua một đời, không biết Hoắc Minh Hiên đã âm thầm trả giá bao năm nay, nhất định cô sẽ suy nghĩ về lời anh ta nói.
Nhưng sau khi trải qua bao biến cố, cảm nhận được sự ấm áp mà Hoắc Minh Hiên mang cho, cô biết rõ bây giờ mình cần gì, cô đã sống cuộc sống huy hoàng nhất, đối với cô mà nói, đứng trên đỉnh danh vọng đã không còn gì là cám dỗ, bây giờ cô chỉ muốn giữ lấy sự ấm áp mà mình có được, quý trọng những người yêu thương mình, cô có thể múa trở lại đã là may mắn trời cho, vậy nên cô không còn cần hào quang vạn người chú ý nữa.
Hạ An An từ chối ngay tắp lự,“Lòng tốt của anh Tề tôi xin ghi nhận, thế nhưng quyết định của tôi vẫn không thay đổi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ rất tốt, anh nên nhường cơ hội cho những người thật sự cần nó vẫn tốt hơn.”
Tề Tử Chiêm sống sượng, vừa lúc cơm niêu của anh ta được bưng lên, anh ta hơi cười, đăm chiêu trộn cơm,“Tôi không biết phụ nữ kết hôn có phải đều như vậy hay không, luôn thích áp đặt cuộc sống của mình trong nhà, không phải xoay quanh chồng thì cũng là xoay quanh nhà bếp, hoặc xoay quanh con nhỏ, tôi cảm thấy tư chất của cô rất tốt, nhất định tương lai sẽ rất rực rỡ, quyết định làm người bình thường thật sự là không đáng, hơn nữa cô dám cam đoan Hoắc Minh Hiên có thể chung thủy với cô suốt đời sao?”
Nói cho cùng thì những lời này của anh ta còn mang theo trào phúng không hề che giấu, hơi híp mắt, nụ cười mang theo mấy phần ý vị thâm trường,“Hơn nữa tôi từng được nghe một chuyện rất thú vị.”
Hạ An An nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, đang muốn cắt ngang, anh ta đã nói:“Tôi nghe nói, lúc trước cô lấy Hoắc Minh Hiên đơn giản là vì bị anh ta… À, tôi không biết cô từ chối tôi là do bị Hoắc Minh Hiên ép hay là cô đã thật sự quên mất nỗi nhục ban đầu, quyết định đâm lao thì phải theo lao.”
Sống lưnh Hạ An An cứng đờ, không dám tin nhìn anh ta, lúc trước cô và Tề Tử Chiêm cũng không có quan hệ gì, làm sao anh ta biết chuyện này, chỉ có một giải thích duy nhất —
“Anh điều tra tôi?”
Tề Tử Chiêm mím môi cười, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ,“Nói một câu khiến cô Hạ chê cười rồi, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã có thiện cảm với cô, nếu không cũng sẽ không kiên nhẫn với như vậy, hơn nữa phụ trách việc tìm kiếm nghệ sĩ ở công ty đều là do tôi phụ trách, tôi tìm cô nhiều lần như thế, thật sự là vì không muốn bỏ qua người mà tôi xem trọng, nếu cô sợ quyền thế Hoắc gia mà không dám phản kháng, như vậy tôi có thể cam đoan với cô, chỉ cần cô đồng ý, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cứu cô ra khỏi bể khổ, không những thế, dựa vào năng lực của Tề gia, tôi còn có thể khiến cho Hoắc Minh Hiên chịu sự trừng phạt đáng có, tội cưỡng hiếp, ít nhất cũng phải chịu ba đến năm năm tù giam, đương nhiên, nếu cô phối hợp, tôi có thể khiến anh ta bị xử nặng hơn, cô yên tâm, đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô, con của cô tôi cũng sẽ coi như con của mình, có Tề gia che chở, toàn bộ thành Lô sẽ không có ai dám bắt nạt cô.”
