Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 24:
Tương Dã
16/08/2024
Cố Nhiễm nàng cũng là người có cốt khí, tổng kết kinh nghiệm hai kiếp, bảo toàn tính mạng, ít nhất là kiếp này phải sống thật tốt cho đến khi hết tuổi thọ mới thôi!
Muốn sống, dưỡng cho thân thể khỏe mạnh tự nhiên là việc quan trọng nhất.
Giờ đây cơn sốt cao đã giảm, chứng tê cóng cũng đã khỏi được bảy tám phần, trước khi nha dịch ở trạm dịch đến áp giải nàng tiếp tục lên đường lưu đày, Cố Nhiễm muốn tranh thủ ở lại trạm dịch thêm vài ngày.
Vốn dĩ chốn lao ngục này chỉ có mình nàng, ít việc rảnh người, điều dưỡng thân thể cũng được, ra vào phòng làm việc cũng tiện.
Mấy hôm nay bên ngoài đều đang đổ tuyết, lại sắp đến Tết, tốt nhất là đợi qua tết, sang xuân rồi đi là vừa.
Sự thật chứng minh nàng chỉ là si tâm vọng tưởng, đến ngày thứ bảy, trạm dịch vốn dĩ vắng vẻ bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Cho dù bị nhốt trong lao, Cố Nhiễm cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn có tiếng chửi bới hỗn tạp, không bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, còn xen lẫn tiếng leng keng của dây xích sắt kéo lê trên mặt đất lạnh lẽo.
Nghe tiếng động, là vào phòng giam bên cạnh nàng, chẳng lẽ lại có nữ tù nhân?
Cùng với tiếng leng keng càng ngày càng gần, Cố Nhiễm cũng nhìn thấy cai ngục dẫn theo một nha dịch mặc áo xanh lạ mặt xuất hiện bên ngoài phòng giam, nhìn thấy Cố Nhiễm bị nhốt bên trong, hắn ta tỏ vẻ rất kinh ngạc: "Ơ, trong lao của các ngươi còn có phạm nhân sao?"
"Là phạm nhân áp giải đến mấy hôm trước, tưởng là bệnh chết rồi, kết quả lại sống lại." Cai ngục giải thích.
"Hơ, đây là vận may hay vận rủi đây?" Tên nha dịch kia vừa dò xét Cố Nhiễm qua khe hở của song sắt một cách trắng trợn, vừa lớn tiếng nói, "Đều là tù nhân rồi, chết đi cho khỏe, chết là hết, không cần phải chịu tội!"
Nghe những lời lẽ vô lễ kia, Cố Nhiễm có ấn tượng cực kỳ không tốt với tên nha dịch này, cộng thêm đôi mắt đậu nành của hắn ta cứ đảo qua đảo lại, nàng càng không thích ánh mắt quá mức dính như keo như thế này, vì vậy nàng liền giả vờ sợ hãi cúi đầu xuống.
"Phùng gia nói phải, nói phải." Cai ngục cười gượng đáp.
Phùng gia dùng sức vỗ vỗ vào then cửa sắt của phòng giam, dây xích sắt và cửa gỗ va chạm mạnh vào nhau tạo ra tiếng động chói tai.
"Mở cửa đi, mau lên, thời tiết quỷ quái này, lạnh chết đi được."
Nhà giam nam bên kia cũng vang lên tiếng la hét, phỏng chừng là phạm nhân bị tên gọi là Phùng gia này áp giải, chỉ là không biết áp giải từ đâu đến đâu? Là loại người gì?
Nhưng đã là tù nhân, phỏng chừng đều là người làm việc xấu phạm pháp, chỉ sợ là không dễ chung đụng.
Cố Nhiễm bơ vơ một mình bắt đầu lo lắng bản thân thế đơn lực bạc sẽ bị người ta ức hiếp, sau khi thấy cai ngục mở cửa lao, ba đôi chân bước vào, trong lòng nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không nhiều người.
Muốn sống, dưỡng cho thân thể khỏe mạnh tự nhiên là việc quan trọng nhất.
Giờ đây cơn sốt cao đã giảm, chứng tê cóng cũng đã khỏi được bảy tám phần, trước khi nha dịch ở trạm dịch đến áp giải nàng tiếp tục lên đường lưu đày, Cố Nhiễm muốn tranh thủ ở lại trạm dịch thêm vài ngày.
Vốn dĩ chốn lao ngục này chỉ có mình nàng, ít việc rảnh người, điều dưỡng thân thể cũng được, ra vào phòng làm việc cũng tiện.
Mấy hôm nay bên ngoài đều đang đổ tuyết, lại sắp đến Tết, tốt nhất là đợi qua tết, sang xuân rồi đi là vừa.
Sự thật chứng minh nàng chỉ là si tâm vọng tưởng, đến ngày thứ bảy, trạm dịch vốn dĩ vắng vẻ bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Cho dù bị nhốt trong lao, Cố Nhiễm cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn có tiếng chửi bới hỗn tạp, không bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, còn xen lẫn tiếng leng keng của dây xích sắt kéo lê trên mặt đất lạnh lẽo.
Nghe tiếng động, là vào phòng giam bên cạnh nàng, chẳng lẽ lại có nữ tù nhân?
Cùng với tiếng leng keng càng ngày càng gần, Cố Nhiễm cũng nhìn thấy cai ngục dẫn theo một nha dịch mặc áo xanh lạ mặt xuất hiện bên ngoài phòng giam, nhìn thấy Cố Nhiễm bị nhốt bên trong, hắn ta tỏ vẻ rất kinh ngạc: "Ơ, trong lao của các ngươi còn có phạm nhân sao?"
"Là phạm nhân áp giải đến mấy hôm trước, tưởng là bệnh chết rồi, kết quả lại sống lại." Cai ngục giải thích.
"Hơ, đây là vận may hay vận rủi đây?" Tên nha dịch kia vừa dò xét Cố Nhiễm qua khe hở của song sắt một cách trắng trợn, vừa lớn tiếng nói, "Đều là tù nhân rồi, chết đi cho khỏe, chết là hết, không cần phải chịu tội!"
Nghe những lời lẽ vô lễ kia, Cố Nhiễm có ấn tượng cực kỳ không tốt với tên nha dịch này, cộng thêm đôi mắt đậu nành của hắn ta cứ đảo qua đảo lại, nàng càng không thích ánh mắt quá mức dính như keo như thế này, vì vậy nàng liền giả vờ sợ hãi cúi đầu xuống.
"Phùng gia nói phải, nói phải." Cai ngục cười gượng đáp.
Phùng gia dùng sức vỗ vỗ vào then cửa sắt của phòng giam, dây xích sắt và cửa gỗ va chạm mạnh vào nhau tạo ra tiếng động chói tai.
"Mở cửa đi, mau lên, thời tiết quỷ quái này, lạnh chết đi được."
Nhà giam nam bên kia cũng vang lên tiếng la hét, phỏng chừng là phạm nhân bị tên gọi là Phùng gia này áp giải, chỉ là không biết áp giải từ đâu đến đâu? Là loại người gì?
Nhưng đã là tù nhân, phỏng chừng đều là người làm việc xấu phạm pháp, chỉ sợ là không dễ chung đụng.
Cố Nhiễm bơ vơ một mình bắt đầu lo lắng bản thân thế đơn lực bạc sẽ bị người ta ức hiếp, sau khi thấy cai ngục mở cửa lao, ba đôi chân bước vào, trong lòng nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.