Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân
Chương 24:
Vị Trang
21/10/2023
Tại sao lại ồn ào thế này?
Trì Bạch bối rối, vừa bước vào sân đã nhìn thấy hai người quen quen đang đứng ở cửa, hắn nhận ra họ, chính là gia đình Trì Mạn Kim sống gần đó, con dâu của gia tộc này rất ngang ngược, không trong thôn yêu mến, tại sao Trì Trường Thanh vừa đến lại gặp rắc rối?
Trì Tùng thấy hắn đi tới, vội vàng hỏi: “ Ca sao huynh lại đến đây?”
Trì Bạch nói: “Sau sẽ nói cho đệ biết, có chuyện gì vậy? Tại sao lại bắt đầu cãi nhau?”
Trì Tùng không biết nên cười hay khóc? Hắn chưa kịp giải thích thì con dâu của Trì Mạn Kim đã túm lấy Trì Bạch và nói: "Con đến đúng lúc đấy cháu trai. Con có thể phân xử cho dì về dì,hắn đã làm vỡ đồ của dì có nên trả tiền không. Trì Bạch có chút kinh ngạc nói: "Trường Thanh , huynh phá cái gì của nhà dì vậy?"
“Đây!" vợ Trì Mạn Kim đưa tay ra trước mặt hắn, trên người có nửa ổ khóa. Trông như bị búa đập gãy, cô nói có lý: “hắn phá ổ khóa nhà dì , ổ khóa bị hỏng rồi.”
Trì Mạn Kim đứng cạnh cũng lắp bắp ủng hộ: “Chính là ,phá, phá khoá... làm gãy ở khoá phải đền.”
Lạc Chân đứng ở Trì Trường Thanh phía sau, lặng lẽ đánh giá những người này, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra nữ nhân này tới có ý đồ xấu, nhìn ổ khóa rách nát trong tay nàng, có chút không đúng. Rất quen thuộc.
Lạc Chân nhìn một lúc rồi chợt nhớ ra, đó không phải là ổ khóa trước đó treo trên cửa sân, cuối cùng bị Trì Trường Thanh dùng chuôi kiếm đánh bật ra sao?
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn và tức giận của người phụ nữ, Lạc Chân thực sự không hiểu, người ở nông thôn thích treo ổ khóa trên cửa nhà người khác sao?
Vợ Trì Mạn Kim không chịu nhượng bộ, đành phải kéo Trì Bạch ra lý lẽ, Trì Trường Thanh phải bồi thường cho cô.
Trì Bạch không biết nội tình, đành phải nhìn Trì Trường Thanh, chưa kịp đặt câu hỏi, Trì Trường Thanh đã khoanh tay nói: “Khóa là ta đập hư , phải bồi thường cũng không phải là không thể, chẳng qua là thẩm này, ngươi có thể hay không trước cho ta giải thích một chút, khóa nhà thẩm tại sao phải treo ở trên cửa nhà ta?"
Con dâu Trì Mạn Kim nghẹn ngào, lập tức nói: “Ổ khóa của ngươi sớm đã bị bị rỉ set, ta lo lắng nhà ngươi bị cướp,tốt bụng mang ổ khóa đến giúp ngươi khóa.Nhưng ngươi đã đập vỡ ổ khóa tốt của ta mà không nói một lời.Không đáng được bồi thường sao?”
Trì Mạn Cẩm nói: “Đúng,nên bồi thường đi.”
không ngừng ba hoa, đưa ra hết lý lẽ vô lý này đến lý lẽ vô lý khác, luôn nghĩ ra một ý tưởng giống nhau, yêu cầu Trì Trường Thanh trả tiền.
Trì Trường Thanh lông mày hơi động, Trì Bạch nhìn thấy thế, đang muốn thay hắn nói chuyện, không ngờ hắn lại thỏa hiệp, ôn hòa hỏi: “Vậy ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?”
Trì Mạn Kim phản ứng rất nhanh.Anh ta vội vàng ra hiệu bằng ngón tay và nói: "Nó tốn ít nhất ba mươi xu!"
