Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân

Chương 22:

Vị Trang

21/10/2023

Cửa tuy đã cũ nhưng ổ khóa trên cửa vẫn nguyên vẹn, giữ chặt cửa, Trì Trường Thanh đương nhiên không có chìa khóa, suy nghĩ một lúc, dùng chuôi kiếm gõ mạnh vào ổ khóa, sau đó Ổ khóa đánh một tiếng mở ra, đến, Trì Trường Thanh tùy ý rút ra, đẩy cửa sân mở ra, tiếng trục cửa thô ráp khiến người ta buồn bã, trong sân vang lên tiếng đập cánh và rung chuyển, vô số chim sẻ sợ hãi bay đi, đứng dậy kêu ríu rít và chạy tán loạn.

Lạc Chân cẩn thận đi theo Trì Trường Thanh vào trong sân, trong sân có rất nhiều cỏ mọc cao gần đến thắt lưng, thậm chí có một số còn uốn cong phiến đá trên mặt đất, có lẽ là do thời gian nên cỏ trong sân đã cũ. Tường đã lớn, lớp da tường đã bị mưa gió bong tróc, lốm đốm, không có một mảng tốt nào, khắp nơi đều bị rêu xanh bao phủ, trong góc thậm chí còn có một hai đóa hoa nhỏ không biết tên nở rộ.

Sân tuy vắng tanh, nhưng may mắn là ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ mấy viên ngói trên mái hiên rơi ra, giấy dán cửa sổ đã rách tả tơi, ổ khóa trên cửa cũng không còn, Trì Trường Thanh mở cửa, quay người lại,Lạc Chân

gật đầu nhìn anh vào nhà, sau đó cô bắt đầu tò mò nhìn xung quanh, một con én từ bên ngoài bay vào, đậu trên xà nhà kêu ríu rít. vào lỗ bùn trên dầm.

Lạc Chân kinh ngạc nhìn khối bùn phình ra, trông giống như một cái bát úp ngược, từ bên trong truyền ra tiếng chim én, Trì Trường Thanh đi ra thì thấy tiểu câm ngước cổ lên nhìn, không biết nhìn lại mê mẩn đến vậy.Hăn nhìn theo và tình cờ thấy một con én chui ra khỏi tổ, vỗ cánh và bay đi.

Hắn thuận miệng nói: “Đó là tổ chim.”

  Lạc Chân nhìn hắn một cái, không để ý tới, xoay người đi vào trong nhà, để lại Trì Trường Thanh đứng một mình, trong lòng có chút buồn cười, tiểu câm thật sự rất tức giận.

Bởi vì cửa sổ bị vỡ nên trong phòng vẫn sáng sủa, Lạc Chân đi vòng quanh chỉ thấy một cảm giác, nó nhỏ bé, vỡ vụn, từ bên ngoài không thể nhìn thấy, một ít ngói trên mái nhà cũng rơi xuống, trong phòng Trống rỗng, ngoại trừ một vài mảnh vụn, Lạc Chân từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong một nhung lụa, cô đã quen nhìn thấy những ngôi nhà cao tầng và biệt thự, cô căn bản không thể tưởng tượng được lại có những thứ như vậy. một ngôi nhà đổ nát trên thế gian. Cô bị sốc, cũng cảm thấy mới lạ.

Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có chút thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, Lạc Chân đi tới cửa sổ nhìn sang, cô nhìn thấy Trì Trường Thanh đang đứng trong sân nói chuyện với một ông lão, giọng điệu của ông lão rất nặng nề. Phải tốn rất nhiều công sức mới hiểu được ý của hắn, cơ bản là hỏi Trì Trường Thanh từ đâu trở về, tại sao lại chỉ có hắn, còn cha mẹ và huynh đệ đâu.

Trì Trường Thanh trả lời: “Bọn họ đều đã chết, chỉ có ta còn sống sót, ở kinh thành tìm không thấy đường sống, cũng không thể sống được nữa. Ta nghe mẹ ta trước khi qua đời đã nói rằn vẫn còn nhà tổ tiên và mấy mẫu đất nông nghiệp ít ỏi ở quê nhà. Nên muốn quay về, ít nhất còn có thể sống sót.”

Hắn nói câu này với giọng rất bình tĩnh. Lạc Chân nhìn dáng người cao lớn của người đàn ông. dáng người cao lớn và có chút choáng váng, ông lão hiển nhiên cảm thấy thương hại hắn, thở dài nói: “Trước kia chỉ có ta biết ông nội ngươi và những người khác đã đi kiếm sống ở nơi khác, sống rất tốt. ta không ngờ rằng sau hàng chục năm không gặp, họ đã ra đi trước ta.”

Trì Trường Thanh từng nghe mẹ nhắc đến chuyện đã Mười năm trước.

