Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 13
Nhục Hương Tứ Dật
25/12/2014
Xung quanh là một đám đàn ông đen thùi lùi, cởi trần, mặc da thú, vóc dáng rất cao.
Giản Thanh Vân còn tưởng rằng vóc dáng của Mạt Tư đã đủ cao rồi chứ, ai ngờ bọn họ còn cao hơn Mạt Tư nữa. Bắp thịt rắn chắc, làn da đen thui, để râu quai nón.
Một đám đàn ông đang kỳ quái mà đánh giá Giản Thanh Vân đang nằm trên mặt đất, líu ríu nói không ngừng.
Bọn hắn nhìn người con gái nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, hơi gầy yếu trước mặt; nghĩ nếu bọn họ đụng một cái thì cô ấy có thể gãy xương không ta ?
Giản Thanh Vân cũng nhìn lại thân thể tráng kiện của bọn họ, lo lắng bọn họ có thể khiến mình bị thương không. Đang nghĩ ngợi, liền thấy một người đàn ông vừa cao vừa to trong đó vươn bàn tay về phía Giản Thanh Vân, giống như muốn sờ mò cô.
Nhìn cánh tay thô to đang vươn tới, Giản Thanh Vân sợ tới mức hét lên một tiếng. Cánh tay sắp đụng vào má cô ngừng lại, hình như cũng bị dọa đến, sau đó chủ nhân của cánh tay ngượng ngùng thụt tay về.
Giản Thanh Vân nhìn chủ nhân của cánh tay, đó là một người đàn ông rất cao lớn, chắc là cao nhất trong đám đàn ông ở đây, giờ phút này hai mắt hắn phát sáng mà nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân.
Trái tim Giản Thanh Vân bình bịch bình bịch nhảy liên hồi, do dự không biết co nên lao ra hay không, lại nhìn một vòng đàn ông cường tráng trước mặt, cô đành phải buông tha cho suy nghĩ này. Nếu chọc giận bọn họ thì không tốt rồi !
Bên ngoài truyền đến giọng nói có chút vội vàng của Mạt Tư, Giản Thanh Vân tuy không hiểu hắn nói cái gì nhưng có thể nhận ra đó là giọng nói của Mạt Tư.
Đám đàn ông xung quanh Giản Thanh Vân chỉ quay đầu nhìn Mạt Tư một cái, sau đó lại tiếp tục đánh giá Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân nghe thấy Mạt Tư nói cuâ gì đó nhưng đám đàn ông vẫn không để ý đến hắn. Mãi cho đến khi phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ thì đám đàn ông vây quanh cô mới lưu luyến không rời mà tản ra. Giản Thanh Vân nhận ra được đây là người phụ nữ chọc má cô hồi sáng, cũng là người lùn nhất trong số họ.
Mạt Tư thấy đám người đã tản ra liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Giản Thanh Vân bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cầm con mồi trong tay nhìn Giản Thanh Vân cười cười.
Hai con thỏ hoang và hai con vật giống con nhím bị lột da mà mấy ngày trước Giản Thanh Vân được nếm qua, trên người con này có nhiều thịt mỡ, hơi ngấy, Mạt Tư cũng rất thích. Cô cũng gọi con vật giống con nhím bị lột da này là con nhím, mặc dù trên người bọn nó không có lông.
Một tay Mạt Tư cầm con mồi, một tay dắt Giản Thanh Vân ra trước cửa động, sau đó ném con mồi trong tay đến bãi đất trống trước cửa động.
Bên ngoài sơn động đã chồng chất rất nhiều con mồi, có gà rừng, thỏ hoang, con nhím, heo rừng, còn có rất nhiều con vật mà Giản Thanh Vân không biết tên cũng chưa từng nhìn thấy. Có một loại con mồi giống như chim, to bằng thân người, toàn thân màu xám, Giản Thanh Vân gọi nó là con chim xám. Còn có một con vật giống con rết, nhưng lớn hơn rất nhiều, dài hơn một mét, màu đỏ sậm, rất nhiều chân, Giản Thanh Vân cũng gọi nó là con rết lớn. Còn có vài con vật mà Giản Thanh Vân không thể hình dung được.
Sau đó lại có vài người đàn ông lục tục trở về, nhưng không có phụ nữ nào trở lại.
Đàn ông về cũng nhiều vô cùng, ước chừng ba mươi người, ai cũng cầm theo con mồi trở về.
Đám đàn ông nhìn thấy Giản Thanh Vân thì phản ứng đầu tiên là hai mắt lòe lòe phát sáng, sau đó cố gắng nhìn chằm chằm cô. Giản Thanh Vân thấy vậy nổi hết cả da gà, không biết tại sao ánh mắt của bọn họ lại khủng bố như thế, giống như cô là con mồi vậy.