Khi nói đến tiền, anh ta thực sự đã ngừng lắp bắp và nói thêm: "Ta đã mua chiếc khóa này từ cửa hàng của thợ rèn Vương trong thị trấn."Ta Tiêu 40 xu, lấy ngươi 30 xu là được.”
Trì Tùng ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa nói: “Mạn Kim thúc, đừng đùa, thị trấn này không có ổ khóa nào có giá 40 xu.” ... ?
Ta nghĩ cái ổ khóa này nhiều nhất chỉ đáng giá mười lăm xu thôi."
Trì Mạn Kim trừng mắt nói: "Ngươi, đừng nói bậy, không... Không tin thì đi hỏi đi!"
Trì Tùng muốn nói nhiều nhất là mười lăm đồng, không ngờ Trì Trường Thanh xua tay, lại lấy ra ba mươi đồng, đưa cho Trì Mạn Kim nói: “Vậy đếm đi, ba mươi đồng.”
Hai vợ chồng nhìn thấy sau khi nhận tiền, Đôi mắt đột nhiên sáng lên, Trì Mạn Kim cầm lên đếm cẩn thận, lật qua lật lại hai lần mới vui vẻ nói: “Được, được.” Trì Trường Thanh gật đầu nói: “Đủ rồi, hai người về đi.”
Trì Mạn Kim gật đầu. Trì Tùng nhìn hai vợ trồng đi về với ba mươi đồng trong túi nói: “ Trường Thanh ca ,Huynh bị hắn ta lừa. Chỉ là một cái ổ khóa bị hỏng, sao hắn có thể dòi ba mươi đồng?"
Trì Trường Thanh lãnh đạm nói: " Hòa khí sanh tài, thôi, đều là hàng xóm hương thân, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ồn ào cũng không tốt."Quả nhiên tính tình cởi mở và Hai huynh đệ họ trì đều có hảo cảm với Trì Trường Thanh,Trì Bạch thậm chí còn nói: “Huynh mới đến, chưa biết nhiều thứ, đa số người dân trong làng đều dễ dàng hòa đồng. Nhưng có một số khó giải quyết, sau này nếu xảy ra chuyện gì, có thể nói chuyện với huynh đệ chúng ta trước. "Nếu có thể giúp đỡ, chúng ta sẽ không bao giờ từ chối."
Trì Trường Thanh nói: "Cảm ơn trước”.
Trì Bạch lấy đồng xu trong tay ra đưa lại cho hắn nói: “huynh cầm lại số tiền này.
Trì Trường Thanh vừa nhìn đã biết chính mình là người ở lại ăn cơm, vừa định từ chối thì lại nghe thấy Trì Bạch cười nói: “Ông nội ta và Bình Nhị gia ngày xưa là huynh đệ tốt, bây giờ huynh đến nhà chúng tôi dùng bữa phải trả tiền bữa ăn, chẳng phải giống như gặp người ở bên ngoài sao? Ông nội tacảm thấy khó chịu, nghĩ rằng huynh không muốn nhận quan hệ họ hàng với ông. "
Bình Nhị Gia chính là ông nội của Trì Trường Thanh, nghe xong biết mình không thể từ chối được nữa nên đành phải nhận lời và cảm ơn lần nữa.
Trì Bạch nói với Trì Tùng : "Đã muộn rồi, các ngươi lên trấn đi." , hãy đi sớm và đừng chậm trễ, nếu không khi về sẽ tối và đường sẽ khó đi.
Tùng Tử đồng ý,Trì Bạch chỉ dẫn thêm vài câu, vừa định rời đi, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Mấy người trong sân quay lại nhìn, hóa ra là vợ chồng Trì Mạn Kim. Trì Tùng lại ngạc nhiên nói: “Mạn Kim thúc,thúc còn muốn gì nữa?
