Chương 34: Oán trách
Nhân Sinh Giang Nguyệt
06/09/2017
Lúc Nhị phu nhân tới viện của Chu thị, thì Tào Ngọc Linh đang giận dử oán trách cùng đại phu nhân.
". . . . . . Mẫu thân, người nói Nhị thẩm và Tào Ngọc Nga có ý gì. . . . . ." Vành mắt Tào Ngọc Linh đỏ lên nói.
"Con của ta!" Đại phu nhân ngồi dậy, đau lòng ôm Tào Ngọc Linh vào trong ngực: "Nếu con không muốn, thì năm nay cũng không đi ra ngoài, thế này coi thử bọn họ làm sao làm!"
"Nhưng mà, mẫu thân, con đã nói với Tôn muội muội, Ngô tỷ tỷ bọn họ, phải cùng đi đến nhà Tôn muội muội làm khách !" Tào Ngọc Linh bỉu môi nói.
"Sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội, con gửi cho bọn họ bái thiếp nói thân thể mình không khỏe, không có cách nào đi được!" Trong mắt Đại phu nhân chợt lóe tinh quang, vỗ Tào Ngọc Linh dụ dỗ nói.
"Mẫu thân!" Tào Ngọc Linh không thuận theo không buông tha kêu một tiếng.
"Tỷ nhi ngoan, chẳng lẽ con muốn cho Tào Ngọc Nga ở trước mặt người ngoài bày dáng vẻ trưởng tỷ với con sao, khi đó không phải ở trong phủ, nếu con không phải thì các phu nhân các nhà sẽ thấy con không có quy củ. . . . . ." Đại phu nhân nói cặn kẽ, ít nhiều cũng lo lắng cho đại nữ nhi không có tâm kế gì bị thua thiệt ở bên ngoài. . . . . .
Tào Ngọc Linh cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
"Nhị tỷ nhi ngoan, chờ mẫu thân tốt rồi, mở một yến hội ở trong phủ chúng ta, mời những tỷ muội tốt của con tới, cho các con chơi đủ!" Đại phu nhân an ủi Tào Ngọc Linh nói.
"Mẫu thân, có thật không? Thật tốt quá!" Tào Ngọc Linh thấy Đại phu nhân gật đầu một cái, lập tức liền cao hứng cười lên, dựa vào trong ngực Đại phu nhân nói: "Mẫu thân, người phải nhanh khỏe lên nhá!"
Đại phu nhân an tâm cười cười, nhỏ giọng hỏi tới sinh hoạt thường ngày của Tào Ngọc Linh có chỗ nào không hài lòng hay không, bọn hạ nhân có chậm trễ hay không. . . . . .
Tào Ngọc Linh một chốc gật đầu, một chốc lắc đầu, thỉnh thoảng xoay xoay trong ngực Đại phu nhân làm nũng. . . . . .
Bên này, Tào Ngọc Di lại cùng Chu thị hăng hái bừng bừng thảo luận chuyện đi học một hồi, thì có nha hoàn tới báo cặp song sinh đã tỉnh.
"Ôm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia tới đây!" Chu thị mặt mày rạng rỡ nói.
Nha hoàn kia đáp vâng, hành lễ một cái lui ra.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng "Y y nha nha" của cặp song sinh.
Tào Ngọc Di trở mình ngồi dậy, nhìn sang rèm cửa ra vào.
Qua hết năm cặp song sinh đã đầy một tuổi rồi, Chu thị thường xuyên giắt trên miệng chính là chuyện trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai), thường xuyên lấy những vật như quyển sách, nghiên mực… cho cặp song sinh chơi.
"Gọi tỷ tỷ, tỷ —— tỷ!" Tào Ngọc Di cùng nằm chung một chỗ với cặp song sinh, một lần lại một lần dạy cặp song sinh nói chuyện.
Cặp song sinh rất không nể tình phun bong bóng một cái, lại cùng nhau lật người, đưa lưng về phía Tào Ngọc Di.
"Được nhá, hai tiểu bại hoại các đệ!" Tào Ngọc Di nhìn hai cái ót tóc dài ngắn mềm mại, tức giận la lên.