Tỉnh Ninh Dương xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng, không có mùa màng, nạn đói bùng phát, ông nội đưa cả nhà đi trốn nạn đói, sau này, để tồn tại, ông đã dẫn cha mình nhập ngũ. Chuyện xảy ra ở biên giới, hai cha con hợp lực, ông ra trận và giành được nhiều thắng lợi, cha ông chăm chỉ luyện võ trong quân đội, không sợ chết, được trọng dụng, tình hình ngày một được cải thiện.

Ông lão là trưởng thôn Xích Gia Trang, vừa nghe tin chủ nhân căn nhà bỏ hoang ở Tiêu Kiều Loan đã trở về, vội vàng chạy tới nhìn xem, thấy hàng xóm cũ chỉ còn lại một đứa cháu trai cô đơn, ông thở dài. Ông lại kêu lên một tiếng đầy tội lỗi: “Nhà tổ tiên đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, trong nhà ước chừng không còn gì có thể sử dụng được nữa. Bây giờ đã đến giờ ăn trưa, ngươi trước về nhà gia, Cơm trưa xong ta sẽ kêu Đại Hồng cùng nhi tử tới ngươi phụ một tay, đem cái nhà này sửa một chút, dầu gì có thể ở."



Trì Trường Thanh suy nghĩ một lúc, nhưng cũng không từ chối. Chỉ cười nói: “Cám ơn gia gia.”

Trưởng thôn thở dài nói: “Trước đây ta và ông nội ngươi thường uống rượu cùng nhau, lên thị trấn học nghề mộc. Không ngờ người đã già rồi, đi thật nhanh. "

Hắn thở dài nói vớiTrì Trường Thanh: "Vậy ngươi làm việc trước, đến lúc đó ta sẽ kêu Tống Nhi qua gọi ngươi."

Trì Trường Thanh lại cảm ơn, lão thôn trưởng bước ra khỏi sân đi về phía sau. Trì Trường Thanh xoay người đứng ở bên cửa sổ vỡ nhìn ra ngoài, đột nhiên Lạc Chân bắt được ánh mắt của hắn, vô thức né sang một bên như kẻ trộm, mặc dù không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng nàng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, nghe người khác nói, Đó không phải là điều mà quân tử nên làm.

Cô đợi trong nhà một lúc, không thấy Trì Trường Thanh động tĩnh gì, liền chậm rãi đi ra ngoài, chỉ thấy hắn cầm kiếm từ trong viện đi vào, Lạc Chân giật mình, hắn lấy kiếm làm gì vậy?

Trì Trường Thanh liếc nàng một cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó... bắt đầu nhổ cỏ.

Thanh kiếm của tướng quân tự nhiên rất tốt, được một người thợ giỏi chế tạo, đã vấy máu của rất nhiều Nhung Đich trên chiến trường Bắc Mặc , lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, thổi lông có thể đoạn, hàn quang lấp lánh, cho nên chém thảo ra tới, cũng... Hết sức ung dung.

Lạc Chân đứng ở bậc thềm, không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tướng công đang làm việc, ngơ ngác một hồi, hai chân có chút tê dại, nàng lại đi vòng quanh sân nhỏ, cuối cùng đứng lại ở bên tường

Trì Trường Thanh sau khi nhổ hết cỏ dại, mới nhớ tới Lạc Chân ở bên cạnh mình đã im lặng rất lâu, lập tức quay người tìm kiếm.Chỉ thấy tiểu câm đang ngồi xổm ở bên tường, cúi đầu không nói,không biết đang làm gì, rất tập trung và nghiêm túc.

Trì Trường Thanh có chút tò mò, chậm rãi đi tới, chỉ thấy trong góc cỏ mọc hai bông hoa nhỏ, cánh hoa to như móng tay, màu trắng hồng, thân cây thon dài, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị thổi bay ,nhưng Lạc Chân vẫn đang nhổ cỏ dại xung quanh từng chút một, chăm sóc hai bông hoa nhỏ một cách hết sức kiên nhẫn.

Trì Trường Thanh:...

vậy thôi, chỉ cần cô không cảm thấy nhàm chán là được.

Tướng quân cũng không quấy rầy tiểu câm đang ngồi xổm bên tường giải trí, tiếp tục làm việc cật lực, dời đám cỏ đã cắt đến một nơi, chuẩn bị ra khỏi sân, đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.



Bên ngoài, Trì Trường Thanh đứng dậy, thấy một thanh niên thò đầu vào, mặc quần áo thô kệch, lông mày rậm.Ánh mắt của hắn rất có nghị lực, nhìn về phía Trì Trường Thanh, ngập ngừng hỏi: “ Trường Thanh ca?”

Đây có lẽ là cháu trai của trưởng thôn, Trì Trường Thanh gật đầu với hắn, mỉm cười hiền lành: “Trì Tùng .”