Trì Mạn Cẩm lắp bắp nói: “Ta, ta đến lấy vài th… lấy thứ…”
Hắn nói không rõ ràng, vợ hắn nghe thấy liền lo lắng, kéo hắn lại, cười nói: “ Vâng. đến lấy đồ của chúng tôi, lấy chúng và rời đi.
Trì Bạch huynh đệ cau mày, Trì Trường Thanh lại không có chút phản ứng nào, bình tĩnh nói: “Cái gì?
Vợ Trì Mạn Kim nâng cằm nói: “Ở trong nhà. ” "
Vừa nói cô vừa định bước vào, không ngờ vừa bước được một bước lại bị thứ gì đó chặn lại. Vật đó rất nặng, giống như que củi. Vợ Trì Mạn Kim nhìn kỹ mới thấy thực ra là một cây gậy lửa, Kiếm, cô giật mình nói: “Ngươi làm gì vậy?
Trì Trường Thanh hơi nhướng mày nói: "Thẩm, đây là nhà của con, xin đừng đột nhập." “
Này tiểu tử ,” Vợ Trì Mạn Kim tự tin nói: “Đồ của ta đều ở trong đó, đương nhiên phải lấy lại rồi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn quấy rối ta sao?”
Trì Trường Thanh cười lạnh nói: "Thật kỳ lạ, sao ngươi lại tới nhà ta lấy đồ?" Trì Mạn Kim thê tử không hề cảm thấy áy náy, có lý nói: “Vốn dĩ nó được đặt ở nhà ngươi.” Cô
vừa nói vừa muốn đẩy kiếm của Trì Trường Thanh ra, cô thử hai lần nhưng không thể đẩy ra được, sắc mặt cô đột nhiên trở nên xấu xa, nói: “Ngươi có ý gì?
Trì Bạch cau mày nói: “Thẩm, làm gì cũng phải có lý, đồ đạc của thẩm sao có thể ở trong nhà Trường Thanh được?”
Vợ Trì Mạn Kim lo lắng nói: "Ngươi thật vô lý. Ta nói ở trong đó thì là ở đó Nếu anh không tin thì sao chúng ta không vào xem xem?" ! ngươ vẫn muốn bắt nạt một người phụ nữ như ta sao? "
Trì Tùng trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, hắn thầm nghĩ, vợ chồng ngươi trong thôn nổi tiếng hám tiền, thích lợi dụng chuyện nhỏ. Bây giờ Trì Trường Thanh tính tình tốt, lại muốn đến nhà người khác để Cướp huynh ấy không phải sao? ở đâu ra cái lý đấy.
Sau đó hắn cũng giúp: “Thẩm vừa lấy ba mươi xu của Trường Thanh ca , huynh ấy cũng không quan tâm, đừng tham lam quá”.
Vợ Trì Mạn Kim trừng mắt, giọng sắc bén nói: “Sao lại là lỗi của ta ? Chẳng phải việc ta lấy những thứ thuộc về mình là điều đương nhiên sao?
Trì Tùng không khỏi cao giọng: “Không có lý do gì mà không có phép đến nhà người khác. Thẩm ơi,đừng nhìn tính tình tốt bụng của Trường Thanh ca và việc huynh ấy mới từ nơi khác về. Bằng không chúng ta về thôn nói cho mọi người biết, để xem mọi người trong thôn đánh giá thế nào!
Vợ Trì Mạn Kim sắc mặt thay đổi, kéo mạnh Trì Mạn Kim và chửi: “ ông là người chết à? Không nói được gì sao?
Trì Mạn Kim chỉ phản ứng nhanh với tiền, còn việc khác thì chậm chạp. Lúc này, vợ hắn không thể cãi lại, Sau đó hắn giúp đỡ, nói: “Chỉ là… ở nhà ngươi ,ngươi để chúng ta vào lấy… rồi đi.”
Vừa nói,hắn vòng qua Trì Trường Thanh, đang định đi vào trong. Không ngờ, Trì Bạch tiến lên một bước, chặn hắn lại, nhíu mày, thấp giọng nói: " Mạn thúc, đừng đi quá xa."