Chu thị chỉ ở một bên vui vẻ nhìn, cũng không nhúng tay vào.
Tào Ngọc Di ở trong viện Chu thị chơi gần nửa ngày, mãi cho đến khi sắc trời gần muộn rồi, sắp đến thời gian thỉnh an Đại phu nhân mới lưu luyến rời đi.
Chu thị nhìn dáng vẻ bịn rịn của Tào Ngọc Di, hận không thể lấy lại tiểu nữ nhi của mình trở lại, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ không thể làm vậy được, cuối cùng chỉ gọi tiểu Đào và Vương ma ma cùng tới đón TàoNgọc Di đi vào dặn dò mấy câu. . . . . .
Sau khi Tào Ngọc Di trở về phòng, cố ý đợi một lúc, nghe có tiểu nha đầu nói Đại tiểu thư đã tới, mới đứng dậy đi đến chỗ Đại phu nhân, vừa đúng lúc gặp được Tào Ngọc Nga cũng đến phòng Đại phu nhân.
"Đại tỷ tốt lành!" Tào Ngọc Di hành nữa lễ với Tào Ngọc Nga, cười lên tiếng chào.
"Tứ muội muội khỏe!" Tào Ngọc Nga nhận nữa lễ của Tào Ngọc Di, hoàn trả lại nửa lễ.
Tào Ngọc Di nghiêng thân, cho qua.
Trên mặt Tào Ngọc Nga lộ ra nụ cười thỏa mãn, tiến lên dắt Tào Ngọc Di cùng vào phòng Đại phu nhân hành lễ thỉnh an Đại phu nhân.
Chờ sau khi Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao đến, bốn cô nương đứng thẳng ở hai bên Đại phu nhân, nghe Đại phu nhân dạy bảo như thường lệ, Tào Ngọc Hà theo như thường lệ lấy cớ tuổi còn nhỏ, được bà vú ôm đi xuống nghỉ ngơi, chỉ có điều, Tào Ngọc Di dựa theo trí nhớ trước kia của cỗ thân thể này, bản thân mình lúc hai ba tuổi thì Chu thị đã dẫn theo lập quy củ.
". . . . . . Giữa tỷ muội phải khiêm nhường lẫn nhau, không được khơi lên miệng lưỡi để cho người chê cười. . . . . ." Đại phu nhân nửa tựa vào trên giường thấp, không nhanh không chậm nói mấy câu, "Đều ngồi xuống đi!"
Bốn người cùng nhau hành lễ với đại phu nhân, vốn ấn theo quy củ là ngồi theo thứ tự lớn nhỏ, chỉ có điều Tào Ngọc Linh luôn lên giường thấp tựa vào đại phu nhân, kế tiếp mới theo thứ tự là Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Di.
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tào Ngọc Linh trò chuyện thân thiết cùng đại phu nhân, Tào Ngọc Dao thỉnh thoảng cười chen vào đôi câu, Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Nga chỉ có lúc bị hỏi tới mới đáp lại đôi câu, cũng không nói chuyện nhiều.
"Ta có chút mệt mỏi, hôm nay các ngươi đều tự trở về đi thôi!" Đại phu nhân đè trán, thản nhiên nói.
Tào Ngọc Nga dẫn đầu, mọi người cùng nhau hành lễ cho đại phu nhân, nói cáo lui rồi lui xuống.
Lúc đi tới hành lang, Tào Ngọc Linh lại được bà tử bên cạnh đại phu nhân kêu trở về, Tào Ngọc Dao cùng kia bà tử nói mấy câu, mặt âm trầm một mình ra khỏi viện.
"Tứ muội muội!"
Tào Ngọc Di đang định trở về phòng của mình, bị Tào Ngọc Nga cười khanh khách gọi lại.
"Đại tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Tào Ngọc Di tế thanh tế khí (nhỏ giọng) hỏi.
"Muội muội đổi phòng, còn chưa có mời tỷ tỷ tới chơi nhá!" Tào Ngọc Nga thả chậm ngữ điệu nói.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút: "Đại tỷ tỷ mời!"
