Chương 7: Giải Quyết Nguy Cơ Của Gia Đình [2]
Đông Cực Tây Nại
25/04/2021
Tác giả : Đông Cực Tây Nại
Edit: Phong Vũ
Beta : Iris
Quyết định mở quán lẩu, cả nhà cùng bắt tay hành động. Đầu tiên là ba mẹ đến chỗ làm xin nghỉ, rồi đi ngoài đường cả ngày tìm mặt tiền cửa hàng thích hợp. Ngọc An thì viết lại hết tất cả các nguyên liệu cần có để nấu lẩu, chỉ chừa lại phần gia vị gia truyền bởi cô chỉ muốn đưa nó cho một mình mẹ cô thôi. Ngọc Thụ thấy ba mẹ và chị gái bận bịu luôn tay thì cũng nhảy vào giúp, nhưng hiệu quả thì không được bao nhiêu!
Thứ bảy, cả nhà đều dậy sớm, bởi vì ba Doãn đã chọn được vài mặt tiền cửa hàng nên mọi người cùng ra đó xem sao. Đi khắp một lượt những cửa hàng ba Doãn chọn, Ngọc An vẫn không thấy hài lòng, không phải là chỗ đó quá nhỏ mà là lượng người qua lại chỗ đó không nhiều.
Không chọn được cửa hàng nào, cả nhà lại bắt đầu đi tìm những chỗ khác trên phố, loay hoay đến tận trưa ai cũng thấm mệt mà vẫn không tìm được chỗ lý tưởng để mở quán theo ý của Ngọc An. Không gắng tiếp được nữa, cả nhà dừng chân nghỉ tạm trong một quán cơm nhỏ, gọi chút đồ ăn rồi ai nấy đều im lặng. Bỗng dưng Ngọc An nghe thấy bàn bên cạnh đang bàn luận cái gì đó, liền không tập trung mà nghe ngóng vài câu.
“Anh Vương, chúc mừng anh, giờ có nhà trên thành phồ rồi chắc mọi người cũng sắp dọn lên đó ở đúng không, nhất nhà anh rồi đấy.” Một người giọng hơi khàn khàn nói.
“Làm gì có, chẳng qua là sinh được đứa con tốt thôi!” Người được gọi là anh Vương tuy nói năng khiêm tốn nhưng mặt mày cứ tươi rói, mắt đều híp thành một đường.
“Anh Vương, khi nào anh đi để thằng em còn ra tiễn nữa chứ.”
“Đồ đạc cũng thu xếp gần hết rồi, chắc hai ngày nữa sẽ đi. Có điều vẫn chưa giải quyết xong cái cửa hàng, dù sao cũng không thể bỏ không chỗ đó được!” Anh Vương kia nói tới đây thì nghe ra cũng có chút sốt ruột.
“Anh nói cái chỗ trên đường Trung Tín ấy hả, chẳng phải hồi trước chỗ đó dùng để mở thẩm mỹ viện à?”
“Thì đúng rồi, nhưng vì sang tay hơi gấp nên mấy ngày cũng chẳng có ai liên hệ. Anh thì chỉ cần chuyển đi được, còn giá thấp chút cũng không sao.”
…www.sakuraky.wordpress.com…
Ngọc An nghe bọn họ nói chuyện mà mắt sáng rỡ, thẩm mỹ viện đường Trung Tín, đoạn đường đó nhà Ngọc An vẫn chưa đi qua. Nhưng theo cô nhớ thì sau này khu nội thành cũ bị giải tỏa xây dựng một khu vưc mới, chỗ đó bỗng dưng biến thành trung tâm, giá nhà vì thế cũng tăng vọt. Mà không cần nói sau này, vị trí đó hiện tại vẫn rất tốt, gần trường học, lân cận lại có một trung tâm đào tạo lớn, lưu lượng người qua lại khu đó cũng không tệ lắm.
Ngọc An vội vàng nói với ba Doãn, ba Doãn nghe cũng thấy chỗ đó rất được, lại nghe nói giá đất chỗ đó cũng không cao lắm, mà cũng không xa trung tâm thị trấn, đúng là chỗ tốt để mở quán ăn.