"Ngươi, ngươi..."
Trì Mạn Kim trừng mắt, lắp bắp: " Ngươi lại đi giúp đỡ một người ngoài. ... Người ngoài làm sao có thể bằng thúc ngươi được?"
Trì Tùng nói: "Mạn Kim thúc nói vậy sai rồi,Bình Nhị gia không phải là người Trì Gia Trang của chúng ta sao? Trường Thanh ca là cháu trai của Bình Nhị Gia, sao huynh ấy lại là người ngoài.”
Trì Mạn Kim trở nên lo lắng, lời nói càng ngày càng uể oải, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.Hắn lo lắng đến nỗi toát mồ hôi trên trán. Vợ Hắn nhìn thấy như vậy, lập tức la hét và chửi bới. Hai vợ chồng vẫn giữ thủ đoạn cũ, cố gắng sống sót nhưng không chịu rời đi và nhất quyết vào trong lấy đồ.
Lạc Chân ở một bên tỏ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy có người cư xử như vậy, người phụ nữ tức giận đến mức còn đưa tay kéo Trì Trường Thanh,thực là thô tục, thô lỗ, cô vô thức dựa sát vào Chi Trường Thanh. Trì Trường Thanh lập tức chú ý tới, hơi nhíu mày, chờ nữ nhân ra tay, tay phải khẽ cử động, nghe thấy một tiếng động lớn, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, kiếm quang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trên bầu trời có chút chói mắt.
Vợ Trì Mạn Kim lập tức hoảng sợ, đột nhiên rút tay lại như bị thứ gì đó đốt, thậm chí còn lùi về phía sau vài bước, huynh đệ Trì Tùng cũng có chút kinh ngạc,Trì Bạch lập tức khuyên nhủ: “ Trường Thanh, còn nói chuyện được không nên động thủ."
Trì Trường Thanh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng như băng, chậm rãi nói: "Ta đôi khi tính tình không tốt."
Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên. nhẹ nhàng, lưỡi kiếm được tra vào vỏ, hắn nhìn hai vợ chồng Trì Mạn Kim, như đang nhìn một vật tầm thường nào đó, tiếp tục: “Thanh kiếm này đã nhìn thấy máu.”
Vợ Trì Mạn Kim nuốt nước bọt, hét lên.
Ngẩng mặt nói: “Con dao làm bếp của vợ ta cũng thấy máu, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?!”
Trì Trường Thanh cười nhạt, trong mắt lại không có ý cười, nói: “Ngươi thử xem xem.” Ngươi bước vào nhà ta dù chỉ nửa bước thì sẽ ra sao. "
Trì Tung không khỏi nói: "Mạn Kim thẩm,nếu thẩm vẫn muốn làm lớn chuyện chi bằng đi từ đường gọi các trưởng lão đến phân giải."
Vợ Trì Mạn Kim ôm cổ hét lớn: "Cứ đi đi! Ta còn sợ. Đồ khốn kiếp các ngươi? Ta sẽ gọi người lập tức!"
Nói xong, nàng kéo Trì Mạn Kim hừng hực hoá khí đi xa.
Trì Bạch nhìn Trì Trường Thanh, thở dài nói: “Ta đi đem ta a gia cùng cha ta cũng gọi tới, mãn kim Thẩm nàng... Đại khái sẽ không dễ dàng dừng tay.".
Trì Trường Thanh nói: “Không cần, bây giờ chúng ta vào thị trấn đi.”
Theo hắn, đây đều là chuyện nhỏ, không cần trì hoãn ở đây, việc vào thị trấn quan trọng hơn. Trì Tùng sửng sốt khi hắn nghe vậy, do dự một chút: “vậy để yên cho bọn họ sao?”.
Trì Trường Thanh ậm ừ, lại hỏi hắn: “Bây giờ đệ có thể đi được không?”
Trì Tùng lập tức nói: “Được.”
Hắn nói với Trì Bạch: “Ca, huynh Ở đây canh cửa, sợ vợ chồng Mãn Kim lại tới, không có người nhìn."