Chờ vào phòng, Tào Ngọc Nga khen bày biện trong phòng một chập mới cố ý liếc mắt nhìn Vương ma ma và mấy tiểu nha đầu canh giữ ở trong phòng nói: "Muội muội, tỷ tỷ có mấy câu muốn nói với muội."
"Đại tỷ tỷ mời nói!" Tào Ngọc Di cố ý giả vờ không hiểu ám chỉ của Tào Ngọc Nga.
"Tỷ tỷ muốn một mình nói chuyện với muội muội, hai tỷ muội chúng ta nói chút chuyện tư mật quan trọng, bảo nha hoàn bà tử này đều đi xuống đi!" Tào Ngọc Nga có chút không nhịn được nói mấy câu.
"Oh, ma ma, các ngươi đi ra ngoài trông chừng!" Tào Ngọc Di "Bừng tỉnh hiểu ra" phân phó nói.
"Dạ!" Vương ma ma dẫn theo các tiểu nha đầu hành lễ một cái, lui ra ngoài.
"Tứ muội muội, hôm nay có phải Chu di nương chọc Nhị thẩm mất hứng hay không?" Tào Ngọc Nga thấp giọng hỏi.
Tào Ngọc Di "Mờ mịt" nhìn Tào Ngọc Nga, không có lên tiếng.
"Tứ muội muội bây giờ muội còn nhỏ không hiểu, tỷ tỷ có lòng tốt mới nói với muội, Nhị thúc mẫu vì tốt cho chúng ta, Chu di nương không cảm kích coi như xong, nhưng muội muội ngàn vạn lần chớ hồ đồ. . . . . ." Tào Ngọc Nga có chút vội vàng nói một tràng.
"Đại tỷ tỷ, làm sao vậy?" Hai mắt tròn xoe của Tào Ngọc Di mở to hỏi.
Trên mặt Tào Ngọc Nga lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lại cùng Tào Ngọc Di nói mấy câu "Vì tốt cho muội" ..., thấy bộ dạng Tào Ngọc Di vẫn ngu ngơ, không đợi Tào Ngọc Di nói chuyện, liền cau mày đứng lên: "Quên đi, đã trễ rồi, không quấy rầy Tứ muội muội nghỉ ngơi. . . . . ."
". . . . . . Mẫu thân, người nói Nhị thẩm và Tào Ngọc Nga có ý gì. . . . . ." Vành mắt Tào Ngọc Linh đỏ lên nói.
"Con của ta!" Đại phu nhân ngồi dậy, đau lòng ôm Tào Ngọc Linh vào trong ngực: "Nếu con không muốn, thì năm nay cũng không đi ra ngoài, thế này coi thử bọn họ làm sao làm!"
"Nhưng mà, mẫu thân, con đã nói với Tôn muội muội, Ngô tỷ tỷ bọn họ, phải cùng đi đến nhà Tôn muội muội làm khách !" Tào Ngọc Linh bỉu môi nói.
"Sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội, con gửi cho bọn họ bái thiếp nói thân thể mình không khỏe, không có cách nào đi được!" Trong mắt Đại phu nhân chợt lóe tinh quang, vỗ Tào Ngọc Linh dụ dỗ nói.
"Mẫu thân!" Tào Ngọc Linh không thuận theo không buông tha kêu một tiếng.
"Tỷ nhi ngoan, chẳng lẽ con muốn cho Tào Ngọc Nga ở trước mặt người ngoài bày dáng vẻ trưởng tỷ với con sao, khi đó không phải ở trong phủ, nếu con không phải thì các phu nhân các nhà sẽ thấy con không có quy củ. . . . . ." Đại phu nhân nói cặn kẽ, ít nhiều cũng lo lắng cho đại nữ nhi không có tâm kế gì bị thua thiệt ở bên ngoài. . . . . .
Tào Ngọc Linh cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
"Nhị tỷ nhi ngoan, chờ mẫu thân tốt rồi, mở một yến hội ở trong phủ chúng ta, mời những tỷ muội tốt của con tới, cho các con chơi đủ!" Đại phu nhân an ủi Tào Ngọc Linh nói.
