Chương 39: Trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai) (thượng)
Nhân Sinh Giang Nguyệt
20/09/2017
Một nhà Nhị lão gia
thu dọn đồ xong, xem thời gian, sáng mười tám tháng giêng liền xuất
phát, trước khi đi, Lão thái gia phái gã sai vặt tới đây, gọi Nhị lão
gia đi nói chuyện gần nửa canh giờ, lúc trở ra thì sắc mặt Nhị lão gia
không được tốt.
Bởi vì trưởng bối phải xuất môn, Tào Ngọc Di đành phải nghỉ học nửa ngày tiễn một nhà Nhị lão gia.
"Đại tẩu, Tam đệ muội, các ngươi dừng bước đi, đưa tới đây thôi!" Nhị phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến ở nhị môn (cổng trong) cười nói.
"Nhị đệ muội đi thuận lợi, đến nơi nhớ gởi thư về!" Trên mặt Đại phu nhân nở nụ cười tiến lên nắm tay Nhị phu nhân, cùng Nhị phu nhân ngươi một câu ta một câu nói lời khách sáo.
Tam phu nhân nhỏ nhất, chỉ ở một bên an tĩnh nghe, thỉnh thoảng mới nói vào đôi câu.
Mấy hài tử của Nhị phòng cũng bắt đầu cùng từng hài tử Đại phòng, Tam phòng nói lời từ biệt.
"Tứ tỷ tỷ, lần trước cám ơn ngươi, cái này tặng cho ngươi!" Tứ thiếu gia đi tới nhỏ giọng nói.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, mới nghĩ đến hẳn là hắn nói đến chuyện ngày tết nguyên tiêu đó, "Tứ đệ đệ khách khí!"
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Tào Ngọc Di không dám nhiều lời, nhận lễ vật của Tứ thiếu gia, lấy một món đồ chơi nhỏ bằng ngọc thạch từ trong tay áo ra trả lễ.
Đợi sau khi mọi người khách khí xong, mặt trời đã lên rất cao.
Đại lão gia và Tam lão gia cỡi ngựa tiễn Nhị lão gia đến cửa thành, gần trưa mới trở về.
Nhị phu nhân vừa đi, tình hình trong phủ liền lại vi diệu, rõ ràng thân thể của Đại phu nhân đã có chuyển biến tốt, nhưng Lão phu nhân lại không có lên tiếng để cho Tam phu nhân giao quyền quản gia ra, bà tử quản sự có mặt mũi đều bắt đầu nhìn quanh.
Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm lướt qua, rất nhanh đến ngày lễ trảo chu của cặp song sinh.
Trước một ngày, Chu thị đặc biệt phái một bà tử có thể tin đi theo bà tử quản sự trong phủ cùng chuẩn bị đồ vật cần dùng trong lễ trảo chu.
Phu gia (nhà chồng) bà tử kia họ Tôn, là lão nhân bên cạnh Chu thị, nhận được công việc này, cũng không hề xem trọng.
"Di nương chúng ta nhá, đây là quá lo lắng cho Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia rồi, theo ta nói, ‘ một tuổi nhìn lớn, ba tuổi nhìn già ’, trông Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia chính là người cơ trí thông minh, lúc làm lễ trảo chu đảm bảo không có chỗ hở. . . . . ." Tôn bà tử nước miếng tung bay tán gẩu cùng mấy bà tử của khố phòng (nhà kho) nhỏ.
"Tôn tỷ tỷ dĩ nhiên là phúc khí tốt, đi theo chủ tử tốt như Chu di nương vậy, cả ngày ung dung thoải mái, đâu giống như chúng ta. . . . . ." Một bà tử khố phòng cười tâng bốc nói.
"Di nương đó của chúng ta là người rất hòa khí, ngay cả lên mặt cũng ít. . . . ." Tôn bà tử hất càm lên đắc ý khoe khoang.
Bà tử của khố phòng hai ba câu liền dụ dỗ được Tôn bà tử đi sang phòng bên cạnh dùng trà cắn hạt dưa, để cho mấy tiểu nha đầu cùng Tôn bà tử nói vài chuyện qua loa.
Lúc này, một tiểu nha đầu từ góc rẽ đi ra, lấy một cái túi đưa cho bà tử trông nom khố phòng nhỏ, thấp giọng nói mấy câu, liền vội vã rời đi.
Bà tử kia nhìn quanh một cái, giấu cái túi kia thật kỹ, dụ những bà tử khác cùng đi dùng trà nghỉ ngơi, rồi nhanh chóng mở cái túi ra, đổi cái hộp ngày mai dùng làm lễ trảo chu ở bên trong thành cái hộp phấn trong túi kia, còn có vài món đồ chơi nhỏ mà những đứa trẻ khác thường chơi, phía trên đều có mùi hương điểm tâm nhàn nhạt mà trẻ con thích ăn, hộp phấn còn lại là mùi Chu thị đã từng dùng, màu đỏ tươi, đặt ở trong một đống vật phẩm rất dễ thấy. . . . . .
Chờ lúc mấy bà tử kia uống xong một chén trà rồi ra ngoài tiếp tục tìm đồ cần dùng, cái túi kia đã bị bà tử đó giấu vào giữa hai chậu hoa.
Sau khi Tôn bà tử trút hết một bụng nước trà xong, mới nhớ tới lời Chu thị căn dặn.
"Được rồi được rồi, không nói nữa, không nói nữa, còn phải đi nhìn xem, xong trở về báo lại cho di nương chúng ta cơ!" Tôn bà tử khoát tay nói.
Mấy tiểu nha đầu cười hì hì giải tán.
Lúc Tôn bà tử đi qua, bà tử khố phòng nhỏ cũng đã dọn dẹp đồ thỏa đáng, đặt ở trên một tấm thảm trên cái bàn lớn, chuẩn bị khóa khố phòng lại.
