Chương 46: Nổi giận
Nhân Sinh Giang Nguyệt
05/10/2017
Đầy tháng Trưởng tử
Tam phòng, Tam lão gia cũng không đảm nhiệm chức thật ở trong triều, nhà mẹ của Tam phu nhân cũng không ở kinh thành, huống chi đến bây giờ Tam
phu nhân còn chưa ngồi dậy được, cho nên cũng không có làm lớn, chỉ có
chủ tử từ trên xuống dưới ở trong phủ cùng nhau náo nhiệt một ngày.
"Mẫu thân, không phải năm trước người nói muốn mở yến hội trong phủ một lần, mời Tôn muội muội, Ngô tỷ tỷ các nàng tới chơi sao?" Tào Ngọc Linh an phận học mấy ngày, lại chán ngán, buổi trưa dùng cơm trưa ở chỗ Đại phu nhân xong liền ngún nguẩy làm nũng.
"Tỷ nhi ngoan, hiện tại mẫu thân không rãnh!" Đại phu nhân bóp ấn đường, nhẫn nại ôn hòa nói.
"Con mặc kệ, con mặc kệ, mẫu thân, không phải người đã đồng ý với con rồi sao?" Tào Ngọc Linh dậm chân kêu lên.
"Nhị tỷ nhi, xem một chút bộ dạng của con bây giờ giống cái gì, quy củ lễ nghi tiểu thư khuê các con học đâu rồi, năm nay con đã mười ba rồi, tại sao tính tình còn khinh suất như vậy!" Đại phu nhân cau mày quát lớn.
Qua hết năm, sau khi một nhà Nhị lão gia một nhà rời đi, Tam phu nhân có thai còn không chịu nhường lại quyền quản gia, sau đó thấy lạc hồng, mới sợ hãi, buông tay chuyên tâm dưỡng thai, vừa vặn thái y lại nói thân thể Đại phu nhân đã hoàn toàn bình phục, mới để cho Đại phu nhân chưởng gia lại lần nữa, bận rộn hơn nửa tháng mới coi như làm rõ tất cả sổ sách, không bao lâu sau, Lão phu nhân lại bị bệnh một trận, Tam phu nhân và Vương thị sinh nở . . . . . Chờ những chuyện này trôi qua, hiện tại đã là tháng tám rồi, gần đây Đại phu nhân luôn bận rộn, tâm tình vốn không tốt, vào lúc này bị Tào Ngọc Linh làm ồn, một ngọn lửa liền xông lên đầu.
"Rõ ràng là mẫu thân đã đáp ứng nữ nhi!" Tào Ngọc Linh không thuận theo không buông tha tiếp tục kêu gào.
"Càn rỡ, con quy cũ học lâu như vậy, là để cho con tới hô to gọi nhỏ cùng trưởng bối sao. . . . . ." Đại phu nhân giận đến vỗ mạnh lên chiếc kỷ trà một cái, phát ra một tiếng động không nhỏ.
Tào Ngọc Linh bị dọa sợ, không tin nhìn Đại phu nhân một cái, dùng khăn che mặt chạy ra ngoài.
"Đứng lại cho ta, bộ dạng đức hạnh này của con là muốn để cho tất cả mọi người trong phủ nhìn vào chê cười con, có phải hay không!" Đại phu nhân che ngực kêu lên.
Phương ma ma thấy tình hình không đúng, bước nhanh về phía trước kéo Tào Ngọc Linh lại trước, "Phu nhân bớt giận, Nhị tiểu thư chỉ là nhớ tới mấy tỷ muội tốt thôi, thế này mới. . . . . ."
Đại phu nhân hít sâu vài cái, tâm tình từ từ khôi phục lại, thả chậm ngữ điệu lại nói: "Tỷ nhi, tới đây!"
Tào Ngọc Linh nức nở một chút, chân đóng đinh tại chỗ cũng không nhúc nhích.
"Nhị tiểu thư, người nghe ma ma nói một câu, thông cảm cho phu nhân. . . . . ." Phương ma ma lại cúi đầu nhỏ giọng khuyên Tào Ngọc Linh.
"Các ngươi đều đi xuống đi, đều đóng chặt mồm lại!" Đại phu nhân nhìn lướt qua hai bên phân phó nói.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ các nha hoàn bà tử vẫn duy trì mắt nhìn miệng miệng nhìn tâm đều nhất tề đáp một tiếng, bước nhanh lui xuống.
