Chương 31: Ngã bệnh ( hạ )
Nhân Sinh Giang Nguyệt
30/08/2017
"Con dâu bất hiếu,
làm phiền mẫu thân bận tâm!" Đại phu nhân nhận được tin, dưới sự dìu đỡ
của Phương ma ma đi ra nghênh đón, hành lễ với lão phu nhân một cái.
"Ngươi đứng lên làm cái gì! Mau đỡ phu nhân các ngươi trở về nằm!" Lão phu nhân quan sát trên dưới đại phu nhân mấy lần, trách cứ nói.
Sau khi Đại phu nhân tiễn thái y đi xong đã cố ý trang điểm ăn mặc, đề phòng lão phu nhân phái người tới thăm, trên mặt thoa son phấn thật dầy, miễn cưỡng che được sắc mặt khó coi.
"Tạ mẫu thân quan tâm, con dâu nào có dễ hỏng như vậy!" Đại phu nhân rũ mí mắt cung kính nói, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
"Đại tẩu, tẩu nha, vẫn nên chú ý nhiều một chút, thể cốt này cũng không thể nói đùa được !" Tam phu nhân đỡ lão phu nhân ân cần nói.
Đại phu nhân hận đến nghiếng răng, suýt nữa thở không nổi.
Sau khi Lão phu nhân vào phòng ngồi vào chỗ của mình, uống mấy ngụm trà mới quay sang sai người đứng bên cạnh hầu hạ đại phu nhân nói: "Lấy cho phu nhân các ngươi cái ghế!"
Sau khi đại phu nhân nói cảm tạ xong, chịu đựng từng trận choáng váng ngồi xuống.
"Thái y nói thế nào?" Lão phu nhân vuốt vuốt noãn ngọc trên đầu cây quải trượng gỗ lim trong tay hỏi.
"Thưa mẫu thân, thái y nói không có gì đáng ngại, cũng không phải là bệnh da lông gì, chỉ để lại một phương thuốc bổ!" Đại phu nhân thấp giọng đáp.
"Như vậy cũng tốt, năm này sắp hết, trong trong ngoài ngoài một mình ngươi chống đỡ, cũng cực khổ, nhà lão Tam nói rất đúng, thể cốt vẫn trọng yếu nhất, mặc dù thái y nói không phải là vấn đề lớn gì, nhưng cũng không thể khinh thường, chuyện thôn trang vốn là hai phu thê lão Tam quan tâm, vậy chuyện đồ tết thôn trang đưa tới sẽ để cho nhà lão Tam giúp đỡ trước, chờ thân thể ngươi dưỡng tốt rồi, sẽ đưa sổ sách trở về!" Lão phu nhân nhìn đại phu nhân vẻ mặt từ ái nói.
"Mẫu thân nói phải, về sau liền làm phiền Tam đệ muội rồi!" Đại phu nhân nắm chặt khăn lên tiếng.
"Xem đại tẩu nói kìa, đệ muội không làm nên chuyện, sợ là đại tẩu phải khoan dung thêm một chút!" Tam phu nhân cười nói.
"Lão phu nhân, tỳ thiếp có câu không biết có nên nói hay không!" Lý thị vẫn đứng ở sau lưng đại phu nhân cười khanh khách chen vào.
"Cái gì có nên nói hay không nói, cứ nói ra trước thử xem!" Lão phu nhân mỉm cười trả lời một câu.
"Tỳ thiếp thấy Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư cũng không nhỏ, hiện giờ phu nhân ngã bệnh, không bằng để cho hai vị tiểu thư giúp phu nhân chia sẻ một chút, cũng coi như hai vị tiểu thư hiếu tâm trọn vẹn. . . . . ." Lý thị đi ra, dập đầu với lão phu nhân một cái, quỳ trên mặt đất nói.
"Nói đến mới để ý, đại tỷ nhi qua năm đã mười lăm rồi nhỉ, thấy cũng sắp ra cửa, là thời điểm học một ít quản lý sự vụ rồi, nhà lão Đại, ngươi nên sắp xếp đi!" Lão phu nhân đồng ý, quay sang đại phu nhân phân phó.
"Vâng, là con dâu sơ sót!" Đại phu nhân cúi đầu xuống nói.
Lão phu nhân hài lòng gật đầu một cái, lại nói mấy câu để cho đại phu nhân nghỉ ngơi thật tốt liền dẫn tam phu nhân rời đi.