"Tôn tỷ tỷ mau đến nhìn xem còn có vấn đề gì không?" Bà tử khố phòng cười hỏi.
Tôn bà tử lướt nhanh qua mấy lần, híp mắt nói: "Đều là quy củ trong phủ, làm sao Lý quản sự chuẩn bị nhầm được, cũng chỉ là xong phải trở về báo lại thôi. . . . "
Mấy bà tử lại cùng Tôn bà tử tâng bốc nhau một phen, mới khóa khố phòng lại, từng người giải tán.
"Tôn ma ma, khố phòng bên kia như thế nào?" Chu thị vừa nhìn gương cẩn thận vẽ lông mày, vừa nói.
"Di nương yên tâm, lão nô tự mình nhìn xem các món đồ bày ra xong khóa vào khố phòng, tuyệt đối không thành vấn đề!" Tôn bà tử cười lấy lòng đáp.
"Khổ cực cho Tôn ma ma, bên kia có nửa đĩa điểm tâm, ngươi cầm trở về nếm thử một chút đi!" Chu thị để cây bút vẽ nhỏ xuống, gật đầu một cái nói.
Tôn ma ma cao hứng đáp lại, lấy cái khăn tay ra gói đĩa điểm tâm lại, một luồng mùi thơm quen thuộc xông vào mũi. . . . . .
Trong phòng cách vách, sau khi Tào Ngọc Di tan học thỉnh an đại phu nhân xong rồi tới đây, hiện tại đang chơi cù lét với cặp song sinh.
Tào Ngọc Di lấy một cây bút lông lớn, quét nhẹ ở trên mặt hoặc trên người cặp song sinh, cặp song sinh liền "Khanh khách" cười lên.
"Tới đây, làm cho tỷ tỷ cười một cái!" Tào Ngọc Di thả bút lông vào trong tay Ngũ thiếu gia, nhẹ nhàng phe phẩy tay của hắn dụ dỗ.
Ngũ thiếu gia cầm bút lông quẹt lung tung trên mặt Tào Ngọc Di một cái, Tào Ngọc Di phối hợp cười lên.
Trò chơi này là hôm nay Tào Ngọc Di cố ý dạy cho cặp song sinh, đã chơi một lúc lâu rồi, hiện tại đứa nhỏ kia đã không còn hứng thú, tự mình lăn sang một bên, làm lộn xộn tấm đệm trải trên giường thấp, đứa lớn này thì ngược lại rất nể tình, không ngại phiền cùng Tào Ngọc Di ngươi một cái ta một cái, cười không ngừng.
"Tứ tỷ nhi, được rồi, xem các con chơi lộn xộn này!" Chu thị đuổi Tôn bà tử xong, từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy tóc Tào Ngọc Di đều rơi tán loạn xuống, không vui nói.
"Di nương!" Tào Ngọc Di để bút lông xuống, vui vẻ kêu một tiếng, nhào tới trong ngực Chu thị.
Cặp song sinh cũng đều nhìn về phía Chu thị, phát ra tiếng nói mơ mơ hồ hồ "Di, di".
Chu thị nghe được, nụ cười trên mặt giấu cũng không giấu được rồi, cùng Tào Ngọc Di đỡ cặp song sinh dậy để cho bọn chúng đi vài bước ở trên giường.
Lục thiếu gia bắt được tóc của Chu thị không chịu buông tay, hưng phấn kêu loạn "A a". . . . . .
Hiện tại sau khi đỡ cặp song sinh dậy, hai tiểu tử kia đã có thể tự mình đi lên mấy bước rồi, Ngũ thiếu gia luôn văn văn tĩnh tĩnh, đi mệt rồi, liền tự mình đặt mông ngồi xuống, bẻ ngón tay hoặc ngón chân chơi, Lục thiếu gia thì lại khác, giống như hỗn thế ma vương, cả ngày dùng không hết khí lực, phá hoại khắp nơi.
Tào Ngọc Di di chuyển theo cặp song sinh ở trên giường, tùy thời đều chú ý đứa này một chút đứa kia một chút.
"Tứ tỷ nhi, tới đây ngồi, di nương chải đầu giúp con!" Chu thị nhìn thời gian không sai biệt lắm, để cho người đi vào ôm cặp song sinh đi xuống cho ăn.
Tào Ngọc Di ngoan ngoãn đi tới, một mùi thơm như có như không truyền đến, Tào Ngọc Di không nhịn được hít sâu một hơi.
Chu thị trang điểm rất ít, chỉ nhàn nhạt vẽ một chút, mùi phấn bột phấn nước trên người rất nhạt, ngửi thấy làm cho người ta cảm thấy trên người nàng mang theo mùi thơm tự nhiên, hết sức thoải mái.
"Di nương, sáng sớm ngày mai phải cho các đệ đệ ăn no!" Tào Ngọc Di vừa phối hợp động tác chãi đầu của Chu thị, vừa nói.
"Hai đệ đệ con có bao giờ mà không ăn no!" Chu thị nở nụ cười.
"Nhưng các đệ đệ ăn no còn thích bỏ đồ vào trong miệng, sáng sớm ngày mai phải cho các đệ đệ ăn thật là no, như vậy các đệ ấy cũng sẽ không bắt đồ ăn nữa!" Tào Ngọc Di cau mày cố gắng sắp xếp lời nói nói.
Hai mắt Chu thị híp lại một cái, cười đáp ứng, chải cho Tào Ngọc Di hai búi tóc xinh xắn, lại chọn trong hộp trang sức của mình hai cây trâm nhỏ cắm lên.
Tào Ngọc Di chờ cặp song sinh ăn xong, lại chơi cùng cặp song sinh một lát, tới giờ Tuất một khắc (từ 7 giờ 15 đến 9 giờ 15 tối), mới không đành lòng đi về.
"Gọi Tôn ma ma tới đây!" Chu thị trầm tư chốc lát, rồi phân phó tiểu nha đầu đang canh giữ ở một bên.