Phương ma ma lôi kéo Tào Ngọc Linh trở lại bên cạnh Đại phu nhân.
Đại phu nhân ép Tào Ngọc Linh ngồi xuống trên giường thấp, móc khăn ra tỉ mỉ giúp Tào Ngọc Linh lau nước mắt trên mặt, "Tỷ nhi năm nay cũng không còn nhỏ nữa rồi, tại sao lại không thể kiềm chế tính tình, chuyện này nếu để truyền đi ra ngoài, thanh danh của con có còn hay không?"
Tào Ngọc Linh ủy khuất hít hít mũi, không có trả lời.
". . . . . . Huống chi mẫu thân cũng không phải là nói không làm yến hội trong phủ, chẳng qua là còn chưa có định ngày thật tốt thôi, bộ dạng nôn nóng như con vậy tương lai phải làm sao bây giờ. . . . . ." Đại phu nhân nhìn Tào Ngọc Linh tiếp tục nói.
"Mẫu thân!" Lúc này Tào Ngọc Linh mới thu nước mắt, ngẩng đầu gọi một tiếng.
Đại phu nhân bất đắc dĩ chỉ lên trên trán Tào Ngọc Linh một cái, nhẹ giọng nói nhỏ với Tào Ngọc Linh chuyện yến hội. . . . . .
"Phu nhân, Nhị tiểu thư, đã giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ) rồi!" Hai mẫu nữ nói một hồi lâu, Phương ma ma tiến lên nhắc nhở.
Buổi chiều giờ Mùi hai khắc bắt đầu đi học, Tào Ngọc Linh mới vừa khóc một trận, còn phải sửa sang chỉnh trang lại mới có thể ra cửa.
"Mẫu thân, hôm nay mặt trời thật gắt, nữ nhi không đi học có được hay không?" Tào Ngọc Linh tựa vào trong ngực Đại phu nhân dịu dàng nói.
Đại phu nhân nghe vậy nghiêm mặt, "Không phải ở Thính Tuyết Hiên đã bố trí băng rồi sao? Chỉ cần đi mấy bước thôi. . . . . ."
Tào Ngọc Linh bĩu môi, không nói chuyện cũng không muốn đứng lên.
Đại phu nhân nhìn bộ dạng ủy khuất của Tào Ngọc Linh, lại nghĩ tới mới vừa rồi mới phát hỏa chẳng đâu một trận, trong lòng mềm nhũn, lại thêm một câu: "Con tạm đi qua trước đi, đợi chút nữa ta bảo hai bà tử đưa nước ô mai ướp lạnh qua!"
"Tốt quá!" Tào Ngọc Linh cao hứng kêu lên.
Đại phu nhân gật đầu cười, nhìn sang Phương ma ma ra hiệu.
Phương ma ma hiểu ý đi ra ngoài gọi người bưng nước vào giúp Tào Ngọc Linh súc miệng.
Bên này Tào Ngọc Linh chỉ vì một khoảng cách nhỏ trên đường không muốn đi học, bên kia Tào Ngọc Di cũng đã sớm đến Thính Tuyết Hiên, quy củ ở Tào phủ chỉ có lão gia, phu nhân và các thiếu gia tiểu thư qua mười hai tuổi mới có thể dùng băng vào mùa hè, nói là sợ tiểu hài tử thân thể yếu đuối, chịu không nổi khí lạnh, Đại lão gia và Tam lão gia nghỉ ngơi ở phòng thiếp thất, cũng sẽ an bài băng tháp giảm nhiệt, cho nên hiện tại trong phòng Tào Ngọc Di không có hưởng thụ đó, chỉ đành phải sớm đến nơi có băng mát mẻ chính là Thính Tuyết Hiên, ngay cả giấc trưa cũng ngủ ít đi một khắc đồng hồ.
"Nhị tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi, mau tới đây ngồi!"
Tào Ngọc Linh vừa vào cửa, Tào Ngọc Dao liền cười nghênh đón, lôi kéo Tào Ngọc Linh để cho nàng ta ngồi xuống vị trí gần băng tháp nhất.
"Nhị tỷ tỷ tốt lành!" Tào Ngọc Di đứng lên nhẹ giọng chào một tiếng.
Tào Ngọc Linh gật đầu một cái, ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Dao nhìn thấy trên mặt Tào Ngọc Linh rịn mấy giọt mồ hôi, cầm lấy khăn quay sang phía Tào Ngọc Linh dồn sức quạt.