"Loảng xoảng!"
Sau khi chờ đoàn người lão phu nhân đi xa, bình trà và chén trà trên chiếc kỷ trà bị đại phu nhân vung tay lên quét xuống dưới.
"Phu nhân!" Phương ma ma gọi một tiếng, phất tay để cho nha hoàn bà tử trong phòng đều lui xuống.
"Đúng là thiên vị, nói sao nghe thật bùi tai, hai ba câu liền nhanh chóng đưa thịt béo đến trong miệng Tam phòng, mỗi một người đều không tỉnh tâm . . . . . ." Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi nói.
"Phu nhân, người trước tiên nên tạm thả lỏng tinh thần, không phải thái y nói phải tĩnh dưỡng ư, chỉ là mấy xe hàng thôn trang thôi, đến lúc đó cứ tìm vấn đề trên sổ sách, về phần Đại tiểu thư. . . . . ." Phương ma ma thấp giọng trấn an đại phu nhân đang tức giận.
Đại phu nhân được Phương ma ma khuyên lơn, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại, nhỏ giọng bàn bạc với Phương ma ma.
Bất kể như thế nào, đại phu nhân ngã bệnh, Tào Ngọc Di bắt đầu đi theo Tào Ngọc Nga đến bên cạnh đại phu nhân phục vụ, phần lớn là làm dáng một chút. . . . .
Đại lão gia cũng ở bên ngoài tìm nhân sâm mấy trăm năm gì đó trở lại cho đại phu nhân, chỉ có điều không có qua đêm ở trong viện đại phu nhân.
Đại phu nhân là một người hiếu thắng, cho dù thân thể không thoải mái cũng vững vàng tiếp tục không buông tha việc bếp núc trong phủ, ở trong mấy ngày đại gia đình Nhị lão gia trở về vừa tốt vừa rối ren một trận, sau đó liền không xuống giường được, mời thái y cũng chỉ nói phải tĩnh dưỡng, cụ thể bệnh tật gì lại không nói ra nguyên do.
Tôn Trạch Văn mỗi ngày sớm muộn gì cũng tới thỉnh an đại phu nhân, đại phu nhân nói sợ lây bệnh cho hắn, mỗi lần cũng không để cho hắn ngây ngô lâu.
"Thật là thứ không còn dùng được, lúc trước để cho nàng tịnh dưỡng cho tốt, hết lần này tới lần khác lại. . . . . ." Lão phu nhân chống quải trượng ở trong phòng mình tức giận mắng một trận.
Đại phu nhân ngã bệnh, năm cũ sắp qua trong phủ này phải có người chủ trì, năm trước khá tốt, hết lần này tới lần khác năm nay một nhà Nhị lão gia trở lại, lão phu nhân lại không thể lướt qua Nhị phu nhân trực tiếp bảo Tam phu nhân quản gia, dĩ nhiên là tức giận thật lớn một phen.
"Mẫu thân hãy thả lỏng tinh thần một chút, theo con dâu thấy Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư làm cũng rất tốt, con dâu sợ là còn không có bản lãnh kia đấy. . . . . ." Tam phu nhân tiến lên nhẹ giọng nói.
Trên mặt lão phu nhân lộ ra nụ cười, vỗ nhẹ mu bàn tay tam phu nhân nói: "Ngươi có mấy phần bản lãnh, lão bà tử ta đều hiểu rõ!"
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nhị phu nhân tới đây thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân liền nhân cơ hội nói ra.
". . . . . . Lão Tam không có tiền đồ, liên lụy đến nhà lão Tam đi ra ngoài cũng không có thể diện, nhà lão Đại lại bị bệnh, chuyện lui tới trong phủ này ngươi để tâm hơn một chút, về phần việc bếp núc trong lúc này, Đại tỷ nhi và Nhị tỷ nhi cũng trưởng thành rồi, nhà lão Tam sẽ ở bên cạnh giúp đỡ một chút, cố vượt qua trước. . . . . ." Lão phu nhân mặt không chút thay đổi nói.
Nhị phu nhân ôn thuận đồng ý.