“Xin lỗi, cho cháu làm phiền một chút, chú ơi, chú nói chú đang muốn chuyển nhượng cửa hàng phải không ạ?” Ngọc An cất giọng non nớt ngắt lời kể lể của anh Vương kia.
Anh Vương kia ngừng nói, nhìn cô bé hơn mười tuổi vẻ mặt tò mò đứng bên cạnh bàn.
“Ừ, bé con, nhà cháu muốn xem cửa hàng sao?”
“Dạ, chú ơi, nhà cháu đang ở tìm cửa hàng, đằng kia là ba cháu đó.” Ngọc An sợ người ta không tin, còn chỉ chỉ vào người nhà mình.
“Chú, cửa hàng của chú ở chỗ nào trên đường Trung Tín, nó lớn chừng nào vậy ạ?”
Anh Vương kia thấy cả nhà cô đều ở đó, trong lòng cũng có chút tin tưởng. Lúc này, người nhà cô cũng đứng dậy đi qua. Anh Vương kia vội vàng mời hai người ngồi, sau đó nói về mặt tiền cửa hàng nhà mình.
“Mặt tiền cửa hàng của tôi là số 15 đường Trung Tín, trước kia mở thẩm mỹ viện, tổng cộng có hai tầng, diện tích hơn 550 m2. Đoạn đường đó làm ăn tốt lắm, tiệm hai tầng nên vừa có thể ở vừa có thể kinh doanh.”
Ba Doãn nghe cũng thấy khá được, mấy người trao đổi thêm một chút ý kiến rồi đều thấy ổn. Anh Vương kia thấy có hi vọng bèn vội vàng nói: “Hay là anh theo tôi đến đó xem trực tiếp đi, nói không chừng anh sẽ thật sự vừa lòng?”
Thấy ông ta cứ thế vội vàng chào hàng như vậy, Ngọc An mới cười thầm trong bụng, ông càng sốt ruột thì giá càng giảm thôi.
“Không vội, dù sao cũng phải ăn cơm đi đã.” Ba Doãn trấn an anh Vương kia.
Dưới sự thúc giục của anh Vương, cả nhà Ngọc An nhanh chóng ăn xong cơm rồi đi theo anh Vương kia đến xem mặt bằng tiệm. Tiệm có hai tầng, nhìn thêm tầng trên tầng dưới thì quả thật là rất tốt. Nhà Ngọc An đều rất ưng ý với cửa tiệm này, hiện tại vấn đề chính là giá cả.
“Ông chủ Vương này, anh tính sang tiệm này bao nhiêu?” Ba Doãn hỏi.
“Thật không dám đấu diếm, tôi cũng sắp chuyển cả gia đình lên thành phố rồi nên muốn giải quyết nhanh cái cửa tiệm này. Tôi sẽ tính rẻ một chút, cái tiệm này hồi trước sửa chữa cũng mất hai mươi lăm ngàn, tính anh giá gốc luôn rồi đấy.” Vừa nói anh Vương kia còn làm bộ như đau lòng.
“Đắt vậy, ông chủ Vương à, anh tính rẻ chút nữa đi chứ giá này vẫn cao quá chúng tôi thật sự là không mua nổi…”
Tiếp sau đó, hai người bắt đầu một hồi giằng co, cuối cùng cũng chốt với giá mười tám ngàn. Trước lúc đi, ông chủ Vương còn nói một câu: “Anh Doãn này, anh biết làm ăn thật đấy!”
Ký xong hợp đồng chuyển nhượng, làm xong hết mọi thủ tục, cả nhà Ngọc An mới kéo tấm thân mỏi mệt về nhà, tuy mệt nhưng ai cũng vui. Ăn xong cơm chiều, cả nhà lại ngồi cùng nhau bàn chọn tên tiệm. Cái gì mà “Lẩu tuyệt ngon”, “Lẩu ngon mại dô”… Toàn mấy cái tên kỳ dị quý hiếm. Cuối cùng ba Doãn ra quyền quyết định, dứt khoát lấy tên tiệm là “Lẩu Doãn Ký”, mọi người cũng đều đồng ý.