Thật ra mà nói thì trước khi quen Tề Tử Chiêm, cô chưa bao giờ biết đàn ông cũng có thể đẹp như vậy, làn da vô cùng mịn, khuôn mặt mềm mại, đôi mắt hoa đào không cười cũng cong cong, chỉ đảo mắt cũng có thể khiến người ta mê đắm, một nụ cười giam cầm biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, không những thế thế, anh ta còn có thân phận hiển hách, sinh ra trong danh môn vọng tộc, còn làm chủ của công ty giải trí số một số hai trong nước, một người như vậy đặt ở đâu cũng là cực phẩm, tuyệt đối không kém cạnh gì Hoắc Minh Hiên.
Có thể được anh ta chú ý là ước mơ của không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Nhưng mà, nghe anh ta nói xong, Hạ An An chẳng những không thấy rung động, ngược lại còn phẫn nộ.
Nụ cười trên mặt Hạ An An nhạt đi, giọng điệu lạnh lẽo,“Anh Tề này, đầu tiên tôi rất cám ơn ý tốt của anh, tiếp theo, tôi muốn khuyên anh, chuyện nhà tôi thật sự không cần phiền anh nhúng mũi, Minh Hiên không ép buộc tôi chuyện gì, quả thật lúc trước chúng tôi xảy ra một số việc không vui, nhưng chuyện Minh Hiên làm mấy năm nay đã sớm chữa lành vết thương cho tôi, có lẽ trên đời này thật sự còn rất nhiều người không chung thuỷ cả đời như lời anh nói, nhưng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn tin Minh Hiên.”
Hạ An An cười tự giễu: “Nếu anh ấy thật sự muốn tìm phụ nữ ở bên ngoài thì mấy năm nay không biết đã tìm được bao nhiêu cô rồi. Có lẽ anh Tề đây không biết tôi của ngày trước, lúc ấy tôi tệ hơn bây giờ rất nhiều, chẳng quan tâm tới gia đình con cái, cả ngày chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, lấy rượu giải sầu, đổi lại là người khác, chỉ sợ là không dễ dàng tha thứ cho mình khi cưới một người như vậy, nhưng Hoắc Minh Hiên không bỏ rơi tôi, anh ấy vẫn chăm sóc tôi, còn lo cho con của chúng tôi, không những thế còn mở được công ti, thử hỏi, lúc tôi suy sụp nhất, tồi tệ nhất, người đàn ông ấy không rời bỏ tôi, vậy tại sao tôi không thể hy sinh vì anh ấy? Cuộc sống bây giờ của tôi rất hạnh phúc, tôi cũng không hy vọng bất luận kẻ nào chen vào phá hoại gia đình mình, anh Tề đây là người đàn ông ưu tú, anh đáng để yêu một cô gái tốt, hoàn toàn không cần lãng phí thời gian vào người phụ nữ đã kết hôn như tôi, người ta nói phá một tòa miếu chứ không phá một cuộc hôn nhân, tôi tin nhất định anh Tề đây không phải loại người chia rẽ hạnh phúc gia đình người khác, tôi rất biết ơn sự ưu ái của anh dành cho tôi, tôi ăn xong rồi, nếu anh không còn gì muốn nói, xin phép đi trước.”
Hạ An An nói xong liền đứng dậy, vừa muốn rời đi, Tề Tử Chiêm đã túm lấy cổ tay cô, Hạ An An nhăn mày nhìn anh ta, Tề Tử Chiêm cũng ý thức được hành vi của mình quá lỗ mãng, vội vàng buông tay, cười xin lỗi,“Những lời cô nói đều là thật lòng sao?”
Hạ An An hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn anh ta, “Từng câu từng chữ đều là thật.”
Trong mắt Tề Tử Chiêm có cái gì chợt lóe rồi biến mất, giọng điệu của anh ta vẫn khách khí như cũ, “Nếu cô không ngại, chờ tôi ăn xong rồi đưa cô về.”
Mặc dù bị cô từ chối, anh ta vẫn cười thản nhiên như vậy, dù sao thì Tề Tử Chiêm cũng là cao thủ tình trường, biết dùng phương pháp gì để hóa giải xấu hổ.
Người như vậy, quả thật rất hấp dẫn, nhưng Hạ An An lại thấy nguy hiểm, quá đáng sợ, tốt nhất vẫn nên cách xa ra, cô không muốn dây dưa gì với anh ta nữa.
“Không cần đâu, cám ơn anh.” Lịch sự nói xong lời này, Hạ An An quay người đi thẳng.
Tề Tử Chiêm nhìn bóng lưng cô, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, cong môi cười.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi phụ nữ, Tề Tử Chiêm cũng không ngờ có một ngày anh lại để ý tới phụ nữ đã có chồng, vốn dĩ anh chỉ ôm tâm lí thưởng thức để đối xử với cô, nhưng từ sau khi xem màn múa tuyệt vời của cô trên sân khấu, anh lại nhớ mãi không quên, nhưng chỉ cần nghĩ cô là người phụ nữ của Hoắc Minh Hiên, anh vẫn cố không dây dưa gì với cô. Đối với Tề đại thiếu mà nói, theo đuổi phụ nữ đã có chồng cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng ngay khi anh đang muốn từ bỏ, trời đất xui khiến thế nào lại để anh nghe được chuyện quá khứ của cô và Hoắc Minh Hiên.
Anh không kìm nổi mà ra tay.
Nhưng kết cục lại nằm ngoài dự đoán.
Cảm giác bị từ chối thật sự rấ khó chịu, nhưng anh không hận cô, ngược lại rất hâm mộ Hoắc Minh Hiên, anh ta có được một người vợ như vậy.
Anh cũng không phải người không biết rõ mình, nếu người ta đã nói rõ ràng như thế, anh cũng không muốn làm người chia rẽ hạnh phúc gia đình họ, anh tin, anh nhất định có thể gặp được người khiến anh rung động.
Chỉ là……
Anh lấy di động ra, mở đến bức ảnh chụp trộm Hạ An An ở huyện Cáp Duy, bức ảnh cô múa bên đống lửa, mái tóc dài bay bay theo gió, khuôn mặt trắng trẻo hiện ra trong ánh lửa khiến người ta mê đắm. Một tấm khác là dưới bầu trời đầy sao, cô mãn nguyện nhắm mắt. Cả hai tấm ảnh đều đẹp đến mức khiến người ta say lòng.
Tề Tử Chiêm nhìn bức ảnh, chợt cười tự giễu, đáng tiếc, anh chơi nhiều năm như thế, đến khi hồi tâm chuyển ý muốn thành gia lập thất, ông trời để anh quen biết cô, tưởng rằng ông trời ban ơn, không ngờ cô lại là hoa đã có chủ, có lẽ đời này anh với cô chỉ có thể được đến thế.
Tuy không cam lòng, nhưng anh vẫn muốn nhìn cô hạnh phúc…
Mấy năm nay, anh đã làm tổn thương không ít phụ nữ, có lẽ cô chính là người ông trời phái tới để trừng phạt anh.
Tề Tử Chiêm mỏi mệt tựa lưng vào ghế, cho dù thế nào đi chăng nữa, cô gái ở sơn thôn nghèo nàn như ánh lửa làm chói loà hai mắt, cả đời không bao giờ có thể quên.
Ít nhất cô cũng từng khiến anh khao khát, trên đời thật sự có một người như vậy, có thể khiến anh rung động.
Thật ra vừa rồi Hoắc Minh San và Lục Thiên Thành cũng không đi xa, cho nên khi Tề Tử Chiêm tìm Hạ An An, Hoắc Minh San là người biết đầu tiên.
Nhân lúc Lục Thiên Thành không chú ý, Hoắc Minh San vội vàng chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh, tình báo chuyện này.
Cúp điện thoại, sắc mặt Hoắc Minh Hiên sa sầm tăm tối, ánh mắt độc chiếm của Tề Tử Chiêm khi nhìn Hạ An An lại hiện lên trong đầu anh.
Đến lúc tìm Tề Tử Chiêm nói chuyện rồi.
Bất kể là ai, chỉ cần để ý tới người phụ nữ của anh, anh sẽ không bỏ qua.
Tề Tử Chiêm vừa ăn cơm xong liền nhận được điện thoại của Hoắc Minh Hiên, nói muốn gặp mình.
Giọng điệu của Hoắc Minh Hiên thật sự không tử tế cho lắm, Tề Tử Chiêm đoán có lẽ anh ta đã biết chuyện mình tìm Hạ An An.
Cũng không từ chối, hẹn địa điểm.