Tào Ngọc Di đứng ở một bên thầm than, sợ là trong lòng Nhị phu nhân đã vui mừng nở hoa rồi, một nhà Nhị lão gia qua hết năm sẽ đi, việc bếp núc trong phủ này cũng không phải của hiếm gì, nhân tình lui tới chính là cơ hội tốt cùng các nhà quyền quý trong kinh thành liên lạc tình cảm, sợ rằng lão phu nhân không giao thay mặt, nhị phu nhân cũng muốn tìm cách đi ra ngoài. . . . . .
Kế tiếp mấy nhi tử nữ nhi của Nhị lão gia tiến lên đây cùng bọn Tào Ngọc Di hành lễ với nhau, không gặp mặt thì đưa lễ ra mắt, đã gặp mặt cũng có lễ vật nhỏ đưa ra ngoài.
Nhà mẹ Nhị phu nhân chỉ là một mạc đẳng mang tước vị ngũ phẩm, chỉ có điều Nhị phu nhân là Đại tiểu thư đích xuất nghiêm chỉnh, hiện tại cũng đã có hai nhi tử một nữ nhi, chính là Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia và Ngũ tiểu thư Tào phủ, coi như nhà mẹ thật sự suy thoái một chút, sống lưng của Nhị phu nhân cũng cứng rắn. Nhị lão gia có hai phòng thiếp thất, Vương thị là người trước khi Nhị phu nhân vào cửa lão phu nhân ban cho, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ có một nữ nhi ba tuổi, theo như quy cũ Tào phủ chính là Lục tiểu thư, Triệu thị là Nhị lão gia nạp vào ở nơi nhậm chức, sinh được một nhi tử một nữ nhi, trừ một tiểu nữ nhi thứ xuất của Tam lão gia, hai người này là đứa bé nhỏ nhất Tào phủ.
Nhị thiếu gia năm nay bảy tuổi, xử sự đã có bài có bản, dáng vẻ quy củ lớn dọa người, lễ vật cho mỗi tỷ tỷ muội muội đều giống nhau, mỗi người một cái ngọc điêu tinh xảo.
Tam thiếu gia, Ngũ tiểu thư đều còn nhỏ, gần như đều là bà vú làm chủ, không nhìn ra đầu mối gì.
Nhưng bây giờ Tào Ngọc Di còn chưa có nhìn thấy Nhị lão gia, nghe nói sáng sớm hôm nay đã vào cung diện thánh trước rồi, cho nên vì công việc nên không đến thỉnh an lão phu nhân. . . . . .
"Ngươi đứng lên làm cái gì! Mau đỡ phu nhân các ngươi trở về nằm!" Lão phu nhân quan sát trên dưới đại phu nhân mấy lần, trách cứ nói.
Sau khi Đại phu nhân tiễn thái y đi xong đã cố ý trang điểm ăn mặc, đề phòng lão phu nhân phái người tới thăm, trên mặt thoa son phấn thật dầy, miễn cưỡng che được sắc mặt khó coi.
"Tạ mẫu thân quan tâm, con dâu nào có dễ hỏng như vậy!" Đại phu nhân rũ mí mắt cung kính nói, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
"Đại tẩu, tẩu nha, vẫn nên chú ý nhiều một chút, thể cốt này cũng không thể nói đùa được !" Tam phu nhân đỡ lão phu nhân ân cần nói.
Đại phu nhân hận đến nghiếng răng, suýt nữa thở không nổi.
Sau khi Lão phu nhân vào phòng ngồi vào chỗ của mình, uống mấy ngụm trà mới quay sang sai người đứng bên cạnh hầu hạ đại phu nhân nói: "Lấy cho phu nhân các ngươi cái ghế!"
Sau khi đại phu nhân nói cảm tạ xong, chịu đựng từng trận choáng váng ngồi xuống.
"Thái y nói thế nào?" Lão phu nhân vuốt vuốt noãn ngọc trên đầu cây quải trượng gỗ lim trong tay hỏi.
"Thưa mẫu thân, thái y nói không có gì đáng ngại, cũng không phải là bệnh da lông gì, chỉ để lại một phương thuốc bổ!" Đại phu nhân thấp giọng đáp.
