Cuộc Sống Hào Môn Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Lão Công
Chương 7:
Triệu Sử Giác
20/06/2023
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn qua, chờ Ninh Ý trả lời.
"Có thể, " Ninh Ý gật đầu cười, lại hỏi một vấn đề mà mình đang quan tâm: “Cái kia, bữa cơm của nhà chị có đặt tới tiêu chuẩn tiệc tối hôm nay của Cô gia không?”
Đinh Tư Nguyệt sửng sốt.
Tống Lam cũng nhìn lại.
Đinh Tư Nguyệt tuyệt đối không hề nghĩ đến, Ninh Ý vậy mà ném lại cho cô ta một câu hỏi khó trả lời hơn??
Nếu nói đương nhiên tốt hơn Cô gia, vậy sẽ có hiềm nghi mình xem nhẹ Cô gia, Tống Lam khẳng định sẽ có bất mãn với cô, như vậy cô ta sao có thể đi thăm hỏi Cô đại thiếu? Nhưng nếu nói không tốt bằng Cô gia, vậy nên giải thích thế nào với thái độ tự tin mời mọi người vừa rồi, lại nhận được sự nhất trí hâm mộ??
—— vừa rồi khiêu khích cô và Cố Tắc Ngụ, hiện tại lại gài bẫy cô, Ninh Ý sao lại có tâm kế như vậy?!
Đinh Tư Nguyệt cuối cùng đành phải nói lắp: "Đương, đương nhiên, nhà chúng ta sẽ cố gắng."
Ninh Ý gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: "Vậy chị hãy cố gắng lên.”
Gương mặt của Đinh Tư Nguyệt thiếu chút nữa là xanh mét.
Ninh Ý dựa vào cái gì mà dùng thái độ này?! Chỉ dựa vào sau lưng Cô đại thiếu gia mặc cho cô ngược đãi sao?
Chờ mình chữa khỏi cho Cô đại thiếu gia, giúp hắn cường thế quật khởi, sau đó sẽ chờ xem kết cục bi thảm của Ninh Ý!
Ninh Ý mặc kệ nữ chủ đang xanh mặt, tự mình ăn một miếng cá nướng hương húng quế.
Sau đó, cô vô cùng hài lòng mà nói với Cô Thành: "Ông xã có muốn ăn không? Muốn ăn thì cứ nói.”
Giọng nói của Cô Thành vô cùng lạnh lùng: “Tôi kiêng dầu mỡ, kiêng kỵ tanh.”
Ninh Ý ngữ khí sủng nịch: "Anh đang dỗi, tôi không tin.”
Cô Thành: ". . ."
Hắn dựa vào bình dinh dưỡng sống suổ ba năm, đã không cách nào tiếp nhận tất cả mùi vị hăng như dầu mỡ.
Lý do Cô Thành không cắt ngang lời của cô, là bởi vì giới hào môn từ trước đến nay luôn dối trá, loại trường hợp xã giao như bữa tiệc tối này, người giống như Ninh Ý thật sự im lìm cúi đầu ăn cơm, nhất định là ngoại tộc bị bài xích.
Trực giác âm u nhất trong đáy lòng Cô Thành nói cho hắn biết, chỉ có tình cảnh của Ninh Ý càng kém, thì cơ hội hoán đổi thân thể với cô mới có thể càng nhiều, không phải sao?
Cô Thành mang theo ác ý đen tối, thấp giọng hỏi: "Ăn ngon không?”
Ninh Ý đang chờ món chính cuối cùng của bữa tiệc tối hôm nay, thịt kho tàu Ô Cực Phẩm của Kim Hoa.
Sau khi đưa lên lóng lánh trong suốt, màu sắc của thịt quả thực giống như tác phẩm nghệ thuật.
“Ăn ngon!” Ninh Ý một bên hạnh phúc đem thịt đưa vào trong miệng, một bên lại không để ý mà mời gọi: "Thật muốn để anh đến đây nếm thử, ông xã à.”
Vừa dứt lời, sợi tóc của cô bị gió thổi bay lên.
Một giây sau, linh hồn của Cô Thành đã bị đưa đến đây.
Cô Thành: ". . ."
Ninh Ý: "? ? ?"
Cô chỉ khách khí một chút thôi, không phải thật sự muốn đổi đâu?
Bên kia Cô Thành mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong miệng nhét một miếng thịt kho tàu béo ngậy, thiếu chút nữa là làm rơi ra ngoài.
