Cuộc Sống Hôn Nhân Của Người Sói Và Con Người
Chương 35: Không làm phiền em nữa
LãoLão
14/01/2024
Mười ngày sau.
Từ sau khi Song Jun cùng với Wind rời khỏi vương quốc, cuốc sống của hai vợ chồng Bon Mars cũng quay về lúc bắt đầu. Nhưng nói nếu có sự thay đổi chính là công việc của Bon Mars ngày càng nhiều hơn.
“Ngày nghỉ vẫn làm việc sao?”
“Xin lỗi vợ, công việc của anh quá nhiều không thể ở bên em được.”
Bon Mars tủi thân ôm cô, thủ thỉ.
“Vợ đừng giận chồng nha, chồng không muốn vậy đâu.”
“Đồ ngốc! Ai mà thèm giận anh. Buông em ra và đi làm việc của mình đi.”
“Không, anh vẫn muốn ôm em nữa cơ!”
Anh cố tình làm nũng trong lòng cô. Cứ tưởng cô sẽ vì vậy mà để anh ôm thêm một chút nữa. Nhưng không, Candy Thi trực tiếp nắm lấy cổ áo anh kéo ra. Giọng đe dọa.
“Bây giờ anh có đi chưa?”
Luồng sát khí nặng nề từ Candy Thi phát ra, cảm giác lạnh đến toát mồ hôi hột. Bon Mars mím chặt môi mình, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nở một nụ cười thân thiện với cô như lời chào tạm biệt.
“Không làm phiền em nữa.”
Thừa lúc Candy Thi bị sự nhẹ nhàng của Bon Mars đánh lừa, anh liền nhào tới hôn trộm môi cô rồi bỏ chạy khỏi đó như vừa đánh cắp một thứ gì đó quan trọng của thế giới.
“…!”
Candy Thi đứng ngây người nhìn anh bỏ chạy. Cô vô thức giơ tay mình lên sờ vào bờ môi, nụ hôn lướt nhẹ của Bon Mars, tâm trạng cô giống như có một cơn sóng đang dâng trào bên trong. Dường như cô nhận ra bản thân mình ngày một yêu anh nhiều hơn.
Candy Thi khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Yêu một người chính là sự cho đi và nhận lại. Không nhất thiết phải cho đi những thứ cao quý, cũng không hẳn nhận lại những thứ chúng ta mong chờ. Nhưng mà, những thứ giản dị đó luôn thỏa mãn được sự mong cầu của bản thân. Món quà giản dị đó chính là món quà vô giá mà đối phương luôn dành cho chúng ta.
….
Buổi tối hôm đó, bầu trời đầy sao và cơn gió nhẹ. Một đêm yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt.
Vụt vụt!!!
Âm thanh như lướt gió, một bóng đen cao lớn đứng dưới cung điện. Hắn nhìn lên nơi cao nhất của cung điện cũng chính là phòng của Candy Thi. Khóe môi liền cong lên một đường quỷ dị.
“Thi Thi, ta đã trở lại.”
“…!”
Candy Thi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy. Cô lau đi giọt mồ hôi trên trán. Rõ ràng thời tuyết đang se lạnh nhưng cô lại có cảm giác sợ hãi như có thứ gì đó đang nhắm vào mình. Một đôi mắt hung tàn chĩa thẳng vào người cô.
Những ngày sau đó, Candy Thi cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ khi ăn cùng với Bon Mars. Thấy cô có biểu hiện kỳ lạ, Bon Mars quan tâm.
“Vợ, có chuyện gì làm em phải suy nghĩ sao? Sắc mặt không tốt lắm.”
Nghe Bon Mars hỏi, cô lắc đầu yếu xìu.
Hành động kỳ lạ của Candy Thi khiến anh càng muốn biết lý do hơn.
“Nghe nói dạo gần đây em đang điều chế một loại thuốc mới. Trong quá trình tìm nguyên liệu có gặp khó khăn không? Hay để anh tìm giúp em.”
“Không phải em…”
Cô ngập ngừng nhìn vẻ mặt mong chờ của Bon Mars. Nếu như nói ra chắc chắn anh sẽ lo lắng, náo nhào lên tìm người đó mất. Nhưng đây chỉ là linh cảm của cô thôi, chưa chắc đã có thật. Hại anh phải tốn thời gian vì những chuyện vô lý.