"Như vậy cũng tốt, năm này sắp hết, trong trong ngoài ngoài một mình ngươi chống đỡ, cũng cực khổ, nhà lão Tam nói rất đúng, thể cốt vẫn trọng yếu nhất, mặc dù thái y nói không phải là vấn đề lớn gì, nhưng cũng không thể khinh thường, chuyện thôn trang vốn là hai phu thê lão Tam quan tâm, vậy chuyện đồ tết thôn trang đưa tới sẽ để cho nhà lão Tam giúp đỡ trước, chờ thân thể ngươi dưỡng tốt rồi, sẽ đưa sổ sách trở về!" Lão phu nhân nhìn đại phu nhân vẻ mặt từ ái nói.
"Mẫu thân nói phải, về sau liền làm phiền Tam đệ muội rồi!" Đại phu nhân nắm chặt khăn lên tiếng.
"Xem đại tẩu nói kìa, đệ muội không làm nên chuyện, sợ là đại tẩu phải khoan dung thêm một chút!" Tam phu nhân cười nói.
"Lão phu nhân, tỳ thiếp có câu không biết có nên nói hay không!" Lý thị vẫn đứng ở sau lưng đại phu nhân cười khanh khách chen vào.
"Cái gì có nên nói hay không nói, cứ nói ra trước thử xem!" Lão phu nhân mỉm cười trả lời một câu.
"Tỳ thiếp thấy Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư cũng không nhỏ, hiện giờ phu nhân ngã bệnh, không bằng để cho hai vị tiểu thư giúp phu nhân chia sẻ một chút, cũng coi như hai vị tiểu thư hiếu tâm trọn vẹn. . . . . ." Lý thị đi ra, dập đầu với lão phu nhân một cái, quỳ trên mặt đất nói.
"Nói đến mới để ý, đại tỷ nhi qua năm đã mười lăm rồi nhỉ, thấy cũng sắp ra cửa, là thời điểm học một ít quản lý sự vụ rồi, nhà lão Đại, ngươi nên sắp xếp đi!" Lão phu nhân đồng ý, quay sang đại phu nhân phân phó.
"Vâng, là con dâu sơ sót!" Đại phu nhân cúi đầu xuống nói.
Lão phu nhân hài lòng gật đầu một cái, lại nói mấy câu để cho đại phu nhân nghỉ ngơi thật tốt liền dẫn tam phu nhân rời đi.
"Loảng xoảng!"
Sau khi chờ đoàn người lão phu nhân đi xa, bình trà và chén trà trên chiếc kỷ trà bị đại phu nhân vung tay lên quét xuống dưới.
"Phu nhân!" Phương ma ma gọi một tiếng, phất tay để cho nha hoàn bà tử trong phòng đều lui xuống.
"Đúng là thiên vị, nói sao nghe thật bùi tai, hai ba câu liền nhanh chóng đưa thịt béo đến trong miệng Tam phòng, mỗi một người đều không tỉnh tâm . . . . . ." Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi nói.
"Phu nhân, người trước tiên nên tạm thả lỏng tinh thần, không phải thái y nói phải tĩnh dưỡng ư, chỉ là mấy xe hàng thôn trang thôi, đến lúc đó cứ tìm vấn đề trên sổ sách, về phần Đại tiểu thư. . . . . ." Phương ma ma thấp giọng trấn an đại phu nhân đang tức giận.
Đại phu nhân được Phương ma ma khuyên lơn, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại, nhỏ giọng bàn bạc với Phương ma ma.
Bất kể như thế nào, đại phu nhân ngã bệnh, Tào Ngọc Di bắt đầu đi theo Tào Ngọc Nga đến bên cạnh đại phu nhân phục vụ, phần lớn là làm dáng một chút. . . . .
Đại lão gia cũng ở bên ngoài tìm nhân sâm mấy trăm năm gì đó trở lại cho đại phu nhân, chỉ có điều không có qua đêm ở trong viện đại phu nhân.
Đại phu nhân là một người hiếu thắng, cho dù thân thể không thoải mái cũng vững vàng tiếp tục không buông tha việc bếp núc trong phủ, ở trong mấy ngày đại gia đình Nhị lão gia trở về vừa tốt vừa rối ren một trận, sau đó liền không xuống giường được, mời thái y cũng chỉ nói phải tĩnh dưỡng, cụ thể bệnh tật gì lại không nói ra nguyên do.
Tôn Trạch Văn mỗi ngày sớm muộn gì cũng tới thỉnh an đại phu nhân, đại phu nhân nói sợ lây bệnh cho hắn, mỗi lần cũng không để cho hắn ngây ngô lâu.
