Cuộc Sống Hào Môn Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Lão Công
Chương 30:
Triệu Sử Giác
23/06/2023
Ninh Ý vừa khóc vừa hát, kết thúc bài tụng kinh của mình.
Sau khi Cô Thành nghe xong bỗng hoàn toàn im bặt.
Ninh Ý dựa vào đầu giường, hung ác hỏi: "Ông xã, anh có muốn nữa không."
Cô Thành: "...”
Cô Thành: "Thôi bỏ đi.”
Ninh Ý: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ anh.”
Đầu chó ôm hoa hồng.jpg
Cô Thành im lặng nửa ngày lại khiến cô tức cười.
Mà Tống Lam ở phía xa xa không nghe thấy bọn họ trao đổi trong đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng Ninh Ý ở bên giường.
Thật sự vô cùng cảm động!
Bà trở về nói chuyện này với Cô lão gia tử, cả hai người đều rất cảm động.
Năm xưa Cô lão gia tử cũng làm giàu từ bất động sản, sau khi Cô Thành thăng chức làm tổng giám đốc tập đoàn, ông lập tức lui về hàng thứ hai, đến bây giờ thỉnh thoảng ngồi tọa trấn, thì vẫn là một ông già giàu có với mấy chục căn bất động sản trên danh nghĩa.
Đứa nhỏ Ninh Ý này thật sự không tệ, bây giờ A Thành cũng có hy vọng tỉnh lại.
Sau này nếu có thể chịu đựng được khảo nghiệm của ông lão, thứ những người khác có, bọn họ chắc chắn cũng sẽ để cho Ninh Ý có được.
Vì hoạt động cưỡi ngựa cuối tuần của câu lạc bộ, toàn bộ giới thượng lưu đều đang nóng lòng chuẩn bị.
Ninh Ý vẫn rất vui vẻ đi chơi.
Triệu Mạt Sơ gửi đến cho cô rất nhiều trang phục để cưỡi ngựa, đều vô cùng xinh đẹp rực rỡ, sau đó mới nhớ tới hỏi cô: [Cô đã từng cưỡi ngựa chưa?]
Ninh Ý: [Chưa từng.]
Ninh Ý vuốt cằm làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa… cô chỉ từng cưỡi zombie mà thôi.
Cảm giác sẽ dễ dàng hơn cưỡi ngựa chứ?
Triệu Mạt Sơ ở bên kia im lặng một lúc, sau đó gửi cho cô một loạt video hướng dẫn để xem: [Nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, bởi vì trường đua ngựa này cực kì tuyệt vời, có thể tổ chức các sự kiện quy mô lớn ở cấp độ chuyên nghiệp. Các huấn luyện viên đều là những soái ca hiền lành và kiên nhẫn, chắc chắn sẽ không sắp xếp cho cô những con ngựa quá hoang dã đâu.]
Mặc dù trang phục cưỡi ngựa quan trọng, nhưng phụ nữ đẹp cũng không thể chỉ có xinh đẹp, còn phải đảm bảo an toàn.
Ninh Ý hết sức cảm động: [Cảm ơn nha!]
Triệu Mạt Sơ: [Không có việc gì, tôi thích nhất là dùng cái đẹp để ép dưa!]
Triệu Mạt Sơ: [Ngày mai cô xem đi, tuyệt đối là đại hội ganh đua sắc đẹp ha ha ha.]
Ninh Ý vò đầu: Có gì mà thú vị chứ?
Vấn đề mua quần áo cưỡi ngựa có thể được đặt sang một bên trước.
Đầu tiên, cô gõ vào máy tính của mình để khắc phục một số sự cố dựa trên phản hồi của người dùng, sau đó lang thang đến phòng bệnh để gặp lão chồng chết tiệt của mình.
Khả năng dùng tiền của Cô gia đã khiến cho tất cả các chuyên gia bác sỹ quan tâm đến, hiện tại đang thúc đẩy ý thức tỉnh lại và phục hồi thể chất đơn giản.
Đương nhiên, chỉ có Ninh Ý biết bản thân Cô Thành vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn có tỉnh lại hay không tỉnh chỉ là vấn đề thời gian, tùy thuộc vào diễn biến của cốt truyện.