Candy Thi suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng quyết định im lặng. Có lẽ Bon Mars không biết chuyện này thì tốt hơn.
“Em nhớ chị Song Jun, không biết chị ấy và Wind như nào rồi.”
“Hừ! Họ có gì đâu mà phải nhớ chứ.”
Mặt anh bí xị, bày tỏ sự không vui.
“Em lo ăn đi, suốt ngày suy nghĩ đến chị ta riết còn bộ xương khô. Sau này anh sẽ không để chị ta trở về vương quốc nữa, tốt nhất là đuổi chị ta đi luôn.”
“Anh nhỏ mọn quá đấy.”
”Kệ anh.”
“Hắc xì!!”
Song Jun đang ăn kem thì không ngừng hắc xì.
“Vợ à! Em bị cảm sao?”
Wind lo lắng sờ vào trán Song Jun.
“Không có đâu, ăn có cây kem sao cảm được.”
Song Jun nói đùa. Trong lòng chị ta thầm nghĩ ‘Tên Bon Mars chết tiệt! Chắc chắn là nó đang mắng mình ở nhà chứ không ai hết. Đợi đó, về nhà chị sẽ dạy dỗ em.’
Một ngày mới, Candy Thi lại vào trong rừng để tìm thảo dược. Suốt đường đi, cô quay đầu lại nhìn mấy lần. Cứ thấy có ai đó theo sau mình nhưng lại chẳng thấy ai. Candy Thi gãi đầu khó hiểu.
“Chẳng lẽ là ảo giác của mình.”
Cô gạt qua chuyện này tiếp tục đi tiếp.
Phía sau góc khuất của gốc cây, một bóng đen đứng ở đó nhìn theo bước chân Candy Thi.
“…”
Lúc này, Candy Thi đang hái thảo dược cạnh một tảng đá lớn, cô không hay biết có người ở phía sau đang tiến đến gần. Mấy con chim trên cây dường như cũng biết được sự nguy hiểm, bọn chúng kêu lên báo hiệu cho cô.
“Chít chít chít!!”
Nghe thấy tiếng chim hối hả, Candy Thi không biết có chuyện gì với chúng. Cô quay đầu lại thì giật mình, đánh rơi số thảo dược trên tay. Một con báo đen nhìn cô chảy nước miếng, chiếc bụng cồn cào.
“…”
Từ sau khi Song Jun cùng với Wind rời khỏi vương quốc, cuốc sống của hai vợ chồng Bon Mars cũng quay về lúc bắt đầu. Nhưng nói nếu có sự thay đổi chính là công việc của Bon Mars ngày càng nhiều hơn.
“Ngày nghỉ vẫn làm việc sao?”
“Xin lỗi vợ, công việc của anh quá nhiều không thể ở bên em được.”
Bon Mars tủi thân ôm cô, thủ thỉ.
“Vợ đừng giận chồng nha, chồng không muốn vậy đâu.”
“Đồ ngốc! Ai mà thèm giận anh. Buông em ra và đi làm việc của mình đi.”
“Không, anh vẫn muốn ôm em nữa cơ!”
Anh cố tình làm nũng trong lòng cô. Cứ tưởng cô sẽ vì vậy mà để anh ôm thêm một chút nữa. Nhưng không, Candy Thi trực tiếp nắm lấy cổ áo anh kéo ra. Giọng đe dọa.
“Bây giờ anh có đi chưa?”
Luồng sát khí nặng nề từ Candy Thi phát ra, cảm giác lạnh đến toát mồ hôi hột. Bon Mars mím chặt môi mình, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nở một nụ cười thân thiện với cô như lời chào tạm biệt.
“Không làm phiền em nữa.”
Thừa lúc Candy Thi bị sự nhẹ nhàng của Bon Mars đánh lừa, anh liền nhào tới hôn trộm môi cô rồi bỏ chạy khỏi đó như vừa đánh cắp một thứ gì đó quan trọng của thế giới.
“…!”
Candy Thi đứng ngây người nhìn anh bỏ chạy. Cô vô thức giơ tay mình lên sờ vào bờ môi, nụ hôn lướt nhẹ của Bon Mars, tâm trạng cô giống như có một cơn sóng đang dâng trào bên trong. Dường như cô nhận ra bản thân mình ngày một yêu anh nhiều hơn.