"Dạ!" Tiểu nha đầu hành lễ một cái, bước nhanh lui ra ngoài.
Tôn bà tử đang ở trong nhà kề nói chuyện cùng mấy bà tử, trong ngực còn để một chút điểm tâm, định buổi tối chờ sau khi Chu thị ngủ, mang về cho tiểu tôn tôn (cháu) nhà mình ăn.
"Tôn ma ma, di nương gọi ngài đấy, ngài mau qua đi!" Tiểu nha đầu kia đứng ở cửa giòn giả kêu lên.
Tôn bà tử đáp một tiếng, đứng lên phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, bước nhanh ra ngoài.
"Tôn ma ma cẩn thận suy nghĩ lại một chút tình huống tiểu khố phòng bên kia hôm nay ra sao?" Sau khi Chu thị cho hạ nhân trong phòng lui ra, có chút gấp gáp hỏi.
Trong lòng Tôn bà tử giật thót một cái, mặt kéo ra nụ cười tiến lên một bước nói: "Di nương, nô tỳ tận mắt thấy đồ dọn xong nhập vào kho."
Mặt Chu thị trầm xuống, "Lời này ngươi đã nói qua, ta để cho ngươi ngẫm lại thật kỹ xem, rốt cuộc có cái gì không thích hợp hay không?"
Tôn bà tử khom lưng chuẩn bị trả lời, điểm tâm trong ngực tỏa ra hương vị ngọt ngào nhàn nhạt quen thuộc, trên mặt Tôn bà tử lộ ra biểu tình nghi ngờ.
"Tôn ma ma!" Chu thị cất cao giọng la lên.
Tôn bà tử run run, chần chờ đáp: "Bẩm di nương, hiện tại nhớ ra, lúc ấy hình như nô tỳ có ngửi thấy một mùi thơm. . . . . ."
"Phế vật! Không phải đã bảo ngươi đi coi chừng sao?" Chu thị giận tím mặt, nghiêm nghị quát lên.
Trên mặt Tôn bà tử từ từ bắt đầu trắng bệch, hoàn toàn không dám trả lời.
"Ta thấy ngươi già nên hồ đồ rồi có phải hay không? Nếu làm không được, thì ta cho ngươi về nghỉ ngơi sớm!" Chu thị khiển trách không chút lưu tình.
"Di nương tha tội!" Đầu gối Tôn bà tử mềm nhũn, "Phịch" một tiếng quỳ xuống.
"Hừ, nếu ngày mai lễ trảo chu của Ngũ thiếu gia Lục thiếu gia xảy ra bất kỳ sai sót gì, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!" Chu thị nhìn chằm chằm Tôn bà tử nói.
Tôn bà tử cuống quít dập đầu, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói.
"Ngươi đi xuống trước đi!" Chu thị ngồi một lát, tâm tình từ từ hồi phục lại, mới lạnh lùng phân phó nói.
"Dạ!" Tôn bà tử có chút khó khăn đứng lên, bước chân chênh vênh lui ra ngoài.
Chu thị một mình vòng vo trong phòng một hồi, rồi gọi một tiểu nha đầu đi vào phân phó mấy câu.
"Đi gọi Nhậm ma ma phụ trách vẩy nước quét nhà đến đây, hôm nay ta mất một chiếc khuyên tai ở trong sân, muốn tìm Nhậm ma ma hỏi một chút?"
Tiểu nha đầu kia đáp vâng, vội vã chạy về phía cửa viện.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy nha đầu canh giữ ở bên ngoài thông báo nói: "Di nương, Nhậm ma ma tới!"
"Để cho bà ấy đi vào đi!" Chu thị đè xuống lo âu trong lòng ngồi xuống.
"Di nương!" Nhậm ma ma hành lễ với Chu thị một cái, không tán thành thấp giọng gọi một tiếng.
"Ma ma, nếu không phải bây giờ không có cách nào ta cũng sẽ không cố ý gọi bà tới, bà phải mau mau giúp ta!" Chu thị lo lắng nói, chỉ chỉ cái ghế đôn bên chân, "Ma ma lại đây ngồi đi!"
Nhậm ma ma thấy thế gật đầu một cái, đi từ từ qua ngồi xuống.
"Ma ma, có người động tay động chân vào đồ vật trảo chu ngày mai. . . . . ." Chu thị thật nhanh thấp giọng kể lại chuyện Tôn bà tử hồi báo một lần.
"Di nương, yên tâm!" Nhậm ma ma vỗ vỗ tay Chu thị nói.
Chu thị nghe giọng nói này, giống như có ma lực, trong lòng đột nhiên liền an tĩnh không ít, hít sâu vài cái, trên mặt từ từ hồi phục lại biểu cảm chứa chút ý cười bình thường, chẳng qua là sắc mặt còn có chút âm trầm.
"Di nương, theo lão nô thấy, người này chỉ có thể là Đại phu nhân thôi, đổi chút vật có mùi thơm gì đó vào, một chính là mùi son phấn ngài thường dùng, một chính là mùi thức ăn Ngũ thiếu gia Lục thiếu gia thích ăn, cũng có thể là mùi son phấn trên người Tứ tiểu thư, Chu ma ma và Triệu ma ma bởi vì phải cho Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ăn, khoản thời gian này cũng không có bôi son phấn ..., mùi hương Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia quen thuộc sợ là ba loại này rồi!" Nhậm ma ma phân tích tỉ mỉ.
Chu thị gật đầu một cái, vẻ âm trầm trên mặt tiêu tán một chút, "Tứ tỷ nhi cũng không cần phấn bột nước, trên người không có mùi thơm đặc thù gì!"
"Vậy thì tốt, di nương sáng mai trước hết để cho Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ăn thật no, mùi thơm điểm tâm gì kia sẽ không sao, nếu trên đồ có những thứ mùi son phấn kia, mở để cả đêm liền phai nhạt đi nhiều, đến lúc đó, không chừng những thứ khác sẽ thu hút hai vị tiểu thiếu gia hơn!" Nhậm ma ma không chút hoang mang nói.