Tên đã chọn xong, ba Doãn liền vội vàng làm các loại giấy chứng nhận. Mẹ Doãn thì ở nhà học nấu lẩu bởi vậy nhà Ngọc An liên tục một tuần bữa trưa bữa tối nào cũng ăn lẩu. Lúc bắt đầu còn thấy thích, nhưng đến giờ Ngọc Thụ cứ nhìn thấy lẩu là đã muốn trốn, tuy là lẩu ăn ngon nhưng cũng không thể ngày nào cũng ăn!!! Đến Ngọc An cũng còn chịu không nổi.
Chờ ba làm xong các loại giấy chứng nhận, tiệm của nhà Ngọc An cũng chuẩn bị trang hoàng, về phần phong cách trang trí thì dựa vào trí nhớ của Ngọc An dựa theo nguyên dạng kiểu trang trí của các quán lẩu hồi kiếp trước. Cửa tiệm là cánh cửa thủy tinh lớn, tất cả bàn trong tiệm đều được đặt làm theo yêu cầu, mặt bàn ánh sắc đỏ bóng loáng, trông vô cùng đẹp mắt. Dưới lầu là loại bàn dài sáu người bình thường, trên lầu Ngọc An dành toàn bộ để làm các phòng riêng, mỗi phòng đều được đặt một cái tên rất nhã nhặn. Bàn dùng ở tầng trên cũng là loại bàn gỗ tròn loại lớn.
Việc trang trí cửa tiệm cũng mất tầm nửa tháng mới xong, trong lúc trang trí cũng dán thông báo tuyển mười lăm nhân viên bán hàng, tiêu chuẩn là những cô gái trẻ tuổi đời hai mươi. Tuyển xong Ngọc An cho các cô ấy đến tiệm để đặc biệt huấn luyện một lần để đảm bảo khách vừa vào cửa sẽ cảm thấy ấm áp như gió xuân. Khách hàng là Thượng Đế, cái châm ngôn này dưới sự huấn luyện của Ngọc An đã bám rễ sâu trong lòng những cô gái ấy.
Ngày ngày sau khi tan học, bao giờ Ngọc An cũng ghé qua tiệm đầu tiên, xem trang trí đến đâu, sau đó đưa ra mấy ý kiến có tính xây dựng. Ban đầu Lý Công – trưởng nhóm thi công thấy một cô bé cứ xen vào chỉ tay năm ngón cũng ngứa mắt, nhưng nghe những phong cách trang trí Ngọc An đưa ra, có thể nói là làm cho ông ta có cảm giác mới mẻ, cảm giác bất mãn ban đầu cũng tự dưng tiêu biến. Bây giờ cứ hễ nhìn thấy Ngọc An vào tiệm là ông ta sẽ không ngừng hỏi tới hỏi lui. Ngọc An cũng đem một số ý tưởng của mình nói với ông đó. Sau này nhóm xây dựng của Lý Công đăng kí thành lập công ty, nhờ ý tưởng thiết kế mới lạ mà được mọi người đánh giá rất tốt, mang đến cho ông ta rất nhiều đơn đặt hàng, đương nhiên đó là sau này. Trước ngày khai trương một tuần, Ngọc An bảo ba Doãn in tờ rơi đóng dấu của tiệm sau đó triển khai đi phát khắp mọi ngõ ngách trong thị trấn.
Reng reng reng ~~~ tiếng chuông tan học vang lên, toàn thể học sinh xách cặp bước nhanh ra ngoài. Đi ở trong đám người, Ngọc An nghe thấy ai cũng đang bàn tàn về quán lẩu mới khai trương trên đường Trung Tín, trong ba ngày khai trương sẽ có giảm giá, hóa đơn đủ một trăm tệ còn được tặng quà đặc biệt. Xem ra hiệu quả tuyên truyền rất tốt, Ngọc An cười thầm trong bụng.