"Mẫu thân, có thật không? Thật tốt quá!" Tào Ngọc Linh thấy Đại phu nhân gật đầu một cái, lập tức liền cao hứng cười lên, dựa vào trong ngực Đại phu nhân nói: "Mẫu thân, người phải nhanh khỏe lên nhá!"
Đại phu nhân an tâm cười cười, nhỏ giọng hỏi tới sinh hoạt thường ngày của Tào Ngọc Linh có chỗ nào không hài lòng hay không, bọn hạ nhân có chậm trễ hay không. . . . . .
Tào Ngọc Linh một chốc gật đầu, một chốc lắc đầu, thỉnh thoảng xoay xoay trong ngực Đại phu nhân làm nũng. . . . . .
Bên này, Tào Ngọc Di lại cùng Chu thị hăng hái bừng bừng thảo luận chuyện đi học một hồi, thì có nha hoàn tới báo cặp song sinh đã tỉnh.
"Ôm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia tới đây!" Chu thị mặt mày rạng rỡ nói.
Nha hoàn kia đáp vâng, hành lễ một cái lui ra.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng "Y y nha nha" của cặp song sinh.
Tào Ngọc Di trở mình ngồi dậy, nhìn sang rèm cửa ra vào.
Qua hết năm cặp song sinh đã đầy một tuổi rồi, Chu thị thường xuyên giắt trên miệng chính là chuyện trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai), thường xuyên lấy những vật như quyển sách, nghiên mực… cho cặp song sinh chơi.
"Gọi tỷ tỷ, tỷ —— tỷ!" Tào Ngọc Di cùng nằm chung một chỗ với cặp song sinh, một lần lại một lần dạy cặp song sinh nói chuyện.
Cặp song sinh rất không nể tình phun bong bóng một cái, lại cùng nhau lật người, đưa lưng về phía Tào Ngọc Di.
"Được nhá, hai tiểu bại hoại các đệ!" Tào Ngọc Di nhìn hai cái ót tóc dài ngắn mềm mại, tức giận la lên.
Chu thị chỉ ở một bên vui vẻ nhìn, cũng không nhúng tay vào.
Tào Ngọc Di ở trong viện Chu thị chơi gần nửa ngày, mãi cho đến khi sắc trời gần muộn rồi, sắp đến thời gian thỉnh an Đại phu nhân mới lưu luyến rời đi.
Chu thị nhìn dáng vẻ bịn rịn của Tào Ngọc Di, hận không thể lấy lại tiểu nữ nhi của mình trở lại, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ không thể làm vậy được, cuối cùng chỉ gọi tiểu Đào và Vương ma ma cùng tới đón TàoNgọc Di đi vào dặn dò mấy câu. . . . . .
Sau khi Tào Ngọc Di trở về phòng, cố ý đợi một lúc, nghe có tiểu nha đầu nói Đại tiểu thư đã tới, mới đứng dậy đi đến chỗ Đại phu nhân, vừa đúng lúc gặp được Tào Ngọc Nga cũng đến phòng Đại phu nhân.
"Đại tỷ tốt lành!" Tào Ngọc Di hành nữa lễ với Tào Ngọc Nga, cười lên tiếng chào.
"Tứ muội muội khỏe!" Tào Ngọc Nga nhận nữa lễ của Tào Ngọc Di, hoàn trả lại nửa lễ.
Tào Ngọc Di nghiêng thân, cho qua.
Trên mặt Tào Ngọc Nga lộ ra nụ cười thỏa mãn, tiến lên dắt Tào Ngọc Di cùng vào phòng Đại phu nhân hành lễ thỉnh an Đại phu nhân.
Chờ sau khi Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao đến, bốn cô nương đứng thẳng ở hai bên Đại phu nhân, nghe Đại phu nhân dạy bảo như thường lệ, Tào Ngọc Hà theo như thường lệ lấy cớ tuổi còn nhỏ, được bà vú ôm đi xuống nghỉ ngơi, chỉ có điều, Tào Ngọc Di dựa theo trí nhớ trước kia của cỗ thân thể này, bản thân mình lúc hai ba tuổi thì Chu thị đã dẫn theo lập quy củ.