Trì Bạch bối rối, vừa bước vào sân đã nhìn thấy hai người quen quen đang đứng ở cửa, hắn nhận ra họ, chính là gia đình Trì Mạn Kim sống gần đó, con dâu của gia tộc này rất ngang ngược, không trong thôn yêu mến, tại sao Trì Trường Thanh vừa đến lại gặp rắc rối?
Trì Tùng thấy hắn đi tới, vội vàng hỏi: “ Ca sao huynh lại đến đây?”
Trì Bạch nói: “Sau sẽ nói cho đệ biết, có chuyện gì vậy? Tại sao lại bắt đầu cãi nhau?”
Trì Tùng không biết nên cười hay khóc? Hắn chưa kịp giải thích thì con dâu của Trì Mạn Kim đã túm lấy Trì Bạch và nói: "Con đến đúng lúc đấy cháu trai. Con có thể phân xử cho dì về dì,hắn đã làm vỡ đồ của dì có nên trả tiền không. Trì Bạch có chút kinh ngạc nói: "Trường Thanh , huynh phá cái gì của nhà dì vậy?"
“Đây!" vợ Trì Mạn Kim đưa tay ra trước mặt hắn, trên người có nửa ổ khóa. Trông như bị búa đập gãy, cô nói có lý: “hắn phá ổ khóa nhà dì , ổ khóa bị hỏng rồi.”
Trì Mạn Kim đứng cạnh cũng lắp bắp ủng hộ: “Chính là ,phá, phá khoá... làm gãy ở khoá phải đền.”
Lạc Chân đứng ở Trì Trường Thanh phía sau, lặng lẽ đánh giá những người này, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra nữ nhân này tới có ý đồ xấu, nhìn ổ khóa rách nát trong tay nàng, có chút không đúng. Rất quen thuộc.
Lạc Chân nhìn một lúc rồi chợt nhớ ra, đó không phải là ổ khóa trước đó treo trên cửa sân, cuối cùng bị Trì Trường Thanh dùng chuôi kiếm đánh bật ra sao?
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn và tức giận của người phụ nữ, Lạc Chân thực sự không hiểu, người ở nông thôn thích treo ổ khóa trên cửa nhà người khác sao?
Vợ Trì Mạn Kim không chịu nhượng bộ, đành phải kéo Trì Bạch ra lý lẽ, Trì Trường Thanh phải bồi thường cho cô.
Trì Bạch không biết nội tình, đành phải nhìn Trì Trường Thanh, chưa kịp đặt câu hỏi, Trì Trường Thanh đã khoanh tay nói: “Khóa là ta đập hư , phải bồi thường cũng không phải là không thể, chẳng qua là thẩm này, ngươi có thể hay không trước cho ta giải thích một chút, khóa nhà thẩm tại sao phải treo ở trên cửa nhà ta?"
Con dâu Trì Mạn Kim nghẹn ngào, lập tức nói: “Ổ khóa của ngươi sớm đã bị bị rỉ set, ta lo lắng nhà ngươi bị cướp,tốt bụng mang ổ khóa đến giúp ngươi khóa.Nhưng ngươi đã đập vỡ ổ khóa tốt của ta mà không nói một lời.Không đáng được bồi thường sao?”
Trì Mạn Cẩm nói: “Đúng,nên bồi thường đi.”
không ngừng ba hoa, đưa ra hết lý lẽ vô lý này đến lý lẽ vô lý khác, luôn nghĩ ra một ý tưởng giống nhau, yêu cầu Trì Trường Thanh trả tiền.
Trì Trường Thanh lông mày hơi động, Trì Bạch nhìn thấy thế, đang muốn thay hắn nói chuyện, không ngờ hắn lại thỏa hiệp, ôn hòa hỏi: “Vậy ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?”
Trì Mạn Kim phản ứng rất nhanh.Anh ta vội vàng ra hiệu bằng ngón tay và nói: "Nó tốn ít nhất ba mươi xu!"