Cô Thành vừa khống chế ý thức, từ từ cảm nhận được sức mạnh hồi phục, năm giác quan cũng âm thầm bình phục.
Vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng ba năm nay, Cô Thành chỉ quen thuộc tuyệt đối với bóng tối, thế nên đối với sự biến hóa rất nhỏ cũng có thể phát hiện.
Không xa lắm đâu.
Ngày hắn trở về.
Ninh Ý cũng không biết Cô Thành đang suy nghĩ gì, ngồi ở một bên tán gẫu với hắn: "Ông xã, ngày mai em phải đi cưỡi ngựa nha."
Cô Thành không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên hỏi: "Là đi đến ngoại ô phía tây sao?”
Ninh Ý: "Oa, ông xã, anh đã từng đến đó à?”
“Ừm." Cô Thành nói: “Cưỡi ngựa số 03. Có lẽ sẽ thích hợp với em hơn.”
"Oa ông xã, đó là ngựa của anh sao?"
Không hổ là tổng giám đốc bá đạo, có một kho xe sang trọng thì thôi đi, tiện tay còn có thể kéo ra một con ngựa! Xem ra hiện tại giá một con ngựa cũng không khác với xe nhiều lắm, người có tiền thật sự là có tiền!
“Ừ!” Giọng nói Cô Thành không có bất kỳ gợn sóng nào: “Trường đua ngựa kia là tôi mở.”
Ninh Ý: ?
Đáng ghét, hắn lại bắt đầu tỏ vẻ.
Ninh Ý dùng giọng điệu hết sức sùng bái đối với hắn: "Ông xã, vậy kỹ thuật cưỡi ngựa của anh thế nào? Đã ba năm anh không xuống đất rồi, có được không ông xã?”
Cô đã nghĩ kỹ, ngày mai nếu cưỡi ngựa vui, cô có thể bắt đầu tự mình chơi. Nếu không vui như cưỡi Zombie, vậy cô để Cố Thành chịu khổ thay cô. Hắc hắc hắc.
Sau đó chợt nghe Cô Thành nói: "Cũng may, trước kia từng đoạt giải quán quân.”
Ninh Ý: Không nghe nổi nữa!
Báo cáo nơi này có kẻ áp bức người khác!
Mau kéo hắn đi!
Sau khi Cô Thành nghe xong bỗng hoàn toàn im bặt.
Ninh Ý dựa vào đầu giường, hung ác hỏi: "Ông xã, anh có muốn nữa không."
Cô Thành: "...”
Cô Thành: "Thôi bỏ đi.”
Ninh Ý: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ anh.”
Đầu chó ôm hoa hồng.jpg
Cô Thành im lặng nửa ngày lại khiến cô tức cười.
Mà Tống Lam ở phía xa xa không nghe thấy bọn họ trao đổi trong đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng Ninh Ý ở bên giường.
Thật sự vô cùng cảm động!
Bà trở về nói chuyện này với Cô lão gia tử, cả hai người đều rất cảm động.
Năm xưa Cô lão gia tử cũng làm giàu từ bất động sản, sau khi Cô Thành thăng chức làm tổng giám đốc tập đoàn, ông lập tức lui về hàng thứ hai, đến bây giờ thỉnh thoảng ngồi tọa trấn, thì vẫn là một ông già giàu có với mấy chục căn bất động sản trên danh nghĩa.
Đứa nhỏ Ninh Ý này thật sự không tệ, bây giờ A Thành cũng có hy vọng tỉnh lại.
Sau này nếu có thể chịu đựng được khảo nghiệm của ông lão, thứ những người khác có, bọn họ chắc chắn cũng sẽ để cho Ninh Ý có được.
Vì hoạt động cưỡi ngựa cuối tuần của câu lạc bộ, toàn bộ giới thượng lưu đều đang nóng lòng chuẩn bị.
Ninh Ý vẫn rất vui vẻ đi chơi.
Triệu Mạt Sơ gửi đến cho cô rất nhiều trang phục để cưỡi ngựa, đều vô cùng xinh đẹp rực rỡ, sau đó mới nhớ tới hỏi cô: [Cô đã từng cưỡi ngựa chưa?]
Ninh Ý: [Chưa từng.]
Ninh Ý vuốt cằm làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa… cô chỉ từng cưỡi zombie mà thôi.