Tất nhiên Mạt Tư cũng chú ý tới vẻ mặt của đám đàn ông khi nhìn Giản Thanh Vân, hắn cũng không nói thêm cái gì, nhưng vẻ mặt hắn nhìn Giản Thanh Vân rất phức tạp. Giản Thanh Vân bị hắn nhìn có chút không hiểu ra sao.
Đám đàn ông nhìn thấy gương mặt xa lạ Mạt Tư cũng không có phản ứng kinh ngạc gì, dù sao thì thỉnh thoảng cũng có người của quần cư khác đến đây định cư. Ngược lại dắt theo một cô gái lại khiến bọn họ vui vẻ không ít, cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận Mạt Tư.
Sau khi mặt trời xuống núi thì không còn ai trở lại nữa. Tất cả con mồi mà đám đàn ông mang về đều được chất đống ở bên cạnh vách tường ngoài sơn động.
Giản Thanh Vân thấy tất cả mọi người tự mình lấy con mồi trong đống con mồi ra ăn, hơn nữa là ăn tươi nuốt sống, cô càng thêm mờ mịt rồi. Chẳng lẽ thật sự giống như cô suy đoán, cô xuyên tơi một thế giới xa lạ? Không thể trở về thế giới cũ ?
Trời dần dần sập tối, cũng không còn ai trở lại. Giản Thanh Vân đứng trên mảnh đất trống, đánh giá khắp nơi một phen, lúc này mới hoảng sợ chú ý tới, chỗ này ngoại trừ cô và bốn người phụ nữ khác, cũng chỉ có một cô bé, còn lại đều là đàn ông! Cô trợn trắng mắt.
Mãi đến khi Mạt Tư đứng bên cạnh đẩy đẩy cô, cô mới quay đầu mờ mịt nhìn Mạt Tư, muốn nói lại thôi.
Nhưng Mạt Tư chỉ nắm tay cô đi tới một bên rừng cây, mới đầu Giản Thanh Vân còn không biết hắn muốn làm cái gì, đến khi thấy hắn nhặt cành khô trên mặt đất, cô mới biết hắn dẫn cô đi nhặt cành khô nướng thịt.
Hai người nhặt một đống cành cây trở về, nhóm lửa nướng thịt.
Mạt Tư đi đến chỗ đống mồi lấy một con thỏ hoang và một con nhím. Hắn thích mỡ, như vậy mới có thể tích trữ năng lượng trong cơ thể, về sau đến khi không có đồ ăn thì còn có thể kiên trì một thời gian. Giản Thanh Vân thích ăn gà rừng, thỏ hoang, không thích con mồi quá béo. Nhưng hắn vẫn hi vọng cô có thể ăn nhiều con mồi béo mập, như vậy cô mới có thể mập mạp hơn, mùa đông này nào không có đồ ăn cũng có thể duy trì được.
Hai người đốt lửa trên bãi đất trống, Giản Thanh Vân phụ trách nhóm lửa, Mạt Tư đi xử lý con mồi. Chờ đến khi Giản Thanh Vân đốt được lửa lên thì Mạt Tư cũng xách hai con mồi đã được xử lý sạch sẽ trở về, nhìn thấy có vẻ đã được rửa.
Mỡ của thịt nướng tích bên ngoài da rồi rơi xuống lửa, phát ra âm thanh xèo xèo tí tách.
Đống lửa chiếu sáng xung quanh khiến nhiệt độ cũng dần lên cao một chút.
Người trong sơn động ban đầu kì quái nhìn bọn họ, sau đó phát hiện vị trí gần đống lửa rất ấm áp, liền dần dần tụ lại ngồi xung quanh đống lửa, trong mắt đều là kinh ngạc và tò mò.
Xung quanh đống lửa nho nhỏ vây quanh gần trăm người, toàn bộ đều là đàn ông, trong ba tầng ngoài ba tầng.
Giản Thanh Vân không được tự nhiên cho lắm, mọi người xung quanh vừa nhìn cô, vừa khụt khịt mũi hửi mùi thịt nướng.
Thịt vừa nướng chín, Mạt Tư cầm con nhím lên bắt đầu ăn, cũng không sợ nóng, lại càng không để ý đến ánh mắt xung quanh. Trái lại Giản Thanh Vân ăn cực kì không tự nhiên, một đám đàn ông vây xung quanh không có nhìn Mạt Tư mà chỉ nhìn chằm chằm cô ăn. Nhìn chăm chú đến nỗi cô chỉ muốn vứt bỏ thịt nướng trong tay mà bỏ chạy vào trong sơn động.
Ăn hết nửa con, cô đã không ăn nổi nữa, nhưng Mạt Tư lại cứng rắn xé nửa con còn lại thành từng miếng nhỏ đút cho cô, hoàn toàn không để ý đến đám người xung quanh.