Tào Ngọc Di biết thể cốt của mình cũng không cường tráng, mặc dù ham muốn mát mẻ, nhưng cũng không đến gần băng tháp, chọn vị trí cách băng tháp xa nhất.
Vẫn là học thêu thùa một canh giờ trước, lại học thanh nhạc ước chừng nửa canh giờ tới ba khắc, học mấy tháng nay, Tào Ngọc Di mới phát hiện giờ học thanh nhạc này không phải là một mình Từ sư phó dạy, cách mấy ngày sẽ có sư phó khác tới đây, giảng về cầm ngoài ra kỳ, thư, họa, chỉ sơ lược nói một chút, cũng không đi sâu, Từ sư phó am hiểu nhất chính là đàn tranh, cho nên Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao cũng đều chọn nhạc khí này, Tào Ngọc Di suy nghĩ một chút cũng theo số đông, chỉ có điều để cho Chu thị giúp một tay mua một thanh sáo đi vào, nói để tự mình luyện, thỉnh thoảng tìm Từ sư phó chỉ điểm một chút. . . . . .
Khoản thời gian gần đây, Tào phủ bận rộn, Đại phu nhân cũng không có tâm tư cho mấy vị di nương lập quy củ, bình thường vào buổi trưa liền đuổi các nàng trở về phòng của mình.
"Di nương, các đệ đệ đâu ạ?" Tào Ngọc Di tan học, trước hết quẹo đến chỗ của Chu thị.
"Lão phu nhân sai người ôm qua đi qua đó rồi!" Chu thị cười ra đón.
Tào Ngọc Di có chút thất vọng thở dài.
"Tứ tỷ nhi, con mới bây lớn, đã phải đi học! Hơn nữa, con cũng chỉ nhớ hai đệ đệ, không nhớ di nương!" Chu thị kéo Tào Ngọc Di vào phòng, chọc trán Tào Ngọc Di một cái nói.
Tào Ngọc Di vội vàng lắc đầu.
Chu thị nở nụ cười, vội phân phó các nha hoàn bưng điểm tâm tới đây, lại hỏi mấy câu trong chuyện học, chỉ có điều chưa tới một khắc đồng hồ, Tào Ngọc Di phải đi, nếu không sẽ muộn buổi thỉnh an Đại phu nhân tối hôm đó.
"Tỷ nhi cẩn thận chút, mấy ngày nay tâm tình phu nhân không tốt!" Chu thị không yên lòng dặn dò nói.
"Dạ, con biết rồi!" Tào Ngọc Di thành thật đáp ứng.
"Mẫu thân, không phải năm trước người nói muốn mở yến hội trong phủ một lần, mời Tôn muội muội, Ngô tỷ tỷ các nàng tới chơi sao?" Tào Ngọc Linh an phận học mấy ngày, lại chán ngán, buổi trưa dùng cơm trưa ở chỗ Đại phu nhân xong liền ngún nguẩy làm nũng.
"Tỷ nhi ngoan, hiện tại mẫu thân không rãnh!" Đại phu nhân bóp ấn đường, nhẫn nại ôn hòa nói.
"Con mặc kệ, con mặc kệ, mẫu thân, không phải người đã đồng ý với con rồi sao?" Tào Ngọc Linh dậm chân kêu lên.
"Nhị tỷ nhi, xem một chút bộ dạng của con bây giờ giống cái gì, quy củ lễ nghi tiểu thư khuê các con học đâu rồi, năm nay con đã mười ba rồi, tại sao tính tình còn khinh suất như vậy!" Đại phu nhân cau mày quát lớn.
Qua hết năm, sau khi một nhà Nhị lão gia một nhà rời đi, Tam phu nhân có thai còn không chịu nhường lại quyền quản gia, sau đó thấy lạc hồng, mới sợ hãi, buông tay chuyên tâm dưỡng thai, vừa vặn thái y lại nói thân thể Đại phu nhân đã hoàn toàn bình phục, mới để cho Đại phu nhân chưởng gia lại lần nữa, bận rộn hơn nửa tháng mới coi như làm rõ tất cả sổ sách, không bao lâu sau, Lão phu nhân lại bị bệnh một trận, Tam phu nhân và Vương thị sinh nở . . . . . Chờ những chuyện này trôi qua, hiện tại đã là tháng tám rồi, gần đây Đại phu nhân luôn bận rộn, tâm tình vốn không tốt, vào lúc này bị Tào Ngọc Linh làm ồn, một ngọn lửa liền xông lên đầu.
