Cuộc Sống Hôn Nhân Của Người Sói Và Con Người
Chương 17: Em chưa ngủ?
LãoLão
12/01/2024
Buổi tối, Song Jun giúp Blow lẻn vào trong cung điện. Theo như thông tin chị ta biết được thông qua người hầu trong cung thì tối nay Bon Mars có việc nên ra ngoài đến khuya mới quay về. Cho nên đây chính là cơ hội tốt để Blow có thể gặp được Candy Thi.
Song Jun quan sát không có người, chị ta liền gõ cửa phòng của Candy Thi.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Candy Thi đang chuẩn bị đi ngủ thì phải bật đèn dậy. Cô bước xuống đi ra bên ngoài mở cửa.
“Chị Song Jun!”
Vừa mở cửa ta đập vào mắt cô chính là Song Jun nhưng bên cạnh còn có một người nữa. Người này cô chưa từng thấy qua bao giờ trong cung điện.
Candy Thi khó hiểu nhìn chị ta.
“Candy, em đừng có nhìn chị như vậy. Để bọn chị vào trong trước rồi tính.”
“Hả!”
Trong phòng Candy Thi.
Sau khi nghe được câu chuyện của Wind, Candy Thi sửng sốt. Cô không ngờ Bon Mars lại muốn giết Wind. Có lẽ cũng vì vậy mà lúc đó khi cô hỏi về Wind anh đã không trả lời.
Candy Thi an ủi Blow.
“Bác đừng lo lắng, Wind sẽ không chết. Cháu nhất định sẽ cứu Wind ra.”
Dù nói gì thì cô cũng là nguyên nhân khiến Wind bị như vậy. Nếu như anh ta chết thì lương tâm cô sẽ dây dứt suốt đời.
“Phu nhân, mạng sống của Wind tôi nhờ vào người cả. Nếu như nó chết tôi cũng không sống được.”
Blow buồn bã nói.
“Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cứu Wind ra khỏi đó bằng hết khả năng của mình.”
“Nói đến đây được rồi. Blow, chúng ta phải ra khỏi đây trước khi thằng em trai của ta trở về.”
Song Jun đứng dậy, chạy ra bên ngoài quan sát tìm hình trước.
“Phu nhân, vậy tôi xin phép về trước.”
Ông ta cúi đầu cung kính với Candy Thi, sau đó ra về trong sự hối thúc của Song Jun.
Đợi khi bọn họ rời đi, Candy Thi bất lực thở dài. Cô không nghĩ Bon Mars lại làm đến mức này. Chẳng lẽ anh không có một chút nhân từ nào với đồng loại của mình sao? Huống hồ Wind còn là một vị tướng trung thành với vương quốc người sói. Sự lạnh lùng, tàn ác của anh sẽ khiến mọi người càng ghét anh hơn.
“Bon Mars, anh cần gì phải làm đến bước này.”
….
Đêm khuya Bon Mars trở về nhà. Thường thì giờ này Candy Thi đã say giấc ngủ. Anh nhẹ nhàng chui vào trong chăn nhưng khi chợp mắt thì một giọng nói phát ra.
“Bon.”
“...Em chưa ngủ?”
Bon Mars xoay người qua nhìn cô.
“Không ngủ được.”
Candy Thi ngồi dậy, cô bật đèn sáng lên.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Có chuyện gì để sáng mai nói. Còn mấy tiếng nữa trời đã sáng rồi vợ.”
Bon Mars kéo cô nằm xuống nhưng Candy Thi lại nhìn anh nghiêm túc.
“Em muốn biết khi nào anh thả Wind ra.”
“.…”
Nhắc đến Wind, cả người Bon Mars cứng đờ. Anh buông tay cô ra, nằm xuống giường nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Rõ ràng anh mới chính là chồng cô nhưng sao cô cứ luôn nghĩ đến Wind. Thằng đó có gì hơn anh mà khiến cô nhớ mãi thế? Sớm biết cô quan tâm đến Wind nhiều như vậy thì lúc ở dưới anh nên ra tay giết chết anh ta thì hơn.
“Anh đừng ngủ nữa, em muốn biết Wind bây giờ thế nào.”
Candy Thi lay lay cánh tay Bon Mars.
“Vợ à, đột nhiên anh nhớ có chuyện chưa làm xong. Em ngủ trước đi, anh đi xử lý xong sẽ quay lại.”
Bon Mars mượn cớ công việc liền rời khỏi phòng.
”Anh có giỏi thì đi luôn đi.”
Candy Thi không đạt được mục đích của mình, cô tức giận ném gói xuống đất.
“Hừm!”
Sáng hôm sau, Candy Thi đang tưới cây thì nghe mấy tên canh gác tối qua nói chuyện với nhau về Wind.