“Ngọc An, gần đây hễ tan học là cậu chuồn đi đâu lẹ vậy?” Hàn Linh Linh từ phía sau đuổi theo.
Gần đây bởi vì này mãi nghĩ đến chuyện trang trí trong quán mà Ngọc An đi rất vội, cũng không hề nghe Hàn Linh Linh nói chuyện. Lúc này thấy Hàn Linh Linh đuổi theo trong lòng cô cũng có chút áy náy vì đã lạnh nhạt với người chị em tốt này. Vì thế cô bước chậm lại, cùng Hàn Linh Linh vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Tạm biệt Hàn Linh Linh, Ngọc An cũng không đến quán mà về thẳng nhà. Về nhà, Ngọc An trước tiên là nấu cơm, rửa sạch rau, chờ ba mẹ về rồi sẽ xào. Sau đó bắt đầu luyện tập đàn tranh, mấy ngày nay bận chuyện mở quán suốt nên thời gian luyện tập đàn tranh cũng ít, hồi đầu tuần cô giáo còn nói cô tiến bộ không lớn, xem ra chuyện luyện tập là không thể ngừng được rồi.
Tám giờ, ba mẹ mới về, nhìn hai người đều vô cùng mỏi mệt. Ngọc An rót cho hai người ly nước trước, sau đó vào bếp xào đồ ăn. Trên bàn cơm, ba mẹ bắt đầu kiểm lại xem việc khai trương còn cần chuẩn bị những cái gì. Sau khi ăn xong lại đem chi phí trong nửa tháng này ra tính toán một chút. Vốn trong nhà chỉ có hai mươi lăm ngàn tệ gởi ngân hàng, sau khi mua tiệm, ba Doãn thấy tiền không đủ cũng đi vay mượn của khắp người thân được mười ngàn tệ. Tiền mua tiệm là mười tám ngàn tệ, trang trí lại mất hơn bảy ngàn, đó là cũng nhờ Lý Công giảm giá mới được giá như vậy. Mấy việc linh tinh như tuyên truyền, mua quà linh tinh cũng mất hai ngàn tệ, vốn lưu động cũng chỉ còn dư lại năm ngàn tệ.
Mọi việc cũng đã sắp xếp xong, ngày mai sẽ khai trương, cả nhà ai nấy cũng kích động, đặc biệt là ba mẹ, cả đêm lo lắng ngủ không được. Ngày khai trương đã định vào ngày 26/5, đây cũng là ngày hoàng đạo mà ba Doãn đã đặc biệt tìm thầy trên núi xem cho, họ nói ngày đó làm việc gì cũng thuận lợi, nếu khai trương nhất định sẽ buôn may bán đắt.
Ngọc An cũng vô cùng kích động, bởi vì cô xem đây như là một điềm báo cho những chuỗi ngày tươi đẹp sẽ đến với gia đình cô, cô tin quán lẩu nhất định sẽ kinh doanh tốt. Cả nhà ai nấy cũng trằn trọc cả đêm, mẹ Doãn thì không biết rời giường đi WC bao nhiêu lần, ba Doãn cũng không biết rời giường uống bao nhiêu chén nước.
Sáng sớm Ngọc An đã dậy làm bữa sáng, sau đó đi chạy bộ, lúc về trời cũng mới tờ mờ sáng. Vừa về đã thấy ba mẹ đều ngồi vào bàn ăn cơm, mặt mày ai cũng đều căng thẳng. Bữa sáng được tiến hành trong không khí nghiêm túc, sau đó cả nhà khí thế dâng trào chạy tới quán lẩu. Đặc biệt là ba Doãn, nhìn ông đặc biệt có cảm giác “Gió thổi hiu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ ra đi chẳng quay về”. Nhìn ba Doãn khẩn trương như vậy, Ngọc An lại nhịn không được mà bật cười.
Đi vào trong tiệm, mẹ Doãn cùng ba Doãn làm những việc kiểm tra cuối cùng, sau đó gọi hết nhân viên bán hàng lại, nói những chuyện phấn chấn lòng người. Ai nấy đều phấn chấn chờ khai trương.