Trì Tùng cũng cười nói, khoe hàm răng trắng nõn, vui vẻ nói: " Trường Thanh, ca cứ gọi ta là Tùng Tử. Cha ta bảo ta mời huynh đến ăn trưa. Chúng ta đi nhé?" Lạc Chân tò mò nhìn họ.

Trì Trường Thanh quay đầu lại vẫy tay,nói với cô: "tới đây, chúng ta đi ăn trưa."

Lúc này Trì Tùng mới nhận ra trong sân còn có một người khác, nhìn rõ bộ dáng của Lạc Chân,hắn sửng sốt. Mộtkhuôn mặt màu lúa mì đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp: “Trường Thanh ca , đây là…”

Hắn vừa nói, một bên lặng lẽ dùng dư quang khóe mắt liếc về Lạc Chân , tự cho là hết sức ẩn núp, nhưng mà người tuổi trẻ tâm tư thật là giống như là bày ở trên mặt .Trì Trường Thanh thậm chí không cần đoán, liếc nhìn đối phương, hơi nhướng mày, nụ cười lịch sự trên môi biến mất, nắm lấy cổ tay Lạc Chân, bình tĩnh nói: "Đây là nương tử của ta."

Nghe vậy, Lạc Chân đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng rát, trên dái tai trắng như ngọc dần dần xuất hiện một màu đỏ nhạt, như thể bị nhuộm bởi phấn hồng. Cô theo bản năng hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất, cành và lá chết.

  Trì Tùng khịt mũi, trong mắt tràn đầy thất vọng, trước sau tương phản không quá rõ ràng, Trì Trường Thanh trong lòng cười lạnh, tâm tình không tốt, lông mày và khóe mắt dường như bị bao phủ bởi sương lạnh. Điều này khiến Trì Tùng không khỏi rụt cổ lại, lúc này hắn căn bản không dám nhìn Lạc Chân, lạnh lùng nói: "Vậy thì Trường Thanh ca, chúng ta bây giờ rời đi đi?" Trì Trường Thanh không Muốn đi, nhưng hắn lại nhìn Lạc Chân, đi đường nhiều ngày rất vất vả, cả ngày chỉ có thể ăn các loại đồ khô, đồ nhỏ cũng rất bướng bỉnh, không hề phàn nàn. tất cả,mỗi lần đi qua trấn đều dừng lại nửa ngày, gọi mấy món ăn trong nhà hàng và quán trọ cho co đổi khẩu vị , nhưng dù vậy, hơn nửa tháng nay, cô bé câm vẫn sụt cân rất nhiều. Ngày xưa gầy như cành liễu, bây giờ gầy như cành liễu, lá liễu rụng.

Trì Trường Thanh nắm lấy tay Lạc Chân, gật đầu với Trì Tùng rồi nói: “Mời dẫn đường.”

Trì Tùng dẫn hai người ra ngoài vừa trò chuyện với Trì Trường Thanh, hầu hết trẻ em nhà nông thôn đều có tính cách nhiệt tình, vui vẻ, vẫn quen thuộc với nhau, hỏi nhau những câu hỏi, đầu tiên là hắn làm gì để kiếm sống ở kinh thàn, sau đó là tại sao hắn đột ngột trở về quê hương,hắn đã đi trên đường bao lâu và liệu kinh đô có xa đây không.

Trì Trường Thanh chọn ra một số vấn đề rồi trả lời, nếu không trả lời được thì mơ hồ bỏ qua, hắn vẫn dùng cách nói chuyện như khi đối phó với lão thôn trưởng, hắn chỉ nói hắn từng làm một số việc vặt. ở kinh đô mà bây giờ lại bị chủ đuổi ra ngoài, tôi không thể sống nổi nữa nên phải quay về.

Lạc Chân nghe tướng quân nói nhảm , lời hắn nói đều rất đúng, nếu không biết rõ hơn, nàng đã bị hắn lừa, Trì Trường Thanh và Trì Tùng đang nói chuyện, nàng mới nghe được. Đây là lần đầu tiên La Chân nhìn thấy mặt này của Trì Trường Thanh, không có chức tướng quân, hắn chỉ giống như một thanh niên bình thường, thản nhiên nói chuyện phiếm với bằng hữu, lừa gạt bọn họ.

Một nhóm ba người đang đi trên đường trong làng, đã đến giờ ăn trưa, nhiều người hai bên bưng bát cơm ra đứng trước cổng sân trò chuyện ầm ĩ, thậm chí có người còn ngồi xổm trước cửa nhà. Bến đá, dưới chân là từng đàn gà vịt, trẻ con rượt đuổi chơi đùa, phía sau có một người phụ nữ bưng bát cho chúng ăn, vừa lớn tiếng bảo chúng chạy chậm lại.

Cảnh tượng hỗn loạn này khiến Lạc Chân kinh ngạc, cô nhìn dân làng và không thể tin được, sao... họ còn có thể ăn như thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook