Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 28:
Tương Dã
16/08/2024
Nói xong chuyện mình làm sao trở thành tội phạm, Mạch đại thẩm quay đầu sang hỏi thăm Cố Nhiễm: "Vậy còn cô nương, sao cô nương lại bị nhốt trong nhà lao ở trạm dịch vậy? Phạm tội gì?"
Mạch đại thẩm đã biết Cố Nhiễm cũng là phạm nhân bị lưu đày đến Mân Châu, là phạm nhân bị bệnh bỏ lại trong đoàn áp giải mấy ngày trước, may mắn là không chết, chỉ là không biết nàng có phải cũng giết người hay không.
Cố Nhiễm bèn kể lai lịch của mình cho hai mẹ con Mạch đại thẩm nghe, đương nhiên cũng nhấn mạnh một lần thân phận xuất thân Hầu phủ của nguyên chủ, cùng với quan hệ với người Tần gia.
Vì Lưu dịch trưởng và Đậu bà tử đều nể mặt Hầu phủ Ngụy Uyên mà chiếu cố nàng vài phần, vậy nên trước khi nàng bình an đến nơi lưu đày, đương nhiên phải giương cao lá cờ này để lòe thiên hạ, ít nhiều cũng có thể tạo dựng thanh thế cho bản thân.
Quả nhiên, Mạch đại thẩm kinh ngạc: "Ồ, thì ra cô nương là tiểu thư nhà quan ở kinh thành, đại hộ nhân gia."
"A nương, nàng ấy là nương tử nhà thừa tướng!" Mạch Hương cũng kinh ngạc thốt lên.
Nàng ta không biết thừa tướng hay Hầu phủ gì đó nhưng trong những vở kịch nàng ta xem, thừa tướng là quan lớn.
Ngay cả Bùi Lục Nương ở góc kia cũng hơi nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Cố Nhiễm một cái.
Cố Nhiễm chú ý tới, lúc liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một bóng lưng, bèn quay đầu lại.
Tuy rằng cũng muốn hỏi hai mẹ con Mạch đại thẩm xem Bùi Lục Nương phạm tội gì, nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt người ta, nói xấu sau lưng như vậy không tốt, hơn nữa nhìn thần sắc của bọn họ, hình như cũng rất kiêng kị Bùi Lục Nương, không tiện hỏi nhiều.
Sau khi hơ nóng người, hai mẹ con Mạch đại thẩm trở về góc của mình, tìm túi hành lý mang theo ra sắp xếp.
Cố Nhiễm tiếp tục sưởi ấm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người đang bận rộn.
Lúc Mạch đại thẩm bước vào trong ngục, ngoại trừ chăn đệm, trên lưng còn cõng theo hai bọc lớn, Mạch Hương cõng một bọc nhỏ, xem ra lúc các nàng dấn thân vào con đường lưu đày, người thôn Mạch Gia đã chuẩn bị cho họ không ít thứ.
Gian nhà lao nữ này không lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, ngày thường giam giữ mười mấy nữ tù, nếu nhiều người thì phải chen chúc ít nhất hai mươi người.
Hiện giờ gian nhà lao hai mươi mét vuông chỉ có bốn nữ phạm nhân các nàng ở, không gian xem như dư dả, hơn nữa lại là mùa đông, muỗi mòng chuột bọ về cơ bản là tuyệt tích, so với gian lao ngục mà nguyên chủ ở mấy tháng trước, xem như tốt hơn nhiều rồi.
Ban đầu mẹ con Mạch đại thẩm chọn vị trí cách Cố Nhị Nương hơi xa, sau khi phát hiện ra lò sưởi của Cố Nhị Nương liền chuyển vị trí sang bên cạnh Cố Nhị Nương.
Thật ra Cố Nhị Nương không muốn ở quá gần hai mẹ con này, nàng còn giấu trong người một không gian làm việc, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào, vì để sau này có người chăm sóc trên đường lưu đày, chút hy sinh này xem như không là gì.
Mạch đại thẩm đã biết Cố Nhiễm cũng là phạm nhân bị lưu đày đến Mân Châu, là phạm nhân bị bệnh bỏ lại trong đoàn áp giải mấy ngày trước, may mắn là không chết, chỉ là không biết nàng có phải cũng giết người hay không.
Cố Nhiễm bèn kể lai lịch của mình cho hai mẹ con Mạch đại thẩm nghe, đương nhiên cũng nhấn mạnh một lần thân phận xuất thân Hầu phủ của nguyên chủ, cùng với quan hệ với người Tần gia.
Vì Lưu dịch trưởng và Đậu bà tử đều nể mặt Hầu phủ Ngụy Uyên mà chiếu cố nàng vài phần, vậy nên trước khi nàng bình an đến nơi lưu đày, đương nhiên phải giương cao lá cờ này để lòe thiên hạ, ít nhiều cũng có thể tạo dựng thanh thế cho bản thân.
Quả nhiên, Mạch đại thẩm kinh ngạc: "Ồ, thì ra cô nương là tiểu thư nhà quan ở kinh thành, đại hộ nhân gia."
"A nương, nàng ấy là nương tử nhà thừa tướng!" Mạch Hương cũng kinh ngạc thốt lên.
Nàng ta không biết thừa tướng hay Hầu phủ gì đó nhưng trong những vở kịch nàng ta xem, thừa tướng là quan lớn.
Ngay cả Bùi Lục Nương ở góc kia cũng hơi nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Cố Nhiễm một cái.
Cố Nhiễm chú ý tới, lúc liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một bóng lưng, bèn quay đầu lại.
Tuy rằng cũng muốn hỏi hai mẹ con Mạch đại thẩm xem Bùi Lục Nương phạm tội gì, nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt người ta, nói xấu sau lưng như vậy không tốt, hơn nữa nhìn thần sắc của bọn họ, hình như cũng rất kiêng kị Bùi Lục Nương, không tiện hỏi nhiều.
Sau khi hơ nóng người, hai mẹ con Mạch đại thẩm trở về góc của mình, tìm túi hành lý mang theo ra sắp xếp.
Cố Nhiễm tiếp tục sưởi ấm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người đang bận rộn.
Lúc Mạch đại thẩm bước vào trong ngục, ngoại trừ chăn đệm, trên lưng còn cõng theo hai bọc lớn, Mạch Hương cõng một bọc nhỏ, xem ra lúc các nàng dấn thân vào con đường lưu đày, người thôn Mạch Gia đã chuẩn bị cho họ không ít thứ.
Gian nhà lao nữ này không lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, ngày thường giam giữ mười mấy nữ tù, nếu nhiều người thì phải chen chúc ít nhất hai mươi người.
Hiện giờ gian nhà lao hai mươi mét vuông chỉ có bốn nữ phạm nhân các nàng ở, không gian xem như dư dả, hơn nữa lại là mùa đông, muỗi mòng chuột bọ về cơ bản là tuyệt tích, so với gian lao ngục mà nguyên chủ ở mấy tháng trước, xem như tốt hơn nhiều rồi.
Ban đầu mẹ con Mạch đại thẩm chọn vị trí cách Cố Nhị Nương hơi xa, sau khi phát hiện ra lò sưởi của Cố Nhị Nương liền chuyển vị trí sang bên cạnh Cố Nhị Nương.
Thật ra Cố Nhị Nương không muốn ở quá gần hai mẹ con này, nàng còn giấu trong người một không gian làm việc, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào, vì để sau này có người chăm sóc trên đường lưu đày, chút hy sinh này xem như không là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.