". . . . . . Giữa tỷ muội phải khiêm nhường lẫn nhau, không được khơi lên miệng lưỡi để cho người chê cười. . . . . ." Đại phu nhân nửa tựa vào trên giường thấp, không nhanh không chậm nói mấy câu, "Đều ngồi xuống đi!"
Bốn người cùng nhau hành lễ với đại phu nhân, vốn ấn theo quy củ là ngồi theo thứ tự lớn nhỏ, chỉ có điều Tào Ngọc Linh luôn lên giường thấp tựa vào đại phu nhân, kế tiếp mới theo thứ tự là Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Di.
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tào Ngọc Linh trò chuyện thân thiết cùng đại phu nhân, Tào Ngọc Dao thỉnh thoảng cười chen vào đôi câu, Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Nga chỉ có lúc bị hỏi tới mới đáp lại đôi câu, cũng không nói chuyện nhiều.
"Ta có chút mệt mỏi, hôm nay các ngươi đều tự trở về đi thôi!" Đại phu nhân đè trán, thản nhiên nói.
Tào Ngọc Nga dẫn đầu, mọi người cùng nhau hành lễ cho đại phu nhân, nói cáo lui rồi lui xuống.
Lúc đi tới hành lang, Tào Ngọc Linh lại được bà tử bên cạnh đại phu nhân kêu trở về, Tào Ngọc Dao cùng kia bà tử nói mấy câu, mặt âm trầm một mình ra khỏi viện.
"Tứ muội muội!"
Tào Ngọc Di đang định trở về phòng của mình, bị Tào Ngọc Nga cười khanh khách gọi lại.
"Đại tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Tào Ngọc Di tế thanh tế khí (nhỏ giọng) hỏi.
"Muội muội đổi phòng, còn chưa có mời tỷ tỷ tới chơi nhá!" Tào Ngọc Nga thả chậm ngữ điệu nói.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút: "Đại tỷ tỷ mời!"
Chờ vào phòng, Tào Ngọc Nga khen bày biện trong phòng một chập mới cố ý liếc mắt nhìn Vương ma ma và mấy tiểu nha đầu canh giữ ở trong phòng nói: "Muội muội, tỷ tỷ có mấy câu muốn nói với muội."
"Đại tỷ tỷ mời nói!" Tào Ngọc Di cố ý giả vờ không hiểu ám chỉ của Tào Ngọc Nga.
"Tỷ tỷ muốn một mình nói chuyện với muội muội, hai tỷ muội chúng ta nói chút chuyện tư mật quan trọng, bảo nha hoàn bà tử này đều đi xuống đi!" Tào Ngọc Nga có chút không nhịn được nói mấy câu.
"Oh, ma ma, các ngươi đi ra ngoài trông chừng!" Tào Ngọc Di "Bừng tỉnh hiểu ra" phân phó nói.
"Dạ!" Vương ma ma dẫn theo các tiểu nha đầu hành lễ một cái, lui ra ngoài.
"Tứ muội muội, hôm nay có phải Chu di nương chọc Nhị thẩm mất hứng hay không?" Tào Ngọc Nga thấp giọng hỏi.
Tào Ngọc Di "Mờ mịt" nhìn Tào Ngọc Nga, không có lên tiếng.
"Tứ muội muội bây giờ muội còn nhỏ không hiểu, tỷ tỷ có lòng tốt mới nói với muội, Nhị thúc mẫu vì tốt cho chúng ta, Chu di nương không cảm kích coi như xong, nhưng muội muội ngàn vạn lần chớ hồ đồ. . . . . ." Tào Ngọc Nga có chút vội vàng nói một tràng.
"Đại tỷ tỷ, làm sao vậy?" Hai mắt tròn xoe của Tào Ngọc Di mở to hỏi.
Trên mặt Tào Ngọc Nga lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lại cùng Tào Ngọc Di nói mấy câu "Vì tốt cho muội" ..., thấy bộ dạng Tào Ngọc Di vẫn ngu ngơ, không đợi Tào Ngọc Di nói chuyện, liền cau mày đứng lên: "Quên đi, đã trễ rồi, không quấy rầy Tứ muội muội nghỉ ngơi. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.