"Rõ ràng là mẫu thân đã đáp ứng nữ nhi!" Tào Ngọc Linh không thuận theo không buông tha tiếp tục kêu gào.
"Càn rỡ, con quy cũ học lâu như vậy, là để cho con tới hô to gọi nhỏ cùng trưởng bối sao. . . . . ." Đại phu nhân giận đến vỗ mạnh lên chiếc kỷ trà một cái, phát ra một tiếng động không nhỏ.
Tào Ngọc Linh bị dọa sợ, không tin nhìn Đại phu nhân một cái, dùng khăn che mặt chạy ra ngoài.
"Đứng lại cho ta, bộ dạng đức hạnh này của con là muốn để cho tất cả mọi người trong phủ nhìn vào chê cười con, có phải hay không!" Đại phu nhân che ngực kêu lên.
Phương ma ma thấy tình hình không đúng, bước nhanh về phía trước kéo Tào Ngọc Linh lại trước, "Phu nhân bớt giận, Nhị tiểu thư chỉ là nhớ tới mấy tỷ muội tốt thôi, thế này mới. . . . . ."
Đại phu nhân hít sâu vài cái, tâm tình từ từ khôi phục lại, thả chậm ngữ điệu lại nói: "Tỷ nhi, tới đây!"
Tào Ngọc Linh nức nở một chút, chân đóng đinh tại chỗ cũng không nhúc nhích.
"Nhị tiểu thư, người nghe ma ma nói một câu, thông cảm cho phu nhân. . . . . ." Phương ma ma lại cúi đầu nhỏ giọng khuyên Tào Ngọc Linh.
"Các ngươi đều đi xuống đi, đều đóng chặt mồm lại!" Đại phu nhân nhìn lướt qua hai bên phân phó nói.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ các nha hoàn bà tử vẫn duy trì mắt nhìn miệng miệng nhìn tâm đều nhất tề đáp một tiếng, bước nhanh lui xuống.
Phương ma ma lôi kéo Tào Ngọc Linh trở lại bên cạnh Đại phu nhân.
Đại phu nhân ép Tào Ngọc Linh ngồi xuống trên giường thấp, móc khăn ra tỉ mỉ giúp Tào Ngọc Linh lau nước mắt trên mặt, "Tỷ nhi năm nay cũng không còn nhỏ nữa rồi, tại sao lại không thể kiềm chế tính tình, chuyện này nếu để truyền đi ra ngoài, thanh danh của con có còn hay không?"
Tào Ngọc Linh ủy khuất hít hít mũi, không có trả lời.
". . . . . . Huống chi mẫu thân cũng không phải là nói không làm yến hội trong phủ, chẳng qua là còn chưa có định ngày thật tốt thôi, bộ dạng nôn nóng như con vậy tương lai phải làm sao bây giờ. . . . . ." Đại phu nhân nhìn Tào Ngọc Linh tiếp tục nói.
"Mẫu thân!" Lúc này Tào Ngọc Linh mới thu nước mắt, ngẩng đầu gọi một tiếng.
Đại phu nhân bất đắc dĩ chỉ lên trên trán Tào Ngọc Linh một cái, nhẹ giọng nói nhỏ với Tào Ngọc Linh chuyện yến hội. . . . . .
"Phu nhân, Nhị tiểu thư, đã giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ) rồi!" Hai mẫu nữ nói một hồi lâu, Phương ma ma tiến lên nhắc nhở.
Buổi chiều giờ Mùi hai khắc bắt đầu đi học, Tào Ngọc Linh mới vừa khóc một trận, còn phải sửa sang chỉnh trang lại mới có thể ra cửa.
"Mẫu thân, hôm nay mặt trời thật gắt, nữ nhi không đi học có được hay không?" Tào Ngọc Linh tựa vào trong ngực Đại phu nhân dịu dàng nói.
Đại phu nhân nghe vậy nghiêm mặt, "Không phải ở Thính Tuyết Hiên đã bố trí băng rồi sao? Chỉ cần đi mấy bước thôi. . . . . ."
Tào Ngọc Linh bĩu môi, không nói chuyện cũng không muốn đứng lên.
Đại phu nhân nhìn bộ dạng ủy khuất của Tào Ngọc Linh, lại nghĩ tới mới vừa rồi mới phát hỏa chẳng đâu một trận, trong lòng mềm nhũn, lại thêm một câu: "Con tạm đi qua trước đi, đợi chút nữa ta bảo hai bà tử đưa nước ô mai ướp lạnh qua!"