Trên mặt Chu thị lộ ra nụ cười chân chính, nắm tay thô ráp của Nhậm ma ma nói: "Ma ma, chuyện này thật là. . . . . ."
"Di nương, chuyện lớn chớ có bày ra ở trên mặt, lão nô đi ra ngoài trước, tránh để cho người sinh nghi!"
"Ma ma, ta sẽ an bài cho bà, để cho bà dưỡng lão thoải mái, không cần đi làm vẩy nước quét nhà nữa . . . . . ." Chu thị đứng lên nói.
"Tạ ơn một mảnh hảo tâm của di nương, thân già này của lão nô vẫn nên vận động nhiều mới có thể chống đỡ lâu hơn!" Nhậm ma ma vừa nói, vừa đi ra ngoài.
"Ma ma!" Nghe lời này, Chu thị mất hứng gọi một tiếng.
Nhậm ma ma quay đầu lại cười cười, đi từ từ ra ngoài.
Chu thị sững sờ một lúc, mới gọi Chu ma ma và Triệu ma ma đi vào, bắt đầu phân phó chuyện ngày mai.
Sau khi Tào Ngọc Di trở về phòng, Vương ma ma đang phân phó các tiểu nha đầu chuẩn bị nước ấm tắm rửa, bản thân bà chuẩn bị đi ra đón Tào Ngọc Di.
"Ma ma đi nghỉ ngơi đi, nơi này không cần hầu hạ! Gọi hai tiểu nha đầu đứng hầu ở bên ngoài." Cho tới bây giờ Tào Ngọc Di vẫn không có thói quen có người hầu hạ tắm rữa.
Vương ma ma đã hiểu rõ thói quen của chủ tử nhà mình, cũng không nói nhiều liền đáp một tiếng lui ra ngoài. . . . . .
Ngày hôm sau, Chu thị dậy thật sớm, sau khi dọn dẹp thỏa đáng, dẫn theo cặp song sinh đến chỗ Đại phu nhân thỉnh an trước.
Hôm nay là ngày cặp song sinh tròn một tuổi, cặp song sinh là thứ tử, không cần phải mở tiệc lớn đón tân khách, nhưng Đại lão gia đã sớm gửi thiệp cho mấy nhà giao hảo mấy ngày trước rồi, dự định làm bữa tiệc náo nhiệt nho nhỏ.
Chờ sau khi mấy phòng thiếp thất đều đến đông đủ, Đại phu nhân nói mấy câu, rồi cùng nhau đi đến chỗ của Lão phu nhân.
Như trước Lão thái gia không có tới, phái gã sai vặt tặng hai miếng ngọc thượng hạng và mười sáu cặp Kim Lỏa Tử tới đây.
Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh dập đầu cho lão phu nhân, được hai khóa trường mệnh vàng khảm ngọc và mười sáu cặp Kim Lỏa Tử, Tào Ngọc Di nhìn nửa mặt khóa trường mệnh lớn bằng vàng kia lắc lư, cảm thấy cổ của mình có chút mỏi nhừ rồi, cũng may cặp song sinh từ khi ra đời đã đeo khóa trường mệnh nhỏ khác, hai cái khóa lớn này cũng không cần đeo lên trên người.
Kế tiếp là Đại lão gia và Đại phu nhân, cũng là một đôi hạng quyển vàng (vòng đeo cổ bằng vàng) và Kim Lỏa Tử, chỉ có điều số lượng Kim Lỏa Tử giảm bốn cặp, Tam lão gia và Tam phu nhân cho hai đôi trạc tử nhỏ (vòng tay) đặc biệt dành cho trẻ con đeo, trên cơ sở của Đại phu nhân cho lại giảm thêm hai đôi Kim Lỏa Tử, các vị di nương cũng đều rối rít tặng lễ, có Kim Lỏa Tử, cũng có đồ chơi nhỏ đặc biệt chuẩn bị. . . . . .
Không tính đứa bé trong bụng Tam phu nhân còn chưa ra đời, thì cặp song sinh là đứa bé nhỏ nhất trong Tào phủ, các thiếu gia tiểu thư hai phòng cũng đều chuẩn bị lễ vật, ngay cả Đại thiếu gia và Tôn Trạch Văn đang đi học ở thư viện cũng sai người về tặng lễ, Tào Ngọc Di chuẩn bị hai con chó con bằng hạt châu hình dạng khác nhau, dùng sợi chỉ bền chắc và các viên trân châu nhỏ kết lại, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng rất tốn công, là đồ trẻ con yêu thích.
Kế tiếp, trù phòng (phòng bếp) liền bắt đầu mang thức ăn lên, gà làm nước súp, sợi mì tinh khiết kéo thủ công (bằng tay), phía trên thả chút thịt băm, đậu hủ, mầm đậu xen lẫn nhau, trong mỗi chén còn có hai ba cọng ngò, nhìn thấy liền mời gọi người muốn ăn thật nhiều, Tào Ngọc Di ăn một mạch hai chén.
Cặp song sinh dưới sự giúp đỡ của Chu ma ma và Triệu ma ma, miễn cưỡng ăn một vài sợi mì liền bắt đầu nghiêng đầu tránh chiếc đũa, tay chân cũng không thành thật, bình thường tình huống như thế chỉ có khi cặp song sinh thật sự ăn không vô mới có thể phát sinh, Tào Ngọc Di lén nhìn Chu thị một cái, lộ ra một nụ cười hiểu ngầm.
Dùng xong mì trường thọ, mặt trời đã lên rất cao, bắt đầu có khách nhân lục tục tới.
Đại lão gia và Tam lão gia đã sớm cáo lỗi với lão phu nhân, đi ra ngoài chào hỏi khách nhân. . . . . .