"Thật là thứ không còn dùng được, lúc trước để cho nàng tịnh dưỡng cho tốt, hết lần này tới lần khác lại. . . . . ." Lão phu nhân chống quải trượng ở trong phòng mình tức giận mắng một trận.
Đại phu nhân ngã bệnh, năm cũ sắp qua trong phủ này phải có người chủ trì, năm trước khá tốt, hết lần này tới lần khác năm nay một nhà Nhị lão gia trở lại, lão phu nhân lại không thể lướt qua Nhị phu nhân trực tiếp bảo Tam phu nhân quản gia, dĩ nhiên là tức giận thật lớn một phen.
"Mẫu thân hãy thả lỏng tinh thần một chút, theo con dâu thấy Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư làm cũng rất tốt, con dâu sợ là còn không có bản lãnh kia đấy. . . . . ." Tam phu nhân tiến lên nhẹ giọng nói.
Trên mặt lão phu nhân lộ ra nụ cười, vỗ nhẹ mu bàn tay tam phu nhân nói: "Ngươi có mấy phần bản lãnh, lão bà tử ta đều hiểu rõ!"
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nhị phu nhân tới đây thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân liền nhân cơ hội nói ra.
". . . . . . Lão Tam không có tiền đồ, liên lụy đến nhà lão Tam đi ra ngoài cũng không có thể diện, nhà lão Đại lại bị bệnh, chuyện lui tới trong phủ này ngươi để tâm hơn một chút, về phần việc bếp núc trong lúc này, Đại tỷ nhi và Nhị tỷ nhi cũng trưởng thành rồi, nhà lão Tam sẽ ở bên cạnh giúp đỡ một chút, cố vượt qua trước. . . . . ." Lão phu nhân mặt không chút thay đổi nói.
Nhị phu nhân ôn thuận đồng ý.
Tào Ngọc Di đứng ở một bên thầm than, sợ là trong lòng Nhị phu nhân đã vui mừng nở hoa rồi, một nhà Nhị lão gia qua hết năm sẽ đi, việc bếp núc trong phủ này cũng không phải của hiếm gì, nhân tình lui tới chính là cơ hội tốt cùng các nhà quyền quý trong kinh thành liên lạc tình cảm, sợ rằng lão phu nhân không giao thay mặt, nhị phu nhân cũng muốn tìm cách đi ra ngoài. . . . . .
Kế tiếp mấy nhi tử nữ nhi của Nhị lão gia tiến lên đây cùng bọn Tào Ngọc Di hành lễ với nhau, không gặp mặt thì đưa lễ ra mắt, đã gặp mặt cũng có lễ vật nhỏ đưa ra ngoài.
Nhà mẹ Nhị phu nhân chỉ là một mạc đẳng mang tước vị ngũ phẩm, chỉ có điều Nhị phu nhân là Đại tiểu thư đích xuất nghiêm chỉnh, hiện tại cũng đã có hai nhi tử một nữ nhi, chính là Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia và Ngũ tiểu thư Tào phủ, coi như nhà mẹ thật sự suy thoái một chút, sống lưng của Nhị phu nhân cũng cứng rắn. Nhị lão gia có hai phòng thiếp thất, Vương thị là người trước khi Nhị phu nhân vào cửa lão phu nhân ban cho, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ có một nữ nhi ba tuổi, theo như quy cũ Tào phủ chính là Lục tiểu thư, Triệu thị là Nhị lão gia nạp vào ở nơi nhậm chức, sinh được một nhi tử một nữ nhi, trừ một tiểu nữ nhi thứ xuất của Tam lão gia, hai người này là đứa bé nhỏ nhất Tào phủ.
Nhị thiếu gia năm nay bảy tuổi, xử sự đã có bài có bản, dáng vẻ quy củ lớn dọa người, lễ vật cho mỗi tỷ tỷ muội muội đều giống nhau, mỗi người một cái ngọc điêu tinh xảo.
Tam thiếu gia, Ngũ tiểu thư đều còn nhỏ, gần như đều là bà vú làm chủ, không nhìn ra đầu mối gì.
Nhưng bây giờ Tào Ngọc Di còn chưa có nhìn thấy Nhị lão gia, nghe nói sáng sớm hôm nay đã vào cung diện thánh trước rồi, cho nên vì công việc nên không đến thỉnh an lão phu nhân. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.