Đinh Tư Nguyệt vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm lỗi sai của "Ninh Ý", lần này thật vất vả mới túm lấy được, thế là vội vàng tới dạy dỗ hắn: "Ai nha em gái, em không hiểu lễ nghi bàn ăn, vẫn nên để chị dạy cho em…”
Cô Thành hít sâu một hơi, cố nén cơn buồn nôn rồi cầm lấy khăn ăn, dùng ngón tay thon dài thuần thục gấp lại, nhẹ nhàng lau đi vết dầu trên môi.
Mỗi một động tác đều vô cùng ưu nhã.
Sau đó dùng hàm dưỡng cả đời để cắn hết miếng thịt béo kia.
Biểu tình giống như ăn phân.
Ninh Ý.
Cô tốt lắm.
Toàn bộ bàn ăn đều trở nên an tĩnh.
Mà Đinh Tư Nguyệt mới vừa nói muốn dạy lễ nghi trên bàn ăn cho Ninh Ý, mặt mũi liền trắng bệch.
Ninh Ý là một cô gái quê mùa đến từ nông thôn, nhưng từ khi nào đã học được lễ nghi bàn ăn tiêu chuẩn như vậy?
Loại trình độ thuần thục này, thật giống như đã tham gia qua vô số yến hội giống nhau, chính bản thân Đinh Tư Nguyệt cũng không làm được hoàn mỹ như vậy.
Đinh Tư Nguyệt nhất thời lúng túng, không biết xuống đài như thế nào.
Mà lúc này, Cô Thành đang ở trong thân thể của Ninh Ý, thái dương căng thẳng, không rảnh chú ý phản ứng của người khác.
Bởi vì có người đang ở bên tai hắn tức giận gầm lên ——
Ninh Ý hận không thể lắc mạnh vai hắn: "Thịt kho tàu! Thịt kho của tôi!!”
Cô Thành: ". . ."
Cô Thành nhìn về phía mọi người, nói: “Thật xin lỗi, là tôi thực sự không có giáo dưỡng.”
Đinh Tư Nguyệt cùng nhóm chị em chí cốt ở bên cạnh giả cười: “Ha ha ha.”
Cũng có người lén nuốt nước bọt.
Nếu cái này gọi là không có giáo dưỡng?? Vậy chẳng phải nói bọn họ là người hoang dã, ăn lông ở lỗ hay sao?
"Có thể, " Ninh Ý gật đầu cười, lại hỏi một vấn đề mà mình đang quan tâm: “Cái kia, bữa cơm của nhà chị có đặt tới tiêu chuẩn tiệc tối hôm nay của Cô gia không?”
Đinh Tư Nguyệt sửng sốt.
Tống Lam cũng nhìn lại.
Đinh Tư Nguyệt tuyệt đối không hề nghĩ đến, Ninh Ý vậy mà ném lại cho cô ta một câu hỏi khó trả lời hơn??
Nếu nói đương nhiên tốt hơn Cô gia, vậy sẽ có hiềm nghi mình xem nhẹ Cô gia, Tống Lam khẳng định sẽ có bất mãn với cô, như vậy cô ta sao có thể đi thăm hỏi Cô đại thiếu? Nhưng nếu nói không tốt bằng Cô gia, vậy nên giải thích thế nào với thái độ tự tin mời mọi người vừa rồi, lại nhận được sự nhất trí hâm mộ??
—— vừa rồi khiêu khích cô và Cố Tắc Ngụ, hiện tại lại gài bẫy cô, Ninh Ý sao lại có tâm kế như vậy?!
Đinh Tư Nguyệt cuối cùng đành phải nói lắp: "Đương, đương nhiên, nhà chúng ta sẽ cố gắng."
Ninh Ý gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: "Vậy chị hãy cố gắng lên.”
Gương mặt của Đinh Tư Nguyệt thiếu chút nữa là xanh mét.
Ninh Ý dựa vào cái gì mà dùng thái độ này?! Chỉ dựa vào sau lưng Cô đại thiếu gia mặc cho cô ngược đãi sao?
Chờ mình chữa khỏi cho Cô đại thiếu gia, giúp hắn cường thế quật khởi, sau đó sẽ chờ xem kết cục bi thảm của Ninh Ý!
Ninh Ý mặc kệ nữ chủ đang xanh mặt, tự mình ăn một miếng cá nướng hương húng quế.
Sau đó, cô vô cùng hài lòng mà nói với Cô Thành: "Ông xã có muốn ăn không? Muốn ăn thì cứ nói.”