Candy Thi khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Yêu một người chính là sự cho đi và nhận lại. Không nhất thiết phải cho đi những thứ cao quý, cũng không hẳn nhận lại những thứ chúng ta mong chờ. Nhưng mà, những thứ giản dị đó luôn thỏa mãn được sự mong cầu của bản thân. Món quà giản dị đó chính là món quà vô giá mà đối phương luôn dành cho chúng ta.
….
Buổi tối hôm đó, bầu trời đầy sao và cơn gió nhẹ. Một đêm yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt.
Vụt vụt!!!
Âm thanh như lướt gió, một bóng đen cao lớn đứng dưới cung điện. Hắn nhìn lên nơi cao nhất của cung điện cũng chính là phòng của Candy Thi. Khóe môi liền cong lên một đường quỷ dị.
“Thi Thi, ta đã trở lại.”
“…!”
Candy Thi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy. Cô lau đi giọt mồ hôi trên trán. Rõ ràng thời tuyết đang se lạnh nhưng cô lại có cảm giác sợ hãi như có thứ gì đó đang nhắm vào mình. Một đôi mắt hung tàn chĩa thẳng vào người cô.
Những ngày sau đó, Candy Thi cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ khi ăn cùng với Bon Mars. Thấy cô có biểu hiện kỳ lạ, Bon Mars quan tâm.
“Vợ, có chuyện gì làm em phải suy nghĩ sao? Sắc mặt không tốt lắm.”
Nghe Bon Mars hỏi, cô lắc đầu yếu xìu.
Hành động kỳ lạ của Candy Thi khiến anh càng muốn biết lý do hơn.
“Nghe nói dạo gần đây em đang điều chế một loại thuốc mới. Trong quá trình tìm nguyên liệu có gặp khó khăn không? Hay để anh tìm giúp em.”
“Không phải em…”
Cô ngập ngừng nhìn vẻ mặt mong chờ của Bon Mars. Nếu như nói ra chắc chắn anh sẽ lo lắng, náo nhào lên tìm người đó mất. Nhưng đây chỉ là linh cảm của cô thôi, chưa chắc đã có thật. Hại anh phải tốn thời gian vì những chuyện vô lý.
Candy Thi suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng quyết định im lặng. Có lẽ Bon Mars không biết chuyện này thì tốt hơn.
“Em nhớ chị Song Jun, không biết chị ấy và Wind như nào rồi.”
“Hừ! Họ có gì đâu mà phải nhớ chứ.”
Mặt anh bí xị, bày tỏ sự không vui.
“Em lo ăn đi, suốt ngày suy nghĩ đến chị ta riết còn bộ xương khô. Sau này anh sẽ không để chị ta trở về vương quốc nữa, tốt nhất là đuổi chị ta đi luôn.”
“Anh nhỏ mọn quá đấy.”
”Kệ anh.”
“Hắc xì!!”
Song Jun đang ăn kem thì không ngừng hắc xì.
“Vợ à! Em bị cảm sao?”
Wind lo lắng sờ vào trán Song Jun.
“Không có đâu, ăn có cây kem sao cảm được.”
Song Jun nói đùa. Trong lòng chị ta thầm nghĩ ‘Tên Bon Mars chết tiệt! Chắc chắn là nó đang mắng mình ở nhà chứ không ai hết. Đợi đó, về nhà chị sẽ dạy dỗ em.’
Một ngày mới, Candy Thi lại vào trong rừng để tìm thảo dược. Suốt đường đi, cô quay đầu lại nhìn mấy lần. Cứ thấy có ai đó theo sau mình nhưng lại chẳng thấy ai. Candy Thi gãi đầu khó hiểu.
“Chẳng lẽ là ảo giác của mình.”
Cô gạt qua chuyện này tiếp tục đi tiếp.
Phía sau góc khuất của gốc cây, một bóng đen đứng ở đó nhìn theo bước chân Candy Thi.
“…”
Lúc này, Candy Thi đang hái thảo dược cạnh một tảng đá lớn, cô không hay biết có người ở phía sau đang tiến đến gần. Mấy con chim trên cây dường như cũng biết được sự nguy hiểm, bọn chúng kêu lên báo hiệu cho cô.
“Chít chít chít!!”
Nghe thấy tiếng chim hối hả, Candy Thi không biết có chuyện gì với chúng. Cô quay đầu lại thì giật mình, đánh rơi số thảo dược trên tay. Một con báo đen nhìn cô chảy nước miếng, chiếc bụng cồn cào.
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.