“Nghe nói suốt đêm qua thủ lĩnh bên dưới căn phòng giam giữ Wind để tra tấn hắn.”
“Tôi còn nghe nói xém chút nữa thì Wind đã bị thủ lĩnh dìm chết trong nước.”
“Hình như thủ lĩnh định tối nay sẽ xử lý Wind đó.”
“Cũng đúng thôi, ai bảo tên Wind dám dẫn phu nhân chạy trốn. Hắn đáng bị như vậy mà.”
“Ừ, kệ hắn đi.”
Candy Thi bên này nắm chặt tay mình. Cô lo lắng liền chạy đi tìm Song Jun.
Đứng trước cửa phòng chị ta, cô không ngừng gõ cửa.
Bên trong phòng, Song Jun vẫn còn ngủ nướng. Cho dù Candy Thi có gõ cỡ nào chị ta cũng không nghe.
“Chị ta không mở cửa thì mình chỉ còn dùng đến cách này thôi.”
Candy Thi lùi về sau lấy đà, cô chạy đến dùng một chân đạp mạnh vào cánh cửa.
Đùng!!!
Cánh cửa mở tung ra, Candy Thi chạy vào bên trong đánh thức Song Jun dậy.
“Dậy đi chị không ổn rồi.”
“Ưm…để chị ngủ mà…”
Song Jun vẫn nhắm chặt mắt không chịu mở.
“Chị không dậy đúng không?”
Candy Thi bực mình, cô xoắn tay áo lên nắm lấy lỗ tai chị ta hét lớn vào trong.
Tiếng hét của Candy Thi như muốn xuyên thủng màn nhĩ chị ta. Song Jun giật mình thức dậy, mặt tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Dậy rồi chị dậy rồi.”
Candy Thi ngồi xuống giường đối diện với chị ta, cô kể cho Song Jun nghe về chuyện mà mình đã nghe được lúc sáng.
“Cái gì? Thằng em của chị bị điên rồi à?”
“Em cũng không biết Bon đang nghĩ gì nhưng mà em lo cho Wind quá. Không biết anh ta có trụ nổi không.”
“Theo chị nghĩ với tính của Bon thì bây giờ Wind còn nửa cái mạng hoặc là đang thoi thóp.”
“Thế thì Wind sẽ chết mất. Chị nghĩ chúng ta phải làm gì để giúp anh ta.”
Candy Thi bối rối, lúc này cô không biết mình cần làm gì mới tốt.
Song Jun ngồi suy nghĩ một lúc, trong đầu liền nghĩ ra một ý tưởng.
“Chị có cách cứu Wind rồi.”
“Là cách gì?”
“Chúng ta sẽ cướp ngục.”
“Cướp ngục?”
Song Jun quan sát không có người, chị ta liền gõ cửa phòng của Candy Thi.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Candy Thi đang chuẩn bị đi ngủ thì phải bật đèn dậy. Cô bước xuống đi ra bên ngoài mở cửa.
“Chị Song Jun!”
Vừa mở cửa ta đập vào mắt cô chính là Song Jun nhưng bên cạnh còn có một người nữa. Người này cô chưa từng thấy qua bao giờ trong cung điện.
Candy Thi khó hiểu nhìn chị ta.
“Candy, em đừng có nhìn chị như vậy. Để bọn chị vào trong trước rồi tính.”
“Hả!”
Trong phòng Candy Thi.
Sau khi nghe được câu chuyện của Wind, Candy Thi sửng sốt. Cô không ngờ Bon Mars lại muốn giết Wind. Có lẽ cũng vì vậy mà lúc đó khi cô hỏi về Wind anh đã không trả lời.
Candy Thi an ủi Blow.
“Bác đừng lo lắng, Wind sẽ không chết. Cháu nhất định sẽ cứu Wind ra.”
Dù nói gì thì cô cũng là nguyên nhân khiến Wind bị như vậy. Nếu như anh ta chết thì lương tâm cô sẽ dây dứt suốt đời.
“Phu nhân, mạng sống của Wind tôi nhờ vào người cả. Nếu như nó chết tôi cũng không sống được.”
Blow buồn bã nói.
“Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cứu Wind ra khỏi đó bằng hết khả năng của mình.”
“Nói đến đây được rồi. Blow, chúng ta phải ra khỏi đây trước khi thằng em trai của ta trở về.”
Song Jun đứng dậy, chạy ra bên ngoài quan sát tìm hình trước.
“Phu nhân, vậy tôi xin phép về trước.”
Ông ta cúi đầu cung kính với Candy Thi, sau đó ra về trong sự hối thúc của Song Jun.
Đợi khi bọn họ rời đi, Candy Thi bất lực thở dài. Cô không nghĩ Bon Mars lại làm đến mức này. Chẳng lẽ anh không có một chút nhân từ nào với đồng loại của mình sao? Huống hồ Wind còn là một vị tướng trung thành với vương quốc người sói. Sự lạnh lùng, tàn ác của anh sẽ khiến mọi người càng ghét anh hơn.