Ước chừng đến giờ Tỵ (từ 9 giờ đến 11 giờ sáng), các tân khách đều đã đến đông đủ, Đại lão gia phái người đi vào nói, ôm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đi ra, chuẩn bị làm lễ trảo chu.
Bởi vì trưởng bối phải xuất môn, Tào Ngọc Di đành phải nghỉ học nửa ngày tiễn một nhà Nhị lão gia.
"Đại tẩu, Tam đệ muội, các ngươi dừng bước đi, đưa tới đây thôi!" Nhị phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến ở nhị môn (cổng trong) cười nói.
"Nhị đệ muội đi thuận lợi, đến nơi nhớ gởi thư về!" Trên mặt Đại phu nhân nở nụ cười tiến lên nắm tay Nhị phu nhân, cùng Nhị phu nhân ngươi một câu ta một câu nói lời khách sáo.
Tam phu nhân nhỏ nhất, chỉ ở một bên an tĩnh nghe, thỉnh thoảng mới nói vào đôi câu.
Mấy hài tử của Nhị phòng cũng bắt đầu cùng từng hài tử Đại phòng, Tam phòng nói lời từ biệt.
"Tứ tỷ tỷ, lần trước cám ơn ngươi, cái này tặng cho ngươi!" Tứ thiếu gia đi tới nhỏ giọng nói.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, mới nghĩ đến hẳn là hắn nói đến chuyện ngày tết nguyên tiêu đó, "Tứ đệ đệ khách khí!"
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Tào Ngọc Di không dám nhiều lời, nhận lễ vật của Tứ thiếu gia, lấy một món đồ chơi nhỏ bằng ngọc thạch từ trong tay áo ra trả lễ.
Đợi sau khi mọi người khách khí xong, mặt trời đã lên rất cao.
Đại lão gia và Tam lão gia cỡi ngựa tiễn Nhị lão gia đến cửa thành, gần trưa mới trở về.
Nhị phu nhân vừa đi, tình hình trong phủ liền lại vi diệu, rõ ràng thân thể của Đại phu nhân đã có chuyển biến tốt, nhưng Lão phu nhân lại không có lên tiếng để cho Tam phu nhân giao quyền quản gia ra, bà tử quản sự có mặt mũi đều bắt đầu nhìn quanh.
Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm lướt qua, rất nhanh đến ngày lễ trảo chu của cặp song sinh.
Trước một ngày, Chu thị đặc biệt phái một bà tử có thể tin đi theo bà tử quản sự trong phủ cùng chuẩn bị đồ vật cần dùng trong lễ trảo chu.
Phu gia (nhà chồng) bà tử kia họ Tôn, là lão nhân bên cạnh Chu thị, nhận được công việc này, cũng không hề xem trọng.
"Di nương chúng ta nhá, đây là quá lo lắng cho Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia rồi, theo ta nói, ‘ một tuổi nhìn lớn, ba tuổi nhìn già ’, trông Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia chính là người cơ trí thông minh, lúc làm lễ trảo chu đảm bảo không có chỗ hở. . . . . ." Tôn bà tử nước miếng tung bay tán gẩu cùng mấy bà tử của khố phòng (nhà kho) nhỏ.
"Tôn tỷ tỷ dĩ nhiên là phúc khí tốt, đi theo chủ tử tốt như Chu di nương vậy, cả ngày ung dung thoải mái, đâu giống như chúng ta. . . . . ." Một bà tử khố phòng cười tâng bốc nói.
"Di nương đó của chúng ta là người rất hòa khí, ngay cả lên mặt cũng ít. . . . ." Tôn bà tử hất càm lên đắc ý khoe khoang.
Bà tử của khố phòng hai ba câu liền dụ dỗ được Tôn bà tử đi sang phòng bên cạnh dùng trà cắn hạt dưa, để cho mấy tiểu nha đầu cùng Tôn bà tử nói vài chuyện qua loa.
Lúc này, một tiểu nha đầu từ góc rẽ đi ra, lấy một cái túi đưa cho bà tử trông nom khố phòng nhỏ, thấp giọng nói mấy câu, liền vội vã rời đi.
Bà tử kia nhìn quanh một cái, giấu cái túi kia thật kỹ, dụ những bà tử khác cùng đi dùng trà nghỉ ngơi, rồi nhanh chóng mở cái túi ra, đổi cái hộp ngày mai dùng làm lễ trảo chu ở bên trong thành cái hộp phấn trong túi kia, còn có vài món đồ chơi nhỏ mà những đứa trẻ khác thường chơi, phía trên đều có mùi hương điểm tâm nhàn nhạt mà trẻ con thích ăn, hộp phấn còn lại là mùi Chu thị đã từng dùng, màu đỏ tươi, đặt ở trong một đống vật phẩm rất dễ thấy. . . . . .
Chờ lúc mấy bà tử kia uống xong một chén trà rồi ra ngoài tiếp tục tìm đồ cần dùng, cái túi kia đã bị bà tử đó giấu vào giữa hai chậu hoa.
Sau khi Tôn bà tử trút hết một bụng nước trà xong, mới nhớ tới lời Chu thị căn dặn.
"Được rồi được rồi, không nói nữa, không nói nữa, còn phải đi nhìn xem, xong trở về báo lại cho di nương chúng ta cơ!" Tôn bà tử khoát tay nói.
Mấy tiểu nha đầu cười hì hì giải tán.
Lúc Tôn bà tử đi qua, bà tử khố phòng nhỏ cũng đã dọn dẹp đồ thỏa đáng, đặt ở trên một tấm thảm trên cái bàn lớn, chuẩn bị khóa khố phòng lại.
"Tôn tỷ tỷ mau đến nhìn xem còn có vấn đề gì không?" Bà tử khố phòng cười hỏi.