"Tốt quá!" Tào Ngọc Linh cao hứng kêu lên.
Đại phu nhân gật đầu cười, nhìn sang Phương ma ma ra hiệu.
Phương ma ma hiểu ý đi ra ngoài gọi người bưng nước vào giúp Tào Ngọc Linh súc miệng.
Bên này Tào Ngọc Linh chỉ vì một khoảng cách nhỏ trên đường không muốn đi học, bên kia Tào Ngọc Di cũng đã sớm đến Thính Tuyết Hiên, quy củ ở Tào phủ chỉ có lão gia, phu nhân và các thiếu gia tiểu thư qua mười hai tuổi mới có thể dùng băng vào mùa hè, nói là sợ tiểu hài tử thân thể yếu đuối, chịu không nổi khí lạnh, Đại lão gia và Tam lão gia nghỉ ngơi ở phòng thiếp thất, cũng sẽ an bài băng tháp giảm nhiệt, cho nên hiện tại trong phòng Tào Ngọc Di không có hưởng thụ đó, chỉ đành phải sớm đến nơi có băng mát mẻ chính là Thính Tuyết Hiên, ngay cả giấc trưa cũng ngủ ít đi một khắc đồng hồ.
"Nhị tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi, mau tới đây ngồi!"
Tào Ngọc Linh vừa vào cửa, Tào Ngọc Dao liền cười nghênh đón, lôi kéo Tào Ngọc Linh để cho nàng ta ngồi xuống vị trí gần băng tháp nhất.
"Nhị tỷ tỷ tốt lành!" Tào Ngọc Di đứng lên nhẹ giọng chào một tiếng.
Tào Ngọc Linh gật đầu một cái, ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Dao nhìn thấy trên mặt Tào Ngọc Linh rịn mấy giọt mồ hôi, cầm lấy khăn quay sang phía Tào Ngọc Linh dồn sức quạt.
Tào Ngọc Di biết thể cốt của mình cũng không cường tráng, mặc dù ham muốn mát mẻ, nhưng cũng không đến gần băng tháp, chọn vị trí cách băng tháp xa nhất.
Vẫn là học thêu thùa một canh giờ trước, lại học thanh nhạc ước chừng nửa canh giờ tới ba khắc, học mấy tháng nay, Tào Ngọc Di mới phát hiện giờ học thanh nhạc này không phải là một mình Từ sư phó dạy, cách mấy ngày sẽ có sư phó khác tới đây, giảng về cầm ngoài ra kỳ, thư, họa, chỉ sơ lược nói một chút, cũng không đi sâu, Từ sư phó am hiểu nhất chính là đàn tranh, cho nên Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao cũng đều chọn nhạc khí này, Tào Ngọc Di suy nghĩ một chút cũng theo số đông, chỉ có điều để cho Chu thị giúp một tay mua một thanh sáo đi vào, nói để tự mình luyện, thỉnh thoảng tìm Từ sư phó chỉ điểm một chút. . . . . .
Khoản thời gian gần đây, Tào phủ bận rộn, Đại phu nhân cũng không có tâm tư cho mấy vị di nương lập quy củ, bình thường vào buổi trưa liền đuổi các nàng trở về phòng của mình.
"Di nương, các đệ đệ đâu ạ?" Tào Ngọc Di tan học, trước hết quẹo đến chỗ của Chu thị.
"Lão phu nhân sai người ôm qua đi qua đó rồi!" Chu thị cười ra đón.
Tào Ngọc Di có chút thất vọng thở dài.
"Tứ tỷ nhi, con mới bây lớn, đã phải đi học! Hơn nữa, con cũng chỉ nhớ hai đệ đệ, không nhớ di nương!" Chu thị kéo Tào Ngọc Di vào phòng, chọc trán Tào Ngọc Di một cái nói.
Tào Ngọc Di vội vàng lắc đầu.
Chu thị nở nụ cười, vội phân phó các nha hoàn bưng điểm tâm tới đây, lại hỏi mấy câu trong chuyện học, chỉ có điều chưa tới một khắc đồng hồ, Tào Ngọc Di phải đi, nếu không sẽ muộn buổi thỉnh an Đại phu nhân tối hôm đó.
"Tỷ nhi cẩn thận chút, mấy ngày nay tâm tình phu nhân không tốt!" Chu thị không yên lòng dặn dò nói.
"Dạ, con biết rồi!" Tào Ngọc Di thành thật đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.