“Bon Mars, anh cần gì phải làm đến bước này.”
….
Đêm khuya Bon Mars trở về nhà. Thường thì giờ này Candy Thi đã say giấc ngủ. Anh nhẹ nhàng chui vào trong chăn nhưng khi chợp mắt thì một giọng nói phát ra.
“Bon.”
“...Em chưa ngủ?”
Bon Mars xoay người qua nhìn cô.
“Không ngủ được.”
Candy Thi ngồi dậy, cô bật đèn sáng lên.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Có chuyện gì để sáng mai nói. Còn mấy tiếng nữa trời đã sáng rồi vợ.”
Bon Mars kéo cô nằm xuống nhưng Candy Thi lại nhìn anh nghiêm túc.
“Em muốn biết khi nào anh thả Wind ra.”
“.…”
Nhắc đến Wind, cả người Bon Mars cứng đờ. Anh buông tay cô ra, nằm xuống giường nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Rõ ràng anh mới chính là chồng cô nhưng sao cô cứ luôn nghĩ đến Wind. Thằng đó có gì hơn anh mà khiến cô nhớ mãi thế? Sớm biết cô quan tâm đến Wind nhiều như vậy thì lúc ở dưới anh nên ra tay giết chết anh ta thì hơn.
“Anh đừng ngủ nữa, em muốn biết Wind bây giờ thế nào.”
Candy Thi lay lay cánh tay Bon Mars.
“Vợ à, đột nhiên anh nhớ có chuyện chưa làm xong. Em ngủ trước đi, anh đi xử lý xong sẽ quay lại.”
Bon Mars mượn cớ công việc liền rời khỏi phòng.
”Anh có giỏi thì đi luôn đi.”
Candy Thi không đạt được mục đích của mình, cô tức giận ném gói xuống đất.
“Hừm!”
Sáng hôm sau, Candy Thi đang tưới cây thì nghe mấy tên canh gác tối qua nói chuyện với nhau về Wind.
“Nghe nói suốt đêm qua thủ lĩnh bên dưới căn phòng giam giữ Wind để tra tấn hắn.”
“Tôi còn nghe nói xém chút nữa thì Wind đã bị thủ lĩnh dìm chết trong nước.”
“Hình như thủ lĩnh định tối nay sẽ xử lý Wind đó.”
“Cũng đúng thôi, ai bảo tên Wind dám dẫn phu nhân chạy trốn. Hắn đáng bị như vậy mà.”
“Ừ, kệ hắn đi.”
Candy Thi bên này nắm chặt tay mình. Cô lo lắng liền chạy đi tìm Song Jun.
Đứng trước cửa phòng chị ta, cô không ngừng gõ cửa.
Bên trong phòng, Song Jun vẫn còn ngủ nướng. Cho dù Candy Thi có gõ cỡ nào chị ta cũng không nghe.
“Chị ta không mở cửa thì mình chỉ còn dùng đến cách này thôi.”
Candy Thi lùi về sau lấy đà, cô chạy đến dùng một chân đạp mạnh vào cánh cửa.
Đùng!!!
Cánh cửa mở tung ra, Candy Thi chạy vào bên trong đánh thức Song Jun dậy.
“Dậy đi chị không ổn rồi.”
“Ưm…để chị ngủ mà…”
Song Jun vẫn nhắm chặt mắt không chịu mở.
“Chị không dậy đúng không?”
Candy Thi bực mình, cô xoắn tay áo lên nắm lấy lỗ tai chị ta hét lớn vào trong.
Tiếng hét của Candy Thi như muốn xuyên thủng màn nhĩ chị ta. Song Jun giật mình thức dậy, mặt tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Dậy rồi chị dậy rồi.”
Candy Thi ngồi xuống giường đối diện với chị ta, cô kể cho Song Jun nghe về chuyện mà mình đã nghe được lúc sáng.
“Cái gì? Thằng em của chị bị điên rồi à?”
“Em cũng không biết Bon đang nghĩ gì nhưng mà em lo cho Wind quá. Không biết anh ta có trụ nổi không.”
“Theo chị nghĩ với tính của Bon thì bây giờ Wind còn nửa cái mạng hoặc là đang thoi thóp.”
“Thế thì Wind sẽ chết mất. Chị nghĩ chúng ta phải làm gì để giúp anh ta.”
Candy Thi bối rối, lúc này cô không biết mình cần làm gì mới tốt.
Song Jun ngồi suy nghĩ một lúc, trong đầu liền nghĩ ra một ý tưởng.
“Chị có cách cứu Wind rồi.”
“Là cách gì?”
“Chúng ta sẽ cướp ngục.”
“Cướp ngục?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.