Tôn bà tử lướt nhanh qua mấy lần, híp mắt nói: "Đều là quy củ trong phủ, làm sao Lý quản sự chuẩn bị nhầm được, cũng chỉ là xong phải trở về báo lại thôi. . . . "
Mấy bà tử lại cùng Tôn bà tử tâng bốc nhau một phen, mới khóa khố phòng lại, từng người giải tán.
"Tôn ma ma, khố phòng bên kia như thế nào?" Chu thị vừa nhìn gương cẩn thận vẽ lông mày, vừa nói.
"Di nương yên tâm, lão nô tự mình nhìn xem các món đồ bày ra xong khóa vào khố phòng, tuyệt đối không thành vấn đề!" Tôn bà tử cười lấy lòng đáp.
"Khổ cực cho Tôn ma ma, bên kia có nửa đĩa điểm tâm, ngươi cầm trở về nếm thử một chút đi!" Chu thị để cây bút vẽ nhỏ xuống, gật đầu một cái nói.
Tôn ma ma cao hứng đáp lại, lấy cái khăn tay ra gói đĩa điểm tâm lại, một luồng mùi thơm quen thuộc xông vào mũi. . . . . .
Trong phòng cách vách, sau khi Tào Ngọc Di tan học thỉnh an đại phu nhân xong rồi tới đây, hiện tại đang chơi cù lét với cặp song sinh.
Tào Ngọc Di lấy một cây bút lông lớn, quét nhẹ ở trên mặt hoặc trên người cặp song sinh, cặp song sinh liền "Khanh khách" cười lên.
"Tới đây, làm cho tỷ tỷ cười một cái!" Tào Ngọc Di thả bút lông vào trong tay Ngũ thiếu gia, nhẹ nhàng phe phẩy tay của hắn dụ dỗ.
Ngũ thiếu gia cầm bút lông quẹt lung tung trên mặt Tào Ngọc Di một cái, Tào Ngọc Di phối hợp cười lên.
Trò chơi này là hôm nay Tào Ngọc Di cố ý dạy cho cặp song sinh, đã chơi một lúc lâu rồi, hiện tại đứa nhỏ kia đã không còn hứng thú, tự mình lăn sang một bên, làm lộn xộn tấm đệm trải trên giường thấp, đứa lớn này thì ngược lại rất nể tình, không ngại phiền cùng Tào Ngọc Di ngươi một cái ta một cái, cười không ngừng.
"Tứ tỷ nhi, được rồi, xem các con chơi lộn xộn này!" Chu thị đuổi Tôn bà tử xong, từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy tóc Tào Ngọc Di đều rơi tán loạn xuống, không vui nói.
"Di nương!" Tào Ngọc Di để bút lông xuống, vui vẻ kêu một tiếng, nhào tới trong ngực Chu thị.
Cặp song sinh cũng đều nhìn về phía Chu thị, phát ra tiếng nói mơ mơ hồ hồ "Di, di".
Chu thị nghe được, nụ cười trên mặt giấu cũng không giấu được rồi, cùng Tào Ngọc Di đỡ cặp song sinh dậy để cho bọn chúng đi vài bước ở trên giường.
Lục thiếu gia bắt được tóc của Chu thị không chịu buông tay, hưng phấn kêu loạn "A a". . . . . .
Hiện tại sau khi đỡ cặp song sinh dậy, hai tiểu tử kia đã có thể tự mình đi lên mấy bước rồi, Ngũ thiếu gia luôn văn văn tĩnh tĩnh, đi mệt rồi, liền tự mình đặt mông ngồi xuống, bẻ ngón tay hoặc ngón chân chơi, Lục thiếu gia thì lại khác, giống như hỗn thế ma vương, cả ngày dùng không hết khí lực, phá hoại khắp nơi.
Tào Ngọc Di di chuyển theo cặp song sinh ở trên giường, tùy thời đều chú ý đứa này một chút đứa kia một chút.
"Tứ tỷ nhi, tới đây ngồi, di nương chải đầu giúp con!" Chu thị nhìn thời gian không sai biệt lắm, để cho người đi vào ôm cặp song sinh đi xuống cho ăn.
Tào Ngọc Di ngoan ngoãn đi tới, một mùi thơm như có như không truyền đến, Tào Ngọc Di không nhịn được hít sâu một hơi.
Chu thị trang điểm rất ít, chỉ nhàn nhạt vẽ một chút, mùi phấn bột phấn nước trên người rất nhạt, ngửi thấy làm cho người ta cảm thấy trên người nàng mang theo mùi thơm tự nhiên, hết sức thoải mái.
"Di nương, sáng sớm ngày mai phải cho các đệ đệ ăn no!" Tào Ngọc Di vừa phối hợp động tác chãi đầu của Chu thị, vừa nói.
"Hai đệ đệ con có bao giờ mà không ăn no!" Chu thị nở nụ cười.
"Nhưng các đệ đệ ăn no còn thích bỏ đồ vào trong miệng, sáng sớm ngày mai phải cho các đệ đệ ăn thật là no, như vậy các đệ ấy cũng sẽ không bắt đồ ăn nữa!" Tào Ngọc Di cau mày cố gắng sắp xếp lời nói nói.
Hai mắt Chu thị híp lại một cái, cười đáp ứng, chải cho Tào Ngọc Di hai búi tóc xinh xắn, lại chọn trong hộp trang sức của mình hai cây trâm nhỏ cắm lên.
Tào Ngọc Di chờ cặp song sinh ăn xong, lại chơi cùng cặp song sinh một lát, tới giờ Tuất một khắc (từ 7 giờ 15 đến 9 giờ 15 tối), mới không đành lòng đi về.
"Gọi Tôn ma ma tới đây!" Chu thị trầm tư chốc lát, rồi phân phó tiểu nha đầu đang canh giữ ở một bên.
"Dạ!" Tiểu nha đầu hành lễ một cái, bước nhanh lui ra ngoài.
