Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 123
Ngũ Đóa Ma Cô
27/10/2024
Bà nhìn thấy quý công tử mặc áo đỏ đứng ngoài sân, bộ dạng mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ bất phàm. Hắn ta rất đẹp trai, bình thường Đỗ Kim Hoa nhất định sẽ khen ngợi.
"Trần Bảo Âml!" Người thiếu niên tuấn mỹ kia chống nạnh, thở hồng hộc, lớn tiếng gọi tên Bảo Nha.
Thế là Đỗ Kim Hoa buồn bực, nhíu mày, đi tới nói: "Ngươi kêu cái gì? Ngươi là ai?"
Không phải lại là người từ kinh thành tới chứ?
Đỗ Kim Hoa dò xét cách ăn mặc của thiếu niên lang, chiếc ngân quan tỉnh xảo trên đầu, y phục xa hoa rực rỡ trên người, bên hông nạm vàng khảm ngọc, thậm chí đến đôi ủng dưới chân dường như cũng được thêu bằng chỉ vàng.
Đỗ Kim Hoa có một chút khiếp đảm nhưng cũng rất tức giận. Hết người này đến người khác tới làm gì vậy? Quên Bảo Nha đi, được không?
Đỗ Kim Hoa không muốn Bảo Nha lại nhớ thương chuyện cũ, người cũ. Nếu là người có giao tình tốt đến thăm nàng, khó tránh khỏi khiến nàng cảm thấy thương tâm. Nếu là người không có giao tình hoặc là có khúc mắc, vậy thì càng đừng đến.
"Lão thái thái, cháu tìm Trần Bảo Âm." Nhìn Đỗ Kim Hoa có thể đoán ra là người thân của Trần Bảo Âm, Tào Huyễn trở nên khách khí hơn một chút.
Gọi "Lão thái thái" khiến Đỗ Kim Hoa không vui. Lão thái thái cái gì! Bà chỉ là một đại nương thôi! Bà nghiêm mặt, nếu không phải Tào Huyễn đeo vàng mang ngọc, bà đã cởi đế giày ra quất hắn ta từ lâu rồi!
"Ngươi tìm con bé làm gì?" Đỗ Kim Hoa hỏi.
Mặc dù đoán được là họ hàng của Trần Bảo Âm, nhưng trang phục của Đỗ Kim Hoa còn không bằng cả lão nô bộc trong Quốc công phủ. Tào Huyễn không chút khách khí với bà, không kiên nhẫn nhướng mày: "Nàng ở đâu?"
Hắn từ xa chạy tới đây, thế mà Từ Tứ không ra gặp hắn.
Hắn sinh ra, lớn lên ở quốc công phủ, hai năm qua thỉnh thoảng bị quốc công gia ném vào quân doanh, khí chất tự nhiên không phải người thường có thể so sánh được. Một biểu hiện không hài lòng nhỏ nhất có thể doạ cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Đỗ Kim Hoa đã từng nhìn thấy một người độc đoán, đó là Vương ma ma đưa Bảo Nha trở về. Lúc đó, cảm thấy Vương ma ma cư xử không giống như một nô tài, bộ dạng phú quý giống phu nhân nhà đại hộ. Nhưng bây giờ so với Tào Huyễn, bộ dáng đó đúng là của nô tài.
"Ngươi, ngươi rốt cục tìm con bé làm gì?" Đỗ Kim Hoa sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Đương nhiên là có việc!" Tào Huyễn càng thêm sốt ruột: "Nàng ấy đâu? Bảo nàng ay ra đây."
Trần Bảo Âm đang dạy bọn nhỏ đọc sách ở nhà đại bá.
Đỗ Kim Hoa không muốn gọi nàng, còn muốn nàng chạy cho thật xa, để Tào Huyễn không tìm thấy.
"Tào Huyễn!" Một bóng người từ phía nam chậm rãi đi tới.
Đỗ Kim Hoa quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng bước ra hàng rào ngoài sân, tiến ra đón nói: "Bảo Nha, sao con lại tới đây?"
Thật trùng hợp, Trần Bảo Âm đang cùng bọn trẻ nghỉ ngơi. Nàng đang ngồi uống nước trong sân, bọn nhỏ chạy tán loạn khắp nơi. Hổ Đầu ở cửa, vừa thấy Tào Huyền cưỡi một con ngựa tốt, lập tức hô: "Ngựa! Đại mất"
Những đứa trẻ khác nghe thấy, phấn khích chạy ra: "Đại mất"
"Thật cao lớn!"
"Trên ngựa còn có vàng!"
Thật ra, yên xe được làm rất tinh xảo, sợi chỉ vàng bên trong phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến bọn trẻ nhầm là vàng.
Trần Bảo Âm nghe tiếng hô của bọn trẻ, lập tức cau mày đặt bát trà xuống, đi vê nhà. Chắc chắn, người này đến vì nàng.
May thay, người đến là Tào Huyễn. "Con nhớ nương, về gặp một lát." Trân Bảo Am nắm lấy tay Đỗ Kim Hoa, hành động rất tự nhiên, không có bất kỳ lo lắng sợ hãi nào.
Đỗ Kim Hoa quả nhiên được xoa dịu. Bảo Nha không sợ, ít nhất không tới tìm nàng gây sự, bà hạ giọng nói: "Tiểu công tử này tính tình không tốt, đừng động chọc hắn."
"Con biết." Trần Bảo Âm gật đầu.
Khi Tào Huyễn đi tới trước mặt, nàng buông tay Đỗ Kim Hoa ra: " Nương, nương đi mau đi."
"Trần Bảo Âml!" Người thiếu niên tuấn mỹ kia chống nạnh, thở hồng hộc, lớn tiếng gọi tên Bảo Nha.
Thế là Đỗ Kim Hoa buồn bực, nhíu mày, đi tới nói: "Ngươi kêu cái gì? Ngươi là ai?"
Không phải lại là người từ kinh thành tới chứ?
Đỗ Kim Hoa dò xét cách ăn mặc của thiếu niên lang, chiếc ngân quan tỉnh xảo trên đầu, y phục xa hoa rực rỡ trên người, bên hông nạm vàng khảm ngọc, thậm chí đến đôi ủng dưới chân dường như cũng được thêu bằng chỉ vàng.
Đỗ Kim Hoa có một chút khiếp đảm nhưng cũng rất tức giận. Hết người này đến người khác tới làm gì vậy? Quên Bảo Nha đi, được không?
Đỗ Kim Hoa không muốn Bảo Nha lại nhớ thương chuyện cũ, người cũ. Nếu là người có giao tình tốt đến thăm nàng, khó tránh khỏi khiến nàng cảm thấy thương tâm. Nếu là người không có giao tình hoặc là có khúc mắc, vậy thì càng đừng đến.
"Lão thái thái, cháu tìm Trần Bảo Âm." Nhìn Đỗ Kim Hoa có thể đoán ra là người thân của Trần Bảo Âm, Tào Huyễn trở nên khách khí hơn một chút.
Gọi "Lão thái thái" khiến Đỗ Kim Hoa không vui. Lão thái thái cái gì! Bà chỉ là một đại nương thôi! Bà nghiêm mặt, nếu không phải Tào Huyễn đeo vàng mang ngọc, bà đã cởi đế giày ra quất hắn ta từ lâu rồi!
"Ngươi tìm con bé làm gì?" Đỗ Kim Hoa hỏi.
Mặc dù đoán được là họ hàng của Trần Bảo Âm, nhưng trang phục của Đỗ Kim Hoa còn không bằng cả lão nô bộc trong Quốc công phủ. Tào Huyễn không chút khách khí với bà, không kiên nhẫn nhướng mày: "Nàng ở đâu?"
Hắn từ xa chạy tới đây, thế mà Từ Tứ không ra gặp hắn.
Hắn sinh ra, lớn lên ở quốc công phủ, hai năm qua thỉnh thoảng bị quốc công gia ném vào quân doanh, khí chất tự nhiên không phải người thường có thể so sánh được. Một biểu hiện không hài lòng nhỏ nhất có thể doạ cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Đỗ Kim Hoa đã từng nhìn thấy một người độc đoán, đó là Vương ma ma đưa Bảo Nha trở về. Lúc đó, cảm thấy Vương ma ma cư xử không giống như một nô tài, bộ dạng phú quý giống phu nhân nhà đại hộ. Nhưng bây giờ so với Tào Huyễn, bộ dáng đó đúng là của nô tài.
"Ngươi, ngươi rốt cục tìm con bé làm gì?" Đỗ Kim Hoa sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Đương nhiên là có việc!" Tào Huyễn càng thêm sốt ruột: "Nàng ấy đâu? Bảo nàng ay ra đây."
Trần Bảo Âm đang dạy bọn nhỏ đọc sách ở nhà đại bá.
Đỗ Kim Hoa không muốn gọi nàng, còn muốn nàng chạy cho thật xa, để Tào Huyễn không tìm thấy.
"Tào Huyễn!" Một bóng người từ phía nam chậm rãi đi tới.
Đỗ Kim Hoa quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng bước ra hàng rào ngoài sân, tiến ra đón nói: "Bảo Nha, sao con lại tới đây?"
Thật trùng hợp, Trần Bảo Âm đang cùng bọn trẻ nghỉ ngơi. Nàng đang ngồi uống nước trong sân, bọn nhỏ chạy tán loạn khắp nơi. Hổ Đầu ở cửa, vừa thấy Tào Huyền cưỡi một con ngựa tốt, lập tức hô: "Ngựa! Đại mất"
Những đứa trẻ khác nghe thấy, phấn khích chạy ra: "Đại mất"
"Thật cao lớn!"
"Trên ngựa còn có vàng!"
Thật ra, yên xe được làm rất tinh xảo, sợi chỉ vàng bên trong phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến bọn trẻ nhầm là vàng.
Trần Bảo Âm nghe tiếng hô của bọn trẻ, lập tức cau mày đặt bát trà xuống, đi vê nhà. Chắc chắn, người này đến vì nàng.
May thay, người đến là Tào Huyễn. "Con nhớ nương, về gặp một lát." Trân Bảo Am nắm lấy tay Đỗ Kim Hoa, hành động rất tự nhiên, không có bất kỳ lo lắng sợ hãi nào.
Đỗ Kim Hoa quả nhiên được xoa dịu. Bảo Nha không sợ, ít nhất không tới tìm nàng gây sự, bà hạ giọng nói: "Tiểu công tử này tính tình không tốt, đừng động chọc hắn."
"Con biết." Trần Bảo Âm gật đầu.
Khi Tào Huyễn đi tới trước mặt, nàng buông tay Đỗ Kim Hoa ra: " Nương, nương đi mau đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.