Giọng nói của Cô Thành vô cùng lạnh lùng: “Tôi kiêng dầu mỡ, kiêng kỵ tanh.”
Ninh Ý ngữ khí sủng nịch: "Anh đang dỗi, tôi không tin.”
Cô Thành: ". . ."
Hắn dựa vào bình dinh dưỡng sống suổ ba năm, đã không cách nào tiếp nhận tất cả mùi vị hăng như dầu mỡ.
Lý do Cô Thành không cắt ngang lời của cô, là bởi vì giới hào môn từ trước đến nay luôn dối trá, loại trường hợp xã giao như bữa tiệc tối này, người giống như Ninh Ý thật sự im lìm cúi đầu ăn cơm, nhất định là ngoại tộc bị bài xích.
Trực giác âm u nhất trong đáy lòng Cô Thành nói cho hắn biết, chỉ có tình cảnh của Ninh Ý càng kém, thì cơ hội hoán đổi thân thể với cô mới có thể càng nhiều, không phải sao?
Cô Thành mang theo ác ý đen tối, thấp giọng hỏi: "Ăn ngon không?”
Ninh Ý đang chờ món chính cuối cùng của bữa tiệc tối hôm nay, thịt kho tàu Ô Cực Phẩm của Kim Hoa.
Sau khi đưa lên lóng lánh trong suốt, màu sắc của thịt quả thực giống như tác phẩm nghệ thuật.
“Ăn ngon!” Ninh Ý một bên hạnh phúc đem thịt đưa vào trong miệng, một bên lại không để ý mà mời gọi: "Thật muốn để anh đến đây nếm thử, ông xã à.”
Vừa dứt lời, sợi tóc của cô bị gió thổi bay lên.
Một giây sau, linh hồn của Cô Thành đã bị đưa đến đây.
Cô Thành: ". . ."
Ninh Ý: "? ? ?"
Cô chỉ khách khí một chút thôi, không phải thật sự muốn đổi đâu?
Bên kia Cô Thành mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong miệng nhét một miếng thịt kho tàu béo ngậy, thiếu chút nữa là làm rơi ra ngoài.
Đinh Tư Nguyệt vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm lỗi sai của "Ninh Ý", lần này thật vất vả mới túm lấy được, thế là vội vàng tới dạy dỗ hắn: "Ai nha em gái, em không hiểu lễ nghi bàn ăn, vẫn nên để chị dạy cho em…”
Cô Thành hít sâu một hơi, cố nén cơn buồn nôn rồi cầm lấy khăn ăn, dùng ngón tay thon dài thuần thục gấp lại, nhẹ nhàng lau đi vết dầu trên môi.
Mỗi một động tác đều vô cùng ưu nhã.
Sau đó dùng hàm dưỡng cả đời để cắn hết miếng thịt béo kia.
Biểu tình giống như ăn phân.
Ninh Ý.
Cô tốt lắm.
Toàn bộ bàn ăn đều trở nên an tĩnh.
Mà Đinh Tư Nguyệt mới vừa nói muốn dạy lễ nghi trên bàn ăn cho Ninh Ý, mặt mũi liền trắng bệch.
Ninh Ý là một cô gái quê mùa đến từ nông thôn, nhưng từ khi nào đã học được lễ nghi bàn ăn tiêu chuẩn như vậy?
Loại trình độ thuần thục này, thật giống như đã tham gia qua vô số yến hội giống nhau, chính bản thân Đinh Tư Nguyệt cũng không làm được hoàn mỹ như vậy.
Đinh Tư Nguyệt nhất thời lúng túng, không biết xuống đài như thế nào.
Mà lúc này, Cô Thành đang ở trong thân thể của Ninh Ý, thái dương căng thẳng, không rảnh chú ý phản ứng của người khác.
Bởi vì có người đang ở bên tai hắn tức giận gầm lên ——
Ninh Ý hận không thể lắc mạnh vai hắn: "Thịt kho tàu! Thịt kho của tôi!!”
Cô Thành: ". . ."
Cô Thành nhìn về phía mọi người, nói: “Thật xin lỗi, là tôi thực sự không có giáo dưỡng.”
Đinh Tư Nguyệt cùng nhóm chị em chí cốt ở bên cạnh giả cười: “Ha ha ha.”
Cũng có người lén nuốt nước bọt.
Nếu cái này gọi là không có giáo dưỡng?? Vậy chẳng phải nói bọn họ là người hoang dã, ăn lông ở lỗ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.