Lúc Tề Tử Chiêm tới quán trà, Hoắc Minh Hiên đã chờ ở đó, anh mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần âu đen, quần áo được cắt may khéo léo tôn lên vóc người cao to khoẻ mạnh, anh im lặng ngồi một chỗ, dù không làm gì cũng khiến người ta có cảm giác bị đè ép.
Tuy rằng mình cũng là người khí chất xuất chúng, nhưng khi đứng trước mặt Hoắc Minh Hiên thì vẫn còn kém cạnh.
Muốn ngang ngửa anh, thật sự rất tốn sức.
Tề Tử Chiêm cười nhẹ, đi tới ngồi đối diện Hoắc Minh Hiên, khách khí chào hỏi,“Giám đốc Hoắc.”
Ánh mắt Hoắc Minh Hiên thâm thúy sâu xa, môi khẽ mở, giọng điệu chẳng tỏ rõ nóng lạnh,“Anh muốn thế nào?”
Tề Tử Chiêm ngờ vực nhìn anh,“Anh có ý gì?”
Hoắc Minh Hiên cầm cốc trà lên uống một ngụm, giấu đi sát khí chợt loé qua,“Mọi người đều là người thông minh, Tề thiếu cần gì phải giả bộ hồ đồ?”
Đối đầu cùng kiểu người như Hoắc Minh Hiên quả thực cần phải có ý chí mạnh mẽ quyết liệt, cảm giác không giận mà uy của anh không phải ai cũng có thể chịu được, chẳng qua rất nhanh, Tề Tử Chiêm đã cảm thấy hô hấp thoải mái hơn, có lẽ anh ta là người lăn lộn trong thương trường nên cũng có định lực.
Hít sâu mấy hơi, Tề Tử Chiêm mới cười nhạt,“Tôi và giám đốc Hoắc cũng chẳng qua lại trên phương diện làm ăn, giám đốc Hoắc tìm tôi tất nhiên sẽ không liên quan đến công việc.” Anh ta đảo mắt, như bừng tỉnh đại ngộ,“Là vì cô Hạ sao?”
Hoắc Minh Hiên không cho ý kiến, anh tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau để trên đầu gối, bình tĩnh nhìn Tề Tử Chiêm, vẻ mặt anh bao phủ một tầng sương mù chẳng nhìn ra cảm xúc, đôi mắt âm trầm khó hiểu giống như bóng tối dưới đáy đại dương, bên trên là biển êm sóng lặng, nhưng ẩn giấu bên dưới lại là sóng mãnh liệt, chỉ cần bất cẩn sẽ bị sóng ngầm đánh cho tan xương nát thịt.
Cánh môi hơi mở, ngữ khí lạnh nhạt như đang trần thuật,“Nếu anh Tề có ý đồ với vợ tôi, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi.”
Kỳ thật lúc trước Tề Tử Chiêm đã quyết định không dây dưa với Hạ An An, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Minh Hiên, nhìn thấy thái độ như nắm giữ tất cả của anh, trong lòng Tề Tử Chiêm dâng lên sức chiến đấu.
Anh sinh ra trong gia tộc họ Tề giàu mạnh số một số hai ở thành Lô, cũng có thể so với nhà họ Hoắc, Hoắc Minh Hiên xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Đỉnh Thiên của anh cũng là do một tay anh tự lập, bất kể là về bối cảnh hay năng lực, anh cũng chẳng kém cạnh gì Hoắc Minh Hiên, mặc dù trong lòng anh đã muốn từ bỏ Hạ An An, nhưng đối mặt với Hoắc Minh Hiên, anh không muốn thua như thế.
Tề Tử Chiêm dựa lưng vào ghế, cong môi cười,“Tính thích chưng diện ai cũng có, anh Hoắc có thể cam đoan cô ấy vẫn là vợ của anh sao? Năm đó anh dùng sức mạnh mới có được cô ấy, tất nhiên tôi cũng có thể dùng quyền thế Tề gia đoạt lại cô ấy từ trong tay anh.”
Giống như bị máy hút công suất lớn hút sạch không khí xung quanh, im phăng phắc, áp bức dồn ép lồng ngực khiến người ta khó chịu, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Thái dương Hoắc Minh Hiên giật giật, đôi mắt anh vẫn bình thản không dậy sóng. Anh lạnh lùng nhìn Tề Tử Chiêm, không biết đang nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.