Cảm giác sẽ dễ dàng hơn cưỡi ngựa chứ?
Triệu Mạt Sơ ở bên kia im lặng một lúc, sau đó gửi cho cô một loạt video hướng dẫn để xem: [Nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, bởi vì trường đua ngựa này cực kì tuyệt vời, có thể tổ chức các sự kiện quy mô lớn ở cấp độ chuyên nghiệp. Các huấn luyện viên đều là những soái ca hiền lành và kiên nhẫn, chắc chắn sẽ không sắp xếp cho cô những con ngựa quá hoang dã đâu.]
Mặc dù trang phục cưỡi ngựa quan trọng, nhưng phụ nữ đẹp cũng không thể chỉ có xinh đẹp, còn phải đảm bảo an toàn.
Ninh Ý hết sức cảm động: [Cảm ơn nha!]
Triệu Mạt Sơ: [Không có việc gì, tôi thích nhất là dùng cái đẹp để ép dưa!]
Triệu Mạt Sơ: [Ngày mai cô xem đi, tuyệt đối là đại hội ganh đua sắc đẹp ha ha ha.]
Ninh Ý vò đầu: Có gì mà thú vị chứ?
Vấn đề mua quần áo cưỡi ngựa có thể được đặt sang một bên trước.
Đầu tiên, cô gõ vào máy tính của mình để khắc phục một số sự cố dựa trên phản hồi của người dùng, sau đó lang thang đến phòng bệnh để gặp lão chồng chết tiệt của mình.
Khả năng dùng tiền của Cô gia đã khiến cho tất cả các chuyên gia bác sỹ quan tâm đến, hiện tại đang thúc đẩy ý thức tỉnh lại và phục hồi thể chất đơn giản.
Đương nhiên, chỉ có Ninh Ý biết bản thân Cô Thành vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn có tỉnh lại hay không tỉnh chỉ là vấn đề thời gian, tùy thuộc vào diễn biến của cốt truyện.
Cô Thành vừa khống chế ý thức, từ từ cảm nhận được sức mạnh hồi phục, năm giác quan cũng âm thầm bình phục.
Vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng ba năm nay, Cô Thành chỉ quen thuộc tuyệt đối với bóng tối, thế nên đối với sự biến hóa rất nhỏ cũng có thể phát hiện.
Không xa lắm đâu.
Ngày hắn trở về.
Ninh Ý cũng không biết Cô Thành đang suy nghĩ gì, ngồi ở một bên tán gẫu với hắn: "Ông xã, ngày mai em phải đi cưỡi ngựa nha."
Cô Thành không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên hỏi: "Là đi đến ngoại ô phía tây sao?”
Ninh Ý: "Oa, ông xã, anh đã từng đến đó à?”
“Ừm." Cô Thành nói: “Cưỡi ngựa số 03. Có lẽ sẽ thích hợp với em hơn.”
"Oa ông xã, đó là ngựa của anh sao?"
Không hổ là tổng giám đốc bá đạo, có một kho xe sang trọng thì thôi đi, tiện tay còn có thể kéo ra một con ngựa! Xem ra hiện tại giá một con ngựa cũng không khác với xe nhiều lắm, người có tiền thật sự là có tiền!
“Ừ!” Giọng nói Cô Thành không có bất kỳ gợn sóng nào: “Trường đua ngựa kia là tôi mở.”
Ninh Ý: ?
Đáng ghét, hắn lại bắt đầu tỏ vẻ.
Ninh Ý dùng giọng điệu hết sức sùng bái đối với hắn: "Ông xã, vậy kỹ thuật cưỡi ngựa của anh thế nào? Đã ba năm anh không xuống đất rồi, có được không ông xã?”
Cô đã nghĩ kỹ, ngày mai nếu cưỡi ngựa vui, cô có thể bắt đầu tự mình chơi. Nếu không vui như cưỡi Zombie, vậy cô để Cố Thành chịu khổ thay cô. Hắc hắc hắc.
Sau đó chợt nghe Cô Thành nói: "Cũng may, trước kia từng đoạt giải quán quân.”
Ninh Ý: Không nghe nổi nữa!
Báo cáo nơi này có kẻ áp bức người khác!
Mau kéo hắn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.