Edit: Phong Vũ
Beta : Iris
Quyết định mở quán lẩu, cả nhà cùng bắt tay hành động. Đầu tiên là ba mẹ đến chỗ làm xin nghỉ, rồi đi ngoài đường cả ngày tìm mặt tiền cửa hàng thích hợp. Ngọc An thì viết lại hết tất cả các nguyên liệu cần có để nấu lẩu, chỉ chừa lại phần gia vị gia truyền bởi cô chỉ muốn đưa nó cho một mình mẹ cô thôi. Ngọc Thụ thấy ba mẹ và chị gái bận bịu luôn tay thì cũng nhảy vào giúp, nhưng hiệu quả thì không được bao nhiêu!
Thứ bảy, cả nhà đều dậy sớm, bởi vì ba Doãn đã chọn được vài mặt tiền cửa hàng nên mọi người cùng ra đó xem sao. Đi khắp một lượt những cửa hàng ba Doãn chọn, Ngọc An vẫn không thấy hài lòng, không phải là chỗ đó quá nhỏ mà là lượng người qua lại chỗ đó không nhiều.
Không chọn được cửa hàng nào, cả nhà lại bắt đầu đi tìm những chỗ khác trên phố, loay hoay đến tận trưa ai cũng thấm mệt mà vẫn không tìm được chỗ lý tưởng để mở quán theo ý của Ngọc An. Không gắng tiếp được nữa, cả nhà dừng chân nghỉ tạm trong một quán cơm nhỏ, gọi chút đồ ăn rồi ai nấy đều im lặng. Bỗng dưng Ngọc An nghe thấy bàn bên cạnh đang bàn luận cái gì đó, liền không tập trung mà nghe ngóng vài câu.
“Anh Vương, chúc mừng anh, giờ có nhà trên thành phồ rồi chắc mọi người cũng sắp dọn lên đó ở đúng không, nhất nhà anh rồi đấy.” Một người giọng hơi khàn khàn nói.
“Làm gì có, chẳng qua là sinh được đứa con tốt thôi!” Người được gọi là anh Vương tuy nói năng khiêm tốn nhưng mặt mày cứ tươi rói, mắt đều híp thành một đường.
“Anh Vương, khi nào anh đi để thằng em còn ra tiễn nữa chứ.”
“Đồ đạc cũng thu xếp gần hết rồi, chắc hai ngày nữa sẽ đi. Có điều vẫn chưa giải quyết xong cái cửa hàng, dù sao cũng không thể bỏ không chỗ đó được!” Anh Vương kia nói tới đây thì nghe ra cũng có chút sốt ruột.
“Anh nói cái chỗ trên đường Trung Tín ấy hả, chẳng phải hồi trước chỗ đó dùng để mở thẩm mỹ viện à?”
“Thì đúng rồi, nhưng vì sang tay hơi gấp nên mấy ngày cũng chẳng có ai liên hệ. Anh thì chỉ cần chuyển đi được, còn giá thấp chút cũng không sao.”
…www.sakuraky.wordpress.com…
Ngọc An nghe bọn họ nói chuyện mà mắt sáng rỡ, thẩm mỹ viện đường Trung Tín, đoạn đường đó nhà Ngọc An vẫn chưa đi qua. Nhưng theo cô nhớ thì sau này khu nội thành cũ bị giải tỏa xây dựng một khu vưc mới, chỗ đó bỗng dưng biến thành trung tâm, giá nhà vì thế cũng tăng vọt. Mà không cần nói sau này, vị trí đó hiện tại vẫn rất tốt, gần trường học, lân cận lại có một trung tâm đào tạo lớn, lưu lượng người qua lại khu đó cũng không tệ lắm.
Ngọc An vội vàng nói với ba Doãn, ba Doãn nghe cũng thấy chỗ đó rất được, lại nghe nói giá đất chỗ đó cũng không cao lắm, mà cũng không xa trung tâm thị trấn, đúng là chỗ tốt để mở quán ăn.