Giản Thanh Vân còn tưởng rằng vóc dáng của Mạt Tư đã đủ cao rồi chứ, ai ngờ bọn họ còn cao hơn Mạt Tư nữa. Bắp thịt rắn chắc, làn da đen thui, để râu quai nón.
Một đám đàn ông đang kỳ quái mà đánh giá Giản Thanh Vân đang nằm trên mặt đất, líu ríu nói không ngừng.
Bọn hắn nhìn người con gái nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, hơi gầy yếu trước mặt; nghĩ nếu bọn họ đụng một cái thì cô ấy có thể gãy xương không ta ?
Giản Thanh Vân cũng nhìn lại thân thể tráng kiện của bọn họ, lo lắng bọn họ có thể khiến mình bị thương không. Đang nghĩ ngợi, liền thấy một người đàn ông vừa cao vừa to trong đó vươn bàn tay về phía Giản Thanh Vân, giống như muốn sờ mò cô.
Nhìn cánh tay thô to đang vươn tới, Giản Thanh Vân sợ tới mức hét lên một tiếng. Cánh tay sắp đụng vào má cô ngừng lại, hình như cũng bị dọa đến, sau đó chủ nhân của cánh tay ngượng ngùng thụt tay về.
Giản Thanh Vân nhìn chủ nhân của cánh tay, đó là một người đàn ông rất cao lớn, chắc là cao nhất trong đám đàn ông ở đây, giờ phút này hai mắt hắn phát sáng mà nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân.
Trái tim Giản Thanh Vân bình bịch bình bịch nhảy liên hồi, do dự không biết co nên lao ra hay không, lại nhìn một vòng đàn ông cường tráng trước mặt, cô đành phải buông tha cho suy nghĩ này. Nếu chọc giận bọn họ thì không tốt rồi !
Bên ngoài truyền đến giọng nói có chút vội vàng của Mạt Tư, Giản Thanh Vân tuy không hiểu hắn nói cái gì nhưng có thể nhận ra đó là giọng nói của Mạt Tư.
Đám đàn ông xung quanh Giản Thanh Vân chỉ quay đầu nhìn Mạt Tư một cái, sau đó lại tiếp tục đánh giá Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân nghe thấy Mạt Tư nói cuâ gì đó nhưng đám đàn ông vẫn không để ý đến hắn. Mãi cho đến khi phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ thì đám đàn ông vây quanh cô mới lưu luyến không rời mà tản ra. Giản Thanh Vân nhận ra được đây là người phụ nữ chọc má cô hồi sáng, cũng là người lùn nhất trong số họ.
Mạt Tư thấy đám người đã tản ra liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Giản Thanh Vân bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cầm con mồi trong tay nhìn Giản Thanh Vân cười cười.
Hai con thỏ hoang và hai con vật giống con nhím bị lột da mà mấy ngày trước Giản Thanh Vân được nếm qua, trên người con này có nhiều thịt mỡ, hơi ngấy, Mạt Tư cũng rất thích. Cô cũng gọi con vật giống con nhím bị lột da này là con nhím, mặc dù trên người bọn nó không có lông.
Một tay Mạt Tư cầm con mồi, một tay dắt Giản Thanh Vân ra trước cửa động, sau đó ném con mồi trong tay đến bãi đất trống trước cửa động.
Bên ngoài sơn động đã chồng chất rất nhiều con mồi, có gà rừng, thỏ hoang, con nhím, heo rừng, còn có rất nhiều con vật mà Giản Thanh Vân không biết tên cũng chưa từng nhìn thấy. Có một loại con mồi giống như chim, to bằng thân người, toàn thân màu xám, Giản Thanh Vân gọi nó là con chim xám. Còn có một con vật giống con rết, nhưng lớn hơn rất nhiều, dài hơn một mét, màu đỏ sậm, rất nhiều chân, Giản Thanh Vân cũng gọi nó là con rết lớn. Còn có vài con vật mà Giản Thanh Vân không thể hình dung được.
Sau đó lại có vài người đàn ông lục tục trở về, nhưng không có phụ nữ nào trở lại.
Đàn ông về cũng nhiều vô cùng, ước chừng ba mươi người, ai cũng cầm theo con mồi trở về.
Đám đàn ông nhìn thấy Giản Thanh Vân thì phản ứng đầu tiên là hai mắt lòe lòe phát sáng, sau đó cố gắng nhìn chằm chằm cô. Giản Thanh Vân thấy vậy nổi hết cả da gà, không biết tại sao ánh mắt của bọn họ lại khủng bố như thế, giống như cô là con mồi vậy.