Tôn bà tử đang ở trong nhà kề nói chuyện cùng mấy bà tử, trong ngực còn để một chút điểm tâm, định buổi tối chờ sau khi Chu thị ngủ, mang về cho tiểu tôn tôn (cháu) nhà mình ăn.
"Tôn ma ma, di nương gọi ngài đấy, ngài mau qua đi!" Tiểu nha đầu kia đứng ở cửa giòn giả kêu lên.
Tôn bà tử đáp một tiếng, đứng lên phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, bước nhanh ra ngoài.
"Tôn ma ma cẩn thận suy nghĩ lại một chút tình huống tiểu khố phòng bên kia hôm nay ra sao?" Sau khi Chu thị cho hạ nhân trong phòng lui ra, có chút gấp gáp hỏi.
Trong lòng Tôn bà tử giật thót một cái, mặt kéo ra nụ cười tiến lên một bước nói: "Di nương, nô tỳ tận mắt thấy đồ dọn xong nhập vào kho."
Mặt Chu thị trầm xuống, "Lời này ngươi đã nói qua, ta để cho ngươi ngẫm lại thật kỹ xem, rốt cuộc có cái gì không thích hợp hay không?"
Tôn bà tử khom lưng chuẩn bị trả lời, điểm tâm trong ngực tỏa ra hương vị ngọt ngào nhàn nhạt quen thuộc, trên mặt Tôn bà tử lộ ra biểu tình nghi ngờ.
"Tôn ma ma!" Chu thị cất cao giọng la lên.
Tôn bà tử run run, chần chờ đáp: "Bẩm di nương, hiện tại nhớ ra, lúc ấy hình như nô tỳ có ngửi thấy một mùi thơm. . . . . ."
"Phế vật! Không phải đã bảo ngươi đi coi chừng sao?" Chu thị giận tím mặt, nghiêm nghị quát lên.
Trên mặt Tôn bà tử từ từ bắt đầu trắng bệch, hoàn toàn không dám trả lời.
"Ta thấy ngươi già nên hồ đồ rồi có phải hay không? Nếu làm không được, thì ta cho ngươi về nghỉ ngơi sớm!" Chu thị khiển trách không chút lưu tình.
"Di nương tha tội!" Đầu gối Tôn bà tử mềm nhũn, "Phịch" một tiếng quỳ xuống.
"Hừ, nếu ngày mai lễ trảo chu của Ngũ thiếu gia Lục thiếu gia xảy ra bất kỳ sai sót gì, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!" Chu thị nhìn chằm chằm Tôn bà tử nói.
Tôn bà tử cuống quít dập đầu, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói.
"Ngươi đi xuống trước đi!" Chu thị ngồi một lát, tâm tình từ từ hồi phục lại, mới lạnh lùng phân phó nói.
"Dạ!" Tôn bà tử có chút khó khăn đứng lên, bước chân chênh vênh lui ra ngoài.
Chu thị một mình vòng vo trong phòng một hồi, rồi gọi một tiểu nha đầu đi vào phân phó mấy câu.
"Đi gọi Nhậm ma ma phụ trách vẩy nước quét nhà đến đây, hôm nay ta mất một chiếc khuyên tai ở trong sân, muốn tìm Nhậm ma ma hỏi một chút?"
Tiểu nha đầu kia đáp vâng, vội vã chạy về phía cửa viện.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy nha đầu canh giữ ở bên ngoài thông báo nói: "Di nương, Nhậm ma ma tới!"
"Để cho bà ấy đi vào đi!" Chu thị đè xuống lo âu trong lòng ngồi xuống.
"Di nương!" Nhậm ma ma hành lễ với Chu thị một cái, không tán thành thấp giọng gọi một tiếng.
"Ma ma, nếu không phải bây giờ không có cách nào ta cũng sẽ không cố ý gọi bà tới, bà phải mau mau giúp ta!" Chu thị lo lắng nói, chỉ chỉ cái ghế đôn bên chân, "Ma ma lại đây ngồi đi!"
Nhậm ma ma thấy thế gật đầu một cái, đi từ từ qua ngồi xuống.
"Ma ma, có người động tay động chân vào đồ vật trảo chu ngày mai. . . . . ." Chu thị thật nhanh thấp giọng kể lại chuyện Tôn bà tử hồi báo một lần.
"Di nương, yên tâm!" Nhậm ma ma vỗ vỗ tay Chu thị nói.
Chu thị nghe giọng nói này, giống như có ma lực, trong lòng đột nhiên liền an tĩnh không ít, hít sâu vài cái, trên mặt từ từ hồi phục lại biểu cảm chứa chút ý cười bình thường, chẳng qua là sắc mặt còn có chút âm trầm.
"Di nương, theo lão nô thấy, người này chỉ có thể là Đại phu nhân thôi, đổi chút vật có mùi thơm gì đó vào, một chính là mùi son phấn ngài thường dùng, một chính là mùi thức ăn Ngũ thiếu gia Lục thiếu gia thích ăn, cũng có thể là mùi son phấn trên người Tứ tiểu thư, Chu ma ma và Triệu ma ma bởi vì phải cho Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ăn, khoản thời gian này cũng không có bôi son phấn ..., mùi hương Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia quen thuộc sợ là ba loại này rồi!" Nhậm ma ma phân tích tỉ mỉ.
Chu thị gật đầu một cái, vẻ âm trầm trên mặt tiêu tán một chút, "Tứ tỷ nhi cũng không cần phấn bột nước, trên người không có mùi thơm đặc thù gì!"
"Vậy thì tốt, di nương sáng mai trước hết để cho Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ăn thật no, mùi thơm điểm tâm gì kia sẽ không sao, nếu trên đồ có những thứ mùi son phấn kia, mở để cả đêm liền phai nhạt đi nhiều, đến lúc đó, không chừng những thứ khác sẽ thu hút hai vị tiểu thiếu gia hơn!" Nhậm ma ma không chút hoang mang nói.