“Xin lỗi, cho cháu làm phiền một chút, chú ơi, chú nói chú đang muốn chuyển nhượng cửa hàng phải không ạ?” Ngọc An cất giọng non nớt ngắt lời kể lể của anh Vương kia.
Anh Vương kia ngừng nói, nhìn cô bé hơn mười tuổi vẻ mặt tò mò đứng bên cạnh bàn.
“Ừ, bé con, nhà cháu muốn xem cửa hàng sao?”
“Dạ, chú ơi, nhà cháu đang ở tìm cửa hàng, đằng kia là ba cháu đó.” Ngọc An sợ người ta không tin, còn chỉ chỉ vào người nhà mình.
“Chú, cửa hàng của chú ở chỗ nào trên đường Trung Tín, nó lớn chừng nào vậy ạ?”
Anh Vương kia thấy cả nhà cô đều ở đó, trong lòng cũng có chút tin tưởng. Lúc này, người nhà cô cũng đứng dậy đi qua. Anh Vương kia vội vàng mời hai người ngồi, sau đó nói về mặt tiền cửa hàng nhà mình.
“Mặt tiền cửa hàng của tôi là số 15 đường Trung Tín, trước kia mở thẩm mỹ viện, tổng cộng có hai tầng, diện tích hơn 550 m2. Đoạn đường đó làm ăn tốt lắm, tiệm hai tầng nên vừa có thể ở vừa có thể kinh doanh.”
Ba Doãn nghe cũng thấy khá được, mấy người trao đổi thêm một chút ý kiến rồi đều thấy ổn. Anh Vương kia thấy có hi vọng bèn vội vàng nói: “Hay là anh theo tôi đến đó xem trực tiếp đi, nói không chừng anh sẽ thật sự vừa lòng?”
Thấy ông ta cứ thế vội vàng chào hàng như vậy, Ngọc An mới cười thầm trong bụng, ông càng sốt ruột thì giá càng giảm thôi.
“Không vội, dù sao cũng phải ăn cơm đi đã.” Ba Doãn trấn an anh Vương kia.
Dưới sự thúc giục của anh Vương, cả nhà Ngọc An nhanh chóng ăn xong cơm rồi đi theo anh Vương kia đến xem mặt bằng tiệm. Tiệm có hai tầng, nhìn thêm tầng trên tầng dưới thì quả thật là rất tốt. Nhà Ngọc An đều rất ưng ý với cửa tiệm này, hiện tại vấn đề chính là giá cả.
“Ông chủ Vương này, anh tính sang tiệm này bao nhiêu?” Ba Doãn hỏi.
“Thật không dám đấu diếm, tôi cũng sắp chuyển cả gia đình lên thành phố rồi nên muốn giải quyết nhanh cái cửa tiệm này. Tôi sẽ tính rẻ một chút, cái tiệm này hồi trước sửa chữa cũng mất hai mươi lăm ngàn, tính anh giá gốc luôn rồi đấy.” Vừa nói anh Vương kia còn làm bộ như đau lòng.
“Đắt vậy, ông chủ Vương à, anh tính rẻ chút nữa đi chứ giá này vẫn cao quá chúng tôi thật sự là không mua nổi…”
Tiếp sau đó, hai người bắt đầu một hồi giằng co, cuối cùng cũng chốt với giá mười tám ngàn. Trước lúc đi, ông chủ Vương còn nói một câu: “Anh Doãn này, anh biết làm ăn thật đấy!”
Ký xong hợp đồng chuyển nhượng, làm xong hết mọi thủ tục, cả nhà Ngọc An mới kéo tấm thân mỏi mệt về nhà, tuy mệt nhưng ai cũng vui. Ăn xong cơm chiều, cả nhà lại ngồi cùng nhau bàn chọn tên tiệm. Cái gì mà “Lẩu tuyệt ngon”, “Lẩu ngon mại dô”… Toàn mấy cái tên kỳ dị quý hiếm. Cuối cùng ba Doãn ra quyền quyết định, dứt khoát lấy tên tiệm là “Lẩu Doãn Ký”, mọi người cũng đều đồng ý.
