Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 35:
Tương Dã
16/08/2024
Tuyết đọng trong ngoài dịch trạm, mỗi ngày đều phải phân người đi dọn, đại loại là những việc như thế.
Mà trong số nữ phạm nhân, tất nhiên Cố Nhiễm và những người khác cũng được phân công việc, thay phiên nhau đi giặt giũ, xúc tuyết, nhặt củi...
Ngày mà Cố Nhiễm cùng bốn nữ phạm nhân khác đến lượt ra ngoài dịch trạm xúc tuyết là ngày hai mươi tám Tết.
Đeo xiềng xích, tay cầm chổi tre, đứng trong gió tuyết lạnh buốt thổi đến từ bốn phương tám hướng, Cố Nhiễm co rúm người trong bộ đồ tù nhân, cảm giác mặt và tứ chi như đông cứng lại.
Không có túi chườm giữ ấm, thời tiết này thật khó mà chịu đựng nổi.
Dưới chân tuy mang giày vải bông, nhưng đế mỏng, đi trên nền tuyết được vài bước, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên, vết thương do giá rét mới khỏi hẳn do được đắp thuốc dầu vỏ quýt dường như lại có dấu hiệu tái phát.
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một phạm nhân bị đày đi xa, không ngờ mùa đông lạnh giá thế này mà vẫn phải lao động cải tạo.
Nhưng có cách nào đây?
Cố Nhiễm ngoan ngoãn đi theo sau Mạch đại thẩm và Mạch Hương, cố sức quét tuyết, nhưng tiến độ rất chậm, mãi đến khi mấy phạm nhân nam cũng phụ trách xúc tuyết đi tới làm cùng, mới coi như có chuyển biến tốt hơn.
"Bùi Lục Nương, có phải ngươi chưa ăn cơm không? Nhìn cách ngươi quét tuyết kìa?"
Cố Nhiễm nghe thấy tiếng quát tháo phía trước, ngẩng đầu nhìn lên.
Là Phùng phó quan đang đứng bên cạnh Bùi Lục Nương đang cầm chổi, ánh mắt như đóng đinh vào người nàng ấy, miệng không chút khách khí mà mắng: "Nếu ai cũng như ngươi, thì đến bao giờ mới quét xong chỗ tuyết này? Mau dốc sức làm việc cho ta."
Bùi Lục Nương thân thể yếu đuối, bị mọi người nhìn chằm chằm, chỉ có thể bất lực cúi đầu.
Cố Nhiễm mím môi, trong lòng dâng lên một tia đồng cảm.
Phía trước, Mạch đại thẩm và Mạch Hương cũng nhìn thấy, Mạch Hương lo lắng, đưa tay kéo vạt áo bông của mẫu thân: "A nương?"
"Không sao, Hương Hương, đừng sợ, có a nương ở đây."
Nghe Mạch đại thẩm an ủi nữ nhi, nhìn những phạm nhân khác cúi đầu thấp hơn nữa, lại có vài người lộ ra vẻ mặt dám tức giận mà không dám nói, khiến trong lòng Cố Nhiễm trầm xuống.
Tên Phùng phó quan này, có vấn đề!
Cố Nhiễm vừa mới nghĩ như vậy, Phùng phó quan ở phía trước đã mắng xong Bùi Lục Nương, vừa giám sát phạm nhân làm việc, chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Nhiễm, dùng giọng điệu quái gở gọi: "Ồ, Tần tứ phu nhân?"
"Sai rồi, Phùng gia, ta sắp không còn là người của Tần gia nữa, xin hãy gọi ta là Cố Nhị Nương hay Cố cô nương."
Cố Nhiễm vừa nói, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, liếc xéo Phùng phó quan rồi nói.
"Hừ, được, được, Cố Nhị Nương." Phùng phó quan đánh giá Cố Nhiễm một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cười tủm tỉm: "Ngươi là người mới tới, phải làm việc cho tốt, đừng kém cỏi hơn người khác."