Trên mặt Chu thị lộ ra nụ cười chân chính, nắm tay thô ráp của Nhậm ma ma nói: "Ma ma, chuyện này thật là. . . . . ."
"Di nương, chuyện lớn chớ có bày ra ở trên mặt, lão nô đi ra ngoài trước, tránh để cho người sinh nghi!"
"Ma ma, ta sẽ an bài cho bà, để cho bà dưỡng lão thoải mái, không cần đi làm vẩy nước quét nhà nữa . . . . . ." Chu thị đứng lên nói.
"Tạ ơn một mảnh hảo tâm của di nương, thân già này của lão nô vẫn nên vận động nhiều mới có thể chống đỡ lâu hơn!" Nhậm ma ma vừa nói, vừa đi ra ngoài.
"Ma ma!" Nghe lời này, Chu thị mất hứng gọi một tiếng.
Nhậm ma ma quay đầu lại cười cười, đi từ từ ra ngoài.
Chu thị sững sờ một lúc, mới gọi Chu ma ma và Triệu ma ma đi vào, bắt đầu phân phó chuyện ngày mai.
Sau khi Tào Ngọc Di trở về phòng, Vương ma ma đang phân phó các tiểu nha đầu chuẩn bị nước ấm tắm rửa, bản thân bà chuẩn bị đi ra đón Tào Ngọc Di.
"Ma ma đi nghỉ ngơi đi, nơi này không cần hầu hạ! Gọi hai tiểu nha đầu đứng hầu ở bên ngoài." Cho tới bây giờ Tào Ngọc Di vẫn không có thói quen có người hầu hạ tắm rữa.
Vương ma ma đã hiểu rõ thói quen của chủ tử nhà mình, cũng không nói nhiều liền đáp một tiếng lui ra ngoài. . . . . .
Ngày hôm sau, Chu thị dậy thật sớm, sau khi dọn dẹp thỏa đáng, dẫn theo cặp song sinh đến chỗ Đại phu nhân thỉnh an trước.
Hôm nay là ngày cặp song sinh tròn một tuổi, cặp song sinh là thứ tử, không cần phải mở tiệc lớn đón tân khách, nhưng Đại lão gia đã sớm gửi thiệp cho mấy nhà giao hảo mấy ngày trước rồi, dự định làm bữa tiệc náo nhiệt nho nhỏ.
Chờ sau khi mấy phòng thiếp thất đều đến đông đủ, Đại phu nhân nói mấy câu, rồi cùng nhau đi đến chỗ của Lão phu nhân.
Như trước Lão thái gia không có tới, phái gã sai vặt tặng hai miếng ngọc thượng hạng và mười sáu cặp Kim Lỏa Tử tới đây.
Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh dập đầu cho lão phu nhân, được hai khóa trường mệnh vàng khảm ngọc và mười sáu cặp Kim Lỏa Tử, Tào Ngọc Di nhìn nửa mặt khóa trường mệnh lớn bằng vàng kia lắc lư, cảm thấy cổ của mình có chút mỏi nhừ rồi, cũng may cặp song sinh từ khi ra đời đã đeo khóa trường mệnh nhỏ khác, hai cái khóa lớn này cũng không cần đeo lên trên người.
Kế tiếp là Đại lão gia và Đại phu nhân, cũng là một đôi hạng quyển vàng (vòng đeo cổ bằng vàng) và Kim Lỏa Tử, chỉ có điều số lượng Kim Lỏa Tử giảm bốn cặp, Tam lão gia và Tam phu nhân cho hai đôi trạc tử nhỏ (vòng tay) đặc biệt dành cho trẻ con đeo, trên cơ sở của Đại phu nhân cho lại giảm thêm hai đôi Kim Lỏa Tử, các vị di nương cũng đều rối rít tặng lễ, có Kim Lỏa Tử, cũng có đồ chơi nhỏ đặc biệt chuẩn bị. . . . . .
Không tính đứa bé trong bụng Tam phu nhân còn chưa ra đời, thì cặp song sinh là đứa bé nhỏ nhất trong Tào phủ, các thiếu gia tiểu thư hai phòng cũng đều chuẩn bị lễ vật, ngay cả Đại thiếu gia và Tôn Trạch Văn đang đi học ở thư viện cũng sai người về tặng lễ, Tào Ngọc Di chuẩn bị hai con chó con bằng hạt châu hình dạng khác nhau, dùng sợi chỉ bền chắc và các viên trân châu nhỏ kết lại, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng rất tốn công, là đồ trẻ con yêu thích.
Kế tiếp, trù phòng (phòng bếp) liền bắt đầu mang thức ăn lên, gà làm nước súp, sợi mì tinh khiết kéo thủ công (bằng tay), phía trên thả chút thịt băm, đậu hủ, mầm đậu xen lẫn nhau, trong mỗi chén còn có hai ba cọng ngò, nhìn thấy liền mời gọi người muốn ăn thật nhiều, Tào Ngọc Di ăn một mạch hai chén.
Cặp song sinh dưới sự giúp đỡ của Chu ma ma và Triệu ma ma, miễn cưỡng ăn một vài sợi mì liền bắt đầu nghiêng đầu tránh chiếc đũa, tay chân cũng không thành thật, bình thường tình huống như thế chỉ có khi cặp song sinh thật sự ăn không vô mới có thể phát sinh, Tào Ngọc Di lén nhìn Chu thị một cái, lộ ra một nụ cười hiểu ngầm.
Dùng xong mì trường thọ, mặt trời đã lên rất cao, bắt đầu có khách nhân lục tục tới.
Đại lão gia và Tam lão gia đã sớm cáo lỗi với lão phu nhân, đi ra ngoài chào hỏi khách nhân. . . . . .
Ước chừng đến giờ Tỵ (từ 9 giờ đến 11 giờ sáng), các tân khách đều đã đến đông đủ, Đại lão gia phái người đi vào nói, ôm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đi ra, chuẩn bị làm lễ trảo chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.