Tên đã chọn xong, ba Doãn liền vội vàng làm các loại giấy chứng nhận. Mẹ Doãn thì ở nhà học nấu lẩu bởi vậy nhà Ngọc An liên tục một tuần bữa trưa bữa tối nào cũng ăn lẩu. Lúc bắt đầu còn thấy thích, nhưng đến giờ Ngọc Thụ cứ nhìn thấy lẩu là đã muốn trốn, tuy là lẩu ăn ngon nhưng cũng không thể ngày nào cũng ăn!!! Đến Ngọc An cũng còn chịu không nổi.
Chờ ba làm xong các loại giấy chứng nhận, tiệm của nhà Ngọc An cũng chuẩn bị trang hoàng, về phần phong cách trang trí thì dựa vào trí nhớ của Ngọc An dựa theo nguyên dạng kiểu trang trí của các quán lẩu hồi kiếp trước. Cửa tiệm là cánh cửa thủy tinh lớn, tất cả bàn trong tiệm đều được đặt làm theo yêu cầu, mặt bàn ánh sắc đỏ bóng loáng, trông vô cùng đẹp mắt. Dưới lầu là loại bàn dài sáu người bình thường, trên lầu Ngọc An dành toàn bộ để làm các phòng riêng, mỗi phòng đều được đặt một cái tên rất nhã nhặn. Bàn dùng ở tầng trên cũng là loại bàn gỗ tròn loại lớn.
Việc trang trí cửa tiệm cũng mất tầm nửa tháng mới xong, trong lúc trang trí cũng dán thông báo tuyển mười lăm nhân viên bán hàng, tiêu chuẩn là những cô gái trẻ tuổi đời hai mươi. Tuyển xong Ngọc An cho các cô ấy đến tiệm để đặc biệt huấn luyện một lần để đảm bảo khách vừa vào cửa sẽ cảm thấy ấm áp như gió xuân. Khách hàng là Thượng Đế, cái châm ngôn này dưới sự huấn luyện của Ngọc An đã bám rễ sâu trong lòng những cô gái ấy.
Ngày ngày sau khi tan học, bao giờ Ngọc An cũng ghé qua tiệm đầu tiên, xem trang trí đến đâu, sau đó đưa ra mấy ý kiến có tính xây dựng. Ban đầu Lý Công – trưởng nhóm thi công thấy một cô bé cứ xen vào chỉ tay năm ngón cũng ngứa mắt, nhưng nghe những phong cách trang trí Ngọc An đưa ra, có thể nói là làm cho ông ta có cảm giác mới mẻ, cảm giác bất mãn ban đầu cũng tự dưng tiêu biến. Bây giờ cứ hễ nhìn thấy Ngọc An vào tiệm là ông ta sẽ không ngừng hỏi tới hỏi lui. Ngọc An cũng đem một số ý tưởng của mình nói với ông đó. Sau này nhóm xây dựng của Lý Công đăng kí thành lập công ty, nhờ ý tưởng thiết kế mới lạ mà được mọi người đánh giá rất tốt, mang đến cho ông ta rất nhiều đơn đặt hàng, đương nhiên đó là sau này. Trước ngày khai trương một tuần, Ngọc An bảo ba Doãn in tờ rơi đóng dấu của tiệm sau đó triển khai đi phát khắp mọi ngõ ngách trong thị trấn.
Reng reng reng ~~~ tiếng chuông tan học vang lên, toàn thể học sinh xách cặp bước nhanh ra ngoài. Đi ở trong đám người, Ngọc An nghe thấy ai cũng đang bàn tàn về quán lẩu mới khai trương trên đường Trung Tín, trong ba ngày khai trương sẽ có giảm giá, hóa đơn đủ một trăm tệ còn được tặng quà đặc biệt. Xem ra hiệu quả tuyên truyền rất tốt, Ngọc An cười thầm trong bụng.
“Ngọc An, gần đây hễ tan học là cậu chuồn đi đâu lẹ vậy?” Hàn Linh Linh từ phía sau đuổi theo.
Gần đây bởi vì này mãi nghĩ đến chuyện trang trí trong quán mà Ngọc An đi rất vội, cũng không hề nghe Hàn Linh Linh nói chuyện. Lúc này thấy Hàn Linh Linh đuổi theo trong lòng cô cũng có chút áy náy vì đã lạnh nhạt với người chị em tốt này. Vì thế cô bước chậm lại, cùng Hàn Linh Linh vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Tạm biệt Hàn Linh Linh, Ngọc An cũng không đến quán mà về thẳng nhà. Về nhà, Ngọc An trước tiên là nấu cơm, rửa sạch rau, chờ ba mẹ về rồi sẽ xào. Sau đó bắt đầu luyện tập đàn tranh, mấy ngày nay bận chuyện mở quán suốt nên thời gian luyện tập đàn tranh cũng ít, hồi đầu tuần cô giáo còn nói cô tiến bộ không lớn, xem ra chuyện luyện tập là không thể ngừng được rồi.
Tám giờ, ba mẹ mới về, nhìn hai người đều vô cùng mỏi mệt. Ngọc An rót cho hai người ly nước trước, sau đó vào bếp xào đồ ăn. Trên bàn cơm, ba mẹ bắt đầu kiểm lại xem việc khai trương còn cần chuẩn bị những cái gì. Sau khi ăn xong lại đem chi phí trong nửa tháng này ra tính toán một chút. Vốn trong nhà chỉ có hai mươi lăm ngàn tệ gởi ngân hàng, sau khi mua tiệm, ba Doãn thấy tiền không đủ cũng đi vay mượn của khắp người thân được mười ngàn tệ. Tiền mua tiệm là mười tám ngàn tệ, trang trí lại mất hơn bảy ngàn, đó là cũng nhờ Lý Công giảm giá mới được giá như vậy. Mấy việc linh tinh như tuyên truyền, mua quà linh tinh cũng mất hai ngàn tệ, vốn lưu động cũng chỉ còn dư lại năm ngàn tệ.
Mọi việc cũng đã sắp xếp xong, ngày mai sẽ khai trương, cả nhà ai nấy cũng kích động, đặc biệt là ba mẹ, cả đêm lo lắng ngủ không được. Ngày khai trương đã định vào ngày 26/5, đây cũng là ngày hoàng đạo mà ba Doãn đã đặc biệt tìm thầy trên núi xem cho, họ nói ngày đó làm việc gì cũng thuận lợi, nếu khai trương nhất định sẽ buôn may bán đắt.
Ngọc An cũng vô cùng kích động, bởi vì cô xem đây như là một điềm báo cho những chuỗi ngày tươi đẹp sẽ đến với gia đình cô, cô tin quán lẩu nhất định sẽ kinh doanh tốt. Cả nhà ai nấy cũng trằn trọc cả đêm, mẹ Doãn thì không biết rời giường đi WC bao nhiêu lần, ba Doãn cũng không biết rời giường uống bao nhiêu chén nước.
Sáng sớm Ngọc An đã dậy làm bữa sáng, sau đó đi chạy bộ, lúc về trời cũng mới tờ mờ sáng. Vừa về đã thấy ba mẹ đều ngồi vào bàn ăn cơm, mặt mày ai cũng đều căng thẳng. Bữa sáng được tiến hành trong không khí nghiêm túc, sau đó cả nhà khí thế dâng trào chạy tới quán lẩu. Đặc biệt là ba Doãn, nhìn ông đặc biệt có cảm giác “Gió thổi hiu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ ra đi chẳng quay về”. Nhìn ba Doãn khẩn trương như vậy, Ngọc An lại nhịn không được mà bật cười.
Đi vào trong tiệm, mẹ Doãn cùng ba Doãn làm những việc kiểm tra cuối cùng, sau đó gọi hết nhân viên bán hàng lại, nói những chuyện phấn chấn lòng người. Ai nấy đều phấn chấn chờ khai trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.