"Phùng gia cứ yên tâm, trước khi cha ta tới, ta nhất định sẽ an phận thủ thường, không gây thêm phiền phức cho mọi người."
Mà trong số nữ phạm nhân, tất nhiên Cố Nhiễm và những người khác cũng được phân công việc, thay phiên nhau đi giặt giũ, xúc tuyết, nhặt củi...
Ngày mà Cố Nhiễm cùng bốn nữ phạm nhân khác đến lượt ra ngoài dịch trạm xúc tuyết là ngày hai mươi tám Tết.
Đeo xiềng xích, tay cầm chổi tre, đứng trong gió tuyết lạnh buốt thổi đến từ bốn phương tám hướng, Cố Nhiễm co rúm người trong bộ đồ tù nhân, cảm giác mặt và tứ chi như đông cứng lại.
Không có túi chườm giữ ấm, thời tiết này thật khó mà chịu đựng nổi.
Dưới chân tuy mang giày vải bông, nhưng đế mỏng, đi trên nền tuyết được vài bước, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên, vết thương do giá rét mới khỏi hẳn do được đắp thuốc dầu vỏ quýt dường như lại có dấu hiệu tái phát.
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một phạm nhân bị đày đi xa, không ngờ mùa đông lạnh giá thế này mà vẫn phải lao động cải tạo.
Nhưng có cách nào đây?
Cố Nhiễm ngoan ngoãn đi theo sau Mạch đại thẩm và Mạch Hương, cố sức quét tuyết, nhưng tiến độ rất chậm, mãi đến khi mấy phạm nhân nam cũng phụ trách xúc tuyết đi tới làm cùng, mới coi như có chuyển biến tốt hơn.
"Bùi Lục Nương, có phải ngươi chưa ăn cơm không? Nhìn cách ngươi quét tuyết kìa?"
Cố Nhiễm nghe thấy tiếng quát tháo phía trước, ngẩng đầu nhìn lên.
Là Phùng phó quan đang đứng bên cạnh Bùi Lục Nương đang cầm chổi, ánh mắt như đóng đinh vào người nàng ấy, miệng không chút khách khí mà mắng: "Nếu ai cũng như ngươi, thì đến bao giờ mới quét xong chỗ tuyết này? Mau dốc sức làm việc cho ta."
Bùi Lục Nương thân thể yếu đuối, bị mọi người nhìn chằm chằm, chỉ có thể bất lực cúi đầu.
Cố Nhiễm mím môi, trong lòng dâng lên một tia đồng cảm.
Phía trước, Mạch đại thẩm và Mạch Hương cũng nhìn thấy, Mạch Hương lo lắng, đưa tay kéo vạt áo bông của mẫu thân: "A nương?"
"Không sao, Hương Hương, đừng sợ, có a nương ở đây."
Nghe Mạch đại thẩm an ủi nữ nhi, nhìn những phạm nhân khác cúi đầu thấp hơn nữa, lại có vài người lộ ra vẻ mặt dám tức giận mà không dám nói, khiến trong lòng Cố Nhiễm trầm xuống.
Tên Phùng phó quan này, có vấn đề!
Cố Nhiễm vừa mới nghĩ như vậy, Phùng phó quan ở phía trước đã mắng xong Bùi Lục Nương, vừa giám sát phạm nhân làm việc, chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Nhiễm, dùng giọng điệu quái gở gọi: "Ồ, Tần tứ phu nhân?"
"Sai rồi, Phùng gia, ta sắp không còn là người của Tần gia nữa, xin hãy gọi ta là Cố Nhị Nương hay Cố cô nương."
Cố Nhiễm vừa nói, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, liếc xéo Phùng phó quan rồi nói.
"Hừ, được, được, Cố Nhị Nương." Phùng phó quan đánh giá Cố Nhiễm một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cười tủm tỉm: "Ngươi là người mới tới, phải làm việc cho tốt, đừng kém cỏi hơn người khác."
"Phùng gia cứ yên tâm, trước khi cha ta tới, ta nhất định sẽ an phận thủ thường, không gây thêm phiền phức cho mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.