Khi nói đến tiền, anh ta thực sự đã ngừng lắp bắp và nói thêm: "Ta đã mua chiếc khóa này từ cửa hàng của thợ rèn Vương trong thị trấn."Ta Tiêu 40 xu, lấy ngươi 30 xu là được.”
Trì Tùng ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa nói: “Mạn Kim thúc, đừng đùa, thị trấn này không có ổ khóa nào có giá 40 xu.” ... ?
Ta nghĩ cái ổ khóa này nhiều nhất chỉ đáng giá mười lăm xu thôi."
Trì Mạn Kim trừng mắt nói: "Ngươi, đừng nói bậy, không... Không tin thì đi hỏi đi!"
Trì Tùng muốn nói nhiều nhất là mười lăm đồng, không ngờ Trì Trường Thanh xua tay, lại lấy ra ba mươi đồng, đưa cho Trì Mạn Kim nói: “Vậy đếm đi, ba mươi đồng.”
Hai vợ chồng nhìn thấy sau khi nhận tiền, Đôi mắt đột nhiên sáng lên, Trì Mạn Kim cầm lên đếm cẩn thận, lật qua lật lại hai lần mới vui vẻ nói: “Được, được.” Trì Trường Thanh gật đầu nói: “Đủ rồi, hai người về đi.”
Trì Mạn Kim gật đầu. Trì Tùng nhìn hai vợ trồng đi về với ba mươi đồng trong túi nói: “ Trường Thanh ca ,Huynh bị hắn ta lừa. Chỉ là một cái ổ khóa bị hỏng, sao hắn có thể dòi ba mươi đồng?"
Trì Trường Thanh lãnh đạm nói: " Hòa khí sanh tài, thôi, đều là hàng xóm hương thân, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ồn ào cũng không tốt."Quả nhiên tính tình cởi mở và Hai huynh đệ họ trì đều có hảo cảm với Trì Trường Thanh,Trì Bạch thậm chí còn nói: “Huynh mới đến, chưa biết nhiều thứ, đa số người dân trong làng đều dễ dàng hòa đồng. Nhưng có một số khó giải quyết, sau này nếu xảy ra chuyện gì, có thể nói chuyện với huynh đệ chúng ta trước. "Nếu có thể giúp đỡ, chúng ta sẽ không bao giờ từ chối."
Trì Trường Thanh nói: "Cảm ơn trước”.
Trì Bạch lấy đồng xu trong tay ra đưa lại cho hắn nói: “huynh cầm lại số tiền này.
Trì Trường Thanh vừa nhìn đã biết chính mình là người ở lại ăn cơm, vừa định từ chối thì lại nghe thấy Trì Bạch cười nói: “Ông nội ta và Bình Nhị gia ngày xưa là huynh đệ tốt, bây giờ huynh đến nhà chúng tôi dùng bữa phải trả tiền bữa ăn, chẳng phải giống như gặp người ở bên ngoài sao? Ông nội tacảm thấy khó chịu, nghĩ rằng huynh không muốn nhận quan hệ họ hàng với ông. "
Bình Nhị Gia chính là ông nội của Trì Trường Thanh, nghe xong biết mình không thể từ chối được nữa nên đành phải nhận lời và cảm ơn lần nữa.
Trì Bạch nói với Trì Tùng : "Đã muộn rồi, các ngươi lên trấn đi." , hãy đi sớm và đừng chậm trễ, nếu không khi về sẽ tối và đường sẽ khó đi.
Tùng Tử đồng ý,Trì Bạch chỉ dẫn thêm vài câu, vừa định rời đi, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Mấy người trong sân quay lại nhìn, hóa ra là vợ chồng Trì Mạn Kim. Trì Tùng lại ngạc nhiên nói: “Mạn Kim thúc,thúc còn muốn gì nữa?
Trì Mạn Cẩm lắp bắp nói: “Ta, ta đến lấy vài th… lấy thứ…”
Hắn nói không rõ ràng, vợ hắn nghe thấy liền lo lắng, kéo hắn lại, cười nói: “ Vâng. đến lấy đồ của chúng tôi, lấy chúng và rời đi.
Trì Bạch huynh đệ cau mày, Trì Trường Thanh lại không có chút phản ứng nào, bình tĩnh nói: “Cái gì?
Vợ Trì Mạn Kim nâng cằm nói: “Ở trong nhà. ” "
Vừa nói cô vừa định bước vào, không ngờ vừa bước được một bước lại bị thứ gì đó chặn lại. Vật đó rất nặng, giống như que củi. Vợ Trì Mạn Kim nhìn kỹ mới thấy thực ra là một cây gậy lửa, Kiếm, cô giật mình nói: “Ngươi làm gì vậy?
Trì Trường Thanh hơi nhướng mày nói: "Thẩm, đây là nhà của con, xin đừng đột nhập." “
Này tiểu tử ,” Vợ Trì Mạn Kim tự tin nói: “Đồ của ta đều ở trong đó, đương nhiên phải lấy lại rồi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn quấy rối ta sao?”
Trì Trường Thanh cười lạnh nói: "Thật kỳ lạ, sao ngươi lại tới nhà ta lấy đồ?" Trì Mạn Kim thê tử không hề cảm thấy áy náy, có lý nói: “Vốn dĩ nó được đặt ở nhà ngươi.” Cô
vừa nói vừa muốn đẩy kiếm của Trì Trường Thanh ra, cô thử hai lần nhưng không thể đẩy ra được, sắc mặt cô đột nhiên trở nên xấu xa, nói: “Ngươi có ý gì?
Trì Bạch cau mày nói: “Thẩm, làm gì cũng phải có lý, đồ đạc của thẩm sao có thể ở trong nhà Trường Thanh được?”
Vợ Trì Mạn Kim lo lắng nói: "Ngươi thật vô lý. Ta nói ở trong đó thì là ở đó Nếu anh không tin thì sao chúng ta không vào xem xem?" ! ngươ vẫn muốn bắt nạt một người phụ nữ như ta sao? "
Trì Tùng trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, hắn thầm nghĩ, vợ chồng ngươi trong thôn nổi tiếng hám tiền, thích lợi dụng chuyện nhỏ. Bây giờ Trì Trường Thanh tính tình tốt, lại muốn đến nhà người khác để Cướp huynh ấy không phải sao? ở đâu ra cái lý đấy.
Sau đó hắn cũng giúp: “Thẩm vừa lấy ba mươi xu của Trường Thanh ca , huynh ấy cũng không quan tâm, đừng tham lam quá”.
Vợ Trì Mạn Kim trừng mắt, giọng sắc bén nói: “Sao lại là lỗi của ta ? Chẳng phải việc ta lấy những thứ thuộc về mình là điều đương nhiên sao?
Trì Tùng không khỏi cao giọng: “Không có lý do gì mà không có phép đến nhà người khác. Thẩm ơi,đừng nhìn tính tình tốt bụng của Trường Thanh ca và việc huynh ấy mới từ nơi khác về. Bằng không chúng ta về thôn nói cho mọi người biết, để xem mọi người trong thôn đánh giá thế nào!
Vợ Trì Mạn Kim sắc mặt thay đổi, kéo mạnh Trì Mạn Kim và chửi: “ ông là người chết à? Không nói được gì sao?
Trì Mạn Kim chỉ phản ứng nhanh với tiền, còn việc khác thì chậm chạp. Lúc này, vợ hắn không thể cãi lại, Sau đó hắn giúp đỡ, nói: “Chỉ là… ở nhà ngươi ,ngươi để chúng ta vào lấy… rồi đi.”
Vừa nói,hắn vòng qua Trì Trường Thanh, đang định đi vào trong. Không ngờ, Trì Bạch tiến lên một bước, chặn hắn lại, nhíu mày, thấp giọng nói: " Mạn thúc, đừng đi quá xa."
"Ngươi, ngươi..."
Trì Mạn Kim trừng mắt, lắp bắp: " Ngươi lại đi giúp đỡ một người ngoài. ... Người ngoài làm sao có thể bằng thúc ngươi được?"
Trì Tùng nói: "Mạn Kim thúc nói vậy sai rồi,Bình Nhị gia không phải là người Trì Gia Trang của chúng ta sao? Trường Thanh ca là cháu trai của Bình Nhị Gia, sao huynh ấy lại là người ngoài.”
Trì Mạn Kim trở nên lo lắng, lời nói càng ngày càng uể oải, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.Hắn lo lắng đến nỗi toát mồ hôi trên trán. Vợ Hắn nhìn thấy như vậy, lập tức la hét và chửi bới. Hai vợ chồng vẫn giữ thủ đoạn cũ, cố gắng sống sót nhưng không chịu rời đi và nhất quyết vào trong lấy đồ.
Lạc Chân ở một bên tỏ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy có người cư xử như vậy, người phụ nữ tức giận đến mức còn đưa tay kéo Trì Trường Thanh,thực là thô tục, thô lỗ, cô vô thức dựa sát vào Chi Trường Thanh. Trì Trường Thanh lập tức chú ý tới, hơi nhíu mày, chờ nữ nhân ra tay, tay phải khẽ cử động, nghe thấy một tiếng động lớn, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, kiếm quang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trên bầu trời có chút chói mắt.
Vợ Trì Mạn Kim lập tức hoảng sợ, đột nhiên rút tay lại như bị thứ gì đó đốt, thậm chí còn lùi về phía sau vài bước, huynh đệ Trì Tùng cũng có chút kinh ngạc,Trì Bạch lập tức khuyên nhủ: “ Trường Thanh, còn nói chuyện được không nên động thủ."
Trì Trường Thanh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng như băng, chậm rãi nói: "Ta đôi khi tính tình không tốt."
Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên. nhẹ nhàng, lưỡi kiếm được tra vào vỏ, hắn nhìn hai vợ chồng Trì Mạn Kim, như đang nhìn một vật tầm thường nào đó, tiếp tục: “Thanh kiếm này đã nhìn thấy máu.”
Vợ Trì Mạn Kim nuốt nước bọt, hét lên.
Ngẩng mặt nói: “Con dao làm bếp của vợ ta cũng thấy máu, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?!”
Trì Trường Thanh cười nhạt, trong mắt lại không có ý cười, nói: “Ngươi thử xem xem.” Ngươi bước vào nhà ta dù chỉ nửa bước thì sẽ ra sao. "
Trì Tung không khỏi nói: "Mạn Kim thẩm,nếu thẩm vẫn muốn làm lớn chuyện chi bằng đi từ đường gọi các trưởng lão đến phân giải."
Vợ Trì Mạn Kim ôm cổ hét lớn: "Cứ đi đi! Ta còn sợ. Đồ khốn kiếp các ngươi? Ta sẽ gọi người lập tức!"
Nói xong, nàng kéo Trì Mạn Kim hừng hực hoá khí đi xa.
Trì Bạch nhìn Trì Trường Thanh, thở dài nói: “Ta đi đem ta a gia cùng cha ta cũng gọi tới, mãn kim Thẩm nàng... Đại khái sẽ không dễ dàng dừng tay.".
Trì Trường Thanh nói: “Không cần, bây giờ chúng ta vào thị trấn đi.”
Theo hắn, đây đều là chuyện nhỏ, không cần trì hoãn ở đây, việc vào thị trấn quan trọng hơn. Trì Tùng sửng sốt khi hắn nghe vậy, do dự một chút: “vậy để yên cho bọn họ sao?”.
Trì Trường Thanh ậm ừ, lại hỏi hắn: “Bây giờ đệ có thể đi được không?”
Trì Tùng lập tức nói: “Được.”
Hắn nói với Trì Bạch: “Ca, huynh Ở đây canh cửa, sợ vợ chồng Mãn Kim lại tới, không có người nhìn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.