Tất nhiên Mạt Tư cũng chú ý tới vẻ mặt của đám đàn ông khi nhìn Giản Thanh Vân, hắn cũng không nói thêm cái gì, nhưng vẻ mặt hắn nhìn Giản Thanh Vân rất phức tạp. Giản Thanh Vân bị hắn nhìn có chút không hiểu ra sao.
Đám đàn ông nhìn thấy gương mặt xa lạ Mạt Tư cũng không có phản ứng kinh ngạc gì, dù sao thì thỉnh thoảng cũng có người của quần cư khác đến đây định cư. Ngược lại dắt theo một cô gái lại khiến bọn họ vui vẻ không ít, cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận Mạt Tư.
Sau khi mặt trời xuống núi thì không còn ai trở lại nữa. Tất cả con mồi mà đám đàn ông mang về đều được chất đống ở bên cạnh vách tường ngoài sơn động.
Giản Thanh Vân thấy tất cả mọi người tự mình lấy con mồi trong đống con mồi ra ăn, hơn nữa là ăn tươi nuốt sống, cô càng thêm mờ mịt rồi. Chẳng lẽ thật sự giống như cô suy đoán, cô xuyên tơi một thế giới xa lạ? Không thể trở về thế giới cũ ?
Trời dần dần sập tối, cũng không còn ai trở lại. Giản Thanh Vân đứng trên mảnh đất trống, đánh giá khắp nơi một phen, lúc này mới hoảng sợ chú ý tới, chỗ này ngoại trừ cô và bốn người phụ nữ khác, cũng chỉ có một cô bé, còn lại đều là đàn ông! Cô trợn trắng mắt.
Mãi đến khi Mạt Tư đứng bên cạnh đẩy đẩy cô, cô mới quay đầu mờ mịt nhìn Mạt Tư, muốn nói lại thôi.
Nhưng Mạt Tư chỉ nắm tay cô đi tới một bên rừng cây, mới đầu Giản Thanh Vân còn không biết hắn muốn làm cái gì, đến khi thấy hắn nhặt cành khô trên mặt đất, cô mới biết hắn dẫn cô đi nhặt cành khô nướng thịt.
Hai người nhặt một đống cành cây trở về, nhóm lửa nướng thịt.
Mạt Tư đi đến chỗ đống mồi lấy một con thỏ hoang và một con nhím. Hắn thích mỡ, như vậy mới có thể tích trữ năng lượng trong cơ thể, về sau đến khi không có đồ ăn thì còn có thể kiên trì một thời gian. Giản Thanh Vân thích ăn gà rừng, thỏ hoang, không thích con mồi quá béo. Nhưng hắn vẫn hi vọng cô có thể ăn nhiều con mồi béo mập, như vậy cô mới có thể mập mạp hơn, mùa đông này nào không có đồ ăn cũng có thể duy trì được.
Hai người đốt lửa trên bãi đất trống, Giản Thanh Vân phụ trách nhóm lửa, Mạt Tư đi xử lý con mồi. Chờ đến khi Giản Thanh Vân đốt được lửa lên thì Mạt Tư cũng xách hai con mồi đã được xử lý sạch sẽ trở về, nhìn thấy có vẻ đã được rửa.
Mỡ của thịt nướng tích bên ngoài da rồi rơi xuống lửa, phát ra âm thanh xèo xèo tí tách.
Đống lửa chiếu sáng xung quanh khiến nhiệt độ cũng dần lên cao một chút.
Người trong sơn động ban đầu kì quái nhìn bọn họ, sau đó phát hiện vị trí gần đống lửa rất ấm áp, liền dần dần tụ lại ngồi xung quanh đống lửa, trong mắt đều là kinh ngạc và tò mò.
Xung quanh đống lửa nho nhỏ vây quanh gần trăm người, toàn bộ đều là đàn ông, trong ba tầng ngoài ba tầng.
Giản Thanh Vân không được tự nhiên cho lắm, mọi người xung quanh vừa nhìn cô, vừa khụt khịt mũi hửi mùi thịt nướng.
Thịt vừa nướng chín, Mạt Tư cầm con nhím lên bắt đầu ăn, cũng không sợ nóng, lại càng không để ý đến ánh mắt xung quanh. Trái lại Giản Thanh Vân ăn cực kì không tự nhiên, một đám đàn ông vây xung quanh không có nhìn Mạt Tư mà chỉ nhìn chằm chằm cô ăn. Nhìn chăm chú đến nỗi cô chỉ muốn vứt bỏ thịt nướng trong tay mà bỏ chạy vào trong sơn động.
Ăn hết nửa con, cô đã không ăn nổi nữa, nhưng Mạt Tư lại cứng rắn xé nửa con còn lại thành từng miếng nhỏ đút cho cô, hoàn toàn không để ý đến đám người xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.